Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 25: Tuý Sinh Mộng Tử

Đào Hoa Đảo.
Trong một thư phòng nào đó.
-Công tử, Đông Phương Kiều Ân đã thu phục được Ngũ Nhạc Kiếm Phái. Phu nhân hỏi công tử bao giờ quay lại Đông Phương Thành.


-A nàng ta quả thật bản lĩnh không nhỏ. Nhưng mà không sao, nàng còn có thể tấn công Đông Phương Thành sao. Tạm thời kệ nàng ta. Xử lý xong công chuyện bên này, ta sẽ về.
-Vâng công tử, thuộc hạ xin cáo lui.


Tên Tuỳ Vân Vệ này cũng rất chuyên nghiệp, thấy ta ngồi nghiêng trên ghế, dù có bàn che chắn, cũng có thể thấy một nữ nhân đang quỳ giữa háng ta ra sức ßú❤ ɭϊếʍƈ, cũng nửa lời không nhắc tới, thấy ta định ra thời gian trở về Đông Phương Thành, liền lễ phép rời đi, để ta tiếp tục hưởng thụ.


Mà người đẹp dưới háng, không phải Phùng Hành Phu Nhân thì còn ai. Mĩ phu nhân này càng ngày càng đẹp rồi, bây giờ tu vi đã được củng cố, nhan sắc nàng trải qua Tiên Thiên Chân Khí ôn dưỡng, đã có thể xưng tuyệt thế, nghiêng nước nghiêng thành. Hơn nữa càng ngày càng biết chiều chuộng nam nhân, để ta thoải mái dễ chịu vô cùng. Lâu lâu đổi gió lại đi Mai Thuý Phường tìm Hương Tuý Phu Nhân luận bàn. Hai đại mĩ nhân, một dịu dàng như nước, đơn sơ mà dịu dàng, một nóng bỏng như lửa, nhiệt tình mà đa dạng, để ta thời gian vừa rồi ta quả thật sống như tiên.


Vui vẻ thoải mái.
Hưởng hết diễm phúc nhân gian.


Cộng thêm bên Linh Thứu Cung ôn nhu hương càng lúc càng nồng nặc, ta thật sự là đem Thuỵ Vân Phu Nhân quên. Để mĩ phu nhân ai oán không thôi. Ta vốn chỉ là muốn cày hồn nguyên trên người nàng mà thôi, bây giờ đã có Phùng Hành Phu Nhân và Hương Tuý Phu Nhân, lập tức liền đem nàng quên. Hắc, công tử phong lưu có mới nới cũ, không phải là sao?


Mà ta cũng dần dần lần mò ra quy luật chuyển hoá hồn nguyên của Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả. Gọi nó là ngọn lửa sắc ɖu͙ƈ, chi bằng gọi nó là ngọn lửa tình ái càng chính xác hơn. Mà thoả mãn nó có hai cách, một là về thể xác, hai là về tinh thần. Liệt Hoả Thái Hoàng có thể trấn áp bản nguyên hoả, e cũng là dùng tình yêu của lão và Thái Thánh Mẫu. Đôi bạn già nãy cũng thật là để người ta ngưỡng mộ, phải biết bản nguyên hoả lợi hại vô cùng, Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả trong người ta được Linh Viêm kích nổ, chỉ là giai đoạn đầu mới mãnh liệt thôi, bây giờ chỉ còn âm ỉ cháy. Mà so sánh, lửa ɖu͙ƈ trong người ta hiện tại là lửa than, thì bản nguyên hoả tương đương với lửa lò thiêu. Dù tình yêu của bọn hắn là thật hay giả dối, bị người ta cài vào não, thì cũng thật khiến người ta tôn kính.


Làm cái thí dụ, tựa như chơi trò chơi, mà hồn nguyên là điểm kinh nghiệm.


Bảy vị nương tử như nhiệm vụ hằng ngày, là con đường chính thu kinh nghiệm, nên ngày nào cũng phải làm, không được bỏ sót. Là bởi vì các nàng thật sự đã yêu ta. Đối với chuyện này ta cũng không còn sầu lo, để tự nhiên mà thôi, chuyện gì đến rồi cũng đến. Cả thể xác lẫn tinh thần đều được thoả mãn, lại bảy người đa dạng phong phú, hồn nguyên đương nhiên nhiều nhất.


Phùng Hành Phu Nhân thì như cắm auto đánh quái, cày kinh nghiệm được cả ngày. Bởi ta xem trọng cùng không nề hà nàng hoa tàn liễu héo, đem những điểm yếu mà nàng luôn tự ti mặc cảm biến thành thế mạnh, hiểu rõ vẻ đẹp của nàng, tựa như tri âm tri kỷ, để mỗi lần làʍ ȶìиɦ nàng đều rất thoả mãn, sung sướng cho nên mang lại hồn nguyên dồi dào không dứt. Nữ nhân này rất thông minh, lại hiểu lòng người, biết chăm sóc nam nhân, để ta cũng là thoải mái. Lúc đầu nàng còn tưởng ta là thiên phú dị bẩm, sau lại bởi ta bắn cho nàng quá nhiều tinh nguyên, cuối cùng nghi ngờ, cũng không đi tìm hiểu, trực tiếp hỏi ta. Phùng Hành Phu Nhân hiểu rõ Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả sau cũng lập tức muốn ta cho nàng một mồi. Lửa này dùng đúng, là đồ tốt đấy, thuốc kích ɖu͙ƈ hay tráng dương bổ thận gì đó so ra, là không đáng một xu, cho nên cũng không keo kẹt. Liên tục làʍ ȶìиɦ ngày đêm không ngừng nghỉ, cho dù không mỏi mệt, cũng sớm chán. Cho nên ta cũng đốt lên ɖu͙ƈ hoả cho Phùng Hành Phu Nhân, để nàng lại cùng ta đêm ngày hoan ái, không biết mệt mỏi, hứng thú vẫn bừng bừng không dứt.


Hương Tuý Phu Nhân tựa như một mê cung vô tận, tuỳ ý ta đào móc cũng không đào hết, mà ở Mai Thuý Phường cũng thật lắm trò tiêu khiển, chơi vui không bao giờ chán, nam nhân đến đều thoả mãn mà về, ta cũng không ngoại lệ. Có ta làm đối thủ xứng tầm, nàng cũng thả ra bản thân, tận tình hưởng thụ vui sướng khi hoan ái. Hồn nguyên thu được cũng khá.


So ra, Thuỵ Vân Phu Nhân hiện tại như một cái nhiệm vụ phụ, thu kinh nghiệm ít, thực hiện lại dài dòng, bỏ đi cũng không ảnh hưởng. Cho nên ta tạm thời đem nàng quên.


Ta ngồi trên ghế, tay trái cầm thư xem, Đông Phương Gia cũng thật dốc lòng, ta tuy lạnh nhạt bọn hắn, bọn hắn cũng không tỏ thái độ lồi lõm, thật tìm được thứ ta muốn. Tay phải cầm lấy tẩu thuốc, là Thiên Mĩ Thảo, tẩu cũng được Hương Tuý Phu Nhân đặc chế dành riêng cho ta. Thứ này nhạt nhoà vô vị, chỉ thấy thơm mà thôi. Tựa như có người cho dù hút cả gói thuốc lá cũng không nhận ra thuốc lá có gì hay ho, chỉ có hay ho mà thôi. Ta chính là như vậy. Đương nhiên Luân Hồi Giả tu luyện khó khăn, thứ đồ này hút liên tục tác dụng không tệ, đáng giá.


-A bắn. Phù sảng khoái.


Phùng Hành Phu Nhân nhu thuận đem tinh dịch nuốt sạch, lại dịu dàng cọn dẹp ƈôи ȶhịȶ, sau đó bỏ đi váy, để lộ âʍ ɦộ đã hoàn toàn trở lại màu phấn hồng, dạng chân trên đùi ta, đem ƈôи ȶhịȶ nuốt hết vào trong huyệt, cũng không động đậy, vận Hấp Tinh Đại Pháp khiến sâu trong âm đạo sinh ra lực hút nhè nhẹ, để ta tiếp tục thoái mái tận hưởng thân thể mĩ diệu của nàng, cả ngày cũng không chán. Phùng Hành Phu Nhân cầm lấy chén trà trên bàn lên súc miệng, còn lau kĩ môi. Bộ dạng lưu loát nhanh chóng, nàng là đã quen thuộc cuộc sống hoang đường cùng ta như thế này rồi, cũng không còn ngượng ngùng tý nào.


-Phu nhân, xem thư.
Phùng Hành Phu Nhân cầm thư, đọc kỹ, nàng trí nhớ siêu tuyệt, chỉ đọc một lần là được.
-Công tử muốn kinh doanh cất rượu?
-Ta muốn Tuý Sinh Mộng Tử Tửu.
-Thứ này, nói nó là rượu, chi bằng nói nó là độc thì đúng hơn, còn là kịch độc.


-Hắc, đúng vậy, nhưng bản công tử cần chính là nó, lại quản gì nó là độc hay rượu.


Ta thở ra một hơi khói, mang theo linh niệm của ta, hoá thành một con chim sẻ sống động như thật, vỗ cánh bay đi, sau đó lại tan thành khói trắng biến mất trong không khí. Linh niệm tăng trưởng rất nhanh, mạnh lên thấy rõ. Cứ đà này mà nói, tầm mười năm liền có thể đem linh niệm của ta nuôi dưỡng đến mức cực hạn, sau đó từ tích luỹ về lượng dẫn đến biến đổi về chất, thăng hoa linh niệm thành thần niệm, tiến vào thất giai Nguyên Thần Cảnh.


-Tuý Tiên Cô và Tửu Tiên trong Thiển Hải Bát Tiên vốn rất thân thiết, đã cùng nhau nghiên cứu ra rất nhiều loại rượu ngon nổi danh. Tuý Sinh Mộng Tử Tửu là một trong số đó, nhưng nó rất độc. Hai bọn hắn cũng không ưa thích, công tử muốn phối phương, e là cũng dễ dàng.


-Ừm, sắp có Bát Tiên Hội, chắc có thể gặp bọn hắn, nghe nói rất vui. Dẫn phu nhân đi chơi.


Ta thở ra một hơi khói, lần này phun thẳng mặt nàng. Tiếu dung tuyệt mĩ lại thêm hương khói mờ mờ ảo ảo, kết hợp với ánh sáng mờ nhạt trong phòng, để mĩ phu nhân trong lòng tựa như tiên nữ trong mộng, để người mê say không muốn tỉnh giấc. Tiên nữ trong mộng khuôn mặt ửng hồng, thân trên đoan chính kín đáo, thân dưới trần truồng ɖâʍ đãng, vườn tiên cỏ thơm lác đác đang cắm lấy một cây kình thiên trụ, đang nhẹ nhàng lung lay trong mật huyệt ấm áp mềm mại. Giấc mơ xuân này, thật không ai muốn tỉnh dậy.


-Công tử định làm gì với rượu này.
Phùng Hành Phu Nhân ánh mắt lo lắng nhìn ta.
-Đương nhiên để uống rồi, thay nước lọc hàng ngày thôi.
-Công tử, sẽ không có vấn đề gì chứ.
-Haha bản công tử thiên sinh dị bẩm, phu nhân ngươi không cần lo lắng.
-Ưm.


Hắc, từ khi có Thiên Mĩ Thảo, miệng ta lúc nào cũng như bát nhang, nghi ngút khói. Thứ này thật sự rất độc, cho nên ta khi hít nó đều cố ý hấp thụ hết khói, lại dùng chân khí Đồng Tử Công lọc qua một lần mới nhả ra, gần như đem tác dụng của Thiên Mĩ Thảo loại bỏ. Người xung quanh ngửi chỉ thấy thơm cùng hơi thanh mát mà thôi, tựa như ngửi thấy hơi bạc hà nhạt nhạt. Mà bởi vậy, phổi ta so với gạt tàn còn nhiều tro bụi. Lúc đầu không biết, vừa nằm ngửa hưởng thụ thân thể mềm mại của Phùng Hành Phu Nhân, vừa hút cỏ, bỗng nhiên một trận khó thở, phải vội vàng bò dậy, nôn oẹ một trận. Đem cả bã cỏ đặc như hắc ín cùng máu tươi đỏ ngòm phun ra, trong đống bầy nhầy còn lẫn mô phổi màu hồng phấn. Doạ Phùng Hành Phu Nhân nước mắt chảy ròng ròng.


Máy hack không hổ là máy hack, Linh Tê Ngân Tâm thật là cường đại đến không lý lẽ, bị cái thứ chất độc như vậy che kín đến tắc thở, mà mô phổi vẫn khoẻ mạnh bình thường. Luân Hồi Bảo Khí không hổ là Luân Hồi Bảo Khí. Thân làm một cái bác sĩ đã tốt nghiệp, ta là biết phổi của người hút thuốc lâu năm kinh khủng như thế nào. Mà Thiên Mĩ Thảo cái thứ cỏ này chính là thứ đòi mạng, sức sống Tiên Thiên Cường Giả vô cùng mãnh liệt, sống già trên một trăm năm mươi năm là bình thường, mà mỗi ngày hít là đi một năm tuổi thọ.


Thật khủng khϊế͙p͙.
Nhưng đi kèm là tác dụng tăng cường linh niệm vô cùng tốt.
Bản công tử có máy hack, mây bay rồi.


Tất nhiên là phải lâu lâu rửa phổi một lần. Có Tiên Thiên Chân Khí, cũng dễ dàng. Đám người Hương Tuý Phu Nhân mỗi tháng chơi đồ một lần, chính là để Tiên Thiên Chân Khí hoàn toàn phục hồi phổi, mới chơi tiếp. Tiên Thiên Chân Khí chính là trâu bò như vậy đấy.


Nhìn âʍ ɦộ Phùng Hành Phu Nhân vốn vừa đen vừa nhăn, bây giờ đã là một màu hồng phấn bóng mượt căng đầy, liền hiểu. Trong âm đạo cũng là chặt khít mềm mại vô cùng, để nàng ép tinh ta cũng không vất vả như lúc đầu.


Phùng Hành Phu Nhân biết cơ thể ta dị thường, cũng lại không can ngăn, cũng không phải mặc kệ ta muốn làm gì thì làm, nàng là thật quan tâm ta đấy. Trải qua vài lần liền quen, không còn lo lắng. Hắc, nàng đã biết bữa sáng mỗi ngày nàng vắt ra từ ƈôи ȶhịȶ của ta cũng là thứ đòi mạng đấy, so với Thiên Mĩ Thảo còn kinh khủng, ừm, một bữa sáng bằng 30 năm tuổi thọ Tiên Thiên Cường Giả. Ai mà nghe thấy, chắc tê cả da đầu. Bởi vậy Phùng Hành Phu Nhân đặc biệt trân quý, một giọt cũng không bỏ sót.


Chả bù cho các nương tử trên Linh Thứu Sơn, hết ăn hết uống, lại dùng làm mặt nạ đắp mặt dưỡng da, dưỡng tóc. Đã thế còn lâu lâu thấy chán, bắt ta đổi vị tinh dịch, ừm, bây giờ tinh dịch Đệ Nhất đang là vị gì nhỉ, hình như là vị sinh tố mãng cầu, hôm qua Phác Thảo Nga có nhắc tới. Là ta đem các nàng chiều hư, nhưng muộn rồi, ta đã bị các nàng dạy dỗ thành công, giờ muốn bật lại, chỉ có bật khóc thôi.


Cốc Cốc
-Tuỳ công tử, là ta Hoàng Dung.


Phùng Hành Phu Nhân đang vừa hôn môi ta vừa dập mông lên xuống nhẹ nhàng, cho nên cũng không phát ra tiếng thét hay âm thanh da thịt va chạm. Giật mình một cái định bỏ chạy, ta há để nàng trốn thoát. Mĩ phu nhân chỉ đành lấy tay bịt miệng, âm đạo tăng co bóp, tử cung hút mạnh nhằm để ta mau chóng bắn ra tinh dịch. Nàng bây giờ cũng đã học được nhiều chiêu trò từ Hương Tuý Phu Nhân, không còn ngây ngô đơn điệu như ban đầu, cũng danh xứng với thực mĩ phu nhân thành thục gợi cảm.


Ta ôm chặt mĩ phu nhân, ƈôи ȶhịȶ nhét vào lút cán, mu cà xát vào đám cỏ thơm của nàng, vui vẻ bắn ra tinh dịch tràn đầy tử cung, nơi có lẽ từng dưỡng ɖu͙ƈ tiểu mĩ nhân đang đứng chờ ngoài cửa. Phùng Hành Phu Nhân cũng không nhịn được cao trào, lại cho dù thân quen tình ái cùng ta đến thế nào, nàng đối với người khác vĩnh viễn không mặt dày lên được, huống hồ còn là nữ nhi thân sinh.


-Nhất Đồng, mời vào.
Hoàng Dung đẩy cửa tiến vào.
-A nương cũng tại.
-Ừm ta tìm công tử trao đổi âm nhạc.


Phùng Hành Phu Nhân ngoại trừ sắc mặt hơi hồng ra, cũng không có gì khác lạ, tóc tai gọn gàng, quần áo chỉnh tề. Nhưng Hoàng Dung thân là Luân Hồi Giả, cũng phải đứa con nít, đã nhìn ra. Đối với vị mẫu thân Phùng Hành Phu Nhân này, nàng cũng là tâm lý phức tạp. Nguyên tác Hoàng Dung không có mẫu thân đấy. Mà Phùng Hành Phu Nhân bởi Hoàng Dược Sư, đối với tỷ muội Hoàng Dung vừa thương vừa giận, hai người cũng không thân thiết lắm.


Mà đây là cũng là đặc điểm chung của Luân Hồi Giả, cũng không phải được mẫu thân mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, vừa đến thế giới này đã là bốn tuổi. Đối với phụ mẫu ở thế giới này, có quan hệ khó nói. Có tên Luân Hồi Giả nào nổi máu ɖâʍ lên chơi mẫu thân mình, cũng không biết nên tính là loạn luân hay không.


Ta cho là không.


Thân làm một cái Luân Hồi Giả sống đến cuối cùng trong lần Luân Hồi trước, được chứng kiến Luân Hồi khởi động lại, ta đã biết Luân Hồi Giả là trống rỗng xuất hiện trên thế giới này đấy. Một tý quan hệ máu mủ cũng không có. Nhìn Hoàng Dung, Hoàng Tố Hy mà xem, chả giống Phùng Hành Phu Nhân và Hoàng Dược Sư tý nào.


Nhưng công đẻ không bằng công nuôi.
Có hạn mức đạo đức cao, cũng chưa hẳn là chuyện xấu ở trong cái thế giới tàn khốc này. Ít nhất như ta làm người tốt ba đời, cũng vẫn sống rất ổn.
-Nhất Đồng ngươi tìm ta có chuyện gì?


Vốn ta gọi nàng là Độc Nhãn, nàng nổi điên cắn ta, ta phải đổi lại gọi Nhất Đồng. Đối với danh hiệu này, Hoàng Dung tâm tình phức tạp, cũng nhận lấy. Từ đó mọi người đều gọi nàng là Nhất Đồng.
-Công tử nghe nói ngươi sắp rời khỏi Đào Hoa Đảo.


Hoàng Dung nói xong liền nhìn chằm chằm Phùng Hành Phu Nhân, mĩ phu nhân không chịu nổi ánh mắt nữ nhi như vậy, đỏ mặt xấu hổ, cũng biết Hoàng Dung muốn đuổi người.
-Các ngươi trò chuyện, ta đi trước.
Nói rồi vội vàng bỏ chạy.
-Công tử là Luân Hồi Giả?
-Đúng.
-Sao tuvi ngươi tăng nhanh vậy.
-Ta may mắn.


-Nghe Đông Phương Ân Trí nói các ngươi lập Đông Phương Luân Hồi Hội, ta muốn gia nhập.
-Được.
-Công tử có góp ý gì về việc tu luyện cho ta không?


-Di sản của Hoàng Lão Tà để lại cho ngươi đủ để ngươi lên tứ giai, đạt Tiên Thiên trước lại nói. Ta nghĩ ngươi đừng vội vàng, ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, cũng không dễ dàng gì. Vô Dơ Đại Sư, e là cả Cửu Châu chỉ có một.


-Đa tạ công tử. Vậy, xin hỏi công tử định cho mẫu thân ta danh phận gì?
-A, tiểu thư không ngờ cũng quan tâm đến vấn đề danh phận đấy. Không có, làm một cặp gian phu ɖâʍ phụ thôi. Kì thật, thời gian cũng không còn bao nhiêu đâu, lục giai như ta, cũng không nói trước được sống chết.


-Công tử thật là thẳng thắn. Vậy ta xin cáo lui trước.


Hoàng Dung rời đi. Nàng hẳn là lần trước vong mạng trong Vô Tận Hoả Vũ, cho nên hẳn phải hiểu những điều ta nói. Thảm hoạ như Vô Tận Hoả Vũ, xảy ra nhanh, lại triệt để, gần như đem nhân loại tại Đông Nam Thiển Hải diệt sạch. Nhưng đó là không biết trước, nếu biết rồi, cố ý tránh né cũng không phải không thể được. Ta cũng là may mắn né được một kiếp.


Tứ Linh Thảm Hoạ, bắt đầu từ Dị Thú Quân Đoàn tầm khoảng hai mươi năm sau, kéo dài một năm. Sau đó mỗi năm năm một lần, Vô Tận Hoả Vũ cùng Cửu Long Hồng Thuỷ dài một năm, Vĩnh Hằng Đông Dạ cuối cùng, kéo dài tận mười năm. Vĩnh Hằng Đông Dạ kinh khủng nhất, bao trùm toàn bộ Cửu Châu, gần như đem thế giới này tiến vào Kỷ Băng Hà. Cũng may, Nam Man Hoang Châu không bị ảnh hưởng, dân chúng Hương Khê Trấn cũng là men theo Nhất Tuyến Thiên đi qua đó né tránh dị thú sống qua mười năm, may mắn qua được. Mà tiểu nương tử cũng theo đó sức lực hao mòn, trở lại Hương Khê Trấn không được bao lâu liền tạ thế, nàng, chỉ là người bình thường.


Mấy ngày sau.
Bát Tiên Hội.


Đông Nam Thiển Hải có Bát Tiên, chính là danh xưng tám đại cường giả lục giai nhàn tản ở Đông Nam Thiển Hải. Bọn hắn vốn không tạo dựng thế lực, nay đây mai đó, nhưng thật sự đều là kỳ tài. Bởi một lần tụ họp, bọn hắn đem đồ tốt ra trao đổi lẫn nhau, lấy được thứ mình cần, cho nên từ đó mỗi 5 năm một lần, lại gặp mặt một lần. Trải qua vài chục năm, cũng tiến hành mở rộng. Bát Tiên Hội liền biến thành một cái hội chợ, còn được Khoái Hoạt Hoàng bảo kê, danh tiếng càng lớn. Mà bây giờ Trầm Lãng tuy toang, nhưng mấy cái lục giai cường giả cộng lại, ở Đông Nam Thiển Hải cũng là không gặp đối thủ, Bát Tiên Hội vẫn diễn ra bình thường.


Cái hòn đảo kêu Bát Tiên Đảo vốn là nơi khỉ ho cò gáy này lại được dịp nhộn nhịp. Thương thuyền tới lui tấp nập.
-Ca ca, thật là đông.


Đông Phương Ân Trí ríu rít như một con chim sẻ nhỏ. Đông Phương Hà Duyên cũng cười tươi nhìn ngó xung quanh. Bát Tiên Hội danh tiếng không nhỏ, dù là Đào Hoa Đảo gần đây trở nên đông đúc hơn, cũng không bằng.


Hai vị hôn thê đi cùng ta thì cũng thôi đi, Hoàng Dung, Hoàng Tố Hy và Hương Trấn cũng đi theo là sao? Làm hại ta không thể vui vẻ tận hưởng sóng biển, nắng vàng và thân thể mĩ diệu của hai vị hôn thê xinh đẹp. Đêm đến hai nàng tuy chiều ta, nhưng lại không nhiệt tình, để ta không thể tận hứng, nhưng mà trải nghiệm cảm giác yêu đương lén lút cũng rất là thú vị đó.


-Nào chúng ta đi thăm thú một vòng.
-Ây da, không được, bọn ta còn phải đi chuẩn bị mở sạp, còn phải biểu diễn nữa.
Đông Phương Ân Trí tiếc hận.
-Uây, vậy các ngươi định để ta đi dạo hội một mình à?


-Vậy để Hy Hy và Anh Anh đi dạo phố cùng huynh đi. Các nàng cũng không bận mấy, chỉ lo biểu diễn thôi.
Ta nhìn Hương Trấn và Hoàng Tố Hy.
-Vậy để chúng ta bồi công tử đi.
-A được, đi thôi.


Phải vậy mới được chứ, bản công tử ngọc thụ lâm phong, đi chơi hội mà không kẹp theo mĩ nhân nha, không giang hồ bằng hữu lại cười chê cho.


Một thân trang phục trắng muốt nho nhã thanh tao, khuôn mặt tuyệt soái vô song, một thân khí thế như hồng, lại thêm hai đại mĩ nhân nóng bỏng xinh đẹp, ăn mặc bại lộ kèm cặp hai bên.


Cả nàng hôm nay dạo hội đều mang sườn xám, cách điệu đem bả vai hoàn toàn lộ ra, tà áo bên dưới chỉ vừa đủ che lấp hai quả mông tròn trĩnh. Bên hông tà áo xẻ cao đến trên bẹn, đem dây buộc nội khố thắt hình con bướm lộ ra, bên dưới là đôi chân tròn đều thẳng tắp, trắng ngần như tuyết, chân đi guốc gỗ cao, để dáng người vốn không mấy cao của các nàng đi bên cạnh ta cũng không kém cạnh. Hoàng Tố Hy mặc sườn xám màu vàng tươi, lại thêm mái tóc ngắn màu vàng kim, khuôn mặt tròn mập ngây thơ ửng hồng, tựa như mùa thu đầy nắng. Mà Hồng Trân Anh thì mang sườn xám màu đỏ tươi, tóc đen dài óng mượt thả tự do che đi bả vai trần, tóc để mái ngố, độ giả nghé không hề thua kém Hoàng Tố Hy, dịu dàng ấm áp như than ấm mùa đông.


Không ai kém ai, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười.
Bởi vậy chúng ta rất hút ánh nhìn.


Đương nhiên thấy ta phì phèo tẩu thuốc, thở ra khói hoá thành chim chóc bướm ong bay đi rồi tiêu tán, mọi người tự giác tránh ra nhường đường, ánh mắt ɖâʍ tục trên người Hoàng Tố Hy và Hồng Trân Anh cũng biến thành tôn kính rơi trên người ta. Ở đây đều là lão giang hồ, kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn liền biết ta là lục giai, cũng liền biết nên đối xử như thế nào. Linh giác của lục giai cường giả là không đùa được đấy, nhìn đểu một cái rồi bị giết, chắc chắn không ai nhảy ra đòi lại công đạo cho ngươi, còn chửi ngươi ngu ngốc, dám bất kính lục giai cường giả.


Bát Tiên Hội hiện tại còn chưa khai mạc, cho nên ta cũng không tìm được gì ăn ý. Đồ tốt có thể vừa mắt ta, chắc chắn đem đi đấu giá hoặc để trao đổi, không thể tìm được ở mấy sạp vỉa hè này đấy. Vốn định mua mấy món đồ xinh xắn cho các vị nương tử, nhưng vòng chứa đồ của ta bây giờ đã là kho chung của cả năm mĩ nhân đi kèm, nhét không nổi nữa. Hồi đó ở Vô Tận Viêm Châu ta liền biết món đồ này quý, nên dốc sức bảo vệ, lúc cuối ăn một nhát Linh Viêm, may mắn cũng không trúng nó, nên bây giờ vẫn có dùng.


Nhưng Bát Tiên Hội này cũng thật phong phú đa dạng, không đến mức cái gì cũng có, nhưng toàn là đặc sản từ các nơi tụ tập.
Muôn màu muôn vẻ.


Hoàng Tố Hy và Hồng Trân Anh chơi vui đến quên trời. Vòng chứa đồ đã chật ních, ta đành phải túi lớn túi nhỏ mang dùm hai nàng. Cũng không có gì không vui. Hồng Trân Anh thấy cái gì đó vui mắt, liền ngúng nguẩy eo chạy tới, hai quả mông tròn trịa đánh trái đánh phải trước mặt ta, sau đó Hoàng Tố Hy liền kẹp lấy tay ta vào ngực, để ta có thể hoàn toàn cảm nhận được nãi cầu to tròn căng đầy của nàng, rồi mới kéo ta đi theo Hồng Trân Anh.


Tốn hết cả buổi sáng, tạm thời đem hai cái mĩ nhân thoả mãn ɖu͙ƈ vọng mua sắm.
Tuý Tiên Cô Lâu


Đây là tửu quán nổi danh ở Bát Tiên Đảo, vừa nghe tên cũng biết là sản nghiệp của Tuý Tiên Cô. Bát Tiên Đảo bình thường cũng đã là một thương đảo nhộn nhịp, được Bát Tiên chung tay xây dựng, Bát Tiên tuy gọi là tiên nhưng vẫn là người nha, vẫn cần tiêu tiền. Mà muốn tiêu thì phải làm, không thì có lá mít mà tiêu. Tất nhiên lục giai cường giả kiếm tiền cũng tương đương đơn giản, những thứ bọn hắn muốn, hầu như không mua được bằng tiền, lại thêm cũng không nuôi dưỡng tay chân. Cho nên tiền cũng không cần quá nhiều, vừa đủ là được.


-Tuý Tiên Cô này nổi danh là gần như có đủ mọi loại rượu trên đời, tiểu nhị, cho ta một bình Tuý Sinh Mộng Tử Tửu đi.
-Công tử, thật biết đùa.


-Không đùa, bản công tử, Tuỳ Phong Lưu, hôm nay đến đây chính là muốn rượu này. Ngươi có thể chuyển lời cho người có thể mang rượu này tới cho bản công tử. Bản công tử hôm nay cũng không vội.
-Vâng, vậy tiểu nhân đi truyền lời ngay.


Tiểu nhị này rất được việc, hắn ở Tuý Tiên Cô Lâu đón tiếp không ít cường giả, rất có kinh nghiệm.


Hai cô nương đi mua sắm cả buổi sáng đã mệt, chúng ta điểm mấy món ăn, từ trên cao ngắm cảnh Bát Tiên Hội. Thật là đông đúc náo nhiệt, chủ yếu vẫn là các thương hội đến trước, chọn chỗ dựng rạp. Ngày sau còn sẽ có khách nhân tới nữa. Cũng không chỉ có thương nhân tới mua bán, còn đủ cả các thế lực lớn trong Đông Nam Thiển Hải tới tranh náo nhiệt. Lác đác có mấy người mang trang phục Đông Doanh Hoa Châu và Tây Sa Mĩ Châu, cùng Bắc Hải Băng Châu. Nói chung danh tiếng Bát Tiên Hội vô cùng tốt, người phương xa cũng không ngại đường dài tới tham gia.


An ninh cũng rất trật tự.
Bên ngoài khu vực sạp hàng đã dựng sẵn quyết đấu đài, lẫn sinh tử đài. Nghe nói cũng không chịu vắng vẻ, lúc nào cũng có người bu quanh, lại có sẵn nhà cái, để người ta đặt cược.
-Tuỳ công tử, huynh thật soái.
Hồng Trân Anh vừa ăn uống vừa bắt chuyện.


-A cảm ơn. Các muội cũng rất đẹp.
-Vậy sao huynh không chịu để ý đến ta đây?
-Ta đã có hôn thê, cũng nhiều tình nhân. Hơn nữa, có nhiều bằng hữu cũng tốt hơn là nhiều người tình. Ta thật coi các muội là bằng hữu.


Hồng Trân Anh đối với ta mà nói, từ cái đêm hôm đó bên ngoài Vạn Linh Mộ, cũng coi như quen biết.
-Huynh thật thẳng thắn, chuyện mình có tình nhân cũng nói ra đàng hoàng như vậy.
Hoàng Tố Hy xen lời.
-Ta đổi tên là Tuỳ Phong Lưu, cũng là vì không muốn có nhiều cố kị như vậy. Ta muốn, là tự do.


-Vậy huynh có mấy cái tình nhân?
-Hai cái.
-Là mẫu thân muội và Thuỵ Vân Phu Nhân sao? Hương Tuý Phu Nhân không phải à?
-Vậy mà các ngươi đã biết, haha, Hương Tuý Phu Nhân là đại tỷ kết nghĩa của ta, không phải tình nhân.
-Lăn giường rồi còn không phải tình nhân sao?


-Không phải, đó là tỷ đệ kết nghĩa luận bàn tăng tiến tình cảm. Haha
Không phải mặt của mình, chém gió thoải mái không cố kị, lời dối trá tung bay không biết ngượng, quả thật cũng sảng khoái.
Hãy lấp đầy muội bằng trái tim của huynh
Đan điền tình yêu của muội cứ như sẽ cạn kiệt mất thôi


Muội không thể sống thiếu huynh
Thật sự không thể sống thiếu huynh
Anh là chân khí tình yêu của em.


Hồng Trân Anh cất tiếng hát, gợi lại ký ức xưa cũ hơn trăm năm của ta. Trùng khớp với âm thanh bên bếp lửa giữ núi rừng im ắng khi đó. Mọi thứ như là một giấc mơ. Nhớ lại quá khứ dù là những ký ức vui vẻ nhất cũng khiến con người ta khó chịu. Bởi tất cả chúng đều cho thấy thời gian vô tận và vô tình.


-Chúng ta làʍ ȶìиɦ nhân của huynh thế nào?
Hồng Trân Anh hát xong, nhìn ta ngẩn người. Mở miệng đề nghị.
-A, được.
Chết moẹ lỡ mồm.
Nhưng nhìn hai người đẹp cười tít mắt nhìn ta, cũng không thu lại lời vừa nói.
-Chúng ta? Hai muội luôn?


-Đúng vậy a. Ta cùng mẫu thân làʍ ȶìиɦ nhân của huynh, huynh không thích sao?
-Rất kích thích. Nhưng tại sao các muội lại làm vậy.


-Trải qua mấy đời người, chúng ta cũng nhận ra muốn sống tốt cần nam nhân cường đại đến bảo hộ chúng ta. Hồi ở địa cầu, giới giải trí thế nào, huynh chắc cũng hiểu. Lần Luân Hồi trước chúng ta có người thân bảo vệ, cũng kiên trì được đến lúc xảy ra thảm hoạ Vô Tận Hoả Vũ. Mà lần này, gia gia ta đã mất, ta cũng vẫn muốn kiên trì, nếu cố gắng, ta cũng nghĩ thoát khỏi vòng Luân Hồi này.


-Ta hiểu.
-So với việc bị nhiều nam nhân chơi, bị một nam nhân chơi vẫn tốt hơn.


Hắc, hai con yêu tinh này mà tính lừa gạt ta. Chưa đủ tuổi. Lời các nàng tuy như bi thảm, kỳ thật là đang gạt ta đồng cảm với các nàng. Bị nhiều nam nhân chơi là kỹ nữ, bị một nam nhân chơi, lại là nương tử. Khác biệt như trên trời dưới đất. Mà với tu duy của đám nữ nhân hiện đại xuyên không này, là phe thê chơi nhau, không có chuyện một chiều đâu. Thật ra ta đối với chuyện tình ái vẫn là yêu thích hai chiều, cùng thoải mái vui sướng là tốt nhất.


Nếu đã tính gài ta, vậy cần gì khách khí.
-Hắc, vậy hôm nay ta phải chơi thử xem có gì tốt hơn mới được. Hy muội, mau qua đây.
-Ưm


Hoàng Tố Hy nhu thuận gật đầu, chui xuống bàn bò tới giữa hai chân ta, khuôn mặt baby dễ thương hiện lên giữa háng, thật là gợi ɖu͙ƈ. Nàng là trinh nữ không sai, nhưng kinh nghiệm lại đầy mình, hiểu thế nào để phục vụ nam nhân. Người đẹp sờ lấy đũng quần ta, ƈôи ȶhịȶ lập tức cứng rắn.
-Oa thật to.


Nói rồi cởi đai lưng, móc ra ƈôи ȶhịȶ.
-A đẹp quá.
-Haha thích không?
-Ưm thích.


Khuôn mặt khả ái ửnh hồng hết cả má đúng là rất dễ thương. Đôi môi đầy đặn hình dáng vô cùng gợi cảm lập tức ngậm lấy ƈôи ȶhịȶ của ta ßú❤ ɭϊếʍƈ. Đều là Luân Hồi Giả, cũng không cần giả bộ ngây thơ con nghé làm gì, tránh cho mất vui, mất lòng. Đem trinh tiết hiến cho, cùng không cắm sừng, đã là cho ta lớn nhất thành ý rồi. Ta cũng không nhỏ nhen mà nhận lấy, tận hưởng Hoàng Tố Hy ßú❤ ɭϊếʍƈ. Tóc ngắn màu vàng đong đưa lên xuống nhịp nhàng, đem ƈôи ȶhịȶ ta ßú❤ rất dễ chịu.


-A sướng lắm, muội thật giỏi. Anh muội mau qua đây.


Ta một tay vỗ về đầu Hoàng Tố Hy cổ vũ nàng ßú❤ côn, một tay vẫy hướng Hồng Trân Anh. Người đẹp cười duyên một cái, đứng dậy ngồi bên người ta, dâng lên môi thơm, mặc ta gặm lấy. Ta một tay sờ tóc Hoàng Tố Hy, một tay luồn vào trong nội khố bóp mông Hồng Trân Anh, sung sướng thoải mái.


-Hy Hy thật lợi hại, ƈôи ȶhịȶ huynh to như vậy, mà có thể nuốt gần hết.
-Đúng vậy, muội ấy ʍút̼ rất giỏi, ta rất thoải mái. Nào Anh Anh, kệ muội ấy, chúng ta tiếp tục ăn cơm.
-Ưm.
Hồng Trân Anh hiểu ý gắp đồ ăn vào miệng, nhai mấy cái, lại mớm cho ta, ta nhận lấy thức ăn, vừa nhai vừa gặm môi nàng.
-Ưm ưm.


Hoàng Tố Hy tỏ ý kháng nghị.
-Hy Hy ngoan, tý nữa huynh sẽ cho muội ăn no thoả mãn, cố lên.
Nàng hơn dỗi liếc ta một cái, lại tiếp tục ra sức ʍút̼ côn.
Ta tại phòng riêng cao cấp nhất Tuý Tiên Cô Lâu, hưởng thụ hai người đẹp cực phẩm phục vụ, sung sướng vô cùng.
-A thật thoải mái, ta bắn.


Ăn uống không sai biệt lắm, chủ yếu là ăn nước bọt Hồng Trân Anh, ta sảng khoái bắn ra tinh dịch, Hoàng Tố Hy một giọt cũng không thừa, đem ngậm vào trong miệng, sau đó nuốt hết.
-Hy Hy, ngon không?
-Rất ngon, tựa như kem tươi, thật là hoài niệm hương vị này.
-Haha, Anh Anh muội có muốn ăn không?


Hồng Trân Anh nở nụ cười quyến rũ, rời khỏi vòng tay ôm ấp của ta, đến bên cửa sổ, chống tay chổng mông lên lắc lư hướng về ta mời gọi.
-Nhưng muội muốn dùng cái miệng dưới để ăn cơ.
-Haha vậy ta tới đây.


Ta rời khỏi ghế, mặc kệ Hoàng Tố Hy, tới sau lưng Hồng Trân Anh. làʍ ȶìиɦ nhân nên có làʍ ȶìиɦ nhân giác ngộ, cũng không cần quá để ý tâm tình nàng. Ta bắt lấy hai quả mông Hồng Trân Anh, bóp lấy bóp để, thật lớn thật đẹp. So với Hoàng Tố Hy thì lớn hơn, nhưng nãi cầu Hoàng Tố Hy lại lớn hơn nàng. Thân hình cả hai gần như tương tự, cũng chỉ khác biệt ở hai nơi này mà thôi. Nhìn lên hai nàng còn giống sinh đôi hơn là so với Hoàng Dung.


Vạt sườn xám rất ngắn, Hồng Trân Anh cong eo chổng mông, đã lộ ra gần nửa quả mông, cầm lấy hai bên dây buộc nơ con bướm, kéo một cái, Hồng Trân Anh hơi đong đưa đùi, nội khố mỏng dính nhỏ xíu màu đỏ đã rơi trên đất, ở giữa mảnh vải tam giác hơi dính nước, xem ra đã động tình rồi, vậy cũng không cần tiền hí gì.


Ta cầm lấy quy đầu đặt ngay ngọc môn, mài vài cái, quả nhiên đã ướt đẫm.
-A ngứa, huynh mau vào, a làm muội Á
Màng trinh bị phá rách đem đến cảm giác đau đớn. Bên trong âm đạo đã tiết đủ ɖâʍ thuỷ mặc ta cắm rút.
-A đã quá, thật chặt, thật sướng


Ta thoải mái kéo ra đút vào, tia máu đỏ phá lệ nổi bật trên ƈôи ȶhịȶ trắng nõn như ngọc. Khoái cảm từ ƈôи ȶhịȶ truyền ra khắp toàn thân một trận, rất thoải mái. Ta nhìn bả vai trần quyến rũ của Hồng Trân Anh, lập tức dời tay khỏi mông nàng, vói tay vào trong áo, bắt lấy hai nãi cầu bóp chơi. A, có cái gì đó dán lấy nhũ phong. Ta như tìm được trò chơi mới, bụng dưới vừa dập vào cặp mông đẫy đà của Hồng Trân Anh, tay tìm tòi trên nãi cầu nàng, đem giấy dán nhũ phong lột xuống, đem vất xuống trên sàn, lại tiếp tục vói tay vào trong áo, tìm lấy hai nhũ phong cứng rắn miết chơi lấy. Hồng Trân Anh mặc sườn xám đỏ tươi gợi cảm, chân dài thẳng mang guốc cao, chổng mông lên thừa nhận ƈôи ȶhịȶ của ta cắm rút, gữa ngực nổi lên từng đợt gồ ghề hình mười ngón tay của ta. Thậ khiến ta sướng không được.


-A.


Mông ta đụng phải thứ gì đó thật mềm, hoá ra là Hoàng Tố Hy đã cởi phần áo trên, quỳ trên mặt đất dùng hai nãi cầu to tròn căng đầy áp lấy mông ta. Mỗi lần ta tiến tới đâm ƈôи ȶhịȶ lút cán vào mật huyệt Hồng Trân Anh, đem tử cung của nàng đội lên, liền bị mông bự của nàng đàn hồi đẩy ngược về phía sau, ta cũng không chống cự lực nảy ngược này, để nó đem mông ta bắn ngược về sau. Hoàng Tố Hy khi đó sẽ ưỡn ngực một cái, lại đem ƈôи ȶhịȶ của ta trở lại trong mật huyệt Hồng Trân Anh. Hai người đẹp này thật là biết chiều chuộng nam nhân, không biết học từ đâu ra. Tất nhiên ta không nề hà vấn đề này, tận tình hưởng thụ, chơi sướng đừng hỏi.


-A muội cao trào a sướng quá a


Âm đạo Hồng Trân Anh một trận co rút, ɖâʍ thuỷ tiết ra xối lên quy đầu ta một trận ngứa ngáy, cũng không nhẫn nại, tăng tốc làm vài cái, đem quy đầu đẩy lên cổ tử cung, vui vẻ xuất tinh, sung sướn dễ chịu. Hoàng Tố Hy ở sau dùng cặp nãi cầu bự mài lưng ta, dùng hai tay vuốt ve ngực, để khoái cảm khi xuất tinh của ta càng kéo dài.


-A sướng sướng, thật thoải mái.
-Huynh bắn tinh thật nhiều, bỏng hết trong huyệt của muội rồi.


Hương Trấn nũng nịu, sắc mặt ửng hồng ướt át, cũng là thoả mãn. Ta xuất ra một cái khăn đỡ lấy dưới háng nàng, sau đó rút ra ƈôи ȶhịȶ, tinh dịch và ɖâʍ thuỷ trắng đục pha lẫn chút màu hồng trào ra, để Hoàng Tố Hy há mồm kinh ngạc.


-Lần thứ hai mà huynh vẫn xuất thật nhiều. Y như Trí Trí và Duyên Duyên nói.
-Haha nếu không sao dám nhận hai muội làʍ ȶìиɦ nhân. Người bình thường, e là đã bị hai tiểu yêu tinh ấy hút khô. A


Ta rên rỉ một tiếng, Hồng Trân Anh quỳ trên sàn, đem ƈôи ȶhịȶ lẫn lộn tinh dịch, ɖâʍ thuỷ và máu trinh của chính nàng ngậm vào miệng, ßú❤ ɭϊếʍƈ vệ sinh. Cũng rất tỉ mỉ cẩn thận, chốc lát đã đem ƈôи ȶhịȶ của ta dọn sạch, bóng loáng nước bọt.
-Tinh dịch của huynh đúng là ăn ngon, ưm, có chút vị mặn.


-Đó là ɖâʍ thuỷ và máu trinh của muội nha, không liên quan đến ta.
-A đáng ghét.
Nàng đánh ƈôи ȶhịȶ của ta một cái nhẹ, để nó lắc lư đong đưa.
Cốc cốc


Xem ra cuộc vui tạm dừng tại đây. Người bên ngoài chắc là đợi chúng ta hành lạc xong mới gõ cửa, xem ra chờ cũng đã lâu. Chúng ta vội vàng sửa sang lại quần áo. Ngồi lại trên bàn. Hai mĩ nhân ngồi hai bên ta, sắc mặt ửng hồng, trước ngực nỏi lên hai điểm rõ rệt, rất chọc người.
-Mời vào.


-Không hổ là Tuỳ Phong Lưu Tuỳ công tử, thật là phong lưu.
-Haha Tuý Tiên Cô không hổ là Tuý Tiên Cô, vừa nhìn đã khiến người say.
-Đây là kế tử của ta, Trần Cảng Long.
-Cảng Long ra mắt công tử.
-Ra mắt Trần huynh, mời hai vị ngồi.


Ta cũng không giới thiệu Hồng Trân Anh và Hoàng Tố Hy. Dù sao giới thiệu gì cũng không tiện, hai nàng ở Đông Nam Thiển Hải này ai cũng biết mà thật ra ai cũng không biết. Bởi nhắc đến tên hai nàng thì không ai biết, kèm theo danh hiệu nữ nhi Hoàng Dược Sư hay chất nữ Hồng Thất Công thì mọi người lại đều biết. Bởi vậy liền bỏ qua. Hai người ấy đã đi Luân Hồi cmn rồi, chắc hẳn cũng không nhiều người nhớ thương bọn hắn.


Tuý Tiên Cô là một tuyệt thế mĩ phu nhân, khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt như dao, lại kèm theo vũ mị khó tả, mà cảm giác khi người ta nhìn nàng, lại thấy say nồng chếch choáng như ngửi phải hơi rượu nồng lâu năm vừa mở nắp. Cũng không phải là cảm giác đâu, mà là chân thực đấy, linh niệm nàng phóng ra thật sự mang đến hiệu quả này, xem ra gọi Tuý Tiên Cô không sai chút nào. Hồng Trân Anh và Hoàng Tố Hy ngồi hai bên đã có dấu hiệu lảo đảo rồi đấy.


Chào hỏi trước, sau đó dùng linh niệm thăm dò, cũng không coi là bất kính, chỉ là để xác định thân phận mà thôi. Ta vậy cũng không thiếu lễ phép, linh niệm tràn ra bắn ngược linh niệm Tuý Tiên Cô, đem linh niệm của nàng hoàn toàn áp chế, sau đó rút đi linh niệm.


-Công tử thật là lợi hại, chỉ có điều, linh niệm của công tử lạ lạ.
-Trước lạ sau quen. Linh niệm của phu nhân cũng thật là kì diệu.


Người sao linh niệm vậy, gần như khó mà giả dối, như Tuý Tiên Cô, linh niệm của nàng mang đầy tuý ý, khiến người không uống mà say. Bởi vậy linh niệm của ta thật ra tràn đầy cảm giác dịu dàng thanh thản của người tu phật, nói cách khác là có phật ý. Cường giả Linh Niệm Cảnh lâu năm như Tuý Tiên Cô tiếp xúc qua nhiều loại linh niệm, kinh nghiệm phong phú, cho nên mới thấy lạ lạ, loại ý niệm này không nên xuất hiện trên người một tên phong lưu công tử vừa mới chơi gái xong lại tiếp chuyện người khác đấy.


Nhưng dò hỏi sâu vào linh niệm người khác chả khác nào thọc mũi vào việc riêng tư của người ta. Cho nên ta lấp ɭϊếʍƈ cho qua, Tuý Tiên Cô cũng không dò hỏi, hai mĩ nữ tu vi gà mờ, kiếm thức không đủ, không cần lo lắng.


Bởi vậy ta rất ngại gặp cường giả lục giai là vì thế. Không nhận người, chỉ nhận linh niệm. Rất là khó lừa dối. Bên Thuỵ Vân Phu Nhân có thể lừa dối qua, là bởi bản tôn chưa từng dùng linh niệm trước mặt nàng. Sau này ta dùng, nàng chỉ có thể cho là giống mà thôi, dù sao một thân công lực của Tuỳ Phong Lưu cũng là do Vô Dơ Đại Sư ban cho, giống là bình thường. Muốn phân biệt chính xác như soi mã ADN, vậy cần thần niệm của thất giai mới được.


-Lần này công tử muốn uống Tuý Sinh Mộng Tử Tửu sao?
-Đúng vậy, không giấu phu nhân, ta muốn phối phương, hoặc phu nhân có thể cung cấp ta lượng lớn rượu này cũng được. Giá cả không thành vấn đề.
-Công tử muốn kinh doanh? Rượu này bán không ai mua đấy.


-Không, bản công tử để uống, thay nước uống hằng ngày.
-A.
Tuý Tiên Cô kinh ngạc.
-Không được sao?
-Không phải không được. Nhưng Tuý Sinh Mộng Tử Tửu là rượu, không là chất độc ta và Độc Tiên cùng nghiên cứu mà ra, vốn nhắm vào Tiên Thiên mà điều chế. Công tử, muốn chết sao?


-Haha bản công tử bách độc bất xâm, đương nhiên không sợ độc chết.
-Thật sự.
Ta lấy ra tẩu thuốc, nhét cỏ, chân lửa, đưa cho Tuý Tiên Cô.
-Mời phu nhân.


Tuý Tiên Cô nghi hoặc nhưng cũng cầm lấy, đưa lên miệng rút một hơi nhẹ. Sau đó liền ngưng lại ngay. Ta đưa tay đòi, nàng liền trả cho ta, cũng không ngại nàng vừa ngậm xong, cũng không lau, đưa lên miệng rít một hơi mạnh. Sau đó thở ra một hơi dài. Làn khói nhanh chóng biến thành bộ dạng Hồng Trân Anh, sống động như thật, nhìn mọi người cười một cái thiên kiều bá mị, liền tan mất. Nàng ngồi bên nhìn, ánh mắt cũng mê ly, mặt ửng hồng, đẹp như hải đường vừa nở.


-Công tử linh niệm thật tinh tế.
Tuý Tiên Cô cũng thở ra một hơi khói, tạo thành hình tiên nữ cầm hoa đang lảo đảo chếch choáng.
-Thứ này là Thiên Mĩ Thảo Hương, hẳn phu nhân cũng nghe qua. Ta đã hút được hơn ba tháng, vẫn còn sống khoẻ đây này.
-Công tử thật lợi hại.


-Ta thật có ý muốn kết giao cùng phu nhân, mấy chiêu trò mặc cả gì đó, cũng lười làm, tránh cho sau này phá hiện ra xung đột. Như vậy đi, ta muốn Tuý Sinh Mộng Tử Tửu, phối phương hay thành phẩm đều được, phu nhân ra giá đi.


-Công tử thật thẳng thắn, vậy ta cũng thành thật. Công tử hẳn nghe tiếng Tuý Sinh Mộng Tử Tửu mà đến, chưa được nếm qua. Trước mời công tử mấy chén.


Tuý Tiên Cô nói rồi láy từ nhẫn chứa đồ ra một bình rượu. Lấy một cái chén, rót ra đẩy phía ta. Ở đây, người có thể uống rượu này, e cũng chỉ mình ta thôi.


Ta cũng không khách khí, cầm lấy chén đưa lên mũi ngửi. Mùi rất nhẹ, thơm thơm nồng nồng. Vào miệng rất dễ uống, vị thanh mát nhẹ nhàng, nói nó là rượu, chi bằng nói nó nước trái cây lên men càng đúng hơn. Vào bụng cũng dịu, rất thoải mái.
A


Sàn nhà vậy mà nghiêng, a, có hai Tuý Tiên Cô ừ lại hoá ra chỉ có một.
Thân hình ta hơi lảo đảo nhẹ, Hoàng Tố Hy và Hồng Trân Anh thấy vậy vội đỡ lấy. Ta lắc lắc đầu mấy cái, cảm giác chếch choáng liền biến mất.
-Quả là Tuý Sinh Mộng Tử Tửu, ta thích.
-Công tử linh niệm thật kinh người.


Tuý Tiên Cô kinh ngạc khen ngợi.


Nàng hiểu rõ Tuý Sinh Mộng Tử Tửu này nhất trên đời, đương nhiên biết một chén vừa rồi có bao nhiêu nặng, ngàn cân cũng không quá. Phải biết muốn làm say lục giai Linh Niệm Cảnh, rượu phải ảnh hưởng đến linh niệm mới được, còn không, chỉ như nước lã, uống cho vui miệng mà thôi. Mà ta qua một chén vừa rồi cũng hiểu sơ càn khôn trong đó. Rượu này tác dụng mạnh như thế, bởi vì nó là một chất gây tê liệt thần kinh cực mạnh, mà cũng bởi vì tác dụng này quá mạnh, nên nó cũng là một chất cực độc. Một chén vừa rồi, hệ thống dây thần kinh của người bình thường liền sẽ tan vỡ, não trực tiếp ngừng hoạt động mà chết. Nhưng lại không đau đớn, tựa như ngủ thϊế͙p͙ đi.


Cho nên rượu này gọi là Tuý Sinh Mộng Tử.
Tên này, đặt không sai.
-Công tử ưa thích là được. Rượu này công tử muốn ta cung cấp, ta có thể tự mình đồng ý, dù sao cũng không ai uống, chỉ mình công tử mà thôi. Còn về phối phương, phải Độc Tiên đồng ý mới được.


-Được, ta cũng không rảnh mặc cả đôi co. Tuỳ ý phu nhân đi. Thứ này đổi lấy phối phương, tin rằng phu nhân sẽ hài lòng.


Nói rồi ném ra một hộp gỗ về phía Tuý Tiên Cô, tốc độ chỉ có nàng mới theo kịp. Tuý Tiên Cô hiểu ý bắt lấy lập tức đem thu vào nhẫn chứa đồ. Ba người ngồi bên không bắt kịp động tác chúng ta, cũng không nhiều lời. Có những chuyện, nên làm như không thấy, thì tốt cho bản thân mình hơn.


-Công tử thật hào phóng. Vậy không quấy rầy công tử ăn trưa, ta xin cáo lui.
Tuý Tiên Cô cũng không rầy rà, đứng lên cáo lui.
-Khoan đã phu nhân, phu nhân trên người còn bao nhiêu Tuý Sinh Mộng Tử Tửu, để lại cho bản công tử đi.


-Trên người ta chỉ có một bình này, nhưng trong nhà vẫn còn, để ta gọi người mang cho công tử.
-Đa tạ phu nhân.
-Công tử khách khí.
Trần Cảng Long cũng ôm quyền hành lễ rồi theo Tuý Tiên Cô rời đi.
Ta cầm bình rượu lên làm một ngụm lớn.
-Haha, sảng khoái, lâu lắm rồi mới có cảm giác say.


-Thứ này có vị như thế nào vậy huynh?
Hoàng Tố Hy tò mò.
-Vị nhạt, coi như ngon miệng, tựa như nước trái cây có cồn, tính ra thì thích hợp nữ nhân uống hơn. Nhưng một chén, các muội liền đi Luân Hồi. Đừng tò mò là hơn.
-Oa, thứ này lại độc như vậy.


-Đương nhiên, một chén liền say rồi mơ màng mà chết. Cho nên nó mới gọi là Tuý Sinh Mộng Tử Tửu.
Ta cũng không nói quá.


Một ngụm rượu vào bụng, Linh Tê Ngân Tâm đang đập điên cuồng trong lồng ngực đấy, đủ thấy sức tàn phá kinh khủng của Tuý Sinh Mộng Tử Tửu. Nhưng mà nó thật có tác dụng tăng cường linh niệm rất tốt. Ta dùng thay nước uống hàng ngày là chính xác.
-A muội thật đẹp hức


Rượu vào bụng sắc ɖu͙ƈ nổi lên.
Ta ôm lấy Hoàng Tố Hy vào lòng, định gặm đôi môi đầy đặn quyến rũ của nàng, nhưng ta cũng không say, chỉ là kiểu có hơi men trong người thôi, sảng khoái lâng lâng, liền ngừng lại, thổi một hơi về phía nàng.


Người đẹp hít phải, mặt liền đỏ hồng, quyến rũ vô hạn.
-Mùi thật thơm, cũng thanh mát, vậy mà muội lại thấy say say. Rượu này thật mạnh.
-Rượu có mạnh nữa cũng không khiến ta say, các nàng lại có thể.
-A từ từ ư


Ta úp mặt vào ngực Hoàng Tố Hy, như heo ủi qua ủi lại hai nãi cầu của nàng, như hai quả bóng căng tròn bị ta ủi qua ủi lại trong lớp áo mỏng, thích cực. Người đẹp mặc ta dày vò hai đại bảo bối của mình, với tay ra sau cổ mở cổ áo, theo ta tiếp tục gặm ăn, vải che ngực dần tuột xuống, lộ ra hai nãi cầu trắng tinh cùng nhũ phong nhô cao màu hồng phấn. Nãi cầu tròn to như bát úp, mà nhũ phong tươi ngon như hạt ô mai, để ta ngậm trong miệng, ăn hoài không chán.


Hồng Trân Anh bên kia đem đồ vật trên bàn dọn hết xuống đất.
Ta đem Hoàng Tố Hy đặt ngửa trên bàn, tách ra hai chân, kéo xuống qυầи ɭót treo lủng lẳng trên chân phải, nhìn âʍ ɦộ hồng hào trơn bóng không một cọng lông, cổ họng một mảnh khô nóng. Cũng không lại nhẫn nại.
-Ta tới đây.
-Ưm tới luôn đi huynh.


Hoàng Tố Hy nằm ngửa trên bàn, mặt đỏ ửng nhìn chằm chằm ta cầm lấy ƈôи ȶhịȶ to dài đặt quy đầu lên ngọc môn của chính nàng, ánh mắt có vẻ mong chờ.
-Ưm đau


Nàng cố ý kêu đau để thông báo cho ta màng trinh của nàng đã bị ta phá tan mà thôi, cho thêm phần tình thú, anh mắt vẫn nhìn chằm chằm ƈôи ȶhịȶ ta dần mất hút trong mật huyệt của nàng. Hai bờ mu trắng tinh va vào nhau, thật ɖâʍ mĩ.
-A sướng quá a quá đã


Ta nhẹ nhàng kéo ra rút vào, bởi có rượu tăng cường, sung sướng không so với làm huyệt Tiên Thiên kém. Quá sướng.
-A ư muội cũng thấy sướng a huynh mạnh lên chút a


Hoàng Tố Hy dễ chịu, ta cũng lại không ngại ngùng, hông bắt đầu đong đưa tới lui, hưởng thụ khoái cảm cắm rút mật huyệt của nàng mang lại. Vừa chặt vừa bót, nếu trên đời không có Tiên Thiên, huyệt của nàng tuyệt đối là đứng đầu. Theo ta va chạm, chân nàng rung lắc không thôi, qυầи ɭót màu vàng treo trên cổ chân như cờ trong gió, tung tay theo nhịp của khoái cảm hoan lạc.


Hồng Trân Anh cũng không chịu vắng vẻ, tới sau lưng giúp ta lột sạch đồ, vuốt ve khắp người ta, để ta chơi hảo tỷ muội của nàng càng thêm thoải mái.
Hoàng Tố Hy vừa phá trinh, trước lấp đầy huyệt của nàng, tránh cho lần đầu thứ ba không trọn vẹn, ừm, nghe sai sai, nhưng mà không sao. Sướng là được.


Ta cúi người tới tóm lấy hai nãi cầu đang đong đưa dữ dội theo mu ta va chạm với mu nàng, huyệt của nàng mỗi một lần cắm vào đều có thể đem ƈôи ȶhịȶ của ta nuốt hết, dùng cổ tử cung mềm mại ôm lấy quy đầu, thật là quá sung sướng.
Hông tăng tốc, âm thanh bạch bạch vang dội trong phòng.
-A sướng quá muội cao trào


-A quá sướng, ta bắn a
Ta đem ƈôи ȶhịȶ nhét hết vào âm đạo Hoàng Tố Hy, dùng tinh dịch nỏng bỏng tẩy rửa tử cung non nớt của nàng, còn chưa đã ghiền, vừa bắn tinh vừa cắm rút nhẹ nhàng. Cảm giác thoải mái lan tràn toàn thân, có lẽ là do tác dụng của Tuý Sinh Mộng Tử Tửu, khiến thần kinh trở nên nhạy cảm.


-Phù đã nghiền.
Ta rút ra ƈôи ȶhịȶ, Hồng Trân Anh nhu thuận quỳ xuống giúp ta vệ sinh chất dịch hoan ái.
-Huynh, thật lợi hại, vẫn còn cứng rắn, a không, hình như nó không hề mềm đi.
-Haha vậy mới chiều được các muội chứ.


Hoàng Tố Hy nghỉ ngơi một hồi, cũng bò từ trên bàn xuống, quỳ bên cạnh Hồng Trân Anh, mặc kệ tinh dịch chảy trên sàn, cùng hảo tỷ muội phối hợp ßú❤ ɭϊếʍƈ ƈôи ȶhịȶ của ta. ƈôи ȶhịȶ ta đủ dài, để hai nàng có thể cùng ăn một lúc, người ʍút̼ quy đầu thì người ɭϊếʍƈ trứng, người ɭϊếʍƈ bên trái thì người ɭϊếʍƈ bên phải. Mới đầu có hơi trúc trắc, sau đó liền phối hợp ăn ý, để ta lại sướng đến không được. Vừa uống Tuý Sinh Mộng Tử Tửu vừa hít Thiên Mĩ Thảo Hương, dù trên tinh thần không mấy thay đổi, nhưng thân thể quả thật rất mẫn cảm, hiệu quả y như lúc Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả cháy bùng lên vậy.


-Ta ta bắn, đã quá


Ta nắm ƈôи ȶhịȶ nhắm ngay tiếu dung hai người đẹp, sảng khoái xuất tinh. Tinh dịch ta vĩnh viễn không bao giờ cạn, mỗi lần xuất tinh đều cho lượng nhiều nhất có thể, lại đặc lại dính, đem dung nhan xinh đẹp của Hoàng Tố Hy và Hồng Trân Anh gần như che lấp, mắt cười mở không nổi, nhắm chặt thừa nhận tinh dịch nam nhân phát tiết trên mặt.


Sau đó hai nàng trái phải mười ngón tay đan vào nhau, hai đôi nãi cầu đầy đặn trắng nõn chèn ép lẫn nhau, le lưỡi giúp nhau ɭϊếʍƈ lấy tinh dịch dính trên mặt, một chút cũng không lãng phí toàn bộ nuốt vào bụng. Ta nhìn cảnh này, lại thấy hưng phấn.
-Tinh dịch của huynh đúng là ngon thật, ăn hoài không chán.


-Đúng vậy, vị kem tươi, thật là hoài niệm.


Khuôn mặt hai nàng lúc này bôi lên một tầng dịch mỏng bóng loáng, ɖâʍ mĩ vô cùng, chính là nước bọt của đối phương. Lại cùng nhau vệ sinh ƈôи ȶhịȶ của ta. Quả thật là một cặp tình phụ xứng chức, ɖâʍ đãng không chịu nổi. Để lấy lòng ta, các nàng cũng là nỗ lực. Nếu bỏ qua vấn đề lợi ích và phản bội, ɖâʍ dãng cũng rất tuyệt đấy, có thể để cuộc sống phu thê mười phần vui vẻ sung sướng. Bởi vậy ta cũng không khinh thường các nàng, còn thấy vui vẻ và sảng khoái.


-Vậy sau này hai muội cố tranh thủ ăn nhiều một chút. Haha
-Ưm X2
Các nàng cố ý muốn làʍ ȶìиɦ nhân, tinh dịch của ta chỉ có thể ăn trộm, cho thêm phần kích thích mà thôi, cũng không cần phải tránh né giấu diếm ai cả.
-Tới, hôm nay ta phải cho hai muội ăn no thoả mãn.
-A vậy muội chết mất.


-Hihi, không sao, là sướng chết thôi.
-Haha không chết được, xem ta a thật chặt.
-Á sướng a nhẹ á không, mạnh lên chút đi huynh.


Ta để Hoàng Tố Hy nằm ngửa trên bàn dạng chân, mông đặt lên mép, một nửa quả mông lòi ra ngoài, Hồng Trân Anh nằm úp sấp lên người nàng, hai đôi nãi cầu ép chặt vào nhau, vẫn là Hoàng Tố Hy thắng lợi, nãi cầu nàng lớn hơn hẳn, đem nãi cầu Hồng Trân Anh hoàn toàn chèn ép. Mông Hồng Trân Anh tròn trĩnh chổng lên, nằm hẳn lên người Hoàng Tố Hy, khu vườn xuân rậm rạp lại gọn gàng che lấp đồi trọc trơn nhẵn bên dưới, đem hột ngọc đỏ sưng của Hoàng Tố Hy gần như che lấp, may mắn vẫn nhìn thấy mật huyệt ướt đẫm bên dưới. Ta thoải mái thay phiên cắm rút mật huyệt của hai nàng, âm đạo cũng không khác biệt lắm, đều có thể đem ƈôи ȶhịȶ của ta nuốt hết. Mu Hồng Trân Anh đầy đặn căng phồng, mu ta va phải rất mềm mại êm ái. Mà mu Hoàng Tố Hy trơn mịn không một sợi cỏ, cũng là dính chặt lấy gốc côn trụi lủi của ta.


Đều rất sung sướng.
Tuỳ ý thay phiên làm hai cái mĩ huyệt, sướng đến ngây người, tay khi thì bóp bờ mông tròn trĩnh của Hồng Trân Anh, khi thì vuốt ve bốn cái chân dài nuột nà, lúc thì cúi xuống đem bàn tay chen vào giữa hai cặp nãi cầu, cảm nhận sức ép khủng khϊế͙p͙ mê người trong đó.


Sung sướng muốn lên tiên.
-A ta bắn, thoải mái.
-A
Hồng Trân Anh bị tinh dịch phỏng đến cao trào.
-A


Hoàng Tố Hy cũng tương tự, bị tinh dịch phỏng đến thoải mái không được, đi theo hảo tỷ muội cao trào, bởi ta bắn tinh được một nửa trong âm đạo Hồng Trân Anh, liền rút ra nhanh chóng đâm vào âm đạo Hoàng Tố Hy tiếp tục xuất tinh.
-Phù, sướng.
Ta cũng thở ra một hơi, thoải mái ngất ngây.


Nghỉ ngơi một hồi, các nàng lau dọn thân thể, ở đây không có nhà tắm, chỉ có thể lau qua. Hai nàng đổi một bộ sườn xám màu sắc chất vải tương tự lúc sáng, nhưng kín đáo cực kì, chỉ để lộ hai cánh tay trắng mịn thon thả như ngó sen mà thôi.


Nhìn hai cái mĩ nhân thay đồ ngay trước mặt, còn uốn uốn éo éo, ta nào có nhẫn nhịn chi, lập tức vén ta áo lên lưng, kéo xuống nội khố, làm một trận, đem tinh dịch bắn vào, lại kéo nội khố lên chặn lấy không cho tinh dịch chảy xuống.


Hai nàng cứ như vậy lại đi dạo phố mua sắm hết cả buổi chiều. Ngoại trừ hai chân hơi khép chặt, để tướng đi càng uốn éo ra, cũng không bất tiện gì, vẫn điên cuồng mua sắm, khi thế hơn lúc sáng. Có lẽ là trong lòng vui vẻ.


Mới buổi sáng còn là thiếu nữ thanh xuân gợi cảm, đến chiều đã biến thành thục phụ đoan trang tao nhã. Biến hoá cũng thật lớn, nhưng đều là cảnh đẹp mê người, làm ta trong lòng cũng vui vẻ.
*
Buổi tối.


Chỗ quầy hàng của Đào Hoa Liên Minh Hội, tên liên minh của Đào Hoa Đảo+Đông Phương Gia+Cự Kình Bang+Cự Điểu Bang+Mai Thuý Phường, rất là nhộn nhịp.
Đèn đuốc sáng choang.
Tiếng nam nhân hò hét thấy rõ.


Đám cô nương Mai Thuý Phường đang cộng đồng hiến ca hiến vũ. Hoàng Tố Hy vậy mà chơi đàn rất tốt, đảm nhận khâu âm thanh. Không có bàn DJ hay loa to như ở địa cầu, nhưng hiệu quả không kém. Đem chân khí quán vào trong đàn được đặc chế, có thể đem phóng đại âm thanh rất nhiều lần. Nếu tu vi của nàng càng cao, hoàn toàn có thể làm được tiếng đàn như xa như gần, người đứng gần thì không chói tai mà người đứng xa thì vẫn nghe rõ, không như mấy cái loa hiện đại đứng sát chỉ có điếc tai. Đương nhiên phải luyện tập và nâng cao cảnh giới mới được. Nhị giai gà mờ, đừng mơ, nhưng hiện tại đã đủ dùng rồi.


Hoàng Tố Hy đàn, Hồng Trân Anh hát.


Kết hợp với đám kỹ nữ Mai Thuý Phường ăn mặc thanh tao lịch lãm nhảy múa, quả thật không so với các buổi ca nhạc liveshow kém. Thu hút rất nhiều người tới xem nhạc. Cũng đúng, đây hoàn toàn là dùng chân tài thực học biểu diễn đấy, dù ở địa cầu cũng là chắc chắn nổi tiếng.


Hoàng Dung ở bên dưới chỉ huy đám con buôn Đào Hoa Liên Minh Hội mồi chài câu khách, dẫn đến các rạp hàng, bận rộn đến tối tăm mặt mũi. Không thấy tỷ muội Đông Phương Gia đâu, xem ra đang chuẩn bị tiết mục riêng.
Biểu diễn đến khuya.
-Tuỳ công tử, sắp đến tiết mục chính, mời công tử.


-A được.


Bên trong có càn khôn khác, không như sân khấu lớn bên ngoài. Nhưng trang trí tinh tế trang nhã hơn nhiều. Bên trong đã ngồi đầy khách, cũng không nhiều, thấy ta vào, liền đứng dậy chào, ta cũng khách khí chào hỏi đầy đủ, không tỏ vẻ kiêu ngạo. Người kính ta ta kính người, đạo lý này nên thực hiện nha.


Mà tác dụng của ta lúc này, chính là để đám võ giả này biết điều đấy.
Có hai nhân vật để ta chú ý. Là Trần Cảng Long và một mĩ phu nhân xinh đẹp tuyệt thế, là một trong Bát Tiên, Lộ Tiên Cô.


Tiết mục này gửi thư khá nhiều, nhưng người đến không có mấy, nên chỗ này bây giờ nhìn qua rất trống. Trần Cảng Long xem ra là nể mặt ta mà tới, mà Lộ Tiên Cô, chín phần là bị hắn kéo theo.
-Ra mắt Lộ Tiên Cô.
-Ra mắt Tuỳ công tử.
-Mau ngồi, tiết mục sắp bắt đầu.


Chỗ chúng ta là ngay giữa sảnh đối diện sân khấu đấy.
Âm nhạc nổi lên, sau đó là giọng ca. Vẫn là Hoàng Tố Hy và Hồng Trân Anh.


Không có gì để nói nhiều, chính là biểu diễn nội y mà thôi. Đám kỹ nữ Mai Thuý Phường đã vất hết trang phục múa thanh tao, thay bằng nội y muôn hình muôn vẻ, uốn éo đi lại. Ừm, hiệu quả không tệ, nhìn Trần Cảng Long ngồi bên ta nuốt nước bọt là biết. Lộ Tiên Cô vậy mà cũng hai mắt toả sáng, hứng thú vô cùng. Xem ra nữ nhân ở thế giới nào cũng yêu thích thời trang nha.


Lộ Tiên Cô này dung nhan cũng bình thường như bao mĩ nữ lục giai khác thôi, không có gì để nói nhiều, tuyệt thế mĩ nhân, đơn giản vậy thôi. Một thân cổ trang rất bại lộ, nhưng so với đám kỹ nữ Mai Thuý Phường đang uốn éo đi lại trên sàn thì lại rất đơn thuần kín đáo.
-Phu nhân ưa thích không?


-A rất hợp với ta, ửa thích, xem ra lần này tới đây là đúng rồi.
-A di, ta đã nói mà, đảm bảo cho ngươi hài lòng.
Trần Cảng Long chen lời.
Hỏi thăm mới biết.


Lộ Tiên Cô này coi như cũng là một người trong Dược Đạo, nhưng nàng không luyện đan, lại giỏi chế nước, nên mới có danh xưng là Lộ Tiên Cô. Trên thế giới này không thiếu những thứ kì dị, như Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả, có thể gọi là dị hoả. Đương nhiên dị hoả vô số, cũng không chỉ có mỗi hai mươi ba loại. Mà có dị hoả tự nhiên cũng có dị kim, dị mộc, dị thổ và Dị Thuỷ. Lộ Tiên Cô chính là am hiểu cái này, cũng có đủ kiến thức kinh nghiệm để xưng là chuyên gia bậc nhất. Dị thuỷ sinh ra, thường là kèm theo sau thiên tai như lũ lụt, sóng thần, tuyết lở, mưa đá các kiểu. Thường không cố định, nên Lộ Tiên Cô cũng thường lang thang khắp nơi. Nàng gia nhập Bát Tiên, cũng là phù hợp. Cũng bởi chuyên thu thập dị thuỷ, nàng đối với dự báo thuỷ hoạ cũng có nghiên cứu sâu. Khi nàng đến nơi nào, đều tiến hành khảo sát, dự báo thảm hoạ xảy ra, đúng ngày lại tới chờ sẵn thu thập dị thuỷ. Cũng nhờ vậy mà chúng sinh thường được lợi, chuẩn bị di tản trước. Danh tiếng Lộ Tiên Cô ở Đông Nam Thiển Hải vô cùng tốt, được nhiều nơi tạc tượng, tôn kính gọi là tiên cô.


Mà nàng cũng nói cho ta rõ, công chuyện của nàng, chính là thường xuyên ở trong nước, Hán phục quả thật rất vướng víu, cho nên vừa thấy nội y phong cách hiện đại, liền ưa thích. Mà ta, cũng đưa ra hứa hẹn sẽ chỉ đạo người thiết kế mấy loại trang phục dành riêng cho nàng, tặng không. Giao tình với lục giai, không thể dùng tiền để đong đếm. Một câu nói tuỳ ý có khi so với ngàn vàng còn quý, tin chắc Đông Phương Hà Duyên sẽ vui lòng làm nhà thiết kế riêng cho Lộ Tiên Cô.


Không chỉ Lộ Tiên Cô hài lòng, đám nữ nhân được mời đến cũng rất yêu thích. Nữ võ giả càng mạnh ăn mặc càng bại lộ, đây là tư tưởng chung. Cũng không biết là vĩ nhân nào truyền bá, xin hãy nhận của bản công tử một lạy. Thật ra nghĩ kỹ thì cũng không hẳn liên quan đến vấn đề thẩm mĩ lắm. Võ giả càng cao giai, chiến đấu càng khốc liệt, trang phục vướng víu, rất bất tiện. Chắc hẳn ngươi cũng không muốn lúc đánh nhau sống chết, bị vạt áo của mình che mắt, sau đó ăn một đao ngủm củ tỏi. Cho nên cái tư tưởng đó rất được tán đồng. Hơn nữa thân thể Tiên Thiên nữ võ giả đã là kiệt tác nghệ thuật hoàn mĩ nhất, từ góc độ nghệ thuật, không cần quần áo tô điểm làm gì. Người đẹp vì lụa, đối với Tiên Thiên, không dùng.


Thêm một đặc điểm tạo nên điều này nữa là lục giai lúc đánh nhau nhìn người đều là dùng linh niệm, tựa như quét ra đa vậy, có mặc đồ hay không, cũng không khác gì.
Lộ Tiên Cô hài lòng mà về, cầm lấy mấy chục bộ nội y vừa ý.


Trần Cảng Long cũng như bao nam nhân khác, ôm theo kỹ nữ Mai Thuý Phường đi tìm hiểu huyền bí trong nội y hiện đại, chắc là lại nghiên cứu xuyên đêm đấy. Đám kỹ nữ Mai Thuý Phường này bản lĩnh cũng lớn, đều là đầu bài cả, đảm bảo cho đám sắc lang này ăn no. Hương Tuý Phu Nhân đối với Bát Tiên Hội lần này cũng rất trông mong, xuất đủ lực.


Trên Bát Tiên Đảo đã có đủ loại kỹ viện của Bát Tiên, Mai Thuý Phường không đủ lực cũng không đủ chỗ nhúng chàm. Nhưng giờ có ta làm bảo kê và cầu nối, nàng không bán ɖâʍ được thì không bán thuốc được chắc. Thị trường này ở Bát Tiên Đảo rất còn bỏ ngỏ đấy. Đối với Hương Tuý Phu Nhân kinh doanh cái chết trắng, ta cũng không thấy có vấn đề gì. Khách hàng chủ yếu là võ giả, sức kháng nghiện rất cao.


Lấy ta làm ví dụ, ngày nào cũng hút, mà có thấy nghiện đâu.
Đám nữ nhân đến xem biểu diễn nội y lại càng là hai mắt toả sáng, hứng thú tưng bừng đến khuya muộn mới chịu ra về.
Mà ta, cũng được hưởng tiết mục riêng, do tỷ muội Đông Phương Gia biễu diễn.


Hôm nay các nàng bận muốn chết, còn có tâm tư chiều chuộng ta, thật là dốc lòng. Ta cũng không dày vò các nàng, để các nàng thoải mái dễ chịu ngủ mất.
Ngày mai Bát Tiên Hội khai mạc, còn bận rộn nữa.