Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 35: Ai cho ta công lý?

Thời gian thấm thoắt trôi đi.
Ma Thiên Nhai.
-Cuối cùng cũng xong, thời gian cũng không sai biệt lắm.
Ta cùng Tạ Yến Khách đứng xem xét đại trận khổng lồ bao phủ toàn bộ Ma Thiên Nhai. Đây là thành quả mười mấy năm không ngừng nghỉ dùng vô số tài nguyên đổ vào.


-Đến lúc ra tay rồi, hy vọng có thể giết chết Bạch Hổ trước khi nó hoá thánh. Cùng nó đánh nhau mấy mươi năm, không ngờ lại dùng cách này để kết thúc.
Tạ Yến Khách có chút cảm khái.
-Lão gia gia, đây không phải là kết thúc, chỉ là khởi đầu mà thôi.


-Đúng vậy, chúng ta đi thôi, đưa bọn Hàm Ân Tĩnh đi lánh nạn trước.
-Lão gia gia đi cùng?
-Đúng, đi xung quanh một vòng, dù biết không có ý nghĩa, cũng muốn xem nơi này có đáng để ta hy sinh hết thảy để bảo vệ không?
Tạ Yến Khách ở Ma Thiên Nhai mấy chục năm, há chỉ đơn giản vì một lời hứa?


-Hảo, vậy chúng ta trước qua Hương Khê Trấn, đem bọn Hàm Ân Tĩnh an bài tốt cái đã.
-Ừm.
Ta kêu lên Hàm Ân Tĩnh, Lý Trí Hiền và Phác Chiêu Nghiên, mang theo bọn hắn đi Hương Khê Trấn.


Ta hai bên ôm lấy Phác Chiêu Nghiên và Lý Trí Hiền len lỏi giữa những ngọn núi cao chọc trời của Thập Vạn Sơn Châu tiến về phía đông. Núi ở đây đều cao tới tám chín ngàn thước, không khí rất loãng, cho dù có chân khí của ta hộ thể, các nàng mới tam giai chịu không nổi, chỉ có thể bay vòng vèo. Thời tiết Thập Vạn Sơn Châu luôn luôn thất thường, vừa vặn hôm nay lại là trời quang mây tạnh. Muôn ngàn đỉnh núi tuyết phủ hiện ra rõ ràng phía trước, đẹp một cách kì lạ.


-A thật đẹp.
Lý Trí Hiền la lớn, Phác Chiêu Nghiên cũng không nhịn được vui sướng, cười rất tươi. Bay lượn trên bầu trời luôn luôn đem tới cảm giác tự do. Cả ta thấy các nàng vui vậy cũng thấy vui lây.
-Hương Khê Trấn là quê của ngươi?
Tạ Yến Khách mang theo Hàm Ân Tĩnh bay sát bên ta.


-Đúng vậy lão gia gia. Ngươi biết nơi đó sao?
-Danh tiếng Nhất Tuyến Thiên cũng truyền khắp Thập Vạn Sơn Châu. Nhưng Ý ở đó phát ra không cố định, nên cũng không thu hút người tới cảm ngộ. Ngươi có thể cảm ngộ ý ở nơi đó, cũng là may mắn.


-Hoá ra còn có chuyện như này. Nhưng tác dụng cũng không lớn, sau khi ta tới thất giai đã không có tác dụng gì, mấy lần qua cũng không cảm ngộ được thêm chút nào.
-Nhưng xem ra dị thú rất e ngại nơi đó.


-Đúng vậy lão gia gia, ta ở Hương Khê Trấn lâu đời, hiếm thấy dã thú bén mảng tới nơi đó. Bạch Hổ có lẽ cũng ghé qua, nhưng chê chúng ta đám gà mờ không đủ nó nhét kẽ răng, nên lần Luân Hồi trước mới sống sót.


Mấy năm gần đây ta ở Ma Thiên Nhai cũng thường xuyên giao chiến với Bạch Hổ, quen thuộc thần niệm của nó, kết hợp với ký ức năm đó trốn ở trong Vạn Linh Mộ bị thần niệm nó quét qua cảm thấy sợ hãi, được Đại Mộng Thần Thông làm rõ, nhất định Bạch Hổ có ghé qua Vạn Linh Mộ không sai.


Nhưng mà khi đó chỉ có ta và Thanh Mai Phu Nhân là có tu vi tam giai cao nhất, nên mới được tha.
Thánh Thú săn giết Tiên Thiên, một cái cũng không bỏ sót.
Chỉ hy vọng Hải Thần Điện và Thiên Địa Thanh Lâu là không gian độc lập, có thể lừa gạt được thần niệm của chúng nó.


Tốc độ thất giai rất nhanh, rừng rậm sông ngòi thung lũng vùn vụt lao qua bên dưới.
Chúng ta rất nhanh đã đến Hương Khê Trấn.
Nơi này đã đổi khác rất nhiều.
Trước tìm Thanh Mai Phu Nhân.
-Phu nhân, mọi chuyện sắp xếp xong cả rồi chứ?
-Công tử, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thoả.


Người ở Hương Khê Trấn vốn không đông, chúng ta lại cũng hạn chế đưa người tới đây, thêm nữa ở đây không chứa được Tiên Thiên, nên bây giờ cư dân Hương Khê Trấn cũng rất ít. Với sức chứa của Vạn Linh Mộ mười mấy năm nay tận lực xây dựng, dư sức để bọn Hàm Ân Tĩnh sống thoải mái.


Thanh Mai Phu Nhân vẫn xinh đẹp như ngày nào, thanh xuân vĩnh trú. Mà Đoàn Trâm Anh, cũng chưa thành tựu Tiên Thiên, đã lộ vẻ xuống sắc, không sánh bằng được mẫu thân nàng. Mấy năm gần đây ta ở Ma Thiên Nhai, cũng mặc kệ mẫu nữ các nàng muốn làm gì thì làm. Đoàn Trâm Anh có lẽ thấy kết hôn cũng không có ý nghĩa gì, nên vẫn độc thân, dồn hết tâm lực cố gắng nghiên cứu luyện đan và tăng tu vi.


Tính ra, bây giờ Luân Hồi Giả đều đã ba mươi chín tuổi rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
-Phu nhân tính khi nào thì đi Hải Thần Điện?
-Ta đã chuẩn bị xong, chờ công tử tới bàn giao mọi chuyện liền xuất phát.
-Phu nhân vất vả rồi.
-Ưm.
-Hy vọng phu nhân có thể sống sót.
-Công tử cũng vậy.


Chia tay Thanh Mai Phu Nhân, cũng không làm một pháo chia chân, có Tạ Yến Khách tại nha. Ta mang thêm Đoàn Trâm Anh đi Vạn Linh Mộ, nàng ở đây an toàn hơn. Bên Hải Thần Điện có thể trốn được Thánh Thú không, vẫn là một ẩn số.
Nhất Tuyến Thiên.


Mỗi lần tới đây ta đều không khỏi cảm khái. Kẻ nào có thể chém ra được một vết cắt như vậy, xưng thần cũng không quá.
Nhưng lần này thì ta không có cơ hội cảm khái.


Vừa nhìn thấy Nhất Tuyến Thiên, vô tận ký ức như sóng thần tràn vào Thế Giới Tinh Thần của ta, nhiều đến nỗi nhét đầy bên trong, khiến Thế Giới Tinh Thần căng ra, có vẻ sắp nổ tung.
-Lão gia gia, mau vào Hải Dương Ký Ức của ta giúp ta một chút.
-Được.


Để bốn con nhóc tam giai hộ pháp cho hai đại Nguyên Thần Cảnh, cũng thật là nực cười, nhưng Tạ Yến Khách đã hết cách. Ngồi xếp bằng, đặt tay lên đầu ta, nhanh chóng tiến vào Hải Dương Ký Ức của ta.


Bên trong Hải Dương Ký Ức của ta, hoá thân linh hồn Tạ Yến Khách nhìn thấy bong bóng Thế Giới Tinh Thần của ta đang bị căng ra, nứt vỡ tùm lum, hơn nữa thế vẫn chưa dừng lại, cũng đang tiếp tục lớn lên. Hai con rồng một tím một vàng hoá thành hai sợi dây quấn quanh bong bóng, buộc nó lại cho khỏi vỡ tung. Lửa không màu cháy lên che lấy những kẽ hở, để ngăn cho thứ bên trong không tràn ra bên ngoài.


Năm lão tăng đang ngồi xếp bằng lơ lửng giữa Hải Dương Ký Ức đang không ngừng đem thần niệm hoá thành từng chữ kinh phật bay tới, tựa như miếng vá đang cố che lấp những chỗ hở.


Tạ Yến Khách nhanh chóng nhận ra bọn hắn, chính là Thiếu Lâm Tự ngũ đại cao tăng, kể cả Vô Duyên sư huynh của ta. Bọn hắn cũng nhận ra Tạ Yến Khách. Bất ngờ hơn ở bên bọn hắn còn có một lão giả hạc phát đồng nhan, tựa như tiên nhân, là Trương Tam Phong, đại danh đỉnh đỉnh. Cùng một lão giả hói đầu tóc bạc, thân thể khôi ngô cao lớn, là hảo bằng hữu của tykhách nhiều năm không gặp, Cửu Thiên Lôi Hoàng. Hai người bọn hắn cũng đem thần niệm hoá thành chất dính đem chỗ vỡ vụn trên Thế Giới Tinh Thần của ta bù đắp. Tạ lão gia gia thấy vậy cũng nhanh chóng gia nhập.


Lại thêm bảy bóng hồng xinh đẹp tiến vào.
Là bảy vị nương tử thân yêu của ta.


Các nàng bắt đầu cùng nhau nhảy múa, nhảy chính là Tướng Quân Nhập Trận Khúc, một điệu nhảy hiền thê tiễn đưa chúc tướng công đi chinh chiến sa trường thắng lợi sớm trở về. Linh hồn chúng ta cộng hưởng, để các nàng cũng nhận lấy cảm giác đau đớn của ta, nhưng các nàng vẫn cắn răng tiếp tục nhảy múa, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng tuyệt không dừng lại. Các nàng nhảy múa, để cho Thế Giới Tinh Thần của ta xao động, nở rộng ra một chút, giảm bớt áp lực bên trong.


Thật bất ngờ.
Hàm Ân Tĩnh vậy mà cũng vào được đây, nhưng nàng không giúp được gì, chỉ ở một bên quan sát, như đang cầu nguyện.
Ta chỉ chú ý được một chút như thế, lập tức rơi vào trong ảo giác.
Nơi đây là vô tận tinh không.
Một nam nhân nhỏ bé đứng giữa tinh không đó.


Ta lấy góc nhìn thứ nhất hoá thành nam nhân đó quan sát hết thảy. Hắn đang đứng đối diện với một kẻ địch ở phía trước. Kẻ đó thân cao mấy ngàn thước, như một người khổng lồ, khí thế như hồng thuỷ tràn ra để ta cảm thấy khó thở, nhưng hiển nhiên không thể khiến nam nhân cảm thấy hoảng sợ. Phía sau người khổng lồ là một hành tinh đang diễn ra chiến đấu kịch liệt, ánh sáng nổ tung từ hư không trên cao cũng thấy rõ ràng.


Người khổng lồ vung quyền đánh tới, khí thế bá đạo khó tả, hư không vỡ vụn theo nắm đấm của hắn.
-Công lý? Ai cho ta công lý?
Nam nhân hét lớn, dù là trong hư không cũng vang vọng khắp nơi.
Là công lý, không phải lương thiện, ta không có nghe nhầm nha.


Hắn vung dao bầu trong tay lên, chính là dao bầu, ta không có nhìn nhầm, là loại dùng chọc tiết lợn ấy.
Một dao chém xuống.
Cắt đôi tất cả.
Hư không cũng bị chém đôi.
Người khổng lồ cũng bị chẻ đôi, ánh mắt không thể tin được.
-Vĩnh Hằng Đại Chúa Tể, ngươi vậy mà …


Hắn chưa nói hết câu thì hai nửa thân hình đã bị lực lượng không rõ tiêu biến thành hư không.
Bầu trời tinh cầu phía trước bị chia thành hai nửa. Ta cảm thấy cảm giác thân thương từ tinh cầu ấy. Xem ra tinh cầu đó là quê hương của nam nhân này, nếu không, dao của hắn đã đem nó chặt đôi.


Ảo giác kết thúc.
Ta trở lại Thế Giới Tinh Thần của mình.


Mọi thứ đã ổn định, chỉ là một thần thông không rõ đang chiếm lấy hết toàn bộ Thế Giới Tinh Thần của ta. Cũng đúng, đó là một chém có thể đem cả tinh cầu chặt đôi nha. Rất bá đạo. So ra, vết cắt Nhất Tuyến Thiên chẳng là cái con mẹ gì hết. Phải biết Thế Giới Tinh Thần của ta mấy năm gần đây bởi vì có Thiện Nhược Thuỷ Bình mà lớn hơn gấp mấy lần, chứa mấy chục cái thần thông như Tứ Đại Thần Thông Thiếu Lâm Tự cũng được nha, vậy mà suýt nữa bị thần thông này nhồi bể.


May mắn.
Mẹ nó chứ may mắn, suýt chết nha.
Nhưng mọi lần tới Nhất Tuyến Thiên không sao, hôm nay lại ra chuyện. Nhưng mà Ý ẩn chứa trong Nhất Tuyến Thiên đúng là chập chờn không rõ, có thể là do ta xui xẻo rồi.
Ta hiện lên ngoài Hải Dương Ký Ức, chắp tay về phía Trương Tam Phong và Cửu Thiên Lôi Hoàng cảm tạ.


-Đa tạ hai vị thí chủ trợ giúp.
-Không có gì, việc nên làm mà thôi.
Hai lão cũng phất tay rời đi. Tạ Yến Khách và Ngũ đại cao tăng là người quen nha, cũng không cần ta nhiều lời giải thích.
-A di đà phật.
Sư phụ Bất Tài và bốn vị sư huynh cũng lập tức rời đi.
-Ngươi ổn rồi.


-Ổn rồi lão gia gia, ngài vất vả rồi.
-Không có gì.
Tạ Yến Khách rời khỏi, chăm lo cho thân xác bên ngoài của ta.


Ta lúc này mới vội vội vàng vàng tiến hành xem xét linh hồn các nương tử. Các vết nứt chằng chịt lan khắp linh hồn các nàng, cũng may chưa tan vỡ. Ta vội điều khiển bản tôn lấy ra Thiện Nhược Thuỷ Bình, đem hồn nguyên không ngừng nghỉ rót vào thân thể các nương tử, lần này trở về Thiếu Lâm Tự ta cũng thủ sẵn một bình đầy, giờ mới có dùng. Lại dùng Đại Mộng Thần Thông điều khiển hàn gắn các vết nứt, đem linh hồn các nàng trả lại về với thân thể.


Để các nàng nghỉ ngơi.
May mắn không có chuyện gì.
Ta vậy cũng không kịp nghỉ ngơi, bản tôn lập tức chạy vào Bất Kiến Thiên, điên cuồng thu hút hồn nguyên, dùng nó để vá lại Thế Giới Tinh Thần đang nứt vỡ khắp nơi.


Tạ Yến Khách nói lời tiễn biệt cùng Hàm Ân Tĩnh xong, mang theo Đệ Nhị đang hôn mê về Ma Thiên Nhai.
Một tháng sau.


Trong Hải Dương Ký Ức của ta, bảy nương tử lại đang nhảy múa. Ta đem hồn nguyên thu thập được trong Bất Kiến Thiên hoá thành từng sợi chỉ, dùng nó như vá áo vá lại Thế Giới Tinh Thần của chính mình. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng nếu không có Đại Mộng Thần Thông thì lại không thể làm được.


-Phù, coi như tạm ổn.


Ta nhìn bong bóng Thế Giới Tinh Thần như một cái túi ăn mày, tuy xấu xí nhưng đã hoàn toàn ổn định, sau này nó sẽ tự hồi phục như cũ. So với trước khi tới Nhất Tuyến Thiên thì đã to ra gấp đôi, xem như trong hoạ được phúc đi. Đúng là thứ gì không thể giết chết ta sẽ khiến ta mạnh hơn, người xưa nói không sai mà.


-Các nàng vất vả rồi.
-Ừm. X7
Đúng là thuận vợ thuận chồng, vá bê tông cũng được. Có được thành quả này không thể không kể đến sự vô tư hiến dâng của bảy vị nương tử thân yêu.
-Lão công, ta thấy linh hồn mình mạnh lên rất nhiều nha.


-Đây là chuyện tốt, mặc dù quá trình có chút nguy hiểm, nhưng chung quy lại thì đáng giá.


Linh hồn ta vốn đã lớn mạnh còn tăng lên gấp đôi, các nàng đương nhiên không chỉ mạnh lên gấp đôi ít như vậy. Đương nhiên hiện tại các nàng chưa thấy chỗ tốt, chỉ vì thường xuyên ở Hải Dương Ký Ức của ta dạo chơi nên mới cảm nhận được thôi. Phải đợi các nàng đột phá Tiên Thiên Cảnh mới được. Từ tứ giai trở lên mới là quá trình rèn luyện linh hồn.


Chúng ta rời khỏi thế giới ký ức của ta.
-Các nương tử, tình hình là thảm hoạ Dị Thú Quân Đoàn sắp tới rồi, các nàng cũng nên chuẩn bị đi, vào Thiên Địa Thanh Lâu lánh nạn. Tình huống xấu nhất, ta không thể theo vào được.
-Ưm, chúng ta biết rồi.


Những chuyện ta biết, các nàng mấy năm này lục tung Hải Dương Ký Ức của ta lên, cũng biết được rõ ràng. Cho nên mấy năm này ngoại trừ Phác Chiêu Nghiên, ta cũng không có quan hệ với bất cứ nữ nhân nào khác, coi như là bị nương tử ép buộc ngoại tình đi. Thấy kiểu gì cũng sai sai nha.
*
Ma Thiên Nhai.


-Ngươi ổn rồi.
-Ổn rồi, lão gia gia, có lẽ, kế hoạch của chúng ta nên thay đổi chút.
-Ồ.
Hôm nay Ma Thiên Nhai trời xanh mây trắng nắng vàng.


Từ phương nam gió lốc cuốn mây mang theo bạn cũ đến thăm. Bạch Hổ cưỡi mây cưỡi gió bay tới, một mình. Nơi này đã quá quen thuộc với nó, cũng có một lão già cứng đầu cản nó leo núi chơi. À gần đây còn có thêm một tên nhóc nữa, nhưng mà cũng giống nhau.


Nó muốn đến thì đến muốn đi thì đi.
Hôm nay.
Không có người ra ngoài đón nó nha.
Bạch Hổ hơi chần chờ một chút, lại cũng không e ngại gì tiến vào Ma Thiên Nhai.


Từng cái núi đá ở Ma Thiên Nhai phát ra cột sáng bay thẳng lên trời, tổng cộng một ngàn không trăm tám mươi cột đá. Trong đó có ba mươi sáu cột đá sáng rõ nhất, tạo thành một hình ngôi sao sáu cánh khổng lồ.
-Gào


Bạch Hổ gào lên, không hề e ngại, sẵn sàng chiến đấu, cũng không tấn công trận pháp. Sức mạnh đem tới tự tin, nó muốn xem nhân loại có thể làm được gì.


Gió nổi lên, sau đó, không khí bên ngoài cấp tốc xoay nhanh, tạo thành một cơn lốc khổng lồ bao vây quanh Ma Thiên Nhai, đồng thời, hình thành nên lĩnh vực chân không trong lòng trận pháp.


Bạch Hổ là thần thú đại diện cho gió, không khí là nguồn cơn sức mạnh của nó, vậy muốn diệt nó, trước hết cần đem không khí rút sạch.
Tạ Yến Khách hiện thân.


Bạch Hổ liền giơ vuốt phóng tới tấn công, không chút nương tình. Nhưng vuốt hổ sắc bén vô song lại vướng phải một cái lưới, khựng lại giữa không trung. Tạ Yến Khách cầm lấy vô số sợi dây năng lượng điều khiển đem Bạch Hổ trói lại.
Gào
Bạch Hổ gầm lên muốn vùng vẫy.


-A súc sinh này thật mạnh, trước nay là nó đang chơi đùa.
Tạ Yến Khách gắng hết sức chơi kéo co với Bạch Hổ, nhưng hiển nhiên lão là bên yếu thế, hơn nữa yếu hơn rất nhiều. Bạch Hổ lần này đã dùng hết sức. Nhưng Tạ Yến Khách cũng là quyết tâm khô máu rồi.
-AAA


Lão hét lên, dùng hết sức lực giữ lại Bạch Hổ, để nó bị trói lại trong một khoảng khắc.
Vậy là đủ rồi.


Ta đứng trên đỉnh Ma Thiên Phong, tay phải giơ lên cao, ngọn tay chụm lại tựa như đao, tụ lực, chém mạnh xuống. Đao quang, không phải, tựa như một tia sáng từ trên cao rọi vuông góc xuống, đem lốc xoáy khổng lồ bao vây lấy Ma Thiên Nhai chém tan.
-Méooo.
Cũng đem Bạch Hổ chém đôi.


Con hổ này sao lại kêu như mèo rồi. Nhưng đây đúng là lần duy nhất nó kêu như vậy trong ngần ấy năm ghé thăm Ma Thiên Nhai.
Thân hình nó hoá thành không khí tan mất.
-Lão gia gia, kiếp sau gặp lại.
-Nhóc con, kiếp sau gặp lại, bảo trọng.


Một chiêu vừa rồi đem chín thành chín chân khí trong nguyên thần ta rút mất, rất là kinh khủng, nhưng uy lực vô cùng lớn. Giờ thì ta đã hiểu Nhất Tuyến Thiên là bị cắt ra như thế nào. Tựa như kiếm ánh sáng vậy, đem mọi thứ chẻ đôi hoá thành khí, không gì cản nổi.


Toàn bộ thần thông khổng lồ ta suýt chút nữa toi mạng mới học được, chính là để thi triển một chiêu vừa rồi. Kim Chung Tráo của Đạt Ma Tổ Sư e là cũng sẽ bị nó chẻ đôi đấy, uy tín luôn.
Nên gọi một chiêu vừa rồi là gì nhỉ?
Ai cho ta lương thiện?
Tìm một con hổ đòi lương thiện? Không ổn.


Hay là Bố chém chết cha mày giờ?
Quá thô tục.
Thôi thì gọi là Chém Gió đi.
Nguyên thần ta vội vàng theo đường kết nối của Linh Tê Thông Tâm trở lại bản thể.
Vì Bạch Hổ đã hoá thánh rồi.
Một chiêu vừa rồi không giết được nó.


Mà ta thì nhận thấy trên người đột nhiên có một cái ấn ký.
Dùng Chân Lý Chi Nhãn nhìn một cái.
Dấu Ấn Thợ Săn.
Kẻ dính lên sẽ bị Thánh Thú săn giết, không chết không thôi.


Mẹ nó, hoá ra còn có đồ chơi này, xem ra chỉ có Tiên Thiên Cảnh trở lên mới đủ tư cách nhận dấu ấn nha. Trò choi xuyên không cày cấp giờ biến thành trò chơi xuyên không sinh tồn rồi. Đúng là khổ như chó mà, chỉ có xã hội hiện đại là tốt nhất.
Gió nổi lên.


Bạch Hổ đã hoá thánh ngưng tụ lại thân thể giữa không trung, hư hư thực thực. Lao tới một ngụm đem Tạ Yến Khách nuốt vào bụng, đem lão tiêu hoá thành không khí. Hai ngụm đem cả ta lẫn một góc đỉnh núi Ma Thiên Phong nuốt mất.
Ta mất liên hệ với Đệ Nhị. Nhưng liên hệ với Linh Tê Ngân Tâm vẫn còn.
-Khẹc.


Bạch Hổ nhè ra Linh Tê Ngân Tâm, xem ra Thánh Thú cũng không có cách nào với Luân Hồi Bảo Khí.
Trò chơi săn giết đã bắt đầu. Nó gào lên một tiếng vang vọng toàn bộ Nam Man Hoang Châu. Vạn thú rú lên đáp lại, hướng Ma Thiên Nhai mà đến.
Trò chơi săn giết đã bắt đầu.


Bạch Hổ cũng không chần chờ, hướng phía bắc bay đi.
*
Thông Thiên Phong.
-Trương chân nhân, chuyện là thế đó.
Ta trong thân Trần Phương Tuấn giải thích chuyện xảy ra ở Ma Thiên Nhai cho Trương Tam Phong và Cửu Thiên Lôi Hoàng.
-Hoá ra thứ này chính là Dấu Ấn Thợ Săn.


-Haha đã trốn không thoát, vậy thì chiến đi.
Cửu Thiên Lôi Hoàng cười lên sảng khoái.


-Hảo, chiến thì chiến. Tống Thanh Thư, ngươi mau chóng thông báo cho các đệ tử tam giai trở xuống, vơ vét được gì thì vơ vét, mau chóng phân tán chạy đi di tản. Trương Thuý Sơn, ngươi tập hợp tất cả Tiên Thiên lại, mở ra hộ sơn đại trận cho ta.
-Vâng sư tôn.


Toàn bộ Võ Đang Phái vận chuyển, hiệu suất rất cao. Nhưng tốc độ Bạch Hổ còn nhanh hơn. Mau chóng hiện lên bên sườn núi Thông Thiên Phong, gió lốc khổng lồ ngưng tụ thành một khuôn mặt hổ dữ.
GÀO.
Tiếng gầm như gió rít báo hiệu nó đã tới.
Ầm ầm


Như đáp lại tiếng gầm của Bạch Hổ, Thông Thiên Phong như rung chuyển. Âm khí ngùn ngụt bay lên, toàn bộ Võ Đang Phái bị nhấn chìm trong âm khí. Đám đệ tử Võ Đang Phái thì co giò lên mà chạy, cũng không để ý toàn bộ cơ ngơi đồ sộ của Võ Đang Phái đã nát tan.


Âm khí bay lên xoay vòng quanh Trương Tam Phong tạo nên một đồ án thái cực khổng lồ.
Bạch Hổ hoá gió thành trảo tấn công. Trương Tam Phong huy động đồ án thái cực xoay vòng, đỡ lấy trảo của Bạch Hổ, thành công đem vuốt hổ lệch đi.
ĐÙNG.


Tiếng sấm nổ tung vang lên, một tia sét khổng lồ giáng xuống, Cửu Thiên Lôi Hoàng giơ cao tay đón lấy, đem hút vào trong thân thể. Sau đó lão giật tay mạnh một cái, đem cột sét đó hoá thành roi, quất lên người Bạch Hổ, cuốn lấy nó. Trương Tam Phong cũng huy động đồ án thái cực xoay gấp, khoá lấy thân hình Bạch Hổ.


-Meo.
Bạch Hổ lại kêu lên tiếng mèo. Vì nó thấy một màn này quen quen.
Tia sáng như pháo lade chém qua người nó.
-MÉOOOOO
Bạch Hổ kêu thảm.
-Trương chân nhân, Lôi Hoàng, hẹn kiếp sau gặp lại.
-Đại sư đi thong thả, kiếp sau gặp lại, bảo trọng.
Ta lại chuồn mất.
Bạch Hổ nổi điên.


Sau đó Thông Thiên Phong liền tan tành.
*
Thiếu Lâm Tự.
Bạch Hổ dừng lại.
Sáu tên trọc đầu đang đứng giữa không trung chặn nó lại.
Một thân hình đứng sau cùng để nó kiêng kị.
Chính là thân xác của Trầm Lãng đã bị ta chiếm dụng.
-Bạch Hổ, hôm nay chúng ta gặp mặt hơi nhiều nha.


Bởi vì có Tẩy Tuỷ Kinh, cùng thêm chuẩn bị sẵn vô số đan dược, ta rất nhanh đem chân khí tiêu hao hoàn toàn bù đắp trước khi Bạch Hổ tới Thiếu Lâm Tự, sẵn sàng chém nó thêm phát nữa.
-GÀOOOO
Bạch Hổ nổi giận.
-MÉOOOOOOOOO


Tiếng mèo kêu đau đớn ai oán vang vọng khắp Thập Vạn Sơn Châu, có khi ở Đông Thắng Thần Châu cũng nghe thấy.
Bạch Hổ lần này cũng không tàn phá Thiếu Lâm Tự.


Nó nhìn về phía Bất Kiến Thiên, nó đã ghi nhớ Dấu Ấn Thợ Săn của ta, cũng nhận ra ta vừa biến mất khỏi nơi này đã xuất hiện tại sâu bên trong Bất Kiến Thiên, chờ nó tiến vào, ở đó có bản tôn của ta.


Bạch Hổ vậy mà lại không tiến vào Bất Kiến Thiên, ngược lại lao xuống tàn sát tăng chúng Thiếu Lâm Tự, sau đó bay nhảy khắp Thập Vạn Sơn Châu, tìm săn Tiên Thiên.


Mà ta, ở trong Bất Kiến Thiên hoài không thấy Bạch Hổ tiến vào, vậy cũng ở yên tại chỗ, nén nỗi đau, âm thầm lấy ra Thiện Nhược Thuỷ Bình, tiếp tục tu luyện.