Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 60: Dược Vương Cốc

Ta điều khiển Đệ Nhị theo ba người Thân Trí Mẫn, A Phi và Đoàn Trâm Anh đi Ma Thiên Nhai.
-Lão gia gia, lại gặp.
-Tuy ta không nhớ gì, nhưng, tiểu tử, lại gặp rồi.
Tạ Yến Khách vẫn luôn là Tạ Yến Khách. Hàm Ân Tĩnh đến trước, đã đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, lão cũng nhanh chóng tiếp nhận.


-Cảm giác luẩn quẩn trong vòng Luân Hồi mãi không thể thoát ra, đúng là khiến người ta tuyệt vọng. Mỗi lần Luân Hồi, ký ức của ta đều mất hết, không biết là may mắn hay là bất hạnh.
-Dù là gì thì cũng không thể mặc kệ, chuyện gì cũng không làm.
-Đúng vậy.
-Vật này xin trả lại cho lão gia gia.
-Ừm.


Tạ Yến Khách nhận lấy Huyền Thiết Lệnh, cũng không nhiều cảm xúc. A Phi lại bái lão làm sư phụ, lại ăn uống một bữa cho quên đi chuyện không vui.


Thời điểm này Ma Thiên Nhai còn chưa có ai, cũng chỉ có mấy mống, gồm: ta, Tạ Yến Khách, Hàm Ân Tĩnh, Thân Trí Mẫn, A Phi, Đoàn Trâm Anh và Toàn Bảo Lam. Cũng đủ để bàn bạc lên kế hoạch rồi.


-Đây là trận đồ Cấm Phong Đại Trận, trải qua ta mấy trăm năm chỉnh sửa cải tiến. Tuy còn là thiết kế trên giấy, nhưng dựng lên cũng không khác biệt lắm.
Ta đem trận đồ trài lên giữa bàn, cho mọi người cùng xem.
-Lão công, ngươi vất vả.
-Lão bà, không vất vả tý nào.
Hai ta thâm tình nhìn nhau.


Rầm.
-Các ngươi muốn ân ái thì đi chỗ khác.
Đoàn Trâm Anh trước hết khó chịu, đập bàn. Trải qua hơn trăm năm ở chung, nàng đã quên mất khách khí với ta là gì.
-Khụ, xin lỗi. Chúng ta tiếp tục.
Ta ngượng ngùng xin lỗi.


-Trận pháp này đúng là có khả năng vây khốn Bạch Hổ. Nhưng có vẻ hơi quá.
Tạ Yến Khách lên tiếng.
-Tạ lão gia gia, Bạch Hổ một khi chết đi, nó sẽ lập tức sống lại, cũng biến thành Thánh Thú. Cho nên trận pháp quy mô này, chưa hẳn là đủ đâu.


-Còn có chuyện như vậy? Bát giai, đúng là chưa hẳn đã đủ.


Từ sau khi Đạt Ma Tổ Sư phi thăng, Cửu Châu đã mấy ngàn năm chưa có cường giả bát giai nào, Tạ Yến Khách cũng rất khó đong đếm sức mạnh bát giai. Nhưng lão cũng nhận ra được nếu để vây khốn thất giai, cho dù là mạnh như Bạch Hổ, cũng là hơi quá. Không hổ là đại lão, ánh mắt rất chuẩn.


-Còn nữa ta đã cải tạo Cấm Phong Đại Trận thành trận pháp dạng phụ trợ, đòn sát thủ chân chính, là thứ này, Cửu Đỉnh Phong Thiên thần thông.
Ta mở rộng lòng bàn tay.
Một cái đỉnh hiện lên.
Sau đó là tám cái đỉnh tăng dần kích thước, cái sau bao lấy cái trước, l-n vào nhau.


Trừ cái đỉnh thứ ba có màu vàng và đỉnh thứ bảy có màu tím, còn lại đều là màu trắng. Bởi hai đỉnh này được Kim Long Khí và Tử Long Khí gia trì. Đương nhiên là sẽ tăng cường uy lực, nhưng cũng không ảnh hưởng lắm. Nên biết năm xưa Vũ Thuỷ Đế sáng tạo và thi triển Cửu Đỉnh Phong Thiên trên toàn đại lục rộng lớn như Đông Thắng Thần Châu, cũng không có Cửu Long Khí mà.


-Ừm, nhóc con, ngươi đã mạnh hơn ta nhiều lắm rồi.
-Đều là do lão gia gia dạy dỗ tốt.
-Hahaha
Lời ta nói Tạ Yến Khách cũng không hoài nghi tý nào, tin ngay lập tức, cười lên vui vẻ. Lão lại thấy vui vẻ vì trò giỏi hơn thầy, đúng là một người thầy tốt. Mà Tạ Yến Khách, cũng thật là một lão sư giỏi.


-Chuyện trận pháp không phải là sở trường của ta. Nhóc con, ngươi cần ta làm gì?


-Ta xin lão gia gia vẫn là trông coi Ma Thiên Nhai, chú ý và ngăn cản Bạch Hổ tới quấy phá. Ngoài ra dạy dỗ A Phi và Toàn Bảo Lam. Như nương tử ta Thân Trí Mẫn, nàng tuy là lục giai, nhưng con đường tu luyện khá hỗn tạp, cũng là cần hệ thống lại.
-Chuyện này giao cho ta.
Tạ Yến Khách gật đầu nhận việc.


-Sau này ở Thập Vạn Sơn Châu ta sẽ dùng tên tuổi của lão gia gia làm việc, vẫn là xin lão gia gia cho ta xin lại Huyền Thiết Lệnh. Hehe
-Cho ngươi.
Không phải một cái, mà tận ba cái Huyền Thiết Lệnh, hơn nữa còn được Tạ Yến Khách gia trì lại thần niệm trên đó.


-Thời gian tới ta sẽ đi khắp nơi thành lập một cái thương hội, chuyện ở Ma Thiên Nhai giao hết cho các ngươi được chứ?
Ta nhìn về phía Thân Trí Mẫn, Hàm Ân Tĩnh và A Phi.
-Chuyện ở đây cứ giao cho chúng ta.


Hàm Ân Tĩnh quản lý rất giỏi, cũng hiểu rõ Ma Thiên Nhai, giao cho nàng rất yên tâm, còn có Thân Trí Mẫn và A Phi trợ giúp, không thành vấn đề.
-Vậy cần ta làm gì không?
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Ta lại nhìn Toàn Bảo Lam.
-Ngươi ấy à, ăn ngủ nghỉ cho tốt là được.
-Ngươi…hừ


Toàn Bảo Lam tức giận, hờn dỗi.
Ta cũng lấy làm kì lạ. Chính ra chúng ta cũng mới quen biết mấy ngày thôi, nhưng nàng đối với ta rất quen thuộc, không hề khách khí hay sợ hãi. Mà ta, cũng một cách thần kì thấy thân thuộc với nàng.
Có lẽ là do ảnh hưởng bởi bọn Hàm Ân Tĩnh và A Phi đi.


Đối mặt bọn hắn, ta cũng không phải là một cường giả Nguyên Thần Cảnh cao cao tại thượng, thần thông siêu phàm, mà chỉ đơn giản là Trần Hùng mà thôi.


-Ta có một cái kiến nghị. Sau này người đến người đến Ma Thiên Nhai chắc chắn sẽ nhiều và hỗn tạp. Thay vì để bọn hắn tự đi Nam Man Hoang Châu tự mày mò, chi bằng chúng ta thành lập một cái công hội ngươi mạo hiểm. Như vậy sẽ tăng cao hiệu quả khai phá. Chúng ta cũng có thể thuận tiện ban bố nhiệm vụ thu thập tài nguyên cần thiết.


A Phi lên tiếng.
-Ý hay.
Mọi người đều mở miệng khen ngợi.
Kế hoạch mở cửa Ma Thiên Nhai vốn là do hắn khởi xướng đấy, nửa đường không cẩn thận mới bị Âu Dương Khắc đoạt xá.
Kế hoạch Sát Hổ lập tức được triển khai.
-Sao lâu không thấy Bạch Hổ tới Ma Thiên Nhai nhỉ?


-Vậy cũng tốt, nhưng ta cảm thấy nó đang ở đâu đó ngoài kia.


Xem ra Bạch Hổ cũng biết sợ nha, lần Luân Hồi trước nó ăn chém tới tận bốn lần mà. Tuy nhìn như không sao, nhưng chắc chắn cũng bị thương không nhẹ, đặc biệt là lần ở Âm Giới, e là cũng đã bị lột một lớp da. Không có Bạch Hổ tới Ma Thiên Nhai quấy rối, chúng ta cũng có thời gian lo việc khác.


Chúng ta ở Ma Thiên Nhai vài ngày, cũng không đợi quá lâu, đã nghênh đón khách tới.
Đoàn người Võ Đang Phái hành động nhanh nhất.


Trương Thuý Sơn dẫn theo Kim Thái Nghiên, Trịnh Tú Nghiên, Lý Thuận Khuê, Hoàng Mĩ Anh, Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi tới Ma Thiên Nhai, cùng với đoàn người Võ Đang Phái cuồn cuộn kéo tới.


- Tiểu bối Trương Thuý Sơn, ra mắt Ma Thiên Cư Sĩ. Đông A Tôn Giả, sao ngài lại ở chỗ này, không phải ngài đi Cửu Thiên Lôi Châu rồi sao?
Trương Thuý Sơn thấy ta, cũng khá là kinh ngạc.
- Haha đó là Ngũ Đệ của ta, ta thứ hai, ngươi có thể gọi ta là Đệ Nhị.


- Hoá ra là vậy, a khoan đã, xin hỏi Tôn Giả có mấy huynh đệ?
- Chúng ta có bảy người, bình thường ta mặc trang phục màu cam cho dễ phân biệt.
- Bảy huynh đệ các ngài đều là thất giai sao?
- Đều là thất giai.


Trương Thuý Sơn ngạc nhiên đến há hốc mồm. Tạ Yến Khách biết chuyện thì ở một bên cười mỉm, nhưng không định giải thích.


Sau một bữa tiệc tẩy trần, đám người Võ Đang Phái bắt đầu bắt đầu công việc kiến tạo, đầu tiên là làm một cái chỗ cho mọi người tránh mưa tránh gió. Với năng lực của võ giả, trên một đỉnh núi có vị trí đẹp trong Ma Thiên Nhai đã mọc lên một đạo quán. Sau đó là không kiêng nể gì tiến vào Nam Man Hoang Châu kiếm dược liệu, tài nguyên. Khối bảo địa này tích luỹ tài nguyên ngàn năm vạn năm, không người dám tiến tới. Cho nên chỉ quanh quẩn quanh Ma Thiên Nhai cũng đã đủ để đám người Võ Đang Phái thu được đầy bồn đầy bát.


Toàn Bảo Lam và A Phi thì vẫn là nhị giai gà mờ, không có gì để dạy nhiều. Tạ Yến Khách chú tâm dạy dỗ đám cô nương Võ Đang Thời Đại Đoàn và Thân Trí Mẫn. Giống như kiểu tẩy lại skill mà vẫn giữ nguyên level, mọi chuyện thông thuận hơn nhiều, các cô nương học cũng rất nhanh, cảnh giới thì vẫn như cũ, nhưng chiến lực sẽ hơn xa trước khi Luân Hồi.


Ta, cũng không rảnh rỗi, sắp xếp xong cho đoàn người Võ Đang Phái, liền lập tức hành động.
Ở gần Ma Thiên Nhai có hai thế lực lớn.
Nam Cung Gia và Dược Vương Cốc.


Dược Vương Cốc đối với ta mà nói, thân thuộc lại xa lạ. Thân thuộc là vì ta từng ở đó mười mấy năm, còn từng qua đời tại đó. Xa lạ là vì đó là một Dược Vương Cốc hoàn toàn mới, xây dựng lại sau khi Dị Thú Quân Đoàn quét qua Thập Vạn Sơn Châu.


Lần này Đệ Nhị đưa Đoàn Trâm Anh đến đây, một là để nàng bái sư, hai cũng là muốn có sự ủng hộ của Dược Vương Cốc.
-Bái kiến Dược Trần Đại Sư.
-Không dám, ra mắt Tôn Giả. Mời Tôn Giả vào cốc uống chén trà.
-Hảo.


Mang theo tín vật có thần niệm của Tạ Yến Khách là Huyền Thiết Lệnh, dễ dàng nhận được sự đón tiếp ân cần nhất của toàn thể Dược Vương Cốc.


Dược Vương Cốc lịch sử lâu đời, tại Thập Vạn Sơn Châu cũng coi như là một khối bảo địa, thích hợp trồng trọt dược liệu. Số lượng Luyện dược sư ở đây chiến gần bảy tám phần Luyện dược sư của toàn Thập Vạn Sơn Châu. Dược Vương Cốc không giống môn phái, càng giống một trung tâm nghiên cứu hơn, chuyên nghiên cứu về dược liệu và đan dược. Không chỉ Dược Đạo, còn cả Y Đạo. Dù sao hai đạo này gần như không thể tách rời rồi.


Theo người không ngừng tiến vào Nam Man Hoang Châu, trọng thương là không thể tránh khỏi, Dược Vương Cốc sẽ là trợ lực vững chắc cho Ma Thiên Nhai.
-Lần này ta đến đây là mang theo lời thăm hỏi Tạ lão gia gia tới đại sư. Hai nữa là dẫn đến cho đại sư một hạt giống tốt.
-Trâm Anh ra mắt đại sư.


Đoàn Trâm Anh lập tức hành lễ.
-Nàng là Tiên Thiên Đạo Thể, lại có hứng thú với luyện đan. Hy vọng đại sư nhận nàng làm đồ đệ.
-Tôn Giả quá lời, khối ngọc tốt như vậy, ta sao nỡ từ chối. Phải đa tạ Tôn Giả mới đúng. Ta sẽ nhận nàng làm đồ đệ đích truyền.


-Đồ nhi bái kiến sư phụ.
Đoàn Trâm Anh lập tức làm lễ bái sư.
-Haha đứng lên đi.
Dược Trần Đại Sư mặt mày vui vẻ.


-Còn chuyện thứ ba là hiện tại Ma Thiên Nhai đang tiến hành khai thác Nam Man Hoang Châu, nguồn dược liệu sẽ rất dồi dào, nhưng không luyện thành đan thì cũng không mấy tác dụng, vì vậy ta muốn quý cốc hợp tác cùng Ma Thiên Nhai. Hy vọng đại sư đồng ý.
Dược Trần Đại Sư nghe vậy liền hai mắt toả sáng.


-Chuyện tốt như vậy, ta sao nỡ từ chối chứ.
Đôi bên đạt thành hợp tác, vui sướng.
-Dược Trần Đại Sư, ta cũng hiểu đôi chút luyện đan, chi bằng chúng ta trao đổi chút.
Ta cũng là người trong ngành.
Gặp mặt đương nhiên là trao đổi một phen.
-Vậy thì còn gì bằng.


Dược Trần Đại Sư vui vẻ đồng ý.
Luyện đan, là có liên quan mật thiết đến tu vi cảnh giới. Thất giai luyện đan, cách thức khác hẳn lục giai.


Dược Trần Đại Sư mới chỉ là Linh Niệm Cảnh, nhưng cũng đã là đỉnh phong. Lão đã tích luỹ đủ, chỉ cần bước ra một bước, là có thể thành tựu Nguyên Thần Cảnh. Dựa vào đan đạo thành tựu thất giai, trong lịch sử cũng có rất nhiều. Điển hình là người khai sáng Dược Vương Cốc, Dược Hoàng. Dược Hoàng vốn gọi là Dược Vương, vì lão là Linh Niệm Cảnh, nhưng sau khi lão đột phá thất giai, chuyển sang tự xưng Dược Hoàng, cũng không đổi tên cốc, vẫn gọi là Dược Vương Cốc.


Đáng tiếc qua vài lần Luân Hồi, cũng chưa từng nghe thấy Dược Trần Đại Sư đột phá Nguyên Thần Cảnh bao giờ.
-Đại sư, đây là đan phương Tiên Thiên Đan và một số kiến giải của ta về luyện chế Tiên Thiên Đan. Xin đại sư xem qua.
-Ồ, vậy ta cũng không khách khí.


Dược Trần Đại Sư cầm lấy mấy trang giấy ta viết trước khi đến đây, chăm chú xem. Biểu cảm rất là đặc sắc. Ta cùng Đoàn Trâm Anh ở một bên ăn bánh uống trà, cũng không làm phiền lão.


-Đa tạ Tôn Giả, hôm nay lão được lợi lớn rồi. Tuy rằng thủ pháp luyện chế của Nguyên Thần Cảnh ta không bắt chước được, nhưng cũng mở mang nhiều điều.
-Đại sư, ngươi cảm thấy bản thân có mấy thành có thể đột phá thất giai?


-Không giấu gì Tôn Giả, lão mắc kẹt tại lục giai đã mấy chục năm, hiện nay cũng không hy vọng nữa. Ngược lại đồ đệ mới nhận này của ta rất có hy vọng.
Dược Trần Đại Sư nhìn Đoàn Trâm Anh với ánh mắt rất là yêu thích.


-Nàng là chắc chắn. Nhưng đại sư thành tựu thất giai đối với ta mà nói có giúp đỡ rất lớn, nên cũng định nghĩ cách một chút.
Đột phá Nguyên Thần Cảnh, hiện tại ta có biết ba cách.


Một là nhét đầy hồn nguyên nuôi dưỡng linh hồn, để đến khi linh hồn lớn mạnh đến cực hạn, sẽ sinh ra biến đổi, linh niệm thăng hoa thành thần niệm, từ đó thành tựu Nguyên Thần Cảnh. Nguyên thần cũng không phải là dạng cao cấp hơn của linh hồn, mà chỉ đơn thuần là một khối chân khí thay thế thân thể chứa đựng được linh hồn mà thôi. Ta đột phá thất giai chính là dùng cách này. Nhưng cũng không chắc chắn trăm phần trăm. Như Dược Trần Đại Sư, hẳn là đã đem linh hồn nuôi dưỡng đến cực hạn, nhưng vẫn không đột phá được.


Hai là có một cường giả Nguyên Thần Cảnh có độ tương thích cao cùng võ giả lục giai cần đột phá, ví dụ như đồng môn, cha con, hiến tế linh hồn bản thân để lục giai nuốt chửng, từ đó đột phá thất giai. Độ tương thích càng cao, khả năng thành công càng cao.


Cách thứ ba, đơn giản nhất, cũng mơ hồ nhất. Ngộ. Chỉ cần ngộ, thì không những thất giai, bát giai cũng đột phá được.


-Tôn Giả có lòng. Nhưng như ta muốn đột phá, cần phải ngộ mới được. Không biết Tôn Giả hiện tại có rảnh không, có thể luyện đan cho lão phu xem một lần. Biết đâu ta lại có thể ngộ được.
-Ta cũng rảnh, vậy bắt đầu luôn đi.


Nguyên Thần Cảnh luyện đan, các bước cũng không khác biệt so với lục giai. Chỉ là trong quá trình, dựa vào sự cường đại của thần niệm, khống chế hoàn mĩ quá trình thành đan, từ đó nâng cao được chất lượng và tăng cao khả năng thành đan. Như ta luyện Tiên Thiên Đan, đã là tỷ lệ trăm phần trăm thành đan.


Ta luyện đan rất nhanh, nhưng cũng làm rõ ràng, để Dược Trần Đại Sư và Đoàn Trâm Anh quan sát kĩ càng.
-Hôm nay lão phu được lợi lớn, đa tạ Tôn Giả.
-Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi.
Ta khoát tay.
-Không biết đại sư có cái nhìn gì về linh đan?


Dược Trần Đại Sư suy nghĩ một hồi kĩ càng, mới trả lời.


-Lão phu cũng có nghiên cứu về linh đan, cũng tạo được linh đan. Nhưng sau khi nghiên cứu một thời gian thì cảm thấy linh đan không được tiện lợi. Thứ nhất là về số lượng, gần như là hy sinh mười viên đan dược cùng loại mới tạo được một viên linh đan, mà dược lực của linh đan cũng không tăng mười lần, cùng lắm là năm sáu lần mà thôi. Thứ hai là dược lực của đan dược quá mạnh như linh đan, không trong khống chế, cũng không phải là chuyện tốt. Linh đan cũng chỉ dùng tốt đối với chuyện tu luyện và đột phá, dùng trị thương hay chữa bệnh chỉ khiến thương tật càng thêm nặng.


-Đại sư nói phải.
Linh đan, ta dùng nhiều nên cũng rõ ràng.
Dược Trần Đại Sư không hổ là nhất đại trí giả, đáng để tôn kính.
-Đại sư ngươi nhìn xem.
Ta cầm lên một viên Tiên Thiên Đan.
Trong lòng bàn tay loé lên ánh sáng.
Lại mở tay ra.


Trên Tiên Thiên Đan đã hiện lên những đường vân vàng óng, vô cùng đẹp mắt.
-Đây là…linh đan.
Dược Trần Đại Sư không nhịn được kinh ngạc thốt lên.
-Đúng vậy. Là linh đan. Chiếc nhẫn trên tay ta gọi là Ngự Linh Giới. Có thể đem đan dược biến thành linh đan.


-Bảo vật mang uy năng như vậy, sợ là đã ngang với Thiên Khí. Nhưng ta giờ mới nghe thấy, còn được nhìn thấy, đúng là may mắn.
Về mặt nào đó, Luân Hồi Bảo Khí đúng là sánh ngang Thiên Khí, ít nhất Linh Viêm cũng không phá được Linh Tê Thông Tâm.


Người như Dược Trần Đại Sư, tác dụng của Ngự Linh Giới cũng không lớn, cho nên cũng không hề nổi lòng tham. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, nhưng bảo vật trong tay Nguyên Thần Cảnh, ai dám tới cướp?
-Nếu như có thể luyện được Nguyên Thần Đan, lại phú linh. Tin chắc có thể khiến đại sư đột phá thất giai.


-Haha Tôn Giả, theo như kiến thức thô lậu của lão, Nguyên Thần Đan chưa từng xuất hiện trong lịch sử Cửu Châu. Mà Tôn Giả cũng biết, Tiên Thiên Cảnh là một cửa ải lớn, mới cần đan dược đột phá. Cường Cảm Cảnh và Linh Niệm Cảnh lại gần như không có bình cảnh. Mà Nguyên Thần Cảnh lại là một cửa ải khó khăn hơn nhiều lần Tiên Thiên Cảnh.


Kiến thức của Dược Trần Đại Sư rất rộng, cũng rất chuyên sâu. Cho dù là Cửu Châu đệ nhất Luyện dược sư Vương Trùng Dương có khi cũng không bằng.
-Là chưa từng có, mà không phải không có.
Ta nhìn lão cười.
-Ý Tôn Giả là?
Dược Trần Đại Sư hỏi gấp.


Ta lấy ra một chồng sách, mười ba cuốn.
Dược Trần Đại Sư cầm một cuốn lên xem.
Nguyên Thần Đan.


Mười ba cuốn sách dày cộm này chính là đan phương Nguyên Thần Đan. Thứ này là ta nhịn đau đổi từ trong Thiên Địa Thanh Lâu ra đấy. Thiên Địa Thanh Lâu chỉ cung cấp mấy thứ đan dược liên quan đến ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Còn thứ như Nguyên Thần Đan, cần tự mình luyện chế. Nhưng có đan phương, đã là may mắn rồi.


Nhưng mà chỉ đan phương, đã rất rắc rối, luyện ra đan dược, còn phức tạp vô cùng.


-Đại sư, ta tuy rằng có thể luyện Tiên Thiên Đan vô cùng thuần thục, nhưng đối với đan đạo cũng không chuyên tâm. Cho nên lần này đến đây ngoài việc nhờ đại sư nhận Đoàn Trâm Anh làm đồ đệ, còn là muốn nhờ đại sư nghiên cứu luyện chế dùm Nguyên Thần Đan. Về vấn đề dược liệu, Ma Thiên Nhai sẽ toàn lực cung cấp. Mong đại sư nhận lời.


-Đây là vinh hạnh của lão phu.
-Vậy mọi sự xin nhờ đại sư rồi.
Chuyến đi Dược Vương Cốc thành công tốt đẹp.
Dược Trần Đại Sư cũng đồng ý cử một đoàn y sư đi Ma Thiên Nhai, để phục vụ chữa thương và phân loại dược liệu.