Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 22: Song Hoa Du Hải

Trời xanh mây trắng nắng vàng.
Một con thuyền mang tiêu chí Đông Phương Gia đang lướt đi nhanh chóng.
-Oa Phong ca, bên kia có con cá thật to.


Đông Phương Ân Trí reo lên vui thích. Nàng thật là lâu lắm mới được đi xa như vậy. Như con chim sẻ vậy líu ra líu ríu. Đông Nam Thiển Hải gọi là biển cạn, nhưng thật ra cũng không cạn, chỉ là không đủ sâu thôi, bởi vậy rất ít thuỷ quái khổng lồ, lại nhiều đảo nhỏ, phù hợp nhân loại sinh sống. Nếu là Thâm Hải Thanh Châu bên kia, thuyền cỡ này chỉ cần một ngụm.


-Phong ca, oa, tỷ tỷ lại ăn vụng.
Ta không trả lời nàng, là vi đang bận ăn lưỡi Đông Phương Hà Duyên đấy. Chỉ là nước bọt mĩ nhân bình thường, không ngọt như của mẫu thân nàng.
-Ca, ta cũng muốn.


Đông Phương Ân Trí vội nhào tới dâng lên môi thơm. Ta rời đi đôi môi của Đông Phương Hà Duyên chuyển qua ngoạn lấy đôi môi nhỏ xinh của nàng. Tỷ tỷ nhìn vị hôn phu hôn môi thân muội muội ngay trước mặt mình, một chút tức giận cũng không có, còn mỉm cười quyến rũ. Bởi cả hai nàng đều là hôn thê của ta rồi. Chậc, nước bọt của Đông Phương Ân Trí cũng không khác tỷ tỷ là mấy, không đáng chú ý, cái miệng nhỏ nhắn này, ßú❤ côn mới là sướng nhất.


Đại hôn thê mang một bộ bikini màu trắng, tiểu hôn thê mang một bộ bikini màu đen, thân hình nóng bỏng đốt người. Muội muội thì líu ra líu ríu không dứt, tỷ tỷ thì hiền dịu ít nói, lại hay cười, mắt lúc nào cũng híp thành một đoàn. Mà ta chỉ mặc một cái quần cộc hoa do chính hai nàng thiết kế, nằm trên boong thuyền Tuỳ Vân Hiệu sưởi nắng. Thỉnh thoảng lại hôn môi các nàng, cũng không đụng chạm nhiều hơn, để dành đấy.


Mới hôm qua chúng ta vừa gấp rút tổ chức lễ đính hôn, bởi Thuỵ Vân Phu Nhân đã gấp đến không được. Cũng bởi Đông Phương Kiều Ân lại có hành động, à nàng cũng được mời tới tham gia lễ đính hôn nha. Cũng chúc rượu ta rồi ẩn ý nói gì đó, ta cũng không mấy để ý. Hai vị hôn thê xinh tươi không nói, nhạc mẫu đại nhân hôm qua cũng phá lệ xinh đẹp động lòng người, bộ dạng ướt át, đứng ngồi không yên. Hắc, cũng đúng, phía dưới hai huyệt của nàng đang được lấp đầy bởi tinh dịch của chính ta đấy, cũng may có qυầи ɭót, nếu không đã rỉ xuống trên đất, để mọi người cùng chiêm ngưỡng, xem rõ nàng là cái đồ lẳng lơ đến mức nào. Nàng cứ như vậy nhận rượu hiếu kính của ta. Ta liếc mắt đưa tình một cái, nàng liền trừng lại, thể hiện ra phong cách nhạc mẫu uy nghi. Thật là một cái bách biến yêu tinh.


Đính hôn đương nhiên không động phòng, cho nên tối qua ta là ngủ ở phòng nhạc mẫu đấy, sáng nay trước khi rời đi còn bắn một phát chia ly, hiện tại cũng không nóng nảy.


Chuyến đi này còn dài, lần trước đi Đào Hoa Đảo mất hai tuần, bây giờ chắc còn bảy ngày. Bởi con thuyền này gọi Tuỳ Vân Hiệu, là thuyền đặc chế chuyên dụng của riêng Thuỵ Vân Phu Nhân ấy, làm con rể quả nhiên là không giống, lại được đạp lên thuyền của nhạc mẫu, nhìn Vô Dơ Đại Sư đại danh đỉnh đỉnh mà xem, cũng không có đãi ngộ này đâu. Trên thuyền toàn là nữ đấy, tu vi cũng không thấp, nhan sắc không tệ, là thân vệ của Thuỵ Vân Phu Nhân, gọi là Tuỳ Vân Vệ. Hắc, vốn là gọi thế rồi, cũng không phải Tuỳ Phong cộng Thuỵ Vân mà ra.


Đây có thể coi là duyên số sao? Không, là trùng hợp ngẫu nhiên, ai mà muốn có duyên số với cái đồ lẳng lơ đấy chứ. Vẫn là bảy vị nương tử ôn nhu động lòng người, sáng nay lại dẫn các nàng xuống núi ăn bánh canh ở một cái xó xỉnh nào đó, không biết các nàng là làm sao tìm được.


Biển xanh sóng bạc mĩ nhân như hoa.
Chuyến đi này cũng không buồn tẻ.
Đêm đến, vạn dặm sao trời không một áng mây, đẹp đến ngây người.
Cốc cốc
-Là ta.
-Huynh mau vào.


Đông Phương Hà Duyên mở cửa, tóc như vừa hong khô, toàn thân ướt át hơi dính lên lớp áo ngủ mỏng như cánh ve, quyến rũ nóng bỏng kinh người. Cả cái thuyền to như vậy chuyên dùng để phục vụ một người, đương nhiên tiện nghi đầy đủ, tắm rửa thoải mái. Không như ta lần trước đi Đào Hoa Đảo, lúc rời tàu một mùi mốc meo, cũng không thơm hơn lão ăn mày là mấy. Xem ra đại hôn thê đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi ta đến ngắt lấy.


Đông Phương Song Hoa, đương nhiên phải hái cả cụm.
-Đi, qua bên Ân Trí.
-Ưm
Đông Phương Hà Duyên đỏ mặt, hiểu ý, cũng thuận theo.
Cốc cốc
-Ai nha?
Đông Phương Ân Trí vội vàng ra mở cửa, trên thuyền không có người ngoài, nàng không cần đề phòng.
-A tỷ tỷ, ca ca.


Thấy tỷ tỷ mặc sẵn đồ ngủ khiêu gợi mặt đỏ hồng, ta đứng một bên, ƈôи ȶhịȶ đã đem quần đùi chống lên một đùm ta, Đông Phương Ân Trí lập tức hiểu ra đỏ mặt. Xem ra cái đồ lẳng lơ này cũng không ngây thơ như vẻ bề ngoài. Nàng lúc này mặc một cái nội khố màu xanh rêu, trên thân chỉ mang áo thun trắng, bên trong cũng không mang áo ngực, thân thể cũng hơi dính nước, xem ra cũng vừa tắm xong.


-Haha mau vào thôi.
Ta cũng mặc xác các nàng ngượng ngùng, hai tay ôm lấy hai người đẹp, đóng cửa tiến vào phòng.


Ta cúi đầu hôn lấy môi Đông Phương Ân Trí, cũng chỉ chốc lát, hôm nay đã ăn chán. Ta vỗ về tóc nàng, ấn đầu nàng xuống, người đẹp hiểu ý quỳ xuống trên sàn, kéo quần đùi là mảnh vải duy nhất trên người ta xuống, lộ ra ƈôи ȶhịȶ ngỏng cao.
-Oa, to quá.


Đông Phương Hà Duyên cũng cúi đầu nhìn xuống, mặt càng đỏ hơn, cũng thấy kinh ngạc. ƈôи ȶhịȶ của ta tựa như một cây quyền trượng đầu bảo ngọc vậy, có một vẻ đẹp ɖâʍ mĩ, các nàng nhìn bề ngoài thì thanh thuần, bên trong tao lãng, cũng nhìn qua không ít ƈôи ȶhịȶ, đương nhiên biết hàng.


Ta lắc lư lấy ƈôи ȶhịȶ, cười hỏi.
-Thích không?
-Thích.
Đông Phương Ân Trí đáp một tiếng, cũng không e thẹn, dùng đôi môi nhỏ nhắn ngậm lấy quy đầu, nuốt vào trong, miệng nhỏ khá vất vả mới chứa nổi.
-A thật chặt, thật sướng. Đúng đúng như vậy, muội thật giỏi.


Kỹ thuật nàng kém xa mẫu thân, cũng chỉ có cái miệng nhỏ nhắn cùng khuôn mặt ngây thơ là lợi thế. Ta tận hưởng Đông Phương Ân Trí ßú❤ ɭϊếʍƈ, một bên chơi nãi cầu Đông Phương Hà Duyên, thật căng đầy, cũng mềm mại, nhưng không có được độ mềm dẻo kinh người như mẫu thân nàng, chỉ có đôi mắt biết cười là quyến rũ hơn hẳn. Hai cái nữ nhi cộng lại cũng không bằng mẫu thân, nhưng đây chỉ là hai cái ɖâʍ oa tặng kèm một cái đãng phụ, chơi tạm vậy.


Vốn là đang muốn cho mỗi nàng một mồi Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả đấy, cho thêm phần nhiệt tình hứng thú, nhưng tay vừa vói vào ngọc môn Đông Phương Hà Duyên, ta liền đổi ý. Không cần lãng phí như vậy, con điếm ranh này bên dưới đã ướt đẫm, chơi lúc nào cũng được.


Ta cũng không khách khí, đem ƈôи ȶhịȶ rút ra khỏi miệng Đông Phương Ân Trí, đã được làm ướt hoàn toàn bởi nước bọt của nàng, sẵn sàng chiến đấu. Trên người Đông Phương Hà Duyên chỉ có một cái áo ngủ cùng một cái nội khố, nhanh chóng bị ta lột sạch, rồi đem nàng đẩy ngã giữa giường, nàng e thẹn dùng tay che lấy ngọc môn.


-A ca ca khoan đã.


Đông Phương Ân Trí vội vàng chạy đi lấy hai chiếc khăn lụa trắng, một cái lót dưới mông tỷ tỷ, một cái nữa, không nói cũng biết là cho mình dùng đấy. Hai con tiểu yêu tinh, cũng là học được trêu chọc nam nhân, bất quá các nàng phí lòng, có Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả trong người, ta vĩnh viễn hứng thú với thân thể các nàng đấy, cũng không cần chiuê trò tình ái gì mấy. Đương nhiên nếu có cũng thêm mấy phần vui vẻ.


Đông Phương Hà Duyên dọn sẵn tư thế, chào đón ta tiến vào.
-Huynh, huynh tới đi.
-Haha ta tới đây.


ƈôи ȶhịȶ phá tan màng trinh, đẩy đến tận cùng. Đông Phương Ân Trí ngồi một bên nhìn ƈôи ȶhịȶ to lớn hoàn toàn nhét vào mật huyệt nhỏ bé của tỷ tỷ, còn là lần đầu đấy, cũng thấy hơi sợ hãi, tay vốn nắm lấy tay tỷ tỷ cổ vũ cũng siết chặt lại, vô thức nuốt nước bọt, hiển nhiên trông mà thèm.


-A đau.


Đau cái gì mà đau, bên trong ướt như lũ lụt rồi, đúng là cái đồ điếm ranh, à không, nếu cộng tuổi lại phải gọi nàng là ɖâʍ phụ mới đúng. Ta cũng không khách khí, hắc, tốc độ cắm rút, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Cũng không hề tỏ ý thương tiếc, tuỳ ý tàn phá. Đối với ta mà nói, không dùng tuyệt kĩ, là đã dịu dàng lắm rồi.


Đông Phương Hà Duyên dù sao cũng là nữ nhân có nhiều kinh nghiệm, hắc, trinh nữ lại có nhiều kinh nghiệm, nghĩ lại cũng không thấy có gì không đúng, cho nên rất nhanh thích ứng. Phá trinh tuy đau, nhưng bị ƈôи ȶhịȶ đâm đau hơn bị đao kiếm đâm sao? Dù gì cũng là võ giả, sức chịu đựng rất tốt, cũng không như Quyền Mẫn Nga yếu nhớt không chịu nổi như vậy. A thật là nhớ nàng, dù rằng vừa gặp lúc sáng, Đệ Nhất bên kia đang ở trong phòng cô đơn một mình đấy.


Ta vác hai chân Đông Phương Hà Duyên lên vai, tuỳ ý va chạm đùi nàng, máu tươi rỉ xuống trên khăn lụa đã bị ɖâʍ thuỷ làm nhoè đi.
-A đừng ta tới Á a a a sướng quá a


Tỷ tỷ cao trào, muội muội ở bên an ủi, thật ngoan ngoãn, nên thưởng. Ta tóm lấy Đông Phương Ân Trí, đặt nàng nằm sấp trên người tỷ tỷ, chổng mông hướng về phía ta, ƈôи ȶhịȶ nhắm ngay ngọc môn, lập tức tiến vào đem màng trinh phá tan.
-Á đau quá, to quá, bên trong vỡ ra mất á


Thật khít, sức ép ăn đứt tỷ tỷ, nhưng vẫn không bằng mẫu thân. Tiên Thiên không hổ là Tiên Thiên, phàm nhân không có tư cách so sánh, bất kể là phương diện nào đi nữa. ƈôи ȶhịȶ ta cắm vào âm đạo Đông Phương Ân Trí, đến tận cùng, đem cả cái mật động căng ra, còn đội lên cổ tử cung ép vào, ƈôи ȶhịȶ vẫn không thể lút cán. Ta giữ yên tư thế, ƈôи ȶhịȶ giật giật.


-A đừng đau Á.


Đông Phương Ân Trí nhận ra, đáng tiếc đã muộn, ta lập tức xả tinh vào âm đạo nàng, trào cả vào tử cung, để nàng cảm thấy trong người một trận ấm nóng, cả người nhũn ra, nằm bẹp lên người tỷ tỷ, âm đạo co rút siết chặt, ɖâʍ thuỷ tuôn ra, vậy mà cao trào. Hắc, hai cái ɖâʍ oa này, ɖu͙ƈ vọng trong người cũng thật là mạnh.


Lại làm ta nhớ tới hai vị nương tử Phác Thảo Nga và Kim Tuyết Hiền. A, vậy mà nhớ gấp đôi, may ta chỉ có bảy vị nương tử, cùng lắm thì nhớ gấp bốn lần, không làm được nhớ gấp ngàn lần hơn.
Ca khúc Nhớ gấp bốn lần hơn, ca sĩ Trần Hùng, mời hai vị nữ khán giả dưới háng thưởng thức.


Quên mất, ta không biết hát, thay bằng vũ đạo vậy.
Ta ôm lấy mông Đông Phương Ân Trí, thật tròn thật căng, lại nhớ đến Thân Trí Mẫn, Từ Du Nhã, Kim Xán Mỹ và Thân Huệ Trinh, mông các nàng đều rất đẹp. Vừa vặn nhớ hết các nương tử, cũng nên là lúc thực hiện vũ đạo Nhớ gấp bốn lần hơn rồi.


ƈôи ȶhịȶ kéo ra đút vào mật huyệt của Đông Phương Ân Trí, bởi có ɖâʍ thuỷ và tinh dịch bôi trơn, cũng không đến nỗi khó khăn, cứ bốn cái đút nhẹ lại đâm mạnh một cái, đem âm đạo nàng căng ra, thét lên một tiếng, tạo thành âm thanh ɖâʍ đãng có quy luật, vô cùng mê người. Tỷ tỷ ôn nhu vỗ về lấy muội muội, cổ vũ nàng chịu đựng nam nhân chơi lấy, cũng dùng thân thể nóng bỏng căng tràn của mình làm đệm, đỡ lấy muội muội thừa nhận nam nhân làm lấy, ôn nhu săn sóc hết mức.


Nên thưởng.
Đông Phương Ân Trí cao trào, mềm nhũn nằm bẹp ra, ta rút ra ƈôи ȶhịȶ dính hỗn hợp máu trinh, ɖâʍ thuỷ và tinh dịch của nàng, nhét vào âm đạo của tỷ tỷ nàng, lại quản cái gì gấp ba gấp bốn, tiến quân thần tốc.
-A đừng, huynh nhẹ một chút a á a muội ra á chết mất


Đông Phương Hà Duyên thét lên, muội muội nàng hết mực yêu thương chăm sóc nãy giờ lại như con cá chết chả giúp được gì, mặc nàng chịu đựng ta tàn phá, sau cùng lại bị tinh dịch ta tích luỹ được trong quá trình cắm rút mật huyệt muội muội của nàng phỏng một cái, tiến lên cao trào.


Ta rút ra ƈôи ȶhịȶ, nhìn ngắm thác tinh dịch từ mật huyệt Đông Phương Ân Trí chảy ra, hoà với suối tinh dịch từ mật huyệt Đông Phương Hà Duyên, cùng gộp dòng đổ xuống trên giường.
Phù, thật là thoải mái.
Nhưng vẫn không bằng mẫu thân các nàng, chơi tạm vậy.


Ta lật Đông Phương Ân Trí xuống khỏi người Đông Phương Hà Duyên, đặt nàng nằm ngửa một bên, chen vào nằm giữa, một tay ôm một cái, hai thân thể cao thấp bất đồng lại nóng bỏng ngang nhau tựa vào trong ngực thở hổn hển, cũng là vui thích. ƈôи ȶhịȶ vẫn ngỏng cao, tơ máu hồng nhạt phá lệ nổi bật trên thân côn trắng nõn như ngọc.


Ghé qua Tiên Thiên Động, Trinh Nữ Huyệt cũng trở nên tầm thường.
Câu này không biết ai nói, nhưng cũng thật không sai.
Chỉ biết người này họ Trần, cũng xuất thân từ Hương Khê Trấn, đồng hương đấy, có khi còn là đồng tộc, nên ta nhớ kỹ. Thật là một bậc tiền bối đáng kính trong ɖâʍ đạo.


-Ca ca thật lợi hại, muội tưởng đã chết rồi chứ.
-Tỷ cũng vậy, nhưng cũng thật sướng.
Hai người đẹp trải qua cơn sướng cao trào, lấy lại sức lực trái phải ôm chặt lấy ta, thủ thỉ.
-Không lợi hại sao dám cưới hai cái yêu tinh mê người các muội. Haha
-Hừ, muội sẽ méc mẫu thân huynh ăn hϊế͙p͙ muội.


Đông Phương Ân Trí nhõng nhẽo.
-Để xem mẫu thân trừng phạt huynh một trận.
-Đúng vậy, mẫu thân chắc chắn hàng phục được huynh.


Đông Phương Hà Duyên góp ý, xem ra các nàng cũng biết chuyện ta dan díu với mẫu thân các nàng. Cũng không bất ngờ, từ khi ta đến Đông Phương Gia, đều ở trong biệt viện của Thuỵ Vân Phu Nhân đấy, có mấy khi nàng đến đều gặp ta từ phòng mẫu thân đi ra, đã sớm biết. Ba mẫu nữ, một tình nhân hai chính cung, xem ra có thể sống chung vui vẻ rồi, hắc hắc, cũng là tình nhân quá mạnh mẽ.


-Hắc, lúc đó lại biết, giờ ta phải hàng phục hai con yêu nữ các nàng, haha nhận của bản công tử một côn. Haha
-A đừng, căng quá
-Á còn kéo lên ta, a ư
Trong phòng lập tức xuân sắc vô biên.
Tuỳ Vân Hiệu cập cảng Đào Hoa Đảo.


Hai cái cô nương, không, nên gọi là hai tiểu phu nhân không nhịn được vội xuống tàu, muốn đi thăm thú cảnh đẹp tuyệt vời của Đào Hoa Đảo. Trải qua bảy ngày ta tận lực cày cấy, hai con điếm ranh đã hoàn toàn biến thành hai ả ɖâʍ phụ, cặp mông uốn éo của hai nàng khi vội xuống tàu cũng đã bị làm đến tròn vểnh lên. Quan khách trên bến thấy các nàng xinh đẹp, lại ăn mặc hở hang kỳ lạ, cũng nhìn nhiều mấy lần, nhưng vừa thấy ta liền quay đi lập tức.


Tuỳ Phong Lưu công tử vĩnh viễn là một thân trang phục thư sinh nho nhã màu trắng, khuôn mặt tuyệt thế vô song, mắt sáng tựa sao, thần thái nhàn nhã tự tin, điệu bộ tao nhã gọn gàng, chân đi nhẹ nhàng không để lại dấu. Trong tay phe phẩy quạt, ánh mắt xa xăm nhìn ngắm hoa đào rơi.


Thật xứng là một cái tuyệt thế mĩ nam tử.
Đào Hoa Đảo, ta đến rồi. Phùng Hành Phu Nhân, ta đến rồi.
-Tuỳ công tử, Đông Phương nhị vị tiểu thư, hoan nghênh tới Đào Hoa Đảo.
-Phùng đảo chủ đích thân ra đón, thật dốc lòng.
-Haha việc nên làm, mời.


Phùng Mạc Phong đã lên làm đảo chủ. Nên thế, cũng may hắn có tu vi ngũ giai, cũng tạm thời chống đỡ được Đào Hoa Đảo. Thất giai duy nhất đã bị bỏ tù, lục giai phần lớn tan thành tro bụi ở Vô Tận Viêm Châu, cũng không lạ kì chuyện hắn chỉ ngũ giai lại có thể làm đảo chủ đảo lớn như Đào Hoa Đảo.


Thư đi trước, người tới sau, cũng không cần nhiều lời.
-Vậy Phùng đảo chủ đã tính toán xong chưa.


Phùng Hành Phu Nhân ngồi một bên rót trà. Dung nhan rất là xinh đẹp, đáng tiếc bi bạch phát bất trú phương hoa, không thành Tiên Thiên, lại đẹp nữa cũng đều vô nghĩa. Nhìn nàng đi, tuổi vừa hơn bốn mươi, lại chỉ vì mất đi chỗ dựa vững chắc, lại đã lo lắng đến tiều tuỵ, so với lần trước gặp mặt đã già đi mấy tuổi. Tuy rằng trang điểm rất kỹ, lấy con mắt của ngũ giai đã nhìn rõ nếp nhăn của nàng.


-Đề nghị của công tử quả thật rất tốt, bất quá, Đông Phương Gia cách xa, phụ thuộc Đông Phương Gia, cũng không tốt.
-Không không không, Phùng huynh hiểu nhầm, cũng không trách huynh, thư là Thuỵ Vân Phu Nhân viết, nàng ta thích dài dòng. Ta nói thẳng luôn.


Ta ngúp một ngụm trà cho ngọt giọng, phe phẩy quạt cho có tý màu mè.


-Phụ thuộc Đông Phương Gia, là vì Phùng huynh bây giờ không có tư cách kết minh mà thôi. Trấn thủ Đào Hoa Đảo vẫn là dựa vào huynh đấy, huynh vẫn là đảo chủ, sau này đột phá lục giai lại thành minh hữu, đây chỉ là vấn đề danh nghĩa. Theo ta thấy, chả có tác dụng gì, nắm đấm mới là chân lý.


-Ta cũng hiểu ý công tử, nhưng đường lên lục giai mờ mịt khó khăn, ta không biết ngày nào mới đạt tới.
-Phùng huynh lại nhầm, lên thất giai còn có đường, huống chi lục giai. Huynh tuổi này đã đạt ngũ giai, cũng là kỳ tài rồi, thứ mà huynh thiếu để lên lục giai, chỉ có hai chữ.
-Chữ gì?


Phùng Mạc Phong gấp gáp hỏi.
-Tài nguyên, huynh tiếp quản Đào Hoa Đảo vội vàng, lại nhiều sói đói nhằm vào, nên chưa rõ chỗ tốt của việc làm chủ một đảo. Đường lên lục giai, chỉ cần tài nguyên chồng vào mà thôi.
-Hoá ra là vậy, đa tạ công tử chỉ điểm.


-Còn nữa Đào Hoa Đảo sắp tới chắc chắn không yên lành. Ta có thể giúp huynh một lát, huynh muốn thật sự làm đảo chủ Đào Hoa Đảo, không thể để ta giúp cả đời. Võ giả chúng ta, chính là tiến lên trên đầu dao lưỡi kiếm đấy.


-Chuyện này ta hiểu, là trước đây ta quá dựa dẫm vào sư phụ. Nhưng mà Tuỳ công tử nhọc lòng như vậy, không chỉ vì uỷ thác của Vô Dơ Đại Sư thôi chứ.


-Phùng huynh lại nhầm, ta thật là vi uỷ thác của lão sư mà tới đây. Phùng huynh hẳn chưa biết, lão sư đã bế tử quan đột phá thất giai rồi. Mà một thân công lực của ta hiện tại, là do lão sư truyền cho đấy.
-Ồ, vậy chúc mừng công tử, chúc mừng Vô Dơ Đại Sư thất giai thuận lợi.


-Đương nhiên, nếu có thể kiếm thêm được chút lợi, vậy ta cũng không từ chối. Mà thứ ta muốn nhất trên Đào Hoa Đảo này, chính là…
Phùng Mạc Phong theo ánh mắt của ta nhìn qua, lại thấy Phùng Hành Phu Nhân, nàng cũng nhìn ta. Cả hai suy nghĩ trong chốc lát. Cuối cùng là Phùng Hành Phu Nhân mở miệng.


-Công tử vừa đính hôn với hai vị Công Chúa Đông Phương Gia, còn chưa thành thân, giờ lại muốn nạp thϊế͙p͙…
-Không không không
Ta ngắt lời nàng, gấp quạt lại chỉ vào người nàng, mặt nở nụ cười tuyệt thế vô song.
-Thứ là muốn, là phu nhân.


Phùng Hành Phu Nhân ngẩn người, Phùng Mạc Phong cũng ngẩn người.
-Lời đến đây thôi. Các vị cứ suy nghĩ kĩ.
Nói rồi xoè quạt ra tung áo bay bổng rời đi, tìm kiếm hai vị hôn thê như hoa như ngọc ngắm hoa đào.
*
-Hắn vậy mà để ý một cái quả phụ tàn hoa bại liễu như ngươi?


-Này, ngươi có ý gì?
Phùng Hành Phu Nhân đá chân huynh trưởng của mình.
-Ặc, ta lỡ lời.
-Nhưng đúng là không thể nghĩ tới, hơn nữa có vẻ là nói thật. Hắn muốn nữ nhi ta còn hợp lý, ta thật đúng là một cái tàn hoa bại liễu. Muốn đổi khẩu vị cũng không cần làm đến như thế chứ.


-Là thật hay giả, qua mấy ngày rồi biết, Mai Hoa Phường và Cự Kình Bang sắp có động tác rồi, nhanh thôi. Dung nhi sao rồi?
-Không thương đến tình mạng, nhưng con mắt e rằng không giữ được.


Phùng Hành Phu Nhân là đánh giá bản thân quá thấp, có lẽ là do thường xuyên tự so sánh với Mai Siêu Phong. Nàng rất đẹp, vô cùng đẹp, nếu không dù mang thai Hoàng Dược Sư cũng không lấy nàng làm chính thê, cùng lắm cho cái thân phận máy đẻ mà thôi, chỉ là thời gian không tha người mà thôi. Nhất thành Tiên Thiên, vậy chính là tuyệt sắc vô song. Hơn nữa tính cách thông minh lại nhu thuận, là một cái bồn chứa tinh hoàn hảo. Hắc hắc, lại thêm nàng là phu nhân của Hoàng Lão Tà nha, tên khốn ấy cùng Mai Siêu Phong ghê tởm ta suốt đoạn đường dài đi Vô Tận Viêm Châu, không trả thù sao được. Đợi ta chơi phu nhân của lão, lại đếm kĩ xem trên người nàng có bao nhiêu cọng lông, lần Luân Hồi sao đem ra ghê tởm lão, cộng thêm hai đứa con gái không giống lão tý nào, vậy Đào Hoa Đảo liền cháy. Hắc hắc.


Rừng đào Đào Hoa Đảo.
-Ca ca đừng như vậy, muội sắp đi gặp người quen đấy.


Trong rừng đào cánh hoa bay ngập trời, Đông Phương Ân Trí đứng chống tay lên thân cây, chân mang giày cao gót đứng thẳng trên mặt đất, mông vểnh lên, ta ngồi xổm dùng mặt cọ lấy mông nàng. Cái yêu tinh này vậy mà mặc một cái quần màu trắng đấy, đem cặp mông màu mỡ hoàn toàn hiển hiện ra, kết hợp với một cái áo thun tay dài màu hồng lộ rún, hoà màu cùng với muôn vạn cánh đào đang tung bay, ta vừa nhìn liền muốn chơi, há bỏ qua cho nàng.


-A thật nhột
-Mông muội thật đẹp, sao lại tròn vậy chứ.
Nước bọt của ta đã lấm tấm thấm ướt quần dài màu trắng, nhìn rất bắt mắt, vậy mà không mặc qυầи ɭót. Mẹ nó, thật ɖâʍ đãng. Ta há còn nhịn được. Đứng dậy cho mông nàng một cái tát.
Bép
-A


Mông lớn tròn trĩnh rung động không thôi.
Ta cúi xuống đưa tay tới háng nàng, tìm lấy khoá quần, mở ra, đem quần kéo xuống ngang đùi, mỗi tay một quả mông đem tách ra, ngọc môn đã ướt át thấy rõ, chẹp chẹp, vậy cũng không cần phí công tiền hí rồi, lập tức xách thương lên ngựa.
-A phê
-A sướng


Cả ta và Đông Phương Ân Trí cùng rên lên, cái đồ lẳng lơ này đúng là ân huệ của nam nhân, vừa sờ bóp mông nàng mấy cái huyệt liền ướt, ta một côn liền cắm đến tận cùng. Trong âm đạo vừa bót vừa khít, đâm vào rút ra đều sướng đến tê người.
-Sướng, huyệt của muội tuyệt quá.


-A muội cũng sướng ư ư


Ta vừa cắm rút mật huyệt của nàng, vừa bóp chơi lấy mông. Đông Phương Ân Trí người nhỏ nhưng mông lại lớn, hình dạng rất đẹp, eo nàng cũng mảnh khảnh, khiến cho mông càng thêm siêu to khổng lồ, rất đàn hồi, chơi rất sướng tay. Ta thích nhất là ở phía sau làm nàng, vừa chơi mông vừa chơi nãi cầu, toàn thân đều sung sướng.


-Sảng khoái.
-Ư muội cũng thật thoải mái.
ɖâʍ nhạc giữa muôn vàn cánh hoa đào tung bay, dưới thân là người đẹp nhỏ xinh tuỳ ý ta chơi đùa, cũng thật là hết ý.


Mật đạo nàng chặt khít vô cùng, lúc kéo ra như muốn đem cả thịt mềm thành âm đạo kéo ra hết. Đâm vào thì như phá đá mở đường, quy đầu nhận sức ép rất lớn, sướng đến khó tả. Đâm đến tận cùng còn có thể cảm thấy toàn bộ mật huyệt của nàng bị ƈôи ȶhịȶ của ta căng ra, lực áp bách tăng mạnh, thật sướng khoái, ƈôи ȶhịȶ còn có một khúc ở bên ngoài đấy. Không biết là âm đạo nàng hay do ƈôи ȶhịȶ ta to. Nhưng như vậy


Âm đạo nàng trải qua ƈôи ȶhịȶ của ta chuyên dụng, đã hoàn toàn thích ứng. Cố gắng một chút, liền có thể đem ƈôи ȶhịȶ hoàn toàn cắm vào. Bất quá, là cắm vào tử cung đấy.
-A ca ca đừng mà, sẽ chết mất, á


Nàng biết ta muốn làm gì, giãy giụa mông chống cự. Hắc, chống cự là bụng bự, câu nói này không sai. Quy đầu ta tim lấy tử cung nàng, một hồi giãy dụa, liền đem cửa tử cung banh ra, quy đầu to lớn hoàn toàn tiến vào trong một mảnh mềm mại khác biệt.

-Sướng quá, sướng chết mất.


Ta sung sướng, Đông Phương Ân Trí cũng sung sướng, nhưng là sướng quá không chịu nổi, âm đạo co rút dữ dội, từ ƈôи ȶhịȶ truyền đến hai cảm giác khác biệt, thân côn thì bị ép chặt như muốn bị bóp gãy, mà quy đầu thì được tử cung mềm mại ôm ấp lấy, thoải mái vô cùng. Ta thoải mái ngâm côn trong người tiểu hôn thê, vói tay tới luồn vào trong áo thun dài tay màu hồng, không mặc nội y đấy, hai nãi cầu nặng trĩu trong tay. Trên nhũ phong dán lấy hai mảnh giấy, chậc, thật là đồ lẳng lơ.


-A sướng sướng chết mất a ư ư ư còn rung rung đấy, chết mất ư
ƈôи ȶhịȶ bắt đầu rung lên nhẹ nhẹ, bởi vậy không cần cắm rút vẫn sướng ngất trời. Đông Phương Hà Duyên đâu nhỉ, mau tới đây dâng lên môi thơm cho bản công tử gặm nhấm.


Bên phải, một nữ nhân khá nhỏ con khuôn mặt lanh lợi đang dùng một con mắt đen láy nhìn chúng ta không chớp mắt. Là Hoàng Dung, hay nên gọi nàng là Hoàng Nhất Đồng nhỉ, con mắt che băng trắng kia là sao.


Bất quá những lúc như vậy việc nên làm là nở một nụ cười tự tin. Hoàng Dung nhìn ta cười soái đến ngây người, lúc này mới đỏ mặt, chậc, đẹp trai là không chừa một ai, nhưng nàng vẫn không rời mắt. Mẹ nó, nàng đã muốn xem thì cho nàng xem, bản công tử 20 phân 20 phút GG, há lại sợ nàng nhìn thấy.


Ta mặc kệ nàng, đổi từ chơi nãi cầu thành chơi mông tròn. Sướng đến toàn thân thoải mái.


Đông Phương Ân Trí đã nhìn thấy Hoàng Dung. Vậy mà cao trào, hắc, xem ra tiểu hôn thê thích bị người ta nhìn thấy đấy. Ta ôm chặt lấy eo nàng, vui sướng bắn ra tinh dịch. Sau lại đem ƈôи ȶhịȶ từ từ rút ra. ƈôи ȶhịȶ dài mãi mới hoàn toàn rời khỏi âm đạo Đông Phương Ân Trí, sáng bóng bởi tinh dịch ɖâʍ thuỷ, cong như bảo đao, quy đầu đỏ hồng như ngọc. Toàn bộ quá trình đều chậm rãi từ tốn, để Hoàng Dung có thể xem kĩ.


-Ca ca, khăn.
Đông Phương Ân Trí mặt đỏ lựng xoè tay ra đòi đồ, giọng không hề khách khí.
-Haha.


Ta cười làm lành, từ vòng chứa đồ lấy ra khăn trắng đưa cho tiểu hôn thê, nàng lấy lau tinh dịch nơi ngọc môn, lại thấy không được, liền đem khăn lót xuống háng, kéo quần lên. Trốn sau lưng ta sửa sang lại mái tóc, mặt đỏ lựng như trái táo chín, đáng yêu vô cùng.
-Các ngươi là ai.


-Tại hạ Tuỳ Phong Lưu, là đệ tử ký danh của Vô Dơ Đại Sư, ra mắt tiểu thư. Đây là vị hôn thê của ta Đông Phương Ân Trí, đây cũng là vị hôn thê của ta, Đông Phương Hà Duyên.
Ta xoè quạt trước ngực, tự giới thiệu.
-Ra mắt Hoàng tiểu thư. X2


Đông Phương Hà Duyên đã quay lại, cùng muội muội không mất lễ phép chào hỏi.
-Tiểu nữ Hoàng Dung, ra mắt công tử và hai vị tiểu thư.
-Huynh còn không kéo quần lên.


-A ta vừa xuất tinh, còn nhớp nháp, không tiện kéo quần, nào, để Hoàng tiểu thư thấy tình cảm thắm thiết của chúng ta đi, Hoàng tiểu thư không ngại chứ.
-Các ngươi cứ tự nhiên.
-Ma quỷ, huynh thậ lắm trò.


Đông Phương Hà Duyên vậy cũng không ngại ngùng, ngồi xuống ßú❤ ɭϊếʍƈ lấy ƈôи ȶhịȶ của ta, thỉnh thoảng còn liếc về phía Hoàng Dung. Một cái thích nhìn, một cái thích bị nhìn, không, là hai cái, bất quá Đông Phương Ân Trí da mặt mỏng, nép lấy một bên ta, tránh né ánh mắt của Hoàng Dung. Những cũng nhìn tỷ tỷ mình mình ßú❤ côn. Học hỏi kinh nghiệm nha. Kỹ năng ßú❤ côn của Đông Phương Hà Duyên rất tốt, tuy không làm được thâm hầu nuốt tinh như mẫu thân, nhưng không kém nhiều.


-A sướng, ta bắn. Phù sướng.
Ta đem tinh dịch nhanh chóng bắn đầy miệng Đông Phương Hà Duyên.
Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả đáng chết, ta vậy mà lại trở nên tà ác.


Đông Phương Hà Duyên đem tinh dịch nuốt xuống bụng, nhưng ta bắn tinh lần nào cũng rất nhiều, nàng chưa quen, bên mép còn sót chút tinh dịch, bình thường là Đông Phương Ân Trí sẽ đưa môi xinh tới xử lý nốt đấy, nhưng xem bộ dạng của tiểu hôn thê, ta đành lấy ra khăn tay, giúp đại hôn thê lau miệng. Sau đó đem ƈôи ȶhịȶ nhét lại trong quần, vẫn là một dạng ngọc thụ lâm phong, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.


-Mắt của tiểu thư là chuyện gì xảy ra?
-Hôm qua Mai Thuý Phường dẫn người đánh lén, ta bị thương, xem ra con mắt sẽ hỏng.
-Ồ, vậy có thể cho tại hạ xem thử không, biết đâu.
-Huynh biết y thuật? X3
Cả ba nàng đều ngạc nhiên.
-Sao lại không?


Để chứng minh, hai ngón tay trỏ và cái của ta chụm lại trước mặt, một cây châm mảnh như sợi tóc dài tầm một tấc nhanh chóng hiện lên, óng ánh vàng chói, toả sáng nổi bật giữa bốn người.
Ta búng ngón trỏ đem châm búng ra, khí châm hoá thành một tia sáng biến mất trong cây đào phía xa.


Cây đào lập tức hoá thành một cây đào vàng ròng, sau đó hoá thành khói vàng bayd đầy trời, trong khung cảnh ngạn vạn cánh đào màu hồng tung bay, cũng lộ ra vẻ nổi bật cùng tuyệt mĩ.


Cả ba cô nương nhìn đến ngây người, đáng tiếc các nàng quá cùi bắp, không hiểu ảo diệu trong đó, chỉ thấy đẹp và lợi hại thôi.
-Vậy xin phiền công tử rồi.
Mọi người tự nhiên không nhắc đến chuyện xấu hổ lúc nãy, tựa như nó chưa từng xảy ra.


Hoàng Dung nằm trên giường, ta gỡ ra băng dính, rất nghiêm trọng, chắc chắn mù đấy, nhưng chưa thương đến thực thể, vẫn còn cứu được. Bất quá thế giới này tự có thần kỳ của nó, mấy bệnh chuyên khoa nội như này, mấy châm đâm xuống liền khỏi, mây bay rồi. Bất quá mắt Hoàng Dung thật tổn thương nặng.


-Cần điều trị một tháng, tĩnh dưỡng hai tháng, uống đủ thuốc, chú ý giữ gìn, liền khỏi. Mắt của tiểu thư là chuyện gì.
Ta cũng không nói quá thời gian chữa trị, thật đúng là dài như thế. Bởi vậy ở cái thế giới này, giết người dễ, cứu người lại khó như vậy đấy.


-Đa tạ công tử, là Quang Ưng Tiễn của Cự Điểu Bang, hôm qua bọn hắn tập kích Đào Hoa Đảo, may ta né kịp, chỉ sượt qua mắt, nếu không đã chết.
-Ừm tiễn khí Tiên Thiên chính là lợi hại như vậy, tiểu thư mạng lớn.


Hai bóng hồng chạy tới, là Hoàng Tố Hy và Hồng Trân Anh, Hồng Thất Công chết, nàng cũng không nơi để đi, ở lại đây luôn.
-Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ, mắt của ngươi?


-Là nhờ Tuỳ công tử giúp đỡ, ta có thể không phải bị chột. Thật ra cũng không quan trọng, vốn là Nhất Đồng, vậy liền làm Nhất Đồng đi.
Ặc, nàng vậy mà có chung ý tưởng với ta.
-Tuỳ công tử, cám ơn huynh.
-Haha không có gì, tiện tay thôi.


Người trẻ tuổi với nhau, gặp nhau chính là nhiều chuyện. Ta một cái nam nhân, ở bên phe phẩy quạt ngồi nghe là được. Đông Phương Ân Trí và Hoàng Tố Hy cùng Hồng Trân Anh vốn quen biết đấy, tuy rằng không biết rõ, nhưng đang tranh thủ kéo quan hệ đấy, vui vẻ thoái mái, cười đùa không ngớt. Đặc biệt là Đông Phương Ân Trí, bên trong nàng đang tràn đầy tinh dịch của ta đấy, vậy mà sau một hồi đỏ mặt đã như không có gì.


Buổi tối đó ta vậy mà lại nằm phòng không.
Hiếm được thời gian rảnh chăm sóc Kim Xán Mỹ, tiểu nương tử càng lúc càng mềm rồi, ôm mãi không tiếc tay, vừa mềm mại đến muốn siết lấy, lại yếu đuối đến không nỡ mạnh tay. Vẫn là nương tử tốt nhất, ta ôm nàng nằm đến sáng, thoải mái vô cùng.


Ta cũng nhận ra một chuyện quan trọng, bởi bản tôn gần như hoàn toàn bất động trong trạng thái thiền định, mà có Linh Tê Ngân Tâm, thân thể cũng không hề mệt mỏi, để ta hoàn toàn không ngủ, vậy mà tinh thần cũng không rã rời, hơn nữa còn tăng cường, cộng thêm Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả cung cấp hồn nguyên, linh hồn ta càng ngày càng mạnh lên thấy rõ.


Bởi vậy ta mới cố ý kiếm mấy cái mĩ phu nhân làm bồn chứa tinh nha, ta có thể làʍ ȶìиɦ một ngày 24 giờ, các nàng thì không được, phải thay phiên, hơn nữa phải tu vi cao mới được. Cho nên mới nhắm đến Phùng Hành Phu Nhân, nàng chính là vừa khéo. Kết hợp với chuyện Cự Điểu Bang hôm qua tấn công, đã nắm đến chín thành thu phục nàng. Hơn nữa ta đã chuẩn bị sẵn đòn sát thủ, Phùng Hành Phu Nhân chỉ có thể trầm luân.


Việc quan trọng hôm nay không để ngày mai, lập tức tiến hành, dù sao cũng không ngủ mà.
Cốc cốc cốc.
-Ai?
-Là tại hạ.


Phùng Hành Phu Nhân ăn mặc kín mít xong mới ra mở cửa. Hôm nay trăng đặc biệt sáng, ta đứng ngắm trăng, khuôn mặt soái phá thương khung được ánh trăng chiếu rọi càng là chấn động càn khôn. Phùng Hành Phu Nhân cũng là nhìn đến ngây người, nhớ lại lời ta nói lúc sáng, vậy mà đỏ mặt. Cái đẹp nha, nam nữ đều giống nhau, cùng yêu thích.


-Công tử gọi ta ra đây là có việc gì?
-Chính là muốn… A phu nhân, ngươi thật đẹp.
Ánh trăng chiếu lên người nàng, hiền dịu và xinh đẹp.
-Ta chỉ là một cái hoa tàn liễu héo mà thôi. Công tử bận lòng rồi.


Phùng Hành Phu Nhân không cho là đúng, nàng làm phu nhân của Hoàng Dược Sư, quen biết nhiều, gặp qua vô số nữ võ giả Tiên Thiên, dù là nàng lúc nhan sắc đỉnh cao cũng phải thua kém, huống hồ là bây giờ. Tiên phàm cách biệt, lúc này hiện ra rất rõ.


-Không không không, phu nhân, ngươi đánh giá thấp chính mình. Ngươi rất đẹp.
-Đẹp nữa cũng vô dụng, ta đã già, đời này Tiên Thiên vô vọng, rồi cũng sớm tóc bạc da nhăn.


-Ha ha đúng vậy, không thành Tiên Thiên, lại đẹp nữa cũng vô dụng. Nhưng mà ta hôm nay đến đây, chính là để giải nỗi ưu phiền này cho phu nhân.


Nói rồi như làm ảo thuật lấy ra một hộp gỗ, làm bằng trầm hương, phát ra mùi thơm đấy, rất quý, nhưng thứ bên trong còn quý hơn, nên mới phải lấy trầm hương làm hộp bảo quản.
-Cho phu nhân.
Phùng Hành Phu Nhân đón lấy, liền biết là đồ vật giá trị kinh người.
Cũng không từ chối ngay, mở ra xem.


Mùi hương đan dược bay lên, để chân khí trong người nàng xao động. Phải biết nàng đã là tam giai đỉnh phong, nhiều năm không đột phá nổi, mà nay chân khí xao động, vậy vật này, là Tiên Thiên Đan không sai. Hơn nữa trên đan dược nổi lên những đường vân óng ánh, là Tiên Thiên Đan, còn là linh đan. Hô hấp nàng trở nên dồn dập, nàng, khát vọng thứ này, hơn hết thảy mọi thứ trên đời.


-Thứ này, ta không thể nhận.
-Phu nhân đừng vội từ chối, cứ cầm lấy rồi suy nghĩ cho kỹ, bản công tử cho ngươi thời gian. Haha vậy đi, không quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi.
Ta liền như làm ảo thuật lập tức biến mất, để lại một mình Phùng Hành Phu Nhân thẫn thờ dưới ánh trăng.
Đêm nay, nàng chắc chắn mất ngủ.