Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 33: Vương Miện Vỡ Nửa

Bắc Hải Băng Châu.


Nằm ngay cực bắc của Cửu Châu, chính là một khối băng khổng lồ nằm trên Bắc Băng Dương. Sinh vật cũng phong phú chứ không vắng vẻ chút nào, gấu trắng, hổ trắng, voi trắng, báo trắng, vân vân và mây mây, dị thú rất nhiều, điểm chung chính là đều màu trắng. Thịt là món duy nhất trong thực đơn hằng ngày ở nơi đây.


Bây giờ đang là mùa hè, Bắc Hải Băng Châu ánh sáng mặt trời chiếu rọi suốt ngày. Khung cảnh một mảnh tuyết phủ trắng toát, vô biên vô tận, mĩ lệ vô cùng. Lấy thị lực siêu cường của ta, có thể nhìn thấy lác đác những đốm màu đỏ tươi trên nền tuyết xa xa, là tàn dư bữa ăn của một dã thú nào đó. Thiên nhiên hoang dã, tươi đẹp nhưng cũng tàn khốc. Vẫn là xã hội hiện đại tốt.


Ta cùng Mộng Tiên Cô đổ bộ lên Bắc Hải Băng Châu, cũng không dám bay cao, chỉ là là sát mặt tuyết mà đi. Nhập gia tuỳ tục, ta một thân trang phục thư sinh trắng tinh. Mộng Tiên Cô thì lại một thân áo lông thú cũng màu trắng, tựa như biến thành một con gấu bông xinh đẹp.
Ở đây có con người sinh sống.


Sống trong nhà tạo nên từ băng tuyết, tạo hình con rùa. Ăn cá tuyết, cùng thịt dã thú. Quanh năm tranh đấu cùng giá lạnh. Đã quen, người bình thường cũng sống tốt, huống chi là võ giả.
Lấy tốc độ Nguyên Thần Cảnh, ta cùng Mộng Tiên Cô rất nhanh tìm tới mục tiêu.
-Các ngài tìm ta có chuyện gì?


Một nữ nhân tầm ba mươi tuổi mặc áo lông dày cộm đứng trước mặt ta. Những vết sẹo lồi trên mặt nàng, cùng vết bỏng không thể ngăn dung nhan nàng hiện tại trùng khớp với dung nhan nàng trong ký ức của ta.


Gần đây ta cũng chuyên tâm tu luyện Đại Mộng Thần Thông. Đem những ký ức xưa cũ làm rõ ràng sống động lại, liền có thể khiến linh hồn tăng trưởng. Nhìn lại ký ức dù là vui hay buồn thì đều là chuyện vô cùng không dễ chịu. Cũng may ta sống chưa từng gây sai lầm gì đáng kể, cho nên không có tiếc nuối gì. Vì để tìm nàng, ta cũng cố ý làm rõ những ký ức ta có về nàng. Đương nhiên những ký ức này chỉ là đơn phương mà thôi, ta biết nàng, người nổi tiếng nha, còn nàng không biết ta, ta chỉ là một tên vô danh.


Ngay cả giọng nói cũng hoàn toàn trùng khớp, xem ra là đúng người rồi.
Quan trọng nhất, Chân Lý Chi Nhãn chỉ nàng là Phác Chiêu Nghiên, vậy nàng liền là Phác Chiêu Nghiên. Ta có thể không tin ta, nhưng lại tuyệt đối tin tưởng Luân Hồi Bảo Khí.
-Chuẩn bị đi, ta đưa ngươi đi phương nam gặp Hàm Ân Tĩnh.


-A vậy thì đi thôi.
-Không chuẩn bị gì sao?
-Không cần.
-Ừm.
-Ngươi không sợ ta lừa ngươi?
-Ta một cái nữ nhân xấu xí có gì đáng để cho công tử lừa gạt chứ?


Xem ra nàng đã sớm chết lặng với thế giới tàn khốc này, khuôn mặt nàng hiện tại, chính là một loại tự vệ, để nàng có thể sống tiếp.


Ta ôm eo Phác Chiêu Nghiên, cùng Mộng Tiên Cô bay vút đi về phương nam. Đến nhanh và đi càng nhanh. Một đường toàn lực chạy, về đến cảnh nội Kim Quốc liền thở phào một cái, Bắc Hải Băng Châu, quả thật khiến người không thoải mái.


Nghỉ ngơi một hồi, chủ yếu là cho Phác Chiêu Nghiên thay y phục. Bây giờ Đông Thắng Thần Châu đang là mùa hè, nàng mang áo lông thú dày, lại chỉ mới nhị giai, sẽ vã mồ hôi chết mất. Ta cũng không nấn ná thêm ở Kim Quốc, một đường xuôi nam, băng qua Tống Quốc, tiến vào Tuỳ Quốc. Tống Quốc bây giờ loạn thành một đống, cướp bóc nổi lên khắp nơi, chả có gì đáng để xem cả.


Lý Phiệt.
Ta lăng không đứng giữa trời.
Vậy liền có người tự động ra đón tiếp.
-Tại hạ Lý Uyên, xin hỏi Hoàng Giả tới đây có việc gì dặn dò?
Lý Uyên rất là khách khí. Hoàng Giả là xưng hô dùng với Nguyên Thần Cảnh.
-Bản công tử Tuỳ Phong Lưu. Ta muốn Lý Trí Hiền.


-Công tử, nàng đã nhập cung được mấy ngày.
-Vậy còn không mang nàng trở lại, nàng mất một cọng lông, ta liền GIẾT cả nhà ngươi.


Lý Uyên bị sát khí của ta tập trung, là thật hoảng sợ. Mộng Tiên Cô cũng toả ra khí thế thất giai. Hai vị thất giai cùng đến đòi người, vậy thật là khó có người có thể chống cự.
-Vâng, vậy trước mời hia vị đại nhân vào nhà nghỉ ngơi trước, ta lập tức đi mang nàng trở lại.
-Ừm.


Lý Uyên sắp xếp chỗ cho chúng ta nghỉ ngơi xong, liền lập tức chạy đi Tuỳ Đô đòi lại nữ nhi của hắn từ chỗ Dương Quảng rồi.


Tuỳ Quốc hiện nay nói ra chính là rất yên bình đấy. Dương Quảng suốt ngày ăn chơi đàng điếm, làm một cái bù nhìn xứng chức. Tuỳ Quốc cũng không đi đánh nước nào, mà có Thiên Đao Tống Khuyết tại, cũng không nước nào dám đánh Tuỳ Quốc. Chỉ là Ma Giáo là dám ở Tuỳ Quốc hoạt động quấy phá mà thôi. Giáo chủ Ma Giáo hiện tại là Độc Cô Tinh Dạ có thâm thù đại hận với Tống Khuyết đấy. Mà cũng không chỉ giáo chủ, cả Ma Giáo hình như cũng nhận không ít ân huệ của Tống Khuyết đâu, nhưng thật ra cũng không làm gì được, chỉ có núp lùm quấy phá, lâu lâu nhảy ra cắn cái mà thôi.


Lý Uyên này làm việc đúng là nhanh.


Lý Trí Hiền rất nhanh xuất hiện trước mặt ta. Dung nhan vô cùng xinh đẹp, da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, trên chóp mũi có một nốt ruồi rất nổi bật. Trang phục Đường triều đem nãi cầu siêu to của nàng trình diễn ra, rất là loá mắt. Còn trinh, xem ra Dương Quảng chưa kịp đụng đến nàng. Với tình hình hiện tại Đông Thắng Thần Châu, Lý Uyên đừng mong làm Đường Thái Tổ, nên gọi là trang phục Tuỳ Quốc mới đúng.


So sánh thân hình, nàng vậy mà tương tự Mộng Tiên Cô cũng đang mang một thân trang phục Tuỳ Quốc bên cạnh ta. Chỉ là tóc Lý Trí Hiền vậy mà vàng óng, mỗi một sợi tóc tựa như ánh sáng mặt trời, thật xinh đẹp.
-Tam muội, mặt của ngươi?
-Không sao, nhị tỷ.
-Ngươi khổ cực.
Hai tỷ muội ôm nhau thắm thiết.


Lý Uyên đưa Lý Trí Hiền tới xong liền bị ta dùng ánh mắt đuổi đi.
Trong đình viện hiện tại chỉ còn lại bốn người.
-Đa tạ công tử đã cho tỷ muội chúng ta gặp mặt. Xin hỏi công tử là?


Lý Trí Hiền trước hết cho ta một cái lễ cảm ơn, cúi người rất sâu, khe rãnh sâu không thấy đáy hiện lên trước mặt ta, thật là mlem.
-Không có gì. Hàm Ân Tĩnh và ta là bằng hữu, ta gọi Tuỳ Phong Lưu.
Chúng ta bốn người ngồi trong đình viện trò chuyện.
-Tam muội, ngươi vẫn luôn một mình sao.


-Còn có Trí Nghiên và Hiếu Mẫn, nhưng bọn hắn đã chết. Ngược lại tỷ vẫn luôn một mình sao.


-Ta một mình, nhưng sống rất tốt, phụ thân cũng vì tóc ta sinh ra vàng óng, coi ta là điềm lành, cũng rất chiều chuộng. Chỉ là gần đây không biết tên khốn nào đem thông tin của ta nói cho tên hôn quân Dương Quảng, ta cũng chỉ còn cách nhập cung. Vốn đang định tự sát đấy, cũng đã làm một lần, không còn sợ hãi gì, không ngờ các ngươi lại tới.


Đám nữ nhân này cũng thật hung ác. Toàn Bảo Lam đỡ kiếm cho muội muội, Hàm Ân Tĩnh ôm người nhảy vực, Phác Chiêu Nghiên tự huỷ dung, Phác Trí Nghiên và Hiếu Mẫn xem ra cũng là tự sát, Lý Trí Hiền cũng là tự sát đã quen. Các nàng cũng thật là số khổ.
-Công tử Hàm Ân Tĩnh vẫn tốt chứ?


-Nàng rất tốt, đang làm đệ tử của Ma Thiên Cư Sĩ ở Ma Thiên Nhai. Thông báo cho các ngươi một tin buồn, Toàn Bảo Lam chết hơn mười năm rồi.
-Chúng ta hiểu. Vậy xin phiền công tử đưa chúng ta một đoạn đường.
-Chúng ta? Ngươi cũng muốn đi.
Ta nhìn Lý Trí Hiền hỏi.


-Đúng vậy công tử, ta hiện tại ở Tuỳ Quốc cũng không còn an toàn nữa, với lại ta cũng muốn đi đây đó xem thử. Nghe nói ở Thập Vạn Sơn Châu và Đông Nam Thiển Hải rất tốt.


Tuỳ Quốc nằm ở phía nam Đông Thắng Thần Châu, phía nam giáp với Đông Nam Thiển Hải, lại yên bình, cho nên thông tin một dải phía nam Cửu Châu nắm rất rõ ràng. Công Ty Đông A cũng đã bắt đầu làm ăn cùng Tống Phiệt rồi.


-Vậy chờ mấy ngày rồi đi, ta còn phải đi bái phỏng Thiên Đao đại nhân cái đã, các ngươi muốn đi cùng không?
-Chúng ta đi cùng được không?
-Có gì mà không được. Ta bao các ngươi.


-Vậy tốt quá, nói thật ta còn chưa được thấy lão đâu. Nhưng câu chuyện về lão tràn đầy Tuỳ Quốc đấy, tựa như thần thoại vậy.


Lý Trí Hiền reo lên vui vẻ. Địa vị của Tống Khuyết tại Cửu Châu cũng tựa như thần minh, không chỉ tại mỗi Tuỳ Quốc đâu. Có so sánh liền biết quý trọng, các nước xung quanh chiến tranh đánh đến máu chảy thành sông, Tuỳ Quốc vẫn là một dạng yên bình thịnh thế, đều là nhờ chiến tích huy hoàng của Thiên Đao mà ra.


Một đao chém Độc Cô Tinh Dạ, hai đao bại Độc Cô Cầu Bại.
Cả Cửu Châu cũng chỉ mình lão mà thôi.
Thư đi trước người đi sau, nhận được hồi âm trả lời chắc chắn gặp mặt của Tống Khuyết.
Chúng ta bốn người ngồi thuyền xuôi nam.
*
Sám Hối Động.
Hôm nay đón một vị khách.


Là người quen cũ.
-Chỗ này không có gì để tiếp đón, xin Thái Hoàng đừng chê trách.
-Không cần đại sư, hôm nay ta là đến đây nhờ vả đại sư chuyện hậu sự đấy.
-Mời Thái Hoàng cứ nói. Ta chắc chắn dốc lòng.


Liệt Hoả Thái Hoàng đã vô cùng già nua, sinh mạng đã cạn kiệt. Từ sau vụ Vô Tận Viêm Châu, lão còn chống chịu sống được đến giờ, xem như cũng là rất trâu bò, là niềm tin và tín ngưỡng chống đỡ lão. Đúng là không nhờn với phần tử tôn giáo cuồng tín nha. Thật đáng sợ. Đám hoà thượng Thiếu Lâm Tự cũng là một dạng.


-Thứ nhất là nhờ đại sư trấn áp dùm bản nguyên hoả Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả. Thứ hai là mười năm nay ta dựa vào Linh Viêm đã hoàn thiện một thần thông ta dốc lòng cả đời nghiên cứu, gọi là Vạn Hoả Hỗn Nguyên. Xin nhờ đại sư nếu có thể hãy mang theo nó vào Luân Hồi. Ta cũng hy vọng thần thông này có thể giúp ích cho đại sư gì đó. Thứ ba là lần này lỗi hẹn, sau này lại xin được cùng kề vai sát cánh chiến đấu cùng đại sư.


-Được, lần Luân Hồi sau lại nguyện cùng Thái Hoàng kề vai chiến đấu.
-Tạm biệt đại sư.
-Tạm biệt Thái Hoàng.


Liệt Hoả Thái Hoàng chờ ta nói xong liền tự bốc cháy lên, chốc lát hoá thành tro bụi bay ngược lên trên giếng trời trong Sám Hối Động, để lại một đốm lửa không màu. Ta hút lấy nó nhập vào người.
Làm xong hết thảy mới phát hiện ra mình chơi ngu rồi.


Bản nguyên hoả mạnh vl, mà ta đã lỡ dại đem Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả bao phủ toàn bộ thế giới tinh thần cùng hải dương ký ức. Bản Nguyên Hoả lập tức thay thế đám lửa tàn cháy rực lên.
ɖu͙ƈ vọng lập tức chiếm lấy tinh thần ta, vô cùng mãnh liệt, muốn ta lập tức đi thoả mãn nó.


Bảy vị nương tử, không đủ.
Mộng Tiên Cô, không đủ.
Võ Đang Thời Đại Đoàn, không đủ.
Ta muốn Phác Chiêu Nghiên.


Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả có thể đem những ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ sâu kín nhất vô hạn phóng đại. Mà ta, khi vẫn còn là một sinh viên, đã ảo tưởng cùng nàng làʍ ȶìиɦ vô số lần, cũng ảo tưởng cùng nàng kết hôn, cùng nàng nuôi con dưỡng cái, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long. Đương nhiên đó chỉ là những ảo tưởng mà thôi. Ngoài đời, ta cũng chưa từng thấy nàng một lần, mà nàng, lại hoàn toàn không biết trên thế giới có tồn tại một người như ta.


Những ảo tưởng này khi xưa chỉ là thoáng qua, nhưng lúc đó ta quả thật yêu thích các nàng, đã vì các nàng dành ra một chỗ trống trong trái tim. Tuy không phải fan cuồng, nhưng thật sự là rất yêu thích.


Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả chính là vì lý do này mà đem ɖu͙ƈ vọng của ta cháy bùng lên khiến ta không thể khống chế.
Mà hiện tại thế giới của ta và các nàng đã trùng khớp, ta cũng có thể đem ảo tưởng biến thành hiện thực.
Trên boong thuyền.


Phác Chiêu Nghiên đang đứng nhìn trời sao phương bắc trên con thuyền đang nhanh chóng xuôi nam. Nhìn không ra đang có tâm sự gì.
-A.
Ta đứng sau lưng nàng, để nàng giật mình quay lại.
-Hoá ra là công tử.


Khuôn mặt Phác Chiêu Nghiên lúc còn ở trái đất luôn là một bộ dạng lạnh lùng, chắc có lẽ bị đơ do phẫu thuật thẩm mĩ, mà trải qua vô số năm tháng ở Bắc Hải Băng Châu giãy dụa sinh tồn, trái tim nàng cũng đã trở nên lạnh giá, tựa như băng tuyết vạn năm không tan nơi cực bắc.
-Ta muốn ngươi.


Ta nhìn nàng, ánh mắt cháy bừng lửa ɖu͙ƈ dễ dàng để nàng nhìn thấu.
-Được.
Phác Chiêu Nghiên đơn giản đáp ứng, không hỏi lý do, cũng không cần lý do.


Ta hai tay nắm hai bên eo Phác Chiêu Nghiên, thật mềm mại, cũng không hề mảnh khảnh như rắn, đem nàng nhấc lên ngồi trên lan can. Ta tham lam hôn lấy đôi môi đầy đặn quyến rũ của nàng.
Hôn một cái, không đủ lại hôn cái nữa.


Phác Chiêu Nghiên bắt đầu nhiệt tình đáp lại ta, Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả đã thông qua đôi môi bén vào linh hồn nàng. Lửa ɖu͙ƈ này, sắt thép kim cương cũng không chịu nổi, đường vào tim Phác Chiêu Nghiên dù là băng giá, cũng bị tan ra thành nước, tràn trề và nồng nhiệt.
-Ưm


Phác Chiêu Nghiên cũng có vẻ không thể tin được, nàng vậy mà hứng tình, đáp lại môi hôn của ta, còn dâng lên đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi của ta, trái tim dần dần đập nhanh trong lồng ngực.
Thời gian như đứng yên lại.


Ta tham lam ngửi lấy hơi thở đê mê ngây ngất của Phác Chiêu Nghiên, tham lam nuốt lấy vị ngọt ướt át trên đôi môi và lưỡi ấm của nàng. Tay trái siết lấy tấm lưng ngỏ bé của nàng, để nàng gần ta hơn. Tay phải đan vào tóc mây của nàng, để ta có thể hôn nàng sâu hơn.
Môi chúng ta rời ra.


Gò má ửng hồng e lệ, nhưng lại bị những vết sẹo lớn che lấp đi dung nhan kiều diễm. Băng giá trên gương mặt đã tan, nhưng những đai thương nó để lại vẫn còn đó. Nhưng mà thứ ta nhìn thấy lúc này chính là gương mặt ta từng thèm khát ảo tưởng khi xưa.
-Thật xinh đẹp.


Phác Chiêu Nghiên nhìn vào mắt ta, dường như có thể thấy thế giới tinh thần thâm thuý tựa trời đêm trong đó, cùng vô tận ɖu͙ƈ hoả đang thiêu đốt. Ta nhìn khuôn mặt nàng, thấy được một chút vui mừng. Đã bao lâu rồi không có người khen nàng xinh đẹp. Nàng từng vì muốn có được dung nhan xinh đẹp mà làm đủ mọi cách, rồi đến khi không tốn gì mà có được nó, lại phải tự tay đen khuôn mặt xinh đẹp của bản thân huỷ hoại. Thật đủ bi ai, cũng đủ buồn cười.


Trang phục Tuỳ Quốc của Phác Chiêu Nghiên buộc rất cao, ngang sát nách đem hai nãi cầu hoàn toàn che lấp, ta kéo một cái, nãi cầu tuyết trắng hiện lên trước mặt, có lẽ, so với tuyết Bắc Hải Băng Châu còn trắng hơn, hình dạng giọt nước vô cùng hoàn mĩ. Nhũ hoa hồng phấn như hoa nở trên tuyết, quyến rũ mê người. Ta cúi xuống ngậm lấy một ngũ hoa vào miệng, tham lam ʍút̼ lấy nhũ đỉnh đã vì hưng phấn mà nhô lên, nhưng vẫn rất mềm mại, tay kia cầm lấy nãi cầu còn lại bóp nhẹ, cảm giác căng tràn mềm mịn tràn ngập trong lòng bàn tay, quá đã nghiền.


-Ưm
Phác Chiêu Nghiên rên lên một tiếng, vội vàng dùng một tay bịt miệng, một tay giữ lấy đầu ta ngăn cho người ngã ra sau, càng khiến đầu ta ép sát vào nãi cầu của nàng hơn. Da thịt nàng thật thơm mát, tựa như hoa nhài, để ta đầu óc mê muội hít lấy.


Ta đem váy Phác Chiêu Nghiên lột sạch, cũng đem nội khố của nàng kéo xuống, cứt trên boong thuyền, chỉ để nàng khoác lấy áo ngoài. Cỏ thơm um tùm giữa háng, hiển nhiên nàng cũng không hề chăm chút nơi này, che lấp cửa mật huyệt chưa từng có ai ghé thăm, vẫn còn một màu hồng phấn. Ta không ưa ɭϊếʍƈ huyệt nữ nhân, trừ các nương tử, lúc này cũng không nhịn được, quỳ xuống, dùng mũi ủi ra cỏ thơm, tìm thấy cửa vào mật huyệt. Dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ lấy, có vị lạ lạ.


-Ưm ư ư


Phác Chiêu Nghiên dùng tay che miệng, nhưng không ngăn nổi bản thân rên rỉ, cùng run rẩy. Ta nghe tiếng rên của nàng, càng ɭϊếʍƈ hăng say, đầu lưỡi cố ɭϊếʍƈ vào trong, lại bị một tầng màng mỏng ngăn cản, xem ra là màng trinh của nàng. Ý nghĩ này vừa có, đầu óc ta một trận nổ tung, đứng dậy cởi xuống quần, lôi ra ƈôи ȶhịȶ đã sớm cứng ngắc. Dùng một chút lý trí còn lại đem ƈôи ȶhịȶ giảm kích thước đi một đoạn.


Lửa ɖu͙ƈ bốc cao ta nhịn không nổi nữa đặt quy đầu ngay ngọc môn Phác Chiêu Nghiên, động thân tiến tới, phá tan màng trinh, cắm vào đến tận cùng.

-A
Ta rên lên sung sướng.


Cảm giác sung sướng này, mạnh hơn bình thường gấp ngàn lần, lan ra chiếm lĩnh lấy toàn bộ linh hồn ta, để ta không thể khống chế nổi bản thân, lại kéo ra ƈôи ȶhịȶ, rồi lại cắm đến tận cùng.
-A


Phác Chiêu Nghiên đã rên lên vui sướng. Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả không phải là thứ nàng có thể chống cự. Hai cánh tay trắng muốt ôm lấy cổ ta, dâng lên môi thơm, để ta lại gặm lấy không ngừng.


Tay ta nâng hai đùi Phác Chiêu Nghiên dạng rộng ra, để ta có thể tận tình cắm rút mật huyệt của nàng. Chỉ là nhẹ nhàng rút ra gần hết, lại cắm lút cán vào trong âm đạo, không chiêu trò kỹ xảo, mà lại sung sướng vô biên.
-Ư ư ư


Phác Chiêu Nghiên rên rỉ vui sướng, nàng lui đầu lại nhìn ta, ánh mắt đã mê ly, rồi lại nhắm mắt tiến tới chủ động hôn lấy ta. Ta nếm vị ngọt đôi môi nàng, mũi ngửi hơi thở đê mê của nàng, bàn tay tuỳ ý bóp mông và nãi cầu căng mềm của nàng, ƈôи ȶhịȶ vui vẻ ra vào mật huyệt ướt đẫm chặt khít của nàng. Cảm giác sung sướng lan tràn thân thể lẫn linh hồn ta, để ta cảm nhận được sự thoả mãn trước nay chưa từng có.


-Ưm ư
Phác Chiêu Nghiên rên rỉ dữ dội, âm đạo co rút bóp chặt lấy ƈôи ȶhịȶ ta, ɖâʍ thuỷ ấm nóng xối lên quy đầu ta một trận tê dại, ta ôm nàng cùng run rẩy, vui sướng đầm đìa cắm ƈôи ȶhịȶ vào sâu trong mật huyệt nàng, đặt ngay cổ tử cung, tinh dịch phun bắn mà ra.
-A aaa


Ta ngửa cổ lên trời rên rỉ.
Quá sướng rồi.
Khoái cảm vui sướng tràn lan trong linh hồn, Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả như cành lá gặp mưa, reo hò hưởng ứng.


Phác Chiêu Nghiên ôm chặt giấu đầu trong lồng ngực ta, hai tay siết chặt, ta cũng ôm lấy nàng cùng nhau tận hưởng cảm giác dễ chịu khi cao trào, mãi hồi lâu mới tách ra. Tinh dịch trắng đục chảy ra khỏi âm đạo Phác Chiêu Nghiên rơi trên boong thuyền, để ta nhìn thấy cổ họng lại một trận khô khốc.
-Đi phòng của ta hay ngươi?


-Tìm phòng trống được không, nếu ngươi muốn Lý Trí Hiền, cũng có thể.
-Nàng có lẽ đã có người thương. Vẫn là thôi đi. Chúng ta đi tìm phòng trống.


Phác Chiêu Nghiên và Lý Trí Hiền chung phòng, tỷ muội nhiều năm không gặp, có quá nhiều chuyện để nói. Mà phòng ta thì có Mộng Tiên Cô. Đây là thuyền đón đưa đặc biệt của Tống Phiệt đấy, rất rộng rãi, lại chỉ có mình chúng ta là khách, phòng trống rất nhiều.


Ta cùng Phác Chiêu Nghiên trần trụi cuốn lấy nhau trên giường. Thân hình tuyết trắng của nàng vẫn hoàn hảo vô khuyết, ngực nở mông căng, nhìn có vẻ đầy đặn, mà ta ôm trong lòng cũng thật mềm mại tuyệt vời. Nàng đặc biệt nhiệt tình cùng ta hôn môi, có lẽ như thế có thể ngăn ta nhìn khuôn mặt của nàng. Ta vậy cũng nhiệt tình đáp lấy.


Chúng ta cùng triền miên đến khi chính bản thân ta cũng thấy mệt mỏi. Ôm lấy Phác Chiêu Nghiên nghỉ ngơi. Nàng tựa gối lên bắp tay ta, úp mặt vào lồng ngực của ta, chân gác lên đùi ta, tay ôm chặt lấy ta.
-Sau này ngươi làm nữ nhân của ta đi.
-Ta … không xứng.


Đầu Phác Chiêu Nghiên càng chôn sâu hơn vào lồng ngực ta.
-Xứng hay không, ta nói mới tính.
-Vậy…được.
Ta dùng tay đỡ cằm nàng ngước lên nhìn ta.


Một, hai, ba, năm, vết sẹo lớn hoàn toàn phá tan khuôn mặt xinh đẹp của Phác Chiêu Nghiên. Nàng hiện tại không còn xinh đẹp, nhưng đã tươi sáng trở lại. Ta dùng tay sờ từng vết sẹo. Nếu lần Luân Hồi này nàng thành tựu Tiên Thiên vậy thì những vết sẹo này sẽ tự tan biến. Nhưng lấy tu vi nhị giai gà mờ hiện tại của nàng cùng tư chất tu luyện phế vật của Luân Hồi Giả, xem ra Tiên Thiên còn lâu lắm. Tin chắc với sự thần kì của thế giới này, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.


Ta dạy Phác Chiêu Nghiên Hấp Tinh Đại Pháp, lại bắn cho nàng hai phát tinh nguyên, sau đó ôm nhau cùng ngủ.
*
-Hôm nay lão công sao hăng vậy. Mệt chết đi được.
Từ Du Nhã nằm trong lòng ta nũng nịu. Các vị nương tử khác nằm lăn lóc ngổn ngang trên giường lớn, mệt mỏi mà ngủ, bày đủ loại tư thế.


Một mình Phác Chiêu Nghiên sao có thể đem Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả thoả mãn, cuối cùng vẫn là công lao lớn nhất thuộc về các nương tử thân yêu. Nhưng mà khi làʍ ȶìиɦ cùng Phác Chiêu Nghiên xong, lại ôm ấp Từ Du Nhã trong lòng, ta bỗng cảm thấy có lỗi, như đang ngoại tình. Xem ra ta đúng là đã có chút tình cảm với Phác Chiêu Nghiên, có lẽ là thương cảm số phận đáng thương của nàng, hoặc cũng có thể là do Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả đem những tình cảm xưa cũ đào móc lại, phóng đại lên.


Bên chỗ Đệ Tam, Võ Đang Thời Đại Đoàn cũng đã lăn lóc khắp trên giường lớn, không chịu nổi ta tàn phá. Nhưng ta cũng không thấy được cảm giác tương tự từ chín cô nương này.
Thôi kệ đi, chỉ có con nít mới phải chọn lựa, 7+ =8, cần gì xoắn xuýt cho mệt.


-Hôn nhân thì có lúc lên lúc xuống, bây giờ ta lại lên lại đây.
-Thôi đi, chàng từng xuống bao giờ à. Còn lên nữa thì mệt chết mất.
Từ Du Nhã đánh yêu ta.
-Haha


Ta từ khi đột phá thất giai đúng là đối với ȶìиɦ ɖu͙ƈ không còn hứng thú như trước, nhưng đối với các nương tử chưa từng qua loa, cho nên cũng không tính được là tình cảm đi xuống. Mà giờ có Bản Nguyên Hoả, ta lại dạt dào ham muốn như thủa ban đầu. Cuộc sống hôn nhân trên Linh Thứu Sơn lại thêm mặn nồng rồi. Mau chóng giải quyết chuyện bên Đệ Nhị, rồi còn đưa các nương tử đi du lịch Cửu Châu nào, thời gian cách Dị Thú Quân Đoàn không còn xa nữa rồi.


-Khuya rồi, ngủ thôi.
-Ưm.
Từ Du Nhã rúc vào lòng ta, nhẹ nhàng thϊế͙p͙ đi.
Ta thì lại xem xét Thế Giới Tinh Thần.


Bên trong đã có thêm một mảng thần thông tinh đồ, chính là Vạn Hoả Hỗn Nguyên của Liệt Hoả Thái Hoàng truyền lại cho ta. Mà Thế Giới Tinh Thần của ta cũng lớn hơn một mảng nhỏ, là do dưỡng chất linh hồn Liệt Hoả Thái Hoàng hoá thành tẩm bổ linh hồn ta. Hồn nguyên Nguyên Thần Cảnh cung cấp đúng là kinh người.


Ở trong Thế Giới Tinh Thần còn có thêm một đống lửa lớn đang bừng cháy, chính là Bản Nguyên Hoả của Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả không sai. Nó vậy mà không nghe ta khống chế, như một đứa vừa được ăn no đang ngủ yên.
Hừ, xem bản công tử thu phục ngươi đây.
Gào
Gào


Tiếng rồng ngâm vang lên, Tử Long Khí và Kim Long Khí chui vào Thế Giới Tinh Thần của ta, bình thường chúng đều bơi ngoài Hải Dương Ký Ức. Hai con rồng vây quanh cắn chặt lấy Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả, ɖu͙ƈ hoả cháy bùng lên phản kháng, nhưng có vẻ không có tác dụng gì, ta vậy cũng vui mừng. Hoá thân của ta trong Thế Giới Tinh Thần đưa tay về phía phía Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả, thần thông tinh đồ của Vạn Hoả Hỗn Nguyên và Đại Mộng Thần Thông cùng sáng lên, từng tia sáng từ tay ta tiến vào trong Bản Nguyên Hoả, dần dần xâm thực nó, đem nó gắn lên ý chí của ta, vì ta mà động.


Đây là một cái quá trình, nhưng từ tình hình đến xem, chắc cũng không đến năm năm. Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả này đúng là khó chơi vô cùng.
*
Tống Phiệt Thành.
-Tiểu tử ra mắt tiền bối. Cũng chuyển lời hỏi thăm của Tạ lão gia gia tới tiền bối, đây là thư của lão gia gia.


-Haha, tiểu hữu vất vả rồi, mau ngồi.
Tống Khuyết nhận lấy thư, cũng không xem, đoán chừng cũng chỉ là thư thăm hỏi xã giao mà thôi. Nhưng hắn và Tạ Yến Khách đúng là có giao tình, hơn nữa không cạn, nếu không một chiêu trong Đàn Chỉ Thần Thông đã không gọi là Thiên Đao.


Mộng Tiên Cô và Phác Chiêu Nghiên, Lý Trí Hiền hành lễ chào hỏi xong cũng cùng ngồi xuống.


Tống Khuyết nhưng là có danh xưng thiên hạ đệ nhất đao, cùng với thiên hạ đệ nhất mĩ nam tử, dung nhan tuyệt thế để cho Đệ Nhị cũng phải thua kém một bậc. So hình thức đã không bằng, so khí chất lại càng là thua kém. Thân thể gần hai trăm tuổi mà lại trẻ trung như hai mươi, chỉ cần là nữ nhân nhìn thấy lão đều muốn rụng trứng. Phác Chiêu Nghiên cũng là hai mắt toả sáng, đừng nói đến Lý Trí Hiền cùng Mộng Tiên Cô rồi. Nhưng lão yêu đao cũng yêu vợ vô cùng, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc hơn một trăm năm mươi năm, sau đó phu nhân của lão mới tạ thế, mà lão cũng từ đó dành hết tình yêu cho đao. Cuộc hôn nhân này, chính là truyền kì của Cửu Châu đấy, tốn không biết bao nhiêu giấy bút của đám văn nhân ca tụng.


-Ồ, cô nương này là?
-Tiểu nữ là Mộng Tiên Cô, vừa được truyền thừa của Vong Tình Lão Hoàng, đột phá thất giai không lâu.
-Hoá ra là vậy, ta còn tưởng Đại Mộng Thần Thông thất truyền rồi chứ, là chuyện đáng mừng.


Tống Khuyết khách khí hỏi thăm Phác Chiêu Nghiên và Lý Trí Hiền một chút, cũng hứa tìm giúp Phác Chiêu Nghiên phương pháp trị sẹo, khôi phục dung nhan. Sau đó liền không có chuyện của bọn hắn.


Lần này chủ yếu là đến cùng Tống Khuyết bàn chuyện làm ăn, ta chính là muốn mở một thương lộ kéo dài từ Kim Quốc, đi qua Tống Quốc, Tuỳ Quốc đến toàn bộ Đông Nam Thiển Hải và Thập Vạn Sơn Châu.


Hôm nay tới đây gặp Tống Khuyết đương nhiên là cần một cái gật đầu của hắn, để mở ra hợp tác toàn diện. Chi tiết hợp tác cùng vận hành thế nào thì cả ta và lão đều không quan tâm, giao cho thuộc hạ là được.
Sau đó là trò chuyện vui vẻ, giao lưu vài chiêu.


Sau đó chúng ta liền giong buồn xuôi nam, về Đông Nam Thiển Hải.
Vừa về đến Đào Hoa Đảo, tổ chức họp công ty, công bố hướng phát triển mới, cũng điều chỉnh lại phân phối lợi ích của công ty, chủ yếu là cắt thêm phần cho Mộng Tiên Cô. Nàng là thất giai, lại thêm ta ủng hộ, vậy cũng không có ai phản đối.


Công Ty Đông A có hai thất giai, tương lai phát triển chắc chắn càng mạnh mẽ, dù hiện tại đã là thế lực số một Đông Nam Thiển Hải rồi.


Ta có Phác Chiêu Nghiên làm niềm vui mới, cũng mặc xác đám phu nhân bạn chịch khác, mang theo nàng và Lý Trí Hiền đi Ma Thiên Nhai. Dự định ở đây bế quan nhiều năm, cho đến khi Bạch Hổ hoá thánh.
*
Phác Chiêu Nghiên ngồi trước gương.


Trong gương hiện lên một cái cái đầu tròn cuốn băng gạc trắng kín mít, chỉ chừa mỗi hai con mắt to tròn, sáng lấp lánh. Ta ở phía sau giúp nàng gỡ băng gạc.
-Cảnh này thật giống khi ta phẫu thuật thẩm mĩ xong.
-Ta nhớ lúc trước ngươi cũng rất xinh xắn, đâu cần phải phẫu thuật chứ.


-Ngành giải trí cạnh tranh rất khốc liệt, ngươi không hiểu. Sau khi ta phẫu thuật xong lại có nhiều fan hơn, cho nên cũng thấy đáng giá.
-Đám fan của ngươi đều là não tàn cả nhỉ.
-Nhưng là bọn hắn nuôi ta.
-Sau này ta ta nuôi ngươi rồi.
-Ừm, bởi vậy ta càng cần xinh đẹp.


-Thật ra ta không quá chú trọng vẻ bề ngoài.
-Đúng vậy, nhưng ngươi vẫn yêu thích cái đẹp, ta không biết vì lí do gì ngươi yêu thích ta, nhưng mỗi lần làʍ ȶìиɦ ngươi đều cố né nhìn khuôn mặt ta.
-Chủ yếu là nghĩ đến những gì ngươi trải qua, không thấy thoải mái, giảm tình thú thôi.


-Ta cũng vậy, sau này có thể thoải mái đối mặt ngươi rồi.


Phác Chiêu Nghiên đứng dậy quay lưng đối mặt với ta. Dung nhan tuyệt diễm đã hoàn toàn khôi phục, trùng khớp với hình ảnh đẹp đẽ nhất nàng từng có trong ký ức của ta. Đây là khuôn mặt mà ta từng ảo tưởng vô số lần, bây giờ đang ở trước mặt ta, vì ta mà nở nụ cười diễm lệ. Nàng nhón ngón chân lên dâng lên môi thơm, ta cúi đầu hôn lấy, nồng nàn và đắm say, tay siết chặt tấm lưng nhỏ nhắn của nàng.


Ta ôm nàng tới đặt nằm ngửa trên giường.


Mĩ nhân mặc một bộ váy ngủ khiêu gợi màu trắng, không mặc nội y, mơ hồ loáng thoáng nhũ hoa màu hồng bên trong. Da thịt nàng còn trắng hơn, tựa như tuyết phủ một dải cực bắc ngàn năm, mượt mà mêm mại vô cùng. Nội khố ren che lấp hoàn toàn cỏ thơm đã được cắt tỉa gọn gàng, hai bẹn đùi gợi ɖu͙ƈ ẩn hiện theo cặp đùi tròn trịa uốn éo che lấp khu vực riêng tư bí ẩn vì thẹn thùng.


-Đừng nhìn chằm chằm như vậy.


Gò má ửng hồng như hoa đào nở trong tuyết, để lòng ta ngất ngây. Nãi cầu căng tràn nhấp nhô theo lồng ngực hô hấp ngày càng gấp. Phác Chiêu Nghiên cũng rất dễ động tình, cũng không biết có phải do Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả hay không, nhưng điệu bộ cử chỉ của nàng luôn mang nét lười biếng vô cùng gợi ɖu͙ƈ, để ta mỗi lần nhìn thấy nàng đều muốn tới làm nàng.


Ta tới chống tay hai bên, từ phía trên nhìn nàng, khuôn mặt ửng hồng tuyệt đẹp, ánh mắt cũng không né tránh nhìn vào mắt ta, như muốn nhìn thấu huyền bí trong đó.
-A nhẹ thôi.


Ta nhịn không được đã kéo nội khố của nàng qua một bên, đem ƈôи ȶhịȶ cắm vào, bên trong đã ẩm ướt, chặt khít mềm mại vô cùng. Ta lại cảm nhận được sự sung sướng chưa từng có mà mật huyệt của Phác Chiêu Nghiên mang lại, nhịn không được đem ƈôи ȶhịȶ cắm đến tận cùng, chạm đến cổ tử cung. Âm đạo của nàng thật ngắn, vì để cho nàng dễ chịu, ta đem ƈôи ȶhịȶ Đệ Nhị rút bớt còn mười bốn phân, cũng đã đem mật huyệt của Phác Chiêu Nghiên nhét đầy. Bởi vậy gần đây bỏ bê đám Phùng Hành Phu Nhân cũng là vì vậy.


Ta đem ƈôи ȶhịȶ hoàn toàn nhét vào mật huyệt Phác Chiêu Nghiên. Âm hộ nàng múp máp căng mềm, va vào thật sướng. Ta cắm lút cán ƈôи ȶhịȶ nhẹ nhàng di chuyển hông tới lui trái phải, để cảm nhận sự sung sướng âʍ ɦộ căng múp của Phác Chiêu Nghiên mang lại, không nhịn được rên rỉ.


-A sướng quá, không cắm rút mà đã sướng như vậy rồi a
-A vậy ngươi động đi ư càng sướng hơn a a a


Ta nhịn không được vội vàng cắm rút, quá sung sướng rồi, cảm giác va chạm âʍ ɦộ căng múp của Phác Chiêu Nghiên thật là thoải mái. Tiếng nàng rên rỉ cũng thật êm tai dễ nghe, cổ vũ ta làm nàng mạnh hơn. Ta nằm đè lên thân thể mềm mại của Phác Chiêu Nghiên, ta ôm chặt lấy nàng, nàng ôm chặt lấy ta, siết chặt thừa nhận ta va chạm.


-A thật thoải mái a
-Ư ta cũng vậy a ư


Ta rời khỏi thân thể mềm mại của Phác Chiêu Nghiên, chống người lên, nhìn nàng vặn vẹo rên rỉ dưới thân. Thân thể mĩ nhân theo va chạm của ta mà rung động tới lui, hai nãi cầu căng phồng nổi lên trước ngực lắc lư trong lớp áo ngủ thật gợi tình. Ta luồn một tay vào trong ao ngủ tóm lấy một nãi cầu mà bóp lấy bóp để, như một khối kẹo dẻo mềm mại đàn hồi cực kì, cảm giác đã tay cũng thoả mãn không kém cảm giác căng chặt trong âm đạo Phác Chiêu Nghiên.


-Hộc ta muốn bắn a
Hơi thở của ta đã trở nên gấp gáp. Không mệt mỏi, mà do quá hưng phấn.
Âm đạo Phác Chiêu Nghiên một trận co rút mạnh, ɖâʍ thuỷ ấm nóng tưới lên quy đầu ta một trận tê dại, ƈôи ȶhịȶ run rẩy, đã đến cực hạn.
-Ư bắn đi bắn cho ta ư ta cao trào A ư
-A ta bắn


Ta đem ƈôи ȶhịȶ hoàn toàn đâm luý cán vào mật huyệt Phác Chiêu Nghiên, quy đầu đội lên cổ tử cung, sung sướng xuất tinh, đem tinh dịch nóng bỏng thông qua cổ tử cung tràn vào lấy đầy nơi tận cùng nhất bên trong nàng.


Chúng ta ôm chặt lấy nhau, hôn môi nồng nhiệt, cùng nhau cảm nhận sự sung sướng sau cao trào tình ái. ƈôи ȶhịȶ của ta không hề mềm đi, tham lam chiếm lấy mật huyệt Phác Chiêu Nghiên, chưa muốn rời xa.
-A
Phác Chiêu Nghiên lại rên lên một tiếng.
Mới xuất tinh một lần làm sao có thể thoả mãn ɖu͙ƈ hoả vô biên của ta.


-Ngươi trước rút ra, ta tẩy rửa âm đạo chút, bên trong trơn trượt ngươi làm không quá thoải mái.
Ta cắm rút mấy cái, cảm thấy đúng là rất trơn. Hơn nữa Phác Chiêu Nghiên không phải là Tiên Thiên, âm đạo sau cao trào có chút thả lỏng, không quá chặt.
-Vậy trước tẩy rửa một chút.


Ta ngồi dậy rút ra ƈôи ȶhịȶ, tinh dịch trắng đục từ bên trong chảy ra mật huyệt, rất đâm đãng. Nội khố đã ướt đẫm bởi ɖâʍ dịch của cả hai chúng ta. Phác Chiêu Nghiên ngồi dậy chỉnh lại tóc tai, bộ dạng lười biếng như một con mèo vừa ngủ dậy, để tâm ta lại ngứa, chút nữa nhịn không được đè nàng xuống giường làm nàng chết đi sống lại, lại quản âm đạo nàng trơn hay không trơn.


Phác Chiêu Nghiên bỏ đi áo ngủ đã nhăn nheo cùng nội khố ẩm ướt không chịu nổi, cầm lấy khăn đặt dưới mông, đỡ lấy tinh dịch bị bức ép chảy ra từ trong âm đạo, sau lại cẩn thận lau sạch.
-Ngươi lần nào cũng xuất tinh nhiều như vậy, lau thật mất công.


-Đó là do ngươi luyện Hấp Tinh Đại Pháp chưa đến nơi đến chốn. Đợi luyện đến đại thành, có thể đem tinh dịch của ta hấp thụ hết, đỡ mất công rồi.
-Ta muốn vì ngươi sinh con, không dùng Hấp Tinh Đại Pháp được.
Ta sờ gò má Phác Chiêu Nghiên, lau đi mồ hôi trên đó.


-Luân Hồi Giả không thể có con được, ngươi cũng không cần nhọc lòng.
-Ưm.
Phác Chiêu Nghiên tỏ vẻ không biết phải làm sao, muốn nói lại không biết nói gì. Chỉ đành gật đầu nhẹ một cái đáp lời.
-Ta lau xong rồi, ngươi có thẻ tiếp tục làm.


-Được, mau chổng mông lên nào, ta muốn làm ngươi từ phía sau.
-Ưm.


Phác Chiêu Nghiên ngoan ngoãn quay người lại chống tay chổng mông lên vừa phía ta. Mông nàng tròn vo, rất đẹp, lại mềm mại. Vòng eo không mấy tinh tế nhưng cũng không có chút mỡ thừa, cố gắng cong xuống hết cỡ, để mông nàng càng thêm đầy đặn. Nàng cố ý ngọ nguậy mông hướng về phía ta mời gọi, đùi kẹp chặt vào nhau, không một kẽ hở, thật mê người.


Ta cầm lấy hai quả mông tròn trĩnh của Phác Chiêu Nghiên, đẩy ra hai bên, lộ ra ngọc môn hồng phấn và cúc môn hơi sẫm màu nâu. Một ngón tay ta sờ nhẹ cúc môn, để mĩ nhân run lên.
-A đừng, á
-Ngươi từng làm cúc huyệt bao giờ chưa?


-Chưa, chưa từng. Nếu ngươi muốn có thể làm, nhưng ta phải đi tẩy rửa trước đã.
-Không vội.


Ta ôm lấy mông Phác Chiêu Nghiên, ƈôи ȶhịȶ cắm vào âm đạo nàng, bên trong vẫn ẩm ướt nhưng không còn trơn trượt, cảm giác thành thịt mềm âm đạo ma sát với quy đầu rất sung sướng, bót vô cùng. Ta lại vui sướng hưởng thụ cảm giác tuyệt diệu âm đạo Phác Chiêu Nghiên mang lại, bụng dưới va vào mông nàng như va vào bông, thoải mái vô cùng.


-A ư ngươi làm mạnh lên cũng được a ư
-Hảo


Ta điên cuồng va chạm mông của Phác Chiêu Nghiên, khoái cảm trào lên nhanh chóng, cũng chưa từng kiềm chế, lại đem tinh dịch nóng bỏng lấp đầy tử cung nàng, đem nàng đến cao trào. Dưới tác dụng của Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả, ta hưng phấn vô cùng, Phác Chiêu Nghiên sao không phải là, cho nên cũng nhanh chóng cao trào. Nhưng nàng tu vi thấp, thể lực cũng yếu, không làm được mấy lần đã xịu lơ, nhưng vẫn cố gắng chiều ta, đến khi mệt mỏi quá ngủ thϊế͙p͙ đi mới thôi.


Giải quyết xong chuyện Công Ty Đông A, ta mang theo Phác Chiêu Nghiên và Lý Trí Hiền đi Ma Thiên Nhai. Cố ý đi ngang qua chỗ Toàn Bảo Lam mất mạng. Hai nàng cũng thoáng buồn bã, nhưng biết lần sau Luân Hồi còn có thể gặp lại, nên rất nhanh cũng hết đau thương.
Ma Thiên Nhai.


-Nhị tỷ, tam tỷ có thể gặp lại các ngươi, thật quá là may mắn.


Hàm Ân Tĩnh ôm lấy Phác Chiêu Nghiên và Lý Trí Hiền khóc nức nở. Anh hùng còn có lúc rơi lệ, Hàm Ân Tĩnh thường ngày một bộ dạng vô cùng kiên cường, khuôn mặt thì soái khí ngời ngời, một đầu tóc ngắn mang khí chất anh hùng đấy. Nhưng mà lúc như này không khóc thì còn đợi khi nào.


Phác Chiêu Nghiên và Lý Trí Hiền cũng ôm nàng khóc.
Phác Chiêu Nghiên là cố ý hồi phục dung nhan rồi mới tới Ma Thiên Nhai, cốt là để tránh cho Hàm Ân Tĩnh càng thêm đau lòng.
-Nhị tỷ tam tỷ, đại tỷ chết rồi.
Hàm Ân Tĩnh lau nước mắt.
-Chúng ta đã biết, trước khi tới đây có viếng mộ nàng.


Lý Trí Hiền lau nước mắt.
-Ngũ muội, lục muội cũng chết rồi.
Phác Chiêu Nghiên cũng lau nước mắt.
-Các nàng là chết như thế nào?


-Các nàng tham gia chiến tranh giữa các bộ tộc, bị ngươi ta chém chết thôi. Không có gì. Ta không giỏi đánh đấm, bộ tộc bị công phá, chỉ đành huỷ dung sống tạm, may mắn không bị bắt làm nô lệ.


Nói rồi nhìn về phía ta, ánh mắt khó hiểu. Đám dã nhân Bắc Hải Băng Châu cũng không thèm nàng, ta vậy mà có thể ăn nàng, còn ăn ngon lành như vậy. Nhưng ta cũng không giải thích làm gì. Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả vô cùng lợi hại, một khi để nó cháy bùng lên, vậy Thị Nở cũng hoá Thuý Kiều. Thêm nữa có thể lúc Phác Chiêu Nghiên huỷ dung, máu me khói lửa đầy mặt, nàng lại mặc áo kín mít, nên mới bị đám ngươi đó cho qua. Nếu không với thân hình nóng bỏng trắng muốt của nàng, thoát được mới lạ.


-Vậy mặt tỷ bây giờ?
-Tuỳ công tử đã giúp ta hồi phục dung nhan.
Hàm Ân Tĩnh quay qua ta.
-Cám ơn ngươi.
-Không có gì, các ngươi tâm sự, ta đi tìm lão gia gia.
Ta nói rồi đi tìm Tạ Yến Khách trò chuyện.
-Đại Mộng Thần Thông đúng là thần kì.


Tạ Yến Khách nhìn một vòng Hải Dương Ký Ức của ta.
-Còn thứ này là?
-Lão gia gia, là Kim Long Khí và Tử Long Khí.
-Hoá ra là Cửu Long Khí của Đông Thắng Thần Châu.
-Lão gia gia biết thứ này?


-Đương nhiên biết. Khi đó Viêm Đế và Hoàng Đế đại chiến, Hoàng Đế rút ra Cửu Long Khí của Đông Thắng Thần Châu làm dây trói, vây khốn Viêm Đế, nhờ đó chiến thắng Viêm Đế, đuổi đánh đến tận Vô Tận Viêm Châu. Nhưng cũng vì đó mà Đông Thắng Thần Châu địa mạch bất ổn, lũ lụt triền miên, cuối cùng là Vũ Hạ Đế dùng Cửu Đỉnh trấn áp Đông Thắng Thần Châu, mới có thể ngăn được hồng thuỷ. Cửu Long Khí cũng từ đó nhập vào sinh linh Đông Thắng Thần Châu, kẻ có được, có thể dựa vào đó đột phá thất giai, xưng Hoàng lập quốc, cho nên cũng được gọi là Hoàng Khí.


-Còn có chuyện như vậy. Xem ra ta cũng nên tìm cách thu thập xem thử.
-Nếu là ngươi, có thể làm được. Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả này đúng là lợi hại, để ta từ xa đã thấy kiêng kị.
-Lửa này đúng thật rất lợi hại, mấy lần suýt nữa khiến ta thân tử đạo tiêu.


-Kết hợp tất cả lại, ngươi đây là như bị giam trong mộng của chính mình, một khi tỉnh dậy, vậy liền có thể sẽ ngộ đạo, thoát Luân Hồi.
-Ta cũng hy vọng vậy, nhưng đường còn dài. Lão gia gia, tình hình trận pháp tốt chứ.


-Rất ổn, tiến độ rất nhanh. Có thêm ngươi, thêm được mấy phần khả năng thành công.
-Nếu có thể giết chết Bạch Hổ là tốt nhất.
-Đúng, đó là kết quả tốt nhất.
Ta cùng Phác Chiêu Nghiên ở lại Ma Thiên Nhai luôn. Lý Trí Hiền cũng không rời đi.


Ba tôn phân thân thì Đệ Tam vẫn đang tích cực cày điểm trong Thiên Địa Thanh Lâu, Đệ Nhất thì đưa các vị nương tử đi du lịch khắp nơi. Đệ Nhị thì đã cố định ở Ma Thiên Nhai.
Bản tôn cũng rời khỏi Sám Hối Động, cầm theo Thiện Nhược Thuỷ Bình tiến vào Bất Kiến Thiên.