Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 55: Hoa Sơn bí sử (4)

Hoa Sơn Phái.
Ninh Trung Tắc mệt mỏi nằm trong lòng trượng phu thở hổn hển, toàn thân tứ chi vô lực, một ngón tay cũng không nhấc nổi. Nhưng ƈôи ȶhịȶ của trượng phu Nhạc Bất Quần vẫn như cũ cứng rắn, hiển nhiên vẫn chưa thoả mãn, dù rằng đã xuất tinh mấy lần.
-Phu quân, để ta nghỉ một lát, lại chiều chàng.


-Ừm, nàng nghỉ đi.
Nằm trong vòng tay trượng phu muôn vàn yêu quý vỗ về, mĩ phu nhân đã mệt đến không được liền chìm vào mộng đẹp.
-Đây là đâu? Sao ta lại ở đây.
Ninh Trung Tắc tự hỏi.
Đầu óc nàng vô cùng mơ hồ.


Cảnh vật xung quanh biến đổi liên tục, chếch choáng lại dập dềnh, để Ninh Trung Tắc cả người choáng váng. Sau khi nàng quay cuồng một hồi, mới thấy mình đang ở bên một hồ nước. Nơi này nàng cũng biết, là một cái hồ nước rất đẹp phía sau núi, bình thường chuyên dùng cho các nữ đệ tử Hoa Sơn Phái tắm rửa. Bên bờ hồ trồng đầy hoa đào, theo gió thổi tới rơi trên mặt hồ trong veo.


Bên trên trời cao ánh trăng sáng rõ, khiến cảnh vật đẹp đến mông lung và kì ảo.
-Đây là mơ? Nhưng thật chân thực?
Ninh Trung Tắc nửa tỉnh nửa say bước tới, tiếng hihi haha từ trong hồ truyền tới hấp dẫn nàng lại gần. Cảnh tượng trước mắt để nàng ngẩn ngơ.


-Đúng vậy. Đây nhất định là mơ. Đây không thể nào là thật được.


Trong hồ nước, bốn thân thể trần truồng đang cuốn lấy nhau hoan lạc, mà nam nhân duy nhất trong đó, chính là trượng phu muôn vàn thân yêu của Ninh Trung Tắc, chưởng môn Hoa Sơn Phái, Nhạc Bất Quần. Mà ba cái ɖâʍ phụ còn lại, đều là sư muội sư tỷ của nàng, không hề xa lạ. Hoa Sơn Tứ Mỹ có mặt đầy đủ rồi.


-A…sư huynh…ngươi làm huyệt ta thật thoải mái…sướng quá…a


Sư muội Thẩm Nhạn Băng đứng đối mặt với Ninh Trung Tắc, tay chống lên bờ hồ, mông tròn tuyết trắng vểnh cao ra sau. Từ góc nhìn của Ninh Trung Tắc dễ dàng nhìn rõ một cây ƈôи ȶhịȶ vô cùng quen thuộc tới tới lui lui giữa khe mông mê người của Thẩm Nhạn Băng. Sư tỷ Thuý Diễm Phu Nhân đứng bên trái, dùng hai nhũ cầu căng đầy to lớn kẹp lấy bắp tay trượng phu, không ngừng uốn éo mài xát. Bên trái sư muội Bạch Quân Nghi lại há miệng thè lưỡi cùng trượng phu Nhạc Bất Quần cuốn lấy nhau giữa không trung.


Cảnh tượng ɖâʍ ɖu͙ƈ vô cùng khiến Ninh Trung Tắc choáng váng.
Nhưng kì lạ là nàng không hề nổi giận.
-Là ta không thể thoả mãn phu quân, nên trong lòng áy náy. Mới mơ thấy cảnh tượng này.
Ninh Trung Tắc thầm nghĩ.


Vừa nghĩ tới, ngọn lửa phẫn nộ liền tắt, thay vào đó là áy náy, và lửa ɖu͙ƈ vọng bùng lên không thể ngăn cản.
-A…a…a…sướng chết mất…á…muội cao trào…Á
-Ta cũng bắn.


Thẩm Nhạn Băng thét lên, hiển nhiên đã tới cao trào, đồng thời Nhạc Bất Quần cũng ôm chặt lấy eo thon mảnh của nàng, bụng dưới dí sát mông tròn mềm mại mĩ nhân, run rẩy đem tinh dịch bơm đầy mật huyệt của nàng.
-Sảng khoái, nhưng thật không đã nghiền.


Nhạc Bất Quần bắn tinh xong, thả eo Thẩm Nhạn Băng ra, để nàng ngã ngồi xuống trong nước, thở hổn hển không ngừng, thần trí không rõ. Bạch Quân Nghi ở bên chủ động quỳ xuống dùng lưỡi thơm của mình vệ sinh ƈôи ȶhịȶ nhớp nháp của sư huynh.


-Cuối cùng chỉ có nương tử ta yêu nhất mới có thể thoả mãn ta. Nương tử, mau tới đây với phu quân.
Giọng nói mang âm điệu đặc biệt của Nhạc Bất Quần lọt vào tai Ninh Trung Tắc để nàng không tự chủ bước tới gần.
-Đúng vậy, phu quân yêu nhất là ta, chỉ có ta mới có thể thoả mãn chàng.


Mỗi bước đi tới, từng mảnh trang phục rơi trên mặt đất. Khi tới bên hồ, Ninh Trung Tắc đã toàn thân trần truồng. Chân ngọc bước xuống hồ, nửa thân dưới dần dần chìm trong nước.
-Nước thật ấm. Không giống nước hồ lạnh lẽo mọi khi. Đây nhất định là mơ rồi.
Ninh Trung Tắc lại tự nhủ.


Nàng chủ động sa vào vòng tay ôm ấp của phu quân, chủ động dâng lên môi thơm, cùng phu quân Nhạc Bất Quần triền miên. Một tay Nhạc Bất Quần vuốt ve lưng nương tử, một tay luồn xuống dưới tìm lấy mật huyệt, bên trong âm đạo cũng đã ướt đẫm, ngón tay dễ dàng chọc vào, tìm lấy điểm nhạy cảm, không ngừng kích thích.


Từ cổ họng Ninh Trung Tắc vang lên những tiếng ư ử, chọc người một trận ngứa ngáy.
-Nương tử, cho ngươi sướng trước.


Ninh Trung Tắc nhả miệng Ninh Trung Tắc ra, đem nàng xoay người lại bày ra tư thế như Thẩm Nhạn Băng lúc nãy, ƈôи ȶhịȶ quen lối tiến vào trong mật huyệt đã ướt đẫm ɖâʍ thuỷ. Mật huyệt của nàng đã hoàn toàn in dấu ƈôи ȶhịȶ của trượng phu, khớp đến từng li.
-A…thật thoải mái…a…ư


Ninh Trung Tắc không nhịn được rên rỉ không ngừng.
Ninh Trung Tắc giữ lấy eo Ninh Trung Tắc, không ngừng quất cắm, tiếng ba ba ba vang dội trong đêm yên tĩnh.
-Nhìn Ninh sư tỷ thật là thoải mái.
Bạch Quân Nghi ở bên sờ làn da mượt mà của Ninh Trung Tắc cười nói.


-Đó là đương nhiên, bản lĩnh của Nhạc sư đệ là không cần nghi vấn.
Thuý Diễm Phu Nhân sờ lấy nhũ cầu Ninh Trung Tắc cũng cười đáp.
-Nhũ cầu của Ninh sư muội thật tuyệt.
-Á…nhẹ chút…ư


Thuý Diễm Phu Nhân dùng tay bóp mạnh một cái, để Ninh Trung Tắc rên lên, cũng không biết đang bảo ai, là trượng phu Ninh Trung Tắc hay là sư tỷ Thuý Diễm Phu Nhân. Đầu óc nàng bây giờ là một mãnh hỗn loạn, đã bị khoái cảm vô biên chiếm cứ hoàn toàn.
Ninh Trung Tắc cao trào.


-Ngay cả nương tử ta yêu nhất cũng không thể thoả mãn ta. Nào, tới đây, sư tỷ, đến ngươi.
-Ưm.


Thuý Diễm Phu Nhân đáp một tiếng, cũng dùng tư thế tương tự Ninh Trung Tắc, tay chống lên bờ hồ, mông vểnh cao ra sau. Trong bốn mĩ nhân tuyệt thế có mặt trong hồ này, thân hình Thuý Diễm Phu Nhân là đầy đặn nhất, cũng nóng bỏng nhất, tựa như ngày hè nóng cháy. Nhạc Bất Quần rút ƈôи ȶhịȶ ra khỏi mật huyệt Ninh Trung Tắc, ngựa không dừng vó cắm vào mật huyệt của Thuý Diễm Phu Nhân hung hăng cắm rút. ƈôи ȶhịȶ thô to ra ra vào vào rõ ràng trước mắt Ninh Trung Tắc, để nàng trơ mắt ra nhìn không hề chớp.


-Sư tỷ, mình ngươi là không thể thoả mãn sư huynh đấy.
Thẩm Nhạn Băng hồi phục sau cao trào, tiến đến bên trái ôm ấp lấy Ninh Trung Tắc, môi đỏ mọng như táo chín kề bên tai sư tỷ thì thầm. Bạch Quân Nghi cũng tới gần bên phải nàng, tay vuốt ve nhũ cầu của Ninh Trung Tắc.


-Nhưng chúng ta là tỷ muội tốt, để bọn muội thoả mãn sư huynh giúp tỷ.
-Ưm…ưm


Ninh Trung Tắc vừa định đáp lời, đã bị Thẩm Nhạn Băng khoá môi, còn thò lưỡi vào trong khoang miệng nàng cuốn lấy. Ninh Trung Tắc đầu óc trống rỗng không thể tự chủ, cũng vong tình cùng sư muội đá lưỡi. Bạch Quân Nghi một tay bóp nhũ cầu, một tay thò xuống tìm lấy mật huyệt Ninh Trung Tắc, ngón tay đâm vào trong tới tới lui lui, để Ninh Trung Tắc lại ư ử rên rỉ.


-A…a…sư đệ…ngươi làm sư tỷ thật sướng quá…a…ta chết mất…ư…ta cao trào…Á


Thuý Diễm Phu Nhân cao trào, lại giống Thẩm Nhạn Băng lúc nãy, ngã ngồi trong nước hồ ấm áp, đầu gối lên tảng đá bên cạnh bờ hồ thở dốc. Nhạc Bất Quần rút ƈôи ȶhịȶ ra khỏi người Thuý Diễm Phu Nhân, đứng đối mặt ba mĩ phu nhân, ƈôи ȶhịȶ vẫn cứng rắn vô cùng chỉ thẳng vào mặt các nàng, để cả ba mĩ phu nhân đều hứng tình cực độ, bộ dạng vô cùng thèm khát.


-Các ngươi qua hết đây.
-Ưm.
Tứ đại mĩ nhân Hoa Sơn Phái, bây giờ trần như nhộng, xếp hàng đứng chống tay lên bờ hồ, mông chổng cao ra sau. Cảnh tượng ɖâʍ đãng như vậy, đúng là chỉ có trong mơ.


Nhạc Bất Quần cũng không vội vàng, lần lượt sờ bóp so sánh bốn bờ mông tuyệt đẹp trước mặt. Tất cả đều là của hắn, từ từ thưởng thức là được, không cần vội vàng.


Mông Thuý Diễm Phu Nhân lớn nhất, cũng mềm nhất. Năm ngón tay bóp lấy gần như bị hãm trong da thịt, lại không mất căng đầy đàn hồi. Mông Bạch Quân Nghi mịn màng nhất, sờ rất mượt. Mông Thẩm Nhạn Băng thì săn chắc vô cùng, cũng lại rất êm tay. Mà mông Ninh Trung Tắc, thì tròn trĩnh nhất, hình dạng cũng đẹp nhất.


-A…ƈôи ȶhịȶ sư huynh thật to…đem huyệt ta đều lấp đầy…a
Nhạc Bất Quần đem ƈôи ȶhịȶ cắm vào mật huyệt Bạch Quân Nghi, ra sức cắm rút. Bên trong mật huyệt của nàng mịn màng mơn mởn, lại có từng lực lượng kì dị cuốn lấy ƈôи ȶhịȶ, tựa như gió xuân thổi trên da thịt người đạp thanh, dễ chịu vô cùng.


Mật huyệt của Thuý Diễm Phu Nhân lại như lò lửa nung thép, nóng bỏng như muốn hoà tan ƈôи ȶhịȶ của Nhạc Bất Quần, nhưng đem đến cảm giác khó chịu, mà lại sung sướng đến để nam nhân như muốn đem cả thân thể tan ra trong đó.


Mật huyệt Ninh Trung Tắc thì chặt khít màu mỡ như ruộng đồng vào thu, cần phải ra sức cày cấy mới có thể thu được vụ mùa sung túc. Mà người đang cày cấy trên người nàng, là trượng phu mà nàng yêu nhất, để nàng không giữ lại gì hiến dâng toàn bộ tinh hoa của mình.


Mà mật huyệt của Thẩm Nhạn Băng lại lãnh lẽo băng giá, để người tới thám hiểm cũng phải chùn bước rút lui. Nhưng nếu có thể chống cự được băng giá, đạt được chính là ôn nhu ấm áp như bếp lửa mùa đông.


Bốn mật huyệt đem tới cảm giác hoàn toàn bất đồng, để Nhạc Bất Quần luân phiên cắm rút, sướng đến quên hết trời đất.


Liền một hơi xuất tinh bốn lần, đem mật huyệt của cả bốn giai nhân tuyệt sắc đều lấp đầy. Tám đôi chân thon dài thẳng đều buông lỏng trong nước, bốn bờ mông tròn trĩnh chổng cao lên bờ hồ, từ mật huyệt không ngừng chảy ra tinh dịch trắng đục. Cảnh tượng ɖâʍ mỹ đến hoang dại.
-A.


Ninh Trung Tắc giật mình tỉnh dậy.
-Nương tử, nàng gặp ác mộng?
Trượng phu cũng tỉnh giấc ngồi dậy hỏi han.
Ninh Trung Tắc bất tri bất giác đưa tay vuốt ve khuôn mặt soái khí vô song của Nhạc Bất Quần, chắc chắn đây là thực, hơi thở mới dần bình tĩnh lại.


-Không phải ác mộng, ngược lại là một giấc mộng đẹp. Nhưng thϊế͙p͙ không muốn nó trở thành hiện thực.
-Nàng mơ thấy cái gì vậy chứ?
Nhìn trượng phu cau mày khó hiểu, Ninh Trung Tắc phì cười một cái, nằm xuống giường quay mặt vào tường, đỏ mặt hờn dỗi.
-Không nói cho chàng, ngủ thôi.
-Hừ.


Nhạc Bất Quần hừ khẽ một tiếng không vui, cũng lại nằm xuống giường kéo chăn, bộ dạng lại muốn ngủ tiếp.
-Phu quân, ôm ta đi.
-Ừm.


Ninh Trung Tắc nghe ra vẻ khó chịu trong tiếng hừ của trượng phu, nhưng thấy Nhạc Bất Quần vẫn là quay người lại ôm lấy mình, liền nở một nụ cười ngọt ngào, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
*
Phía sau Hoa Sơn.


Trong hồ nước có ba thân hình xinh đẹp đang tắm rửa. Một người trong các nàng đã đủ để bất cứ nam nhân nào điên cuồng, bây giờ cả ba cùng một chỗ, thật là cảnh đẹp tựa như tiên giới, rất không hiện thực.
Nhưng các nàng không phải tiên tử, càng giống yêu nữ hơn.


-Nam nhân thối, xong việc kéo quần liền đi, một lời cũng không nói.
Bạch Quân Nghi gối đầu lên bờ hồ hờn dỗi.
-Bạch tỷ vẫn chưa thoả mãn sao?
Thẩm Nhạn Băng bơi lội ở phía xa trong lòng hồ cười hỏi.
-Đúng vậy, mới làm có một lần, thật là không đã nghiền. Sư tỷ, ngươi thế nào?


Bạch Quân Nghi đưa mắt tới nhìn Thuý Diễm Phu Nhân ngồi dựa lưng lên bờ hồ một bên, thả lỏng người sau cuộc hoan ái, hỏi.
-Bạch muội nói đúng, ta cũng thấy chưa thoả mãn. Mỗi lần đều là Nhạc sư đệ làm ta ngất xỉu mới thôi. Tỉnh táo thế này, có chút không quen, a trong huyệt ta lại ngứa rồi.


Thuý Diễm Phu Nhân lại đưa tay xuống mật huyệt muốn tự an ủi.
-Thuý Diễm tỷ, ngươi đừng sờ huyệt, càng sờ càng ngứa mà thôi. Nhìn ngươi sờ ta lại ngứa theo.
Thẩm Nhạn Băng bơi lại gần hai sư tỷ, cười nói.
-Hay chúng ta đi tìm Lăng Phong?
Bạch Quân Nghi cũng là chưa thoả mãn, lại nghĩ tìm nam nhân chơi huyệt.


-Hắn hôm nay về nhà. Giờ đã muộn, đi Hoa Sơn Thành có chút xa.
Thuý Diễm Phu Nhân do dự.
-Vậy càng hay, huynh trưởng hắn, Lăng Sương và Lăng Vân có ƈôи ȶhịȶ cũng rất được. Tuy rằng thua xa Nhạc sư huynh, nhưng ba cây cùng cắm, cũng rất sướng. Ta về Hoa Sơn Thành đây, các tỷ muốn tự xử thì ở lại.


Thẩm Nhạn Băng nói rồi như một cánh nhạn phi thân rời khỏi mặt hồ, chuẩn xác cuốn lấy quần áo bản thân rơi trên mặt đất bên bờ hồ, vừa bay đi về phía Hoa Sơn Thành vừa mặc quần áo. Từ khi cùng sư huynh dan díu, nàng ăn mặc ngày càng bạo lộ, khoác lên đạo bào, cột dây lưng liền xong, nội y cũng không mang.


-Này đợi ta với.
Bạch Quân Nghi lập tức theo sau.
-Ta…ta
Thuý Diễm Phu Nhân ở lại trong hồ nhìn hai sư muội không hề để ý đến mình đi tìm trai, do dự một hồi, thấy trong huyệt lại ngứa, cũng đuổi theo hai sư muội, gọi với tới.
-Các ngươi đợi ta với.


Ba tuyệt thế giai nhân lao nhanh xuống núi dưới ánh trăng mờ ảo, thật là như tiên tử hạ phàm, xinh đẹp vô song. Nhưng tiếng cười đùa nói chuyện thì ɖâʍ đãng lẳng lơ vô cùng, cũng may không có người nghe thấy.