Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 19: Vô Duyên Cao Tăng

Thiếu Lâm Tự.


Ta xách theo một túi to sau lưng trở về. Vòng chứa đồ cùng Chân Lý Chi Nhãn đã đưa cho Đệ Nhị, Ngự Linh Giới đưa cho Đệ Nhất, bên đó cần hơn. Mấy thứ màu mè như áo cà sa hay thiền trượng đã bị huỷ ở Vô Tận Viêm Châu, cũng lười làm lại. Một thân tăng bào xám tiêu chuẩn, khuôn mặt bình thường đầu trọc lốc, vác theo một túi to trên lưng, nhìn kiểu gì cũng giống chứa nhiều báu vật.


Nhưng nếu cường đạo có nhìn thấy, cũng vội vàng né xa, chạy nhanh còn kịp.
Bởi ta đang đi như bay trên đường, chân đạp trên đất không để lại dấu đấy. Lục giai tuy có thể bay, nhưng không như thất giai, lục giai bay chậm hơn đi đường, cho nên mới có một màn này.


Ta rất nhanh trở về trong chùa, xử lý lấy đám linh dược.
Sau đó đi tìm sư phụ và ba vị sư huynh nhận tội.
-Sư phụ và ba vị sư huynh, đệ tử đã về rồi.
-Về rồi, nhìn rất tốt, xem ra ngươi có thu hoạch.


-Sư phụ, đệ tử đã phạm sắc giới cùng sát giới, xin sư phụ cho đệ tử đi Sám Hối Động chịu phạt.
-A di đà phật, nếu ngươi đã phạm giới, chứng tỏ phật duyên chưa tới, không cần cưỡng cầu, hoàn tục đi, sau này ngộ ra hãy quay lại, nơi này luôn luôn chào đón ngươi.


Sư phụ Bất Tài lên tiếng. Có ý đuổi ta đi.
Sư huynh Vô Dụng chuyên luyện Đồng Tử Công, đã nhận ra điều không đúng.
-Ngươi đã phạm sắc giới, làm sao Đồng Tử Công vẫn chưa phá.
Cả bốn người nhìn ta, nhìn kĩ, đúng là thấy một thân Đồng Tử Công của ta vẫn còn nguyên vẹn, ngạc nhiên.


-Đệ tử tham gia khảo nghiệm trong Thiên Địa Thanh Lâu ở Tiêu Dao Phái, phạm giới, nhưng khi sự thành, lại như tỉnh mộng. Rõ ràng cái gì cũng làm, nhưng lại như cái gì cũng không làm. Nhưng Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả thật là bị thoả mãn, để coh đệ tử cảm thấy mình thật phạm giới. Mê mang không rõ.


-Tiêu Dao Tiên Hội ta cũng có biết, không ngờ thần kì như vậy. Chuyện này ta cũng không thể chỉ ngươi, là mộng hay là thật, chỉ mình ngươi mới có thể nhìn thấu. Đi Sám Hối Động thôi.
-Đa tạ sư phụ.


-Ta nhìn xem ngươi một lòng hướng phật, cho nên mới cố chấp lưu lại nơi này chịu tội. Phật Tổ cũng là có thê có nhi, cuối cùng vẫn là ngộ ra mà đắc đạo. Cứ thuận theo tự nhiên thôi, chỉ cần trong lòng vẫn giữ một chữ Thiện, người người đều có thể thành phật.
Sư huynh Vô Danh lên tiếng.


-Đa tạ sư huynh chỉ điểm.
-A di đà phật X .


Việc cần sắp xếp cũng không nhiều. Ta rất nhanh đi tới Sám Hối Động. Hang này cũng không ở trong Thiếu Lâm Tự, mà ở trên núi bên cạnh chùa. Hang rất bình thường, ngoài hang có một tấm gỗ ghi ba chữ Sám Hối Động, không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, chen lẫn trong đám cỏ lá, không dễ nhìn ra. Đương nhiên trong võ lâm Cửu Châu, nơi này là rất có danh tiếng, như sấm bên tai.


Bởi nơi này là nơi Thiếu Lâm Tự trấn áp thất giai cường giả.


Ngoài cửa không có gác, cũng chẳng có song sắt, hay cửa khoá, nhưng thất giai đi vào, lại chưa từng đi ra, chưa có tiền lệ. Đủ thấy nơi này kinh khủng. Đương nhiên đó là với những kẻ đại gian đại ác, đối với hoà thượng Thiếu Lâm Tự, nơi này là nơi để sám hối tội lỗi, khi nào thấy ngộ ra, liền rời khỏi, chỉ đơn giản vậy thôi. Môn quy Thiếu Lâm Tự tuy khá tự do, nhưng thưởng phạt phân minh, cho nên tăng chúng phạm lỗi, liền đã bị xử phạt rồi, nơi này là để tăng chúng tự phạt thêm, nên muốn tới thì tới, thấy đủ thì đi.


Mà nơi này có thể cầm tù thất giai, vì ở đây có một người, một lão tăng mà ta gọi là Vô Duyên sư huynh.
Tận cùng bên trong hang. Ánh sáng chiếu rọi xuống từ giếng trời, mưa gió nắng bão bên ngoài, đều có thể đến đây.


Có lão tăng quần áo xác xơ ngồi giữa hang. Nhìn qua tựa như một tấm áo tăng xám rách treo trên cây khô. Chính là Vô Duyên sư huynh không sai.
Ta cũng không quấy rầy lão, cầm lấy bồ đoàn mang theo, đặt một bên, ngồi lên, chuẩn bị nhập định.
-Là tiểu tăng ngươi, vậy mà tới đây.


Là Khoái Hoạt Hoàng Trầm Lãng. Lúc này đây tay chân bị khoá chặt, đầu tóc rũ rượi, thần hình xác xơ, toàn thân bị cắm vào vô số kim chân, đang rỉ máu đấy. Bất quá hắn còn trẻ, lại là cường giả thất giai, bị trấn áp tiếp 50 năm cũng vẫn sống đấy.


Là người quen, lại sắp ở chung một chỗ, ta cũng nên lễ phép chào hỏi một chút.
-Ta phạm sát giới và sát giới, cho nên đến đây sám hối.
-Haha bản hoàng có biết người, Tiên Thiên Đạo Thể, truyền nhân Thiếu Lâm Tự, haha vậy mà cũng phạm giới haha quả nhiên sát lục và sắc ɖu͙ƈ mới là thoải mái nhất hahahha


-Trong mộng.
Ta lập tức khoá mõm Trầm Lãng. Hắn cũng ngớ người ra.
-Tên điên, đám đầu trọc các người đều là lũ điên a thả ta ra a bọn chó chết a bọn điên rồ
Trầm Lãng ra sức giãy dụa, nhưng chả có cmn tác dụng gì.


-Tiểu tăng ngươi cũng thật thú vị, vậy mà có thể bức hắn nổi điên. Bất quá ta càng hứng thú với câu chuyện của ngươi hơn.
-Ra mắt Vô Duyên sư huynh, tiểu tăng gọi Vô Dơ, là đồ nhi của sư phụ Bất Tài.


-Ừm, sư bá lại nhận được một đệ tử kì tài, đáng mừng, sư đệ ngươi nói phạm giới trong tưởng tượng là sao?
-Là ta cái gì cũng không làm, nhưng lại tưởng tượng qua, thấy tội lỗi, nên tới đây sám hối.


-A chính xác, sư đệ tu hành không cạn. Rất tốt. Từ hôm nay có lại có người trò chuyện cùng.
-A a a đám đầu trọc các người thả ta ra, a đám điên rồ a điên, điên, các ngươi điên hết rồi.
Chúng ta mặc kệ hắn.
-Sư huynh, ngươi sao lại vào đây, xem ra đã mấy chục năm.


-Ta khi đó đang ngồi thiền, vậy mà có một con muỗi bay tới, nó hút máu ta no nê, cũng không bay đi, lại vo ve xung quanh ta, rồi lại hút máu ta, lại vo ve, cứ như vậy suốt một tháng, ta nhịn không được đập chết nó, cho nên ta vào đây sám hối đến tận bây giờ, tính ra cũng đã được hơn trăm lần tuyết rơi rồi.


-Sư huynh dốc lòng.
-Sớm giác ngộ, sớm đắc đạo.
-A di đà phật X .
Trầm Lãng bên kia nghe hai ta đối thoại, càng nổi điên.
-Sư đệ, ngươi có thấy hắn phiền không?
-Không có, sư huynh thấy phiền sao?


-Cũng không có, chỉ là hắn ở đây cùng chúng ta, chúng ta cũng nên cho hắn cảm nhận tình thương của Phật Tổ và sự ấm áp của phật pháp. Ngươi đi giúp hắn tỉnh ngộ đi.
-Sư huynh, hắn đang điên cuồng, không nghe ta nói đấy.
-Dùng nắm đấm.
-Vâng sư huynh.
-Nhớ toàn lực.


Trầm Lãng thấy ta đứng dậy đi đến, cũng hơi ngừng lại.
-Nhóc con người muốn là… Á


Khoái Hoạt Hoàng chưa nói hết câu, ta đã một đấm khoá mõm hắn, mẹ nó, tay ta vậy mà đau, thân thể thất giai thật cứng. Tên này còn luyện cái gì mà Vô Địch Thần Giám, chuyên luyện thể đấy. Hèn chi sư huynh Vô Duyên bảo ta dùng toàn lực. Bất quá ta cũng không phải là lục giai bình thường. Võ kỹ Thiếu Lâm Tự tính sát thương đều cao, ta tận tình thi triển, không hề nương tay. Trầm Lãng cũng không hề im lặng, bất quá chuyển từ chửi rủa sang kêu la, xem ra rất là đau đấy.


-Hộc, phù, mệt mỏi.
Ta về lại trên bồ đoàn, ngồi nghỉ lấy sức.
-Sư đệ phật pháp cao minh.
-Sư huynh cũng là.
-Hahaha X2
Bên kia Trầm Lãng mặt mũi sưng phồng, cũng không phản bác.


Tiếp đó là chuỗi ngày khổ tu, Vô Duyên sư huynh truyền ta Khô Mộc Thần Thông. Nguyên lý là đem chân khí cùng sức sống toàn bộ thân thể tụ lại một chỗ, tiến hành áp súc, một ngày nào đó đến, như cây khô gặp xuân, liền phát ra sức sống vô hạn, hoá thành cây to rợp trời, tăng đến tầm cao mới. Nếu có người tới nơi tận cùng trong Sám Hối Động này, sẽ phát hiện ở giữa hang có hai cây khô, bên trên có hai bô tăng bào, một cũ một mới đấy, cùng một tên tù phạp bị nhốt trên góc tường.


Mà người vô tình đi ngang qua, thỉnh thoảng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng la hét chửi rửa đau đớn thảm thiết, hung danh Sám Hối Động Thiếu Lâm Tự cũng càng lan nhanh, để người người võ lâm sợ hãi, tội ác tự nhiên giảm thiểu.


Mà ta, Vô Dơ Đại Sư đại danh đỉnh đỉnh, sau khi tập hợp hết sở học của các vị cao tăng Bất Tài, Vô Dụng, Vô Danh, Vô Hại Và Vô Duyên, ở trong Sám Hối Động tĩnh tu nghiên cứu sự cao thâm của phật pháp.
Mặc cho bên ngoài kia võ lâm sóng gió ngập trời.