Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 20: Tuỳ Phong Lưu

Đông Phương Thành.
Đông Phương Gia.
Chính sảnh.
-Đường tỷ, chuyện muội nhận tổ quy tông, không biết các trưởng bối trong gia tộc đã bàn bạc xong chưa?


Đông Phương Kiều Ân đầu đội kim quan, mang áo bào đỏ, khuôn mặt trang dung tuyệt mĩ, chưa thành Tiên Thiên mà đã như thiên tiên. Hơn nữa khí thế mười phần, để nàng cho dù là chỉ là tam giai võ giả, cũng khiến người khϊế͙p͙ sợ. Sau lưng hai nam một nữ luôn sẵn sàng đợi lệnh. Nữ cũng chỉ là tam giai, còn ôm một cái đàn tranh, lụa mỏng che mặt, có lẽ không có bao nhiêu sức chiến đấu. Nhưng hai nam thì đều khôi ngô cao lớn, một người đen râu xồm, tu vi ngũ giai không kiêng kị phóng thích, mà lão già tóc bạc trắng bên kia, thì thâm sâu như biển, để người kiêng kị.


Đông Phương Thuỵ Vân trong lòng khổ sở.


Nàng có thể ngồi vị trí gia chủ, còn không phải vì nàng mạnh nhất cái gia tộc này sao. Gọi các trưởng bối bàn bạc, chỉ là kéo dài thời gian tìm cách hoặc đối sách. Vốn mọi chuyện vốn cũng không tệ lắm, có nàng cùng nhị đệ Đông Phương Hùng Bá hai đại cao thủ lục giai liên thủ, cái gì cũng không sợ. Hơn nữa trải qua sự kiện Vô Dơ Đại Sư lần trước, tình cảm hai tỷ đệ đã tốt lên, còn bắt đầu tiến hành hỗ trợ lẫn nhau phát triển. Nhưng giờ nhị đệ đã chôn thây Vô Tận Viêm Châu, tro cốt cũng không còn, một mình nàng không đánh lại lão già kia đấy. Còn tam đệ, lúc này còn đi cái gì mà Tiêu Dao Tiên Hội, thật là không nên thân.


Hôm nay Đông Phương Kiều Ân đến đây, một thân chính trang đàng hoàng, khí thế như hồng, khác hẳn mọi khi, là đang có ý định bức bách đấy.
-Đường muội, khi xưa đường thúc đã tuyên bố hoàn toàn rời khỏi gia tộc, bây giờ lại đòi quay về, không phải có chỗ mất uy thất giai?


-Đó là phụ thân nói, không liên quan tới ta, hơn nữa, ta muốn chính thức quay về nhận tổ quy tông, đã là nể mặt đường tỷ rồi. Tỷ có đồng ý hay không, vậy cho muội một câu trả lời, tránh cho dài dòng.


Đông Phương Kiều Ân giọng gay gắt, xem ra đã muốn ngả bài rồi. Đông Phương Thuỵ Vân trong lòng khổ sở, hôm nay không ngờ vị đường muội này muốn lật bài luôn rồi, cho nên cũng không tập hợp vệ binh chuẩn bị sẵn. Bây giờ đánh lên, chắc chắn đánh không lại. Đợi đến lúc vệ binh tiến tới, e rằng nàng đã bị lão giả đứng kia áp chế. Mà Đông Phương Kiều Ân cũng đã tính kỹ điều này, sẽ không cho nàng nhiều thời gian suy nghĩ, hơn nữa đã tính toán kỹ càng.


-Bẩm phu nhân, có Tuỳ Phong Lưu Công Tử cầu kiến, hắn tự xưng là đệ tử ký danh của Vô Dơ Đại Sư.
-Mau mời vào.
Đông Phương Thuỵ Vân mừng rỡ, Tuỳ Phong Lưu là ai nàng không biết, nhưng Vô Dơ Đại Sư là phúc tinh của nàng đấy. Xem ra lần này lại được đại sư cứu, nhân này, trồng không sai.


Đông Phương Kiều Ân cũng không ngăn cản, nhàn nhã uống trà, cũng muốn xem Tuỳ Phong Lưu này tròn méo ra sao. Cái tên Vô Dơ Đại Sư bây giờ đã truyền khắp Đông Nam Hải rồi, mà võ lâm Đông Nam Hải, không một người không kiêng kị Thiếu Lâm Tự, Khoái Hoạt Hoàng hung danh hiển hách, không phải cũng đã bị trấn áp sao, không đùa được với lũ đầu trọc đó đấy.


*
- Haha Tuỳ Phong Lưu ra mắt phu nhân, phu nhân thật xinh đẹp, cũng thật hảo.
Ánh mắt ta không kiêng nể nhìn thẳng giữa ngực Thuỵ Vân Phu Nhân, nàng lập tức nhận ra, cũng không tránh né, còn hơi ưỡn lên đấy, để hai nãi cầu càng thêm to lên. Xem ra cũng là cái ɖâʍ phụ.


-Tuỳ công tử, mời ngồi. Vô Dơ Đại Sư vẫn khoẻ chứ.
-Lão sư vẫn khoẻ, đây là thư lão sư gửi phu nhân.


Thuỵ Vân Phu Nhân nhận lấy thư, là nét chữ của ta không sai, nàng nhớ kỹ, bất quá không gắn lên linh niệm, để nàng sinh lòng nghi ngờ. Nàng là võ giả lục giai đấy. Mà võ giả lục giai nhận người, không phải dựa vào khuôn mặt giọng nói hay vân tay đâu, mà hoàn toàn dựa vào linh niệm. Bất quá ta có chuẩn bị, giấy viết thư cố ý dùng loại rất rởm, linh niệm gắn lên được mấy ngày liền tan mất, không như da thú được chế tạo kỹ càng của Bái Hoả Giáo. Bởi vậy nếu người quen mà lại lục giai trở lên như Tạ Yến Khách, sư phụ, sư huynh hay Hoàng Lão Tà và lão ăn mày gặp Đệ Nhị dùng linh niệm, liền có thể khẳng định luôn chính là ta, mặc cho chuyện này có vô lý đến thế nào. Thuỵ Vân Phu Nhân với gặp ta một lần, ta cũng không dùng linh niệm, nhưng vẫn cẩn thận, để tránh cho nàng nghi ngờ, cảm giác nữ nhân vẫn luôn rất đáng sợ. Bây giờ bản tôn tự nhốt không ra, những lục giai cường giả từng quen thuộc linh niệm của ta cũng đã chết hết ở Vô Tận Viêm Châu, Đông Nam Hải này, cũng mặc cho Đệ Nhị tung hoành. Bất quá cẩn thận không bao giờ là thừa.


-Phu nhân, đây là tín vật lão sư đưa ta, vì có vài vấn đề, nên linh niệm trong thư đã tan mất, hy vọng phu nhân không trách tội.
-A không có. Công tử vất vả rồi, chuyện đại sư nhờ vả, ta sẽ dốc sức hoàn thành.
-Vậy đa tạ phu nhân rồi.


Chữ viết có thể giả, vòng chứa đồ cũng có thể trộm không bằng. Thuỵ Vân Phu Nhân mười phần tin tưởng. Mấy cái đồ thϊế͙p͙ thân quan trọng như nhẫn chứa đồ, đều được lục giai gắn lên linh niệm, vừa bị móc, liền phát hiện ra. Thần trộm cũng bó tay. Nàng liền triệt để tin tưởng.


-Ngô Diệc Phàm ngươi tới đây làm gì.
-Trần Kiều Ân ngươi có thể tới, sao bản công tử lại không. Hơn nữa mời ngươi gọi bản công tử Tuỳ Phong Lưu. Nếu không bản công tử không vui, sẽ đánh ngươi.
-Ngươi dám.


Hướng Vấn Thiên xông lên, năm ngón thành trảo hướng về mặt ta mà tới. Ta tay trái xoè quạt mua năm xu ngoài chợ lên che mặt, ý định chặn lại trảo của hắn. Bất quá cái quạt này đúng là số may, vì khi Hướng Vấn Thiên vừa chạm tới quạt, hắn liền lùi lại. Là bị Nhậm Ngã Hành kéo lui. Lão đứng sau đã thấy tay phải ta tụ kình, kình lực chói mắt mạnh mẽ, biết Hướng Vấn Thiên chắc chắn ăn thiệt thòi, nên ra tay ngăn lại.


-Thiếu niên xuất cao thủ, công tử còn trẻ mà đã rất lợi hại.
Ba
Chỉ kình tan trong không khí, chói mắt vàng óng, là cố ý cho mọi người xem đấy. Hướng Vấn Thiên đã nhận ra, sắc mặt khó coi.
-Đa tạ tiền bối khen ngợi. Xin hỏi danh tính lão tiền bối?
Ta chắp tay chào.
-Lão phu Nhậm Ngã Hành, hạnh ngộ haha


-Tại hạ Tuỳ Phong Lưu, hạnh ngộ haha
Tên chúng ta vậy mà có ý tương đồng đấy.
-Đại tỷ, có chuyện gì. Ồ, Ngô công tử, ngươi vậy mà ở đây.
Đông Phương Thần Khởi hớt hải chạy tới, hắn cũng vừa về, nghe hạ nhân báo liền cấp tốc tới đây.


-Lại gặp tiền bối, tại hạ nhận uỷ thác của lão sư, mới tới đây. Còn nữa tại hạ đã đổi tên thành Tuỳ Phong Lưu, xin tiền bối nhớ cho.
-Ngô, không Tuỳ công tử, vậy mà lại thật có duyên, haha, Tuỳ Phong Lưu, cũng thật phong lưu.
Đông Phương Thần Khởi nhận xét đúng đấy.


Đệ Nhị bây giờ một thân áo quần thư sinh trắng muốt, bởi Tiên Thiên Chân Khí ôn dưỡng, da dẻ càng thêm trắng như bạch ngọc, khuôn mặt đẹp trai đến ngây người, hơn nữa dính lên khí phách tự tin của cao thủ lục giai, nhiều mấy phần bá khí, bớt mấy phần ẻo lả, bộ dạng vô cùng tự tin. Là một cái tuyệt thế soái ca. Cho nên lúc nãy nhìn nãi cầu Thuỵ Vân Phu Nhân, nàng cũng không nổi giận. Chậc, đẹp trai chính là một loại tài năng đấy.


-Nhưng mới mấy ngày không gặp, tu vi của công tử là làm sao vậy?
-Haha lão tư được cảm ngộ, chuẩn bị bế tử quan đột phá thất giai Nguyên Thần Cảnh, cho nên một thân công lực truyền hết sang tại hạ, tại hạ chỉ là may mắn được hưởng xái mà thôi.
-Ồ
Mọi người đều kinh ngạc.


Vô Dơ Đại Sư mới bao tuổi chứ, nghe nói chưa đến hai mươi, vậy mà đã bế tử quan đột phá thất giai, thật là kì tài hiếm thấy, nếu thành công, sau này thiên hạ còn ai sánh bằng. Thiếu Lâm Tự truyền thừa lâu dài, bí pháp vô số, tặng hết công lực cho người khác, có thể làm được, hơn nữa không phải còn có truyền thuyết Phật Tổ lấy thịt nuôi chim sao. Cho nên mọi người kinh ngạc cùng ghen tỵ với Tuỳ Phong Lưu, nhưng cũng không nghi hoặc.


Đông Phương Kiều Ân nhìn ta đến đỏ mắt. Thân là Luân Hồi Giả, nàng liền rõ ràng điều này có ý nghĩa gì. Bởi Luân Hồi Giả tu luyện vô cùng chậm, nhưng mỗi lần Luân Hồi đều được giữ lại tu vi đấy. Luân Hồi Giả chỉ cần có thể đột phá, vậy mọi trả giá đều là xứng đáng, thậm chí là trả giá bằng tính mạng.


-Thật thần kì, vậy xin hỏi công tử hiện tại là cảnh giới gì rồi?
-Vừa vặn bước vào lục giai, về sau tu luyện chỉ có dựa vào chính mình.
-Ừm, chúc mừng công tử.
-Đa tạ chư vị.


Nhất giai luyện thể, nhị giai ngưng khí, tam giai hoá cương, tứ giai luyện khí, ngũ giai cường cảm, lục giai luyện niệm, thất giai luyện thần.


Từ lục giai đã là liên quan đến tu luyện linh hồn, tuy cũng có thể dùng ngoại lực, nhưng tác dụng rất ít, nhưng chủ yếu vẫn là tự bản thân. Từ đó có thể thấy Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả lợi hại đến mức nào, dùng đúng cách cũng không so Luân Hồi Bảo Khí kém.


Nhờ người tặng công lực đột phá đến ngũ giai đỉnh phong, vừa bước vào lục giai, đã rất kinh khủng rồi, nhưng vẫn còn chấp nhận được. Còn vấn đề tu luyện linh niệm, cũng không phải đi trước là tới trước, còn cần kì ngộ và giác ngộ. Trò giỏi hơn thầy là chuyện bình thường.


-Ngô, không, Tuỳ công tử thật may mắn. Hơn nữa xem ra cùng Đông Phương Gia quan hệ không tệ.
-Ta và Đông Phương Gia không có quan hệ gì, nhưng lão sư từng được Đông Phương Gia giúp đỡ, ta có giúp đỡ gì, cũng coi như là giúp lão sư trả bớt ân tình vậy.


-Vậy không phiền các ngươi tâm sự, tiểu nữ xin cáo từ trước. Đường tỷ, ta vẫn luôn giữ tâm nguyện trở về gia tộc, xin đường tỷ suy nghĩ kĩ.
-Ta sẽ suy nghĩ.
-Chúng ta đi. Tuỳ công tử, cáo từ.


Trần, không, Đông Phương Kiều Ân sảng khoái rời đi, áo choàng đỏ tung bay, thật là bá khí. Không ngờ tam giai cỏn con có thể toả ra khí thế như vậy đấy, hèn chi lục giai cũng quy phục nàng. Đương nhiên ta không sợ nàng, sau lưng nàng có thất giai, sau lưng ta có bốn, không, năm cái thất giai đấy, lại sắp tăng một cái là chính ta. Chấp toàn bộ Nhật Nguyệt Thần Giáo cùng lên luôn.


Thời gian cũng vừa vặn tối, ta ở lại Đông Phương Gia đón tiệc chào mừng. Cũng chỉ có Thuỵ Vân Phu Nhân, Đông Phương Hà Duyên và Đông Phương Thần Khởi, so với trước thiếu mất một người, là Đông Phương Hùng Bá.


Thuỵ Vân Phu Nhân vô cùng vui vẻ, không tiếc chén, mỗi lần cụng ly đều thấy đáy, uống đến sắc mặt đỏ hồng, khuôn mặt hiền dịu xinh đẹp như vợ anh hàng xóm nhà bên, thân hình thì nóng bỏng đầy đặn, thân cao chân dài, xứng đáng với hai chữ tuyệt sắc. Con gái nàng ngồi bên không có cửa sánh bằng. Mà ta, cũng không tiếc lời khen ngợi, rượu vào như đổ, ba câu thì có một câu khen nàng đẹp, để Thuỵ Vân Phu Nhân cười mãi không thôi. Thân thể lục giai rất cường đại, Đông Phương Hà Duyên gục trước, sau đó đến Đông Phương Thần Khởi, rất nhanh được hạ nhân dìu về phòng. Còn lại ta và Thuỵ Vân Phu Nhân đối ẩm, câu chuyện cũng chỉ quanh quẩn khen nhau đẹp mà thôi.


Ta đương nhiên ɖu͙ƈ hoả khó nhịn, nhưng lần đầu gặp mặt, cũng không thể hướng người ta cầu hoan chứ. Hơn nữa Thuỵ Vân Phu Nhân nhìn như tuỳ ý ta khen ngợi cùng liếc mắt đưa tình, cũng nồng nhiệt đáp lại, nhưng chung quy không hề đả động gì đến sắc ɖu͙ƈ, lời nói cùng cử chỉ đều rất giữ ý. Hơn nữa cũng không thể dùng Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả, nàng là lục giai hàng thật giá thật, linh niệm cũng mạnh đấy, hiển nhiên so với Đông Phương Hùng Bá còn mạnh hơn, nếu không cũng không thể đem hắn treo lên đánh.


Cho nên đến muộn chúng ta mới chia tay rời đi.
Ta một bụng ɖu͙ƈ hoả khó nhịn, đương nhiên cần chỗ phát tiết.


Bản tôn bên kia vốn đã có Đồng Tử Công, nay lại thêm Khô Mộc Thần Thông, phân thân thoải mái làm bậy cũng không ra vấn đề gì. Xui xẻo, hôm nay đến phiên Quyền Mẫn Nga, tiểu nương tử không chịu được mấy hồi, ta đương nhiên dù chịu ɖu͙ƈ hoả đốt người cũng không nguyện tàn phá nàng, cho nên bắn hai lần liền ôm nàng ngủ. Mà ôm nương tử bé nhỏ trong lòng, nàng càng mềm mại bao nhiêu ta càng khó chịu bấy nhiêu.


Cho nên dạo bước trong đình viện Đông Phương Gia, lại bảo hạ nhân pha một ấm trà. Một mình thưởng thức cảnh khuya, cũng có mấy phần thi vị, đồng thời đem ɖu͙ƈ hoả trấn áp. Thỉnh thoảng có mấy con đom đóm bay qua, để ta không khỏi nghĩ đến Thiên Địa Thanh Lâu, cũng không hửng khởi, chỉ thấy cảm khái cùng hoài niệm.


-Công tử không ngủ được sao? Một mình uống trà giữa đêm, cũng thật có nhã hứng.
*
Trong thư phòng.


Thuỵ Vân Phu Nhân thân thể trần truồng xinh đẹp nằm dài trên ghế, đầu kê lên gối, tóc dài thả xuôi tuỳ ý, thân thể xinh đẹp màu mỡ hiện rõ dưới ánh đèn, thân thể nhẹ nhàng rung động có quy luật bởi nam nhân va chạm.
-A can nương, huyệt ngươi thật quá tuyệt vời a sướng quá


Nam nhân ôm lấy hai chân Thuỵ Vân Phu Nhân, gọi nàng can nương, ƈôи ȶhịȶ ra vào đều đặn mật huyệt của nàng nãy giờ không nhịn được tăng tốc, có dấu hiệu sắp bắn.


-A đúng, thật thoải mái, a giữ lâu một chút, ư chính thế a nghĩa tử a ngươi thật giỏi a mạnh thêm chút ư đúng đúng ư can nương thật dễ chịu
Thuỵ Vân Phu Nhân hai gò má đỏ ửng vì rượu, hơi thở nồng say, đôi mắt lim dim tận hưởng nam nhân va chạm vườn xuân của mình.


Nam nhân vác hai chân Thuỵ Vân Phu Nhân lên vai, mãnh liệt tiến lên, sau đó a lên một tiếng, đem tinh dịch bắn vào âm đạo tuyệt vời của người đẹp, sau đó đổ ập lên người nàng, được đến nàng vuốt ve.
-Nghĩa tử ngươi thật giỏi. Bắn tinh thật nhiều, thật nóng, làm can nương thật thoái mái.


Thuỵ Vân Phu Nhân đương nhiên biết huyệt của mình có bao nhiêu tuyệt vời. Cho nên biết tên nghĩa tử này không hề yếu, mỗi lần hắn đều bắn ít nhất ba lần đấy, đem nàng ăn no thoả mãn.


Sau khi Đông Phương Hùng Bá chết, nàng tiếp quản cả Đông Phương Hội lẫn đám nghĩa tử của hắn luôn. Chọn lấy trong đó hai tên nghĩa tử, nàng cũng chẳng thèm nhớ tên, gì Phong gì Vân ấy, trong đám nghĩa tử của nhị đệ đầy một mớ, nhưng hai tên này cao ráo khoai to nhất, để thoả mãn ɖu͙ƈ vọng bản thân mình. Đám nghĩa tử này tu vi không được, còn hay làm loạn, nhưng được cái rất liều mạng, bảo gì nghe nấy, cho chút lợi, liền không do dự đi chết. Hai tên khi trở thành tình nô của Thuỵ Vân Phu Nhân, vui mừng khôn xiết, tận tâm phục vụ, để nàng rất là thoả mãn.


Cốc cốc cốc
-Chuyện gì?
-Phu nhân, Tuỳ công tử đang uống trà một mình trong đình viện.
Lúc này dám quấy rầy nàng, cũng chỉ có chuyện của Tuỳ công tử mà thôi, vì nàng đã căn dặn như thế.
-Ừm, ta đã biết, nghĩa tử, hôm nay đến đây thôi.
-Vâng can nương.


Bên ngoài cũng không có tiếng đáp lại.


Nam nhân bò dậy khỏi thân thể mềm mượt diệu kì của Thuỵ Vân Phu Nhân, ƈôи ȶhịȶ mềm oặt, bóng loáng như ngâm dầu. Hắn vội vàng mặc đồ, cáo lui, một câu cũng không hỏi nhiều hay tỏ vẻ khó chịu, để Thuỵ Vân Phu Nhân vô cùng hài lòng. Nàng dùng chân khí tẩy rửa mật huyệt, lấy khăn lau sạch, khoác lên áo ngủ.


Trước cửa phòng đã có tâm phúc của nàng chờ sẵn.
-Ngươi sai người đi xử lý hai tên nghĩa tử đấy đi.
-Vâng, phu nhân.
Thật là một người đàn bà quyết đoạn và độc ác. Cũng phải, nàng ngồi tại vị trí gia chủ này, cũng không thể chỉ dựa vào nắm đấm đấy.


Thuỵ Vân Phu Nhân suy nghĩ một hồi, thấy hạ thân một trận ngứa ngáy, liền quyết định đi tắm.
*
- Phu nhân còn chưa ngủ sao giờ này đã …
Ta quay người lại, cứng đờ không nói nên lời.


Thuỵ Vân Phu Nhân chỉ khoác mỗi áo ngủ dài ngang đùi, toàn thân lộ vẻ ướt át, xem ra là mới vừa tắm xong. Chân nàng thật dài, so với Thân Huệ Trinh còn dài, lại đầy đặn cân đối nóng bỏng như Kim Tuyết Hiền, khuôn mặt tuyệt mĩ như Phác Thảo Nga, lại có nét hiền dịu như Kim Xán Mỹ nhưng lại thành thục và từng trải. Nãi cầu run rẩy theo bước đi, so với Từ Du Nhã còn to, khe núi sâu hoắm, da thịt trắng như tuyết hiện lên rõ ràng bởi nàng chỉ thắt đai ngang lưng, vạt áo đè lên mỗi nửa nãi cầu, nhũ phong vậy mà đã cứng, hiện lên rõ ràng sau lớp áo khoác mỏng dính.


Xin lỗi các nương tử, Thuỵ Vân Phu Nhân quả thật ăn đứt hết thảy các nàng a. Tiên Thiên mỹ nữ không phải là thứ phàm nhân có thể so sánh. Tất nhiên các nương tử đừng buồn, phu quân chắc chắn mang các nàng đạp bước Tiên Thiên.
-Công tử sao vậy, trúng gió sao?


-Không, là trúng độc, phu nhân ngươi quá đẹp rồi.
Nàng là đến câu dẫn ta đấy, vừa nhìn là biết, chính là đang thèm chơi.


Bất quá không hổ là gia chủ một đại gia tộc, tuy rằng ăn mặc như vậy mà đến, chính là đến quyến rũ nam nhân làm bậy, nhưng bộ dạng vẫn không vội không gấp, ngồi xuống đối diện ta, cầm lấy ấm trà lên tự rót cho mình một chén, đưa lên môi thắm đỏ mọng, rất thanh tao cao quý, làm một ngụm. Động tác vô cùng tự nhiên.


-Câu này hôm nay công tử khen ta không biết bao nhiêu lần, ta cũng đếm không hết.
-Ha ha, là ta quá thất lễ rồi. Nhưng ta cũng không còn lời nào khác để khen ngợi vẻ đẹp của phu nhân nữa.


Đã biết nàng đến đòi chơi, ta cũng không khách khí, rời chỗ tới ngồi bên Thuỵ Vân Phu Nhân, nàng không tránh né, cũng không dựa vào, bộ dạng vẫn luôn luôn là tự nhiên như vậy. Nàng chống tay lên bàn, đầu tựa lên, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn ta.
-Công tử chắc am hiểu văn thơ, vậy làm một bài xem.


Thế đéo nào còn đòi thơ, ai mà làm thơ nổi, ta bây giờ chỉ muốn làm ngươi thôi. Bất quá cũng phải giả bộ chút, gọi là cho có tình thú ấy. Thơ không làm được, còn không biết ăn cắp sao.
-Ừm, có rồi.
Đông Phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành,


Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,
Giai nhân nan tái đắc.
Phương đông có người giai nhân,
Đẹp tuyệt trần nhưng vẫn còn đơn độc.
Ngoảnh lại một lần thì làm nghiêng thành của người ta,
Ngoảnh lại hai lần thì làm nghiêng nước của người ta.


Há nào người không biết, vẻ nghiêng thành nghiêng nước,
Người đẹp ấy đâu dễ gặp lại.
Đem bắc phương đổi thành Đông Phương, vừa khéo hợp hoàn cảnh.
-Phu nhân thấy thế nào?
Thuỵ Vân Phu Nhân mỉm cười quyến rũ.
-Thơ thật hay, Lý Diên Niên quả nhiên là đại tài.
-Ặc.


Nàng đến tên tác giả cũng biết. Ta một trận xấu hổ.
-Ta thật biết làm thơ, nhưng giờ làm không nổi nha, làm cái khác thì được. hắc hắc
-Công tử muốn làm ta?
-Haha, phu nhân thật thẳng thắn, đúng vậy, ta muốn làm ngươi.


Ánh mắt Thuỵ Vân Phu Nhân bất chợt trở nên quyến rũ, nữ nhân này, đổi mặt cũng thật nhanh. Nàng đưa tay ngọc ngà thon dài xuống cách quần sờ lấy ƈôи ȶhịȶ của ta, tuy cách quần đã đủ thấy nó có bao nhiêu to lớn, nhưng ánh mắt lại trở nên khích người, nhìn ta, giọng nói cũng có ý nghi ngờ.


-Vậy phải xem ngươi có tư cách không đã.
-Hắc, phu nhân cứ thoải mái kiểm tra.


Ta đứng người dậy, nhanh chóng lột sạch quần áo, chỉ để lại áo bào khoác lên vai, ta thích như vậy, nhìn ngầu. ƈôи ȶhịȶ trắng bóc mịn như ngọc, gân xanh màu phỉ thuý lộ rõ, quy đầu đỏ chói sáng bóng như hồng ngọc, dưới ánh đen mờ cũng rất là bắt mắt, dài tới mười tám phân, cong như một thanh bảo đao. Để Thuỵ Vân Phu Nhân vừa nhìn thấy cũng không nhịn được sắc mặt hơi đổi, kinh ngạc cùng yêu thích lộ rõ. Đúng là cái đồ lẳng lơ thèm chơi. Nàng cũng không tiếp tục giả bộ.


-Thật đẹp, thật to, thật dài.


Thuỵ Vân Phu Nhân dùng ba từ chuẩn xác mô tả ƈôи ȶhịȶ của ta lúc này, rồi cầm lấy, một tay đương nhiên cầm không hết được. Vuốt ve mấy cái, nàng cúi đầu dùng đôi môi đỏ mọng đem quy đầu ngậm lấy, ʍút̼ mạnh lên, cũng dùng lưỡi ɭϊếʍƈ lấy, bộ dạng yêu thích không thôi. Vừa ßú❤ vừa ɭϊếʍƈ, cả túi bi cũng không tha, đã đem cả cây ƈôи ȶhịȶ ướt nhẹp, dưới ánh đèn phản chiếu ra ánh sáng ɖâʍ mĩ. Nàng liếc ta một cái, rồi đem cả ƈôи ȶhịȶ gần như nuốt hết, rồi dùng cuống họng mềm mại ma sát quy đầu của ta, một tay bóp nhẹ lấy túi bi, một tay sờ đùi ta khiêu khích.


-A sướng, phu nhân ngươi thật lợi hại, sướng quá a
-Ưm.
Thuỵ Vân Phu Nhân ưm lên một tiếng qua mũi cao thẳng rồi nha ra ƈôи ȶhịȶ, cầm lấy nó vuốt ve.
-Ngươi cũng thật lợi hại. Vậy mà nhịn được không bắn.


Ta đã xưa đâu bằng nay, tuy rất sướng, nhưng cũng vừa bắn hai phát vào người Quyền Mẫn Nga, lại đã đem ɖu͙ƈ hoả trấn áp, cần phải đốt lên lần nữa mới được.


Thuỵ Vân Phu Nhân nói xong lại tiếp tục thâm hầu, rồi lại nhả ra, vuốt ve thân côn, ßú❤ ʍút̼ quy đầu, mà ta đến lần thứ tư đã nhịn hết nổi. Đè lại đầu người đẹp, nàng hiểu ý càng đem ƈôи ȶhịȶ ngậm vào càng sâu, như muốn đem nuốt hết vào bụng, đem cổ họng nàng phình lên, ta giữ lấy đầu nàng.


-A sướng quá, ta bắn a
Ta sung sướng xả ra tinh dịch tích trữ trong cỗ thân thể này đã mấy ngày, đặc quánh và tràn đầy, vậy mà Thuỵ Vân Phu Nhân cổ họng mấp máy theo từng đợt ƈôи ȶhịȶ ta bắn tinh, toàn bộ nuốt hết, thật lợi hại. Đương nhiên ta muốn ta đem tinh nguyên cho nàng, nằm mơ.


Đợi ta bắn tinh xong còn cố ý dùng cuống họng ép quy đầu một cái, sau đó ʍút̼ mạnh từ từ đem ƈôи ȶhịȶ nhả ra, không có một tý gì là khó chịu hay khổ sở khi thâm hầu, nhìn ƈôи ȶhịȶ của ta vừa bắn tinh xong chưa hề mềm đi dù chỉ một chút, ánh mắt kinh ngạc lẫn vui mừng.


-Công tử, ngươi thật quá lợi hại. Tinh dich có vị thật lạ, vừa béo vừa ngọt, thật ngon.
-Ha ha, phu nhân cũng rất lợi hại. Vậy mà có thể đem ƈôи ȶhịȶ của ta nuốt hết, còn có thể thâm hầu bắn tinh, quả nhiên phu nhân thục phụ chính là không giống. Ta sướng muốn chết.
Thuỵ Vân Phu Nhân đánh ƈôи ȶhịȶ của ta một cái.


-Ngươi hiện tại không được chết đâu, ta còn chưa được sướng đâu.
-Ha ha đương nhiên, để ta làm phu nhân sướng.


Ta kéo nàng ngồi lên bàn, tách hai chân dài miên man đầy đặn của nàng ra. Vậy mà không mặc qυầи ɭót, vườn xuân được tỉa gọn gàng, bốn cánh hoa đầy đặn hồng mịn che lấy ngọc môn ướt át, hạt ngọc đỏ đã cứng lên, xem ra đã hứng tình đến cùng cực. Trước ngực hai nãi cầu đã theo áo ngủ nhăn nhó mà lộ ra, trắng mịn mướt mà, nhũ phong không nhỉ đã cứng rắn nhô cao, hồng phấn đấy. Trên người nàng không chỗ không đẹp, thân thể nàng nóng bỏng vô cùng, nhưng trên mặt Thuỵ Vân Phu Nhân vĩnh viễn là nét mặt dịu dàng hiền hậu, để ta không nhịn được muốn xem khuôn mặt nàng khi cao trào sẽ nhăn nhó ra sao.


Ta cũng không muốn ßú❤ ɭϊếʍƈ cái huyệt bị không biết bao nam nhân bắn tinh vào này, lập tức xách thương lên ngựa, quy đầu to đẩy ra cánh hoa, cuốn luôn vào trong.
-A sướng quá, không thể tin nổi, a sướng thật chặt, thật mịn
-A ta cũng sướng, côn của ngươi thật to, a căng quá, đem trong ta nhét đầy ư


Thuỵ Vân Phu Nhân cũng rên rỉ theo.


Ta cũng không thèm để ý nàng. Đây là lần đầu tiên ta được chơi huyệt Tiên Thiên đấy, cảm giác sung sướng này thật không thể dùng từ ngữ để miêu tả, nó không thuộc về thế giới này. Âm đạo Thuỵ Vân Phu Nhân quá mịn màng, quá mềm mại, quá ấm áp, lại vẫn chặt khít, đem mỗi góc cạnh trên ƈôи ȶhịȶ ta hoàn toàn ôm lấy, không góc chết. ɖâʍ thuỷ ướt ướt trơn trơn, lại có cảm giác tươi mát như nước suối trong. Sự sảng khoái lập tức theo cột sống lan toả toàn thân, lên tận óc, tóc gáy ta không nhịn được sởn lên.


-A phu nhân, huyệt của ngươi là sao vậy, quá sướng rồi, a nhịn không nổi a ta bắn
Ta ép chặt mu mình vào mu Thuỵ Vân Phu Nhân, đem ƈôи ȶhịȶ hoàn toàn nhét vào huyệt nàng, ƈôи ȶhịȶ thô dài lấp đầy âm đạo nàng, quy đầu to lớn đem tử cung nhồi lên, như muốn tiến luôn vào trong.


-A ta cũng sướng, đừng bắn nhanh như vậy, động một chút đi, a Á sướng rung thật mạnh a ta sướng
-A ta bắn sướng quá là sướng, chêt mất


Ta lập tức dùng chiêu Sơn Dao Địa Động, ƈôи ȶhịȶ run lên với tần số cao, cũng đồng thời đem tinh dịch phun bắn mà ra, đe tử cung nàng lấp đầy, hai tay bóp mạnh lấy nãi cầu của nàng, như muốn bóp bể, đáng tiếc hai quả cầu này deo dai đàn hồi vô cùng, lại mềm mại không biên giới, mặc cho ta giày vò tuỳ ý.


Thuỵ Vân Phu Nhân cũng cao trào. Thân thể run rẩy, ánh mắt đã mê ly, khuôn mặt hiền dịu nết na cũng trở nên yêu mi quyến rũ. Hắc thật là một cái yêu nữ tuyệt thế, xem ta hàng phục ngươi thế nào.
Ta bắt đầu cắm rút ƈôи ȶhịȶ, người đẹp lập tức không chịu nổi.
-A ngươi đừng động a đừng á


-Haha phu nhân, nãy người nói ta động, bây giờ là muốn ta động, hay không ĐỘNG
-Á, đừng.
Ta dập mạnh vào huyệt nàng một cái, để nàng thét lên.
-Hắc hắc
Ta há có thể tha nàng, mông dập liên tục, tốc độ càng lúc càng nhanh.


-Á á á đừng á ư á đừng mà á á chết mất á sướng, sướng chết mất á
Dưới mông tròn đầy của nàng đã ướt đẫm, tinh dịch cùng ɖâʍ thuỷ theo ƈôи ȶhịȶ của ta không ngừng đâm vào rút ra không ngừng tuôn trào, hắc, để ta xem người nàng có bao nhiêu nước mà mềm mại như vậy.


-Ga ta lại bắn. Sướng.
Ta gầm lên, lần này dùng chiêu Phù Quang Lược Ảnh, mông ta nhìn như lại ép chặt vào giữa háng Thuỵ Vân Phu Nhân, nhưng thật ra đang tới lui với tốc độ cực nhanh. Chỉ có ɖâʍ thuỷ như vỡ đê trào ra là biết bên trong âm đạo đang chịu tàn phá khủng khϊế͙p͙ như thế nào.
-Á aaaaaaaaaaaaaaa


Thuỵ Vân Phu Nhân thét lên, đặc biệt chói tai. Ta cũng đếch nhịn nổi, tinh dịch không tự chủ phun ra, Phù Quang Lược Ảnh vẫn tiếp tục, không ngừng được đấy, đem tinh dịch như tiêm thuốc đẩy từ âm đạo vào tử cung, lực rất mạnh, trong chốc lát đem tử cung Thuỵ Vân Phu Nhân căng lên.


Ta bắn tinh xong Phù Quang Lược Ảnh cũng ngừng lại, Phù, thở ra một hơi, rút ra ƈôи ȶhịȶ, chiêu này không hổ là xuất ra từ Thiên Địa Thanh Lâu, uy lực thật bá đạo. Cả quá trình sử chiêu không đến một phút, ta đã bắn tinh. Còn Thuỵ Vân Phu Nhân, haha, nằm ngửa trên bàn, dưới lưng là mồ hôi và nước trà, dưới háng ɖâʍ thuỷ tràn trề pha lẫn tinh dịch của ta, miệng âm đạo không khép nổi, lộ ra một vòng tròn đen thui, bên trong không ngừng chảy ra dịch nhờn trắng đục. Cả người nàng run rẩy dữ dội, vẫn còn đang trong cơn cao trào, áo ngủ đã mở rộng ra hai bên, nhũ phong đỏ hồng căng cứng hết cỡ chỉ thẳng lên trời, hai nãi cầu căng tròn cao vút run rẩy như động đất theo nhịp thở dốc. Môi đỏ của nàng mở rộng hổn hển, má phấn đỏ hồng, hai mắt mờ sương, trán đẫm mồ hôi, tóc tai đã toán loạn.


Vừa nhìn đã biết là vừa sướng đến không thể sướng hơn.


Cũng may sức chịu đựng của cường giả lục giai rất là kinh khủng, đao kiếm đâm vào cũng chưa xi nhê, huống chi là ƈôи ȶhịȶ. Nắm đấm của nhị đệ Đông Phương Hùng Bá mạnh biết bao nhiêu, nàng còn chịu được, từng này chưa ăn thua gì đâu. Bất quá vừa rồi ta cũng thật đã là hạ gục nàng, để nàng sướng ngất. Nếu có người nhân trạng thái này cho nàng một dao, nàng liền toang.


-Sướng quá, công tử muốn đem ta giết chết. A vẫn còn cứng như vậy, ad đừng.


Nàng ngồi dậy đẩy ra ta đang lại đem ƈôи ȶhịȶ cắm vào huyệt nàng nhẹ nhàng cắm rút. Âm đạo như biết tự bảo vệ chủ nhân, trở nên lỏng loẹt, hơn nữa trơn trượt bởi tinh dịch, không có tý ma sát, kì thật cũng không đem lại tý khoái cảm nào cho ta. Nhưng khiến nàng sợ hãi cũng khiến ta thoả mãn.


Thuỵ Vân Phu Nhân ngồi dậy trên bàn, tránh đi ƈôи ȶhịȶ của ta. Nàng vậy mà nhìn ta bằng ánh mắt cầu xin.
-Công tử, sẽ ra nhân mạng a. Ngươi tha cho ta đi.
-Hắc hắc, vậy tiểu huynh đệ của ta tính sao bây giờ.


Ta hướng ƈôи ȶhịȶ của ta về phía nàng lắc lắc. Quy đầu vẫn là to lớn dữ tợn như lúc đầu, sức chiến đấu mười phần. Thuỵ Vân Phu Nhân cũng có lẽ là thật lâu chưa thoả mãn qua như bây giờ, tuy thân thể run rẩy sợ hãi, nhưng mà vẫn là thấy nóng lên. Nàng thở phù một hơi, cũng là làm ra quyết định.


-Ta chưa bao giờ sướng như thế này, cảm giác thật tuyệt. Nếu công tử đã muốn, vậy bản phu nhân liều mình bồi công tử vậy.
Nàng ánh mắt quyến rũ nhìn ta, đưa tay vuốt ve lấy cây ƈôи ȶhịȶ kinh khủng khϊế͙p͙ dưới háng.
-Nhưng mà đổi chỗ được không, chỗ này không được thoải mái lắm.


-Hắc hắc vậy theo ý phu nhân. Nhưng ngươi trước hết rửa huyệt đi, bên trong thật trơn.
-A ngươi muốn làm gì?


Thuỵ Vân Phu Nhân nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo, vận công đem tinh dịch ɖâʍ thuỷ trong tử cung lẫn âm đạo đẩy ra ngoài, trào ra như thác. Nàng lấy ngón tay quẹt lấy chất nhờn còn vương trên ngọc môn, đưa lên miệng ʍút̼.
-A thật ngọt, tinh dịch của ngươi thật đặc biệt, thật ngon.


-Hắc hắc, đi, phu nhân, đổi chỗ thoải mái hơn.
-A ngươi làm gì
Nàng là lục giai đấy, vậy mà bây giờ toàn thân vô lực, dạng háng trên khuỷu tay ta, bị ta bế lên, tay nàng ôm lấy cổ, tránh cho bị ngã.
-Phu nhân, ngươi chỉ đường, ta đưa ngươi đi.


Ta hạ mông nàng xuống, mật huyệt nàng hoàn toàn nuốt lấy ƈôи ȶhịȶ của ta.
Thuỵ Vân Phu Nhân ôm lấy cổ ta, đầu chôn lên vai ta.
-A người đừng như vậy, thật xấu hổ, để bọn hạ nhân nhìn thấy mất.


-Haha, nơi đây toàn là tâm phúc của ngươi, nãy giờ cũng nhìn đủ rồi, còn sợ gì nữa, đi, phu nhân ngươi chỉ đường.
Ta ôm nàng hông đong đưa cắm rút.
-A ngươi đừng á sướng quá a bên kia, đi bên kia
-Ha ha.


Ta ôm lấy Thuỵ Vân Phu Nhân cứ như vậy đi theo nữ tỳ đến khuê phòng của nàng. Mỗi bước đi đều vang lên tiếng bạch bạch da thịt va chạm, ɖâʍ thuỷ nhỏ giọt ra rơi trên đất thành một đường thẳng. Đồ lẳng lơ này cũng thật nhiều nước. Đám nữ tỳ tuy là tâm phúc nhưng đời nào thấy cảnh tượng như vậy, mặt đỏ tía tai đi chuẩn bị bồn tắm. Mà ta đem Thuỵ Vân Phu Nhân nằm sấp trên bàn giữa phòng, mặc kệ đám nữ tỳ đi tới đi lui, từ phía sau hưng hăng đâm nàng, nhưng không dùng tuyệt kĩ, chỉ nhẹ nhàng cắm rút thôi, cũng không quên tát mấy phát lên cặp mông tròn nẩy của mĩ nhân, để nàng lại la lên, nhưng ngượng ngùng vì có hạ nhân, đành dí mặt xuống bàn, mông chổng lên tuỳ ý ta hưởng thụ.


Nàng cao trào, ta cũng bắn tinh. Lần này bắn lên tấm lưng cong hoàn mĩ mượt mà của nàng.
Nữ tỳ giúp Thuỵ Vân Phu Nhân lau tinh dịch trên lưng, rồi bị nàng đuổi hết ra.
-Công tử làm mặt mũi của ta mất hết.
-Haha, khó chịu là các nàng, không phải phu nhân.


Ta đứng giữa phòng, trần truồng. Khuê phòng của nữ nhân này, có lẽ so với thân thể nàng còn thêm bí ẩn. Nàng vậy mà dẫn ta vào đây, còn là ngày đầu tiên gặp mặt đấy, xem ra là bị chơi đến sướng.
Thuỵ Vân Phu Nhân nhìn ƈôи ȶhịȶ bầy nhầy của ta, cầm khăn đến.
-Để ta dọn dẹp cho công tử.


-Phu nhân, môi của ngươi thật đẹp.
Ta ngăn lại nàng, sờ môi nàng.
-Đáng ghét.


Thuỵ Vân Phu Nhân hiểu ý, hờn dỗi một câu, vậy cũng cất khăn đi quỳ xuống giữa háng ta giúp ta vệ sinh ƈôи ȶhịȶ. ɭϊếʍƈ rất cẩn thận, cả túi ngọc cũng không tha, nhanh chóng đem chất dịch ɭϊếʍƈ sạch vào bụng. Cầm ƈôи ȶhịȶ vẫn cứng rắn ngỏng cao trong tay mềm, nàng thần sắc vừa yếu thích vừa sợ hãi. Chốc lát đã đem ƈôи ȶhịȶ hoàn toàn bao phủ bởi nước bọt của nàng.


-Tới nào phu nhân, cùng tắm uyên ương.
-A uyên ương gì chứ, đáng ghét


Ta ôm lấy Thuỵ Vân Phu Nhân tiến vào trong bồn tắm. Côn dài chính là tốt, làm được rất nhiều tư thế, ta để nàng ngồi trong lòng, nàng tựa lưng ngọc vào ngực ta, ƈôи ȶhịȶ bởi vì cong nên có thể cắm vào rất sâu trong huyệt. Hai tay đưa ra trước bóp chơi lấy nãi cầu mềm căng của người đẹp, mãi không bao giờ chán.


-Nãi cầu của phu nhân thật mềm, chơi hoài không chán.
-A vậy công tử chơi nhiều một chút a ư công tử, ngươi đem nãi cầu của ta bóp bể mất a đừng miết nhũ phong mà a


Thuỵ Vân Phu Nhân bảo ta chơi nãi cầu của nàng, để ta đừng làm huyệt của nàng. Hắc, ƈôи ȶhịȶ ta đang ngâm trong âm đạo nàng đấy, há có lý không chơi. Nhìn sóng nước theo tay ta hoạt động mà dập dờn, ta ghé vào tai nàng thổi một hơi.


-Phu nhân, ta còn có một chiêu gọi là Phong Ba Bão Táp, phu nhân có muốn thử không
Cảm nhận được tay ta đã từ bỏ nãi cầu dời xuống dưới giữ lấy eo, muốn tung tuyệt chiêu, Thuỵ Vân Phu Nhân sợ hãi ngồi dậy.
-A đừng.
-A được rồi phu nhân, ta chỉ đùa thôi.


Ta thật chỉ dò hỏi mà thôi, nếu nàng chịu được, vậy liền làm, nhưng mà phản ứng mạnh như vậy, quả thật là đã không chịu nổi. Ta cũng ngồi dậy theo ôm chặt lấy Thuỵ Vân Phu Nhân nhẹ nhàng vỗ về, ƈôи ȶhịȶ một phân cũng chưa rời khỏi mật huyệt. Người đẹp mới thở ra một hơi, ngồi lại trong lòng ta, chủ động cầm lấy tay ta đặt lên nãi cầu của nàng, để ta chơi lấy.


Nãi cầu của Thuỵ Vân Phu Nhân thật đúng là bảo bối diệu kì, ăn đứt của Từ Du Nhã, ây da xin lỗi nương tử, ta cũng không có cách nào. To lớn vừa nằm gọn trong lòng bàn tay ta, phải biết thân thể Đệ Nhị cao, ngón tay cũng rất dài. Mềm nhũn nhưng lại đàn hồi vô cùng, khi siết mạnh thì như quắn lại, mà khi thả ra thì lập tức trở lại hình dạng ban đầu, da thịt thì mịn màng vô cùng. Bảo bối diệu kì như thế, nào có ở trên đời, chỉ có ở trên trời, cho nên mới gọi Tiên Thiên.


Ôm thân thể đẫy đà nóng bỏng của Thuỵ Vân Phu Nhân trong lòng, sờ bóp tuỳ ý nãi cầu diệu kì của nàng, ƈôи ȶhịȶ cắm trong âm đạo ấm áp của nàng, mũi ngửi hương thơm nồng nàn trên tóc nàng. Thích đến không biên giới, cũng không kiềm chế, lại sảng khoái xuất tinh. Người đẹp run rẩy tinh dịch nóng hổi tràn ngập trong âm đạo, thân thể run nhẹ từng đợt, cố gắng chịu đựng.


-Ha ha, phu nhân, ngươi thật dễ thương.
Nào giờ có ai khen nàng dễ thương, nhưng ta nói vậy, trong tình huống hiên tại cũng không sai, Thuỵ Vân Phu Nhân chỉ có thể mặt đỏ hơn nguýt ta hờn dỗi.
-Ma quỷ, đáng ghét.
-Ha ha.
Ta cười lớn thoả mãn.


Ta nằm ngửa trên giường của Thuỵ Vân Phu Nhân, ôm lấy nàng. Nàng gối đầu lên tay ta, nằm nghiêng gác đùi lên đùi ta, tay đặt lên ngực ta vuốt ve.
-Công tử thật lợi hại, ƈôи ȶhịȶ vậy mà còn cứng rắn như vậy.
-Haha, đương nhiên, nếu không lợi hại, sao có thể thoả mãn phu nhân chứ.


-Nào chỉ có thoả mãn, gần như đem ta giết chết.
-Sướng chết có gì không tốt. Đại nhục côn hạ tử, dã quỷ tố phê pha. Phu nhân ngươi hiểu văn thơ, có biết câu này?
Thuỵ Vân Phu Nhân đánh ngực ta một cái, lại hờn dỗi.
-Đáng ghét, làm gì có ai làm thơ như ngươi, thật tục.


-Ta cần gì cao nhã. Trần tục mới nơi sung sướng, chích tiện uyên ương bất tiện tiên.
Thuỵ Vân Phu Nhân vậy mà ngẩn ra.
-Chỉ làm uyên ương chẳng thành tiên? Là công tử nghĩ ra.
-Là đạo thơ, haha.
-Ừm thi ý thật hay.


Lại có chuyện xưa sao? Bất quá ta cũng lười nghe, nàng rõ ràng là cái ɖâʍ phụ, khùng mới nghe nàng kể chuyện. Nam Cung Dật đã mất xác nơi Vô Tận Viêm Châu, không người đối chứng, nàng muốn nói gì mà chả được.
-Công tử có dự định gì cho tương lai không?


-Trước mắt là hoàn thành uỷ thác của lão sư, sau đó thì không biết, có lẽ ngao du đây đó, làm một cơn gió tự do.
-Hèn chi công tử đổi tên là Tuỳ Phong Lưu. Tự do sao? Ta nhiều khi cũng muốn bỏ hết tất cả làm một cơn gió tự do như công tử.


-Ta một thân một mình mới vậy, phu nhân có gia đình, có gia tộc, lang thang phiêu bạt làm gì. Chim bằng bay khắp chốn cũng có lúc về tổ. Có nhà để về, thật ra vẫn hạnh phúc hơn là vĩnh viễn bay lượn.
-Đáng tiếc, cà gia tộc này sắp không giữ nổi rồi.


Hắc, tới rồi, bắt đầu nói chuyện chính đấy. Nãy Thuỵ Vân Phu Nhân nói cũng muốn làm một cơn gió tự do, chỉ là để đạt được sự đồng cảm của ta mà thôi. Nữ nhân này ham muốn quyền lực cựk mạnk, nếu không có dã tâm to lớn, lấy nàng một cái phu nhân bỏ chồng, làm gì lên làm được gia chủ Đông Phương Gia. Phải biết Đông Phương Gia không phải dạng vừa đâu, là một đại gia tộc lâu đời vô cùng đông đúc, địa vị tại một dải ven biển phía đông Thập Vạn Sơn Châu đã tương đương hoàng tộc.


Không đùa được đâu.


Đáng tiếc cái thế giới này chân lý lại nằm trong tay kẻ mạnh, chính là đám thất giai đấy, Đông Phương Gia có thất giai, lại đã từ bỏ gia tộc, nhưng vẫn tồn tại phát triển mạnh mẽ, thì không thể không thực hiện thủ đoạn chính trị. Thiếu Lâm Tự ta rõ ràng nhất, cũng có qua lại với Đông Phương Gia, tại Đông Phương Thành chùa miếu đủ cả, hoà thượng tới đây đều được đối xử tốt, không có ngoại lệ. Võ Đang Phái không cần nói, chính là có quan hệ lợi ích thân thiết. Nghe đâu Tạ Yến Khách cũng từng tới Đông Phương Gia uống rượu rất vui vẻ, cũng đồng ý để Đông Phương Gia đem chuyện này tuyên truyền. Bên Đông Nam Hải chắc cũng cùng Khoái Hoạt Hoàng có một chân, đáng tiếc hắn đã gãy.


-Có chuyện gì khiến phu nhân buồn phiền vậy.


Ta nghiêng qua một bên ôm lấy đùi trái nàng nâng lên, ƈôи ȶhịȶ lại tiến vào thân thể Thuỵ Vân Phu Nhân, nàng chỉ a lên một tiếng rồi mặc kệ ta nhẹ nhàng cắm rút, tinh thần lại tập trung trò chuyện. Nữ nhân này thật là một nữ cường nhân, người khác có lẽ sợ nàng, ta há lại sợ nàng, chơi nàng cho sướng côn cái đã.


-Hôm nay công tử cũng thấy đường muội ta Đông Phương Kiều Ân, rồi đấy. Nàng muốn trở về gia tộc. A cứ như vậy, công tử nhẹ chút ư


Thuỵ Vân Phu Nhân vừa nói vừa rên rỉ khiêu khích ta. Nàng biết làm thế nào để lấy được lợi ích tối đa từ nam nhân. Làm ta nhớ đến Kim Bình Nhi và Trầm Lãng, chắc chắn Khoái Hoạt Hoàng chơi qua nàng, không sai được. Ngày mai lừa dối bức cung Trầm Lãng một phen, xem hắn phun ra được tin tức hay ho gì. Hắc hắc.


-Vậy là chuyện tốt, nhận tổ quy tông, nên làm, huyệt của ngươi lại bắt đầu bóp chặt, thật sướng, phu nhân ngươi đúng là một cái tuyệt thế vưu vật.
-A vốn là chuyện tốt ư nhưng ta có cảm giác bất an a ư


-Hắc, không nói những cái này, đêm đã muộn, ta lại bắn một lần rồi nghỉ ngơi, a thật sướng quá, thân thể phu nhân quá tuyệt.


Ta lại lười cùng nàng trò chuyện thời cuộc, trở mình đè lên người Thuỵ Vân Phu Nhân, tăng tốc cắm rút. Nàng cũng không ngăn cản, để ta tuỳ ý nhấp nhô trên người, tay ôm lấy lưng ta vuốt ve, chân kẹp chặt lấy hông ta. Nữ nhân này thật là biết chơi, không dùng tuyệt kĩ là không thu phục được nàng đấy, bất quá ta chỉ muốn sướng, mặc kệ nàng, đè lên người nàng thoải mái rút ra cắm vào, sau cùng đem tinh dịch xuất vào nơi sâu nhất trong âm đạo nàng. Sau đó xoay người lật qua một bên nằm ngửa, điều khiển Đệ Nhị tiến vào trạng thái ngủ.


Thuỵ Vân Phu Nhân cũng bị tinh dịch bỏng kích thích cao trào, ngồi dậy lau dọn hạ thân ướt sũng và ƈôи ȶhịȶ của ta, dịu dàng đắp chăn, ôm ta chìm vào giấc ngủ. Hôm nay chịu ta giày vò, nàng cũng là mệt mỏi.
Rất nhanh ngủ mất.
Sáng hôm sau.


Ta thoát ra từ trong trạng thái thiền định bởi kích thích từ cả hai phân thân truyền tới. Một bên là Quyền Mẫn Nga nhẹ nhàng ân cần và yêu thương ßú❤ ɭϊếʍƈ, một bên là Thuỵ Vân Phu Nhân tham lam nhiệt tình như lửa, như muốn đem ƈôи ȶhịȶ của ta làm bữa sáng, một ngụm ăn hết. Hai cảm giác ßú❤ ɭϊếʍƈ hoàn toàn bất đồng truyền đến, ta im lặng suy nghĩ xem bên nào sướng hơn. Thuỵ Vân Phu Nhân kỹ thuật ßú❤ ɭϊếʍƈ vô cùng cao minh, đầu lưỡi mềm mại vô cùng, ɭϊếʍƈ hết mọi góc cạnh của ƈôи ȶhịȶ, một phân nhỏ cũng không bỏ sót, đầu lưỡi nàng ɭϊếʍƈ lấy quy đầu, một tay vuốt ve thân côn, một tay bóp nhẹ trứng, phối hợp nhịp nhang uyển chuyển, khi ngậm lất quy đầu thì ʍút̼ rất mạnh, dùng hết sức đem muốn đem tinh dịch ta trực tiếp ʍút̼ bắn ra, nước bọt rất nhiều, đem cả cây ƈôи ȶhịȶ của ta ướt nhẹp. Lâu lâu còn thâm hầu, dùng cuống họng mềm mại ma sát quy đầu. Để ta sảng khoái khôn tả.


Thật ra không cần nghĩ quá một giây, trực tiếp mặc kệ Đệ Nhị, tay vỗ về xoa đầu Quyền Mẫn Nga, ánh mắt ôn nhu vô hạn nhìn nàng.
-Sao muội không ngủ thêm tý nữa.
-Hôm qua huynh có vẻ không đã nghiền. Cho nên muội…
-Về sau cần như vậy nữa, huynh rất thoả mãn, thật sự.
-Ưm.


Tiểu nương tử nhu thuận gật đầu, ta nơi nào còn chịu nổi, trở mình đem nàng đặt dưới thân, cũng không ngại nàng vừa mới ɭϊếʍƈ ƈôи ȶhịȶ của ta, ôm nàng hôn thắm thiết, dịu dàng tiến vào thân thể nàng, một đôi tân lang tân nương triền miên suốt sáng sớm.


-A ngươi thật lợi hại, ta ßú❤ muốn lệch hàm, ngươi mới chịu bắn.
Thuỵ Vân Phu Nhân đem tinh dịch ta bắn ra nuốt hết xuống bụng, lại vệ sinh cẩn thận sạch sẽ, cái đồ lẳng lơ này thật biết phục vụ nam nhân đấy, mới lườm ta một cái hờn dỗi.
-Haha là miệng của phu nhân quá tuyệt vời, ta muốn hưởng thụ lâu chút.


Là ta không chịu nổi Quyền Mẫn Nga nên mới tiện thể xuất tinh cho ngươi luôn, chứ cái đồ lẳng lơ này muốn đem ta móc cạn, nằm mơ. Bất quá lời này có thể nghĩ, lại không thể nói ra.


-Công tử sáng nay có muốn làm gì hay đi đâu không, bữa sáng đã chuẩn bị rồi. Chuyện của Vô Dơ Đại Sư hôm qua ta đã phân phó, cho dù nhanh, cũng phải mất mấy ngày.


Nữ nhân này làm việc hiệu suất là cực cao đấy, chứng tỏ nàng hoàn toàn đem Đông Phương Gia nắm trong lòng bàn tay, hèn chi không muốn có người chen chân vào, lại quản đó là thất hay bát giai. Ham muốn quyền lực rất mạnh.
-Vậy chúng ta cần nhau ăn sáng.


-A ta không ăn, tinh dịch của công tử rất ngọt, vị thật lạ, lại thật ngon, đã thế bắn lại nhiều, đem ta một bụng no rồi.
Ta sờ má của Thuỵ Vân Phu Nhân, nàng cũng không tránh né, tựa như một tiểu tình nhân đỏ mặt đón lấy, thật là mê người.


-Thích không? Vậy sau này mỗi ngày ta đều bắn cho phu nhân ăn sáng, lại bắn cho phu nhân đắp mặt buổi tối, hắc, tinh dịch rất tốt cho da đấy.
-Đồ đáng ghét hư hỏng. Bất quá ta thật ưa thích. Nhưng công tử không muốn làm cơn gió tự do nữa sao.
-Ta tựa như gió, luôn ở bên phu nhân.


Ta nhìn Thuỵ Vân Phu Nhân với ánh mắt nghiêm túc, giọng nói sắt thép không tha nghi vấn, chỉ thiếu hét lên Hasagi mà thôi. Nàng nhìn ta, rồi mỉm cười, dịu dàng quyến rũ khó nói hết, đánh ta một cái.
-Ma quỷ, gạt người.
-Haha gạt hay không sau hãy nói, phu nhân cứ bận bịu đi, ta nghỉ một buổi sáng, đêm qua thật mệt.


Thuỵ Vân Phu Nhân hơi suy nghĩ, đây là khuê phòng của nàng đấy, chắc chắn có nhiều bí mật, nhưng cũng không đuổi ta đi.
-Vậy công tử nghỉ ngơi cho tốt.
-Ừm.


Mĩ phụ rời đi, ta nằm xuống giường nhắm mắt. Hôm nay bên bản tôn lẫn Đệ Nhất đều bận bịu. Đệ Nhất thì đưa nương tử quân xuống núi ăn sáng đấy, không biết là nàng nào nghe được tin ở dưới đó mới mở một quán mi rất ngon, còn bắt ta đi theo hộ tống. Ta vốn thấy phiền, nhưng lại không an tâm, đành đi theo. Còn bản tôn bên kia, đương nhiên là tâm sự đôi chút với Khoái Hoạt Hoàng hung danh hiển hách rồi.


Sám Hối Động.
-Thí chủ, chào buổi sáng.
-Hừ.


A, được lắm, có cốt khí, vẫn rất cứng nha. Từ khi vào đây dưới sự cổ vũ của Vô Duyên sư huynh, mỗi ngày ta đều giúp Khoái Hoạt Hoàng đại danh đỉnh đỉnh cảm nhận sự ấm áp của phật pháp. Thất giai không hổ là thất giai, mỗi ngày ta đều rất mệt mỏi truyền phật pháp cho Trầm Lãng thí chủ, hai tay hai chân đều thấy đau đấy, vậy mà nghỉ một đêm hắn liền phục hồi tốt.


Xem ra là ta nghiên cứu phật pháp chưa đủ rồi.
-Thí chủ, hôm nay tâm sự đi, được không.
-Phi.
A, hắn vậy mà nhổ nước bọt vào ta.
Bang.
Tiếng sắt thép va chạm vang lên.
Má Trầm Lãng lập tức in dấu hình bàn tay năm ngón đỏ au, còn ướt ướt đấy.


-Món quà này của thí chủ, bần tank không nhận nổi, trả lại cho thí chủ.
-Tên trọc ngươi muốn gì.


Hắn hận ta đến nghiến răng, có lẽ so với Vô Duyên sư huynh còn hận hơn, bởi sư huynh hầu như ngó lơ hắn, để mặc hắn chửi rủa, lấy đó mài dũa phật tâm của mình. Mà ta tuổi trẻ năng động, ngày nào cũng đem sự ấm áp bao dung của người xuất gia truyền thẳng vào thân thể hắn. Nhìn bộ dạng hắn thoải mái đến méo mó, mỗi lần đều như sắp ngộ ra, đi gặp Phật Tổ luôn rồi. Nhưng mỗi lần cũng đều thiếu một chút, là do phật pháp của ta không đủ đấy. Cho nên Trầm Lãng hận ta đến cắn vỡ răng, đương nhiên cũng chả để làm gì. Tất nhiên ta cũng không ham hố gì tra tấn hắn, chỉ tại Vô Duyên sư huynh chỉ điểm, ta đem đây thành nhiệm vụ hằng ngày trong việc tu hành mà thôi.


-Thí chủ thấy đấy, bần tank thân là Tiên Thiên Đạo Thể, truyền nhân Thiếu Lâm Tự, cường giả thất giai tương lai, nhưng thật ra còn quá trẻ. Trầm thí chủ thân là Nguyên Thần Cảnh, chắc chắn trải nghiệm rất nhiều, thí chủ kể cho ta nghe chút cuộc đời thí chủ đi.
-Hắc, tưởng gì chứ thế thì được.


Trầm Lãng có ý xấu. Bắt đầu kể về cuộc đời hắn, mà những tội ác hắn làm, không biết có phải do hắn bịa ra hay thêm thắt gì không, đều là những việc táng tận thiên lương, vạn ác bất xá. Mục đích nha, chính là để cho ta tức giận. Bất quá hắn nhầm, ta tuy là ba đời thiện nhân, nhưng chuyện gì chưa thấy qua. Hơn nữa những gì hắn kể, lại có mấy cái hắn thật làm, hay là có ai đó đem những ký ức này trồng vào trong đầu hắn. Bởi vậy ta cũng không tức giận, thậm chí còn dẫn dắt, để hắn kể rõ mọi chuyện. Được dịp không phải cảm nhận tình thương ấm áp của người xuất gia, hoặc là lâu không được nói, Trầm Lãng đặc biệt lắm mồm.


Như khi nói đến Đông Phương Thuỵ Vân, hắn vậy mà biết trên người nàng có bao nhiêu cái vết ruồi, dưới háng nàng có bao nhiêu cọng lông, xem ra cả hai đã từng giao lưu trao đổi nhân sinh rất kĩ. Ta không rảnh đếm lông của nàng, bất quá vệt ruồi nha, tối nay đếm thử một phen.


Trầm Lãng miệng không ngăn cản, gần như đem mọi bí mật phun ra hết. Để làm ta vấy bẩn cùng nổi giận, hắn thật dốc lòng. Thuỵ Vân Phu Nhân này, cũng thật không đơn giản, có thể không dơ bẩn như những gì Trầm Lãng nói, nhưng cũng không sạch sẽ đi nơi nào. Nhưng nghĩ lại cái gọi là dơ bẩn này, chỉ là so với những người tu hành phật pháp như ta hay những đại thiện nhân mấy đời cũng như ta mà thôi. Tu hành và chém giết là chủ đề vĩnh viễn của thế giới này, ai ở trong giang hồ mà không có vài mạng nơi tay, lại bình thường bất quá. Không muốn phạm sát giới, mời tới Thiếu Lâm Tự, sẵn sàng hoan nghênh.


Hoa sen ở trong bùn mà không tanh mùi bùn. Tối nay ta đành phải dùng cây gậy dài của mình, chọc vào đống bùn Đông Phương Thuỵ Vân này một phen, xem thử trong nàng có bao nhiêu dơ bẩn. Đây là vì rèn luyện bản thân.
A di đà phật.


Từ mồm chó của Trầm Lãng sau khi bỏ bớt 9 thành thừa thãi cùng không đánh tin đi, cũng là có nhiều tin tức bí mật hay ho.


Đông Phương Bất Bại, giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo là xuất thân từ Đông Phương Gia, nhưng vốn là tên lẹo cái, cũng bởi vì thế xảy ra xung đột, sau đó rời khỏi Đông Phương Gia, thề không quay lại. Bởi vậy khi hay tin Đông Phương Bất Bại thành tựu thất giai, toàn thể Đông Phương Gia lập tức đái ra máu. May mắn, Đông Phương Bất Bại lại đã lấy linh hồn ra thề với trời, sẽ không quay lại, vậy là cho dù có muốn huỷ diệt Đông Phương Gia hắn cũng sẽ không quay lại.


Nhưng mà từ địa vị thánh nữ Nhật Nguyệt Thần Giáo đến thân phận đến xem, Trần Kiều Ân, không, là Đông Phương Kiều Ân chắc chắn là con đẻ của Đông Phương Bất Bại, chắc đến ngàn tỷ phần trăm luôn. Sau này Luân Hồi thuận lợi, nàng sẽ kế thừa danh hiệu này. Thất giai thì luôn chú ý lẫn nhau, mấy thông tin trên bề mặt này, Trầm Lãng cũng biết. Nhưng ta thì không, đúng là học thầy không tày học bạn, kể cả bạn tù.


Ngẫm ra Đông Phương Bất Bại ngoại trừ về báo thù ra thì cũng không cần về lại Đông Phương Gia. Đông Phương Gia cũng không cần hắn.


Thập Vạn Sơn Châu tuy rằng được coi là cằn cỗi nhất trong các châu lục, cũng bởi vì là nó cằn cỗi, tài nguyên không nhiều, nhưng tông môn vẫn san sát, lại cũng ít tranh đấu. Thiếu Lâm Tự và Võ Đang Phái làm trùm nơi này, đều là danh môn chính phái chuyên tu đạo tu phật hướng thiện và siêu thoát. Lại thích quản chuyện bao đồng, Trầm Lãng là ví dụ tốt nhất. Cho nên nơi này một mảnh tường hoà, chỉ có âm thầm tranh đấu, đại động can qua, xin mời ghé Sám Hối Động của Thiếu Lâm Tự, còn bên Võ Đang Phái mà ra mặt xử lý thì điều tra rõ xong cho đi đầu thai luôn, tránh dài dòng. Lỡ có oan, chịu khó lên Thông Thiên Phong mà kiện củ khoai ấy.


Mà bên Đông Nam Hải đã không còn thất giai, Đông Phương Gia thừa sức tranh đoạt lợi ích, sau có thất giai xuất hiện, lại đem lợi ích giao ra, kết thiện duyên. Đây là cách mà Đông Phương Gia tồn tại ngàn năm nay, rất có tác dụng đấy. Gia tộc này, cổ xưa không kém Thiếu Lâm Tự đâu.


Bởi vậy Thuỵ Vân Phu Nhân mới cực lực phản đối Đông Phương Kiều Ân nhận tổ quy tông, gia tộc đang yên ổn, các ngươi đừng về. Nhưng bây giờ xem ra Đông Phương Kiều Ân không dễ từ bỏ, lấy địa vị cùng thân phận Luân Hồi Giả của nàng, Đông Phương Thành loạn rồi.


Mà ta, cũng quyết định tham gia mớ hỗn loạn này. Bởi việc này liên quan đến đột phá thất giai của ta đấy.


Lục giai là lục giai, thất giai là thất giai. Phân chia rất rạch ròi, cũng không có cái cảnh giới gọi là bán bộ thất giai đấy. Tựa như bước trên bờ vực, một bước bước tới liền rơi xuống. Mà thành tựu thất giai Nguyên Thần Cảnh, cần khiến cho linh hồn thăng hoa, từ đó linh hồn có thể tạm thời rời khỏi thân thể, cũng xưng nguyên thần, cho nên mới gọi thất giai là Nguyên Thần Cảnh.


Mà muốn linh hồn thăng hoa, thì cần đạt đến lục giai, sau đó Ngộ. Đơn giản như vậy, nên cực khó luôn. Mịt mờ không rõ, không ai có thể chỉ dạy. Mà một cách khác, chính là đem linh hồn nuôi đưỡng đến cực hạn, sau đó trải qua quá trình tích luỹ lượng dẫn đến biến đổi về chất, sau đó thăng hoa. Bất qua cái gọi là cực hạn này, tựa như dã tràng xe cát lấp biển, thật sự vô vọng, cho nên trên Cửu Châu có bao nhiêu cái Nguyên Thần Cảnh đều thành thành thật mà Ngộ đấy.


Nhưng đối với Luân Hồi Giả mà nói, cách thứ hai dễ làm hơn, mấy lần Luân Hồi tích luỹ lại, kiểu gì cũng thành tựu Nguyên Thần Cảnh, nếu mấy lần không được thì mấy trăm lần, chắc chắn được.
Mà ta, thì có máy hack, còn tận mấy cái.


Tối qua giày vò Thuỵ Vân Phu Nhân một trận, Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả chuyển hoá ɖu͙ƈ niệm thành hồn nguyên rất nhiều, ăn đứt của cả bảy nương tử cộng lại. Hơn nữa đối với ɖu͙ƈ hoả này mà nói, một cái huyệt lạ bằng tạ cái huyệt quen, xem ra sau này cần phải nhắm vào mấy mĩ phụ nhân Tiên Thiên rồi. Tất nhiên phải chọn lấy mấy cái đồ lẳng lơ, bởi chỉ có đồ lẳng lơ mới thấy hoan lạc khi ɖâʍ nhạc, còn trinh thê liệt phụ, hiệu quả đoán chừng không được bao nhiêu. Còn chọc cho bản thân khó chịu, ta là không bao giờ cưỡng bức trực tiếp nữ nhân đấy, dùng thủ đoạn thì được.


A, ta vậy mà lại trở nên tà ác. Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả đáng chết.
ɖâʍ phụ lục giai như Thuỵ Vân Phu Nhân ở Thập Vạn Sơn Châu lẫn Đông Nam Hải cũng là hiếm có khó tìm, cho nên quyết định ở lại Đông Phương Gia, chơi nàng mười năm, đột phá thất giai lại nói.


Tuỳ Phong lại phối Thuỵ Vân, đã đủ Phong Vân, Hùng Bá cũng đã toi, võ lâm một dải phương nam này, không phải ta hoá rồng còn ai?
Lại còn biết thêm một chuyện về chuyện Thuỵ Vân Phu Nhân ly hôn về Đông Phương Gia.


Đồ lẳng lơ này không biết lúc đó có lẳng lơ như bây giờ không, nhưng không thể không nói nàng tâm tư sâu kín, trên giường lại như yêu tinh thiên biến vạn hoá, nắm đấm lại mạnh, thành ra người làm phu quân như Nam Cung Dật cũng thấy áp lực không nói, hắn vậy mà thích hương đồng cỏ nội ngây thơ chân chất, đã ngoại tình thì chớ, lại còn lòi ra một cặp tử nữ, càng chết hơn là trước khi kết hôn với Đông Phương Thuỵ Vân còn lập giao kèo một vợ một chồng được cả hai gia tộc ký kết. Thành ra để Nam Cung Dật tiếp tục giữ chức gia chủ, Nam Cung Gia đã phải ói ra rất nhiều chỗ tốt bồi thường cho Đông Phương Thuỵ Vân xách con về lại Đông Phương Gia.


Giờ thì hay rồi, Nam Cung Dật đã chết, Thiên Tinh Kiếm cũng mất. Nam Cung Gia không có Thiên Tinh Kiếm, còn là Nam Cung Gia sao? Ta thấy qua uy lực Thiên Tinh Kiếm, rất mạnh. Một chiêu ngọc đá cùng nát càng là thật đáng sợ, thất giai không toàn lực đón đỡ, tất vong mạng. Nhưng Nam Cung Dật thì chỉ có thể dùng hài từ cùi bắp để hình dung. Đây là tác hại của việc quá dựa dẫm vào Thần Khí, chết đáng đời.


Nhưng ngươi đừng lo, thê nữ của ngươi, bần tank lo được.