Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 62: Nam Cung Gia bí sử (1)

Nam Cung Vấn Thiên là một kẻ xuyên không.
Tên cũ không cần nhắc tới, bây giờ hắn gọi là Nam Cung Vấn Thiên.
Là kết quả của cuộc tình vụng trộm của gia chủ Nam Cung Gia, Nam Cung Dật và một nữ tử dân thường.


Là một kẻ đam mê truyện tranh, hắn đương nhiên biết bốn chữ Nam Cung Vấn Thiên có ý nghĩa gì. Nhưng mà đây cũng không phải thế giới trong truyện tranh, mà là một thế giới khác biệt.
Cho nên vừa xuyên không, hắn cùng mẫu thân đã bị thích khách giết chết.
Nhưng mà hắn lại trùng sinh.


Vất vả cùng mẫu thân đi chạy trốn, mẫu thân bị thích khách đuổi theo giết chết, mà mình thì may mắn trốn được một kiếp. Đối với mẫu thân trên trời rơi xuống này, Nam Cung Vấn Thiên cũng không nhiều tình cảm, cho nên cũng không đau lòng lắm, trốn chui trốn nhủi tại Hỗn Loạn Sơn Mạch. Nhưng mà Hỗn Loạn Sơn Mạch danh xứng với thực, vô cùng hỗn loạn. Một đứa nhóc bốn tuổi như hắn làm sao mà tự sống nổi, cho nên hắn rất nhanh lại trùng sinh.


Đến tận lần trùng sinh này hắn mới chính thức bước lên con đường tu luyện.
Nam Cung Dật đến đón mẫu tử hắn nhận tổ quy tông.
Nam Cung Vấn Thiên trở thành tam thiếu gia Nam Cung Gia.


Nhưng mẫu thân hắn chỉ có thể không danh không phận ở lại trong Nam Cung Gia, bởi vì nàng chỉ là người thường. Đây là thế giới siêu phàm, là thế giới của võ giả. Song mẫu thân cũng không cần làm những việc của hạ nhân, hàng ngày chỉ cần chăm lo ăn mặc cho Nam Cung Vấn Thiên là được.


Tuy rằng hắn từ khi bước vào Nam Cung Gia chỉ bốn tuổi, đã bắt đầu nỗ lực tu luyện, mong ước bước lên đỉnh cao võ đạo, quân lâm thiên hạ, ngạo thị quần hùng, như bao tiền bối xuyên không khác. Nhưng mà đời cũng chưa được như ý, Nam Cung Vấn Thiên thiên phú tu luyện rất phế vật. Mười năm trôi qua cũng chưa thể đột phá nhị giai.


Quan trọng nhất, hắn tuy là kẻ xuyên không, nhưng lại không có hệ thống.
Mà hắn cũng dần phát hiện ra vấn đề.
Hắn không phải là kẻ xuyên không duy nhất.


Hai tỷ tỷ Nam Cung Hà Duyên và Nam Cung Ân Trí từ nhỏ đã vô cùng lanh lợi, thành lập một cái nhãn hiệu thời trang gọi Bí Ẩn của Phương Đông. Nhìn quần áo hai nàng may ra, Nam Cung Vấn Thiên liền biết hai nàng cũng là kẻ xuyên không. Hai tỷ tỷ tu luyện thần tốc, chớp mắt đã là võ giả tam giai, nhưng đã rất lâu rồi chưa đột phá Tiên Thiên.


Theo thời gian trôi đi, lại ở trong đại gia tộc như Nam Cung Gia, kiến thức của Nam Cung Vấn Thiên tăng lên nhanh chóng, hắn cũng biết Tiên Thiên cường giả đã là kẻ đứng trên tầng cao nhất không chỉ ở Nam Cung Thành, Thập Vạn Sơn Châu mà còn của cả Cửu Châu bao la rộng lớn. Cho nên không có hệ thống, muốn đột phá Tiên Thiên là cực khó. Mà cũng biết mình không có hệ thống, Nam Cung Vấn Thiên cũng không vội vàng, an tâm từ từ tu luyện.


Tình hình lần trùng sinh này đã đủ để hắn thoả mãn.


Tiên Thiên Cường Giả sinh ɖu͙ƈ ít ỏi, cho dù là phế vật, cũng rất quý giá. Nên Nam Cung Vấn Thiên ở Nam Cung Gia cũng được đủ tôn trọng. Tuy rằng không được như hai tỷ tỷ, uy phong bát diện. Nam Cung Hà Duyên chỉ bên phải, cả Nam Cung Gia chuyển động qua phải, Nam Cung Ân Trí chỉ bên trái, cả Nam Cung Gia liền dời sang trái. Nam Cung Vấn Thiên không phải là người ngạo mạn, ngược lại rất tự biết mình, cho nên cố gắng ẩn nhẫn, để phụ thân Nam Cung Dật rất hài lòng.


Trong ấn tượng của Nam Cung Vấn Thiên, Nam Cung Dật tuy ít nói, cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt hắn. Nhưng đó là một vị phụ thân uy nghiêm. Toàn bộ người Nam Cung Gia đối với phụ thân rất là tôn kính, không ai dám hai lời. Kể cả đại nương Đông Phương Thuỵ Vân. Mà hắn cũng nhận thấy ra tình cảm phụ thân và đại nương rất tốt, cũng không biết vì sao hắn lại ngoại tình, và cũng không biết sao phụ thân có thể để đại nương đồng ý cho hắn và mẫu thân về ở trong Nam Cung Gia.


Ngày đầu hắn gặp đại nương, Đông Phương Thuỵ Vân phát ra ánh mắt băng lãnh đầy sát khí, để hắn như rơi vào hầm băng, cả hắn và mẫu thân đều run lẩy bẩy không ngừng. Sau đó hắn mới biết đó cũng không chỉ là sát ý đơn thuần, mà đại nương Đông Phương Thuỵ Vân là cường giả Linh Niệm Cảnh, có thể đem sát ý hoá thành thực chất, cũng chính là sát khí. Khi đó nàng đúng là căm hận hai mẫu tử hắn cực kì. Mà theo phụ thân Nam Cung Dật nắm tay nàng một cái, đại nương Đông Phương Thuỵ Vân sắc mặt giãn ra, thu hồi sát khí, để hắn thuận lợi nhận tổ quy tông.


Nam Cung Thành theo Ma Thiên Nhai không ngừng phát triển vượt bật, cũng được ăn theo rất nhiều, càng lúc càng đông đúc, cũng càng lúc càng phồn hoa. Hiện nay tấc đất tấc vàng không sai.
Cao thủ nhiều như mây trời, cường giả đông như lá rụng.
Nhưng Nam Cung Gia vẫn là chủ Nam Cung Thành.


Nam Cung Vấn Thiên và mẫu thân có một biệt viện riêng Nam Cung Gia, ở ngay trung tâm Nam Cung Thành, đã là đãi ngộ cực cao. Nơi đây cũng không có hạ nhân phục vụ, một mình mẫu thân là đủ rồi, cho nên ngược lại rất yên tĩnh.
Keng keng keng
Nam Cung Vấn Thiên cầm kiếm không ngừng đánh tới.


Là kiếm pháp gia truyền của Nam Cung Gia.
Mà phụ thân hắn, Nam Cung Dật hiếm hoi đến đây chỉ điểm tu luyện cho hắn. Nhưng mà Nam Cung Dật cường đại đến không tưởng tượng, chỉ dạy ít nhiều, đã đủ để Nam Cung Vấn Thiên tiến bộ thần tốc.
-Hôm nay đến đây thôi.


Một kiếm nhẹ nhàng đẩy lùi Nam Cung Vấn Thiên, Nam Cung Dật lên tiếng.
-Ngươi vừa đột phá nhị giai, cần củng cố tu vi, không cần vội vàng.
Nam Cung Dật giọng nói trầm ổn, không lạnh lùng cũng không ấm áp.
-Vâng, phụ thân.


Nam Cung Vấn Thiên tôn kính đáp. Đối với Nam Cung Dật hắn đúng là hết mực tôn kính. Tuy không thường xuyên gặp hắn, cũng gần như không nhìn mẫu thân, nhưng cho dù hắn thiên tư phế vật, tài nguyên tu luyện vẫn cuồn cuộn không ngừng. Đan dược không bao giờ thiếu, thậm chí còn là linh đan. Nam Cung Vấn Thiên hiện tại cũng không phải cái gì cũng không biết, mười năm này ngoại trừ tu luyện, hắn không ngừng học tập. Nam Cung Vấn Thiên đã biết hắn có thể không ngừng trùng sinh. Thứ hắn cần nhất không phải là công lực, mà là kiến thức, đây là thứ duy nhất có thể theo hắn trùng sinh.


Nếu muốn đạt đến đỉnh phong võ đạo, hắn cần giải quyết thiên phú tu luyện phế vật của mình trước. Thế giới này rất thần kì, đảm bảo không thiếu cách nâng cao thiên phú.


Cho nên đối với phụ thân Nam Cung Dật không vì thiên phú tu luyện của hắn phế lòi mà ghét bỏ, ngược lại còn không ngừng cổ vũ, cung cấp tài nguyên, để Nam Cung Vấn Thiên vô cùng cảm kích, cũng tôn kính phụ thân cực kì.
-Ngươi dậy thì rồi?
-Vâng, phụ thân, ta đã dậy thì rồi.


-Ừm, ngươi tu luyện quá chậm, ta có một môn song tu công pháp, giờ truyền cho ngươi, có thể khiến ngươi nâng cao tốc độ tu luyện.
Nam Cung Dật cũng không để Nam Cung Vấn Thiên phản đối hay đồng ý, điểm ngón trỏ lên mi tâm hắn, trực tiếp truyền Nhân Sinh Công vào trong đầu.


-Ta sắp tới phải bế quan. Ngươi có thể tìm đại nương chỉ điểm ngươi tu luyện.
Nam Cung Dật cười một cái đầy thâm ý.
Sau đó hư không tiêu thất tại chỗ, để lại Nam Cung Vấn Thiên ngơ ngác đứng trong sân nhỏ.
#
Phụ thân Nam Cung Dật bế quan thật rồi.


Cũng không cần Nam Cung Vấn Thiên đi nhờ vả, đại nương Đông Phương Thuỵ Vân trước một bước tự mình tìm hắn chỉ dẫn hắn tu luyện.


Kiếm trong tay Nam Cung Vấn Thiên đâm tới Thuỵ Vân Phu Nhân, dùng toàn lực. Bởi thiên phú tu luyện phế vật, một sớm một chiều cũng không tiến triển được, cho nên Nam Cung Vấn Thiên dốc lòng vào luyện kiếm. Ở phương diện này hắn đúng là đạt được không ít thành tựu.
Kiếm nhanh và mạnh, hữu lực mà tinh chuẩn.


Nhưng vào lòng bàn tay của Thuỵ Vân Phu Nhân, lại tựa như đâm vào bông, không vang lên bất kì tiếng động nào.
Bài Vân Chưởng của nàng đã luyện đến cảnh giới rất cao.
Hai bàn tay phát ra khí trắng, tựa như vẽ mây trong không khí, rất là xinh đẹp.
Nhưng mà không xinh đẹp bằng chính nàng.


Chiều cao Thuỵ Vân Phu Nhân tận một thước bảy lăm, cao mà không gầy. Còn đi thêm guốc cao gót, để đôi chân nàng lộ ra hai bên tà áo càng thêm miên man, tròn đầy và nuột nà. Mông nàng thật lớn, mà eo lại nhỏ gọn tinh tế. Thắt lưng buộc ngang rốn, tà áo xẻ từ tận dưới thắt lưng, để lộ cả rãnh bẹn, vô cùng quyến rũ. Tà áo phía trước như dính chặt vào, che kín cảnh đẹp giữa hai chân, để người nhìn vào cũng không biết nàng có mặc qυầи ɭót hay không, nhưng cũng khiến nam nhân máu nóng sôi sục. Mà trước ngực không mặc áo lót, vạt áo chéo từ trên vai xuống dưới thắt lưng, lộ ra một mảng da thịt trắng muốt. Hai nhũ cầu cực tròn và căng đầy, ép sát vào nhau tạo thành một khe rãnh mê người. Theo thân hình nàng di động, rung lắc trong áo không ngừng, nhưng tuyệt đối không để lộ hai nhũ đầu cho Nam Cung Vấn Thiên thấy.


Mà Nam Cung Vấn Thiên cũng không tệ, ổn định tinh thần, không để cảnh đẹp trước mặt mê hoặc, dùng kiếm làm tâm, vẫn không ngừng đánh về phía Thuỵ Vân Phu Nhân.
Hắn vẫn nhớ rõ sát khí kinh khủng của Thuỵ Vân Phu Nhân khi đó.


Còn điểm nữa là Thuỵ Vân Phu Nhân bình thường cũng ăn mặc lộ liễu quyến rũ như vậy. Cho nên dù nhớ lại câu nói và nụ cười đầy thâm ý của phụ thân Nam Cung Dật trước khi bế quan, Nam Cung Vấn Thiên cũng không dám mạo hiểm.
-Không tệ.


Thuỵ Vân Phu Nhân một chưởng đẩy lui Nam Cung Vấn Thiên. Miệng thì tán thưởng, mắt thì mị ý bắn tung toé, cười lên một cái phong tình vạn chủng.
-Đa tạ đại nương khen ngợi.
Nam Cung Vấn Thiên không mất lễ tiết, chắp tay cung kính đáp.


Thuỵ Vân Phu Nhân cẩn thận đánh giá đứa con hoang của phu quân một cái. Giống y hệt Nam Cung Dật năm khi gặp nàng, soái khí miên miên, bá khí mang mang. Đó cũng là khuôn mặt đã đánh cắp trái tim nàng, để nàng từ Đông Phương Thành trù phú giàu có, bỏ đi hết thảy theo nó về với Nam Cung Thành nghèo nàn này.


Mĩ phu nhân nhớ lại chuyện cũ, có chút phẫn nộ.
Nhưng rất nhanh liền nhận ra điểm khác biệt trên người Nam Cung Vấn Thiên, thành thục hơn Nam Cung Dật rất nhiều. Trầm ổn và chắc chắn, không giống như Nam Cung Dật ngu ngốc và kiêu ngạo.


Nhưng cũng đồng dạng, thân thể vừa dậy thì đã khá cao lớn, soái khí ngời ngời, đúng chuẩn mĩ thiếu niên Cao Phú Soái. Mà mặt Nam Cung Vấn Thiên không đỏ, tim đập không nhanh, nhưng dưới quần nhô lên thành một lều trại cao ngất, hiển nhiên ƈôи ȶhịȶ không nhỏ.


Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả không phải là thứ nhị giai gà mờ như hắn có thể chống lại.
Nhưng đến mức nãy vẫn giữ được bình tĩnh.
Nam Cung Vấn Thiên rất là không tệ rồi.


Thuỵ Vân Phu Nhân nhìn háng Nam Cung Vấn Thiên một cái, lần này thì Nam Cung Vấn Thiên đã đỏ mặt lên, ánh mắt lảng tránh nhìn sang một bên, ngại ngùng gãi đầu.
-Xin lỗi đại nương, ta không biết tại sao nó thế.


Nhìn bộ dạng Nam Cung Vấn Thiên như một đứa trẻ mắc lỗi, rất là dễ thương, trong lòng vốn đã ngứa ngáy cực kì, lập tức nhịn không được rồi. Cũng không phải chỉ mình Nam Cung Vấn Thiên bị ɖu͙ƈ hoả đốt người.


Vù một tiếng, thân ảnh Thuỵ Vân Phu Nhân hoá thành mây khói, biến mất tại chỗ, đột ngột xuất hiện ngay bên cạnh Nam Cung Vấn Thiên, ghé vào bên người hắn. Tay ngọc không ngại ngùng áp vào đũng quần nhô cao của Nam Cung Vấn Thiên, cách quần vuốt ve ƈôи ȶhịȶ đã cứng rắn của hắn.


-Thiên nhi, ngươi thật hư, nói xem đại nương nên phạt ngươi thế nào đây.
Hơi thở thơm ngát thổi bên tai, lập tức khiến tim Nam Cung Vấn Thiên gia tốc.
-Ta, ta không biết, mặc đại nương định đoạt.


Nơi đây là biệt viện của Thuỵ Vân Phu Nhân, Nam Cung Dật đã bế quan ở Ma Thiên Nhai, bình thường cũng không có người qua lại. Trừ lần đầu Thuỵ Vân Phu Nhân chủ động đến biệt viện của Nam Cung Vấn Thiên chỉ điểm hắn võ công, sau đó đều là hắn đến đây.


Mà trải qua vài buổi rào trước đón sau, Thuỵ Vân Phu Nhân đến hiện tại đã không nhịn được nữa, quyết định ngửa bài trước.


Thuỵ Vân Phu Nhân không kiêng nể gì cả, cười một cái thiên kiều bá mị, đưa đôi môi hồng thắm khoá chặt lấy môi Nam Cung Vấn Thiên, hôn ngấu nghiến, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Khổ cái Nam Cung Vấn Thiên trước Luân Hồi cũng vẫn là trinh nam, còn chưa từng nắm tay nữ nhân, sau Luân Hồi thì trôi qua rất thảm, bị mĩ nhân tuyệt thế như Thuỵ Vân Phu Nhân hôn lấy, đờ ra một lúc không biết làm gì cho phải.


Nhưng mà ȶìиɦ ɖu͙ƈ là bản năng của con người, cho nên Nam Cung Vấn Thiên lập tức làm ra đáp lại, cử động môi, ngấu nghiến hai cánh môi hồng mềm mại của Thuỵ Vân Phu Nhân, tham lam ʍút̼ lấy nước bọt ngọt ngào của nàng. Nhưng mà động tác của hắn khá vụng về, nữ nhân tinh tế như Thuỵ Vân Phu Nhân, đương nhiên nhận ra.


-Thiên nhi, hôn không phải như vậy đâu. Ngươi chưa từng hôn nữ nhân sao?
Thuỵ Vân Phu Nhân nhả môi hắn ra, cười một cái.
-Đại nương, ta chưa từng.
-Vậy để đại nương dạy ngươi. Từ từ thôi, đừng vội vàng.
Mĩ ɖâʍ phụ nói xong lại khoá lấy môi tiểu nam nhân.


Lần này Nam Cung Vấn Thiên đã hôn được nhẹ nhàng hơn nhiều, từ từ thưởng thức môi thơm của mĩ phu nhân. Thuỵ Vân Phu Nhân hôn môi một hồi, chủ động duỗi cái lưỡi thơm mềm vào trong miệng hắn quấy loạn, để Nam Cung Vấn Thiên rên lên ư ử. Tay phải nàng ôm lấy sau gáy giữ chặt lấy đầu Nam Cung Vấn Thiên, tay trái cầm lấy tay phải tiểu nam nhân đưa vào trong áo, để hắn bóp chặt lấy nhũ cầu căng đầy của mình. Tay trái mĩ ɖâʍ phụ lại đưa xuống cách quần xoa lấy ƈôи ȶhịȶ như muốn nổ tung của Nam Cung Vấn Thiên.


Toàn thân nhận lấy kích thích, Nam Cung Vấn Thiên hưng phấn muốn nổ tung, tim đập cực nhanh, hơi thở dồn dập. Tay ngọc Thuỵ Vân Phu Nhân cảm nhận được ƈôи ȶhịȶ của hắn đang co giật không ngừng, liền rời khỏi môi tiểu nam nhân.
-Xem ngươi kìa, thoải mái sao hihi
Thuỵ Vân Phu Nhân cười lên thật ɖâʍ đãng, cũng thật xinh đẹp.


-Đại nương, ta chưa từng cảm thấy thoải mái thế này hộc hộc
Nam Cung Vấn Thiên hơi thở hổn hển đáp.
-Cho ngươi thoải mái hơn.


Thuỵ Vân Phu Nhân nói rồi, ngồi xổm xuống đất, hai tay cởi quần Nam Cung Vấn Thiên ra, móc ra ƈôи ȶhịȶ của hắn. Vừa dài vừa thô, rất hợp mị nhãn của nàng, để hai mắt mĩ ɖâʍ phụ chốc lát phát ra ánh sao.
-Thật đáng yêu hihi


Mĩ phu nhân cười một cái há ra môi hồng ướt át, không vì bị nam nhân tham lam gặm nhấm mà nhạt màu, ngậm lấy quy đầu đỏ hồng của Nam Cung Vấn Thiên vào miệng. Thuỵ Vân Phu Nhân ánh mắt mở to ra như ăn được một món ngon, si mê ʍút̼ lấy. Còn dùng đầu lưỡi mềm mại cuốn xung quanh quy đầu, từ đỉnh cho đến thắng, không sót chỗ nào. Đầu nàng bắt đầu đong đưa tới lui, nhả ra nuốt vào ƈôи ȶhịȶ thô dài của Nam Cung Vấn Thiên. Còn chưa đã nghiền, một tay nàng còn vói xuống dưới háng của chính mình, xoa lấy âʍ ɦộ múp máp, ɖâʍ thuỷ tích trữ từ khi trượng phu bế quan như lũ vỡ đê trào ra, ướt đẫm lòng bàn tay mĩ phu nhân, nhỏ giọt trên đất.


-A…đại nương…cảm giác lạ quá…a…ta chịu hết nổi…ư


Nam Cung Vấn Thiên như rên thét lên, khoái cảm kịch liệt từ ƈôи ȶhịȶ từ cột sống lan tràn, chiếm cứ lấy thân thể. Thuỵ Vân Phu Nhân dừng đong đưa đầu, hai cánh môi gắt gao ép sát quy đầu, đưa tay dính ướt ɖâʍ thuỷ của chính nàng lên cầm lấy ƈôи ȶhịȶ nam nhân xóc mạnh.
-A…a…a…hộc


Toàn thân Nam Cung Vấn Thiên căng cứng, ƈôи ȶhịȶ co giật trong miệng Thuỵ Vân Phu Nhân, quy đầu tê dại không ngừng phun trào tinh dịch nóng hổi. Mà mĩ phu nhân cũng không hề khó chịu tinh dịch bắn phá khoang miệng của nàng, toàn bộ đón lấy. Đến khi Nam Cung Vấn Thiên bắn hết tinh, Thuỵ Vân Phu Nhân còn tham lam dùng tay siết nhẹ lấy ƈôи ȶhịȶ, môi ʍút̼ chặt, dường như muốn ʍút̼ hết tinh dịch của hắn.


Bàn tay mềm mại cầm lấy vẫn vuốt ve.


Mĩ phu nhân ngậm tinh dịch đầy trong miệng, dưới ánh mắt nóng rực của Nam Cung Vấn Thiên, đem toàn bộ tinh dịch của hắn nuốt xuống bụng. Cảnh tượng ɖâʍ mỹ như vậy, để ƈôи ȶhịȶ của hắn không mềm nổi, lại giật lên một cái trong bàn tay vuốt nhẹ của Thuỵ Vân Phu Nhân, vẫn cứng rắn như thép.


-Tiểu Thiên, tinh dịch của ngươi vừa tanh vừa chát, nhưng mà đại nương rất ưa thích hihi
Thuỵ Vân Phu Nhân đứng dậy, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, bộ dạng thèm thuồng như còn chưa đã.
-Ngươi muốn biết tinh dịch của mình có vị gì không?


Ánh mắt Thuỵ Vân Phu Nhân trở nên tinh nghịch và nguy hiểm, không để Nam Cung Vấn Thiên có cơ hội từ chối, một tay quặp lên bả vai khống chế thân thể hắn, môi từ từ đưa tới, chạm lên môi Nam Cung Vấn Thiên, khoá chặt môi hắn. Mĩ ɖâʍ phụ vừa tham lam ngấu nghiến đôi môi của tiểu nam nhân, vừa cố gắng bài tiết ra càng nhiều nước bọt, mang theo vị tanh tưởi của tinh dịch, đưa vào trong miệng hắn.


Không thể chống cự, Nam Cung Vấn Thiên học được cách hưởng thụ, mùi vị ɖâʍ ɖu͙ƈ đến cực hạn, để hắn hưng phấn đến mê muội.
-Hihi Tiểu Thiên, ngươi thật ngoan. Đi phòng ta.


Thuỵ Vân Phu Nhân cầm lấy ƈôи ȶhịȶ kéo về trước, thay vì dắt tay, lại dắt ƈôи ȶhịȶ, kéo Nam Cung Vấn Thiên lẽo đẽo theo sau, hướng về khuê phòng của nàng tiến tới.
Vào phòng.


Thuỵ Vân Phu Nhân trong huyệt đã ngứa ngáy cực kì, ɖâʍ thuỷ chảy ròng ròng trong bắp đùi trắng muốt. Dây lưng cởi, áo dài rớt xuống đất, thân thể hoàn mĩ tuyệt vời không giữ lại gì hiển hiện trước mặt Nam Cung Vấn Thiên.


Cho dù là ở thời đại intenet nở rộ, Nam Cung Vấn Thiên lên mạng thường xuyên, thấy tận mĩ nữ năm châu, hắn cũng chưa từng thấy ai đẹp đến hoàn mĩ như Thuỵ Vân Phu Nhân.
Hoa hậu cũng không bằng.


Nàng tựa như bước ra từ trong bìa tạp chí. Tựa như một tác phẩm nghệ thuật được tạo ra bởi những nhà trang điểm và nhϊế͙p͙ ảnh gia tài năng nhất thế giới. Khuôn mặt tự nhiên không chút son phấn, mà tươi thắm đầy màu sắc. Môi thắm má hồng, ngũ quan tinh xảo cân đối vô cùng, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt hình trứng lại có nhiều nét ôn nhu hiền thục. Mà thân thể nàng cao ráo lại đầy đặn, ngực to, eo thon, mông vểnh, đường cong cực kì nóng bỏng. Làn da nàng trắng mịn như mây trắng giữa trời xanh, không sờ cũng đã thấy mềm mại vô cùng, không hổ là mang tên Thuỵ Vân.


Thuỵ Vân Phu Nhân đá guốc cao sang một bên, tiến tới nằm ngửa trên giường, hai chân dang rộng.
-Tiểu Thiên, mau tới đây, giúp đại nương giải ngứa, huyệt đại nương đã ngứa đến không được.
Mĩ phu nhân hướng tiểu nam nhân đưa ra lời mời hoan lạc.
-Ta tới liền.


Nam Cung Vấn Thiên như gào lên, nhảy lên trên người Thuỵ Vân Phu Nhân, quy đầu hung hăng đâm chọt vào âʍ ɦộ múp máp của nàng, mãi chưa chuẩn xác tìm được cửa vào.
-A…đừng vội…ư


Thuỵ Vân Phu Nhân chủ động đưa tay xuống cầm lấy ƈôи ȶhịȶ Nam Cung Vấn Thiên, đưa quy đầu đến đúng lối vào mật huyệt của nàng. Nam Cung Vấn Thiên đẩy mông một cái, quy đầu đẩy ra cánh hoa, cũng đẩy ra tầng tầng nếp gấp thịt non bên trong âm đạo, tiến đến tận cuối cùng.


-A…ƈôи ȶhịȶ của ngươi thật thô, thật dài, thật thoải mái…ư
-A…đại nương, ta sướng quá
Mật huyệt của Thuỵ Vân Phu Nhân tuy ướt đẫm ɖâʍ thuỷ, nhưng chặt khít vô cùng, ép chặt lên ƈôи ȶhịȶ Nam Cung Vấn Thiên đem đến vô tận khoái cảm.


-Ngươi từ từ, đừng vội, đúng đúng, đem ƈôи ȶhịȶ rút ra…A…lại cắm vào đến cùng rồi…a… Tiểu Thiên thật giỏi…ư


Lý trí Nam Cung Vấn Thiên đã dần tan mất, cảm giác sung sướng cùng cực đã nhấn chìm hắn. Mông theo bản năng lùi lại, lại dùng sức húc mạnh tới, đem ƈôи ȶhịȶ lút cán đâm vào mật huyệt chặt khít ấm áp của Thuỵ Vân Phu Nhân. Nam Cung Vấn Thiên không ngừng quất cắm, hơi thở trở nên dồn dập, nguyện vĩnh viễn không ngừng lại.


-A…thật đã ngứa…sướng quá…ư…a…mạnh nữa lên…ư


Thuỵ Vân Phu Nhân rên lên thoả mãn, cổ vũ Nam Cung Vấn Thiên tăng thêm sức va chạm âʍ ɦộ của nàng. ƈôи ȶhịȶ của hắn đúng thật là cha truyền con nối, vừa thô vừa dài, cắm lút cán có thể đem cổ tử cung Thuỵ Vân Phu Nhân đội lên, đâm nàng thoải mái cực kì. Nam Cung Vấn Thiên nằm sấp gối đầu lên nhũ cầu căng tràn của mĩ phu nhân, tham lam ßú❤ ɭϊếʍƈ lại nắn bóp, toàn thân khoái cảm sôi trào, nhanh chóng đến cực hạn. Mông nâng lên lại dập xuống hết sức, tốc độ cực nhanh.


Mà Thuỵ Vân Phu Nhân càng đem hai chân dang rộng, để âʍ ɦộ càng thêm nhô lên trước, hứng lấy Nam Cung Vấn Thiên va chạm. Chỗ hai ngươi giao hợp, ɖâʍ thuỷ bị ƈôи ȶhịȶ thô to kéo ra chảy đầy rãnh mông Thuỵ Vân Phu Nhân, thấm ướt cả cúc môn, ướt át ɖâʍ uế vô kể.


Âm thanh rên rỉ của nữ nhân, tiếng thở hồng hộc của nam nhân, thanh âm da thịt va chạm vang dội hoà vào nhau tạo thành một bản hoà nhạc đầy ɖâʍ ɖu͙ƈ, cũng rất mê người.
-Đại nương…a…sướng quá…a…ta bắn…a


Theo cắm rút không ngừng, Nam Cung Vấn Thiên đạt đến cực hạn. Hắn dập mạnh một cái vào âʍ ɦộ Thuỵ Vân Phu Nhân, ƈôи ȶhịȶ đội nhồi lên tử cung, run rẩy dữ dội.
-A…hảo Tiểu Thiên…bắn vào trong…ư…bắn cho đại nương…a…a


Quy đầu Nam Cung Vấn Thiên tê dại, co giật mấy cái, vui sướng xuất tinh. Tinh dịch nóng bỏng tuôn thẳng vào trong tử cung Thuỵ Vân Phu Nhân. Cảm giác ấm nóng cùng kích thích để mĩ phu nhân thân thể cũng co giật một cái, âm đạo siết chặt lấy ƈôи ȶhịȶ của nam nhân, ɖâʍ thuỷ tuôn trào mà ra, hoà quyện cùng tinh dịch, vui sướng đầm đìa.


Thuỵ Vân Phu Nhân ôm chặt lấy tiểu nam nhân nằm sấp trên người nàng, cùng hắn hưởng thụ dư vị tuyệt vời sau cao trào.
-Hảo Tiểu Thiên, ngươi vậy mà có thể khiến đại nương cao trào, thật giỏi.


Cùng con riêng của chồng vụng trộm, vẫn là để Thuỵ Vân Phu Nhân cảm thấy hưng phấn cực kì. Mà Nam Cung Vấn Thiên tuy là lần đầu, nhưng bản lĩnh trên giường của hắn đúng thật là lợi hại. ƈôи ȶhịȶ hắn cắm trong thân thể mê người của Thuỵ Vân Phu Nhân vẫn còn nửa mềm nửa cứng đấy, chỉ cần hơi kích thích một cái, là có thể lại tiếp tục chiến đấu.


-Còn không mau dậy.
Thuỵ Vân Phu Nhân vỗ vai Nam Cung Vấn Thiên một cái. Hắn mang theo vẻ tiếc nuối bò dậy khỏi thân thể mềm mại như mây trời của nàng, đem ƈôи ȶhịȶ ướt sũng nửa mềm nửa cứng rút ra. Tinh dịch trắng đục chảy ra khỏi âm đạo Thuỵ Vân Phu Nhân, ɖâʍ uế và nhớp nháp.


-Xem ngươi kìa, đem huyệt đại nương đều bơm đầy.


Thuỵ Vân Phu Nhân ngồi dậy, cười một cái thiên kiều bá mị, trên mặt hồng hào sau kích tình, xinh đẹp vô hạn. Mà giữa háng nàng thì dính đầy dịch nhờn trắng đục ɖâʍ uế đến cùng cực. Nhìn tác phẩm do mình tạo ra, Nam Cung Vấn Thiên không nhịn được lại thấy hưng phấn, ƈôи ȶhịȶ lại có phản ứng.


-Xem ngươi kìa, vậy mà còn chưa thoả mãn.
Thuỵ Vân Phu Nhân nhìn thấy ƈôи ȶhịȶ của Nam Cung Vấn Thiên dần dần cứng rắn, dài ra, cười một cái, đưa tay vuốt ve ƈôи ȶhịȶ của hắn, chả mấy chốc đã biến ƈôи ȶhịȶ trở lại cứng rắn như thép.
-Nào mau nằm xuống, để đại nương cho ngươi thoải mái.


-Vâng đại nương.


Nam Cung Vấn Thiên y lời nằm ngửa trên giường, ƈôи ȶhịȶ chỉ thẳn lên trên, bộ dạng khá hung dữ. Nhưng Thuỵ Vân Phu Nhân không hề sợ hãi, ngược lại yêu thích cực kì. Nàng vận công đem tinh dịch Nam Cung Vấn Thiên vừa bắn vào trong mật huyệt đẩy ra thành một bãi trên giường, mặc kệ, cầm lấy khăn lau âʍ ɦộ của mình mấy cái. Sau đó ngôi lên háng Nam Cung Vấn Thiên.


Thuỵ Vân Phu Nhân cầm lấy ƈôи ȶhịȶ nam nhân nhắm ngay huyệt môn, trầm mông ngồi xuống, đem ƈôи ȶhịȶ nuốt hết vào trong âm đạo.
-Tiểu Thiên, đại nương làm ngươi sướng sao?
Thuỵ Vân Phu Nhân không ngừng nâng mông dập xuống, tiếng bạch bạch mông bự va vào đùi Nam Cung Vấn Thiên vang lên không ngừng, trầm thấp và êm ái.


-Đại nương, ta rất sướng, sướng muốn chết.
Thuỵ Vân Phu Nhân cười lên một cái nguy hiểm. Vừa rồi nàng đã cao trào một lần, hiện tại cũng không ngứa, bắt đầu nghĩ cách chơi đùa món đồ chơi mới dưới háng nàng lúc này.


Mông Thuỵ Vân Phu Nhân ngồi xuống không động đậy, đem ƈôи ȶhịȶ nuốt hết vào mật huyệt của nàng. Âm đạo Thuỵ Vân Phu Nhân siết nhẹ một cái, chân khí nàng lập tức từ vách âm đạo tràn ra, thẩm thấu vào trong ƈôи ȶhịȶ Nam Cung Vấn Thiên. Chân khí tràn vào thân thể hắn, lấp đầy huyệt đạo vùng bụng dưới, lại ngược dòng lên đan điền, chiếm cứ lấy quyền chủ đạo.


-A…đại nương, ngươi làm gì…á
Cảm giác bất an cùng vui sướng cực kì cùng lúc chiếm lấy trí óc Nam Cung Vấn Thiên.
-Tiểu Thiên, ngươi thả lỏng, đại nương cho ngươi sung sướng lên trời.


Thuỵ Vân Phu Nhân nằm sấp lên người Nam Cung Vấn Thiên, dùng hai phiến môi mềm khoá chặt lấy miệng hắn. Nam Cung Vấn Thiên chỉ còn cách rên lên ư ử, khoái cảm mãnh liệt đang không ngừng theo chân khí của Thuỵ Vân Phu Nhân tuôn trào khắp mỗi một huyệt đạo trong thân thể, như đại hồng thuỷ không thể ngăn cản, nhanh chóng nhấn chìm lý trí Nam Cung Vấn Thiên.


Chân khí của Thuỵ Vân Phu Nhân đi một vòng kinh mạch Nam Cung Vấn Thiên, đem theo sức sống của hắn, lại trở về đan điền, sau đó hội tụ tại ƈôи ȶhịȶ, cùng với tinh dịch tuôn trào trở lại với âm đạo Thuỵ Vân Phu Nhân, sau đó bị mĩ ɖâʍ phụ hút hết vào tử cung.
-Thua xa tinh dịch của phụ thân ngươi.


Thuỵ Vân Phu Nhân nhìn Nam Cung Vấn Thiên đã sướng đến ngu người dưới thân.
Ngồi dây nhả ƈôи ȶhịȶ đã mềm oặt của hắn ra.
-Thật là có chút nhớ nhung phu quân rồi. Không biết hắn bế quan bao lâu.


Khuôn mặt của Thuỵ Vân Phu Nhân bất ngờ lộ ra vẻ ôn nhu bất ngờ, xinh đẹp cực kì. Tiếc rằng hồn phách Nam Cung Vấn Thiên đã bay lên chín tầng trời, nào còn biết gì nữa. Thuỵ Vân Phu Nhân mặc hắn nằm trên giường mơ màng, khoác hờ áo, đi về phòng tắm.
Thuỵ Vân Phu Nhân vừa ngâm mình vừa ngâm ca.


Xưa mây vẫn hay thường lang thang
Ngao du khắp nơi chẳng mỏi mệt
Đến lúc có cơn gió thật lạ
Thổi mây về kề bên đồi kia
Nơi mây đến đây thật nên thơ
Chung quanh núi cao kề bên mây
Núi cứ đứng yên đến hiền hòa
Làm cho mây ngập ngừng không rời xa


Đây là bài hát trượng phu hát cho nàng nghe, nàng cũng rất thích.
Nhớ đến giọng ca vô cùng khó nghe của trượng phu, Thuỵ Vân Phu Nhân bật cười vui vẻ. Tâm tình của nàng hôm nay rất tốt, phát hiện món đồ chơi mới, sau này cứ từ từ chơi đùa. Tiếng hát lại vang lên từ trong phòng tắm, lặp lại liên hồi.


Từ ngày mây ghé qua trời bỏng xanh thêm lời ca
Mây làm ấm núi bao ngày qua thiết tha
Lời cỏ cây nói rằng, mây núi bên nhau thật yêu
Như tơ trời se duyên kiếp nào cùng nhau
Bao năm cứ như chẳng đổi thay
Nhưng nay sắc mây đã đổi màu
Có những lúc mây muốn một mình


Thả trôi đùa vui bên làn gió…