Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 51: Tới Hoa Sơn

Trấn nhỏ nơi đó ta gặp A Phi vẫn như cũ.
Vẫn là tuyết rơi ngập trời không bao giờ dứt.
Vẫn là A Phi thập thò bên ngoài tiệm bánh nướng chờ đợi thời cơ. Tuy rằng lần này Ma Thiên Cư Sĩ không đến, nhưng có ta đến.
-A Phi, đã lâu không gặp.
-A ngươi là ai?
-Là ta, Trần Hùng.


-Hoá ra là ngươi, nhưng sao ngươi lại là bộ dạng này?
-Một lời khó nói hết. Ta đưa ngươi đi Ma Thiên Nhai.
-Hảo.
Ta mang theo Thân Trí Mẫn và A Phi cùng bay về phương nam, cũng tiện tay lấy luôn Huyền Thiết Lệnh, làm quà cho Tạ lão gia gia.
-Nàng là?
-Thân Trí Mẫn, nương tử của ta.
-Chào ngươi.


-Chào ngươi.


Vợ bạn con thầy gái cơ quan, là cấm kỵ. Đối với Thân Trí Mẫn, A Phi cũng không nhiều lời, nhưng đối với ta lải nhải không dứt. Nào là hắn tin nhầm Âu Dương Khắc, nào là hắn sơ ý bất cẩn bà la bà lô. Ta một bên nghe, một bên hướng về Hoa Sơn Phái bay tới. Ngũ Nhạc Kiếm Phái tình hình đặc thù, vì người thích hợp nhất chưởng khống toàn cục là Đông Phương Kiều Ân đang ở tận Minh Quốc xa xôi. Tình huống bên đó có chút phức tạp, Đệ Lục đi Bắc Hải Băng Châu xong có thể ghé qua đón nàng luôn nếu được.


Nhưng trước hết bố cục chút chuyện tại Hoa Sơn Phái.
Hoa Sơn Phái.
Đêm khuya.


Hoắc Kiến Hoa nằm trên giường lật qua lật lại, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đang thấy ác mộng. Hắn đang tại Hải Thần Điện, bầu trời bên trên bị xé mở ra một cái vết rách lớn, một con mắt vàng kim khổng lồ nhìn vào, sau đó là biển lửa vô biên tràn vào, đem tất cả đều thiêu thành tro. Ngay cả cường giả Nguyên Thần Cảnh cũng không chống cự được, bị thiêu sống, hoá thành tro trong tích tắc. Bản thân hắn lại vật vã trong biển lửa, chịu nỗi đau lửa nóng ăn mòn da thịt, dường như không bao giờ kết thúc.


-Ngươi muốn kết thúc nỗi đau này sao?
-Ngươi muốn sức mạnh sao?
-Ngươi muốn thoát khỏi Luân Hồi sao?
Từng câu hỏi không biết từ đâu tới liên tiếp vang lên bên tai Hoắc Kiến Hoa.
-Ta muốn.
Hoắc Kiến Hoa gào lên, sau đó bừng tỉnh.
Toàn thân ướt đẫm.


Đó cũng không phải là ác mộng, mà là ký ức lần Luân Hồi trước. Hắn xuyên không, vào thế giới kiếm hiệp, làm Hoa Sơn Phái. Thế giới này cũng có Lệnh Hồ Xung, nhưng không phải là hắn. Hắn không cần vào vai Lệnh Hồ Xung nữa, hắn chỉ đơn thuần là Hoắc Kiến Hoa, một đệ tử Hoa Sơn Phái bình thường mà thôi. Trải qua lần Luân Hồi thứ nhất một cách tầm thường, hắn có khi từng nghĩ nếu hắn là Lệnh Hồ Xung mà không phải là Hoắc Kiến Hoa thì tốt biết mấy.


Thế giới võ hiệp này, quá tàn khốc rồi.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
-Là ai vậy?
Hoắc Kiến Hoa lên tiếng hỏi.
-Là ta, Nhạc Bất Quần.
Hoắc Kiến Hoa nghe được chưởng môn đêm hôm đến gặp mình, vội vàng ra mở cửa.
-Bái kiến chưởng môn.


Một trung niên nam tử soái khí bức người tiến vào, ngũ quan như ngọc, là Nhạc Bất Quần không sai, nhưng không phải Nhạc Bất Quần, mà chính là ta Trần Hùng. Địa vị của võ giả ở Cửu Châu rất cao, Hoa Sơn Phái lại là đại phái, Hoắc Kiến Hoa cũng có phòng riêng, nhưng hắn chỉ là một đệ tử bình thường của Hoa Sơn Phái mà thôi.


-Không biết chưởng môn tìm đệ tử có việc gì?
-Ta cũng không vòng vo. Ta muốn ngươi giúp ta khống chế Hoa Sơn Phái.
-Ngài là chưởng môn, Hoa Sơn Phái không phải chịu sự khống chế của ngài sao? Không đúng, ngươi không phải là Nhạc Bất Quần.
Ta vỗ tay khen ngợi.


-Đầu óc ngươi đúng là nhanh nhạy. Ta không tìm sai người rồi. Đúng vậy, ta không phải là Nhạc Bất Quần, nên đối với Hoa Sơn Phái cũng không quen thuộc, làm việc dễ bị lộ tẩy. Cho nên mới cần ngươi giúp.
-Vậy ngươi là ai?
-Ta, ngươi vẫn nhớ Tuỳ Phong Lưu chứ?


-Ngươi là Tuỳ Phong Lưu? Sao ngươi lại trong hình dạng này? Là dịch dung sao?
-Không phải dịch dung. Coi như là đoạt xá đi. Thế nào, ngươi đồng ý với đề nghi của ta không?
-Hảo, ta đồng ý.
Mấy ngày sau.
Sảnh nghị sự Hoa Sơn Phái.
-Chúc mừng chưởng môn đột phá lục giai.


Mọi người đều hướng ta, Nhạc Bất Quần chúc mừng.
-Đa tạ các vị.
Cao tầng Hoa Sơn Phái đều có mặt đủ cả.


Phu nhân Ninh Trung Tắc ngồi ngay bên cạnh, thuỳ mị nết na lại vẫn xinh đẹp vô ngần. Trong sảnh còn ba đại mĩ nhân tuyệt sắc nữa đó là Bạch Quân Nghi, Thẩm Nhạn Băng và Bích Phương Phu Nhân. Cả ba nàng chính là ba tuyệt sắc mĩ nữ của Hoa Sơn Phái. Mà ở Cửu Châu, có thể xưng tuyệt sắc, vậy đều là Tiên Thiên.


Cùng với Ninh Trung Tắc tạo thành tứ đại mĩ nhân Hoa Sơn Phái.
Hoa Sơn Phái đúng là mĩ như nhiều như mây.
Thẩm Nhạn Băng trẻ nhất, còn độc thân, khí chất như tên, lạnh lùng kiêu ngạo. Tu vi của nàng lại là cao nhất trong bốn người, đã đạt đến ngũ giai Cường Cảm Cảnh.


Thuý Diễm Phu Nhân đã kết hôn, theo vai vế còn là sư tỷ của Nhạc Bất Quần. Trượng phu của nàng tư chất không đủ, chỉ là một nhân vật tầm thường, không có tư cách ngồi ở đây.


Bạch Quân Nghi là nương tử của Lục Thừa Phong, tự nhiên ngồi cạnh hắn. Lục Thừa Phong dù sắc mặt không vui, nhưng trước khi tiến hành lần nghị sự này, đã bị ta đánh phục, cho nên cũng không lại nhiều lời.


Ngoại trừ Phong Thanh Dương quanh năm bế quan, còn lại cao tầng Hoa Sơn Phái có mặt đủ cả. Người Hoa Sơn Phái cũng không nhiều, chỉ có một mống như vậy thôi. Đệ tử nổi bật có Lệnh Hồ Xung là thân truyền của Nhạc Bất Quần, Lăng Phong là thân truyền của Lục Thừa Phong và Đàm Uyển Phượng là con riêng Bạch Quân Nghi đã đạt tam giai. Bọn hắn đều còn rất trẻ.


Ta nhìn Bạch Quân Nghi rồi lại nhìn Lăng Phong.
Hoa Sơn Phái này cũng thật là thú vị đó.
-Lục sư đệ, ta nhận được lời mời của Ma Thiên Nhai, sư đệ có hứng thú nhận việc này không?
-Chuyện này xin cứ giao cho ta.
-Hảo.


Chuyện dẫn người đi Ma Thiên Nhai khai thác là việc béo bở, Lục Thừa Phong vừa nghe ta hỏi, lập tức hăng hái nhận việc ngay. Hiện nay các thế lực đua nhau kéo về Ma Thiên Nhai rồi, Lục Thừa Phong cũng không phải là không biết gì.


-Thẩm sư muội, sắp tới cần điều động một lượng lớn vật tư đi Ma Thiên Nhai. Chuyện này xin nhờ sư muội rồi.
-Sư huynh yên tâm, Hoa Sơn Thành có thể lo liệu được.


Hoa Sơn Thành đương nhiên là luôn nằm dưới sự khống chế của Hoa Sơn Phái, do đích thân Tiên Thiên Cường Giả như Thẩm Nhạn Băng quản lý, kiêm luôn chức thành chủ. Đây cũng là nguồn thu nhập chính của Hoa Sơn Phái, cho nên Hoa Sơn Phái cũng tính là giàu có. Cũng không phải môn phái nào ở Thập Vạn Sơn Châu cũng có thể khống chế một thành thị cả, cần thời gian lâu dài xây dựng mới được.


Sau đó là một hồi hỏi han sự vụ trong môn phái. Lệnh Hồ Xung, Lăng Phong và Đàm Uyển Phượng tuy vẫn là đệ tử, nhưng cũng phải đảm nhận chức vụ trong phái. Dù sao thì Hoa Sơn Phái cũng ít người, bọn hắn không làm thì ai làm đây.


-Chuyện cuối cùng, ta đột phá lục giai, cũng sẽ không lại bế quan thời gian dài, cho nên quyết định nhận lấy ba đệ tử. Các ngươi vào đây.
Hoắc Kiến Hoa, Dương Dung và Trần Hiểu cùng nhau tiến vào.
-Đệ tử bái kiến sư phụ, sư thúc, sư cô và các sư huynh, sư tỷ. X3
Cả ba cùng hành lễ.


-Chúc mừng sư huynh.
Tiếng chúc mừng lại vang lên không ngớt.
Gọi ba người Hoắc Kiến Hoa vào đây chủ yếu là để cho mọi người quen mặt.
Đêm đến.


Hoa Sơn Phái khí hậu quanh năm như mùa xuân, về đêm có chút lạnh. Sương đêm lượn lờ khắp núi, càng để Hoa Sơn thêm xinh đẹp. Ngày rằm ánh trăng chiếu rọi khắp nơi, như mộng như ảo, xứng là thế gian tiên cảnh.
-Phu quân, nghỉ ngơi một chút uống chút canh nóng đã.


Ninh Trung Tắc hiền dịu bưng canh vào thư phòng, nhẹ nhàng đặt bên cạnh ta đang bận rộn giải quyết sổ sách. Nhạc Bất Quần làm chưởng môn thường xuyên bế quan, sự vụ trong phái đều là để Ninh Trung Tắc làm. Nhưng mà hiện tại ta muốn phát triển Hoa Sơn Phái, cho sự vụ cần tự mình xử lý rất nhiều.


-Nương tử, vất vả nàng.
-Không có. Giúp được phu quân, ta cũng vui vẻ.
Ninh Trung Tắc mỉm cười hiền hậu, dưới ánh nến càng thêm ôn nhu ấm áp.
-Cứ tưởng đột phá lục giai, không cần bế quan lâu ngày nữa, có thời gian bồi tiếp nàng, ai dè lại càng bận rộn.


Mĩ phu nhân nghe ta thổ lộ, cười tươi như hoa nở mùa xuân, vui vẻ vô cùng. Nữ nhân mà, đương nhiên luôn muốn trượng phu săn sóc chính mình.
-Bây giờ trong phái sự vụ bận rộn, sau này sẽ có thời gian.


Theo lời Hoắc Kiến Hoa, Nhạc Bất Quần thường xuyên bế quan. Cho nên dù là phu thê, số lần hắn và Ninh Trung Tắc chung giường có thể đếm trên đầu ngón tay. Ninh Trung Tắc đối với Nhạc Bất Quần cũng chưa đạt đến mức hiểu rõ từng đường tơ kẽ tóc.


-Khụ, nương tử, có một việc, ta không biết có nên nói cùng nàng không?
-Là chuyện gì khó xử sao?
-Cũng không hẳn. Nàng biết phái ta có công pháp song tu chứ?
-Ta có biết, phu quân muốn luyện công pháp song tu?


Hoa Sơn Phái là môn phái Đạo Gia, đương nhiên có công pháp song tu. Nhưng mà không ai coi trọng, hoang phế từ lâu.


-Sau lục giai, muốn lại tăng tiến tu vi rất khó khăn. Ta cũng không thể như Phong sư thúc chuyên tâm nghiên cứu kiếm đạo. Ta lục tìm trong thư khố tất cả công pháp song tu. Chỉnh lý tổng hợp một phen, ra được thứ này, thấy cũng phù hợp với phu thê chúng ta.
-Ta hiểu, xin nghe phu quân.
-Nàng cầm xem đi.


Ta đưa cho Ninh Trung Tắc một quyển sách, nàng đón lấy mở ra xem. Bên trong nét chữ còn mới, nội dung là Thiên Địa Hợp Đạo Pháp. Thiên Địa Hợp Đạo Pháp ẩn chứa đại đạo, Ninh Trung Tắc dù gì cũng là Tiên Thiên Cảnh, xem cũng thấy được ít nhiều đạo lý trong đó. Nhưng đây cũng là công pháp giao lưu kết hợp, để Ninh Trung Tắc càng xem mặt càng đỏ. Dung nhan kiều diễm như hoa đào nở rộ, đẹp đến ngây người.


-Ta cảm thấy có thể thử. Phu quân, ta về phòng chuẩn bị chút.
-Ừm.
Ninh Trung Tắc e thẹn cầm bí tịch rời đi.
Giang hồ không dễ sống. Kẻ nào không tiến lên thì sẽ bị đẩy lùi. Luyện song tu công pháp, cũng là một kiểu tu luyện.
Lại xử lý thêm vài sự vụ.
Ta rời khỏi thư phòng.


Dù linh hồn có cường đại đến mấy, cũng không phải toàn năng. Mấy chuyện như quản lý môn phái quả thật là rắc rối đến nổ não. Thật hy vọng bọn Hoắc Kiến Hoa trưởng thành sớm chút, thay ta hứng lấy mớ hỗn độn này.
Khuê phòng.
Ta đẩy cửa bước vào.


Ninh Trung Tắc ngồi bên bàn tròn giữa phòng, đang đốt nến xem bí tịch. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu rọi lên tiếu dung tuyệt thế đang ửng hồng. Nàng lúc này cứ như ánh hoàng hôn xuống núi, để người đang bôn ba trên đường, chợt nhớ tới đã đến lúc về nhà, ấm áp đến vô hạn.


Làm ta không nhịn được cũng ngây người.
Một vị hiền thê thục đức như vậy, đem biến thành một mĩ ɖâʍ phụ thì cũng thật đáng tiếc. Ơ nhưng mà ta lại không phải là Nhạc Bất Quần, mà Ninh Trung Tắc cũng là sắp ngoại tình, ɖâʍ phụ như vậy, cần được dạy dỗ.


Cố lấy cho mình một cái lý do sứt sẹo.
Ta tiến tới từ phía sau ôm lấy Ninh Trung Tắc, mĩ phu nhân cười duyên nép càng sát hơn vào người ta, hưởng thụ trượng phu ôm ấp.
-Nương tử, nàng thật đẹp.
-Ưm.


Ninh Trung Tắc mặc một bộ đồ ngủ tương tự pijama, nhưng mang phong cách cổ trang. Màu trắng của lụa không trắng bằng làn da nàng, mềm mại của lụa cũng không mềm mại bằng làn da nàng. Ôm mĩ phu nhân trong lòng, ta không nhịn được hưng phấn, ôm ngang nàng lên, hướng về phía giường.


-Đêm đã khuya, chúng ta không nên lãng phí thời gian.
-Ưm.


Ta đem Ninh Trung Tắc đặt lên giường, trước hết hôn lên một ngụm. Đã bị Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả thiêu đốt từ lúc trở về từ thư phòng, mĩ phu nhân cũng không nhịn nổi nhiệt tình đòi lấy, còn duỗi ra đầu lưỡi để ta tham lam ɭϊếʍƈ ʍút̼. Hai tay ta thuần thục đem y phục của Ninh Trung Tắc lột sạch. Thân thể mê người bình thường bị đồng phục Hoa Sơn Phái rộng thùng thình che lấy, bây giờ hoàn mĩ hiện lên trước mặt, để ta kích động không thôi. Da thịt như trắng ngần như băng tuyết không nói, các đường cong cũng thật hoàn mĩ. Hai nhũ cầu tròn trĩnh nổi lên trước ngực, căng tràn mọng nước.


Tiên Thiên, không có một cái không phải là Thiên Tiên.
-Phu quân, ta rất khó chịu, mau tới a.


Ngay khi ta vừa rời khỏi đôi môi mềm mại của Ninh Trung Tắc, nàng đã nhịn không nổi rên rỉ ɖu͙ƈ ta tiến tới, hai chân dang rộng, để lộ ra ngọc môn ươn ướt. Âm mao của nàng khá rậm, nhưng cũng gọn gàng, không có tý vẻ lôi thôi bẩn thỉu nào.
-Nương tử, ta tới đây.
-Ưm…a…ư.


Ninh Trung Tắc rên lên khi ƈôи ȶhịȶ của ta tiến vào thân thể nàng. ƈôи ȶhịȶ của Nhạc Bất Quần cũng không tính dài, chỉ tầm mười một phân, nhưng để tránh nghi ngờ, ta giữ nguyên hiện trạng, sau này kéo dài cũng chưa muộn. Cảm thụ bên trong âm đạo mĩ phu nhân ấm nóng và căng chặt, hưng phấn cắm rút. Trên tay còn không ngừng chơi đùa lấy hai nhũ cầu mềm mại của Ninh Trung Tắc, để nàng rên rỉ không thôi. Tuy biểu hiện trên tiếu dung vô cùng sung sướng và thoả mãn, mĩ phu nhân cũng không dám rên lớn, sợ trượng phu cho rằng mình ɖâʍ đãng. Nhưng như vậy càng kích thích ta, ƈôи ȶhịȶ kéo ra chậm, đâm vào nhanh, mỗi lần đều dùng lực. Hai tay hết sờ nhũ cầu lại sờ khắp thân thể trơn mượt của Ninh Trung Tắc, tận tình ɖâʍ nhục mĩ phu nhân hiền lương thục đức.


Rất nhanh Ninh Trung Tắc cao trào. Ta ngừng lại để nàng hưởng trọn vẹn khoái cảm khi cao trào.
-Phu quân hôm nay thật dũng mãnh.
Ninh Trung Tắc ánh mắt mê ly nhìn lên, thấy khuôn mặt anh tuấn của trượng phu, vô cùng hạnh phúc.
-Có lẽ đột phá lục giai, thể lực tốt hơn nhiều. Mà bế quan lâu ngày, ta rất nhớ nàng.


-Ưm, ta cũng rất nhớ chàng.
Ninh Trung Tắc cười ngọt đến không được, chủ động rướn người lên hôn lấy môi ta, thâm tình hôn hít. Ta dùng vài câu nói, đã đem nàng lừa gạt. Tranh thủ lúc mĩ phu nhân còn chưa phát hiện ra điều gì khác thường, tránh đêm dài lắm mộng, hôm nay liền thuần phục nàng.


-Nương tử, nàng thoả mãn rồi, ta thì chưa đâu.
-A…phu quân…cho ta nghỉ chút đã…a…a…ư…nhẹ chút…a


Ta đem Ninh Trung Tắc xoay người lại, đem Ninh Trung Tắc bày thành cẩu thức, vịn eo, hung hăng va chạm cặp mông tròn trĩnh của nàng. Mĩ phu nhân dù sao cũng là Tiên Thiên, rất nhanh ɖu͙ƈ hoả bốc cao, bắt đầu uốn éo mông phối hợp ta cắm rút. Ta ghé vào trên lưng Ninh Trung Tắc, thò tay xuống tóm lấy hai nhũ cầu đang đong đưa tới lui của nàng. Đầu ghé bên đầu, nói nhỏ.


-Nương tử, nàng cố thử vận song tu công pháp thử xem.
-A…ta biết…ư…a


Ninh Trung Tắc vừa nghe đến chuyện luyện công, tỉnh táo mấy phần, vận lên song tu công pháp. Lập tức trong âm đạo mĩ phu nhân sinh ra một lực xoay vòng kì dị, như lốc xoáy cuốn quanh ƈôи ȶhịȶ của ta. Xem ra chân khí của Ninh Trung Tắc là phong hệ. Lực xoáy nhẹ nhẹ đều đều, đem đến cho ta vui sướng cực kì. Nhưng cũng không quên vận lên Nhân Sinh Công.


Gràoo.
Một tiếng rồng ngâm vang lên trong đầu Ninh Trung Tắc. Nàng dường như thấy áo giác một con rồng toàn thân óng ánh, toả sáng như ráng chiều màu tím đón lấy bản thân, đem nàng bay lên chín tầng trời.
-A…phu quân…thϊế͙p͙ thật thoải mái…trong mật huyệt như bị điện giật…tê tê…sướng quá…a


-Nương tử, chú ý hơi thở, đừng để chân khí lưu chuyển trong thân thể gián đoạn.
-A…ta biết…thật thoải mái…a


Vất vả một lần nhàn nhã cả đời, ta quyết định hôm nay đem Ninh Trung Tắc hàng phục. Lập tức tập trung tinh thần, căn chuẩn thời gian, để hơi thở của ta và Ninh Trung Tắc cùng hoà nhịp. Lấy sức khống chế của cực mạnh của Nguyên Thần Cảnh, ta dễ dàng làm được.


Về phần con tim hoà chung nhịp đập, vậy thì hơi khó khăn. Nhưng mà ta có Linh Tê Thông Tâm, hơi khống chế một chút, cũng là đạt được rồi.
Bang bang
Trái tim ta kích động nhảy lên.
Bang bang
Trái tim Ninh Trung Tắc đập theo đáp lại.


Hai con tim cùng hoà chung nhịp đập về mặt vật lý. Đồng thời cũng sinh ra một mối liên hệ kì diệu giữa ta và Ninh Trung Tắc.
-A…phu quân…thϊế͙p͙ thật dễ chịu…ư…a
-Ta cũng vậy, nương tử, nàng quá tuyệt vời.
-Ưm…a…a


Ninh Trung Tắc vừa rên rỉ đáp một cái xong, tay chân mềm nhũn ra, nằm sấp lên giường. Ta một tấc không rời nàng, nằm sấp xuống theo. ƈôи ȶhịȶ vẫn không ngừng ra vào mật huyệt của mĩ phu nhân một cách có tiết tấu, tay thì vói xuống tìm bóp lấy hai nhũ cầu căng mềm của nàng.
-Phu quân…a…thϊế͙p͙ muốn cao trào…ư


-Nương tử, chúng ta cùng nhau.
-Ưm…ư
Mĩ phu nhân đáp một tiếng xong, cùng lúc ta đem tinh dịch bắn vào thân thể nàng, đạt được cao trào hoan ái, sung sướng không thôi.
Ta cũng không bỏ lỡ thời cơ, lập tức dùng Linh Hợp Pháp.
Linh hồn chúng ta đạt được hoà hợp.


Bởi chính trượng phu mĩ nàng yêu nhất đem đến thoả mãn cùng hạnh phúc tột cùng, linh hồn Ninh Trung Tắc thả ra hoàn toàn, để ta thừa cơ mà vào, lần đầu đã đạt được linh hồn hoà hợp. Ta cũng không biết Tử Hà Thần Công, nhưng Tử Long Khí tập hợp tử khí toàn địa mạch Đông Thắng Thần Châu, có thể giả mạo. Dù là cường giả lục giai như Phong Thanh Dương cũng chưa chắc phân biệt được, huống chi là tứ giai như Ninh Trung Tắc.


Mây tan mưa tạnh.
Ninh Trung Tắc gối đầu lên bắp tay ta, ôm lấy lồng ngực rắn chắc ôn tồn, gương mặt hoàn toàn thoả mãn như hoa lê dưới mưa, ướt át xinh đẹp tột độ.
-Phu quân, dường như vừa nãy ta nhìn thấy Tử Hà Thần Công của chàng hoá thành một con rồng.


-Thật sự? Nàng xem có phải nó như thế này?
Ta đưa tay lên, Tử Long Khí hoá thành một con rồng nhỏ bay ra uốn lượn quanh cánh tay.
-Chính là nó.
-Vậy là công pháp song tu đã có hiệu quả. Nàng xem mình có thay đổi gì không?
Ta tiến hành lừa dối.


-Ngoại trừ rất thoải mái ra thì ta cũng chưa thấy khác biệt quá rõ rệt.
Chỗ này không có Thiên Địa Hợp Đạo Trận trợ giúp, hiệu quả song tu cũng không quá nổi bật.
-Lại song tu vài lần liền sẽ thấy hiệu quả.
-A…phu quân…nhẹ thôi…ư


Ta lật người dậy lại đông ƈôи ȶhịȶ tiến vào thân thể Ninh Trung Tắc. Mĩ phu nhân lại không còn cảm thấy thẹn, hoàn toàn hưởng ứng, nhiệt tình giao hoan, mặc ta bày ra tư thế nào cũng được. Cho đến khi Ninh Trung Tắc thoải mái không chịu nổi ngủ mất, cuộc giao hoan mới kết thúc.