Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 34: Bất Kiến Thiên

Chính là mảnh đất hẹp chiều ngang tầm năm trăm dặm nối liền Đông Thắng Thần Châu và Thập Vạn Sơn Châu.


Nơi đây còn được gọi là Tam Đế Hội vì ở chỗ này Viêm Đế và Hoàng Đế đã cùng nhau vây giết Man Đế Si Vưu. Hai đánh một, Man Đế vẫn lạc, cuộc chiến của bọn hắn khiến không gian nơi này sụp đổ, tạo thành một cái Âm Dương Môn khổng lồ, để cho âm khí vô biên từ âm giới tràn qua, xung quanh ngàn dặm bị âm khí xâm thực, không còn sự sống. Âm khí che kín bầu trời, giữa trưa cũng không thấy ánh nắng, cho nên gọi là Bất Kiến Thiên.


Hoàng Đế khi đó đành phải lấy Thiên Khí Thần Uyên tạo thành kết giới phong ấn một vùng rộng lớn nơi giao địa hai đại lục này. Cũng vì mất đi Thiên Khí mà trong trận chiến với Viêm Đế hắn không thể không rút ra Cửu Long Khí từ địa mạch Đông Thắng Thần Châu, chiến thắng cùng giết chết Viêm Đế. Nhưng cũng băng hà không lâu sau đó.


Ngàn năm sau Phật Tổ xuất thế, từng xông vào Bất Kiến Thiên ý đồ đóng lại Âm Dương Môn, nhưng không thể, chỉ thu hẹp kích cỡ cùng gia cố phong ấn mà thôi. Đồng thời cũng lập ra Lôi Âm Tự ở phía bắc hòng trấn thủ Bất Kiến Thiên, không cho âm hồn mỗi khi phong ấn bất ổn tràn ra làm hại chúng sinh.


Sau lại có Đạt Ma Tổ Sư sau khi lạp ra Thiếu Lâm Tự, cuối đời cũng xông vào Bất Kiến Thiên, tiến hành gia cố phong ấn lần nữa. Nghe nói ngày đó mây mù ở Bất Kiến Thiên tan hết, bầu trời trở lại trong xanh, kim quang phóng lên tận trời, Đạt Ma Tổ Sư niệm một câu phật hiệu xong liền phi thăng siêu thoát, nhập cõi niết bàn. Cũng nhờ vậy mà chúng sinh bắt đầu có thể sinh sống tạo Thập Vạn Sơn Châu, công đức của ngài, tạo phúc cho chúng sinh tới ngàn vạn năm sau.


Tuy không biết Phật Tổ và Đạt Ma Tổ Sư có thật sự siêu thoát hay không, nhưng sự tích tới Bất Kiến Thiên của hai ngài là thật đấy. Trong kinh văn Thiếu Lâm Tự cũng ghi chép rõ ràng.


Ta sau khi rời khỏi Sám Hối Động, chính là chuyên tâm nghiên cứu đống kinh văn này. Sau khi có Đại Mộng Thần Thông, đã làm được nhìn qua là không quên, rất nhanh học thuộc. Sư phụ và các vị sư huynh hỏi han một hồi, cũng mặc ta làm gì thì làm.


Quét dọn âm hồn trong Bất Kiến Thiên, chính là công việc chính của Thiếu Lâm Tự. ta làm vậy, cũng là hoàn toàn bình thường.


Mà ta, chọn Bất Kiến Thiên chứ không đi Âm Giới, là vì ở Âm Giới chỉ nhiều âm khí mà thôi, Âm Hồn cũng lác đác không có mấy, không đông đúc chật ních như trong Bất Kiến Thiên.
Ta một mình tiến lên trong âm khí trùng trùng.


Xung quanh vô tận âm hồn bất chấp tất cả lao tới, rồi như thiêu thân, cháy bùng lên ngọn lửa không màu, sau bị Thiện Nhược Thuỷ Bình hút vào trong. Thiện Nhược Thuỷ Bình lúc này như một cái máy lọc nước hiệu suất cực cao, khí đen không ngừng tràn ra từ thân bình. Mà bên trong nó, chính là hồn nguyên tinh tuý cô đọng nhất.


Đây mới là tầng ngoài cùng của Bất Kiến Thiên mà thôi, tuy rằng âm hồn nhất giai nơi đây nhiều vô kể, vô biên vô tận, nhưng tốc độ lọc hồn nguyên không quá nhanh. Ta lập tức tiến vào tầng sâu hơn.


Phật Tổ tạo kết giới bao quanh Bất Kiến Thiên gồm bảy tầng, tương ứng với nhất giai đến thất giai. Cho nên tầng ngoài cùng này chỉ có âm hồn nhất giai. Phong ấn chỉ có tác dụng nhằm vào âm khí, nên ta có thể dễ dàng xuyên qua từng lớp phong ấn tiến vào trong. Hơn nữa phong ấn do tới mấy bát giai cường giả tạo ra và gia cố, còn được Thiên Khí bảo hộ, muốn phá phong ấn, vậy lên bát giai rồi hãy nói. Thất giai đừng mơ. Đó là lý do phong ấn Bất Kiến Thiên đã tồn tại được ngàn vạn năm rồi. Ma Giáo từ khi thành lập đến nay cũng không phải không có ý đồ này, cũng thử qua vài lần, nhưng cuối cùng là có một đời giáo chủ bị vây trong Bất Kiến Thiên đến chết già, nên là sau đó đám điên này cũng tự động né xa Bất Kiến Thiên ra luôn.


Ta xuyên qua đến tầng thứ 5, tốc độ lọc và chuyển hoá hồn nguyên của Thiện Nhược Thuỷ Bình ở đây vừa vặn, cũng không cần tiến sâu hơn. Ta ngồi xếp bằng, thả ra hơi thở sự sống, để đám âm hồn tự động bu lại, sau đó như thiêu thân cháy bùng lên, lại bị Thiện Nhược Thuỷ Bình hút vào trong luyện hoá. Âm hồn ngũ giai cũng không khác nhất giai bao nhiêu, chỉ là lăn lộn được thêm vài vòng, mà không phải là bị đốt chết ngay tức khắc, không kịp thét lên nửa tiếng như Âm Hồn nhất giai. Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả đúng là đáng sợ, chính là khắc tinh của đám Âm Hồn không hiểu tình thú này.


Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả dính lên linh hồn, nếu không có năng lực chế ngự hoả diễm mạnh như Liệt Hoả Thái Hoàng thì chỉ cần làʍ ȶìиɦ là được. Dùng tốt còn được lợi lớn, linh hồn phát triển nhanh chóng. Hơn nữa trừ Bản Nguyên Hoả bất diệt, những nhóm lửa khác theo thời gian trôi qua hoặc cường độ sử dụng cao mà sẽ mau chóng lụi tàn. Đó là một phần lý do mà trước khi có Bản Nguyên Hoả, ta đối với sắc ɖu͙ƈ càng ngày càng thấy nhạt. Một kích khi đó của Kim Bình Nhi vận dụng Linh Viêm đúng là đáng sợ, để Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả cháy trong người ta mười năm ròng mới thấy phai nhạt rõ rệt, phải biết những mười năm này ta để phân thân làʍ ȶìиɦ vô số lần, số lượng hồn nguyên chuyển hoá được là một con số khổng lồ đấy.


Ta chỉ ngồi một chỗ.
Đem kỹ năng lĩnh vực trong Đại Mộng Thần Thông thả ra ngoài, gọi là Đại Mộng Vô Nhai.


Lĩnh vực là một dạng năng lực cải tiến của trường linh niệm, tác dụng cơ không khác là mấy. Ví dụ như Liệt Hoả Thái Hoàng mà thi triển Lĩnh Vực, xung quanh mấy trăm thước lập tức hoá thành biển lửa. Hoặc như Chu Tước hoá thánh thi triển lĩnh vực, Đông Nam Thiển Hải toàn bộ rơi xuống mưa lửa bất tận.


Đấy chính là Lĩnh Vực.


Mà Đại Mộng Vô Nhai thì tựa như đem mộng ảo hiện thực hoá. Bởi vậy Âm Hồn tiến vào trong Đại Mộng Vô Nhai lập tức bị dính lên Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả là vì vậy. Ta thử một chút, Kim Long Khí và Tử Long Khí liền hiện hình, tự do bơi lội trong phạm vi lĩnh vực, tấn công âm hồn bị dính lên lửa ɖu͙ƈ đang la hét quằn quại, nhanh chóng giết chết bọn chúng. Rất tiện lợi. Lại thử một chút, không gian xung quanh biến thành ảo cảnh bên bờ sông Hương, rõ ràng và chi tiết đến từng cọng cỏ. Rất thần kì.


Một đặc tính nữa của Đại Mộng Vô Nhai đó là tính xuyên thấu rất mạnh. Lĩnh Vực bình thường khi va chạm thì như hai quả bóng nước va vào nhau, một bên tiến thì một bên còn lại phải lùi. Nhưng Đại Mộng Vô Nhai thì có thể thẩm thấu vào Lĩnh Vực của đối phương. Cho chỉ có một cách chống lại nó là kéo giãn khoảng cách ra mà thôi. Chứ bình thường Lĩnh Vực giao phong, một bên yếu thế thu nhỏ Lĩnh Vực của mình lại quanh người, là có thể chống lại Lĩnh Vực của đối phương. Bởi vậy Kim Long Hoàng dù nghe nói rất mạnh, cũng bị Vong Tình Lão Hoàng nhốt trong mộng ba mươi năm. Nhưng để bù cho tính thẩm thấu này, Đại Mộng Vô Nhai không có tính công kích, nhưng mà giờ ta có Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả và long khí, vậy liền khác bọt rồi.


Ta vô địch vậy.


Như vậy ta ngồi xếp bằng trong Bất Kiến Thiên, chỉ cần duy trì lĩnh vực, lâu lâu hợp một ngụm nước trong Thiện Nhược Thuỷ Bình, cũng không cần làm gì nhiều. Lâu lâu thiếu khí ngột ngạt lạ chạy ra ngoài hít thở không khí mọt phen, lại tiếp tục chui vào trong kết giới ngồi, cắm auto đánh quái, không khác gì game thủ.


Bản tôn vậy liền rảnh rỗi.
Đệ Nhị không có việc gì làm, có làm thì cũng là làm Phác Chiêu Nghiên.
Vậy thì để lão công nuông chiều các vị nương tử thân yêu đi.
*
-Các ngươi…


Thân Huệ Trinh bất lực với đám tỷ muội đang mở to mắt vây xem, tổng cộng mười hai con mắt nhìn chằm chằm, để nàng cảm thấy rất là xấu hổ.
-Không sao đâu, các nàng có nhìn cũng không thấy gì. Chúng ta bắt đầu đi.
Ta cười trấn an nàng.


-Đừng mà lão công, thϊế͙p͙ thật sự muốn xem. Hơn nữa nghe chàng nói cách thức, chúng ta cùng vào cũng có thể giúp nha.
-Ừm để ta nghĩ đã.
Ta trầm ngâm suy nghĩ.
Bảy người các nàng mới đúng là những người thân thiết nhất của nhau. Mà ta, cũng chỉ là một nam nhân vô tình chen vào giữa các nàng mà thôi.


-Vậy được, cùng vào đi.
-Za.
Quyền Mẫn Nga vui vẻ kêu lên.


Bảy vị nương tử lập tức dọn sẵn tư thể, móc ra gối đã chuẩn bị sẵn, tìm chỗ nằm xuống, bảy người là bảy tư thế khác bọt, không ai giống ai. Ta cười khổ, nằm xuống cạnh Thân Huệ Trinh, đan lấy tay nàng, cảm nhận ngón tay nàng siết chặt. Đại Mộng Vô Nhai khởi động, đem cả tám ngươi chúng ta chìm vào giấc ngủ.


Một mảnh tối tăm đầy bọt nước như đáy đại dương, đây là thế giới ký ức của Thân Huệ Trinh bị ta dùng Đại Mộng Thần Thông hiện hoá đi ra, tựa như đem dữ liệu chỉ gồm 0 và 1 trong máy tính chuyển hoá thành âm thanh và hình ảnh trên màn hình vậy.


Bàn tay khẽ đưa ra tóm một cái, lôi ra Thân Huệ Trinh từ trong hư không, đánh thức nàng. Đây chính là linh hồn nàng.
-Lão công, đây là…
-Là Hải Dương Ký Ức của nàng


Ta trả lời Thân Huệ Trinh, sau đó lại với tay tóm lấy, lôi các nương tử khác tiến vào: Phác Thảo Nga, Thân Trí Mẫn, Từ Du Nhã, Quyền Mẫn Nga, Kim Tuyết Hiền và Kim Xán Mỹ. Điểm danh phát, không thiếu một ai.


Linh hồn là thứ chân thật nhất của một con người. May mắn Đại Mộng Thần Thông giúp linh hồn ta có thể tạm thời giả mạo bộ dạng của Đệ Nhất.
-Là thứ này.


Thân Huệ Trinh đối với chuyện năm đó đã buông lỏng rất nhiều, chỉ là một bước cuối cùng cũng không bước ra được thôi. Ta rất nhanh tìm thấy bong bóng ký ức đó. Nó rất đen tối, cũng rất chân thực, vĩnh viễn khắc sâu trong trí nhớ của nàng. Cầm bong bóng trong tay, ta cảm thấy ta có thể xoá đi ký ức này, như vậy cũng đem bóng ma tâm lý của Thân Huệ Trinh xoá đi, tác dụng như nhau. Nhưng ta muốn cho nàng có cơ hội lựa chọn.


-Lão bà, nàng muốn ta xoá nó đi, hay là đối mặt nó?
-Ta…không biết, lão công, ta nên làm gì đây?
Thân Huệ Trinh do dự, nàng thật sự không biết nên làm như thế nào.
-Kỳ thật tứ muội muốn đối mặt ký ức này, nhưng nàng sợ chàng nhìn thấy, lại không cần nàng nữa.


Từ Du Nhã lên tiếng nói thay tiếng lòng Thân Huệ Trinh.


Ta đương nhiên không phải là người có thể bỏ qua lỗi lầm quá khứ của người khác vô điều kiện. Phạm sai lầm, thì phải trả giá, không thể chỉ cần một câu “ Quá khứ ai mà chẳng có lỗi lầm” liền làm như không thấy mà cho qua. Bởi vậy ta từng đối với phạm nhân ra tù tái hoà nhập xã hội còn thương cảm hơn là với đám gái gọi hoàn lương.


Mà Thân Huệ Trinh thì có lỗi gì chứ, sai là thế giới này.
-Không cần lo lắng, không phải lỗi của nàng, ta sẽ không bao giờ rời bỏ nàng.
Ta sờ má Thân Huệ Trinh.
-Ưm.
Nàng gật đầu một cái kiên định.
Ta vung tay lên, tràng cảnh xung quanh biến đổi.
Đó là một gian phòng kín.


Bên trong năm tên nam nhân đang thay phiên nhau cưỡng hϊế͙p͙ một nữ nhi yếu đuối, chính là Thân Huệ Trinh.
Cả bảy cô nương đồng loạt nhìn về phía ta, ánh mắt không thể tin được.
Ta xấu hổ gãi mũi.


Bởi năm tên nam nhân đó, dù cho bịt mặt rất kĩ, nhưng các nàng dễ dàng nhận ra một tên trong đó, bởi vì đã quá quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Mười năm nay các nàng cùng hắn đầu gối tay ấp, yêu đương nồng nhiệt, cùng đi du lịch khắp Đông Nam Thiển Hải lẫn Thập Vạn Sơn Châu, bây giờ còn đang chuẩn bị đi Tuỳ Quốc đấy.


Đúng vậy, không ai khác mà là chính ta.
Nói đúng hơn thì là Đệ Nhất.
-Xem tiếp đi.
Các nàng cũng không chất vấn, tiếp tục xem.


Năm tên nam nhân cùng thay phiên nhau cưỡng hϊế͙p͙ Thân Huệ Trinh, để nàng khóc lóc thảm thiết không thôi, giở đủ trò tàn bạo, cuối cùng đem nàng giết chết. Đáng lí tình cảnh nên là Thân Huệ Trinh khóc lóc thảm thiết, được ta và đám tỷ muội an ủi, cùng nhau vượt qua tâm ma. Mà bởi vì phát hiện ra bí mật siêu to khổng lồ, khiến mọi chuyện trở nên rất hề hước. Thân Huệ Trinh bình thản đối mặt với ký ức đen tối nhất trong cuộc đời mình.


Bong bóng tan vỡ.
Bảy nương tử lập thành một vòng cung, như vành móng ngựa bao vây lấy ta.
-Sao, các ngươi muốn ly hôn không? Hay giết chết ta cũng được, ta tuyệt không phản kháng.
Ta cười nhìn các nàng.
-Chàng muốn bỏ chúng ta?
Phác Thảo Nga lên tiếng. Thân là đại tỷ, nàng cũng chín chắn không kém Từ Du Nhã.


-Vậy thì không có.
Ta cho các nàng một cái khẳng định.
-Vậy chàng không định dùng mặt thật gặp chúng ta sao?
Từ Du Nhã đặt câu hỏi.


-Ta đúng là có ý định này. Các nàng biết chuyện Hoàng Tử Ếch chứ. Một Công Chúa có thể chấp nhận hôn một con ếch để nó biến thành Hoàng Tử, nhưng một cô nông dân lại không thể chấp nhận hôn một cái Hoàng Tử liền biến thành ếch, sau đó ở bên con ếch được. Ta là một con ếch, chỉ khác ở chỗ ta là một con ếch siêu to khổng lồ mà thôi.


-Lươn lẹo, chàng cũng chỉ là ngoại hình bình thường thôi, để tóc nhìn lên cũng đẹp trai.
Thân Trí Mẫn bĩu môi.
-Haha
Có mĩ nhân khen mình đẹp trai, đương nhiên cũng thấy vui vẻ. Cái này là trong mắt người thương Thị Nở cũng thành Thuý Kiều sao?


-Hơn nữa, chúng ta quả thật không muốn nhìn thấy khuôn mặt này nữa.


Lớp vỏ bọc Đệ Nhất bao lấy ta lập tức rạn nứt như kính, sau đó vỡ tan ra, hiện lên hình ảnh hoà thượng đầu trọc bên trong. Tóc lập tức mọc ra, quần áo nhoáng lên cũng đổi lại, chính là hình ảnh Trần Hùng Trần Đại Phu năm mười tám tuổi.
-Quả nhiên là ngươi. X7
-Các nàng phát hiện lúc nào?


-Từ lúc rời khỏi Thiên Địa Thanh Lâu mười năm trước chúng ta đã sớm biết, chỉ là không dám nói ra mà thôi. Vì sợ một khi nói ra, chàng sẽ bỏ chúng ta mà đi. Đối với người muốn thoát Luân Hồi như chàng, chúng ta chính là gánh nặng.
Từ Du Nhã lên tiếng thay các nàng nói ra nỗi lòng.


-Các nương tử nhọc lòng rồi, sau này không cần lo lắng nữa, ta sẽ luôn ở bên các nàng, cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.
-Bọn thϊế͙p͙ cũng vậy. X Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.
Bảy nương tử ôm ấp lấy ta, hỉnh ảnh hơi khác lạ.


-Lão công, người thật lùn, còn thấp hơn Thân Trí Mẫn, cao hơn Quyền Mẫn Nga một chút.
Cây sào Thân Huệ Trinh bắt đầu thèm đòn.
-Hừ, ai nói ta lùn. Xem đây.
Ta biến mất tại chỗ.


Từ hư không với tới một bàn tay vàng khổng lồ, đem bảy nương tử tóm lấy, lôi vào một Hải Dương Ký Ức khác. Trong Hải Dương Ký Ức của ta, ta như một người khổng lồ đặt các nương tử như những con búp bê nhỏ xinh trong lòng bàn tay, để các nàng nhìn ngắm Hải Dương Ký Ức của ta.
-Oa, thật đẹp x .


Các nương tử la lên vui thú.
Khác với Hải Dương Ký Ức của Thân Huệ Trinh, Hải Dương Ký Ức của ta hiện tại tựa như bầu trời đêm khi đó tại Thiên Địa Thanh Lâu, tràn ngập đom đóm bay ngập trời. Chính là những đốm lửa nhỏ hình thành từ Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả.
-Rồng kìa


Quyền Mẫn Nga kích động la lên.
-Lão công ngươi thật to.
Kim Xán Mỹ cố gắng lên tiếng tìm cảm giác tồn tại.
Ta tạo ra một thảm cỏ nhỏ đặt các nương tử đứng lên. Sau đó người khổng lồ tan biến, xuất hiện sau lưng các nàng.
-Lão công đây là?


Kim Tuyết Hiền lên tiếng hỏi, cũng học Kim Xán Mỹ tìm cảm giác tồn tại.
-Là Hải Dương Ký Ức của ta.


Ta vừa nói vừa hơi nhíu mày. Cảm giác đau đớn vỡ nát từng tế bào từ thân thể Đệ Nhất đang truyền tới. Linh hồn cường đại để cho năng lực chống lại những cảm giác tiêu cực cũng tăng lên, cơn đau này có thể khiến người bình thường sốc chết, đối với ta chỉ như bứt lông, hơi nhíu mày một chút mà thôi.


-Lão công sao vậy?


Thân Huệ Trinh nhận ra khác thường, lên tiếng hỏi. Chung sống lâu năm chính là hiểu rõ nhau như vậy, một chút bất thường cũng không giấu nổi các nàng. Các nàng vốn nhìn ra ta là ai, cũng chấp nhận phối hợp cùng ta đóng vở kịch phu thê ân ái này. Nếu không có sự kiện Thân Huệ Trinh, các nàng vẫn sẽ tiếp tục đóng kịch, cho đến lần Luân Hồi sau, ta không đi tìm các nàng nữa, hoặc cho đến khi ta không cần các nàng nữa. Vạch mặt, đối với các nàng chính là đang đánh cược, ta đi hay ở, hoàn toàn không tuỳ thuộc vào ý chí của các nàng.


-Không có gì, đau chút mà thôi. Đưa các nàng tới đây chơi một lát, tý nữa mới có thể ra ngoài.
-Lão công, ta muốn cưỡi rồng.
-Nàng muốn con màu nào?
-Màu tím.
-Không, màu vàng.
Bảy nương tử chia hai phe ngồi lên đầu hai con rồng, bơi lội trong Hải Dương Ký Ức của ta.


-Lão công, đó là gì?
Kim Tuyết Hiền chỉ về phía bong bóng ký ức ở xa xa.
-Là thảo nguyên Kim Quốc.
Ta vẫy tay, chúng ta liền hiện lên trên thảo nguyên bao la bát ngát, bên dưới là Đệ Nhị và Mộng Tiên Cô đang cưỡi ngựa phi nhanh.
-Đồng cỏ thật đẹp.
-Cưỡi ngựa thật thích.


-Không vội, chúng ta cũng sắp tới đó chơi. Lúc đó mang các nàng cưỡi ngựa chạy khắp thảo nguyên.
-Cưỡi ngựa giống như thế kia à?
Từ Du Nhã híp mắt nhìn ta, bộ dạng rất nguy hiểm.
-Khụ.
Ta ho khan.
-Đó là Ngô sư huynh, không đúng, là lão công ngươi.
-Ngươi thật ɖâʍ đãng.


-Ngươi cũng thật biết chơi.
-Không đúng, các tỷ muội, mấy năm này lão công ở bên ngoài chắc chắn ăn vụng vô số, chúng ta mau tra xét cho rõ.
Ta khóc ròng kháng nghị.
-Các lão bà, có nên làm như vậy không?
-Nên, lão công ngươi đừng hòng giấu diếm.


Kim Xán Mỹ khó được tỏ vẻ hung dữ, phồng má chống nạnh trong rất đáng yêu, không có tý uy hϊế͙p͙ nào.


Sau đó bảy vị nương tử liền lật tung Hải Dương Ký Ức của ta lên, quậy cho long trời lở đất. Ta kỳ thật cũng không giấu diếm gì, mặc các nàng muốn xem gì thì xem. Kỳ thật các nàng là muốn hiểu rõ ta hơn mà thôi. Giờ đây ta đã coi các nàng là nương tử của mình, không muốn giấu giếm bất cứ thứ gì.


-Lão công, nàng là?
-Phác Chiêu Nghiên.
-Quả nhiên là nàng.


Từ Du Nhã nhìn ta ý vị sâu xa. Nàng thật là tinh tế, vậy mà cũng nhận ra được ta đối xử với Phác Chiêu Nghiên khác biệt. Bởi vậy Hải Dương Ký Ức lẫn Thế Giới Tinh Thần không dễ để người khác ra vào, trừ khi là người mình tin tưởng nhất, ở đây, không có bí mật gì có thể giấu.


-Nàng thật đáng thương.
Thân Huệ Trinh tỏ vẻ đồng cảm.
-May mà chúng ta ra tay đoạt lão công trước.
Quyền Mẫn Nga lập tức tuyên bố quyền sở hữu.
-Đúng vậy.
Các tỷ muội tỏ vẻ đồng tình.
-Các nàng xem đủ chưa? Ra ngoài thôi.


-Ta muốn xem tý nữa, ra ngoài rồi không biết bao giờ mới có cơ hội vào lại. Có nhiều chuyện thú vị lắm, lão công năm tuổi vẫn tè dầm này.
Mặt ta lập tức đen.
-Ah x .
Bảy nương tử tỉnh lại từ mộng.
-Á x .
Các nàng lập tức hét lên.
-Lão công ngươi sao vậy?
Kim Xán Mỹ suýt khóc.


-Không có gì, cắt bớt chút thịt xương thừa, chỉnh hình lại thân thể mà thôi.


Ta đứng dậy từ đống máu thịt be bét giữa nhà. Dùng chân khí tẩy rửa máu tươi trên người một chút, lộ ra thân hình nhỏ gầy hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh bảy nương tử vừa thấy trong mộng. Ta chính là vừa tự tiến hành một cuộc đại phẫu thuật cho bản thân đấy, cũng rất là tốn công. Nhưng dựa vào năng lực hồi phục siêu cường của Linh Tê Ngân Tâm, nên thành công rồi.


-Lão công vất vả rồi.
Các nương tử đã không cầm được nước mắt.
-Không có gì, chỉ đau một chút thôi. Đi tắm nào, để hạ nhân xử lý đống bầy nhầy này đi.
-Ưm. X .
Các nàng ở trong mộng chơi gần một ngày một đêm rồi đó.
*
Trên giường lớn.


-Các ngươi đừng nhìn chằm chằm như vậy.
Thân Huệ Trinh xấu hổ.
-Chúng ta phải giám sát cho kỹ, tránh cho sai lầm.
Quyền Mẫn Nga hào hứng bừn bừng.
-Đúng vậy.
Các tỷ muội phụ hoạ.
-Các tỷ muội, đè tay nàng lại.


Phác Thảo Nga thể hiện uy phong đại tỷ, ra lệnh. Các tỷ muội lập tức xông tới gỡ tay che mặt của Thân Huệ Trinh đè xuống giường.
-Á ư


Ta vuốt ve chân của Thân Huệ Trinh, mẹ nó thật là dài miên man bất tận. Có lẽ là do ta biến thấp nha. Vừa dài vừa đầy đặn, tron tròn, quả thật là một cặp chân hoàn mĩ, ta ôm lấy hết hôn lại ɭϊếʍƈ lại sờ, thật là mãi không biết chán.
-A lão bà ta yêu chân của ngươi chết mất
-Ư đừng


Thân Huệ Trinh rên rỉ không chịu nổi ta ɭϊếʍƈ ngón chân nàng. Các tỷ muội cũng lập tức tập kích toàn thân nàng, dùng tay vuốt ve khắp nơi, khiến nàng vặn vẹo không thôi. Dưới tác dụng của Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả, Thân Huệ Trinh chỉ thấy càng lúc càng ngứa mà thôi.
-A lão công, mau tiến vào, ta thật ngứa.
-Được.


Ta dang rộng chân Thân Huệ Trinh ra hai bên, tạo thành một đường thẳng tắp. Nàng rất dẻo dai, tư thế gì cũng làm được, chân lại dài và đầy đặn, không hề gầy chút nào, quả thật hoàn mĩ. Ngọc môn phấn hồng hoàn toàn lộ ra trước mặt ta. Bên trong đã ẩm ướt. Ta đem quy đầu đặt ngay cửa vào âm đạo, để Thân Huệ Trinh khẽ run rẩy, bộ dạng rất nhu thuận, cũng mang theo kích động.


-Lão bà, nàng thật đẹp.
Ta mở lời khen ngợi.
-Ừm lão công, mau tới.
Thân Huệ Trinh nhìn ta bằng ánh mắt nồng nàn mong chờ, ta cũng đáp lại bằng ánh mắt đầy yêu thương.
-Ta tới đây a
-A ưm


Ta nằm đè lên Thân Huệ Trinh, đem ƈôи ȶhịȶ phá tan màng trinh, cắm vào bên trong, một phát lút cán, vói người tới hôn lấy nàng. Nương tử nồng nhiệt đáp lại ta hôn môi, hồi lâu mới tách ra.
-Đau không?
-Không có gì, chỉ đau một chút thôi.


Lời này quen quen, ta cười một cái, nhìn đôi mắt đã mê ly đẫm nước của Thân Huệ Trinh.
-Vậy ta động đây
-Ưm lão công, nhẹ chút.
Ta nâng hông rút ƈôи ȶhịȶ ra, sau đó đâm tới, lại lút cán. Âm đạo Thân Huệ Trinh thật sự là sâu không thấy đáy, mu côn ta va chạm mu huyệt của nàng.
-A


Thân Huệ Trinh rên lên sung sướng.
-Căng quá, thϊế͙p͙ cảm thấy như muốn nổ tung rồi. A


Thân Huệ Trinh diễn tả cũng không phải là cảm giác trên thân thể, mà là cảm giác từ linh hồn. Bởi linh hồn chúng ta đã có liên kết, nàng cảm thấy chính là từ linh hồn ta đang phân ra thứ gì đó muốn tiến vào linh hồn nàng, mà linh hồn của ta quả thật vô cùng hùng mạnh, để cho Thân Huệ Trinh cảm thấy linh hồn căng ra.


Không chỉ Thân Huệ Trinh cảm thấy như vậy, ta cũng cảm thấy cảm giác khác lạ từ linh hồn truyền đến, không thấy khó chịu như nàng, mà là sự vui sướng mái vô cùng, để cho từ thân thể lẫn linh hồn đều thoải mái dễ chịu. Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả tuy mang hai chữ sắc ɖu͙ƈ, nhưng bản chất lại là thứ được tạo ra để thắp lên tình yêu nam nữ thuần tuý và tinh khiết đấy.


-Hay ta rút ra một hồi.
-A không cần, lão công để yên một chút, Ư
Lão ba hôn ta, hôn lấy hôn để, chân tay cuốn chặt lấy thân hình nhỏ gầy hơn thân hình của nàng nhiều. Ta nhiệt tình đáp lại. Qua hồi lâu, xem ra cách này quả thật có tác dụng.
-Thϊế͙p͙ đã thấy dễ chịu rồi, lão công động đi.


-Được
Ta lại rút ra ƈôи ȶhịȶ.

Thân Huệ Trinh rên rỉ.
Ta đem ƈôи ȶhịȶ đâm vào, từ tốn, chậm rãi.
-A
-A


Lần này không chỉ Thân Huệ Trinh mà cả ta đều không nhịn được rên rỉ. Cảm giác sung sướng lan toả hết toàn bộ linh hồn này đúng là cảm giác sung sướng tột đỉnh, không thể diễn tả bằng lời.
-A
-A


Cắm rút mấy cái, ta xuất tinh vào âm đạo Thân Huệ Trinh, cũng đem nàng cao trào. Nhưng so với cảm giác sung sướng do xuất tinh đang từ cột sống lan ra khắp thân thể, cảm giác sung sướng từ sâu trong linh hồn truyền tới càng đáng chú ý hơn. Linh hồn chúng ta đang hoà vào nhau, dù chỉ mới là một chút, nhưng cũng đã đem đến cảm giác sung sướng không bờ bến.


Cảm giác tâm linh tương thông giữa ta và Thân Huệ Trinh càng trở nên rõ rệt, thật là dễ chịu sảng khoái. Ta vậy mà có cảm giác mệt mỏi cùng khoan khoái, nằm trên thân thể mềm mại của Thân Huệ Trinh không muốn rời xa, nàng cũng ôm chặt lấy ta, hôn ta, không muốn xa rời.
-Uy, các ngươi còn muốn ôm đến bao giờ?


Ngồi nhìn chúng ta ôm nhau quá lâu, Kim Tuyết Hiền không nhịn được đánh gãy lãng mạn.
-Haha quá sướng nên ta mất trí chút.
Ta rời khỏi người Thân Huệ Trinh, ƈôи ȶhịȶ mềm nhũn trượt ra khỏi âm đạo nàng ướt sũng tinh dịch của ta vừa bắn vào.
-Vậy mà mềm?
Phác Thảo Nga nghi hoặc.


-Nàng không còn mau đem nó làm cứng đi.
-Ưm
Phác Thảo Nga gật đầu một tiếng đem ƈôи ȶhịȶ của ta ngậm vào miệng ßú❤ ɭϊếʍƈ ƈôи ȶhịȶ mềm nhũn. Khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng khi ßú❤ côn đúng là đem đến kích thích thị giác rất mạnh, chỉ ʍút̼ mấy cái đã đem ƈôи ȶhịȶ của ta ʍút̼ cứng rắn.


-Xem ra không có vấn đề gì. Vị tinh dịch lại trở lại tanh mặn rồi.
Tuy vậy Phác Thảo Nga cũng vẫn ßú❤ côn ta rất nhiệt tình, ɭϊếʍƈ cẩn thận ƈôи ȶhịȶ ta sạch sẽ hoàn toàn.
-Ta quên dùng đan dược đổi vị, các nương tử thích vị gì nào.
-Oa, ta muốn vị dâu tây.
-Từng có vị dâu tây rồi, vị socola đi.


Các nương tử nhiệt tình thảo luận, trừ Phác Thảo Nga vẫn đang ân cần ßú❤ côn ta.
-Lão công, huyệt tứ muội sướng vậy sao, ngươi làm mấy cái liền bắn, còn sướng đến ƈôи ȶhịȶ mềm nhũn, thϊế͙p͙ ßú❤ mỏi mồm lão công còn không thấy gì đây này.


Phác Thảo Nga nhả ƈôи ȶhịȶ của ta ra khỏi miệng, cầm ƈôи ȶhịȶ của ta vuốt ve lên xuống, đặt nghi vấn. Nàng hiểu rõ ta, khi ƈôи ȶhịȶ của ta xuất tinh xong mà mềm nhũn, chứng tỏ ta vừa đạt được sự thoả mãn hoàn toàn, cũng là Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả đạt được thoả mãn, cho nên hiệu quả của nó tạm thời biến mất, để cho ƈôи ȶhịȶ xuất tinh xong liền mềm nhũn.


-Cái này, ta cũng không biết phải giải thích như thế nào, nàng tự mình cảm nhận đi.
Ta xông tới đè ngửa Phác Thảo Nga ra giường, ƈôи ȶhịȶ quen lối cũ cắm vào âm đạo đã ướt sẵn của nàng.
-A
Phác Thảo Nga rên lên sung sướng.
-Đúng là khác hẳn bình thường nha, căng quá, a thϊế͙p͙ muốn nổ tung a a a


Nàng rên lên liên hồi, vi ta đã ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng, vội vã va chạm mu huyệt không lông của nàng.
-Ưm a lão công nhẹ chút
-A ta không dừng được, sướng quá
-Á thϊế͙p͙ cao trào a a a
-A a


Ta mặc kệ Phác Thảo Nga cao trào, vẫn tới tấp cắm rút mật huyệt mê người của nàng, lại một trận khoái cảm tiến tới đem ta như thăng thiên, toàn thân tê dại sảng khoái, ƈôи ȶhịȶ rủn rẩy đem tinh dịch nóng bỏng tràn đầy âm đạo lẫn tử cung của Phác Thảo Nga. Nàng nằm ngửa trên giường vặn vẹo run rẩy, hiển nhiên vẫn đang trong cơn sung sướng khôn tả. Từ Du Nhã ngồi bên vuốt tóc ngắn hoàng kim ướt đẫm mồ hôi của nàng. Thân Trí Mẫn thì tới bên ta cũng đang thở dốc, hôn lấy môi ta.


Ta rút ra ƈôи ȶhịȶ, lần này nó cũng không có mềm đi. Thân Trí Mẫn rời khỏi môi ta, cúi xuống ßú❤ ɭϊếʍƈ ƈôи ȶhịȶ dọn dẹp.
-Thật sướng quá, ta tưởng như nổ tung mà chết rồi. Hộc hộc
Phác Thảo Nga vừa thở dốc vừa phát biểu cảm tưởng cho đám tỷ muội.


-Lão công lại biến lợi hại, ta, ta cảm thấy sợ hãi a, sẽ không chết người chứ?
Quyền Mẫn Nga tỏ vẻ lo lắng.
-Hộc muội không muốn thì nhường ta nha.
Phác Thảo Nga vậy mà vẫn còn muốn.
-Ngươi nằm mơ.
Quyền Mẫn Nga cũng là quyết định hung ác.
Sau đó là một màn hương diễm xảy ra.


Ta nằm trên thân thể mềm mại cực kỳ êm ái của Kim Xán Mỹ. ƈôи ȶhịȶ đã mềm xèo ướt sũng trượt ra khỏi âm đạo nàng. Hơi điều chỉnh vị trí gối đầu lên ngực nàng, thật dễ chịu. Kim Xán Mỹ hồn đã không biết đi nơi nào, chân tay vô lực mặc kệ ta cọ cọ má trên nãi cầu nàng, đã chơi nó mười năm, vẫn đàn hồi vô cùng. Vì để ta ôm nàng càng thêm thoải mái, Kim Xán Mỹ cũng cố tăng cân đấy, cho nên càng lúc càng mềm rồi.


Ta dù gì cũng là thất giai, bảy nương tử cộng lại, dưới tác dụng của Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả miễn cưỡng để ta thoả mãn. Ta mặc kệ các nàng nằm ngủ la liệt trên giường, cũng không đánh thức nàng, một mình đi vào trong hồ nước suối nóng. Ngâm mình, uống rượu, ngắm tuyết rơi giữa đêm khuya, gió tuyết bay múa đầy trời, cũng thật xinh đẹp.


Một thân hình nóng bỏng tới bên bờ hồ, tiến vào trong nước, ngồi cạnh ta, cũng không dính chặt vào.
-Nàng không ngủ đi, không mệt sao?


-Thể lực của ta rất tốt, mà không, là ta cảm thấy trước giờ giữa chúng ta có khoảng cách. Cho nên vừa rồi làʍ ȶìиɦ ta cũng không cảm thấy giống như đám tỷ muội vậy, sung sướng đến mê man, mà ta thì cũng chỉ cảm thấy hơi khác bình thường một chút.


Kim Tuyết Hiền chuyển qua xưng hô ta ngươi, có lẽ nàng đã mệt mỏi, không muốn diễn kịch nữa.
Ta không trả lời nàng.
Gió ngừng gào thét.
Hoa tuyết đứng yên giữa không trung.


Những cánh hoa tuyết bay tới đọng lại trên lòng bàn tay ta, tạo thành một pho tượng bằng tuyết trắng, hình dạng chính là Kim Tuyết Hiền, sống động chân thực đến từng sợi tóc, sau đó bị chân khí của ta hoá thành hoàng kim, rồi mọc ra một đôi cánh thiên thần bay ra xa, rất nhanh rời xa khỏi tầm mắt chúng ta.


-Ngươi có thể rời xa ta, đi tìm tự do mà ngươi mong muốn.


Ta nhắm mắt ngâm mình, cũng không tiếp tục để ý Kim Tuyết Hiền. Bây giờ muốn ta rời đi, đã không thể. Nhưng nàng muốn rời đi, ta cũng sẽ không ngăn cản, còn hết sức trợ giúp nàng. Bản thân ta cũng là khao khát tự do, sẽ không tước đoạt tự do của nàng.
-Ai ui.


Kim Tuyết Hiền vậy mà ngồi trên đui ta, dùng hai tay bẹo má của ta sang hai bên, rất dùng sức, ta không thể chống cự, chỉ có thể la lên.
-Ý ta là lão công ngươi lúc nãy thật không ra sức, vậy mà ngươi lại dám đuổi ta đi, hừ, muốn chết.
-Lão bà tha mạng, ta không dám nữa.
-Tha chàng một lần.


Kim Tuyết Hiền hừ một tiếng, thò tay vào nước cầm lấy ƈôи ȶhịȶ của ta vuốt ve, chỉ cần vài cái liền đem nó vuốt cứng rắn, lập tức đem ƈôи ȶhịȶ nuốt vào trong mật huyệt của nàng. Nàng ôm lấy mặt ta vuốt ve.


-Vẫn là bộ dạng này của lão công đáng yêu, lúc trước dùng mặt của hắn thật đáng ghét. Thϊế͙p͙ kiên trì mười năm mới ngăn mình không yêu khuôn mặt đó, bây giờ thì không cần kiềm chế nữa rồi.
-Lão bà, ta yêu nàng.
-Lão công, ta yêu chàng.


Ta ôm lấy thần hình nóng bỏng của Kim Tuyết Hiền vào lòng, siết lấy, hôn môi nàng nồng nhiệt. Nàng cũng vong tình đáp lấy. Chúng ta lại lần nữa tan vào nhau, như muôn vàn cánh hoa tuyết đang rơi xuống, tan vào trong nước suối nóng.


Làn da Kim Tuyết Hiền vẫn luôn là một màu nâu rám nắng, như đường mạch nha, dù cho nàng quanh năm ở tại Linh Thứu Sơn tuyết phủ. Đôi môi nàng cũng ngọt như đường mạch nha vậy. Kim Tuyết Hiền cho ta ăn nước bọt, cũng thè đầu lưỡi ra để ta cuốn lấy, rất ướt át và gợi tình, để ta tham lam gặm lấy, hồi sau mới tách ra.


Ta nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, để nàng mỉm cười, trông thật hiền từ, mang đậm nét ôn nhủ của một nương tử hiền thục.
-Chàng nhìn gì mà kĩ thế.
-Lão bà, nàng thật xinh đẹp.
-Lão công, ngươi thật xấu. Ai ui
Ta nổi quạo, đẩy mạnh hông một cái, để cho Kim Tuyết Hiền la lên.


-Lão công, thật kì lạ, ƈôи ȶhịȶ của ngươi ngắn nhỏ thế mà đâm vào thϊế͙p͙ thấy cả người như bị nhồi căng lên.
Ta lại nổi quạo, đâm nàng tới tấp.
-A lão công nhẹ một chút a a


Kim Tuyết Hiền ôm chặt lấy ta hòng ngăn ta cắm rút. Nhưng ta chỉ đâm nàng mấy cái đã để nàng nhận lấy cảm giác quá mức chịu đựng. Cảm giác này trực tiếp đến từ trong linh hồn, nàng có ôm chặt ta cũng không cản được.
-Lão bà ngươi sướng không?
-A sướng, sướng đến muốn nổ tung mất a


Làn da Kim Tuyết Hiền rất mịn màng, ở trong nước càng thêm trơn bóng, nàng ôm chặt lấy ta, tay ta thì vuốt ve khắp cơ thể nàng. Thân hình nàng vô cùng nóng bỏng, là hoãn mĩ nhất trong bảy vị nương tử. Trong âm đạo đã bắt đầu thắt chặt hết cỡ, sắp cao trào, bóp ƈôи ȶhịȶ của ta một trận tê dại thoải mái đến cùng cực.


-A lão công, ta ra ư
-Lão bà ta cũng bắn a
Chúng ta cùng đến cao trào một lúc, hoàn toàn trùng khớp, không phân trước sau.


Kim Tuyết Hiền đã mơ mơ màng màng, không phân biệt nổi hư ảo và chân thực. Nàng lúc này thấy mình như một chú chim nhỏ trong tổ ấm cúng, mà cái tổ này được hình thành bởi hai bàn tay của một người khổng lồ chụm lại tạo thành, che chở nàng khỏi mưa sa bão táp đang kêu gào ngoài kia. Nàng cứ như vậy yên ổn ngủ, trên môi còn nở nụ cười an lành.


Ta ôm lấy Kim Tuyết Hiền, tận tình cảm nhận cảm giác sảng khoái khi linh hồn giao hoà cùng nhau, vô cùng dễ chịu. Thấy nàng đã ngủ rồi, ta vậy đem nàng lau sạch, đưa nàng vào nhà nghỉ ngơi.
Ngoài trời hoa tuyết vẫn bay múa, nhưng lại cho cảm giác ấm áp cùng xinh đẹp.