Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 23: Mai Thuý Phường

Khác với Đông Phương Thành tích luỹ sâu dày, lại thêm Hoàng Dược Sư là lão văn nghệ, Đào Hoa Đảo không có quân doanh lẫn binh lính, chỉ có hộ vệ tuần tra trên đảo thôi. Quân đội tuy rằng kỷ luật nghiêm minh, nhưng ở thế giới này chả dùng được.
Chân khí là chân lý.


Chỉ có mấy quốc gia ở Đông Thắng Thần Châu coi mạng người như cỏ rác mới kéo cả dân chúng bình thường vào chiến tranh bá quyền mà thôi. Tuy rằng đúng là có quân trận, nhưng cần do Trận Pháp Sư bố trí, không phải cái kiểu binh lính đứng hò hét buff niềm tin cho chủ tướng, chủ tướng liền hoá rồng vượt cấp giết địch đâu. Mẹ nó thiết lập như vậy cũng nghĩ ra được, thật là bại não.


Bởi vậy hầu hết các thế lực chọn lựa thành lập thân vệ, vừa có kỷ luật, lại linh hoạt trung thành. Về chiến lực, toàn một màu nhất giai, nhị giai hay giàu mạnh thì tam giai, sức chiến đấu thật sự phá trần, cũng là một lá bài tẩy của các thế lực đấy. Còn Tiên Thiên, haha, cả cái Đông Nam Thiển Hải to như vậy cũng không được trăm cái Tiên Thiên, lấy đâu ra cho ngươi thành lập thân vệ. Võ giả tứ giai Tiên Thiên Cảnh là đã có thể tự khai tông lập phái, tự xưng tông sư, cũng không cần đi làm thân vệ cho người ta đấy.


Tứ giai là Tiên Thiên Cảnh, ngũ giai Cường Cảm Cảnh với lục giai Linh Niệm Cảnh vẫn dùng Tiên Thiên Chân Khí, nên gọi chung là Tiên Thiên Cường Giả. Thất giai Nguyên Thần Cảnh cũng dùng Tiên Thiên Chân Khí, nhưng đã ở đẳng cấp khác, không gộp vào.


Sáng hôm nay bến tàu Đào Hoa Đảo vắng vẻ vô cùng. Thuyền buôn chạy được đã chạy hết, để lại cả cái bến tàu rộng lớn tiêu điều.


Người Mai Thuý Phường đến rồi. Còn kéo theo cả Cự Kình Bang và Cự Điểu Bang. Cả đoàn thuyền dàn ngang ngoài khơi tiến đến, khí thế như hồng thuỷ, dường như muốn đem cả cái Đào Hoa Đảo vùi dập.


Mà Đào Hoa Đảo đảo chủ, Phùng Mạc Phong, đang uống trà trên bến tàu, nhưng trông cũng không được nhàn nhã, bộ dạng khẩn trương.
-Công tử, ngươi có mấy phần nắm chắc vậy.
-Phùng huynh, rất phiền đấy. Đã nói đi nói lại mấy lần rồi.


-Ha ha, thất lễ, ta cũng là khẩn trương mới vậy, xin công tử lượng thứ.
Ta ngúp một ngụm trà, phe phẩy quạt, nhàn nhã ung dung.
-Tiên lễ hậu binh, bọn hắn chắc chắn không động thủ trước. Yên tâm đi.


Lo sợ không phải là bản thân hai chúng ta, mà là người của ba bang phái quá đông, cùng lúc xông lên phá đảo, ta cũng không giữ được.
Quả nhiên từ xa có ba bóng người bay tới, đều là ngũ giai.


Nữ nhân đi giữa nổi bật nhất. Mẹ nó không nổi bật không được nha, nàng hơn nam nhân bên phải nửa cái đầu, nam nhân bên trái chỉ đến vai nàng. Thật cao. Ừm, đôi guốc cao mười lăm phân đó là sao? Nữ nhân này là muốn làm Tề Thiên Đại Thánh Mẫu luôn rồi. Khuôn mặt tuyệt mĩ khuynh thành, sống mũi như núi, mắt như sao trời. Hai nãi cầu khổng lồ không được chủ nhân cố định đong đưa trước ngực, dù là so tỷ lệ với thân thể cao ráo của nàng đã là rất lớn rồi, thực tế, chẹp, là chân chính dưa hấu đấy. Chân dài eo thon cùng mông bự phối hợp với chiều cao của nàng mà tạo thành hai từ Hoàn Mĩ. Mĩ nhân như vậy, cũng thật là hiếm có.


Chẹp, vừa nhìn liền thèm.
Nàng chính là Hương Tuý Phu Nhân, chủ nhân Mai Thuý Phường, ở Đông Nam Thiển Hải này cũng là đại danh đỉnh đỉnh đấy.


Bên trái là Chu Phước Thịnh, đẹp trai giống ta, Bang Chủ Cự Kình Bang. Bên phải là Ưng Linh Quang, bang chủ Cự Điểu Bang, quang ưng tiễn suýt lấy đi một con mắt của Hoàng Dung e là từ tay hắn mà ra. Cũng phải, Hương Tuý Phu Nhân to như voi thế kia, phải chim to cá to mới vừa miệng nàng. Ặc, voi là động vật ăn cỏ, so sánh như vậy quả thật không được đúng cho lắm.


Đã bấy lâu nay khách tới nhà, chủ gia cần ra chào hỏi.
Nhưng nhìn bộ dạng của Phùng Mạc Phong, haizz, thật là thất bại mà.
Ta phải làm thay vậy.
Ưng Linh Quang tuy suýt nữa giết Hoàng Dung, nhưng mà chọn Chu Phước Thịnh đi, ai bảo hắn dám tranh soái với ta.


Ngay khi cả ba người Hương Tuý Phu Nhân vừa đạp chân lên bờ Đào Hoa Đảo.
Chíu. Chíu. Chíu.
-A X .
Khí tiễn tiến quá nhanh, cả ba người chỉ có thể lập tức vận lồng cương khí lên đón đỡ, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, chốc lát làm ra ứng đối chính xác.
Bang Bang Bang.


Khí tiễn không phá được lồng cương khí, vỡ tan.
Đương nhiên đây chỉ là thăm dò.
Lại ba đạo khí tiễn.
Choang.


Đều nhắm vào Chu Phước Thịnh đấy, lập tức phá tan cương khí hộ thể của hắn. Hai đồng bọn phản ứng cũng nhanh, đang định ra tay cứu trợ, lại thấy ngàn vạn tiễn khí rợp trời đang bay đến, mơ hồ cảm thấy khí tiễn không nhắm vào mình, cũng chỉ đành đứng yên tại chỗ, không dám động đậy, mặc kệ Chu Phước Thịnh bị liên hoàn khí tiễn đánh bay ngược lại ra biển.


Phù, sảng khoái.
Ta thổi phù ngón trỏ tạo hình cây súng đang bốc khói.
Chỉ là màu mè thôi.
Nhưng sảng khoái là thật.


Lưu Tinh Tiễn Chỉ rất cùi bắp, nhưng để màu mè thì thật sự vô địch. Mỗi khí tiễn bắn ra đều lấp lánh như sao băng, dễ thấy vô cùng, cũng dễ né vô cùng. Nhưng phối hợp với trường linh niệm rộng lớn hoàn toàn đem ba người Hương Tuý Phu Nhân bao vây lấy, bọn hắn không né được. Lục giai đánh ngũ giai trở xuống, chính là thoải mái như vậy. Lại thêm ta tuy dùng Lưu Tinh Tiễn Chỉ, phương pháp phát công là của Đàn Chỉ Thần Thông, uy lực cũng không yếu tý nào, Chu Phước Thịnh tự nhiên ăn đủ, không trọng sinh cũng trọng thương.


-Phùng huynh bây giờ có thể yên tâm rồi chứ.
-Tuỳ công tử lợi hại. Nhưng còn tiên lễ hậu binh?
-Phùng huynh, đó là khi song phương địa vị ngang hàng thôi, lễ rồi cũng phải binh thôi, nắm đấm đủ mạnh, cần gì phiền phức vậy chứ.
-Tuỳ công tử đạo hạnh cao thâm, ta quả thật được mở to con mắt.


-Hai vị khách quý, đứng lâu mỏi chân, mời ngồi.
Hương Tuý Phu Nhân và Ưng Linh Quang nhìn nhau, cách biệt chiều cao quá lớn, trông rất buồn cười, rồi cũng kéo nhau tới ngồi vào cái bàn trà hình vuông ta và Phùng Mạc Phong đang ngồi sẵn.
Chỉ bốn chỗ, không có Chu Phước Thịnh, vừa đủ.


-Hai vị hôm nay tới đây là muốn quy phục Đào Hoa Đảo chúng ta hay là muốn hợp tác đây.
Ta lười dài dòng, lập tức ngả bài, cho bọn hắn hai sự lựa chọn.
-Tuỳ công tử vừa rồi đại phát thần uy, e rằng chân khí đã cạn kiệt rồi chứ.


Hương Tuý Phu Nhân là đang mặc cả, nữ nhân đều là ưa thích dạng này, nàng là, Thuỵ Vân Phu Nhân cũng là.


Bất quá nàng đoán đúng, một chiêu vừa rồi màu mè vô cùng, lại muốn một kích đem Chu Phước Thịnh đánh gục, đã hao hết chân khí trong người ta, nhưng chỉ là trong người Đệ Nhị thôi. Ta đã bắt đầu tu luyện một môn công pháp gọi là Minh Ngọc Công, cùi bắp, nhưng mà có thể khiến chân khí mang màu trắng nõn như ngọc, còn toả sáng đúng như tên gọi, phối hợp với Lưu Tinh Tiễn Chỉ, là tuyệt phối.


Nhưng chân khí bản tôn thì mênh mông như biển, một chiêu lúc nãy, phát trăm lần cũng được, Dịch Cân Kinh chính là lợi hại như thế đấy. Hơn nữa chân khí được sơn màu, uy lực tăng lên gấp bội, đây đã là chân lý rồi, cấm cãi.


-Ha ha vừa mới bắn tiễn khí, đương nhiên cũng khô cạn, bất quá được bồi tiếp cường giả xinh đẹp như phu nhân, ta lập tức lại tràn đầy, bắn thêm vài lần cũng được. Haha.
-Công tử thật đúng là Lưu manh hihi


Theo một câu hờn dỗi này của Hương Tuý Phu Nhân, chuyện liền đâu vào đó. Chu Phước Thịnh sau khi bò lên khỏi biển, đã quay lại thuyền dưỡng thương rồi, cũng không tham dự. Dù sao chỉ cần Hương Tuý Phu Nhân đồng ý là được.


Cả ba bang phái cộng đồng giúp đỡ Đào Hoa Đảo phát triển, sau này còn có Đông Phương Gia tới nữa.


Cự Kình Bang chuyên khai thác hải sản, Cự Điểu Bang chuyên buôn muối. Ở cái Đông Nam Thiển Hải này còn thiếu muối sao, cho nên Cự Điểu Bang là yếu nhất, thường xuyên phải giao thương xa xôi, đến bên Đông Thắng Thần Châu bên kia. Bây giờ có Đông Phương Gia móc nối, có thể mở rộng địa bàn sang bên Thập Vạn Sơn Châu một phen. Nghề quan trọng như buôn muối, ở một dải phía đông Thập Vạn Sơn Châu đều là Đông Phương Gia độc quyền đấy, bất quá đồ chơi này bao nhiêu cũng thiếu, sản lượng không bằng Đông Nam Thiển Hải, hợp tác lên cả hai cùng có lợi, cớ sao không làm. Cho nên Ưng Linh Quang rất là vui mừng với hợp tác này.


Cự Kình Bang chuyên làm khai thác khoáng sản, nhưng chỉ là thu lấy khoáng sản thô, mà Đông Phương Gia, truyền thừa lâu đời, đối với sản xuất trân phẩm đã nghiên cứu kỹ càng, cũng là đang cần nguyên liệu gấp. Chu Phước Thịnh hẳn sẽ vui vẻ với hợp tác đấy.


Mà Mai Thuý Phường càng có ý tứ, là kỹ viện đấy, còn buôn bán thuốc phiện, công khai, hèn chi kêu Mai Thuý Phường. Nếu biết Đào Hoa Đảo từ một chỗ nhân gian tiên cảnh sắp biến thành ổ ăn chơi hưởng lạc, không biết Hoàng Lão Tà có tức điên không? Mục tiêu cũng không xa, cứ nhắm Khoái Hoạt Lâm của Trầm Lãng mà phấn đấu. Chỗ đó được mệnh danh là chốn sung sướng nhất toàn Cửu Châu, không có một trong. Đáng tiếc bây giờ đã sắp nát rồi.


Giờ là thời của Đào Hoa Đảo.
Tất nhiên ta lại lười quan tâm chi tiết, để bọn hắn đấu võ mồm giành lợi ích đi.


Mấy ngày sau, Đông Phương Thần Khởi vội vàng chạy tới, cả đám góp thành một cái chợ, nước bọt tung bay. Bởi có ta gật đầu khẳng định cùng ủng hộ, Phùng Mạc Phong lấy được lợi ích lớn nhất, ngồi vững vị trí đảo chủ Đào Hoa Đảo.


Vốn muốn định tìm Hương Tuý Phu Nhân luận bàn đấy, nhưng nàng bận đến tối tăm mặt mũi, mà sự chú ý của ta, đã va vào một nơi khác.


Phùng Hành Phu Nhân đột phá Tiên Thiên Cảnh rồi. Nàng trẻ lại tầm mười tuổi, nhìn như ba mươi, không có nét gì thanh xuân tươi trẻ, mà tràn đầy thành thục dịu dàng. Khuôn mặt hiền hậu tuyệt mĩ, đẹp đến động lòng thiên quân vạn mã. Cho dù là đứng giữa vô số mĩ nữ Tiên Thiên, cũng chắc chắn nổi bật, không thua kém ai. So với Mai Siêu Phong, chỉ có thể nói là Mai Siêu Phong không có tuổi, mà có, thì là tuổi lozz.


Kèo này cược đúng rồi.
Mà nàng bây giờ là của ta, đều là của ta.
Giúp huynh trưởng nàng ngồi vững ghế đảo chủ Đào Hoa Đảo, giúp nữ nhi nàng khỏi biến thành cướp biển mắt chột, và đặc biệt giúp nàng thoả mong ước lớn nhất trong đời, thành tựu Tiên Thiên Cảnh.


Bốn trừ ba bằng hai, không phải ta thì ai?


Việc vui liên tiếp tới, việc buồn cũng qua mau, hôm nay là giỗ 50 ngày của Hoàng Lão Tà đấy. Phùng Hành Phu Nhân một thân tang phục màu đen, vẻ mặt u uất hiện lên trên dung nhan tuyệt mĩ, yếu đuối thê lương, thật là khiến mọi người thương xót. Đương nhiên chỉ có mình ta mới được an ủi nàng.
Phòng trống.


Hoàng Dược Sư cả hột tro cũng không còn, di ảnh của lão là một bức tranh chì vẽ theo phong cách hiện đại, giống y hệt, tựa như ảnh chụp đen trắng. Trước di ảnh là một bát hương đã lụi tàn. Chẹp, nếu không phải biết Hoàng Lão Tà là đi Luân Hồi thì ta cũng không dám làm bậy như này, chuyện tâm tinh không đùa được đâu.


-Công tử tới rồi.
Phùng Hành Phu Nhân ngồi quỳ trước di ảnh của lão, nghe tiếng cửa mở cũng không quay đầu lại, lên tiếng.
-Haha ta là tới an ủi phu nhân đấy, vậy mà phu nhân lại không chào đón ta, thật thương tâm.


Mĩ quả phụ tóc cuốn cao trên đầu, chải chuốt gọn gàng. Một thân quần áo tang màu đen tiêu chuẩn đen thân thể hoàn toàn gói lại, chỉ chừa lại cái cổ thon dài ngẩng cao, ta đương nhiên gặm lấy đầu tiên, nàng nghiêng đầu qua một bên thuận tiện ta ɭϊếʍƈ lấy, cắn lấy.


-Nhưng lại chọn thời điểm, địa điểm như này. Chẳng lẽ không thể chừa cho ta một chút tôn nghiêm cuối cùng sao.


-Haha phu nhân, ngươi không cần dối lòng. Ngươi hận Mai Siêu Phong bao nhiêu, lại hận Hoàng Dược Sư bao nhiêu, ngươi tự nhiên rõ ràng. Nào phu nhân, phóng thích tà ác và ɖu͙ƈ vọng của ngươi đi, dù là cái gì, ta đều, Ưa Thích.


Phùng Hành Phu Nhân im lặng không lên tiếng, chỉ là cơ thể nàng đã tựa vào người ta, cho ra đáp án. Ta từ phía sau ôm nàng, ɭϊếʍƈ cổ nàng ɭϊếʍƈ lên vành tai tinh xảo, da thịt tựa như tuyết, không chút tì vết. Rồi từ bên cạnh tiến tới hôn lên môi nàng, thật mềm mại, nước bọt cũng thật ngọt, đầu lưỡi cũng duỗi ra mặc ta tận tình nhấm nháp.


-Thật ngọt.
-Ta ăn đường.
-Haha phu nhân ngươi vậy mà có chuẩn bị, vậy phải chăng bên dưới cũng đã ướt?
Phùng Hành Phu Nhân vậy liền đỏ mặt gật đầu, tựa như hoa hải đường nở rộ, xinh đẹp động lòng người.
-Ưm, công tử có thể trực tiếp hưởng dụng.


-Haha phu nhân dốc lòng, ta ưa thích.


Nói rồi mĩ quả phụ nằm ngửa xuống sàn, đầu hướng về phía di ảnh Hoàng Dược Sư, đem hai chân dạng ra, tự đem váy vén lên bên hông, lộ ra vườn xuân được cắt tỉa gọn gàng. Âm hộ căng đầy múp máp, cánh hoa đầy đặn nở rộ, màu nâu tím đặc trưng của thục phụ, không biết qua một đoạn thời gian được Tiên Thiên Chân Khí nuôi dưỡng, có thể hay không trở lại màu hồng phấn như thủa còn trinh nguyên. Đây mới là cái Tiên Thiên Huyệt thứ hai ta được hưởng dụng thôi, không rõ lắm. Nhưng nhìn Thuỵ Vân Phu Nhân sinh hai đứa con, lại trải qua đếm không hết ƈôи ȶhịȶ cắm vào, ngọc môn vĩnh viễn là một màu hồng phấn, so với của nữ nhi nàng còn đẹp, khả năng ngọc môn Phùng Hành Phu Nhân trở lại phấn nộn là chắc chắn.


Hắc, để ta nghiên cứu tác dụng của Tiên Thiên Chân Khí trên người nàng vậy, mỗi ngày kiểm tra một lần là được.
Ta đưa ngón tay sờ lấy, vậy mà ướt đẫm.
-Đúng thật là ướt đẫm, phu nhân ngươi làm sao làm được.
-Ta thủ ɖâʍ a. Mời công tử tiến vào.
-Vậy ta cũng không khách sáo.


Ta lập tức cởi sạch đồ, nhìn di ảnh Hoàng Lão Tà một cái, lão đầu, dám ghê tởm ta, đáng đời.
-Phu nhân ta tới đây.


Nói rồi đem cả cây ƈôи ȶhịȶ cắm vào âm đạo nàng, sâu không thấy đáy, ta dập mông lút cán, mới vừa vặn đội lên cổ tử cung. Bên trong ướt sẵn, cũng không dầm dề, nhẹ nhàng bóp lấy ƈôи ȶhịȶ ta, cũng không chặt khít. Quả nhiên tiên phàm cách biệt, nàng thua cho Mai Siêu Phong, cũng không oan.


-Vừa khô, vừa lỏng, lại sâu không thấy đáy. Hắc, hèn chi Hoàng lão quỷ yêu thích nữ đồ nhi của mình chả ngó ngàng gì phu nhân.
Ta cố ý gợi lên thù hận trong lòng Phùng Hành Phu Nhân.


Phùng Hành Phu Nhân đỏ mặt, nhưng vĩnh viễn sẽ không e thẹn. Nàng dùng chân dài quặp chặt lấy mông ta, để ƈôи ȶhịȶ của ta có thể cắm càng sâu, cũng ra sức siết chặt âm đạo, tăng thêm cảm giác áp bách.


-Bởi vậy công tử để ý ta một cái hoa tàn liễu héo làm gì. Thật là lãng phí đan dược. Nếu công tử muốn nữ nhi ta, cũng có thể đạt được.
Mĩ quả phụ nhìn ta, ánh mắt nghi hoặc. Ta cười nhìn nàng.


-Haha ta nói rồi, phu nhân ngươi đánh giá thấp chính mình. Vẻ đẹp của ngươi, Hoàng Dược Sư một tên lão văn nghệ sao có thể hiểu. Sau này phu nhân sẽ từ từ nhận ra.
-Dù sao sau này cũng không rời được công tử rồi. Haizz, mời công tử hưởng dụng thân thể ta.


-Hắc hắc, hưởng dụng gì mà hưởng dụng, cùng vui cùng vui.


Ta cúi xuống hôn nàng, mĩ quả phụ nhiệt tình đáp lại, nồng nhiệt hơn hẳn lúc nãy, ngồi dậy hai tay chống trên sàn, hạ thân cử động quất cắm mật huyệt của nàng, va chạm âʍ ɦộ căng phồng của nàng, rất thoải mái, ƈôи ȶhịȶ dần dần cảm nhận âm đạo siết chặt từ từ, ɖâʍ thuỷ cũng tiết ra từng chút một. Vô cùng thoải mái, nàng thật là một cái vưu vật, có thể để nam nhân làm cả ngày cũng không thấy mệt mỏi. Hoàng Lão Tà vậy mà chán nàng, ngu ngốc.


Phùng Hành Phu Nhân thân trên hoàn toàn hoàn hảo, mặt chỉ hơi đỏ ửng, từ háng trở xuống lại trống trơn, thừa nhận nam nhân cắm rút, miệng hừ khẽ, thật là xinh đẹp lại dịu dàng.
-Phu nhân, từng có bao nhiêu cây côn làm qua huyệt của ngươi vậy.


Ta nhẹ nhàng kéo ra đút vào, sảng khoái dễ chịu, cứ đà này còn lâu mới bắn tinh, trong phòng lại âm u lạnh lẽo, cũng là rảnh rỗi, bắt đầu kiếm chuyện nói. Phùng Hành Phu Nhân cũng không nghĩ ngợi, đáp ngay.
-Của công tử là cái thứ hai.


Ta cũng không nhìn ra nàng là nói dối, chuyện này, Chân Lý Chi Nhãn nhìn không ra. Bất quá có vẻ là thật rồi. Xem ra nàng là một cái trung trinh nương tử, hắc, ta ưa thích.
-Ồ, ngươi vậy mà chưa từng nghĩ qua trả thù Hoàng lão quỷ sao?


-A cũng từng nghĩ qua, nhưng ta chưa từng rời đi Đào Hoa Đảo, ở trên đảo không thể qua mặt được lão, cho nên có muốn cũng không làm được. ư
Chậc, xem ra nàng là một con chim hoàng yến bị nuôi nhốt. Đã gặp bản công tử, vậy để bản công tử dẫn nàng đi tận hưởng tự do đi.


-Vậy ƈôи ȶhịȶ của ta so với lão thì thế nào?
-A dài hơn chút, lão chưa từng cắm đến tận cùng mật huyệt của ta ư a
-Vậy ta làm phu nhân có sướng không?
-A sướng, thật thoải mái ư dễ chịu
Phùng Hành Phu Nhân bắt đầu rên rỉ càng nhiều, âm thanh nhỏ nhẹ êm ái, vào tai ta cũng thật thích.


-Hắc, phu nhân ngươi thật quá mê người.
-Ư công tử yêu thích là được rồi a
-Thích, rất ưa thích.


Ta để nàng nằm ngửa trên sàn như vậy, khi thì nằm đè lên người nàng, khi thì chống tay lên sàn, lúc thì lại ngồi dậy vừa ôm đùi nàng, vừa nhìn di ảnh Hoàng Lão Tà, vừa cắm rút mật huyệt nương tử của lão, chơi vui đến quên cả thời gian.


Phùng Hành Phu Nhân cao trào, âm đạo co rút cũng không mạnh, không thể đem ta siết ra tinh dịch, lại để ta tiếp tục chơi lấy huyệt của nàng. Mĩ quả phụ cao trào cũng đặc biệt nhẹ nhàng, thân thể cứng đờ một cái, sau đó giãn ra, run run tiếp tục hưởng ứng ta cắm rút. Đôi mắt nàng trong đêm tối nhìn có vẻ sáng rõ, dù là cao trào cũng một mảnh thanh minh, chỉ có gò má càng ửng hồng cùng hơi thở hơi gấp chứng minh nàng vừa tiến đến đỉnh cao của tình ái.


Cảm giác áp bách của âm đạo cùng cảm giác ấm nóng của ɖâʍ thuỷ truyền đến ƈôи ȶhịȶ của ta chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, sau đó lại trở về như cũ, mặc ta tiếp tục nhẹ nhàng cắm rút.


Đến khi nàng lại lần nữa cao trào, ta mới tích luỹ đủ khoái cảm, nhẹ nhàng khoan khoái xuất tinh. Toàn thân nhẹ nhàng thư thái, trong óc một mảnh sáng suốt, thần thanh khí sảng, không hề có tỷ mệt nhọc.
Nhặt được bảo bối rồi.
Quả nhiên không hổ là thứ bản công tử muốn nhất cái Đào Hoa Đảo này.


Không lệch đi đâu được.
Quá trình hoan ái dài dòng, cũng nhẹ nhàng vui vẻ, hồn nguyên lại dạt dào không dứt. Trong khi người ta còn đang vất vả đánh quái cày level, ta đã cắm máy chạy auto, còn dùng hack.
Server Luân Hồi này, bản công tử đứng top 1 rồi.


Ta nhìn Phùng Hành Phu Nhân sắc mặt đỏ ửng, hơi thở hơi gấp, thân thể run nhẹ, xem ra cũng thoải mái. Nàng thân trên hoàn hảo không tổn hại, mặt hơi đỏ, trán hơi lấm tấm mồ hôi, nhìn hoàn toàn bình thường. Dưới háng mật huyệt bị banh ra tinh dịch chảy ròng ròng, mãi không thể khép lại, hắc, thật lỏng. Nhưng lại là một cái bảo bối tuyệt thế, không so Luân Hồi Bảo Khí kém tý nào.


Thất giai của ta, trông cậy hết cả vào phu nhân rồi.


Phùng Hành Phu Nhân ngồi dậy, cũng mặc kệ tinh dịch chảy ra dưới háng, cúi đầu về phía ƈôи ȶhịȶ đang ngỏng cao của ta, tiến hành vệ sinh dọn dẹp, mông tròn chổng cao không giữ lại chỉa về di ảnh Hoàng Lão Tà, nàng là đang phát tiết phẫn nộ cùng oán hận của mình đấy, thật là đáng yêu. Ta ngồi dạng háng hưởng thụ mĩ quả phụ dịu dàng tỉ mỉ dọn dẹp, ƈôи ȶhịȶ vẫn là cứng rắn như cũ.


-Được rồi, phu nhân, nên đổi chỗ thôi.


Ta vỗ vai Phùng Hành Phu Nhân ý bảo dừng, nàng mới ngừng lại việc ßú❤ ɭϊếʍƈ ƈôи ȶhịȶ của ta. Kĩ thuật nàng rất tốt, cũng rất tỉ mỉ, nhưng quá nhẹ nhàng ôn nhu, cứ ßú❤ côn như vậy, đến lệch hàm cũng không xuất tinh được. Bất quá rất thoải mái, hơn nữa nếu ta không bảo nàng dừng, chắc chắn Phùng Hành Phu Nhân sẽ không dừng lại, cho dù lại khó chịu đi nữa.


-Đi phòng của ta đi.
-Được.
Phùng Hành Phu Nhân dùng khăn lau âʍ ɦộ đẫm tinh dịch, đứng thẳng dậy thả váy xuống, chỉnh lại tóc tai, ngoại trừ sắc mặt hơi đỏ, hoàn toàn không nhìn ra khác lạ, thật là một cái vưu vật.


Nàng phục vụ ta mặc quần áo, tỉ mỉ cẩn thận từng chút một, nhưng rất nhanh chóng, tựa như vô cùng quen thuộc. Sau đó ta đi tới khuê phòng của nàng. Bên trong đã chuẩn bị chăn nệm sẵn sàng, trên giường đã kê tận hai cái gối. Ánh nến sáng rõ lung linh, lộ ra vẻ ấm áp.
-Công tử có muốn tắm rửa không?


-Không cần. Phu nhân muốn tắm sao?
-A không cần. Đêm đã khuya rồi. Để ta phục vụ công tử nghỉ ngơi.


Nói rồi giúp ta cởi quần áo, lại cũng cẩn thận tỉ mỉ và nhanh gọn, lập tức đem ta lột sạch, để ta ngồi trên giường. Nàng nhìn khuôn mặt tuyệt soái của ta một cái, rồi đứng trước mặt ta tự mình bỏ đi tang phục, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng như múa, xinh đẹp thoát tục. Rồi toàn thân trần truồng đứng đó, hai tay ôm dưới ngực, cố gắng đem hai nãi cầu hình mướp đã rủ xuống ép vào nhau tạo thành một đạo khe rãnh, nhìn ta ái ngại.


-Để công tử chê cười rồi, nãi cầu ta đã xệ.
-Haha, không sao bản công tử đúng là không thích xệ, hắc hắc để bản công tử bóp cho nó căng phình lên, haha
-Vậy mời công tử thương xót.


Phùng Hành Phu Nhân giữ nguyên tư thế đạp bước tiến tới ta. Dù sao cũng là người luyện võ, thân hình không được hoàn hảo vô khuyết nhưng tuyệt đối cân xứng đẹp đẽ, khúc nào ra khúc đó, bụng dưới không có một tý mỡ thừa, mông cũng nẩy nở, a, rất nẩy đấy, uốn éo tiến tới gần ta.


-Thật mềm.
Độ mềm sánh ngang Thuỵ Vân Phu Nhân, nhưng tất nhiên không đàn hồi bằng, còn cần ta tích cực xoa bóp một phen.
-Tới đây nào phu nhân.
-Ưm.


Ta kéo eo nàng tới gần, nàng dễ dàng đem ƈôи ȶhịȶ ta nuốt hết vào âm đạo. Sau đó ta đổ người xuống trên giường, sau đó uốn éo người chỉnh lại vị trí, nằm ngay ngắn trên giường, đầu tựa lên gối. Phùng Hành Phu Nhân nằm trên người ta, ƈôи ȶhịȶ không hề rời khỏi âm đạo nàng, bên trong vẫn là khô cằn lỏng lẻo như cũ, tựa như đất hạn đã lâu, cần mưa rào tưới tắm.


-Phu nhân ngươi động đi, nãy ta động rồi nha.
-Ưm, nếu công tử khó chịu, liền bảo ta.
Phùng Hành Phu Nhân cố hết sức thoả mãn ta, khi thì ngồi dậy dập mông, khi thì nằm bẹp bên người uốn éo thân thể, vô cùng tận tâm.
-Phu nhân, lần trước Hoàng lão quỷ chơi ngươi là khi nào?


-Gần được một năm rồi, huyệt ta lỏng, lại ít nước, hắn không ưa thích.
-Ha ha nhưng ta lại ưa thích, phu nhân đánh giá thấp chính mình, thân thể ngươi chính là một cái đại bảo bối, cả cái Đào Hoa Đảo này đổi lấy ngươi cũng không đủ. Haha
-Đa tạ công tử khen ngợi.


Gặp ta không tiếc lời khen ngợi, Phùng Hành Phu Nhân cũng vui vẻ, nhiệt tình hơn mấy phần, ra sức phục vụ ta. Nàng cố gắng cao trào ba lần, mới bức bách ta bắn ra tinh dịch.
-Công tử, ta thật vô dụng.


-Sau này không cần nói những lời như này nữa, bản công tử thật yêu thích phu nhân, cũng yêu thích cùng phu nhân hoan ái như vừa rồi.
-Ừm, ta đã biết.
-Đã khuya đi ngủ thôi.
Phùng Hành Phu Nhân giúp ta dọn dẹp ƈôи ȶhịȶ.
-Công tử, tinh dịch của ngươi thật lạ kì, ngọt, béo, thật dễ ăn.


-So với của lão tà thì sao?
-Không biết, ta chưa từng ăn tinh dịch của lão. Nhưng ta đọc trong thư tịch thấy tinh dịch đều là tanh tanh mặn mặn đấy.


-Lão tà thật là ánh mắt ngu muội, vậy mà lãng phí phu nhân ngươi. Tinh dịch của ta đặc biệt, so với linh đan diệu dược còn tốt, sau này, không, phu nhân bây giờ ăn một lần đi.
-Ưm.
Ta cả linh đan Tiên Thiên Đan cũng lấy ra được, nàng cũng không hoài nghi, hiểu ý nhiệt tình ngậm lấy ƈôи ȶhịȶ của ta ßú❤ ɭϊếʍƈ.


-Phu nhân, không cần e ngại, nhiệt tình hết cỡ đi. Ngươi ßú❤ côn như vậy, sáng mai ta còn chưa bắn đấy.
Phùng Hành Phu Nhân dừng lại, nhìn ta với ánh mắt e ngại.
-Ta sợ công tử chê cười.


-Có gì mà chê cười, phu nhân cứ thoái mái phóng thích ɖu͙ƈ vọng của mình đi, đừng đè nén. Cho ta thấy một mặt nồng nàn như lửa của phu nhân nào.
-Ưm.


Mĩ quả phụ cũng không e dè, ra sức ßú❤ côn ta, tận dụng hết mọi kỹ năng. Nhưng bản chất của nàng chính là luôn dịu dàng ôn nhu, có nhiệt tình lên, cũng như than ấm mùa đông, chẳng đốt được ai. Nhưng ta chính là không chịu nổi cái kiểu ôn nhu này, rất nhanh bị nàng ʍút̼ ra tinh dịch. Nàng đã là bảo bối tuyệt thế chỉ dành riêng cho ta, ta cũng không keo kiệt, tinh nguyên không giữ lại đem cho nàng.


Mĩ quả phụ hoàn toàn đem tinh dịch nuốt vào bụng, một giọt cũng không bỏ sót, còn ɭϊếʍƈ sạch tàn dư trên quy đầu, sau đó mới ngừng lại cảm giác ấm nóng đang lan ra từ dạ dày.
-Thật thần kì, thật dễ chịu.
-Haha, vậy sau này phu nhân ăn nhiều một chút.
-Ưm


Phùng Hành Phu Nhân cuối cùng cũng e thẹn đáp nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt tưởng chừng như vĩnh viễn hiền dịu đã có một chút sắc thái diễm lệ, thật là động lòng người.
-Khuya rồi, nên nghỉ ngơi.
Ta nhìn nàng, ánh mắt liếc về ƈôи ȶhịȶ vẫn đang ngỏng cao.
-Ưm.


Phùng Hành Phu Nhân hiểu ý, dùng chân khí dọn sạch đống bầy nhầy trong âm đạo, lấy khăn lau sạch, lại xuống giường súc miệng kĩ càng, nàng đã biết ta thích sạch sẽ, sau đó tắt đèn, leo lên giường tiến vào vòng tay ôm ấp của ta. Ta nghiêng người ôm nàng vào lòng, nàng dịu dàng cầm ƈôи ȶhịȶ ta dẫn lối tiến vào mật huyệt. Mĩ quả phụ rất nhanh ngủ thϊế͙p͙ đi, trên khuôn mặt lộ vẻ thoả mãn, tươi cười, chắc chắn đang mơ một giấc mơ đẹp. ta không cần ngủ, nhưng cũng rất hưởng thụ cảm giác này. Thỉnh thoảng trở mình, đặt người đẹp mơ ngủ nằm lên trên người mình, ƈôи ȶhịȶ chưa từng rời đi mật huyệt ấm áp của nàng.


Bên trong linh hồn Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả điên cuồng thiêu đốt, hồn nguyên tràn ra không dứt. Vừa xài hack còn cắm auto cày ngày cày đêm, ta, vô địch vậy.
Sáng hôm sau.


Phùng Hành Phu Nhân dậy được sớm, lại nhiệt tình nhấp nhô trên người ta, muốn để cho ta bắn ra tinh dịch đã tích luỹ cả buổi tối. Ta cũng lập tức thoả ước nguyện của nàng, nhanh chóng đầu hàng bắn ra tinh dịch.


Mĩ quả phụ ngồi trước gương, vẻ mặt không thể tin được nhìn bản thân trong gương. Xinh đẹp trẻ tuổi, tuy không như cô nương mười tám, nhưng vẫn quyến rũ động lòng người theo cách riêng. Ta từ phía sau sờ khoé mắt của nàng.
-Nếp nhăn vậy mà đã biến mất, thật thần kì.
Người đẹp rơi lệ.


-Đa tạ công tử.
-Vậy còn không mau báo đáp bản công tử.
Ta dùng ƈôи ȶhịȶ chọc má nàng, để nàng vừa khóc vừa cười. Liếc ta một cái.
-Hư hỏng.


Thái độ cũng đã cởi mở hơn, trên mặt Phùng Hành Phu Nhân đã hiện lên nhiều biểu cảm hơn. Nữ nhân mà, biết nàng muốn gì, thoả mãn nàng, liền có thể nắm lấy trái tim nàng. Bởi vậy tán gái chỉ cần hai thứ, đẹp trai và giàu.


Bởi mĩ nhân nhiệt tình, ta rất nhanh đem tinh dịch bắn cho nàng. Sau này trở đi, đây cũng sẽ là bữa sáng của nàng luôn, cho đỗ tốn cơm tốn gạo.
Sau đó là quãng thời gian vui chơi hưởng lạc.


Đông Phương Hà Duyên, Đông Phương Ân Trí cùng Hoàng Tố Hy, Hương Trấn cuốn thành một đoàn, vui chơi đến quên cả trời đất, à ngoài vui chơi còn có hợp tác kinh doanh, các nàng cũng là bận rộn. Ta cũng là mặc kệ các nàng. Đừng cắm sừng ta là được. Đối với vấn đề này ta cũng không lo lắng. Cho dù các nàng có diễn xuất giỏi đến đâu, lấy tu vi tam giai nhị giai gà mờ đó ra lừa dối cường giả lục giai linh niệm hùng mạnh như ta, nằm mơ. Thuỵ Vân Phu Nhân cũng hiểu điều này, cho nên phái Tuỳ Vân Vệ kè kè đi theo các nàng, tránh cho sai lầm. Vị phu nhân này, cũng là thấu hiểu tâm lý nam nhân, tránh cho ta đỡ phiền rất nhiều.


Mà ta cũng là bởi vậy nhàn rỗi.
Ngoại trừ mỗi ngày cấp một ít thời gian chữa thương cho Hoàng Dung, tất cả ta đều dành lên trên người Phùng Hành Phu Nhân đấy. Không chăm chỉ cày cấy, nông dân không nạp sao có thể lên level nhanh được.
Đương nhiên không chỉ làʍ ȶìиɦ.


Phùng Hành Phu Nhân vậy mà có được siêu trí nhớ, trong nguyên tác cũng là, lại thông minh tuyệt đỉnh. Hoàng Lão Tà vậy mà lại lãng phí nàng, đáng chết. Ngâm thơ, vẽ tranh, uống trà, ca hát… nàng đều tinh thông. Cho nên quá trình cày cấp trên người mĩ quả phụ cũng không nhàm chán, ngược lại rất thú vị.


Một đình viện hẻo lánh trên Đào Hoa Đảo.
Ánh trăng treo cao trên đầu. Mưa cánh hoa anh đào vĩnh viễn không bao giờ dừng trên Đào Hoa Đảo.
Thân hiệp khách, danh tiếng truyền xa, giang hồ đàm luận
Kẻ thù nhiều, bằng hữu chỉ được đôi ba, giang hồ khó gặp đối thủ


Tiếng mưa vụn vỡ, gió lên như thuỷ triều, nhấc tay thành sóng lớn
Chiêu số chưa thu, cười ba tiếng, lòng đã say
Xa xa gió rít chợt quay đầu, trăng sáng rọi Thông Thiên Phong
Trời đất mênh mông, dương khí tràn đầy, đạp ca tới Đông Phương


Dưới đèn hoa rực rỡ, nâng chén rượu nồng, quan khách đều hân hoan
Cùng say sưa, rũ lỏng tay áo, xua tan mây mù


Phùng Hành Phu Nhân ngồi trên bãi cỏ, toàn thân trần truồng, trên vai chỉ khoác một tấm áo lụa mỏng, vừa ca hát vừa bóc nho. Khuôn mặt vui vẻ thoải mái không che dấu, dưới ánh trăng vàng chiếu rọi càng thêm dịu dàng ấm áp.


Nàng thật thông minh, lại tinh thông nhạc lý, nghe ta ù ù cạc cạc hát mấy giai điệu kiếp trước nghe được, lại theo ý tứ lời nhạc nửa nạc nửa mỡ ta mô tả lại, hoàn mĩ phục chế ca khúc, còn đem vần điệu làm cho trôi chảy. Đối với âm nhạc Phùng Hành Phu Nhân cũng thật là ưa thích, cho nên quãng thời gian này trôi qua cũng là đang làm chuyện này, trừ lúc làʍ ȶìиɦ.


Ta thoải mái nằm gối đầu lên đùi nàng, nhìn trăng sáng, lại nhìn hai nãi cầu căng đầy của nàng. Trải qua ta không ngừng nghỉ tận tình mát xa, đã từ mướp xệ biến thành quả lê căng, phối hợp với khuôn mặt và thân hình của Phùng Hành Phu Nhân, đã là hoàn mĩ, không cần biến thành bát úp làm gì.


Tựa lên đùi êm của mĩ nhân, ăn nho nàng tỉ mỉ bóc kĩ, nghe giọng ca ngọt ngào của nàng, ngắm nhìn ngàn vạn cánh hoa anh đào tung bay dưới ánh trăng, thật là thoải mái dễ chịu. Ta trong chốc lát vậy mà quên đi bảy vị nương tử.
Thật đáng chết.


Cũng là cái mồm làm hại cái thân, lúc đó nói một năm đột phá Tiên Thiên làm gì, để bây giờ phải chôn chân tại Linh Thứu Sơn. Các vị nương tử ráng chịu đựng, kì hạn một năm đến, ta lập tức đưa các nàng tới Đào Hoa Đảo ngắm hoa đào.


Giữa chốn giang hồ, tuổi trẻ khinh cuồng, một lòng tung hoành thiên hạ
Ân oán theo năm tháng, kiếm lướt qua, ngựa phi nhanh
Hồng trần còn đó, chẳng bận lòng, chỉ tham luyến sinh sát
Đàm luận trong cơn say, tỉnh lại hoa đã tàn
Vẫn nói rằng thiếu niên giang hồ không thiếu thế sự phồn hoa


Là bạn hay thù, chẳng ngại một trận thống khoái
Chờ ngày nào đó có người bằng lòng cùng ta, lau đi máu tanh, thưởng trà đàm luận
Cảnh mộng vẫn như xưa, trăng sáng rọi chân trời.
Tiếng ca êm ái của Phùng Hành Phu Nhân vừa dứt.
Bộp bộp bộp
-Bài hát thật hay, cũng hợp cảnh vật đêm nay.
-A.


Phùng Hành Phu Nhân thất thanh la lên. Mĩ quả phụ vội vàng kéo áo che lại thân thể mê người, vội vàng chạy vào trong biệt viện gần đó. Kì thật ta đã đáp ứng nàng sẽ dùng trường linh niệm bao phủ nơi này, nàng mới chịu cùng ta trần truồng hoà mình với thiên nhiên. Ta xác thực cũng làm thế, đương nhiên có một ngoại lệ, chính là Phùng Mạc Phong. Chuyện ta có thể đạt được Phùng Hành Phu Nhân, e rằng cũng trải qua suy tính kỹ càng của hai huynh muội. Đối với nàng, Phùng Mạc Phong là người đáng tin cậy nhất, ta cũng không bằng. Đương nhiên ta cũng không so đo chuyện này, cũng coi đây là chuyện tốt.


Ta đứng dậy kéo áo khoác lại, cột dây. Cũng không thể trần truồng tiếp đãi một cái nam nhân được.
-Phùng huynh có chuyện gì?
-Quấy rầy nhã hứng của hai ngươi. Hương Tuý Phu Nhân nhờ ta mời đệ tới dự tiệc.
Quan hệ kéo gần, xưng hô cũng thanh đổi.
-Phiền phức, không đi.


-Chỉ là tiệc rượu riêng, chỉ có nàng cùng Chu Phước Thịnh và Ưng Linh Quang.
-Không mời huynh?
-Có mời, nhưng ta tự hiểu ý bọn hắn chỉ muốn mời đệ, nên từ chối. Bọn hắn cũng nói rõ là muốn để Chu Phước Thịnh bồi tội với đệ.
-Hắn có làm cái mẹ gì đâu mà bồi tội.


-Ai bảo vừa gặp đệ đã đánh hắn trọng thương, giờ mới lành đấy. Hắn sợ hãi, nên mới muốn bồi tội.
-Cũng được, gặp bọn hắn một lần, tránh cho sau này dã tâm bọn hắn bành trướng, phiền phức.
-Vậy đa tạ đệ rồi.
Phùng Mạc Phong hiểu ý ta muốn đỡ hắn, nên mới nói đa tạ.


Còn về Hương Tuý Phu Nhân, hắc, trước đó còn có ý tưởng với nàng, bây giờ ta đã có auto cựk mạnk, mây bay rồi.
-Huynh trưởng, mời dùng trà.


Phùng Hành Phu Nhân đã ăn mặc kín mít ra phục vụ hai ta trò chuyện. Vốn nàng muốn tránh đi đấy, nhưng ta muốn nàng nghe, cũng hay hỏi ý kiến nàng, cho nên nàng cũng tự giác dốc lòng. Mĩ quả phụ này đúng là thông minh tuyệt đỉnh, tố chất chính trị cũng mạnh. Hoàng Lão Tà đúng là lãng phí nàng, chết đáng lắm.


Phùng Mạc Phong nhanh chóng rời đi.
Không quấy rầy cuộc sống thần tiên của ta.