Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 47: Tiêu Dao bí sử (2)

Bắc Minh Tự.
-A di đà phật, Vô Nhai Tử chưởng môn hôm nay ghé bản tự, không biết là có chuyện gì cần dặn dò.
Trụ trì ra đón tiếp ta gọi là Thích Duệ tu vi đạt đến lục giai, nếu ở lần Luân Hồi trước, lão còn phải gọi ta một tiếng sư thúc tổ đấy.


-Không có gì, chỉ là ta đang định thành lập một cái Đông A Thương Hội tại Bắc Minh Thành, cho nên tới báo cho đại sư một tiếng.
-A di đà phật, đây là chuyện tạo phúc cho bá tính Bắc Minh Thành, chưởng môn không cần cất công tới tận đây báo cho lão nạp.
-Chuyện nên làm mà thôi.


Lại hàn huyên mấy câu, vốn định báo ân Thiếu Lâm Tự, nhưng lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, nên thôi. Lại hàn huyên vài câu, ta liền quay về. Thiên hạ khoảng thời gian sau khi Luân Hồi rất yên bình. Thành lập thương hội, cũng không có gì to tát.


Bắc Minh Tự là phân tự của Thiếu Lâm Tự, giống nhau đối với tự thân tu hành rất là đề cao. Đối với hoà thượng phạm giới có hình phạt rất rõ ràng. Nếu như sau khi chịu phạt xong mà thấy không tiếp tục tu phật được thì cũng cho hoàn tục, còn làm lễ đàng hoàng, sau khi nhìn thấu hồng trần muốn quay lại chùa tiếp tục tu hành cũng được nữa.


Nhưng mà Thiếu Lâm Tự cũng không phải là nơi ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Bởi vậy còn có thể loại gọi là đệ tử tục gia, trải qua khảo nghiệm, thì mới có thể xuất gia làm hoà thượng. Như ta ở lần Luân Hồi trước, cũng là trải qua đủ loại khảo nghiệm được đề ra bởi Tứ Đại Cao Tăng, mới có thể trở thành chân truyền.


Mà ta khi đó, cũng thật là một lòng hướng Phật.


Đến khi người cuối cùng trong bảy lão bà là Thân Huệ Trinh nhắm mắt xuôi tay, nhập Luân Hồi, ta cũng có ngộ ra, bỏ hết mọi vướng bận trong lòng, tựa như tỉnh dậy sau một giấc mộng dài vô cùng chân thực. Lục căn thanh tịnh, tu vi cũng đạt đến thất giai đỉnh phong, chỉ cần bước tới một bước, là có thể siêu thoát. Đáng tiếc, không phải là ta không bước nổi, mà là có thứ gì đó cản bước ta. Đến khi ta nhìn thấy Luân Hồi Bàn, cũng liền nhận ra thứ đó là gì.


Ta không sai, là thế giới này sai.
Cho nên ta không lại tiếp tục tu Phật.
Rời khỏi Bắc Minh Tự.
Ta liền hướng đến Nhất Phẩm Đường.


Bên ngoài thì là sòng bạc, bên trong lại mua bán tin tức và làm cả nghề sát thủ. Đương nhiên với bản lĩnh của Lý Thu Thuỷ thì cái trước mới là chính. Nhưng mà vậy đã đủ để cho nàng kiếm lời lớn.


Phải biết Bắc Minh Thành có vị trí vô cùng đặc biệt, nói nó là trung tâm của Cửu Châu cũng không quá. Phía bắc cách Đông Thắng Thần Châu một cái eo biển, phía tây là Thập Vạn Sơn Châu, phía đông là Đông Nam Thiển Hải. Cũng là Thiếu Lâm Tự vô cùng cường đại, nếu không Bắc Minh Thành cũng không yên bình như thế này. Cho nên sáng nay đến Bắc Minh Tự một chuyến, là việc nên làm.


Mấy ngày này Lý Thu Thuỷ thường xuyên ở Nhất Phẩm Đường làm việc.


Lý Thu Thuỷ là người cẩn thận, sẽ không vì một lời nói mà chơi tất tay, cho dù lời nói đó là của sư huynh nàng. Khổ cái Ma Thiên Nhai quá xa xôi, hiện tại còn chưa triển khai gì cả, nàng cũng tra không ra gì ở Ma Thiên Nhai. Nhưng Võ Đang Phái ra đại sự, là chuyện tốt, cho nên Lý Thu Thuỷ cũng lập tức xác nhận được tính chân thực của Đông A Thương Hội, cũng quả quyết dốc hết vốn liếng.


Nhất Phẩm Đường toàn lực hành động.
Nhưng mà Lý Thu Thuỷ sau khi giao việc cho đám thủ hạ liền thường xuyên trốn trong mật thất, không biết làm gì.
Mật thất Nhất Phẩm Đường.
Chỉ là một cái mật thất nho nhỏ mà thôi, ngay cả trận pháp cũng không có, đương nhiên không thể ngăn cản ta tiến vào trong.


Mật thất cũng không lớn, cũng không có đồ vật gì nhiều, chủ yếu là yên tĩnh, thích hợp luyện công, thông khí rất tốt, ánh sáng từ một viên dạ minh châu đủ để chiếu sáng trọn vẹn căn phòng.


Lý Thu Thuỷ ngồi giữa sàn, đai lưng cũng không cởi, vạt áo treo trên khuỷ tay, hai nhũ cầu hoàn toàn bại lộ ra không khí, tuyệt đối không so với nhũ cầu của Lý Xuân Sơn kém. Một bàn tay như ngọc như ngà bắt lấy nhũ cầu không ngừng bóp, đáng tiếc lại nhỏ hơn nhũ cầu khổng lồ quá nhiều, để Lý Thu Thuỷ cảm thấy không đã nghiền. Một bàn tay khác dùng tận ba ngón tay chụm lại cắm vào trong mật huyệt đã chảy ɖâʍ thuỷ ròng ròng. Mà ngón tay thì quá ngắn so với mật huyệt của mĩ nhân, đương nhiên không thể khiến nàng thoả mãn nổi. Lý Thu Thuỷ hai chân dang rộng, nội khố ướt đẫm vứt một bên, tự thoả mãn lấy bản thân.


-Càng thủ ɖâʍ càng ngứa, thật khó chịu, a ư
Đó là đương nhiên.
Sự lợi hại của Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả, không phải là ngũ giai nhỏ ngoi như Lý Thu Thuỷ có thể chống cự.
-Sư huynh đáng ghét, lại làm ta biến thành như vậy.


Lý Thu Thuỷ rất thông minh, dễ dàng đoán ra là ta giở trò. Vì để đặc biệt kích thích ɖâʍ tính của mĩ phu nhân, ta còn dùng Đại Mộng Thần Thông hàng đêm để nàng mộng xuân, mà đối tượng, đương nhiên là Vô Nhai Tử rồi, để Lý Thu Thuỷ mỗi sáng tỉnh dậy, ra giường đều ướt đẫm một mảng.


-Sư muội, ngươi đang làm gì?
-A
Mĩ phu nhân giật mình, quay đầu lại thấy ta, vậy mà cũng không thèn thùng che đi thân thể ngọc ngà, cười lên một cái quyến rũ mê người.
-Ngươi còn nói, đều là ngươi giở trò quỷ. Nói đi, ngươi muốn gì, muốn ta sao?
-Đương nhiên là muốn ngươi.


Ta dùng tay trái cầm lấy một bên vát áo, như làm ma thuật vậy kéo sang một bên, đem cả nội y lột ra ném lên sàn, thân thể lập tức trần truồng. ƈôи ȶhịȶ đã cứng rắn từ bao giờ, to, dài, cong cong, trắng muốt như ngà, quy đầu đỏ hồng như ngọc chỉ thẳng vào mặt Lý Thu Thuỷ. Mĩ phu nhân đang khát tình vô cùng, nhìn thấy một cây ƈôи ȶhịȶ mê người như vậy, lập tức đầu hàng.


-Đáng ghét.
Hờn dỗi một câu như nữ nhi mới lớn, Lý Thu Thuỷ bò tới cầm lấy ƈôи ȶhịȶ của ta đói khát ßú❤ ɭϊếʍƈ. Có lẽ lâu rồi không ßú❤ côn, lại hứng tình cùng cực, động tác của mĩ phu nhân vô cùng mạnh bạo, nhưng cũng là mang môt tư vị khác, để ta rất sảng khoái.


-Sư huynh mau tới, ta đã nhịn không được.
Lý Thu Thuỷ nhả ƈôи ȶhịȶ của ta ra, ngước nhìn với ánh mắt vô cùng đói khát.
-Hảo sư muội, ngươi thật lẳng lơ.
-Đúng vậy, ta là cái đồ lẳng lơ, sư huynh, ngươi mau chơi sư muội lẳng lơ của ngươi đi.


Mĩ phu nhân nằm ngửa ra sàn, hai chân dang rộng, dọn sẵn tư thế, mời gọi ta tới ăn nàng.
-Haha ta tới đây.


Ta cũng không để mĩ phu nhân khó chịu hơn, lập tức đem ƈôи ȶhịȶ đâm vào mật huyệt của nàng, bên trong đã ngập nước, để ta dễ dàng cắm rút. Dù là tỷ muội, gương mặt có bảy tám phần tương tự, nhưng xem ra mật huyệt của Lý Xuân Sơn là tuyệt phẩm hiếm có, âm đạo Lý Thu Thuỷ xác thực bình thường, như bao tiên thiên khác.


-Sư muội, làn da của ngươi thật tuyệt vời.
Làn da của Lý Thu Thuỷ rất đặc biệt, mịn màng trơn láng một cách hoàn mĩ, sờ rất đã tay, sờ hoài cũng không chán.
-A…sư huynh…ta sờ ta thật thoải mái…quất huyệt ta cũng thật thoải mái…thật đã ngứa….ư…sướng
-Sư muội, ngươi thật lẳng lơ


-Đúng vậy, ta là cái đồ lẳng lơ…ư…đã nghiền…a
Mĩ phu nhân sung sướng hưởng thụ ta quất nàng, hai tay còn tự bóp lấy nhũ cầu kích thích. ɖâʍ thuỷ càng chảy ra nhiều hơn, không khác gì lũ lụt. ƈôи ȶhịȶ ta ra vào mật huyệt ướt đẫm của nàng, cũng là thoải mái.


-Ư…sư huynh…a…ta cao trào…a…sướng chết mất
Ta ngừng quất, ƈôи ȶhịȶ cắm sâu trong âm đạo Lý Thu Thuỷ, để nàng cảm nhận cảm giác vui sướng khi cao trào.
-Sư muội, thoải mái chứ.
Đợi nàng tiết thân xong, ta lại nhẹ nhàng cắm rút.
-Thoải mái chết mất.


Giải quyết xong cơn hứng tình cấp bách, Lý Thu Thuỷ lấy lại bình tĩnh, một bên vẫn nghênh hợp ta quất nàng, một bên nói chuyện.
-Sư huynh thật lợi hại, không giống ngày xưa.
-Người, là sẽ thay đổi. Nhưng mà, ta vẫn luôn nhớ các nàng.


Lý Thu Thuỷ rất thông minh, nói nhiều lộ nhiều. Cũng may khi nàng và Vô Nhai Tử bên nhau đã mấy chục năm, hơn nữa câu chuyện cũng không máu chó giống trong nguyên tác. Đánh hoa đánh cả cụm, Vô Nhai Tử khi đó một lúc cưới hai người. Đáng tiếc hắn hữu tâm vô lực, đã yếu sinh lý còn gặp phải hai cái ɖâʍ phụ như Lý Thu Thuỷ và Lý Xuân Sơn, triệt để liệt dương luôn. Sau đó đường ai nấy đi.


-Sư huynh, xin lỗi.
-Ta không trách nàng.


Lý Thu Thuỷ có hơi cảm động, chủ động ôm lấy cổ ta. Ta cũng thuận thế nằm lên người nàng. Bốn cánh môi điên dại cuốn lấy nhau, trao nhau nước bọt. Nước bọt của Lý Thu Thuỷ vậy mà rất thanh mát ngọt ngào. Quả không hổ danh thu thuỷ. Tỷ muội Lý gia, mỗi người một vẻ, quả nhiên không ai kém ai. Thân hình Lý Thu Thuỷ so với Lý Xuân Sơn càng thêm cao gầy, dù rằng chiều cao tương đương, cho nên chân nàng càng thêm dài ngất, bây giờ đang kẹp chặt lấy eo ta, hai tay cũng gì lấy cổ, như muốn đem ta thu vào trong thân thể mê người của nàng.


Hai nhũ cầu to lớn ép vào lồng ngực ta đem tới cảm giác căng chặt, để ta nhấp nhô trên người mĩ nhân càng thêm thoải mái.
Lý Thu Thuỷ lại cao trào. Cùng lúc ta cũng đem tinh dịch bắn vào trong âm đạo nàng. Cả hai chúng ta cùng ôm nhau tận tình hưởng thụ giây phút vui sướng này, mãi không nguyện tách ra.