Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 18: Thiên Địa Thanh Lâu (5)

Ngày thứ 4
Sáng hôm sau.
Kim Xán Mỹ đã rời giường đi đâu không biết, bộ dạng như bỏ trốn, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay ôm ấp của ta, lén la lén lút.


Hồi lâu nàng mới quay lại, gọi ta rời giường, cũng bồi ta rửa mặt, tựa như một cặp tình nhân đang yêu đương mặn nồng. Ta vốn muốn bắn một phát chào buổi sáng, lại bị nàng từ chối. Nhìn bộ dạng muốn kiên quyết lại kiên quyết không nổi của nàng, bật cười, cũng buông tha cho nàng.


Sảng lớn tầng 2, trước ngọc bích.


Trên hai chiếc ghế sopha có hai huynh đệ Tiêu Dao Phái đang ngồi. Thật ra không có huynh đệ Tiêu Dao Phái nào ở đây cả, mà chính ta, DIO, nhầm, Trần Hùng đang ngồi mở rộng hai chân thoải mái hưởng thụ Phác Thảo Nga và Quyền Mẫn Nga đang ân cần ßú❤ côn ɭϊếʍƈ trứng. Thật sướng vô cùng. Trong bảy cô nương hai nàng ßú❤ côn phê nhất đấy. Phác Thảo Nga khuôn mặt tuyệt mĩ không nói, chôn dưới háng ngậm lấy ƈôи ȶhịȶ, rất có thị giác kích thích, mà miệng Quyền Mẫn Nga nhỏ nhắn xinh xinh, đáng yêu vô cùng, chỉ cần đem ƈôи ȶhịȶ nhét vào liền đã căng chặt, thoải mái vô biên. Mà bây giờ Song Nga cùng ra trận, ta sướng muốn chết, lại quản các nàng trước khi ßú❤ côn đã dặn đi dặn lại không được bắn, ta rút ra ƈôи ȶhịȶ bắn lên mặt Phác Thảo Nga, bên kia thì dùng tinh dịch đem miệng nhỏ của Quyền Mẫn Nga phồng lên, chứa không nổi, rỉ hết ra khoé miệng.


Đã gấp đôi lại còn ßú❤ ɭϊếʍƈ nhiệt tình như vậy, không cho ta bắn tinh, nằm mơ.
-A đáng ghét, lại bắn lên mặt.


Phác Thảo Nga thét lên, mấy ngày nay nàng ngày nào cũng được dưỡng da mặt bằng tinh dịch đấy, hắc, ai bảo dung nhan nàng tuyệt mĩ chứ, không bắn lên mặt thật là lãng phí. Bên kia Quyền Mẫn Nga mấp máy cổ họng, từng đợt đem tinh dịch của ta nuốt xuống bụng, đã quen thuộc, còn nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ láp lấy ƈôи ȶhịȶ, tiếp tục ßú❤ ɭϊếʍƈ. Phác Thảo Nga cũng không chịu thua kém, lấy ngón tay quyét hết tinh dịch vào miệng, cũng dọn sạch, thứ tốt nha, nàng không muốn lãng phí, rồi cũng lại tiếp tục ßú❤ ɭϊếʍƈ.


Bất quá lần này được một lúc cả hai liền ngừng, bất quá ta đã sướng một lần, kệ các nàng. Phác Thảo Nga lườm ta một cái, cùng Quyền Mẫn Nga trở ra giữa sảnh, tập hợp cùng đám tỷ muội. Tất cả đều mặc áo ngủ trong suốt màu hồng phấn đấy, mỏng như cánh ve, qυầи ɭót cũng là quần lọt khe, miếng vải che ngọc môn cũng trong suốt, để lộ cỏ thơm bên trong, mơ hồ nhìn thấy hồng ngọc cùng cánh hoa. Mười bốn đôi chân đứng cùng một chỗ, có dài có ngắn, đều và thẳng đẹp. Chân đi giày dây buộc đế cao màu hồng , lộ ra chân trắng nõn cùng ngón chân sơn màu hồng kim tuyến lấp lánh.


Để ta vừa nhìn mạch máu đã sôi trào, tay nắm chặt lấy tay ghế, tránh cho không nhịn nổi xông lên đem các nàng đè xuống phát tiết ɖu͙ƈ vọng.
Âm nhạc vang lên.
Thân Trí Mẫn ở giữa uốn éo nhảy, vũ đạo ɖâʍ đãng mười phần.


-Cái gì đang đâm vào người muội, điên mất thôi, không thở nổi. Cơ thể muội tê dại, co giật.
Nàng cùng Kim Tuyết Hiền và Thân Huệ Trinh dời qua bên trái, một mình quỳ xuống ngồi trên sàn.
-Muội nghe tiếng nhấp, ba bà ba bà càng lúc càng to ba bà ba bà


Kim Tuyết Hiền và Thân Huệ Trinh đứng nghiêng hai bên cũng ngồi bết xuống theo, sau đó cùng Thân Trí Mẫn chống tay lên sàn, chân thẳng ra đứng dậy.
Bốn nàng bên kia, Quyền Mẫn Nga từ sau cùng chạy vòng lên trước nhất. Bà nương này chân ngắn vậy mà không ngờ cũng thật nhanh nhẹn.


-Ha ha ha bảo bối, muội đổ huynh mất rồi, hư hư hư bảo bối ha ha ha ôm muội ôm muội đi
-Ba bà ba bà ba bà
Sau đó là chuỗi lời như tiếng da thịt va chạm vào nhau.


Thân Huệ Trinh từ ngoài cùng bên phải đạp bước quyến rũ đi vào, chân dài miên man, chưa vài bước đã tới giữa, lắc hông thành vòng tròn ngược chiều kim đồng hồ lên xuống, ánh mắt ôn nhu vừa nhìn ta vừa hát.
-Shalalala shalow shalow gọi tên muội đi nào.
Phác Thảo Nga ở bên trái thế chỗ nàng, tiếp ca.


-Shalalala shalow shalow muội có nên mê hoặc huynh, a muội đổ huynh rồi, Sư huynh Sư huynh, Sư huynh đẹp trai.
-Đụp đụp đụp đụp chính là Sư huynh.
Từ Du Nhã tiếp lời.
-Chính là anh Sư huynh, chúng muội đều điên cuồng vì sự quyến rũ của huynh.


Xem ra Từ Du Nhã và Phác Thảo Nga là hát chính đấy, giọng các nàng thật trong, thật cao, cũng thật dễ nghe.
-Chúng muội điên mất thôi A.
Hát xong còn cố ý rên một cái nữa, thật là biết chơi, để tâm ta thật ngứa.
Bảy nàng dàn ngang, bắt đầu lắc eo trái phải.
-nói với muội yêu muội đi.


Kim Tuyết Hiền ở giữa nhất, dần dần tiến lên trước, cả bảy nàng cùng nghiêng người, tay trái tóp lấy một bên ngực của mình, bóp mạnh lấy, tay trái thò xuống dưới háng, đặt lên vườn xuân, cách lớp qυầи ɭót mỏng dính xoa lấy ngọc môn.
Trời ạ, quá ɖâʍ đãng kích thích rồi.


Ta đứng thẳng dậy, toàn thân căng cứng, tinh dịch phun bắn mà ra, mạnh đến nỗi tới chỗ các nàng. Sau đó ngồi phịch xuống trở lại sopha, bởi vì vũ đạo của các nàng vân tiếp tục.
Cả bảy nàng thấy ta bắn tinh, lộ ra vui vẻ đắc ý, lại tiếp tục ca khúc.


-Sư huynh, sizzle sizzle Sư huynh sizzle Sư huynh, các tỷ muội nháy mắt nào.
Cả bảy nàng lập tức hướng ta nháy mắt, còn chu môi.
Vũ đạo một lần nữa lập lại.


-Khao khát của muội là dành cho huynh, huynh là lửa sưởi ấm muội, muội không thể ngừng nghĩ về huynh làm muội cao trào, ư a a ư a, muội không thể bước tới nếu không có huynh, không còn ai có thể lọt vào tim muội, Chỉ có mình Sư huynh mà thôi.


Bà nương này, thật là nhiệt tình như lửa, cảm xúc nóng hổi không do dự truyền tới, để tâm ta tan ra.
Điệp khúc tiếp tục, vẫn ɖâʍ đãng và khiêu khích như vậy.


Nhạc vừa dứt, ta gấp gáp lao lên, mục tiêu đương nhiên là Thân Trí Mẫn và Thân Huệ Trinh, người trước đè ra nằm ngửa giữa sàn, ƈôи ȶhịȶ trắng cong cắm vào mật huyệt, mà người sau, thì để nàng quỳ xuống chổng mông lên, ƈôи ȶhịȶ đen thẳng nhắm ngay cúc môn, tiến quân thần tốc, điên cuồng cắm rút.


Các nàng đã xưa đâu bằng nay, thoải mái rên rỉ thừa nhận ta phát tiết ɖu͙ƈ vọng. Các cô nương còn lại vậy mà xúm lại tấn công ta, đem ta bao vây lấy giữa, dùng vô biên xuân sắc lấp chìm ta, để ta vĩnh viễn trầm luân.
-Phù.


Ta thở ra một hơi, từ trên người Kim Xán Mỹ bò dậy. Ặc, ta vậy mà đem nàng làm đệm chuyên dùng luôn rồi, tội nghiệp, nhưng mà mềm không chịu nổi nha. Bên kia đẩy ra Từ Du Nhã đang nằm sấp thở hổn hển trên người xuống, đặt nàng lên sôpha nghỉ ngơi luyện công.


Ta tranh thủ nghiên cứu võ công bí pháp trong Thiên Địa Thanh Lâu. Cần phải tìm bí kíp phòng the rồi, chứ đà này, dựa vào tinh lực vô hạn của Linh Tê Ngân Tâm là không chịu nổi các nàng tàn phá đấy.


Thiên Địa Thanh Lâu đặt tên như thế đúng là không uổng. Bí pháp kỹ thuật có rất nhiều, ta có Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả cùng Linh Tê Ngân Tâm, trực tiếp bỏ qua bí pháp kiểu cường dương bổ thận. Có một số bí pháp thật đáng chú ý.


Kim Côn Bất Đảo: biến ƈôи ȶhịȶ thành cứng như kim cương, theo nghĩa đen, chỉ tác dụng lên ƈôи ȶhịȶ, cũng không đem nó nhuộm vàng. Tương tự như Kim Cang Bất Hoại Thân của ta, nhưng võ công này lại nhuộm vàng toàn thân, hơn nữa lại là võ công phật hệ, cần chân khí Đồng Tử Công đấy, đem đi chơi gái, ha, chưa lâm trận liền phá.


Như Ý Tuỳ Hình: đem ƈôи ȶhịȶ biến đổi thành hình dạng tuỳ ý. Đây chính là môn bí pháp hai tên khốn Lý Thắng Lợi đã dùng. Ta đã có. Vốn định biến thành soái ca 20 phân 20 phút GG đấy, nhưng nhìn Quyền Mẫn Nga cùng Thân Trí Mẫn, liền từ bỏ. Hắc, 20 phân, có thể đem tử cung các nàng đâm bể.


Phù Quang Lược Ảnh: cắm rút với tốc độ siêu nhanh như cách người yêu cũ trở mặt. Phần giới thiệu là ghi như vậy, thật thú vị.
Sơn Dao Địa Động: đem ƈôи ȶhịȶ run lên tần suất cao. Chẹp chẹp, là để biến bản thân thành máy tự sướng hình người đấy.


Xoay Chuyển Càn Khôn: đem thân ƈôи ȶhịȶ xoay tròn, đương nhiên là không quay đều quay đều như vòng quay xe đạp được, chỉ xoay được vài vòng, kiểu xoắn thân côn vậy, sau đó đảo chiều, lại xoắn lại đổi chiều, cũng rất lợi hại.


Phong Ba Bão Táp: ƈôи ȶhịȶ uốn lượn như sóng, cuốn trôi mọi thứ, vừa nghe đã thấy thốn rồi, không biết có nữ nhân.
Khai Cung Lập Tử: từ tinh khẩu phun ra những sợi tơ nhỏ, có thể điều khiển, tìm lấy cửa tử cung nữ nhân, banh rộng ra để ƈôи ȶhịȶ tiến vào.


Tìm mãi không thấy bí pháp biến côn thành xúc tu hay mọc ra hai côn, hoặc biến thành chó, vân vân mây mây, xem ra Thiên Địa Thanh Lâu vẫn còn thuần khiết lắm.
A, bần tank lại trở nên tà ác rồi. Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả đáng chết.


Được cái mấy loại bí pháp kiểu này rất rẻ, ta nhắm chừng có thể đem đổi hết. Đương nhiên chưa áp dụng lên bảy cô cô nương Thiên Thần Thất Thủ, chờ các nàng lợi hại hơn hãy tính, chỉ để phòng thân mà thôi. Có lẽ mười năm nữa mới trở lại đây được. Tình hình này xem ra, muốn đổi Thiên Địa Thanh Lâu Đồ bản sao 1 triệu điểm là không có khả năng rồi. Hơn nữa bảy cô nương là ưa thích kiểu nhẹ nhàng lãng mạn đấy, ta cũng là. Đổi mấy bí pháp này chỉ là đề phòng mà thôi, hắc, ta thề.


Bát tu đạo lữ-chui chạn Linh Thứu Cung.


Cũng từ một bữa nhậu hôm qua, giữa chúng ta hình thành một mối quan hệ khá kì lạ, tựa như một gia đình, có 2 tướng công và 7 nương tử. Ta không phân biệt nổi đây là thể loại Harem hay NTR nữa. Rõ ràng là như thế, lại cũng không phải. Bảy cô nương đối xử hai cỗ phân thân hoàn toàn tương đương, cũng không hề ngại ngùng hay xấu hổ gì nữa, tựa như phu thê lâu năm. Chỉ có ánh mắt Thân Huệ Trinh nhìn Đệ Nhị vẫn hơi khác biệt, để ta xác định các nàng vẫn chưa phát hiện ra điều gì. Không, có lẽ các nàng đã nhận ra gì đó, nhưng vấn đề hạn chế về tầm nhìn và hiểu biết không phải dựa vào cảm giác có thể bù đắp được.


Trò chơi tiến hành vui vẻ thoải mái. Chúng ta cũng cố gắng kiếm nhiều điểm nhất có thể. Nhưng mười người cộng lại cũng chỉ được tầm 30, 40 ngàn điểm, các mục tiêu 1 triệu điểm xa tít tắp.


Điểm của Đệ Nhất và Đệ Nhị dư đổi năm loại bí pháp, còn lại cũng không nghĩ ra nên đổi gì. Sau một hồi thương nghị chúng ta quyết định đổi ba cái nhẫn chứa đồ, mỗi cái là loại một thước khối là 10 ngàn điểm. Nhẫn chứa đồ loại 9 thước khối tương đương chuỗi hạt vòng chứa đồ trên tay ta, 100 ngàn điểm. Xem ra Liệt Hoả Thái Hoàng khi đó cũng là phí không ít tâm tư.


Cũng đổi lấy một bộ công pháp gọi Dao Trì Tiên Nữ Vũ, giới thiệu ghi là trong truyền thuyết Tây Vương Mẫu sáng tạo ra dành cho bảy tiên nữ trông coi vườn đào. Vừa vặn thích hợp các nàng.


Sau khi hoàn thành khảo nghiệm lại được ban thưởng ngẫu nhiên, chắc là dựa vào thứ bậc trong khảo nghiệm, thứ đáng giá nhất lại là một cái nhẫn chứa đồ nữa. Chúng ta dự định đem nhẫn này hiến ra, tránh cho nghi ngờ.


Mà Vô Dơ Đại Sư đại danh đỉnh đỉnh cho đến cuối cùng vẫn là không kiếm nổi một Điểm Tiêu Dao, cũng không ai có thể từ hắn lấy đi 1 triệu điểm. Đương nhiên cũng có thu hoạch, là đống linh dược vạn năm ngàn năm nhét chật kín trong vòng chứa đồ, cùng ba cái nhẫn chứa đồ. Bản tôn giữ tạm, sau lại trả cho các cô nương.


Nhìn cánh cửa không gian trước mặt, kích thước tương đương khối ngọc bích bên ngoài, tin chắc là lối ra không sai. Khảo nghiệm cũng đã kết thúc. Người tiến vào, lúc trở ra đã biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Bên ngoài, trong sơn động.


Người Tiêu Dao Phái tề tựu đầy đủ. Người ngoài tới dự Tiêu Dao Tiên Hội đã về hết, không biết là Tiêu Dao Tử ra lệnh đuổi khách, hay là bọn hắn bề bộn nhiều việc rời đi trước.
-A di đà phật. Lão thí chủ, đã lâu không gặp.
-Haha, xác thực là đã lâu không gặp, đại sư ngài ổn chứ.


-Lần này xác thực đã đem nó trấn áp. Đa tạ lão thí chủ giúp đỡ, ân tình này ta xin ghi nhớ.
-Haha, đại sư chớ khách sáo. Chuyện nên làm mà thôi.


Ân tình thứ này, rẻ như rác, lại quý như kim cương. Của kẻ tiểu nhân thì không đáng nhắc tới, nhận lấy có khi còn mang hoạ, mà của thất giai tương lai như ta, lại là người kế thừa Thiếu Lâm Tự, vậy tuyệt đối là thứ đáng giá nhất trên đời. Tiêu Dao Tử không nhịn được cười lên vui vẻ.


-Bần tank thấy hai vị nam hữu quý phái có duyên, liền nhận bọn hắn làm đệ tử ký danh, truyền bọn hắn phật pháp, hy vọng lão thí chủ không trách tội.


-Haha, đây là cơ duyên của bọn hắn, cũng là để chúng ta thân cận hơn, ta vui mừng còn không được, sao lại trách tội. Ta còn phải đa tạ đại sư truyền hắn phật pháp nữa chứ.
Tiêu Dao Tử càng vui vẻ. Tiêu Dao Phái vốn là sống dưới cánh chim dang rộng của Thiếu Lâm Tự che nắng che mưa cho đấy.


-Sư tổ, đệ tử muốn đi theo lão sư tu hành, xin sư tổ cho phép.
Ta để Đệ Nhị tiến lên mở lời.
-A được, haha, cứ đi đi, lúc nào nhớ thì trở về, Tiêu Dao Phái luôn là nhà của ngươi.
-Vâng, sư tổ.


Tiêu Dao Phái đối với đệ tử trong phái nhìn như rất tuỳ ý, chỉ cần không làm bậy, làm gì cũng được. Nhưng các đệ tử mười năm một lần vẫn nhớ trở về, lại quản xa xôi cách trở, là bởi vì đây là nhà của bọn hắn. Tiêu Dao Tử cũng là, lão tiêu dao vui thú khắp nơi, vẫn nhớ trở lại nơi này, thứ trói buộc hắn, chỉ là sự ấm áp của nhà mà thôi. Đương nhiên nhà không phải là tu giam trói buộc gì, ngược lại, là nơi con tim tìm về sau những ngày lang thang mệt mỏi.


Nhanh gọn giải quyết xong chuyện Đệ Nhị, bản tôn dẫn theo Đệ Nhị nhanh chóng rời đi, sau đó chuyện nội bộ Tiêu Dao Phái, mà trung tâm là màn kể chuyện đầy hương diễm của Đệ Nhất, cùng với vẻ mặt đỏ lựng của các cô nương, để ai cũng tin tưởng.


-Xem ra Tiêu Dao Tiên Hội mười năm sau sẽ rất rộn ràng đây. Hhahahah


Tiêu Dao Tử nhìn đống đồ được các đồ tôn hiếu kính để trên bàn, cũng không dấu giếm, sảng khoái lột sạch đồ trong nhẫn chứa đồ ra cho mọi người cùng xem. Một thước khối để chứa binh khí áo giáp gì đó không đủ, nhưng chứa linh dược thì được cả đống. Vạn năm, ngàn năm, cả đống, kì kim bảo thạch cũng lấy một ít. Các cô nương còn tay xách nách mang nặng trĩu kia kìa. Toàn bộ không giữ lại hiến ra, để mọi người vừa hâm mộ và đố kỵ.


Tiêu Dao Tử làm người sảng khoái, chưa từng keo kẹt, đối với người nhà lại càng chiều chuộng.


-Rất tốt, những thứ này các ngươi cũng không dùng đến được, đem đổi lấy điểm cống hiến đi. Còn có Hấp Tinh Đại Pháp này, tuy tà ác, nhưng quả thật rất uyên thâm, là kì công tuyệt thế. Các ngươi chú ý không được làm bậy, nhớ kỹ.
-Đệ tử biết rõ.


Là chú ý không được làm bậy, mà không phải là cấm dùng. Kì thật công pháp tương tự Tiêu Dao Phái cũng có, nhưng kém xa không bằng, Tiêu Dao Tử cũng vì vậy nhìn qua đã hiểu ảo diệu trong đó, cũng nhận ra Hấp Tinh Đại Pháp cao minh. Ở Thập Vạn Sơn Châu rất nhiều môn phái thực hiện chế độ điểm cống hiến, nên Tiêu Dao Tiên Hội mỗi mười năm, không chỉ là tụ họp, còn là cống hiến bảo vật, đổi lấy thứ mình cần. Tiêu Dao Tử đi đây đi đó nhiều, thích sưu tầm vật quý, tu vi lại cao hay tìm được bảo bối tốt, cho nên các đệ tử Tiêu Dao Phái mỗi mười năm trở về một lần, cũng là để bóc lột sư tổ của bọn hắn đấy.


-Ngoài ra để khen thưởng, các ngươi có yêu cầu gì cứ nói.
-Sư tổ, đệ tử và các sư muội tâm ý tương thông, nguyện kết làm bát tu đạo lữ. Xin sư tổ ban hôn. Vô Dơ lão sư cũng nói nếu ta có thể như trong Thiên Địa Thanh Lâu tiếp tục tu luyện, trong một năm tất thành Tiên Thiên.


-Hahaha vậy xem ra phái ta lại sắp ra một Tiên Thiên, được ta đồng ý, hôm nay thật vui, chi bằng tổ chức hôn lễ luôn đi.


Tiêu Dao Tử tâm tình vô cùng tốt, lập tức tiến hành lễ kết đạo lữ ngay và luôn. Lấy năng lực một phái toàn lực vận hành, trang trí sửa soạn rất nhanh được tiến hành, dù sao cũng không mời người ngoài. Tô Tinh Hà là sư phụ của Đệ Nhất, nên khi nghe ta nói ra muốn ở rể Linh Thứu Cung, thoạt nhìn không vui, nhưng sau khi nhận mấy cây linh dược vạn năm Đệ Nhất cất riêng, liền vô cùng nhiệt tình đảm nhận vai trò nhà trai. Mà Linh Thứu Cung của Thiên Sơn Đồng Lão, không nhận nam đệ tử đấy, một người cũng không. Nhưng dưới áp bức của Tiêu Dao Tử và chục cây linh dược vạn năm, cũng vui vẻ đồng ý.


Quyền lực và tiền tài không hổ là căn nguyên vạn ác, quy tắc gì đó, mây bay rồi.


Lễ kết đạo lữ về cơ bản thì cũng giống lễ cưới. Nhìn bảy cô nương, không, bảy vị đạo lữ như hoa lê dưới mưa, e thẹn động lòng người đứng trước mặt, ta một trận hốt hoảng. Vẫn là áo dài cưới truyền thống đỏ tươi, khuôn mặt đỏ hồng đáng yêu, đôi mắt long lanh mong đợi, nhưng mà từ một đã biến thành bảy, để ta sững sờ hồi lâu.


Trăm năm, chỉ là một cái chớp mắt.
Cả thế giới này, chỉ có mình ta còn nhớ nàng, chứng minh nàng từng tồn tại. Tim ta bất chợt quặn đau, nhưng dù có đau gấp trăm ngàn lần, ta vẫn nguyện nhớ lại, bởi chưa từng hối hận. Để nàng tiếp tục tồn tại, ít nhất là trong trái tim ta.
Nhất bái thiên địa


Nhị bái cao đường
Phu thê giao bái.
Âm nhạc vang lên.
“Ngày mình bên nhau
Dây tơ hồng lại nối thành đôi
Anh thiếu em như đang lục tìm mất thứ gì
Người chịu anh đi, em sẽ được rất nhiều
Đời không đắn đo em cần chi phải lo
Vì mình thương nhau
Nên dây tơ hồng lại nối thành đôi


Anh thấy vui hơn
Khi hai gia đình mình nghĩa tình
Tính toán cho gần
Cuộc đời đâu xa thế
Trên dưới phu thê
Tám đứa về bên nhau”
Bố tổ đứa nào hát thế, ta thích.


Vốn ta muốn đi động phòng đấy, nhưng dưới ánh mắt bất thiện của toàn thể Tiêu Dao Phái, đành phải thành thành thật thật đi tiếp rượu, sau đó vinh quang gục xuống, bị lôi đi ném vào phòng trống, trở thành truyền thuyết của Tiêu Dao Phái, nam nhân một lúc kết bảy vị đạo lữ, đêm đầu lại cô đơn phòng trống. Tránh cho toàn thể Tiêu Dao Phái có một đêm động phòng ầm ĩ khó chịu, bảy đạo lữ luôn mà, thả ngươi ra, ai mà ngủ cho nổi.


Vốn chỉ muốn làm chồng hờ vợ tạm thôi, ai ngờ tự mua dây buộc mình, đành phải chấp nhận bị người lôi đi, trở về Linh Thứu Cung.
-A di đà phật, tên đệ tử không nên thân này, xin nhờ cậy thí chủ trông nom vậy.
-Đại sư khách khí, vốn là việc nhà của ta đấy, lại vất vả đại sư.


Vu Hành Vân vui vẻ cực kì nhận lấy nhẫn chứa đồ, cái thứ này, nàng thèm thuồng đã lâu. Linh Thứu Cung nhìn như giàu nứt đố đổ vách, một cái nhẫn chứa đồ cũng không có, đủ hiểu thứ này quý giá. Đừng nhìn Bái Hoả Giáo mỗi người một cái đeo chơi mà nhầm, người ta nhưng là có Thiên hạ đệ nhất Luyện Khí Sư đấy, không phải một trong.


-Vậy bần tank xin cáo lui.
-Cung tiễn đại sư.


Bởi vậy bảy vị nương tử vui sướng nhận lấy hai cái nhẫn chứa đồ không hề gặp cản trở. Đồ chơi này, ngũ giai cũng thèm, nhưng có Đệ Nhất ở bên, cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy. Hơn nữa, ở thế giới này, bảo vật không phải là dấu hiệu nhận biết cho thân phận đâu, mà là cho thực lực đấy. Ngũ giai cường giả nhìn thấy nhị giai gà mờ mang nhẫn chứa đồ lang thang một mình trên đường, có định xông lên cướp không? Đáp án là không, một đạo thần thông của lão tổ thất giai bắn qua, ngũ giai lục giai gì đó, mây bay rồi, theo nghĩa đen.


Thế giới này cũng không nhiều não tàn như trong các tiểu thuyết xuyên không khác đâu. Tiên Thiên cường giả lại càng không có.


Từ Du Nhã giữ một cái, Phác Thảo Nga giữ một cái. Đệ Nhất cần gì, cứ ngửa tay xin đi. Ôi, người ta có mỗi một cái nóc nhà đã kêu trời, ta có tận bảy cái, trời xanh hay trắng cũng không thấy nổi luôn. Tương lai ở rể một mảnh tăm tối, cái chạn này, chui nhầm rồi.


Linh Thứu Cung ở Linh Thứu Sơn. Đơn giản dễ nhớ.


Được xây dựng ở tít trên đỉnh núi tuyết phủ. Gọi là một môn phái, chi bằng nói nó là hành cung của Thiên Sơn Đồng Lão càng hợp lý hơn. Cung điện được xây bằng đá trắng như ngọc, xa hoa diễm lệ, phối hợp với mưa tuyết bay đầy trời, cũng thật là nhân gian tiên cảnh. Môn nhân toàn là nữ, mà ta, cũng là nam nhân đầu tiên duy nhất ở lại đây.


Đó là ta mơ thế thôi, chứ thực tế phũ phàng hiện ra trước mặt.


Ta bị đẩy ra ở trong một ngôi nhà cách xa sau núi, bên trong có suối nước nóng. Ừm, nói dễ nghe là nhà tắm, nói khó nghe là nhà vệ sinh của đám nữ nhân Linh Thứu Cung. Các nương tử nghỉ ngơi ăn uống luyện công đều ở Linh Thứu Cung ấm áp như xuân, hơn nữa địa vị tăng lên, càng được Thiên Sơn Đồng Lão chiều chuộng, sung sướng thoải mái vô cùng. Mà ta, mỗi ngày ba bữa đều phải đội mưa tuyết qua Linh Thứu Cung ăn cơm, khổ không thể tả, nếu không qua, vậy thì cho nhịn luôn. Đã vậy còn thường xuyên đêm ngủ một mình, cô đơn lạnh lẽo trong phòng không. Để đám nữ nhân Linh Thứu Cung nhìn vào, vậy mà lại lộ ra ánh mắt thương hại.


Hừ mẹ nó, nữ nhân Linh Thứu Cung, không có một cái tốt.


Đương nhiên chỉ dám nói trong lòng, các vị đạo lữ nghe thấy, lại không tránh khỏi một trận đánh đập. Các nàng đã nhận ra ta da dày thịt béo, hồi phục rất nhanh, ra tay không hề nhân nhượng, còn dùng chân khí đấy, để ta tuy đau lắm nhưng không dám bật lại. Khổ a, lấy tu vi nhị giai của các nàng, chỉ cần ta bật lại một cái, các nàng liền đi Luân Hồi luôn.


Hừ cha nó, nữ nhân Linh Thứu Cung, đúng là không có một cái tốt.
Hoa tuyết bay đầy trời, rơi xuống nước nóng lập tức tan ra hoà vào.


Thân Huệ Trinh ôn nhu tựa đầu trên vai ta, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ấm áp bao vây lấy thân thể, cùng hạnh phúc ngập tràn trong tim. Hai má ửng hồng, như tân nương mới cưới. A, nàng chính là. Ta không nhịn được đưa miệng qua hôn lấy, nàng nhiệt tình đáp trả.


Ta nâng nàng ngồi lên bờ, người nàng thật dài, nước nhỏ xuống từ hai đầu vũ phấn hồng mãi mới chạm tới mặt ao. Ta cầm lấy một chân nàng, hôm nay sơn màu vàng óng kim tuyến đấy, rất tỉ mỉ, rất xinh đẹp. Nàng biết ta thích ăn chân nàng nhất, mỗi lần tới đều chuẩn bị tỉ mỉ. Mà ta, đối với đôi chân dài miên man này luôn tràn ngập ham muốn cùng cưng chiều, đừng nói là còn đang tân hôn, dù cho ta chơi một trăm năm, cũng không chán. Lấy kinh nghiệm sống trăm năm, cho cái khẳng định luôn. Đương nhiên cũng phải nhờ Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả giúp mới được.


Ta cầm lấy bàn chân xinh đẹp của nàng, ngón giữa dài nhất, tạo thành một góc nhọn cân đối hoàn mĩ. Ta dùng tay bóp nhẹ cảm nhận, rồi đưa lên miệng ɭϊếʍƈ láp, tự như ăn kem, để người đẹp bắt đầu rên rỉ. Hai tai nàng chống ra sau lưng, để chân đưa lên càng cao, thuận tiện ta ăn lấy.


Lưỡi ta một đường kiên trì tiến lên, lấy mục tiêu lau hết nước suối trên chân nàng, thay thế bằng nước bọt nhầy nhụa của ta. Nhưng con đường này thật dài, như lữ khách trong sa mạc mênh mông, miệng lưỡi đã khô cạn mà mãi chưa thấy ốc đảo tươi đẹp, lại bất chợt nhận thấy vị mặn mặn, nước miếng lập tức tuôn trào mà ra, ta lập tức tăng tốc tiến lên, tiến đến bãi bờ hạnh phúc.


Ta đưa tay sờ lấy cỏ thơm đã được tỉa kỹ càng, không biết là tự nàng hay là tác phẩm của vị tỷ muội nào. Vườn xuân đã ướt át, không phải vì nước suối mà vì xuân tình đã phát. Ta một ngụm đen cánh hoa lẫn đế hoa ăn hết, bên trong không ngừng chảy ra dịch nhờn tình ái, vừa ngọt vừa mặn, lại ấm nóng. Thân Huệ Trinh thoải mái rên rỉ, chỉ còn cảm thấy sung sướng, một chút cũng không sợ hãi. Cứ thế này, nàng rất nhanh liền có thể đem tâm ma xoá đi.


ɖâʍ dịch cao trào bị ta ăn hết. Thân Huệ Trinh tuột người xuống ao, tay vòng qua cổ ôm lấy ta hôn lấy hôn để, như muốn đem ta hoà tan vào trong người nàng. Ta ôm lấy nàng, bóp mông nàng, vuốt ve lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về. Môi chúng ta chia rời, vẫn như chưa nguyện tách ra, kéo thành một sợi tơ trong suốt. Nàng dùng ánh mắt đáng lẽ ra chỉ nên dành cho Đệ Nhị nhìn ta. Ta vốn đã không còn xoắn xuýt mấy vấn đề này, mỉm cười nhìn nàng, yêu thương không hề lấp, hiện lên trong mắt nàng.


Nương tử chân dài đứng trong nước, hai tay chống lên bờ ao, đưa mông về phía ta mời gọi. Cúc môn nàng vĩnh viễn là một màu hồng phấn, lại đã hoàn toàn quen thuộc ƈôи ȶhịȶ của ta, hoàn toàn tiếp nhận lấy. ƈôи ȶhịȶ ta không tính dài, mông nàng lại đầy đặn, chỉ là do chân dài nên thoạt nhìn không có vẻ nẩy nở mà thôi, bởi vậy cắm vào hết cỡ cũng không sâu, nương tử đứng thẳng người lên, ƈôи ȶhịȶ liền sẽ bị tuột ra, cho nên nàng càng cố hêt sức hạ thấp người, đã nằm sấp trên nền đá, lưng cong xuống, mông chổng cao hết sức chấp nhận ta cắm rút, đầu nghiêng qua một bên, đôi mắt vĩnh viễn nhìn ta, một giây cũng không rời, như sợ hãi người đang rong ruổi trên người nàng sẽ sau một cái chớp mắt mà biến thành người khác.


Yếu đuối và nhu nhược, lại dịu dàng và ôn nhu, để ta không tiếc hết thảy yêu thương nàng, muốn đem sinh mạng ta cho nàng.


Và ta liền làm như vậy, tinh dịch mang theo tinh nguyên do sức sống hoá thành lấp đầy cúc huyệt nương tử, để nàng sung sướng mà cao trào. Nàng chống người đứng dậy, quay người ôm lấy ta, ánh mắt ướt đẫm tràn đầy hạnh phúc, lại hôn lấy ta. Chúng ta ôm lấy nhau, từ từ chìm xuống nước suối ấm áp, cũng chìm trong hạnh phúc mặn nồng.


-Dạo này bọn muội đều tập trung tu luyện, Hấp Tinh Đại Pháp đã nắm vững, một lần tinh nguyên của huynh đủ tu luyện bảy ngày. Thân Trí Mẫn tăng tiến nhanh nhất, hình như sắp đột phá tam giai. Còn muội, vẫn thấy như dậm chân tại chỗ.


Ta ôm lấy Thân Huệ Trinh, nàng tựa lưng vào vào ngực ta, ta lại chống ƈôи ȶhịȶ lên lưng nàng, sẵn sàng chiến đấu bất kể lúc nào. Tay đan thành lược, vuốt lấy tóc nàng, dùng chân khí ấm nóng hong khô. Nàng không luyện Hấp Tinh Đại Pháp, tu vi tăng tiến chậm thấy rõ.


-Muội ấy vốn tính háo thắng, có động lực nên tăng nhanh cũng là dễ hiểu. Muội không cần buồn, chậm rãi từ từ tới, dù sao cũng đều vô dụng như nhau.
-Hừ, muội đã nắm vững Dao Trì Tiên Nữ Vũ rồi đấy, nhanh nhất đám tỷ muội.
Chụt.


Ta từ đằng sau hôn lên má nàng khen ngợi một cái. Bà nương này vậy mà bắt đầu học nhõng nhẽo rồi. Bắt đầu giãy dụa mông kích thích ta, mông nàng cũng căng mềm, trong nước ấm ép lấy khiến ta thoải mái đến khó chịu. Bất quá dùng tư thế này, cắm không vào nha.
-Hay huynh đem ƈôи ȶhịȶ kéo dài nha.


-A không được, muội thích như vậy, không cho huynh làm gì nó hết.
-Nó là cái gì cơ?
-A hư hỏng, đừng mà a
Nương tử rên rỉ bởi một tay ta đã bóp lấy nãi cầu nàng, tay kia luồn xuống dưới vuốt ve vườn xuân.
-A thật khó chịu, muội chịu thua, a
-Vậy còn không mau chổng mông lên


Ta cũng là khó nhịn, lại tư thế cũ tiến vào trong thân thể nàng.
Triền miên không dứt.


Một đêm này ta ôm Thân Huệ Trinh chìm vào giấc ngủ, nàng ngủ được vô cùng ngon lành, tựa như rất lâu rồi chưa từng yên giấc qua. Một tuần có bảy ngày, mà ta có bảy vị nương tử đấy, cho nên phân đều, hôm nay đến phiên Thân Huệ Trinh. Gặp nhau chủ yếu là ân ái và trò chuyện. Bởi ta chỉ quanh quẩn trong này, một năm tới cũng không ra ngoài, vì đã lỡ mồm trong một năm đột phá Tiên Thiên. Nhưng các nương tử mỗi lần ghé qua đều rất nhiệt tình, không chỉ ra sức ân ái, chiều chuộng ta, còn rất biết kể chuyện, líu lo không dứt. Kể cả Kim Xán Mỹ cũng đã học được nhiều lời, không còn e thẹn câm nín như trước. Để ta thỉnh thoảng không thể không dùng dùng môi khoá cái miệng trên của các nàng lại, cũng dùng ƈôи ȶhịȶ bít luôn cái miệng dưới, không để các nàng tiếp tục líu lo, lại chuyển qua rên rỉ không dứt, nhưng cũng đỡ đau đầu.


Bất quá đều là do ta lấy cớ muốn khổ tu đột phá Tiên Thiên mà ra, nếu không cả bảy nàng đã dọn qua đây ở luôn rồi. Bởi vậy ngoại trừ thời gian bồi tiếp các nàng, ta đều đóng kín cửa trong phòng không ra. Có đêm còn không cho các nàng ngủ lại, để các nàng giữa đêm đội tuyết mà về, nhìn thương không chịu nổi, nhưng không có cách nào.


Bản tôn bên kia không có vấn đề gì, nhưng mà bên phía Đệ Nhị, đã loạn thành một mớ, cần ta tập trung chú ý điều khiển.