Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 37: Cửu Đỉnh Phong Thiên

Đông Thắng Thần Châu.
Cảnh vật cũng không khác Thập Vạn Sơn Châu là mấy, vẫn là tuyết phủ vô biên vô tận. Nhưng mà khí hậu đúng là đang dần tốt lên, nhiệt độ mỗi ngày đều tăng.


Khi ta đặt chân lên Tuỳ Quốc, mây tuyết che kín bầu trời đã hoàn toàn tan mất. Tính toán thời gian, bây giờ cũng là vừa vào hạ. Mặt trời chói chang chiếu rọi trên đầu, trời xanh ngàn dặm không một bóng mây, báo hiệu sự sống đang trở lại với mảnh đất này.


Ta cũng không còn cẩn thận rụt rè từng chút một như cũ, phóng ra xung quanh, truy tìm những sinh vật còn sống sót trong Tuỳ Quốc. Thần niệm của của ta hiện tại đã lớn mạnh đến có thể đem thần niệm kéo dài thành tia duỗi thẳng thì được gần 500 dặm rồi. Nếu đem những tia thần niệm này đan thành lưới, mỗi ô lưới tầm 30 phân ngang dọc, còn phải phân chia thành mấy lớp trên dưới, thì còn được một phạm vi còn gần trăm dặm. Như vậy để dò xét trên Tuỳ Quốc ngang ba ngàn dặm, dọc hai ngàn dặm vậy cũng cần tốn không ít công phu.


Cũng may hiện tại xung quanh là một mảnh tĩnh mịch chết chóc, muốn truy tìm sinh vật sống, vậy liền dễ dàng hơn nhiều. Chứ như tìm người giữa phố phường, thần niệm có mạnh nữa cũng khó khăn.
Tìm thấy.


Là một nam nhân. Hắn đang đi ra khỏi nơi trú ẩn do thám tình hình, bị thần niệm của ta bắt được, có hơi hoảng sợ, nhưng chỉ trong chốc lát, sau đó đứng yên tại chỗ chờ đợi.
-A di đà phật, bần tank Vô Dơ, Thiếu Lâm Tự, ra mắt thí chủ.


Ta chỉ trong tích tắc đến trước mặt nam nhân, hình dạng là một hoà thượng trẻ tuổi mặc áo xám. Nam nhân thấy ta báo ra danh tính, cũng thở ra một hơi. Danh tiếng Thiếu Lâm Tự nổi khắp Cửu Châu, không người không biết, không người không hiểu.
-Tại hạ Dương Việt Long, ra mắt đại sư.


Dương Việt Long là Luân Hồi Giả, tu vi tam giai, khuôn mặt cương nghị sắt thép, ánh mắt sắc bén, lại nhiều mấy phần trầm ổn.
-Vĩnh Hằng Đông Dạ đang kết thúc, bần tank đang đi tìm những người sống sót sau thảm hoạ. Ngoài thí chủ ra còn có người nào sống sót không?


-Thật vậy sao. Đại sư, chúng ta còn mấy trăm người sống sót, nhưng tình hình không ổn, cầu xin đại sư giúp chúng ta.
Dương Việt Long mừng rỡ.
-A mau đưa ta đi xem.
-Đại sư lối này.


Dương Việt Long dẫn đường, hắn cũng vừa rời khỏi nơi trú ẩn không xa đã được ta phát hiện, là một sơn cốc khá kín đáo gần đây.


Trong cốc rất ấm áp, có màn chắn vô hình che lấy trên cốc, để gió tuyết giá lạnh không ảnh hưởng đến nơi này. Ngẫu nhiên còn thấy một số cây trồng lương thực, nhưng mà để nuôi sống mấy trăm người, có vẻ hơi không đủ. Ai nấy đều gầy giơ xương. Đúng như Dương Việt Long nói, tình hình không ổn.


Giữa cốc là một chiếc cổ đỉnh màu da cam nằm nghiêng lún trong đất, toả ra ánh sáng tựa như ráng chiều vậy, rất đẹp.
Hà Long Đỉnh.


Một trong Cửu Đỉnh năm xưa Vũ Thuỷ Đế đúc trấn giữ long mạch Đông Thắng Thần Châu, mấy ngàn năm qua bao người tìm không thấy, hoá ra lăn lóc ở chỗ này. Nhưng cũng nhờ nó mà mấy trăm người này mới có thể sống sót ở đây. Nhưng mà ta không vội quan tâm đến nó, gọi Dương Việt Long đem hết mấy người đang bị ốm đau bệnh tật lại. Chân khí hoá châm, châm cứu một chút, để cải thiện tình hình của bọn hắn trước. Bọn hắn đói ăn đói uống thời gian dài, chân khí dù thần kì, cũng không thể ngay lập tức chữa trị cho bọn hắn. Còn cần điều trị một thời gian, ăn uống đầy đủ, mới khỏi được.


-Đa tạ đại sư.
Dương Việt Long chắp tay cảm tạ.
-A di đà phật, chuyện phải làm mà thôi. Thí chủ, ta có thể đi xem Hà Long Đỉnh chút không?


Dương Việt Long là người mạnh nhất ở đây, mấy trăm người này, nhìn kiểu gì cũng là hắn cứu được trong cơn hồng thuỷ đấy. Đối với người như hắn, ta đương nhiên kính trọng.
-Mời đại sư.


Dương Việt Long đối với việc ta cứu giúp mọi người, cũng rất cảm kích, đã bỏ hoàn toàn nghi ngờ. Quá trình ta chữa bệnh, hắn đều ở một bên hỗ trợ, đương nhiên nhận ra y thuật của ta cũng không phải giả bộ. Hoà thượng, lại hiểu ý thuật, không tin ta thì tin ai?


-Thí chủ, ngươi có nhận được truyền thừa gì từ Hà Long Đỉnh không?
-Hắn quá yếu, không nhận truyền thừa được.


Một giọng nói từ trong Hà Long Đỉnh vang lên. Hà Long Đỉnh là Thần Khí, đương nhiên có linh hồn của chính mình. Một cái đỉnh nhỏ xinh màu ráng chiều rực rỡ bay ra từ trong đỉnh. Hà Long Đỉnh vậy mà có nguyên thần luôn rồi, không biết là do Vũ Thuỷ Đế lúc đúc ra đã có, hay là do nó tự tu luyện mà thành. Thần Khí là có thể rèn luyện linh hồn tự thân đấy, nhưng khó khăn hơn con người rất nhiều.


-Đầu trọc, ngươi là thất giai, có thể nhận truyền thừa, nhưng mà phải làm một việc.
-Việc gì?


-Mười mấy năm trước Thanh Long hoá thánh dẫn động long mạch Đông Thắng Thần Châu, đem Cửu Đỉnh chúng ta bắn ra khỏi long huyệt. Ngươi cần đem chúng ta trở lại long huyệt, tiếp tục trấn áp long mạch Đông Thắng Thần Châu, chúng ta sẽ đem thần thông mạnh nhất của Vũ Thuỷ Đế truyền cho ngươi. Nếu chúng ta không trở lại long huyệt, Đông Thắng Thần Châu quanh năm sẽ lũ lụt triền miên, không bao giờ dứt, y như hàng ngàn năm trước.


-Đây là chuyện lớn, nhưng cũng là chuyện nhỏ. Ngươi có thể không cần trở lại long huyệt.
Ta cười nói.
-Ý ngươi là gì?
Hà Long Đỉnh ngạc nhiên hỏi.


-Sinh linh Đông Thắng Thần Châu đã diệt tuyệt gần hết, cả con người lẫn động vật cây cỏ. Không có Cửu Đỉnh các ngươi trấn giữ long mạch, hàng năm có xảy ra lũ lụt cũng chả chết ai. Ngươi tuy là đỉnh, nhưng cũng coi như thất giai rồi, lẽ nào không muốn tự do đi đây đi đó sao. Bây giờ trách nhiệm Vũ Thuỷ Đế giao cho, các ngươi coi như cũng đã hoàn thành rồi.


-Tự do sao? Haizz, ngươi là người, có cách tu luyện của người, không hiểu nỗi bi ai của đỉnh. Ta là đỉnh, không thể tự thân hấp thu thiên địa linh khí, chỉ có thể ở trong long mạch, được long khí khổng lồ của toàn Đông Thắng Thần Châu nuôi dưỡng mấy ngàn năm, mới đi được đến bước này. Lại tiếp tục đi tới, đạt đến Hợp Đạo Cảnh, có thể không cần làm một cái đỉnh nữa, thì mới coi như là đạt được tự do chân chính.


Xem ra cái đỉnh này cũng rất tự hiểu rõ chính mình.
-Vậy được, nhưng ta cần sắp xếp những người ở đây trước đã. Sau lại đưa ngươi về long huyệt.
Hà Long Đỉnh là Thần Khí không sai, nhưng ta cũng không cần nó lắm, lấy được thần thông truyền thừa là đủ rồi.


Ta trao đổi với Dương Việt Long một chút, hắn cũng nguyện ý dẫn mọi người đi Hương Khê Trấn. Cho dù Vĩnh Hằng Đông Dạ đã kết thúc, nơi này cũng chỉ là một mảnh tan hoang, sống tiếp cũng khó khăn.


Dương Việt Long tập hợp mọi người, ta dùng Đại Mộng Thần Thông làm mọt hắn ngủ thϊế͙p͙ đi, lại mở ra Thiên Địa Thanh Lâu Đồ mang theo bên người, dùng Thiên Địa Thanh Lâu làm trung chuyển, đưa bọn hắn qua Hương Khê Trấn. Hương Khê Trấn bây giờ đã tan hết tuyết, cỏ cây đã bắt đầu mọc lại, mọi người cũng bắt đầu xây dựng cuộc sống mới. Vấn đề lương thực tạm thời không cần lo lắng, trong Thiên Địa Thanh Lâu đổi mấy tấn gạo không tốn bao nhiêu điểm.


Xong xuôi, ta cũng ở trong sơn cốc tiếp nhận truyền thừa của Vũ Thuỷ Đế.
Thần thông này gọi là Cửu Đỉnh Phong Thiên, là một loại thần thông dùng để trấn áp và phong ấn. Hà Long Đỉnh truyền ta thần thông đã là một thần thông hoàn chỉnh, có thể sử dụng được rồi.


Theo Hiên Viên Hoàng Đế, khí trong trời đất phân làm âm dương. Khí âm thì chỉ có một loại, gọi là âm khí. Mà dương khí thì trăm ngàn vạn loại, vô vàn thuộc tính. Mà Hoàng Đế cho rằng có tám loại khí chính, chia làm các loại thuộc tính: kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, phong, lôi và quang. Những khí khác đều diễn sinh từ tám khí này, cho nên khi đó hắn rút long mạch Đông Thắng Thần Châu ra, đem phân chia làm chín loại long khí. Hoàng Đế chiến thắng Viêm Đế, biết sinh mệnh đã cạn kiệt, liền dùng vô thượng thần thông đem long khí hoá thành một loại huyết mạch truyền thừa, trao cho chín người con của hắn. Nguồn gốc Cửu Long Khí là từ đây mà ra. Mà cái đám có được Cửu Long Khí, vậy thì là hậu duệ Hiên Viên Hoàng Đế không sai được.


Khi Vũ Thuỷ Đế đúc Cửu Đỉnh, cũng là dựa theo lý thuyết này. Hà Long Đỉnh, có thể trấn áp khí thuộc thổ. Thần thông trong nó, cũng chính có tác dụng tương tự. Như chân khí trong bản tôn của ta, coi như là thuộc kim và quang đi.


Mất một tháng mới học xong thần thông, cũng đạt được bí pháp để cảm ứng các đỉnh khác. Trải qua Nhất Trảm Đoạn tẩy lễ, cùng mười năm không ngừng tu luyện, linh hồn ta đã rất hùng mạnh. Hơn nữa Vũ Thuỷ Đế lúc đúc đỉnh cũng có thiết kế trong Hà Long Đỉnh để truyền nhân có thể nhận được thần thông dễ dàng. Cho nên ta học rất nhanh.


Ta cũng liền thực hiện lời hứa với Hà Long Đỉnh.


Đỉnh này cũng thật nặng, không biết đúc từ vật liệu gì, cao tầm ba thước mà nặng hơn ngàn tấn. Hèn chi Hà Long Đỉnh tuy rằng đã luyện ra được nguyên thần, cũng không thể tự bò về được long huyệt của nó. Cũng đúng, nó chỉ biết có một cái thần thông mà thôi, thêm nữa chắc mới bước vào thất giai. Ta vác đỉnh trên vai, đi tới bên một cái hồ băng cách đó không xa, đập băng chui xuống dưới.


Trong lòng hồ vô số dòng nước xoáy chảy xiết, Hà Long Đỉnh toả ra ánh sáng tựa như ráng chiều, để những dòng nước xoáy xung quanh tan đi, giúp ta thuận lợi tiến xuống. Hồ này cũng thật là sâu. Khi ta chạm đáy, thấy xa xa một cái cái hố lớn, nước xoáy cuồng bạo từ đó chui ra, kèm theo là dương khí vô cùng hỗn loạn, để thần niệm ta tiến vào trong lập tức bị xé nát.


-Thế nào, cần ta đưa ngươi vào đó sao?
-Đúng vậy, dương khí trong đó vô cùng cuồng bạo, ngươi chịu nổi không?
-Haha, thử xem liền biết.


Ta vận lên Kim Chung Tráo, chiếu sáng cả một vùng đáy hồ tăm tối. Vác đỉnh xông vào xoáy nước, chui xuống dưới hố. Xoáy nước va chạm, xoắn lấy xung quanh Kim Chung Tráo của ta, chỉ mấy phút đã đem lớp ngoài cùng phá tan. Không sao, tạo một lớp mới là được. Sự cường đại Kim Chung Tráo lúc này hiện lên rõ ràng, chỉ cần chân khí của ta không hao kiệt, thì ta ở trong xoáy nước này một hai tiếng đồng hồ không có vấn đề gì.


Ta vác đỉnh lại đi sâu xuống.
-Đến nơi rồi. Đa tạ ngươi.
-A di đà phật, việc nên làm mà thôi.


Ta cũng biết nhiệm vụ hoàn thành, việc còn lại là của Hà Long Đỉnh. Để nó lại giữa xoáy nước, rời khỏi. Ta cũng không vội đi, ở trong lòng hồ cách xa nhìn lại. Ánh sáng như ráng chiều chói loà chiếu lên từ hố sâu, sau đó là mặt đất rung chuyển. Dòng nước xoáy phun trào từ hố sâu cũng dừng lại, lòng hồ chốc lát trở nên yên tĩnh êm ả.


Ta hài lòng rời đi.
Một năm trôi qua.
Vĩnh Hằng Đông Dạ đã kết thúc, băng tuyết bao trùm đại địa đã hoàn toàn tan biến, để lại mặt đất trơ trọi khô cằn.


Ta bôn ba chạy khắp Đông Thắng Thần Châu, thành công đem Cửu Đỉnh trở lại long huyệt, tiếp tục trấn áp long mạch Đông Thắng Thần Châu, cũng tập hợp đủ thần thông Cửu Đỉnh Phong Thiên. Cửu Đỉnh bị đánh bay khỏi long huyệt, nhưng uy năng tỵ thuỷ của nó vẫn rất mạnh, trong quá trình này ta lại cứu vớt được thêm mấy trăm người sống sót nữa.


Có Đại Mộng Thần Thông, ta liền vào xem ký ức của đám người sống sót liền biết ai ngay ai gian. Kẻ ngay thì hoặc có thể tha thứ thì đem về Hương Khê Trấn, kẻ vì sinh tồn mà đánh mất nhân tính thì để hắn tự sinh tự diệt.


Phân thân ta phái đi bên Tây Sa Mĩ Châu cũng tìm được một chỗ lánh nạn rất đông, gần vạn người. Đây là nhờ ơn Liệt Hoả Thái Hoàng. Lão dùng Linh Viêm tạo ra một cái kết giới trong lòng một ngọn núi lửa, tạo thành một hệ sinh thái khép kín, để cho gần một vạn người có thể sinh sống. Người bên trong toàn là tam giai trở xuống, xem ra bọn hắn cũng đã biết đến sự tồn tại của Dấu Ấn Thợ Săn. Tiếc là khi xưa ta cũng không trao đổi với Liệt Hoả Thái Hoàng nhiều hơn về vấn đề này, nếu không, Hải Thần Điện cũng đã giữ được.


Bọn hắn có thể tự sinh sống yên ổn, ta nhìn thoáng qua, liền rời đi.


Một đợt thảm hoạ, toàn bộ Cửu Châu rộng lớn như vậy, dân cư đông đúc như vậy, chỉ còn lại hơn vạn người, thật là thảm thương vô cùng. Mà không chỉ con người, sinh vật cũng là diệt tuyệt gần hết. Ở lần Luân Hồi thứ nhất, các thảm hoạ do Thánh Thú gây ra là lần lượt, mỗi năm năm một lần, để con người còn có chỗ trống trốn đi. Mà ở lần Luân Hồi này, bởi vì có ta chém Bạch Hổ, ép nó hoá thánh, nên vì vậy mà bốn thảm hoạ lại xảy ra đồng thời, đem sinh linh Cửu Châu gần như quét sạch.


Nhưng mà ta cũng không hối hận.
Trong Luân Hồi, tương lai đã bị khoá chết, quá khứ, có lẽ cũng là giả.
Chỉ có hiện tại mới là thực.
Chỉ có vũng vẫy thoát khỏi, mới là việc làm có ý nghĩa nhất.
Thời gian dần trôi.
Hương Khê Trấn.


Băng tuyết đã hoàn toàn tan mất, trời đang vào hạ. Cây cỏ xung quanh Hương Khê Trấn đã mọc tươi tốt trở lại. Những cái cây khô bị đóng băng mười mấy năm cũng lại đâm chồi nảy lộc, xanh tươi um tùm.
-Oe oe oe
Tiếng trẻ con chào đời vang lên trong ngôi nhà gỗ mái tranh.


Ta bế một bé gái vừa chào đời trên tay, da thịt còn đỏ hỏn, lòng cũng thấy thổn thức. Sức sống của con người, thật thần kì và cũng rất mạnh mẽ. Ta trao đứa bé cho mẫu thân nó, để nó được ßú❤ lấy sự ngọt ngào của tình mẫu tử.
-Đa tạ Trần Đại Phu.


-Không có gì, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.
-Vâng.
Mẫu thân ôm nữ nhi trong lòng, trên khoé mắt vẫn còn vương nước mắt. Nàng là sinh khó, nhưng có ta ở đây, nàng không chết được, mẹ tròn con vuông.
Ta bước ra khỏi phòng đẻ.


Phụ thân đứa nhóc cảm ơn rối rít. Hắn chỉ có thể dùng lời cảm ơn để bày tỏ sự biết ơn vô hạn của hắn. Bởi vì hắn biết ta sẽ không nhận của hắn bất cứ thứ gì. Nhưng với ta chỉ cần một lời cảm ơn là đủ rồi. Ta khoát tay bảo hắn vào thăm thê nữ, rồi bay đi. Về cái nơi mà ta có thể gọi là nhà.


Y quán đã dựng lại, rất khang trang và rộng lớn, cũng tại chỗ đất cũ y quán của Kim Đại Phu.
-Ngươi về rồi, là nam hay nữ?


Phác Chiêu Nghiên thấy ta, nở một nụ cười hỏi thăm. Lại cúi đầu xuống tiếp tục sửa soạn dược liệu. Phác Chiêu Nghiên đã đột phá Tiên Thiên, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, dấu vết thời gian hoàn toàn không tồn tại trên khuôn mặt nàng, dù nàng hiện tại đã gần sáu mươi rồi. Phối hợp với một thân cổ trang, thật tựa như thiên tiên, đẹp không sao tả xiết.


Nhất thành Tiên Thiên, thanh xuân vĩnh trú.
-Là nữ.


Ta cũng cười đáp nàng, tiến tới sau lưng. Tóc đen óng buộc cao sau đầu, để lộ ra gáy ngọc trắng muốt. Phác Chiêu Nghiên không để ý tới ta, tiếp tục nhặt dược liệu, không nhanh không chậm. Nàng dù làm gì, điệu bộ lúc nào cũng mang theo vẻ chậm rãi lười biếng, mà mỗi một cái nhăn mày, mỗi một cái liếc mắt đều như đang phát ra tín hiệu mời gọi ta tới làm nàng, dù rằng nàng không cố ý. Thật là một cái tuyệt thế vưu vật.


Trong nhà không còn ai khác.
-A
Phác Chiêu Nghiên la nhẹ một tiếng, vì miệng ta đã gặm lên cổ nàng.
-Đừng mà, nhột a
Tiếng Phác Chiêu Nghiên lúc này thật sự rất mê người, cũng nghe không ra ý từ chối, càng như là cổ vũ ta càng thêm tiến tới.
Bành bành.


Cửa y quán lập tức đóng kín, bên ngoài treo lên biển không tiếp khách. Tu vi cao cũng thật tiện lợi.
Ta ôm lấy thân hình đầy đặn mê người của Phác Chiêu Nghiên vào trong lòng, tuỳ ý siết lấy, tuỳ ý sờ lấy. Nàng vặn vẹo uốn éo cơ thể mình phối hợp với ta.
-Ngươi thật đẹp.


Ta gặm vành tai tinh tế của Phác Chiêu Nghiên thành đỏ ửng.
-Ưm, ngươi lại thật xấu, ban ngày ban mặt lại muốn làm.
-Haha, làm gì cơ?
Ta thổi vào tai nàng một hơi.
-A đáng ghét


Mặt Phác Chiêu Nghiên càng đỏ hơn, một nữ nhân mấy đời cộng lại gần trăm tuổi còn ngượng ngùng đỏ mặt, có vẻ có gì đó sai sai. Nhưng nàng chính là da mặt mỏng như vậy, phối hợp với dung nhan chim sa cá lặn, thật khiến lòng ta say đắm không thể tự chủ nổi. ɖu͙ƈ hoả của ta cháy lên dữ dội, lập tức đem váy của nàng lật lên trên lưng, để lộ ra bờ mông tròn trĩnh vểnh cao. Phác Chiêu Nghiên mặc một cái nội khố ren đen, càng khiến mông nàng thêm trắng muốt.


Ta nuốt một ngụm nước bọt, lột nội khô Phác Chiêu Nghiên xuống ngang đùi, ngón tay sờ một cái, ngọc môn của nàng đã ướt đẫm.
-A ngươi đừng sờ, còn không mau tiến vào.
Phác Chiêu Nghiên cũng là lửa ɖu͙ƈ bốc cao, mật huyệt ngứa ngáy không chịu nổi, lập tức đòi ƈôи ȶhịȶ của ta.
-A
-A


ƈôи ȶhịȶ của ta lập tức lấp đầy mật huyệt của nàng, cả hai cùng rên lên một tiếng thoả mãn. Mật huyệt Phác Chiêu Nghiên hoàn toàn vừa vặn với ƈôи ȶhịȶ của ta, cũng không phải do bị ta làm thời gian dài in hình, mà mật huyệt của nàng chính là luôn như vậy. Lại thêm hiện tại nàng đã là Tiên Thiên, mật huyệt càng thêm chặt khít, càng thêm mềm mại. Ta chỉ cắm vào thôi đã thấy sung sướng khó tả, cũng đừng nói đến cắm rút rồi.


Ta đem ƈôи ȶhịȶ ngâm trong mật huyệt Phác Chiêu Nghiên, hai tay quen thuộc lột sạch váy áo, để thân hình hoàn mĩ của nàng lộ ra giữa phòng trống. Phác Chiêu Nghiên cũng không cao, tầm hơn thước sáu, thân hình đầy đặn tràn đầy nhục cảm, lại không cho người ta cảm giác béo ú, mà khúc nào ra khúc nấy, để cho đường cong thân thể nàng thật sự hoàn mĩ.


-A a ngươi mau động đi.
Mật huyệt Phác Chiêu Nghiên hiển nhiên đã ngứa ngáy lắm rồi, giục ta làm nàng.
-A được.


Ta nắm lấy eo Phác Chiêu Nghiên, đem ƈôи ȶhịȶ kéo ra, vách thịt âm đạo cũng bị kéo theo ra ngoài, tạo thành lực hút ngược ƈôи ȶhịȶ ta lại vào trong. Ta rút ƈôи ȶhịȶ ra gần hết, lại hung hăng đâm vào.
Bép
-A


Phác Chiêu Nghiên rên rỉ. Bụng dưới ta va chạm vào mông nàng tạo thành âm thanh vang dội. ƈôи ȶhịȶ ta hoàn toàn lút cán trong âm đạo Phác Chiêu Nghiên, quy đầu chạm đến cổ tử cung, cảm thấy một đoàn mềm mại thoái mái vô cùng. Ta dùng tau giữ lấy eo nàng, tốc độ nhanh chóng cắm rút, để mông nàng rung động không ngừng, tiếng da thịt va chạm vang lên không dứt. Cùng với đó là tiếng rên rỉ chọc người của Phác Chiêu Nghiên, để ta càng thêm hung hăng làm nàng.


Phác Chiêu Nghiên tay chống trên bàn, lưng cong xuống, mông tròn trĩnh càng thêm vểnh lên, dọn sẵn tư thế thừa nhận ta thoải mái va chạm. Nàng đã là Tiên Thiên, sức chịu đựng mười phần, để cho ta tuỳ ý dày vò thế nào cũng được.


Phát tiết một hồi, ta vậy cũng bắt đầu thở hổn hển, chủ yếu là do kích động. Chứ thân thể này vác nặng trăm ngàn tấn còn được, sau có thể vì nhấp mông mấy cái mà mệt mỏi. Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả lợi hại chính là ở chỗ này, nó có thể để cho thần thánh cảm nhận được niềm vui thú của phàm nhân. Mà trên phương diện khác, linh hồn của ta và Phác Chiêu Nghiên đã sinh ra cộng hưởng, cho nên mỗi lần làʍ ȶìиɦ đều cảm thấy sự mệt mỏi dễ chịu, chủ yếu là đến từ trong linh hồn.


Ta điên cuồng cắm rút, rất nhanh tích luỹ đủ khoái cảm, liền muốn xuất tinh, ƈôи ȶhịȶ như muốn nổ tung trong âm đạo Phác Chiêu Nghiên.
-A sướng quá, ta mau xuất tinh.
-A a ta cũng cao trào a a


Ta cắm mạnh một cái vào trong mật huyệt Phác Chiêu Nghiên, đến tận cùng, ƈôи ȶhịȶ giật giật vui sướng xuất tinh. Tinh dịch của ta như dung nham núi lửa phun trào, cuốn lấy ɖâʍ thuỷ khi cao trào của Phác Chiêu Nghiên, ngược dòng chảy tràn vào tử cung, đem cao trào của nàng càng kéo dài. Không chỉ là trên thân thể vui sướng, linh hồn cộng hưởng càng khiến cho Phác Chiêu Nghiên sung sướng không chịu nổi, nằm bẹp lên trên bàn, đôi mắt đờ đẫn không rõ, tràn ngập nước, thân thể run rẩy từng đợt không dứt.


-A thoải mái.
Ta nằm đè lên lưng Phác Chiêu Nghiên, ƈôи ȶhịȶ vẫn cứng rắn chưa muốn rút ra, cảm nhận âm đạo nàng đang co rút nhè nhẹ từng đợt, rất thoải mái. Tay ta vuốt ve làn da trơn bóng khắp cơ thể mềm mại của nàng, mõm cọ lên gáy nàng, nghe nàng thở dốc hổn hển không thôi.


-Phù ta cứ tưởng như muốn chết rồi a. Thật thoải mái.
Phác Chiêu Nghiên hồi lâu mới hoàn hồn, thở ra một hơi.
-Thoải mái vậy chúng ta làm một lần nữa. Nha?
-Ừm nhưng lần này ngươi làm nhẹ nhàng chút.
-Như ý ngươi.


Ta rút ra ƈôи ȶhịȶ, tinh dịch đã bị Phác Chiêu Nghiên hút hết vào tử cung, cũng không chảy ra ngoài tý nào, chỉ có hai bắp đùi cùng âʍ ɦộ ướt đẫm là chứng minh vừa rồi nàng có bao nhiêu sung sướng. Phác Chiêu Nghiên quay người lại đặt mông ngồi lên mép bàn, chân dạng rộng ra thành hình chữ M, cánh hoa sưng đỏ quyến rũ, nở rộ trước mắt ta, mời gọi ta tiến tới ngắt lấy. Ta đem quy đầu đặt lên ngọc môn của nàng, chà xát mấy cái, lại lần nữa đem ƈôи ȶhịȶ cắm lút cán vào âm đạo Phác Chiêu Nghiên, nhẹ nhàng cắm rút.


Phác Chiêu Nghiên cúi đầu nhìn ƈôи ȶhịȶ ta ra ra vào vào mật huyệt của nàng, đem đến cho nàng khoái cảm, cũng rất hưng phấn, da thịt càng trở nên ửng hồng mê người, mũi ngọc hừ khẽ rên rỉ. Ta cúi xuống tới hôn lên đôi môi nhỏ xinh với đường cong quyến rũ của nàng, nàng nhiệt tình đáp lấy, còn duỗi ra đầu lưỡi để cho ta nhấm nháp. Hạ thân ta vẫn không ngừng lại, đem ƈôи ȶhịȶ rút ra cắm vào mật huyệt của nàng. Tay ta cũng không nhàm rỗi, sờ bóp nhũ cầu căng đầy của nàng.


Toàn thân ta đều cảm thấy vô cùng thoái mái dễ chịu.
Phác Chiêu Nghiên cũng vậy.


Chân nàng cuốn lấy lưng ta lúc nào không hay, hai tay ôm lấy cổ ta càng lúc càng chặt, dường như muốn đem ta cùng nàng hoà tan vào nhau. Nhưng mà vừa rồi Phác Chiêu Nghiên đã đến một lần linh hồn cộng hưởng, lại thêm lần nữa, nàng liền không chịu nổi. Cho nên ta cũng khá kiềm chế, ngăn ra tiếp xúc giữa linh hồn ta và nàng, cũng rời khỏi môi nàng.


-Thoải mái không?
-Ưm, rất thoải mái, rất dễ chịu a
Phác Chiêu Nghiên mỉm cười đáp lời, đôi mắt đen láy nhìn ta không chớp mắt, nhu tình vô hạn.
Ta nhìn nàng, nàng nhìn ta.
Thân thể của chúng ta đang kết nối cùng một chỗ.
Linh hồn chúng ta cũng liên kết cùng một chỗ.
-Nghiên.
-Sao?
-Ta yêu nàng.


-Ta cũng yêu chàng.
Lời này ra khỏi miệng ta không ngờ lại thật dễ dàng, không khó như ta đã tưởng, cứ như ta đã nói với Phác Chiêu Nghiên hàng trăm hàng ngàn lần vậy, dù đây là lần đầu tiên ta thổ lộ. Mà Phác Chiêu Nghiên đáp lại, ta nghe vào tai cũng thật thân quen, tựa như không phải lần đầu.


Chúng ta lại hoà tan vào nhau, tựa như không muốn lại lần nữa tách ra.
-Các ngươi còn muốn làm đến bao giờ thế.
Giọng Lý Trí Hiền vang lên.
-A


Phác Chiêu Nghiên vùng vẫy muốn thoát khỏi ta, nhưng ta lại giữ chặt lấy nàng, nên nàng đành giấu mặt vào trong ngực ta trốn hảo tỷ muội của mình. Da mặt Phác Chiêu Nghiên vẫn luôn mỏng như vậy.
-Ngươi đến từ bao giờ?
-A


Ta cố ý nhấp một cái vào mật huyệt Phác Chiêu Nghiên, để nàng rên lên, sau đó cắn lấy ngực ta, không đau không ngứa, mặc kệ nàng cắn.


Lý Trí Hiền gò má hơi ửng đỏ. Nàng là rất hợp với cổ phục đấy, đặc biệt là trang phục Tuỳ Quốc, ngực áo che rất thấp, hoàn toàn đem hai nhũ cầu siêu to khổng lồ của nàng hiển lộ ra. Ai nhìn nàng, trước tiên là bị một mảng trắng bóng trước ngực làm loá mắt, sau đó là bị khe ngực sâu hoắm kia đem hồn đều hút vào. Nhưng đó là trước kia, còn bây giờ nàng đã là Tiên Thiên, người ta nhìn nàng, đã không còn trước tiên nhìn ngực. Dung nhan xuất chúng càng thăng hoa thành một vẻ đẹp siêu thực, phối hợp với tóc dài vàng óng như ánh nắng mặt trời, để ta hoài nghi nàng có phải là hoá thân của nữ thần mặt trời.


Có điều nữ thần mặt trời này cười lên rất là dễ thương, rất là gần gũi, để người dân Hương Khê Trấn đều yêu mến Lý Trí Hiền. Chỉ là lúc này nàng đang trợn mắt với ta, cũng thật là phong tình vạn chủng.


-Ngươi còn muốn làm, ta đứng đây chờ cả buổi rồi đấy, không nhịn được mới phải đánh gãy các ngươi vui vẻ.
-Có việc gì sao? Ngươi nói luôn đi.
Ta không nhanh không chậm lại tiếp tục đem ƈôи ȶhịȶ cắm vào rút ra mật huyệt Phác Chiêu Nghiên.


-Ngươi, haizz, bên Nhất Tuyến Thiên có chút chuyện, gọi ngươi qua đó thương nghị. Không quấy rầy chuyện tốt của hai ngươi.
-Ta đã biết, không tiễn.
Lý Trí Hiền có dấu hiệu bão nổi, nhưng sau lại thở dài, nhanh chóng rời đi.
-Ngươi có cần quá đáng thế không chứ?


Phác Chiêu Nghiên lúc này mới lòi đầu ra khỏi ngực ta.
-Ta từng thử lạnh lùng, nhưng có vẻ không có tác dụng, chuyển qua quá đáng thử xem. Nếu Lý Trí Hiền ghét ta, đó mới là tốt nhất, cho nàng.
-Ngươi không thể tiếp nhận Trí Hiền? Sợ phiền sao?
Ta nhìn Phác Chiêu Nghiên thở dài.


-Ta không phải sợ phiền. Ta không thích nàng ta nha.
Phác Chiêu Nghiên nghe xong lại nhìn ta cười.
-Trí Hiền xinh đẹp như vậy, ngươi lại không thích nàng, ta không tin. Ngươi vậy mà có bảy lão bà, còn thêm cả ta, chính là một nam nhân háo sắc.
Ta không phản bác được.
Ta là nam nhân như thế nào?


Không đúng, ta nên tự hỏi mình là người như thế nào trước.
Ta nên là Trần Hùng hay nên là Vô Dơ?


Bởi vì trước đó lấy thân phận Đệ Nhất, Đệ Nhị đi chơi bời loanh quanh, cũng không vướng mắc gì, chỉ coi như là một giấc mộng mà thôi. Mà bây giờ dùng thân phận Trần Hùng đối mặt bảy lão bà, đối mặt Phác Chiêu Nghiên, liền khác biệt. Ta là Trần Hùng, cũng là Vô Dơ, ngay lúc này đây, hết thảy đều là thực.


Bởi vì tâm ta đã quý trọng các nàng.
Kỳ thực đối với mấy vấn đề mang tính triết học như này, ta cũng lười suy nghĩ nhiều, rất đau đầu.
Thời gian sẽ trả lời tất cả.
Bản tôn thì hãy cứ ngồi trong Bất Kiến Thiên đi, mà phân thân thì cứ ở Hương Khê Trấn nuông chiều các người thương đi.


Ta nhìn Phác Chiêu Nghiên, cười một cái.
-Ta chính là một cái nam nhân háo sắc, nhưng ta thật không muốn Lý Trí Hiền. Ngược lại hiện tại ta muốn ngươi rồi.
Ta ôm lấy eo Phác Chiêu Nghiên, hung hăng phát tiết.
-A nhẹ chút ư


Phác Chiêu Nghiên lại rên rỉ phối hợp ta đòi lấy, cùng nhau tận hưởng hoan lạc tình ái.
Nhất Tuyến Thiên.
-Thế nào? Có chuyện gì?


Ta ngồi ở chủ vị, nhìn một đống Tiên Thiên Cường Giả quây thành vòng tròn ngồi trong sảnh. Có bảy lão bà, có Võ Đang Thời Đại Đoàn, có Đoàn Trâm Anh, có Hàm Ân Tĩnh và Lý Trí Hiền, đều đã là Tiên Thiên. Dương Việt Long vẫn còn là tam giai, nhưng hiện tại có tài nguyên dồi dào, hắn gần đột phá tứ giai rồi, sức chiến đấu rất mạnh, ăn đứt đống nữ nhân ở đây. Mà có Dương Việt Long gia nhập, cũng cho ta đỡ lạc loài giữa một mớ nữ nhân như này.


-Theo chúng ta mấy ngày nay thăm dò, dị thú tứ giai trở lên đã hoàn toàn tuyệt tích.
-Vậy sao, vậy ta sẽ đi Nam Man Hoang Châu thăm dò một phen. Nếu không có vấn đề gì, chúng ta có thể toàn lực khai thác lục địa này.


Nam Man Hoang Châu là nhân loại cấm khu, cũng là thiên địa bảo khố, tài nguyên vô cùng kinh người. Lần Luân Hồi này ta sở dĩ có thể tiến nhanh như vậy, còn không phải do Thiếu Lâm Tự không giữ lại đập tài nguyên sao.


Thiên Địa Thanh Lâu cũng là một bảo khố, đáng tiếc là tài nguyên có thể bị khai thác như dược liệu đã bị dùng cạn. Chúng ta có quyền khống chế nó, cũng không phải là có thể để nó cung cấp vô hạn tài nguyên, cần Điểm Tiêu Dao đổi đấy. Bây giờ muốn cày Điểm Tiêu Dao cũng chỉ có từ nhiệm vụ hàng ngày từ ngọc bích tầng hai mà thôi, không đủ dùng.


Cho nên việc khai phá Nam Man Hoang Châu rất là cần thiết. Nhân loại mơ ước lục địa này đã lâu, chỉ là không dám đến mà thôi.
Ta đem Đệ Nhất trốn vào trong Thiên Địa Thanh Lâu, sau lại cử ba cỗ phân thân đem Nam Man Hoang Châu lật tung một vòng, một con Linh Thú còn không thấy, Bạch Hổ càng là mất tăm mất tích.


Bởi vì Nam Man Hoang Châu vô cùng lớn, tài nguyên vô cùng dồi dào, cho nên ta đi Tây Sa Mĩ Châu một chuyến, đem đám người Bái Hoả Giáo đó dời đến Ma Thiên Nhai, để bọn hắn cùng nhau khai thác tài nguyên.


Linh Viêm đồ chơi này ta dùng lên cũng không bị phản phệ, có lẽ là do thần thông Vạn Hoả Hỗn Nguyên. Nhưng mà ta không chơi lửa, cũng không có thần thông công kích đi kèm, cũng không đánh ra được bao nhiêu uy lực. Khác với Thần Khí có được linh hồn tự thân, theo truyền thuyết Thiên Khí như Linh Viêm lại được kết nối với Thiên Đạo. Ý chí của thiên đạo chính là ý chí của Linh Viêm, cho nên Linh Viêm mới có thể thống ngự thiên địa vạn hoả. Nhưng mà ta cầm Linh Viêm cũng chỉ thấy nó như một tử vật, dù rằng đúng là nó vẫn có thể giá ngự thiên địa vạn hoả.


Tất nhiên tác dụng của Linh Viêm vẫn là có.
Một ngày này.
Đệ Nhất đứng bên Thập Vạn Sơn Châu nhìn về Nhất Tuyến Thiên. Linh Viêm tách ra làm hai lệnh cầm mỗi bên một cái. Chân khí ùn chuyển động từ bản tôn chảy ngược vào thân thể Đệ Nhất, sau đó dồn vào Linh Viêm.
Nhất Trảm Đoạn.


Một tia sáng quét qua núi non cao vút phía trước, song song với Nhất Tuyến Thiên đã có sẵn. Sau đó phần vách núi bên trái Nhất Tuyến Thiên hoá thành không khí tan mất. Là hoá thành không khí, mà không phải hoá thành bụi mịn. Nhất Tuyến Thiên lập tức từ bề ngang hai thước mở rộng ra thành mười thước, như vậy đã là đủ rồi.


Một chém này, đã mạnh hơn một chém vào Bạch Hổ mười năm trước mấy lần.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Yên bình và êm ả.


Một trăm ba mươi năm là quãng thời gian đủ dài để chữa lành mọi tổn thương, kể cả với đất mẹ. Nam nữ mười sáu mười bảy tuổi là đã trưởng thành, có thể cưới vợ gả chồng, sinh con dưỡng cái, kéo dài bước chân của con người trên hành tinh này. Tuy rằng truyền thừa đã đoạn, tất cả chỉ có thể bắt đầu lại từ con số không, nhưng là nhân loại vẫn không ngừng tiến lên phía trước.


Hương Khê Trấn bây giờ nên gọi là Hương Khê Thành thì đúng hơn.
-Lão công, tạm biệt.


Thân Huệ Trinh nằm trên giường, một ngón tay cũng không động nổi. Nàng chỉ có thể dùng chút sức tàn cuối cùng, thông qua linh niệm nói với ta lời tạm biệt. Tiên Thiên Cường Giả khi chết già, vào lúc thọ nguyên cạn kiệt, huyệt đạo trong người bắt đầu tan vỡ, sẽ trong mấy ngày ngắn ngủi trở nên già nua da nhăn tóc bạc.


-Lão bà, tạm biệt.


Ta nắm chặt tay Thân Huệ Trinh, nhìn nàng trút hơi thở cuối cùng. Cùng lúc đó, mối liên hệ linh hồn giữa ta và Thân Huệ Trinh lập tức biến mất, nàng đã nhập Luân Hồi rồi. Những năm này chứng kiến cảnh này quá nhiều, cũng không hề quen thuộc, vẫn là đau khổ như lần đầu. Nhưng lần gần đây nhất còn có Thân Huệ Trinh ở cạnh, mà lần này, ta đã là người cô độc.


Mà ngoài cảm giác đau khổ, càng nhiều hơn là bất lực và khó chịu.
Vận mệnh bản thân bị kẻ khác nắm trong tay, Luân Hồi không ngừng nghỉ cũng không biết đâu là kết thúc. Tử vong, cũng không thể giải thoát bản thân khỏi cái lồng giam này.


Cũng may ta không phải là một nhà triết gia, ta đối với mấy vấn đề này không lại suy nghĩ nhiều. Đau thương qua đi, lại tiếp tục sống, việc mình cần làm, thì cứ nên làm trước đã. Chỉ cần ta không ngừng tiến lên, rồi sẽ có một ngày nhận được đáp án. Thời gian, sẽ trả lời tất cả.
Thời gian lại qua nhanh.


Ta bây giờ đã ba trăm sáu mươi tuổi.


Bản tôn vẫn một mực ở trong Bất Kiến Thiên, chưa từng ra ngoài. Đám phân thân cũng là trốn khắp nơi ẩn cư, cung cấp chân khí cho bản tôn hoạt động là chính. Thế gian ngoài kia trải qua ba trăm năm thái bình, cũng là phồn thịnh. Nhưng mà một khi Luân Hồi khởi động lại, tất cả đều tan thành mây khói.


Ta ngồi xếp bằng trong nơi sâu nhất Bất Kiến Thiên, Linh Viêm cắm trên nền đất bên cạnh. Phía trước là một Âm Dương Môn khổng lồ, nhưng đã bị một tấm màn màu trắng che lấp, xung quanh còn bay lơ lửng vô số phù văn phật tự màu vàng kim, tạo thành từng sợi dây gia cố thêm cho phong ấn. Chỉ có không gian xung quanh thỉnh thoảng xảy ra đứt gãy, Âm Hồn cũng từ đó là chui vào Bất Kiến Thiên.


Tấm màn trắng này chính là Thiên Khí Thần Uyên hoá thành. Thần Uyên đại diện cho Phong, vô hình vô tướng, nên nó có thể theo người dùng mà biến thành bất cứ hình dạng nào. Cái Âm Dương Môn khổng lồ này, lấy uy năng bát giai cũng không thể đóng lại được, chỉ có thể phong ấn, chứng tỏ không tầm thường.


-Haizz.
Ta thở dài một hơi.


Từ khi đột phá thất giai đến nay đã ba trăm năm, linh hồn ta hiện tại đã lớn mạnh đạt đến mức độ tối đa, coi như là thất giai đỉnh phong. Vốn định dùng cách như lục giai lên thất giai, xem ra chuyện không đơn giản như thế. Nhưng bây giờ ta thọ nguyên đã tận, xem ra phải đợt Luân Hồi xong lại tìm cách đột phá Hợp Đạo Cảnh.


Thân hình khô gầy như que củi lập tức trở lại tươi trẻ. Chỉ là hồi quang phản chiếu, như vậy sẽ khiến sinh mạng không còn nhiều của ta trôi qua càng nhanh. Nhưng mà đây là cơ hội để ta đột phá bát giai Hợp Đạo Cảnh, cũng là cơ hội xem thử bên kia Âm Dương Môn này có có gì.


Kim Long Khí, Tử Long Khí gào thét mà ra, bay tới màn sáng, nhập vào Thần Uyên. Không gian một trận rung chuyển dữ dội, Thần Uyên hoá thành một tia sáng vàng tím lẫn lộn bay về phía ta, bị ta nắm trong tay, cũng không khác Linh Viêm là mấy, chính là một cái vật chết, không hề có chút linh tính, nhưng vẫn như có có thể giá ngự thiên hạ vạn phong.


Phong ấn biến mất, âm khí như lũ, nồng đậm cực điểm từ Âm Dương Môn tràn ra, trong phút chốc nhấn chìm ta, sau đó lại như một xoáy nước khổng lồ, xoay quanh ta, sau đó chui vào thân thể ta.


Đối với võ giả mà nói, âm khí hay dương khí đều có thể dùng để tu luyện. Mà vì âm khí là khắc tinh của sinh mệnh, những kẻ tu âm khí thường tuổi thọ không dài, còn gây ra đủ loại tiêu cực lên thân thể, để những kẻ này tính cách thường vặn vẹo. Cho nên những công pháp tu luyện âm khí đều được cho là ma công. Nhưng thất giai như ta, âm khí hay dương khí thì cũng là khí mà thôi, không có ảnh hưởng tiêu cực lên nguyên thần. Âm khí vô biên vô tận tràn vào trong cơ thể ta, chuyển hoá thành chân khí, nhanh chóng đem toàn bộ huyệt đạo của ta lấp đầy.


Ba trăm năm tu luyện, ba trăm sáu mươi huyệt đạo đã hoàn thành Dịch Cân, tái hiện kỳ tích của Đạt Ma Tổ Sư năm xưa. Nguyên thần ly thể, là một màu đen kịt, còn đen hơn âm khí nồng nặc xung quanh. Thân thể vẫn ngồi đó, đã bị âm khí hoàn toàn xâm thực, nhưng bởi rất cứng rắn, không bị âm khí lập tức phân huỷ thành khói.


Toàn bộ Luân Hồi Bảo Khí để lại, ta chỉ cầm theo Thần Uyên, bước vào Âm Dương Môn, đi về hướng Âm Giới. Xuyên qua Âm Dương Môn không hề trở ngại. Âm Giới cũng không phải là không có ánh sáng, sắc trời tựa như lúc chạng vạng, giao thoa giữa sáng và tối.
Đó là…


Một quả cầu khổng lồ tạo thành từ những vòng tròn chậm rãi xoay vòng bất quy luật lơ lửng giữa không trung. Nó rất lớn, so với những hòn đảo nổi xung quanh còn lớn hơn nhiều. Bên trên những hòn đảo này vậy mà có cung điện lầu các, thật là không thể nghĩ tới, để ta sinh lòng hiếu kì, lập tức bay tới xem.
-Meo


Tiếng mèo kêu này, thật là quen thuộc nha.


Một con hổ trắng khổng lồ xuất hiện trước mặt ta, không phải Bạch Hổ thì còn ai. Ở cái nơi tối lờ mờ như thế này, nó thật sự loá mắt. Thánh thú Hợp Đạo Cảnh như Bạch Hổ, đã có thể tồn tại mà không cần nhục thân, nhưng không ngờ nó ở Âm Giới, mà toàn pháp thân vẫn được cấu tạo từ dương khí, xem ra là có liên quan tới quả cầu kia.


-Gào
Bạch Hổ thấy ta, gầm lên một tiếng, giơ vuốt tốc độ cực nhanh vồ tới.
Ta vậy cũng không nghĩ nhiều, Thần Uyên nơi tay hoá thành một thứ dài dài tựa kiếm tựa đao.
Nhất Trảm Đoạn.
-MÉOOOO
KENGGGGG
Tiếng mèo kêu thê lương vang vọng khắp Âm Giới tĩnh mịch, phá lệ thê lương.


Một tiếng kim khí va chạm chói tai đồng thời vang lên.
Không chỉ là Bạch Hổ, mà cả mặt đất và bầu trời phía trước đều bị cắt đôi ra, kéo dài đến vô cùng vô tận. Đây đã là một đòn mạnh nhất của ta.


Nhưng một chém kinh khủng, vậy mà cũng không thể đem quả cầu khổng lồ đang chậm rãi xoay chuyển phía xa chém đoạn. Vật này không tầm thường.
Mà một chém này, cũng đem toàn bộ chân khí trong thân thể ta hao hết.
Nguyên thần ta nhanh chóng tan rã, hoá thành âm khí hoà vào không gian xung quanh.
Thời gian ngừng lại.


Ta đã chết.
Nguyên thần ta đã tan, nhưng linh hồn vẫn tồn tại đứng yên tại chỗ, lại bị bao quanh bởi quả cầu quen thuộc không biết tên như hơn ba trăm năm trước.
Luân Hồi khởi động lại.


Quả cầu phía xa điên cuồng xoay vòng, phát ra những tiếng kẹt kẹt chói tai, có vẻ như một chém vừa rồi của ta đã đem đến tổn thương nào đó cho nó, nhưng nó vẫn hoạt động được. Những vòng tròn quay xung quanh tâm quả cầu nhanh chóng xếp lại cùng nhau, tạo thành một cái đĩa, bắt đầu xoay tròn với tốc độ cực nhanh.


Một quả cầu từ trong linh hồn chui ra, hoá thành một cái lồng hình cầu bao lấy linh hồn ta. Một màn như lần Luân Hồi khởi động lại kiếp trước diễn ra, khác là lần này ta đã nhận ra quả cầu lồng giam này là chui ra từ trong linh hồn của ta, mà hình dạng của nó, lại có kết cấu khá tương tự quả cầu khổng lồ đằng kia.


Thần Uyên bay về đóng chặt phong ấn.
Lồng giam hình cầu đem ta xuyên qua không gian, chốc lát về lại Dương Gian, sau đó bay về Hương Khê Trấn.
Trời đất khởi động lại, ròng rã mười năm.
Trời tờ mờ sáng, ta từ trên giường mở mắt ra.
Vẫn là trần nhà xưa cũ.
Lại là một lần Luân Hồi mới.