Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 38: Lại Luân Hồi

Ta nhìn mười ngón tay trẻ nít nhỏ nhắn của mình.
Lại Luân Hồi rồi.
Ngự Linh Giới vốn để ở chỗ Hoàng Dung, hiển nhiên không thể theo ta nhập Luân Hồi, nhưng mà mấy món khác cũng không có, có lẽ, đã trở lại nơi nó vốn ở. Ngự Linh Giới không phải lấy ra từ Vạn Linh Mộ sao, đi xem thử là biết thôi.


Tất cả thần thông vẫn còn, Thế Giới Tinh Thần của ta hoàn toàn không thay đổi. Kim Long Khí và Tử Long Khí vẫn đang bơi lội trong hải dương ký ức.


Theo ta hít thở, Tẩy Tuỷ Kinh tự động vận chuyển, đem thiên địa nguyên khí hoá thành chân khí bản thân, lại dùng chân khí này Dịch Cân. Thiên địa nguyên khí ở thế giới này cũng thật kì lạ, dù là ở nơi nào cũng gần như vô cùng vô tận, để cho ta thoái mái hút, cũng không gây ra dị tượng gì ở Hương Khê Trấn cả.


Đáng lý như tiểu thuyết mạng thì phải tạo ra lốc xoáy nguyên khí gì gì trên bầu trời, hay là đem sinh mệnh cả một vùng rộng lớn mất ngàn dặm hút hết mới hợp lý nha. Nhưng mà như này lại càng tốt.
Trần Thúc đẩy ra cổng tre, định đi vào nhà gọi ta.


Vật đổi sao dời, có thể lần nữa nhìn thấy nhạc phụ, tự nhiên vui mừng. Nhưng ta cũng không định gặp hắn.
-A đây là đâu?
Trần Thúc mơ mơ màng màng nhìn xung quanh.
-Trần Hùng đứa nhỏ này có duyên với ta, nên ta đã nhận nó làm đệ tử. Ngươi không cần lo lắng.
-A.


Không để Trần Thúc kịp phản ứng, ta đã đá hắn ra khỏi mộng.
Trần Thúc hơi sờ sờ nơi ngực, cảm thấy rất nhẹ nhõm, không khí buổi sáng vào ngực thật là sảng khoái. Hắn chắp tay hướng về nhà tranh, nói lời cảm tạ, rồi rời đi.


Ta bây giờ trị xong bệnh tim cho Trần Thúc chỉ cần một cái nháy mắt như vậy thôi, thủ đoạn đã so được với thần tiên, ung dung ngồi trong căn nhà tồi tàn luyện Dịch Cân Kinh. Việc quen thì tay nhanh, hơn nữa kinh mạch huyệt đạo của thân thể trẻ con rất lỏng lẻo, chỉ cần cẩn thận một tý ty là được rồi, như phẫu thuật dưới kinh hiển vi là được, không khó. Với thần niệm hùng mạnh của ta hiện tại, dễ dàng rồi.


Lại chỉ tốn ba ngày đã đem ba trăm sáu mươi huyệt đạo hoàn toàn Dịch Cân, thực lực chốc lát quay lại thời kì đỉnh phong lần Luân Hồi trước. Cảm nhận lực lượng dâng trào trong thân thể, ít nhiều cũng có chút cảm giác an toàn. Không biết việc Dịch Cân này có ảnh hưởng đến phát triển của cơ thể hay không, mà thật ra cũng không quan trọng lắm.


Nhất Tuyến Thiên đã phục hồi như ban đầu.
Ầm.
Ta một quyền đánh sập vách núi, lộ ra cửa vào Vạn Linh Mộ, một đường bay xuống tận cùng, Đại Mộng Vô Nhai tạo thành Lĩnh Vực thả ra ngoài, Âm Hồn chưa kịp thấy ta đã bị Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả đốt cháy.
Ngự Linh Giới vào tay.


Món Luân Hồi Bảo Khí này lần Luân Hồi trước là chủ động từ thân thể bay vào cùng linh hồn ta đi Luân Hồi đấy. Mà lần này lại trở về lại trong Vạn Linh Mộ, chắc chắn có khác thường. Nhưng mà thông tin quá ít, ta cũng không rảnh đoán mò, đeo Ngự Linh Giới lên tay, nhẫn thu nhỏ lại hoàn toàn vừa khít ngón tay trẻ con bốn tuổi của ta. Ngự Linh Giới hiện tại đối với ta đã là vô dụng, nhưng mà nó có thể giúp ta tìm những Luân Hồi Bảo Khí khác.


Linh Tê Thông Tâm dùng rất là tốt đấy.


Ta đứng trên đỉnh núi, nhìn về Nam Man Hoang Châu màu mỡ, xanh ngát ngút ngàn, theo trong những cơn gió thổi tới nhận ra được mùi vị của Bạch Hổ. Chứng kiến bí mật ẩn giấu sau Bất Kiến Thiên, dù không biết chân tướng rõ ràng, nhưng cũng cho ta nhiều suy nghĩ. Cái quả cầu khổng lồ đó chắc cũng là thứ khống chế Luân Hồi, gọi nó là Luân Hồi Bàn đi, cái thứ đang ẩn sâu trong linh hồn ta thì gọi là Luân Hồi Châu đi.


Nhưng mà muốn tìm hiểu bí mật này, bản thân ta cảm thấy mình nên đột phá bát giai trước thì hơn, ta hiện tại đang mắc kẹt tại thất giai đỉnh phong đấy.


Bát giai, gọi là Hợp Đạo Cảnh, vì cường giả bát giai thấu hiểu Thiên Đạo, có thể mượn sức mạnh trời đất cho mình dùng. Ví dụ như Hiên Viên Hoàng Đế rút ra long khí của toàn bộ Đông Thắng Thần Châu, là mượn dùng sức mạnh của trời đất, sau đó hắn đem long khí hoá thành Cửu Long Khí truyền thừa trong huyết mạch hậu nhân, cũng là mượn dùng sức mạnh của trời đất. Vì vậy muốn đột phá bát giai, cần thấu hiểu Thiên Đạo, cũng hợp nhất với Thiên Đạo, cho nên mới gọi là Hợp Đạo Cảnh. Cường giả Hợp Đạo Cảnh, được Thiên Đạo nuôi dưỡng, nên nguyên thần cường giả Hợp Đạo Cảnh ở trong trời đất, tựa như thai nhi trong bụng mẹ, không cần thân thể vẫn có thể tồn tại, đạt được vĩnh sinh. Sau đó tiến lên một bước, có khi trở thành bản thân Thiên Đạo cũng nên.


Bát giai, cũng gọi là Siêu Thoát Cảnh, là vì một khi nguyên thần của cường giả thất giai có thể hít thở, kẻ đó liền thành tựu bát giai. Hít thở là bản năng của con người, nhưng nguyên thần lại không có bản năng này. Cần giác ngộ tự thân. Tựa như Phật Tổ năm đó ngồi dưới gốc cây bồ đề, ngộ ra, liền thành tựu bát giai. Nguyên thần một khi có thể tự hít thở, vậy liền không còn bị nhục thân hạn chế, đạt được vĩnh sinh cũng như siêu thoát, cho nên bát giai còn được gọi là Siêu Thoát Cảnh.


Lần Luân Hồi trước sau khi đạt đến đỉnh phong thất giai, ta đã thử tự giác ngộ một phen, nhưng qua mấy chục năm lại thất bại. Có lẽ là do vướng bận bởi các vị nương tử, cũng có thể phật tâm không đủ. Mà trải qua chuyện ở Bất Kiến Thiên, ta cảm thấy bản thân mang gông xiềng gọi là Luân Hồi, sao lại có thể Siêu Thoát.


Chỉ có vùng lên phản kháng dành lấy tự do cho bản thân, mới là con đường duy nhất.
Vậy thì lên bát giai, đành đi theo con đường Hợp Đạo rồi.


Thiên Đạo vốn mịt mờ không rõ, muốn cảm ngộ nó, thật là khó khăn, nhưng mà có đường tắt nha. Chính là Thiên Khí. Lần Luân Hồi trước ta giữ Linh Viêm hơn trăm năm, cũng mày mò được chút môn đạo. Dù rằng ta chuyên dùng Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả, cũng có thần thông như Vạn Hoả Hỗn Nguyên, nhưng ta thật sự là không tu hoả, không thấu hiểu đạo này. Ngược lại Phong Đạo lại rất phù hợp với ta, nhưng mà ta lúc đó truy cầu tự thân siêu thoát, bỏ qua cơ hội, bây giờ muốn lấy Thần Uyên, thật là không dám ra tay đâu.


Thần Uyên không thể lấy, nhưng không phải còn có Bạch Hổ đó sao. Con mèo lớn này hiện tại nhìn thì như thất giai, song lúc nào cũng có thể thành Thánh Thú, ắt hẳn có lý do gì đó để nó tự do hoá thánh như vậy. Ăn thịt nó, ta cảm thấy có thể Hợp Đạo. Hơn nữa cách làm thịt con mèo này, ta cũng là đã có, cần chuẩn bị ổn thoả một phen là được.


Vậy làm thịt con mèo lớn ngươi chúc mừng ta hoàn tục đi.
Suy tính xong xuôi, vậy liền tiến hành.
Ta nhằm hướng tây bay đi.
Giây lát đã xuất hiện ở Hành Sơn Phái.


Phái này người cũng không nhiều, chủ yếu đam mê âm nhạc, sức chiến đấu cũng không cao, ngược lại rất phù hợp với Hàm Ân Tĩnh và Toàn Bảo Lam. Ta rất nhanh liền gặp riêng các nàng, cũng không kinh động đến người nào ở Hành Sơn Phái cả.
-Chào.


Hai nàng đang ở cùng một chỗ, trong thân xác con nít bốn tuổi rất là dễ thương. Mặt Hàm Ân Tĩnh lúc này cũng mập mạp đấy, tròn không thua gì Toàn Bảo Lam đâu.
-A, ngươi là ai?


Toàn Bảo Lam không nhận ra ta, khi đó gặp gỡ ta còn là Vô Dơ hai mươi tuổi, mà nàng thì mất máu gần chết, ánh mắt mơ hồ, nàng có lẽ chỉ nhớ được cái đầu trọc của ta mà thôi. Nàng hiện tại vẫn là nhị giai như cũ, mà Hàm Ân Tĩnh, đã là lục giai rồi. Quả nhiên trong cái trò chơi sinh tồn mang tên Luân Hồi này, càng sống lâu mới càng tốt nha.


-Ân Tĩnh, đã lâu không gặp.
Cũng may Hàm Ân Tĩnh lại nhận ra.
-A Hùng, thật ra cũng không lâu lắm.


Lúc Hàm Ân Tĩnh chết ta ở bên, nhưng sau đó ta lại sống thêm gần hai trăm năm, đối với ta mà nói xác thực là đã lâu. Hàm Ân Tĩnh giờ đã là đồng bạn đáng tin cậy, thời gian đã chứng minh điều đó, nên ta cũng đem chuyện Luân Hồi Bàn nói với nàng.


-Như vậy cái thứ gọi là Luân Hồi Bàn đứng đằng sau tất cả chuyện này.
-Ta cho là vậy, còn có kẻ nào đứng sau thao túng Luân Hồi Bàn không thì ta không rõ. Ta cảm thấy chỉ có đột phá bát giai mới có cơ hội đi tìm hiểu.
-Ngươi nghĩ trở về trái đất sao?


-Thời gian đã qua mấy trăm năm, hơn nữa ta ở trái đất cũng không có vướng bận. Chủ yếu là ta khó chịu vận mệnh của mình nằm trong tay kẻ khác. Sao, ngươi muốn cứ mãi Luân Hồi như thế này?
-Đương nhiên không. Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì?


-Chuyện trước mắt thì ta nghĩ tập hợp mọi trước, lại thương nghị một phen. Mà mục tiêu, thì ta muốn làm thịt Bạch Hổ, nhờ đó thành tựu Hợp Đạo Cảnh.
Hàm Ân Tĩnh lại suy nghĩ một hồi.
-Vậy chúng ta trước tập hợp tại Ma Thiên Nhai, lại tính tiếp.


-Nhưng trước hết ta cần đi Bạch Đà Sơn một chuyến, Linh Tê Thông Tâm rất cần thiết, không bỏ được. Còn cần đi đón người nữa.
-Vậy được, ta cùng Bảo Lam qua Ma Thiên Nhai trước. Ta có thể tự mình thuyết phục được Tạ Yến Khách.
-Vậy được.


Ta rời đi Hành Sơn Phái, vòng qua Ma Thiên Nhai nhắm đến Bạch Đà Sơn.


Nên tìm Âu Dương Khắc thế nào nhỉ, chỉ có hắn mới biết tung tích Linh Tê Thông Tâm, mà cần gì phải nghĩ, tìm Âu Dương Phong là được, hai tên này chắc là ở cùng nhau. Luân Hồi khởi động lại mới được mấy ngày, Âu Dương Khắc chắc không chạy trốn nhanh vậy chứ. Dù sao lần trước cũng đã nói ân oán xoá bỏ.


Bạch Đà Sơn cũng không tính là núi lớn ở một vùng tây nam Thập Vạn Sơn Châu. Nhưng mà núi tuy vô danh, có tiên tức linh, nhờ có Âu Dương Phong một cái cường giả lục giai, địa vị đương nhiên hơn hẳn các núi khác. Âu Dương Phong quật khởi không lâu, nội tình không sâu, gia nghiệp cũng chỉ có một cái sơn trang mà thôi. Nói chung là nghèo, cho nên hắn mới cất công chạy sang Ngũ Nhạc Kiếm Phái kiếm chác đấy.


Khi ta tới Bạch Đà Sơn Trang, trời đã khuya.
Đại Mộng Vô Nhai mở ra bao trùm lấy toàn bộ sơn trang.


Trải qua ta mấy trăm năm nghiên cứu về đại mộng, cũng có nhiều phát hiện thú vị. Nếu như nói mộng của mỗi người đều chỉ thuộc về riêng người đó, thì Đại Mộng chính là một thế giới tập hợp của toàn bộ những giấc mộng này. Đại Mộng Vô Nhai chính là một thế giới hư ảo, bản thân nó có sẵn, tồn tại song song cùng thiên địa, cũng không phải do Đại Mộng Thần Thông sáng tạo ra, mà Đại Mộng Thần Thông chỉ là có được quyền sử dụng nó mà thôi.


Ở trong Đại Mộng Vô Nhai, chỉ có những thứ thuộc về linh hồn, như thần niệm, ký ức, ý niệm mới được tồn tại. Như vậy cái mà ta gọi là Hải Dương Ký Ức, thật ra chính là một phần của Đại Mộng Vô Nhai. Mà cái gọi là Thế Giới Tinh Thần, là một phần của linh hồn, lại cũng không nằm trong linh hồn, ngược lại bao bọc bảo vệ linh hồn, tựa như vỏ ốc sên hay mai rùa vậy. Khi tu luyện Đại Mộng Thần Công, cái gọi nhập mộng, chính là tạo ra liên kết giữa linh hồn và Đại Mộng Vô Nhai, sau đó tiến vào Đại Mộng Vô Nhai.


Bởi vậy Đại Mộng Vô Nhai tuy rằng coi như là Lĩnh Vực, nhưng lại không giống Lĩnh Vực thông thường, bởi vì nó đã vốn có sẵn ở mọi nơi. Cái mà Đại Mộng Thần Thông làm, chỉ là đem nó hiển hiện tại thế giới hiện thực.


Đại Mộng Vô Nhai bao trùm Bạch Đà Sơn Trang, giúp ta quan sát hết thảy bên trong. Thất giai có lẽ sẽ phát hiện ra khác thường, nhưng lục giai như Âu Dương Phong thì đừng hòng, hơn nữa hắn hiện tại đang vui sướng nhấp nhô trên người đại tẩu của hắn đấy, còn tâm trí đâu mà để ý xung quanh. Đại ca của hắn, Âu Dương Liệt đang ngồi trong phòng kín nốc rượu, thật là thảm hại. Còn Âu Dương Khắc thì như ông cụ non chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, nhìn cũng dễ thương và buồn cười.


-Hù

Âu Dương Khắc hét lên, nhìn xung quanh không thấy ai, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.
-Vô Dơ Đại Sư, ngài đến cũng thật nhanh.
Ta cũng không cởi bỏ Đại Mộng Vô Nhai, trống rỗng xuất hiện trong phòng, ngồi trên ghế nhìn Âu Dương Khắc.
-Ngươi vậy mà có thể đoán ra ta, thật giỏi.


Âu Dương Khắc không kịp hồi đáp, lập tức lăn ra ngất xỉu, đối với hắn ta cũng không nhiều khách khí. Ta đặt tay lên đầu hắn, bắt đầu lục xem ký ức của Âu Dương Khắc. Hành động này tương đương sưu hồn, nhưng điểm khác biệt là ta có Đại Mộng Thần Thông, sẽ không ảnh hưởng mấy đến linh hồn hắn. Tựa như xem não một người, nếu dùng đao chém mở như bổ dưa, liền đem người giết chết, mà nếu tiền hành phẫu thuật não, vậy liền có thể xem xét tường tận, tuy rằng có ít di chứng, nhưng rồi sẽ hồi phục thôi.


Tên Âu Dương Khắc này cũng đúng thật là giỏi. Ở lần Luân Hồi thứ nhất không chỉ giúp Âu Dương Phong thu phục một vùng rộng lớn quanh Bạch Đà Sơn, còn tính kế khuôn hết tài sản lẫn truyền thừa của Lao Sơn Phái về Bạch Đà Sơn, đem Bạch Đà Sơn phát triển vô cùng mạnh mẽ, chân chính trở thành cự đầu ở tây nam Thập Vạn Sơn Châu, sau đó bị Dị Thú Quân Đoàn xơi tái hết. Mà lần Luân Hồi thứ hai, hắn cũng thành công dựa vào Linh Tê Thông Tâm giả dạng A Phi, xui xẻo gặp phải ta. Mà Linh Tê Thông Tâm món Luân Hồi Bảo Khí này, hoá ra chính là tim của một con tê giác trắng hay chạy nhảy trong Bạch Đà Sơn, chỉ có tứ giai nhưng tốc độ cực nhanh. Sau đó mắc bẫy để cho Âu Dương Khắc đạt được Linh Tê Thông Tâm.


Tóm lại tên Âu Dương Khắc này làm người cũng không tệ, mà hắn, cũng vẫn luôn cố gắng vùng vẫy thoát khỏi cái lồng giam gọi là Luân Hồi này. Ta cũng không xem qúa khứ của hắn tại trái đất, nhưng xem ra Âu Dương Khắc cũng không phải là cái người đại gian đại ác, tâm lý vặn vẹo biến thái gì, có thể mời hắn nhập bọn.


-A
Âu Dương Khắc ôm đầu tỉnh dậy.


Trong thư phòng, Âu Dương Phong vẫn đang cắm rút ra vào thân thể mê người của Chương Đan Phu Nhân, đại tẩu hắn, cũng là mẫu thân trong Luân Hồi của Âu Dương Khắc. Âu Dương Phong có vẻ như đã nhận ra có gì đó sai sai, nhưng mà dính lên Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả, hắn cũng không đủ tỉnh táo để suy nghĩ. Mà mẫu thân Âu Dương Khắc cũng thật lợi hại, đúng là một thửa ruộng màu mỡ, để Âu Dương Phong cày cấy liên tục, vẫn còn đang không ngừng đòi lấy. Âu Dương Liệt thì vẫn tiếp tục bưng bình không nốc nhiệt tình, dường như nỗi sầu của hắn là vô hạn.


Đại Mộng Thần Thông chính là lợi hại như vậy.
-Đại sư ngài có ý gì?
-Ta đã hoàn tục. Vừa mở một cái hội, gọi là Hội những người muốn huỷ diệt Luân Hồi, mà dài quá, gọi là Đông A Hội đi. Mời ngươi gia nhập.
-Là huỷ diệt, mà không phải là thoát khỏi sao?


-Ngươi thật thông minh, đúng vậy.
-Tuy ta không rõ ràng lắm, nhưng ta gia nhập.
-Ta cũng không khác ngươi là mấy đâu. Haha hoan nghênh nhập hội.
-Sau này mong hội trưởng chiếu cố nhiều hơn.
Ta giải trừ Đại Mộng Vô Nhai.
-A.


Âu Dương Phong thét lên kinh hãi, vội vàng bò dậy từ trên người Chương Đan Phu Nhân, cấp tốc dùng chân khí dọn dẹp cơ thể, mặc quần áo chạy ra ngoài, mặc kệ Âu Dương Phu Nhân lười biếng nằm trên giường. Nàng đã mệt đến không được, mặc kệ tất cả, ngủ thϊế͙p͙ đi. Âu Dương Phong cũng một trận hư thoát, nhưng cũng nhận ra có gì đó kì quái, nên mới vòng quanh Bạch Đà Sơn Trang một vòng, sau đó không nhận ra điều gì quái lạ, lại quay về phòng ngủ.


Có Âu Dương Khắc dẫn đường, rất nhanh tìm được Linh Tê.


Chỉ là một con tê giác chạy hơi nhanh mà thôi, dễ dàng bị ta tóm lấy móc tim. Linh Tê Thông Tâm đến tay. Uy lực Luân Hồi Bảo Khí tuỳ theo sức mạnh của Luân Hồi Giả mà tăng, ta hiện tại đã là thất giai đỉnh phong, có thể chế tạo được rất nhiều Linh Tê Ngân Tâm. Linh hồn ta hiện tại vô cùng cường đại, cùng lúc điều khiển mấy cái phân thân không có vấn đề gì.


Âu Dương Liệt hôm nay không uống rượu.
Tâm tình còn có vẻ rất cao hứng.


Hắn lần đầu tiên thấy nhị đệ tài giỏi cường đại không gì không làm được của hắn, khom lưng cúi đầu với kẻ khác, một hài tử bốn tuổi. Mặc dù hắn biết hài tử đó không tầm thường, không chỉ nhị đệ của hắn, ai gặp phải hài tử đó cũng đều cung kính như vậy cả. Nhưng hắn vẫn không nhịn được vui sướng. Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ thoáng qua của hắn mà thôi. Âu Dương Liệt không ngốc, hắn rất là hiểu rõ tự thân đấy. Hắn bất tài, không có nhị đệ, hắn có thể sống đến bây giờ sao, võ lâm vẫn luôn khốc liệt. Hắn bất lực, phu nhân để cho nhị đệ làm, thì cũng bị nam nhân khác làm. Mà hắn cũng phát hiện ra nhị đệ hắn cũng yếu sinh lý, chỉ là nhị đệ tu vi quá cao, bù lại được mà thôi.


Âu Dương Gia cũng thật bi kịch nha.


Mỗi lần nhị đệ và phu nhân ân ái, hầu như đều là phu nhân hắn chủ động đấy. Bởi vậy hắn cũng không nhiều oán hận với nhị đệ. Nhưng mỗi lần như thế hắn đều rất không thoải mái, nên mượn rượu giải sầu, chủ yếu là hắn hận bản thân mình vừa bất tài vừa bất lực.


Người như vậy thì chết đi cho rồi chứ sống làm mẹ gì nữa.
-Ta biến hắn thành phân thân ngươi không có vấn đề gì chứ?
Ta cho Âu Dương Khắc cơ hội lựa chọn lần cuối. Dù gì đây cũng là phụ thân hắn, dù chỉ là trên danh nghĩa.


-Hắn không phải phụ thân ta, hơn nữa đối với ta cũng không tốt. Suốt ngày chỉ biết rượu chè, cờ bạc. Là một kẻ vô dụng.
Trong nguyên tác Âu Dương Khắc là con của Âu Dương Phong đấy. Trong Luân Hồi Âu Dương Phong đối với hắn rất tốt, không như Âu Dương Liệt.
Ta tiễn Âu Dương Liệt đi Luân Hồi.


Lại đem hắn biến thành phân thân.


Lần Luân Hồi trước nuốt chửng linh hồn của Trầm Lãng, lại đổi thêm bí kíp từ Thiên Địa Thanh Lâu, ta đã hoàn toàn nắm vững được công pháp Vô Địch Thần Giám của hắn. Vô Địch Thần Giám giống như Đồng Tử Công, đều là công pháp luyện thể, đương nhiên có điểm đặc sắc riêng, điểm lợi chính là không cần giữ thân đồng tử.


Chân khí và Tiên Thiên Chân Khí đều có tác dụng rèn luyện thân thể cho võ giả, đương nhiên Tiên Thiên Chân Khí càng mạnh hơn một bậc, còn có tác dụng nuôi dưỡng linh hồn. Bởi vậy về lý thuyết, võ giả đạt đến tứ giai Tiên Thiên Cảnh là đã có thể đem tiềm năng xác thịt bản thân đào móc hết, đem thân thể đạt đến mức cực hạn. Nhưng mà luyện thể gian khổ, lại không mạnh bằng luyện khí, cho nên rất ít người đi con đường này. Vô Địch Thần Giám cũng là số ít công pháp luyện thể đỉnh cấp ở Cửu Châu rồi.


Ta trôi nổi giữa không trung, chân khí từ bản tôn truyền qua, bắt đầu dựa vào Vô Địch Thần Giám rèn luyện thân thể Âu Dương Liệt. Từng tế bào điên cuồng tan vỡ, sau đó xây dựng lại, kèm theo đó là cơn đau vô biên. Ta đương nhiên có thể chịu đựng nỗi đau này, linh hồn cường đại cho ta khả năng kháng lại cảm giác đau đớn rất mạnh. Đại khái là cảm giác đau đớn như hiện tại đối với ta chỉ tựa như con kiến cắn người bình thường một cái vậy thôi. Không chỉ là cảm giác đau, mà còn đủ loại cảm giác bất thường khác cũng giảm mạnh ảnh hưởng đến ta. Nếu như trong game, thì là tính kháng choáng, mê hoặc, ngủ, thất thần,… đều tăng lên đấy. Cũng không phải là ta biến thành vô cảm, chỉ là không dễ xúc động. Tựa như khi con người trưởng thành, sẽ không còn dễ khóc nhè vậy thôi.


Thật ra phương pháp này bình thường không dùng được, nhưng có máy hack Linh Tê Ngân Tâm, cho nên hoàn thành rồi. Nhờ ngân tâm, tế bào cơ thể không ngừng bị phá vỡ mới có thể xây dựng lại, nếu không, vừa bắt đầu, cơ thể Âu Dương Liệt đã thành bãi thịt nhão.
Một ngày sau.
-Làm sao có thể.


Âu Dương Phong quỳ gối trên đất, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được.
Hắn cũng không muốn quỳ, nhưng một bàn tay ấn lên vai hắn, tựa như thái sơn áp đỉnh, để hắn không thể không quỳ. Mà chủ nhân của bàn tay này, chính là đại ca vô dụng của hắn.


-Không đúng, ngươi, không. Ngài không phải đại ca ta.
-Ta, chính là Âu Dương Liệt.
Ta nhìn hắn cười, ánh mắt không tha nghi vấn.
-Ta hiểu, đại ca.
-Ngoan lắm.
Ta thả tay ra, để Âu Dương Phong đứng lên.
-Phụ thân, tiếp theo nên làm gì?
Âu Dương Khắc đứng một bên mở miệng.


-Đương nhiên là thâu tóm toàn bộ tây nam Thập Vạn Sơn Châu rồi.


Đối với mấy cái việc thấu hiểu cùng thu phục nhân tâm, ta cũng không am hiểu, cũng không muốn tìm hiểu sâu thêm. Cũng là nói nếu như ở xã hội hiện đại, ta cũng không có tài năng lãnh đạo gì hết. Nhưng ở đây thì khác, thứ duy nhất mà một tổ chức cần, chỉ là một cây cột có thể chống đỡ hết thảy, sau đó mọi thứ sẽ bám vào cây cột đó mà xây dựng lên. Tựa như Trầm Lãng ăn chơi trác táng, độc ác tàn bạo, Khoái Hoạt Lâm của hắn lại vẫn ngày càng phồn thịnh đó thôi, đám thủ hạ lại có ai dám đứng lên chống lại hắn mà hắn vừa bị bắt, Khoái Hoạt Lâm liền tự động tan nát. Ở Cửu Châu, chân lý không thuộc về số đông, mà thuộc về kẻ mạnh.


Bởi vậy Âu Dương Phong rất nhanh thần phục.
-Nhị đệ, đệ đi tập hợp toàn bộ võ giả trong trang lại đây.
-Hảo, đại ca, ta lập tức đi làm.


Âu Dương Phong làm việc rất nhanh. Nhưng Bạch Đà Sơn Trang căn cơ yếu kém, võ giả cũng chỉ có hai mươi tám người, chỉ có ba tên tam giai, năm tên nhị giai, vừa tròn hai chục nhất giai. Trong khi thực lực Âu Dương Phong đã đạt đến lục giai, không biết sao hắn làm được.


Lần Luân Hồi trước đến Kim Quốc, ta đối với thần thông Nội Đan Đỉnh của Kim Long Hoàng rất vừa mắt. Tuy rằng hắn không để lại truyền thừa, nhưng Thiên Địa Thanh Lâu có tất cả thần thông thiên hạ, Nội Đan Đỉnh Thần Thông cũng không ngoại lệ.


Thần thông này ngoài việc có thế khống chế người khác, còn là một loại thần thông tạo binh rất mạnh mẽ. Trong Nội Đan Đỉnh được tạo thành từ chân khí có chứa một tia thần niệm của người quán đỉnh, để cho kẻ được quán đỉnh có thể sử dụng chân khí đó. Tuy rằng công năng rất hạn chế, nhưng dùng để tăng cao lực công kích, phòng ngự hay trị thương thì hoàn toàn làm được. Chân khí của kẻ quán đỉnh càng mạnh, thực lực kẻ được quán đỉnh càng cao. Lấy tu vi của ta hiện tại, kẻ được quán đỉnh thực lực đã tương đương tứ giai bình thường. Hơn nữa kẻ được quán đỉnh còn có thể dùng chân khí bản thân đưa vào trong Nội Đan Đỉnh, chuyển hoá thành chân khí của ta, bù đắp cho chân khí tiêu hao khi sử dụng. Thần thông chính là mạnh mẽ như vậy đấy.


Hai mươi tám tên thủ hạ này, vận dụng Nội Đan Đỉnh, liền hoá thành hai mươi tám pho tượng như bạch ngọc. Âu Dương Phong hai mắt toả sáng, cỗ lực lượng này, đã đủ để hắn quét ngang một cõi tây nam Thập Vạn Sơn Châu rồi.


Sau đó dưới sự bày mưu tính kế của Âu Dương Khắc, Âu Dương Gia nhấc lên bàn tay, đem một vùng tây nam Thập Vạn Sơn Châu thu vào dưới trướng Bạch Đà Sơn, thành lập nên một cái Bạch Đà Liên Minh.