Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 21: Đông Phương Song Hoa

-Phong ca, mau qua bên này.
-A được, ngươi đi từ từ thôi.


Đông Phương Ân Trí như một chú sẻ nhỏ kéo lấy tay ta đi khắp nơi. Trái ngược với khuôn mặt hình trứng như thiên thần ngây thơ trong sáng vô ngần, má hồng thắm tươi trẻ, đôi mắt đen to tròn lay láy nhìn ta không chớp mắt, môi hồng chúm chím nhỏ nhắn líu lo không dứt. Nàng cao tầm Thân Trí Mẫn, khuôn mặt nhìn hoàn toàn trái ngược, thân thể lại tương đồng. Cảm giác căng tràn mềm mại áp lên tay ta để ta biết thân hình nàng nóng bỏng đến nhường nào. Một thân quần dài bó màu trắng đem đường cong hoàn mĩ hiện ra, chân đi giày cao gót mười hai phân, thẳng dài nuột nà. Thân trên là một cái áo thun màu hồng phấn tay dài, để lộ eo thon cùng lỗ rún đáng yêu, cổ áo khoét sâu, ta từ trên nhìn xuống thấy rõ ràng hai nãi cầu đầy đặn tuyệt mĩ được ôm gọn trong nội y màu da, kiểu hiện đại đấy. Nhưng với thân phận Luân Hồi Giả của nàng, cái nét ngây thơ vô số tội này là diễn đấy.


Thật là một cái yêu tinh.
Cho dù nói ngươi cũng sẽ không tin nàng là tỷ muội song sinh với Đông Phương Hà Duyên đang đi bên cạnh đấy.
Bây giờ ta mới có dịp quan sát kỹ nàng, bằng con mắt của một lãng tử phong lưu.


Thân cao tương đương mẫu thân Thuỵ Vân Phu Nhân, tầm thước bảy, chân dài miên man lúc nào cũng được gói gọn trong quần bó màu đen bóng, thân cao thước bảy thể hiện ra ưu thế vượt trội, chân dài miên man từ giày cao gót mười hai phân màu đen cho đến bờ mông tròn trĩnh. Phần vải quần hai bên hông bị cắt đi thay bằng ba sợi dây đen, vừa lộ rún lại thấy lộ cả đường bẹn, gợi ɖu͙ƈ vô cùng. Thân trên một cái áo thun ngắn tay, bọc lấy hai nãi cầu căng tròn hoàn toàn nhô ra trước, không mặt áo lót, hai nãi cầu theo nàng đi lại mà đong đưa không dứt, rất chọc người. Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mĩ lại mang theo nét dịu dàng, lúc nào cũng tươi cười, đôi mắt sắc sảo luôn híp thành một đường, xinh đẹp tuyệt luân. Mái tóc đen dày ngang hông thả tự do tung bay theo gió, tựa như tiên nữ. Nàng nhất thành Tiên Thiên, chắc chắn nghiêng nước nghiêng thùng.


Nếu không phải trước khi đi chơi ta đã kịp xả tinh dịch vào mật huyệt mẫu thân các nàng, hiện tại ta đã đè các nàng ra mà làm mấy nháy.
Đây rõ ràng là đang câu dẫn ta đấy.


Ba mẫu nữ này, đúng là mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, khuôn mặt đủ loại thần thái, mà thân hình lại nóng bỏng như nhau. Đây cũng là một đặc tính của Luân Hồi Giả, khuôn mặt hoàn toàn không giống phụ mẫu, dù sao cũng là mang khuôn mặt trước khi Luân Hồi, nhưng phụ mẫu Luân Hồi Giả lại luôn tin tưởng đấy là đứa con chính mình đẻ ra. Hơn nữa cho dù dùng mọi bí pháp kiểm tra, cũng đều chắc chắn là con ruột. Nam Cung Dật có lẽ cũng vì thế mà ngoại tình, mà các nàng cũng đã được kiểm tra huyết mạch đặc trưng của Nam Cung Gia, xác thực là con đẻ của hắn.


Có lẽ cả cái Cửu Châu này chỉ có ta mới biết tất cả là giả dối đấy, đồng thời cũng cảm thấy thế giới này thật thần kì. Nếu có kẻ sau màn, vậy kẻ đó có thể tự xưng Chúa Trời rồi.


Đi giữa hai nàng, ta có cảm giác đang trở về địa cầu rồi. Hỏi ra mới biết đây là phong cách thời trang hiện đại do hai nàng khởi xướng đấy. Đông Phương Gia kinh doanh đủ thứ, đương nhiên có cả may mặc, hiện tại đã hoàn toàn giao cho các nàng kinh doanh. Rất nhanh quần áo các nàng làm ra được các nữ võ giả đón nhận nhiệt liệt. Là nữ võ giả, mà không phải là dân chúng. Bởi phong cách thời trang của nữ giới ở Cửu Châu trước giờ là tu vi càng cao, dung nhan càng diễm lệ là càng hở bạo. Không biết là là vĩ nhân nào đã tryền bá cái tư tưởng này, xin nhận của bản công tử một lạy, đội ơn vạn lần. Nữ võ giả Tiên Thiên thích nhất đi chân trần, cũng thích lộ đùi, bởi vì các nàng có thể bay nha, chân không chạm đất, mắc mớ chi đi giày đi dép cho phiền. Nữ võ giả tam giai lại thích lộ ngực, bởi chân khí đã hoá cương, đi lại nãi cầu được cố định, cũng không lắc lư, là tiêu chí đặc trưng.


Đông Phương Hà Duyên cố ý để nãi cầu lắc lư, là đang muốn câu dẫn ta đấy, thật là đồ lẳng lơ thèm chơi. Lát nữa về nhất định phải cho nàng như nguyện, chơi mẫu thân của nàng.
Hành tẩu giang hồ, ít nhiều cũng nên để lộ tu vi, tránh cho nhiều kẻ đui mù đem tới phiền toái không đáng có.


Cảnh sắc Đông Phương Thành đẹp, hai mĩ nhân bên thân lại càng đẹp, để ta rất là hưởng thụ. Đáng tiếc là không có tên công tử nào đang theo đuổi hai mĩ nhân nhảy ra khiêu khích ta, tranh giành tình nhân, sau đó bị ta dẫm lên mặt, tức tưởi về gọi phụ thân lão tổ ra báo thù như bao tiểu thuyết xuyên không khác, để ta thấy thiếu thiếu gì đó. Dân bản địa ở đây vậy mà thật thông mình. Chúng ta cùng nhau thăm thú Đông Phương Thành mấy ngày, cũng gặp rất nhiều công tử tiểu thư, nhưng ai cũng nhiệt tình khen ngợi ta đẹp trai mạnh khoẻ này nọ, hết sức lấy lòng, một câu khó nghe cũng không có, cảm xúc ngưỡng mộ cũng là thật. Bọn gà mờ nhị, tam giai này không không giấu được linh giác của ta đấy.


Dân bản địa bây giờ cũng rất có giáo ɖu͙ƈ và hiểu biết, người xuyên không như ta cũng đỡ sầu lo.
Trong Thần Khởi Lâu.
-Tuỳ huynh, đường tỷ, bên này.
-A Tú đệ đợi có lâu không.
-Không hề, haha, Tuỳ huynh mời ngồi.
Ta ngồi xuống bàn trà, hai tỷ muội Hà Duyên, Ân Trí tự giác ngồi hai bên.


Bên ngoài là cảnh biển xanh trong bao la bát ngát, gần như có thể thấy toàn bộ cảng biển Đông Phương Thành. Thần Khởi Lâu này, cũng là một cảnh đẹp đặc sắc của nơi này, đáng tiếc bây giờ đã trưa, nếu đến sớm có thể thưởng thức cảnh mặt trời mọc, cũng mới cảm nhận được sâu sắc sao lầu này gọi Thần Khởi Lâu. Lúc xây dựng cũng là theo ý tưởng này và tên của Đông Phương Thần Khởi mà ra đấy.


-Thật đẹp.
Ta cũng không tiếc lời khen ngợi.
-Thần Khởi Lâu cũng coi như là một trong những địa điểm nổi tiếng của Đông Phương Thành, cũng là nơi thường xuyên tụ hội ưa thích của thế hệ trẻ.
-Ồ vậy sao hôm nay vắng vẻ vậy?


-Haha là tiểu đệ tự mình bao lâu, tránh cho có người làm phiền Tuỳ huynh ngắm cảnh, xin huynh chớ chê trách.
-Tú đệ có lòng, ta sao lại trách chứ, mời.
-Mời X .


Buổi sáng ngắm cảnh chỉ uống trà, cũng là tao nhã. Đông Phương Tuấn Tú cũng là Luân Hồi giả, hơn nữa xem ra trải qua không tệ. Thần Khởi Lâu ngày vào đấu vàng, hắn dám bao lâu, chắc chắn được sự đồng ý của lão tía hắn, đám huynh đệ kia chắc bận rộn không được, nếu không cũng đã đến.


Tuỳ Phong Lưu cỗ phân thân này cũng là Luân Hồi Giả, hơn nữa là có tiếng tăm đấy, mặc dù là tiếng thối. Nhưng đã xuyên không còn Luân Hồi, ai lại cũng ít để ý chuyện xưa. Mà ta đương nhiên hào sảng thoải mái, không cậy tu vi cao mà lên mặt, nên rất hợp cạ với bọn hắn. Trò chuyện rất vui vẻ.


-Tuỳ huynh, có việc này xin được chỉ giáo của huynh.
-Ồ, đệ cứ tự nhiên.
-Cùng là Luân Hồi Giả, đối với Luân Hồi huynh có cái nhìn gì.


-Ừm, chuyện này ta cũng chư nghĩ đến, trước nay chỉ một mực muốn tăng tiến tu vi mà thôi, tính chất bảo lưu tu vi sau mỗi lần Luân Hồi chắc các ngươi cũng đã biết.


-Đã biết, bất quá Luân Hồi Giả tu vi tăng tiến cực chậm, cho nên chúng ta đã thành lập một hội nhóm gọi là Đông Phương Luân Hồi Hội, nhắm giúp đỡ lẫn nhau cùng tăng tiến. Cũng không đông, hiện chỉ tầm mười mấy người, thành viên chỉ là người trong Đông Phương Gia mà thôi. Gồm hai vị đường tỷ, cùng năm huynh đệ chúng ta, thêm mấy người đường muội đường đệ nữa.


-Ngươi muốn mời ta gia nhập.
-Đúng vậy, chúng ta quả thật cũng không giúp gì được cho tu vi của huynh, nhưng về phương diện tình báo, chúng ta có thể giúp. Đối với Luân Hồi Giả chúng ta mà nói, gia thế thật ra cũng không phải là lợi thế, tình báo thông tin mới là ưu thế lớn nhất.


-Ừm, vậy ta gia nhập. Thế ai là hội trưởng.
-Ặc hiện không có hội trưởng, chúng ta chỉ là lập hội giúp đỡ lẫn nhau, cũng mới thành lập, nhân số chưa đông, chưa chọn ra hội trưởng, huynh mà làm hội trưởng, chúng ta rất hoan nghênh.
-Thôi thôi, ta hỏi thế thôi. Ta không làm đâu, phiền phức.


Cái Đông Phương Luân Hồi Hội này cũng coi như có ý tứ. Gia nhập cũng không thiệt thòi, thông tin ở thời đại nào cũng đều rất quý giá. Hơn nữa cũng nên kiếm việc làm, không thể cứ cả ngày nằm trên người nữ nhân được.


-Tuỳ huynh có thể chia sẻ chuyện Vô Dơ Đại Sư truyền công cảm giác ra làm sao không?
-Cái này nói thật, ta vậy mà không có cảm giác gì. Lần Luân Hồi trước tìm đủ cách tu luyện cũng chỉ mới lên được nhị giai, vậy mà lần này vọt cái lên thẳng lục giai, cứ thấy như mọi thứ là một trò đùa.


-Cảm giác này ta hiểu, bất quá là chuyện tốt, chúc mừng huynh.
-Ha ha đúng là chuyện đáng mừng, nhưng nói thật, ta hoàn toàn không biết nên tu luyện thế nào đây.
-Ồ sao vậy.


-Vì lão sư chỉ truyền công, không truyền nghệ, bởi truyền nghệ không được. Ta là không luyện được Đồng Tử Công đấy. Cho nên hiện tại ngoại trừ một thân công lực lục giai này, cái gì cũng không có. Cho nên ta mặc dù ta nhận lời uỷ thác của lão sư đi Đào Hoa Đảo, nhưng cũng là tiện đường tìm công pháp võ kỹ thích hợp để tu luyện.


-Có nền tảng, còn lại tương đương dễ dàng, Đông Phương Gia cất giữ không ít, ta có thể giúp huynh chọn xem, tin chắc sẽ có đồ vật phù hợp.
-Haha, vậy làm phiền đệ rồi.
Đông Phương Ân Trí xen vào.
-Ca ca, Đào Hoa Đảo nghe bảo đẹp lắm, ca dẫn ta theo với có được không.


Nàng nũng nịu, ôm tay ta ép sát vào ngực đem một bên nãi cầu biến hình, dù cách quần áo cũng có thể cảm nhận nãi cầu to lớn mềm mại, lại phối hợp khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, ta thật rất muốn đè nàng ra làm nàng ngay tại chỗ.


Đông Phương Tuấn Tú quay mặt đi chỗ khác, tránh cho phải nuốt nước bọt. Không biết hắn lần Luân Hồi trước có chơi qua cặp hoa tỷ muội này chưa. Đường tỷ và đường đệ ở đây lấy nhau là chuyện thường, bọn hắn lại là Luân Hồi Giả, một chút xíu cảm giác loạn luân cũng không có. Vô tư luôn.


-Ta thì không sao, nhưng phải được mẫu thân muội đồng ý mới được.
Ta sờ nhẹ mũi Đông Phương Ân Trí một cái, ra vẻ đồng ý.
-A hoan hô, muội sẽ về cầu xin mẫu thân, chắc người sẽ đồng ý.


Sau đó là trao đổi thông tin, thật phiền, làm ta không thể không để Đệ Nhất đi Linh Thứu Cung tìm người thân hỗ trợ, may Từ Du Nhã vô cùng phối hợp, hỏi gì nói nấy, để ta có thể lôi chuyện Tiêu Dao Phái ra nói, không bị bại lộ. Mà Từ Du Nhã đối chuyện Tiêu Dao Phái cũng rất để ý, nắm rất rõ, xem ra từ lần Luân Hồi trước đã rút kinh nghiệm sâu sắc. Sau đó ta lại phải bồi nương tử ngoan nấu cơm, thật khổ không thể tả, bị sai lên sai xuống, để các nàng cười mãi không thôi. Thôi, các nương tử vui là được, ta nguyện chiều các nàng cả đời.


Ngược lại Đệ Nhị thì thảnh thơi uống trà ăn trưa, thoải mái vô cùng, có hai người đẹp hai bên cơm bưng nước rót, hưởng hết diễm phúc. Hiện tại ta đã hoàn toàn thuần thục điều khiển phân thân. Nếu có chiến đấu, vậy thì phải xem đối thủ là ai. Tam giai đổ xuống, mây bay rồi, tứ giai cũng gấp đôi được, ngũ giai đã cần tập trung một bên phân thân, mà lục giai, nếu không sợ bại lộ, dùng ra Đồng Tử Công và Kim Chung Tráo, vẫn chiến tốt, còn không thì quỳ cho mau.


Buổi chiều hoàng hôn.


Bãi biển cát trắng vô ngần được nhuộm vàng bởi ánh tà dương. Sóng biển lăn tăn không biết mệt mỏi vỗ bờ. Trên bầu trời chim đang về tổ, để ta hốt hoảng tự hỏi đâu là nhà. Có lẽ, nơi nào có nương tử, nơi đó là nhà. Thật muốn đưa các nàng tới đây ngay bây giờ, cùng tận hưởng ánh nắng chiều ấm áp này.


Nhưng trước hết phải đối phó hai con yêu nữ này đã.


Tỷ tỷ Đông Phương Hà Duyên một bộ bikini hai mảnh màu đen, cột nơ con bướm sau cổ, lưng và hai bên hông, màu đen huyền bí. Kích thước vừa đủ che lấy phần nhạy cảm trước ngực và giữa hai chân, gợi tình chí cực. Thân hình như được đồ hoạ máy tính thiết kế mà ra, mỗi cường cong trên người nàng đều là hoàn mĩ. Khuôn mặt tinh xảo diễm lệ, tóc cột cao sau đầu, để hại lọn ôm lấy hai bên má ửng hồng. Nụ cười vĩnh viễn nở trên môi, để đôi mắt nàng híp lại quyến rũ vô ngần. Nàng chưa thành Tiên Thiên mà đã có nhan sắc thiên tiên, đã có thể xưng tuyệt sắc. Ngày sau, thật không dám tưởng tượng.


Muội muội song sinh Đông Phương Ân Trí không cao bằng, chỉ tầm một thước sáu, thân hình nóng bỏng cũng không chịu thua kém một ly nào. Một bộ bikini tương tự màu trắng đem thân hình khiêu gợi của nàng hiển hiện ra hết. Phối hợp với khuôn mặt khả ái thiên chân vô tà, thật là đem đến xung kích cựk mạnk. Khuôn mặt hình trứng hồng hào đáng yêu cùng đôi môi nhỏ nhắn như thế, dù là bắn tinh lên mặt hay là bắn vào miệng chắc chắn đều để nam nhân sướng muốn chết.


Bất quá ta đang nhớ các nương tử, đã đem Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả áp chế, các nàng phí công rồi.
-Oa, làn da của ca ca thật tốt, so với ta còn mịn con trắng.
-Muội cố gắng tu luyện, sau này còn mịn còn trắng hơn ta.
-A muội sẽ cố gắng.


Chúng ta cứ như vậy nô đùa trên bãi biển vắng tanh. Đám Đông Phương Luân Hồi Hội đúng thật là biết hưởng thụ, vậy mà còn tạo ra khu nghỉ mát riêng đấy. Đây không phải là thời đại toàn dân du lịch, cho nên cũng chỉ có bọn hắn rảnh rỗi mới tới. Luân Hồi Giả có khổ tu cũng vô dụng, chi bằng tranh thủ đi làm những chuyện có ích đi.


Không thể không nói khuôn mặt của Đệ Nhị rất có lực sát thương, đã đẹp trai không nói, trải qua Tiên Thiên Chân Khí nuôi dưỡng, da so bạch ngọc còn trắng, cũng mịn màng đến phát sáng. Dung nhan đã có thể dùng từ tuyệt mĩ để hình dung, lại thêm ánh mắt tự tin, khí chất cao thủ không giữ lại phát ra, hiện tại cũng là có tư cách tranh đoạt danh hiệu Đông Nam Hải đệ nhất mĩ nam tử rồi.


Đẹp trai lại lợi hại, chính là sát gái, nhìn cái điệu bộ ưỡm ờ của hai tỷ muội Đông Phương Gia, hiện tại ta có đè các nàng xuống cát bóc trinh, các nàng cũng nguyện ý. Nhưng các nàng muốn đem ta ăn, ta há để các nàng nguyện ý, giữ vững tâm thần kiên quyết chống cự. Không có Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả quấy phá, cảm giác của ta lúc này quả thật không khác gì Đường Tăng lọt vào Bàn Tơ Động vậy, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi.


Trời tối.
Đông Phương Ân Trí nhón chân lên hôn má ta một cái, sau đó đỏ mặt chạy vội đi, Đông Phương Hà Duyên cười cười chào ta, sau đó bám theo, hai bờ mông tròn trĩnh dính cát ngoắt ngẩy trước mặt ta, thật là gợi ɖu͙ƈ.
Ta ở trong phòng tắm đã trần truồng chuẩn bị ngâm mình đấy.


-Công tử, bữa tối đã chuẩn bị xong, phu nhân cũng đang chờ.
-A ta đã biết.


Nghe đến Thuỵ Vân Phu Nhân, ta lập tức từ bỏ áp chế Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả, ngay lập lức nó cháy lên dữ dội, sự khiêu khích của tỷ muội Đông Phương Hà Duyên lúc này hoàn toàn bùng nổ ra. Ta vội lấy nước xối rửa sạch cát trên thân thể, khoác lấy áo tắm lên vai, toàn thân trần truồng, ƈôи ȶhịȶ ngỏng cao tiến về phía khuê phòng Thuỵ Vân Phu Nhân. Nơi đây là biệt viện của nàng, đám ty nữ đã quen, cũng chỉ đỏ mặt.


Bang, cửa phòng bị đẩy ra thô bạo.
-A ngươi đã tới, nhanh như vậy.


Thuỵ Vân Phu Nhân ngồi trước bàn trang điểm chỉnh chu lại trang dung. Là đang sửa lại tóc tai, nàng đã là Tiên Thiên, có thêm son thêm phấn cũng chỉ thêm vào tục khí. Toàn thân hơi ướt át, xem ra là vừa tắm xong, trên người là một cái áo tắm bằng lụa mỏng dính, nhìn rõ da thịt tuyết trắng bên trong.


Ta nuốt một ngụm nước bọt, cấp tốc tiến tới ôm lấy nàng, vật ngửa ra giường, tách ra hai chân, ngọc môn một mảnh khô ráo. Ta lại đã lửa ɖu͙ƈ bốc cao, cũng không muốn nhịn nữa, cố gắng bài tiết ra một miếng nước bọt, bôi lên quy đầu, cầm ƈôи ȶhịȶ nhắm ngay ngọc môn.
-Ngươi làm gì gấp như vậy. A đừng


Thuỵ Vân Phu Nhân uốn éo eo chống cự, ta đành phải gì chặt lấy hông nàng, mông đẩy mạnh tới, cưỡng ép đem ƈôи ȶhịȶ nhét vào trong cơ thể nàng. Âm đạo Tiên Thiên thật là tuyệt vời không thể tưởng tượng, tuy bên trong một chút ɖâʍ thuỷ cũng không có, nhưng vẫn trơn mượt mịn màng, lại thêm chút nước bọt và nước dính trên ƈôи ȶhịȶ lúc nãy ta xối vội, đủ để ta đem toàn bộ ƈôи ȶhịȶ nhét vào mật huyệt Thuỵ Vân Phu Nhân, cắm đến tận cùng, đội lên tử cung.


-Ma quỷ, ngươi gấp như vậy làm gì, trước hết đừng làm, chờ ta tiết ɖâʍ thuỷ cái đã.


Nàng vẫn như cũ luôn luôn phối hợp ta đòi lấy, chưa từng trực tiếp từ chối. Thật là một cái ân huệ của nam nhân, Nam Cung Dật vậy mà bỏ nàng, ngu ngốc. Lại ngoại tình, đúng là tham lam, nên giờ hắn chỉ còn cái nịt thôi.
-A ta đã nhịn không nổi, phu nhân ngươi chịu đựng một lát, ta muốn bắn.


-A đừng ngươi đồ khốn
Thuỵ Vân Phu Nhân không nhịn được mắng chửi, bởi một chiêu Sơn Dao Địa Động của ta đã phát ra, ƈôи ȶhịȶ run lên với tần suất siêu cao.
-A áaaaaaa đừng mà đồ khốn aaaaa


Mĩ nhân dưới thân tuyệt đối không dễ chịu. Bất quá ta mặc kệ nàng, phần mu áp chặt hết cỡ vào mu nàng, đem ƈôи ȶhịȶ nhét hết cỡ vào âm đạo, cũng đem thân dưới nàng ghì chặt, tay trái chống trên giường, tay phải bóp lấy nãi cầu đến vặn vẹo, cũng ép xuống áp chế thân trên. Thuỵ Vân Phu Nhân chỉ đành đem chân quặp chặt lấy hông ta, tay nắm chặt tay ta. Miệng thét lên không dứt, chịu đựng ƈôи ȶhịȶ to lớn đem âm đạo khô ráo của nàng căng lên, chân động tàn phá.


-A sướng, ta bắn bắn a đã nghiền
ƈôи ȶhịȶ tận tình phun ra tinh dịch, đem âm đạo khô khốc ngập lụt. Ta sung sướng phát tiết, cũng để ý người đẹp dưới thân cũng đang căng cứng đấy, âm đạo một trận co bóp mạnh, còn siết chặt. Cái đồ lẳng lơ này đúng là cực phẩm, thế mà lại cao trào.


-Haha phu nhân, ngươi cao trào.
Thuỵ Vân Phu Nhân toàn thân một hồi sau mới giãn ra, thở phù một hơi, véo tay ta một cái, không đau không ngứa, hỡn dỗi.
-Ma quỷ, mau đem ta giết chết, ngươi gấp vậy làm gì. A ư đừng động ư


Nếu là cùng sướng, vậy cũng không cần xin lỗi nàng. Ta vẫn bóp lấy bóp để nãi cầu của mĩ nhân, hạ thân bắt đầu kéo vào rút ra. Vừa rồi bắn tinh chỉ là để giải tức, bây giờ mới là chơi thật. Thuỵ Vân Phu Nhân lại dùng chân kẹp lấy mông ta, phối hợp ta cắm rút.


-Còn không phải do hai nữ nhi của phu nhân, vừa đẹp vừa ɖâʍ đãng, cả ngày nay trêu chọc ta một bụng lửa khó chịu, con dại cái mang, phu nhân nên chịu trách nhiệm. A đã nghiền
-A bại hoại, nữ nhi ta còn trinh đấy, công tử dám nói bọn hắn ɖâʍ đãng a đáng ghét ư


-Nữ nhi ngươi rõ ràng câu dẫn ta, bọn hắn không ɖâʍ đãng ai ɖâʍ đãng,


Bên trong mật huyệt Thuỵ Vân Phu Nhân đã được ɖâʍ thuỷ hoà tinh dịch bôi trơn, lại còn đang ép chặt, để ta sung sướng cắm rút, thoải mái vô cùng. Mật huyệt của nàng đúng là ân huệ của nam nhân, mấy ngày nay ta hầu như toàn bộ thời gian đều đem ƈôи ȶhịȶ nhét ở trong đó, vẫn chưa thấy chán. Nàng nằm ngửa trên sàn, chân dài nuột nà quặp lấy mông ta, mỗi lần ta đâm vào huyệt nàng đều dùng sức một cái, để ƈôи ȶhịȶ ta va chạm cổ tử cung nàng càng mạnh, cũng ép càng sâu. Hai nãi cầu vừa tròn vừa to, hoàn hoàn phản lại định luật vạn vật hấp dẫn, căng phồng lên, không có một chút dấu hiệu rũ xuống, hai nhũ phong đỏ nồng cứng lên chỉ thẳng lên trời. Tay ta bóp lấy liền biến thành một đoàn vặn vẹo, có thể dùng sức tuỳ ý chơi đùa, mềm mại cùng đàn hồi vô cùng, lúc thả ra lại lập tức biến về hình dạng ban đầu. Diệu kì khó tả.


Đôi mắt Thuỵ Vân Phu Nhân ướt đẫm nhìn ta chơi nàng tràn đầy nhu tình hiền dịu, linh niệm tràn đầy yêu thương khí có khi không phát ra. Hắc, đồ lẳng lơ này cũng thật lợi hại, vậy mà có thể khống chế linh niệm đến trình độ này, hèn chi Trầm Lãng cũng yêu thích nàng. Chỉ là ta có tới bảy vị nương tử, ai cũng dịu dàng ôn nhu như thuỷ, cho nên từ Thuỵ Vân Phu Nhân cảm thấy cảm giác giả dối. Bất quản giả hay thật, ta chỉ muốn chơi nàng, mà cái đồ lẳng lơ này, rất biết chiều chuộng nam nhân, để ta mỗi lần xuất tinh vào người nàng đều vô cùng sung sướng.


-A công tử quá giỏi, á ta lại cao trào a nóng quá nhiều quá a chứa không nổi.
-Phù sướng


Ta nằm đè lên người Thuỵ Vân Phu Nhân, cảm nhận dư vị sung sướng sau khi xuất tinh, thân thể nàng rất mềm, làm ta nhớ Kim Xán Mỹ, cũng đều êm ái như nhau. Thuỵ Vân Phu Nhân thở hổn hển bên tai ta, vừa thở vừa rên, nghe rất ngứa, để gáy chợt thấy rùng mình sảng khoái, kết hợp với vừa xuất tinh, để cơn sướng tiếp tục kéo dài thêm một đoạn.


-Phù, công tử sướng thoả mãn chưa, mau dậy ăn cơm.
-Ha cũng tạm tạm, đi chúng ta ăn cơm.
-A đừng, ngươi trước rút ra, bên trong ướt quá
-A được.


Ta vốn muốn vừa ăn cơm vừa ăn nàng đấy. Bất quá bên trong âm đạo Thuỵ Vân Phu Nhân tràn trề tinh dịch, rất trượt. Ta đem ƈôи ȶhịȶ từ từ rút ra, đến khi chỉ còn quy đầu, liền dừng lại một chút, rồi póc một tiếng, đem ƈôи ȶhịȶ hoàn toàn rút ra. Tinh dịch vốn được bắn vào rất sâu trong tử cung, nhưng ta bắn rất nhiều, trong âm đạo cũng tràn đầy, theo ƈôи ȶhịȶ rút ra muốn trào ra ngoài, bị Thuỵ Vân Phu Nhân dùng tay bịt lấy. Nàng dùng tay bịt lấy huyệt xuống giường, lấy một cái chén đặt dưới háng, đem tịch dịch trong tử cung một lượt đấy ra ngoài, được hơn nửa chén, rất nhiều.


-Tinh dịch công tử ăn thật ngon, ta để tráng miệng, tránh cho lãng phí.
Thuỵ Vân Phu Nhân liếc ta một cái, giải thích. Cái đồ lẳng lơ này đúng là báu vật chuyên dùng cho nam nhân hưởng thụ, vừa đẹp vừa ɖâʍ đãng, lại nhiều chiêu trò, cũng hiểu lòng người.


-Haha tinh dịch của ta tựa như nước Đông Nam Hải vô cùng vô tận, phu nhân muốn uống bao nhiêu có bấy nhiêu. Tuỳ ý.
-Ma quỷ, ta đây không phải sợ ngươi mệt sao, mau ăn cơm.
Ta ngồi trên ghế, ƈôи ȶhịȶ vẫn ngỏng cao dưới háng.
-Phu nhân, mời ngồi.


Ta tuy hướng Thuỵ Vân Phu Nhân đưa ra lời mời, ƈôи ȶhịȶ lại hướng nàng lắc lắc.
-Đáng ghét.


Thuỵ Vân Phu Nhân hiểu ý, hờn dỗi một câu, tới trước ta khom lưng cúi người dùng khăn lau hết tàn dư trên ƈôи ȶhịȶ, hai nãi cầu lúc này mới chịu tác dụng của trọng lực rủ xuống, đong đưa trước mặt, ta đưa hai tay đỡ lấy. Mẹ nó thật mềm, tràn đầy trong tay ta. Thuỵ Vân Phu Nhân lau xong côn, lại nhìn ta nở nụ cười, cầm lấy ƈôи ȶhịȶ nhắm ngay ngọc môn, từ từ ngồi xuống, đem cả cây ƈôи ȶhịȶ nuốt hết vào âm đạo, tay vòng qua cổ ta ôm lấy, dâng lên môi thơm.


Dưới thân cảm giác ép chặt dần dần bao phủ hết ƈôи ȶhịȶ, trước ngực bị hai nãi cầu mềm mại ép chặt vào, trên môi thì tham lam ăn lấy đôi môi đầy đặn cùng nước bọt ngọt ngào của Thuỵ Vân Phu Nhân, thoả thích hưởng thụ, sung sướng vô biên.
-Công tử thật đáng ghét, đồ ăn nguội cả rồi.


Thuỵ Vân Phu Nhân rời môi khỏi môi ta, môi hồng thắm kéo theo một sợi nước bọt. Nàng thân cao, ngồi trên đùi ta, chiều cao cũng vừa vặn, mặt nàng vừa ngang mặt ta.
-Nguội thì hâm nóng.


Ta bóp mông nàng, cười đáp. Cầm lên đũa gắp lấy một viên cá chiên bột, cho vào miệng nhai. Thuỵ Vân Phu Nhân hiểu ý, tay ngọc đánh vai ta một cái không đau không ngứa.
-Công tử ngươi thật nhiều trò.


Khuôn mặt nàng vốn là tuyệt mĩ, cười lên càng là hoa nhường nguyệt thẹn. Ta đem môi hướng về môi Thuỵ Vân Phu Nhân, nàng nhiệt tình đón lấy, để ta bón cá viên chiên bột đã bị nhai nguyễn cho nàng.
-Thế nào phu nhân, nóng chứ.
-Nóng, đem ta muốn tan ra.


Thế là ta ngồi giữa phòng bên bàn ăn nhiều sơn hào hải vị, lại không ngon ngọt bằng mĩ nhân trong ngực. Toàn thân trần truồng ôm lấy Thuỵ Vân Phu Nhân cũng trần trịu không mảnh vải che thân, ƈôи ȶhịȶ cắm sâu trong người nàng, vừa ăn cơm vừa ăn nàng. Cảnh tượng ɖâʍ đãng tục tĩu hiếm có, cũng rất đẹp. Đẹp là vì Thuỵ Vân Phu Nhân xinh đẹp vô ngần không nói, khuôn mặt của Đệ Nhị cũng thật đúng là vô song, kề cùng một chỗ với tiếu dung mĩ nhân, cũng là xứng đôi.


Một cặp gian phu ɖâʍ phụ, ngươi một miếng ta một miếng bón cho nhau, mãi hồi lâu mới đem đồ ăn trên bàn ăn sạch.
Choảng choảng.
-Bây giờ mới đến món chính này. Haha


Ta đem chén đũa gạt hết xuống sàn, dọn ra chỗ trống, đặt Thuỵ Vân Phu Nhân nằm ngửa trên bàn. Đang muốn làm cuối cùng tiến lên, phóng ra tinh dịch tích luỹ này giờ, lại bị nàng đặt tay lên ngực ngăn lại.
-Công tử, ngươi đừng dùng tuyệt kĩ được không?
-Sao vậy, phu nhân không muốn sướng sao. ¬


-Đương nhiên muốn nha, nhưng đêm còn dài, ta muốn bồi công tử lâu một hồi.
-Hắc hắc được phu nhân ta tới đây.


Xem ra là nàng ăn không tiêu bão táp phong ba, bắt đầu yêu thích mưa thu dịu nhẹ rồi. Ta đem hai chân nàng vác lên vai, hai chân cân đối lại dài lại đẹp, có vác cả ngày cũng không mệt, đứng trên mặt đất va chạm tới tấp vào mông nàng đặt trên mép bàn.
Bạch bạch bạch x .14


Âm thanh da thịt va chạm cấp tốc vang lên. Cùng đó là tiếng nữ nhân rên rỉ cùng hơi thở gấp gáp của nam nhân.
-Aaaaa mạnh quá, a sướng quá a công tử quá giỏi a a sướng
-Hộc a ta cũng sướng a phu nhân ngươi đúng là cái đồ lẳng lơ a làm chết ngươi hộc


-Á a công tử làm chết ta đi a sướng a sướng chết mất a
-Ta bắn chết ngươi cái đồ ɖâʍ phụ này. A
-Á nóng quá a bên trong lại căng ra a
Ta lại nằm đè lên người Thuỵ Vân Phu Nhân, mông lắc lư đem mu ta nghiền lấy mu nàng, sung sướng xuất tinh. Sướng không tả nổi.


Khi tách ra, cả hai chúng ta đã mồ hôi đầy người, âʍ ɦộ Thuỵ Vân Phu Nhân càng là một mảnh hỗn độn. Nàng nằm trên bàn thở gấp, ánh mắt lê ly sau cơn sung sướng do cao trào. Không có Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả đốt người, nàng vẫn là nhiệt tình như lửa, đối với ȶìиɦ ɖu͙ƈ vô cùng yêu thích và hưởng thụ, đúng là cái đồ lẳng lơ.


-Đi, tắm cái uyên ương hí thuỷ.
-A được.


Ta ôm ngang Thuỵ Vân Phu Nhân, bế nàng rảo bước tới phòng tắm. Đám hạ nhân này đúng là hiểu chuyện, đối với chuyện như vậy đã thành quen, chỉ khi ta nhìn các nàng cười một cái, các nàng mới đỏ mặt. Đẹp trai thật là lợi hại, sát gái chỉ cần cười thôi, đã đem nữ nhân muốn xông lên hiến huyệt. Bất quá nữ nhân như vậy chỉ đáng chơi, đừng nói yêu đương gì cho mệt.


-Công tử ngươi thoái mái không?
-Thoải mái.
Thuỵ Vân Phu Nhân không hổ là lục giai, sức chịu đựng mười phần. Khi ta bế nàng đến phòng tắm nàng đã hồi phục, đang giúp ta tắm rửa đấy. Rất chuyên nghiệp, rất ân cần, đem ta hoàn toàn phủ kín bởi bọt xà phòng.


-Thứ này gọi là xà phòng, tựa như mây trên trời, lại thơm lại sạch. Là do hai nữ nhi nhà ta chế ra đấy. Công tử thích không?
-Rất thích, rất trơn, rất mềm.


Ta nói không phải là xà phòng, mà là hai nãi cầu của Thuỵ Vân Phu Nhân đang du tẩu trên người ta đấy. Thân thể nàng cũng đang phủ đầy bọt biển, đang giãy dụa uốn éo cà lên người ta, mềm hơn mây lại trắng hơn tuyết. Hai má ửng hồng như hoa nở giữa đông, vừa ɖâʍ đãng vừa ưu nhã. Động tác nhẹ nhàng uyển chuyển như múa, lại ôn nhu dịu dàng như hiền thê hầu hạ tướng công.


Ta thoải mái đến không được.
Nàng đem bọt xà phòng trên người ta và bản thân rửa trôi. Cầm lấy ƈôи ȶhịȶ của ta vuốt ve.
-Cái thứ này, mỗi lần đều đem ta sắp giết chết.
-Là cái thứ gì cơ phu nhân?


Thuỵ Vân Phu Nhân nhìn ta cười, nàng nào là cái gì hoàng hoa khuê nữ, mà là chân chính ɖâʍ thê đãng phụ đấy, cũng chẳng ngượng ngùng, nhìn ta nở nụ cười.
-Là ƈôи ȶhịȶ của công tử, vừa to vừa dài lại cứng lại dai. Ta yêu nó chết mất.


-Haha vậy phu nhân phải yêu thương ƈôи ȶhịȶ của ta nhiều hơn mới được.
-Ưm.


Thuỵ Vân Phu Nhân ưm lên một tiếng đáp ứng, lại không nói nhiều bởi nàng đã đem ƈôи ȶhịȶ của ta lấp đầy miệng, tiến hành khâu tẩy rửa cuối cùng. Kỹ thuật ßú❤ ɭϊếʍƈ của nàng rất cao minh, chiêu trò đủ cả, để ta sung sướng khỏi nói, đứng giữa phòng tắm hưởng thụ mĩ nhân ân cần phục vụ, tay vỗ về đầu nàng cổ vũ.


-A phu nhân ngươi quá giỏi, nãy không cẩn thận hất mất tinh dịch tráng miệng của phu nhân, bây giờ để ta đền cho phu nhân.
-Ưm


Thuỵ Vân Phu Nhân hiểu ý, lập tức đem cả cây ƈôи ȶhịȶ nuốt hết vào miệng, môi thơm ʍút̼ lấy gốc côn của ta, cổ họng mấy máy ma sát, chèn ép lấy quy đầu thô to, không hề khó chịu, còn có vẻ rất tận hưởng, cổ họng mấp máy đem tinh dịch ta bắn ra nuốt hết vào bụng, một giọt cũng không chừa.


-A sướng quá, phù, thoải mái.


Ta đem ƈôи ȶhịȶ rút ra, môi hồng quyến rũ ʍút̼ ép lấy thân côn như không nỡ bỏ. Thuỵ Vân Phu Nhân kỹ thuật ßú❤ ɭϊếʍƈ quá cao siêu, cả quá trình hoàn toàn khống chế miệng mình, không hề để răng nàng chạm vào ƈôи ȶhịȶ của ta, đầu lưỡi lại dài lại linh hoạt. Ta chơi miệng nàng cũng không so chơi huyệt nàng kém đi tý sung sướng nào.


Ta thì thoả mãn nhưng nàng thì chưa nha. Đương nhiên mà, ßú❤ côn thì chỉ có nam nhân sướng thôi, nữ nhân cùng lắm thì động tình. Không cần sờ cũng biết âm đạo Thuỵ Vân Phu Nhân lúc này đã ướt đẫm ɖâʍ thuỷ rồi, thật là một cái đồ lẳng lơ xứng chức, vừa chơi miệng nàng liền có thể lập tức làm huyệt nàng.


Phòng tắm có một ao nhỏ chứa nước nóng, vừa vặn ngang người, chắc hẳn là thiết kế dành riêng cho Thuỵ Vân Phu Nhân đấy. Nơi này dù sao cũng là biệt viện của nàng. Ta ôm nàng tiến xuống ao, để nàng khoanh tay trên bờ, đầu gối nghiêng lên tay, mông chổng ra sau. Nàng rất chuyên nghiệp cong eo xuống, để cặp mông tròn trịa càng thêm vểnh lên, càng thêm tròn ra, còn uốn éo mời gọi ta tiếp tới. Ta cũng lập tức chiều nàng, hai tay tách hai bờ mông căng tròn mềm mại của nàng ra, không mềm mại như nãi cầu nàng, lại nhiều mấy phần căng tràn cùng đàn hồi, bóp chơi cũng rất thích, cúc môn và ngọc môn lộ ra, đều phấn hồng khép kín mít, chờ đợi ta tiến đến phá tan tiến vào.


Ta cầm ƈôи ȶhịȶ đặt giữa rãnh mông của Thuỵ Vân Phu Nhân, khiêu khích nàng.
-A ma quỷ, đừng chọc ta a mau tiến vào ta muốn ƈôи ȶhịȶ của ngươi làm ta A


Nàng rên rỉ đói khát khó nhịn, âm thanh mời gọi khiêu khích vô cùng, ta cũng không nhịn được, lùi mông lại cầm quy đầu trượt xuống dưới, lúc ngang qua cúc môn cố ý đâm nhẹ một cái, để người đẹp la lên, nhưng cũng chỉ trong tích tắc, hoàn toàn trợt xuống dưới, quy đầu đem bốn cánh hoa tươi đẹp tách ra, tiến vào lối cũ quen thuộc đã ướt đẫm.


-A thật thoải mái. Công tử mau động a, mau làm ta đi a a đúng đúng a sướng quá a sướng


Chân và thân mình Thuỵ Vân Phu Nhân tạo thành một góc vuông hoàn mĩ, thân trên một nửa ngâm trong nước, theo ta va chạm mà tạo ra từng đợt sóng nước lăn tăn. Vũ to rủ xuống chìm trong nước, đong đưa trước sau, ta bận sờ bóp mông nàng, cũng không lại cúi xuống cầm chơi. Mông Thuỵ Vân Phu Nhân rất tròn, rất vểnh, vừa căng vừa đàn hồi. Khi ép lại thì tạo ra khe rãnh sâu hút mê người, khi đẩy ra hai bên thì tạo thành núi lớn căng tròn, cục môn bé nhỏ lộ rõ, khít chặt, hồng phấn đấy, như một đoá hoa dại nở rộ nổi bật giữa thung lũng tuyết trắng, đẹp không sao tả xiết, không hề có một chút bẩn thỉu nào.


-A công tử ngươi làm gì.
-Phu nhân, cúc môn của ngươi thật mê người, ta muốn làm cúc huyệt ngươi.
-A không được ư ư.


Bởi ta chưa từng ngừng cắm ra rút vào âm đạo nàng, cho nên Thuỵ Vân Phu Nhân vừa từ chối vừa rên rỉ, nghe vào tai chả có chút sức thuyết phục nào. Nhưng ta cũng không vội, bên trong chưa tẩy rửa, là bẩn đấy.
-Hắc hắc, vậy ta chỉ có thể làm mật huyệt của ngươi rồi.
-A đừng


Thuỵ Vân Phu Nhân thét lên sợ hãi, bởi ta đã đem ƈôи ȶhịȶ hoàn hoàn nhét vào âm đạo nàng, bụng ta đẩy mông nàng càng thêm căng ra, hai tay giữ chặt lấy vòng eo mảnh khảnh ngăn cho nó uốn éo giãy dụa.
-Hắc hắc phu nhân, mời tiếp chiêu.


Sóng nước trong ao dần tan mất, nhưng một cơn sóng khác lại nổi lên, hung mãnh và tàn bạo, như muốn phá tan âm đạo Thuỵ Vân Phu Nhân. Một chiêu Phong Ba Bão Táp dùng ra, ƈôи ȶhịȶ ta luân phiên biến đổi giữa đồ thị hình sin và hình cos, khuấy động âm đạo người đẹp, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh. Thuỵ Vân Phu Nhân cho dù là lục giai cường giả, nhưng âm đạo nữ nhân luôn là nơi mềm mại yếu đuối nhất, gặp một chiêu này cũng không chịu nổi.


-A đừng mà á sương quá A không ta chết mất a a a
-Hắc hắc phu nhân, còn chưa có xong đâu ahahha ta cũng sướng quá


Thuỵ Vân Phu Nhân đã cao trào, ɖâʍ thuỷ như thác lũ trào ra càng để cơn sóng ƈôи ȶhịȶ càng thêm dữ dội, âm đạo bóp nghẹt khi cao trào cũng không thể cản trở nó tàn phá. Mật huyệt khi cao trào vốn rất mẫn cảm, lại liên tục đón nhận kích thích mãnh liệt như thế, rất nhanh đợt cao trào trước chưa dứt, đã lại đến một đợt cao trào khác, hơn nữa liên miên không dứt. Toàn thân nàng nhũn ra, co giật giữ dội, lại chẳng thoát nổi bàn tay ta ghì chặt, chỉ có thể đón nhận. Khi ta đem tinh dịch xuất vào sâu trong âm đạo nàng, Thuỵ Vân Phu Nhân đã không biết cao trào mấy lần, dường như đã sướng ngất đi.


Ta mặc kệ nàng vẫn tiếp tục cao trào, sảng khoái xuất tinh, sau đó đem ƈôи ȶhịȶ rút ra, ngồi xuống tựa gáy lên bờ ao ngâm mình trong nước ấm, sảng khoái đến không được.


Thuỵ Vân Phu Nhân nằm bẹp dí trên bờ ao, chân ngâm trong nước, mông vểnh cao, ngọc môn mở ra co vào còn giật giật, vẫn đang trong cơn sung sướng cực độ. Tinh dịch trắng đục bị âm đạo co rút run rẩy trào ra, rơi vào trong nước, tan mất. Ánh mắt vô thần, xem ra đúng thật là sướng muốn chết, hồi lâu không động đậy, thân thể không ngừng rung động, mềm nhũn.


-Ta tưởng như ta đã chết mất rồi, phù.
Sau hồi lâu Thuỵ Vân Phu Nhân mới hoàn hồn, lục giai nha, không dễ chết như vậy, ngồi xuống một bên tựa đầu vào vai ta, cùng ngâm mình.
-Nhưng mà rất sung sướng đúng không, phu nhân? Haha.


- Sướng quá cũng khó chịu, ta vậy mà bắt đầu thích cảm giác làʍ ȶìиɦ nhẹ nhàng rồi. Thoái mái hơn.
Ta vòng tay phải ra sau lưng ôm Thuỵ Vân Phu Nhân tựa sát vào người mình, bàn tay cũng tiện thể túm lấy nãi cầu phải của nàng mà bóp chơi, ở trong nước cũng đem đến cảm giác sảng khoái khác lạ.


-Vậy phu nhân còn không mau hiến ra cúc huyệt cho bản công tử, để âm đạo phu nhân bớt khổ.
-Công tử không thể văn nhã tý sao, thật tục.
-Văn nhã cũng vui sướng mà tục tĩu cũng vui sướng. Mật huyệt hay cúc huyệt cũng đều là đều là sung sướng cả.


Thuỵ Vân Phu Nhân càng dựa sát người ta, tay vẽ vòng trên ngực ta, cũng không dám đưa xuống dưới sờ ƈôи ȶhịȶ vẫn đang ngỏng cao trong nước, sợ ta lại làm nàng, hơn nữa là làm cúc huyệt đấy, giọng nũng nịu.


-Cúc huyệt của ta chưa từng có ai làm qua, hiến cho công tử cũng được, nhưng mà… công tử đi Đào Hoa Đảo, rồi có quay lại Đông Phương Thành nữa không?


Nàng xem qua thư ta lấy tên Vô Dơ viết cho, nên biết chuyện ta đi Đào Hoa Đảo làm gì. Nhắc tới chuyện này, là đang muốn đem cục huyệt bán lấy một cái giá tốt đấy, thật là một cái yêu tinh tâm tư thâm trầm. Trầm Lãng vậy mà tha cho cúc huyệt của nàng, cũng là nàng lợi hại. Bất quá mặc dù hắn khoác lác không thôi, ta cũng không tin Trầm Lãng có thể đem Thuỵ Vân Phu Nhân làm sướng muốn chết như vừa nãy. Thiên Địa Thanh Lâu thân là Luân Hồi Bảo Khí, sự cường đại đã không cần nói nhiều, tuyệt kĩ chính tông mang lên dấu ấn Thiên Địa Thanh Lâu như Phong Ba Bão Táp, uy lực có bao nhiêu kinh khủng, vừa nãy đã rõ ràng. Nhìn Thuỵ Vân Phu Nhân vẫn còn đang hơi run nhẹ nằm trong lòng ta lại càng cho thêm một lời khẳng định chắc chắn.


Bởi vì mỗi lần hoan ái đều là Thuỵ Vân Phu Nhân cầu xin tha thứ mà kết thúc, cho nên tạo thành thế là nàng cần ta mà không phải ta cần nàng. Cho nên dù không muốn nàng đã cân nhắc bán ra cúc huyệt của mình, hiện tại chỉ là đang cò ké mặc cả thôi.


-Uỷ thác của lão sư không thể không làm. Qua loa ra chuyện, khi lão sư xuất quan đã là thất giai, ta chỉ có thể đi Sám Hối Động rồi. Ài ta cũng không nở rời xa thân thể phu nhân, nửa giây cũng không.


Ta cũng siết chặt tay ôm lấy thân thể mềm mại vô lực của Thuỵ Vân Phu Nhân vào lòng , cho nàng càng gần ta hơn, như không muốn xa rời. Bất quá nàng lại đã nhận ra ý tứ hư hỏng trong lời nói, đánh ta một cái.


-Hư hỏng, để ta nghỉ tý đã, mệt muốn chết. Công tử, thật ra Đông Nam Thiển Hải bây giờ cũng đang loạn, Đào Hoa Đảo lại là một khối bảo địa, cảng biển quan trọng, mất đi Hoàng Dược Sư, nhiều kẻ đang nhắm vào. Tình báo ta thu được cũng không khả quan, một mình Phùng Mạc Phong chống không được. Chi bằng công tử đón bọn họ đến Đông Phương Thành. Như vậy công tử vừa hoàn thành uỷ thác của Vô Dơ Đại Sư, mà đôi ta, cũng không cần tách rời.


Mẹ nó, câu cuối Thuỵ Vân Phu Nhân nhấn rất mạnh đấy. Tựa như thê tử ai oán ôm lấy tướng công sắp phải chinh chiến sa trường mà nũng nịu. Hắc, ta đâu dễ lừa. Cả ta lẫn người Đào Hoa Đảo nàng đều muốn, thao tác tốt một phen, nuốt luôn Đào Hoa Đảo cũng được đấy. Đã thế cái gì cũng không muốn bỏ ra, ta chơi nàng, nàng cũng sướng lên trời, nhìn lại thật chẳng mất cái gì.


Nhưng ai bảo ngoài thân thể nàng ra ta cái gì cũng không cần chứ.


Hơn nữa phu nhân Hoàng Lão Tà thật rất xinh đẹp, tiếc hận một cái chỉ là tam giai đỉnh phong, mà Hoàng Dược Sư tuy giàu có như thế, một viên Tiên Thiên Đan cũng không kiếm nổi, để nàng bao năm bị Mai Siêu Phong áp chế, ai oán không thôi. Tiên Thiên Đan người khác không có, ta lại nhiều, hơn nữa còn là linh đan, hắc, Phùng Hành Phu Nhân a, để bản công tử an ủi ngươi khỏi nỗi bi thương tóc trắng không giữ hồng nhan. Còn nữa hai nữ nhi của nàng đều xinh đẹp tuyệt luân, đặc biệt là Hoàng Tố Hy, mẹ nó, thật là gợi ɖu͙ƈ. Hồi xưa không để ý, bây giờ nghĩ lại liền thấy nứng.


A Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả đáng chết, vậy mà làm ta nhớ thương thê nhi Hoàng Lão Tà, tội lỗi.
Lửa ɖu͙ƈ đã đốt cần dập tắt ngay lập tức. Ta quay người qua muốn hôn Thuỵ Vân Phu Nhân, nàng vậy mà tránh né.
-A phu nhân, ta vĩnh viễn cũng không muốn rời ngươi.
-A đừng, ta không chịu nổi, khốn khϊế͙p͙, không muốn.


Nàng thật là không chịu nổi, vậy mà sẳng giọng giãy dụa dữ dội từ chối, sau lại thấy ta ngừng lại, biết mình hơi lỡ lời, liền lập tức nhào vào lòng ta, như hoa hải đường sau sóng gió, yếu đuối tàn tạ không chịu nổi van xin.


-Công tử, ngươi cho ta nghỉ một tý đi, ta thật là không chịu nổi. Nếu là ta còn tý sức lực, liền chiều công tử ngay, công tử cũng không phải không biết.
-Ừm, là ta hơi xúc động. Đi, ngâm mình lâu không tốt, chúng ta về phòng.
-Ưm.


Ta lại bế ngang nàng về lại phòng, giúp nàng lau khô thân thể, cùng ôm nhau nằm trên giường trò chuyện.
-Công tử thấy đề nghị của ta thế nào.


Thuỵ Vân Phu Nhân lại tựa đầu lên vai thủ thỉ, nhìn ƈôи ȶhịȶ vẫn còn đang hung dữ ngẩng cao đầu, vội vàng vận công phục hồi, nàng biết ƈôи ȶhịȶ của ta mà không cắm vào người làm một hồi nữa là không tha cho nàng đấy.


-Có thể thực hiện. Nhưng phải xem Phùng Mạc Phong và Phùng Hành Phu Nhân có đồng ý không đã. Đào Hoa Đảo thật đẹp, bọn hắn chắc không nỡ bỏ.


-Đào Hoa Đảo nào chỉ đẹp không đâu, còn rất giàu có và trù phú, nhưng phải có mạng mới hưởng được. Nếu không phải Hoàng Dược Sư rất hợp khẩu vị Trầm Lãng, các nàng làm gì được ở đấy.


Cũng đúng, danh tiếng Đào Hoa Đảo nổi khắp cả Cửu Châu, tuy rằng công chăm sóc và thẩm mĩ nghệ thuật của Hoàng Dược Sư góp phần không ít, nhưng không thể phủ nhận nơi đây thật là một chốn thế ngoại đào viên. Vẻ đẹp của nó, rất khắc sâu trong lòng ta. Ừm, lại làm ta nhớ đến Quyền Mẫn Nga, khoảnh khắc đó thật sự tuyệt đẹp, không chỉ nàng mà ta cũng nhớ kỹ không quên. Tuy rằng hình bóng phản chiếu trong con mắt đen tròn ngây thơ của nàng không phải là ta, nhưng thật ra vẫn chính là ta, DIO Trần Hùng.


-Hử Trầm Lãng còn có yêu thích như vậy, mẹ nó thật tởm.
-Ách, công tử nghĩ đi đâu, chuyện này, a thật ra ta cũng không biết.


Là không biết là không phải là khẳng định không có. Được rồi, ngày mai lấy chuyện này ra ghê tởm hắn một phen. Nếu hắn im lặng thừa nhận thì dùng phật pháp ấm áp đưa hắn về với đường ngay, còn nếu hắn chửi rủa phản đối, thì cũng dùng phật pháp ấm áp khiến hắn hiểu im lặng là vàng.


-Thế nào, công tử thấy được không. Chỉ cần công tử ở bên cạnh ta, tất cả của ta đều là của công tử đấy, kể cả, cúc huyệt.


Cuối cùng Thuỵ Vân Phu Nhân cũng đem cúc huyệt bán ra, một cái cúc huyệt đổi lấy Đào Hoa Đảo và hai cái Tiên Thiên Cường Giả, thật là một cuộc làm ăn một vốn trăm lời. Cúc huyệt lục giai cường giả từ khi nào đáng giá như vậy? Nàng biết mặc cả, ta lại không chắc. Bản đại phu sống trăm năm là chuyên buôn bán đan dược đấy, chưa lỗ bao giờ.


-Nhưng ta danh không phận, ở lại Đông Phương Gia cũng coi như, còn kéo theo nhiều người như vậy, người ta dèm pha ta không sao, lại dính đến lão sư, vậy phiền phức.


Thuỵ Vân Phu Nhân cũng thật là e ngại hai chữ Vô Dơ đấy. Hắc, cả cái Thập Vạn Sơn Châu còn ngại, cũng không phải mỗi mình nàng. Tin tức Tiên Thiên Đạo Thể duy nhất Thập Vạn Sơn Châu, truyền nhân Thiếu Lâm Tự, Vô Dơ Đại Sư đang bế tử quan đốt phá thất giai vậy mà đã lan truyền khắp một dải miền nam Cửu Châu rồi đấy. Mà kẻ thổi gió, chính là mĩ nhân yếu đuối vô lực đang bủn rủn tựa vào vai ta hừ khẽ đây này.


-Vậy ta gả nữ nhi cho công tử nha, như vậy công tử có thể ở lại Đông Phương Gia, về phía Phùng Mạc Phong, cũng có thể dùng cớ này để ngươi không phải trông nom bọn hắn. Hơn nữa Đông Nam Thiển Hải bây giờ thật loạn, Đào Hoa Đảo lúc nào cũng có thể thành chiến trường, ngươi qua đó, cũng chưa hắn bảo vệ được bọn hắn. Đông Phương Thành tuy rằng cũng sắp loạn, nhưng chỉ là nguy cơ, gia tộc chúng ta cổ lão ngàn năm, cũng không phải đơn giản như vẻ bên ngoài. Nếu không cũng không thể xuất hiện thất giai. Ai, đáng tiếc thất giai duy nhất trong lịch sử gia tộc lại từ bỏ mà đi.


Nàng thở dài, cũng chỉ hoi tiếc nuối mà thôi. Đông Phương Gia có thất giai, cũng khó phát triển thành bá chủ được, cùng lắm là mở rộng địa bàn bên Đông Nam Thiển Hải mà thôi. Bên Thập Vạn Sơn Châu, toàn là tay to, chấp mấy cái Đông Phương Bất Bại được đấy.


-Vậy nghe phu nhân, nhưng hai tỷ muội các nàng đều như hoa như ngọc, thật khó mà chọn lựa.
Thuỵ Vân Phu Nhân nhìn ta bằng ánh mắt quyến rũ, cười tươi như hoa.
-Chỉ có trẻ con mới phải chọn lựa, công tử có thể cưới cả hai đấy.
-A được không?
-Được.
-Sợ rằng các nàng không đồng ý.


-Có gì mà không đồng ý, ánh mắt các nàng nhìn công tử ra sao, ta nhìn liền biết, mừng rỡ còn không kịp đấy.


Thuỵ Vân Phu Nhân thật là quyết đoán, nhưng cũng hợp lý, hai cái bình hoa một tam giai một nhị giai, đổi lấy một cái lục giai hai mươi tuổi, phải thêm nàng vào làʍ ȶìиɦ nhân, mới coi như là trao đổi ngang bằng. Đương nhiên đó là nhìn công bằng. Từ góc nhìn của Thuỵ Vân Phu Nhân, nàng lời to, mấy ngày nay nàng là sướng muốn chết, làʍ ȶìиɦ nhân của ta, thoải mái là nàng, một chút thiệt thòi cũng không có. Mà ta, mấy ngày nay hồn nguyên dồi dào không dứt, linh niệm tăng tiến thấy rõ, làm sao mà bỏ nàng được.


Thật ra ta chỉ cần nàng thôi, nhưng mĩ nhân muốn giang sơn, vậy lấy giang sơn cho nàng vậy. Thêm hai đứa con gái, tốn thêm chút tinh dịch mà thôi, từ mật huyệt mẫu thân các nàng chừa lại chút là được, mây bay rồi.
-Ha ha, vậy sau này ta nên gọi là phu nhân hay nhạc mẫu đây.


Ta vội ôm lấy Thuỵ Vân Phu Nhân bóp ɖú nàng, cười lớn.
-A đừng, nhẹ chút, gọi gì cũng được, công tử muốn gọi gì thì gọi thế đó a


Có lẽ mục đích đạt thành nên Thuỵ Vân Phu Nhân có thêm được sức lực, hoặc đồ lẳng lơ này cố ý tỏ vẻ kiệt sức không cho ta làm để dễ bề cò kè mặc cả, người đẹp vậy mà vô cùng phối hợp ta cày cấy trên người nàng. Sau đó ôm lấy ta đón nhận tinh dịch bắn sâu vào người nàng, thủ thỉ bên tai bảo ngày mai sẽ dọn sạch cúc huyệt, hiến dâng cho ta, để ta làm người đầu tiên và duy nhất được hưởng lấy.


Ta sung sướng bắn tinh, sau đó giữ nguyên ƈôи ȶhịȶ trong người nàng, ôm người đẹp đã ngủ thϊế͙p͙ đi. Nửa đêm tỉnh dậy, lại nhấp nhả nhẹ nhẹ mấy cái, lại đem tinh dịch bắn vào thân thể người đẹp đang say ngủ, ƈôи ȶhịȶ cuối cùng mới chịu mềm đi, rời khỏi mật huyệt ướt đẫm mê người của Thuỵ Vân Phu Nhân.


Cả quá trình, người đẹp cũng không tỉnh giấc, miên man ngủ.