Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 63: Nam Cung Gia bí sử (2)

Trượng phu Nam Cung Dật bế quan được mấy tháng rồi.
Nhưng Thuỵ Vân Phu Nhân cũng không cô đơn, không phải chịu cảnh giường đơn gối chiếc. Bởi vì đã có đứa con rơi của trượng phu là Nam Cung Vấn Thiên làm ấm giường cho nàng hằng đêm.


Tuy rằng biết đại nương Đông Phương Thuỵ Vân là một yêu phụ ăn người không nhả xương, nhưng Nam Cung Vấn Thiên vẫn là kiếm đủ cớ lừa gạt mẫu thân, để đến cùng Thuỵ Vân Phu Nhân lăn giường. Bởi hắn cũng dần nhận ra Thuỵ Vân Phu Nhân mỗi lần dùng Hấp Tinh Đại Pháp chỉ là muốn nhìn thấy khuôn mặt sung sướng đến quằn quại của hắn. Chứ chút tinh lực nàng hút của hắn, Thuỵ Vân Phu Nhân cũng không chỉ một lần tỏ ý ghét bỏ.


Mà phụ thân Nam Cung Dật trước khi bế quan truyền cho Nhân Sinh Công, để bản lĩnh trên giường của Nam Cung Vấn Thiên cũng tăng cao, mỗi lần hoan hảo đều phục vụ Thuỵ Vân Phu Nhân thoả mãn, để nàng rất là vui vẻ. Nhân Sinh Công rất thần kì, để công lực của Nam Cung Vấn Thiên tăng rất nhanh. Cũng bởi đối tượng song tu của hắn là cường giả Linh Niệm Cảnh như Thuỵ Vân Phu Nhân. Muốn không tăng nhanh cũng không được đấy.


Bởi vậy dù bị Thuỵ Vân Phu Nhân hấp tinh, Nam Cung Vấn Thiên vẫn là rất nguyện ý hằng đêm tới hẹn hò cùng nàng.
Chết dưới mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Huống hồ Nam Cung Vấn Thiên là Luân Hồi Giả, tuyệt đối không sợ chết.
Mà Nam Cung Vấn Thiên người này, cũng là đáng để tán thưởng.


Đêm đêm đến phòng Thuỵ Vân Phu Nhân song tu luyện công, ngày ngày vẫn hăng say luyện kiếm. Sự kiên trì của hắn đối với kiếm, đúng là hiếm có.
Nhưng mà hôm nay hắn không luyện kiếm.


Cũng không phải hắn mệt mỏi, mà hôm nay hắn đến tàng thư các trong Nam Cung Gia đọc sách. Đối với Nam Cung Vấn Thiên, kiếm quan trọng, kiến thức cũng quan trọng không kém. Cho nên hắn vẫn luôn cố gắng dành thời gian để học tập.
Đến tối, bụng réo gọi, cần quay về ăn cơm.


Nam Cung Vấn Thiên mượn thêm vài cuốn sách về đọc. Lão giả thủ thư đối với hắn rất cung kính. Hạ nhân khi hắn đi ngang đều chào hỏi. Cho dù đám hạ nhân đều biết hắn thiên phú phế vật, nhưng vẫn như cũ cung kính, cho dù chỉ là ở trên mặt, cũng đủ để Nam Cung Vấn Thiên hài lòng, cũng cảm thấy Nam Cung Gia thật tốt.


Nam Cung Vấn Thiên có được biệt viện riêng cho hắn và mẫu thân ở lại. Việc sinh hoạt của hắn đều do mẫu thân lo toan, mà hắn, chỉ việc chuyên tâm học tập và rèn luyện.
-Đại nương, sao ngươi lại ở đây?
Thấy người ngồi trong phòng khách đợi mình là Thuỵ Vân Phu Nhân, Nam Cung Vấn Thiên bất ngờ hỏi.


-Thế nào, không hoan nghênh ta?


Thuỵ Vân Phu Nhân cười hỏi ngược lại, tiếu dung lộ vẻ tinh nghịch, đẹp đến khuynh thiên. Nam Cung Vấn Thiên rất khó hiểu tại sao khi đó phụ thân lại phản bội một tuyệt thế mĩ nhân như đại nương để vụng trộm cùng một nữ tử không có gì nổi bật như mẫu thân hắn. Tiên phàm cách biệt. Sắc đẹp của Thuỵ Vân Phu Nhân để Nam Cung Vấn Thiên mỗi lần gặp gỡ đều thấy không hiện thực. Cho dù hắn đã được tận hưởng mỗi một tấc da thịt trên thân thể tuyệt diệu của nàng.


-Không, không có. Chỉ là ta cảm thấy ngạc nhiên.
Thuỵ Vân Phu Nhân tiến lại gần Nam Cung Vấn Thiên, gối tay lên vai hắn, hướng lỗ tai hắn thổi một hơi. Đứng trước mị lực của Thuỵ Vân Phu Nhân, Nam Cung Vấn Thiên hoàn toàn không có sức chống cự, ɖu͙ƈ hoả lập tức bốc cao, ƈôи ȶhịȶ trở nên cứng ngắc trong quần.


-Muốn cho ngươi bất ngờ nha.


Ngón tay ngọc ngà thò xuống háng, thuần thục móc ra ƈôи ȶhịȶ của Nam Cung Vấn Thiên, không ngừng sóc tới lui. Bên trên hai cánh môi hồng thắm ngậm lấy vành tai hắn, không ngừng kích thích. Bàn tay của Thuỵ Vân Phu Nhân rất mềm, không biết có phải nàng đã luyện Bài Vân Chưởng đến mức độ cực cao hay không, vuốt ve ƈôи ȶhịȶ Nam Cung Vấn Thiên rất điệu nghệ, tuyệt đối không so với miệng hay huyệt của nàng kém sung sướng.


-Hảo Tiểu Thiên, muốn bắn sao?
Cảm nhận được ƈôи ȶhịȶ theo nàng không ngừng vuốt ve đang trở nên càng cứng rắn, bắt đầu run rẩy, Thuỵ Vân Phu Nhân ghé sát vào tai Nam Cung Vấn Thiên hỏi nhỏ.
-Vâng đại nương…a…ta nhịn sắp không nổi rồi…Á


Nhưng mà Thuỵ Vân Phu Nhân lại không cho hắn được như ý, ngừng tay.
-Muốn bắn cũng được, nhưng mà không phải ở đây. Qua bên kia.
Thuỵ Vân Phu Nhân tự ý đi vào phòng ngủ của mẫu thân, để lửa ɖu͙ƈ thiêu đốt Nam Cung Vấn Thiên nguội đi không ít.
Hắn có cảm giác bất an.


Trong phòng, mẫu thân Nam Cung Vấn Thiên bị lột sạch đồ, trói lại ném trên giường. Dây thừng trói lấy nàng rất xảo diệu, chân dạng ra thành hình chữ M, mông đặt bên mép giường, nhô ra ngoài. Nam nhân chỉ cần đứng dưới giường, cũng có thể đem ƈôи ȶhịȶ cắm vào.
-Đại nương, người có ý gì?


Nam Cung Vấn Thiên giọng trở nên bình ổn.
Trái tim của hắn vậy mà thần kì bình tĩnh nhảy lên trong lồng ngực, không tức giận chút nào.
-Ý gì? Ngươi biết ta đối với với ả có bao nhiêu căm hận không?


Khuôn mặt Thuỵ Vân Phu Nhân đang rất xinh đẹp, lại có chút hiền hậu lập tức trở nên độc ác, tràn đầy phẫn nộ.
-Chỉ cần ngươi quất ả, ta có thể tha cho ả khỏi chết. Mà ngươi, sẽ nhận được ta toàn lực bồi dưỡng. Thế nào?
-Ngươi chờ mười năm mới ra tay, là e ngại phụ thân?


-Ngươi nghĩ nhiều, hắn để ta nhận các ngươi về Nam Cung Gia, là để làm một thuốc thử. Nếu ta không còn căm hận các ngươi, cũng tức là ta đã không còn yêu kẻ đó nữa. Nhưng mà mười năm, ta vẫn là không làm được. Không có hắn ở đây, ta lại không kiềm chế được sự phẫn nộ của mình đối với các ngươi rồi.


Lời nói của Thuỵ Vân Phu Nhân khá hỗn loạn, để Nam Cung Vấn Thiên không rõ ra là làm sao. Nhưng hắn cũng biết nữ nhân này đang điên rồi.


-Thế nào? Ngươi không quyết định được sao? Đừng nói ngươi bị đạo đức trói buộc chứ? Ta nhưng mà là đại nương. Mỗi lần ngươi nhấp nhô trên người ta, không phải còn rất hăng hái sao? Đừng tưởng ta không biết, nàng cũng không thật là mẫu thân của ngươi.
Thuỵ Vân Phu Nhân cười khinh bỉ.
-Hahahaha


Nam Cung Vấn Thiên nghe nàng nói, lại là cười lớn.
-Ngươi nói không sai. Ta thật là bị đạo đức trói buộc.
Mười năm này ở chung, mẫu thân vẫn luôn ân cần chăm sóc, dịu dàng hết mực với Nam Cung Vấn Thiên. Nàng lại vẫn luôn dạy hắn luôn có thể ẩn nhẫn chịu đựng, không ngừng tự lực tự cường.


Thật là một mẫu thân rất tốt.
Người không phải là cây cỏ, Nam Cung Vấn Thiên dù là người xuyên không, cũng đã thật coi nàng là mẫu thân.


Nhưng mà Nam Cung Vấn Thiên cũng bất ngờ. Hắn không ngờ Thuỵ Vân Phu Nhân lại biết hắn là kẻ xuyên không đấy. Hơn nữa hắn khi xuyên không, cũng không giống là nhập vào người Nam Cung Vấn Thiên, bởi hắn cũng không có được ký ức của Nam Cung Vấn Thiên trước lúc bốn tuổi. Mà Thuỵ Vân Phu Nhân biết hắn xuyên không, vậy hẳn phụ thân cũng phải biết.


Hắn lại nghĩ tới phụ thân. Hình tượng phụ thân lúc này càng trở nên hùng vĩ và thần bí hơn bao giờ hết.
Đáng tiếc là phụ thân bế quan, hiện tại không ai có thể thay hắn ngăn cản nữ nhân điên trước mặt này.
Nhưng mà Nam Cung Vấn Thiên cũng không sợ chết.
-A, ngươi làm gì?


Thuỵ Vân Phu Nhân hét lớn, không ngờ Nam Cung Vấn Thiên lại không nói một lời chọn tự bạo kinh mạch. Hắn đã là nhị giai, hoàn toàn có thể làm được. Đầu óc dần mơ hồ, Nam Cung Vấn Thiên vẫn kịp giơ ngón tay giữa lên hướng về Thuỵ Vân Phu Nhân, miệng thều thào.
-Ta…làm…con…mẹ…ngươi…


Sau đó ngất lịm.
Thuỵ Vân Phu Nhân thấy vậy dần lấy lại bình tĩnh, vội đặt tay lên lồng ngực Nam Cung Vấn Thiên, chân khí ào ạt ùa vào bảo vệ lấy kinh mạch đang tan vỡ, thành công nhặt về cho Nam Cung Vấn Thiên một mạng.
Mấy ngày sau.
-Nữ nhi, ngươi nói nên làm sao bây giờ?


Thuỵ Vân Phu Nhân bóp trán, hỏi hai nữ nhi của mình.
Nam Cung Vấn Thiên tuy chưa chết, nhưng kinh mạch tan vỡ, hôn mê sâu, thần tiên khó cứu.
-Vấn đề quan trọng không phải là Nam Cung Vấn Thiên, mà là ngươi đó, mẫu thân.
Nam Cung Hà Duyên nói.
-Ta?
Thuỵ Vân Phu Nhân hồ nghi hỏi lại.


-Đúng vậy, là ngươi. Tâm ma của ngươi, vẫn chưa bỏ xuống được.
Nam Cung Hà Duyên lại nói.
-Ta sai rồi, bị thù hận che mờ mắt. Các ngươi trước hết nghĩ cách cứu Tiểu Thiên đi.
-Chúng ta đi Dược Vương Cốc tìm Trâm Anh tỷ nhờ xem.
Nam Cung Ân Trí đề nghị.


Nơi này cách Dược Vương Cốc không xa, mà bởi cựu cốc chủ Dược Trần Đại Sư lấy thân thử đan nổ tung qua đời, Đoàn Trâm Anh đã lên làm cốc chủ. Hai nữ nhi của Thuỵ Vân Phu Nhân, Nam Cung Hà Duyên và Nam Cung Ân Trí rất thân thiết với nàng. Thêm nữa Dược Vương Cốc đúng là nơi có Y Đạo tốt nhất Thập Vạn Sơn Châu, có lẽ, có thể cứu được Nam Cung Vấn Thiên.


Dược Vương Cốc.
Đây là một thung lũng xanh tươi, thảo mộc mọc khắp nơi, xanh tốt cực kì. Nhưng cũng không có vẻ rậm rạp hoang vu, ngược lại sinh động tươi sáng, người người qua lại nườm mượp.
Người lạ tới đây, không cầu y, thì cầu đan.


Mà người quen, thì đều là người của Đông A Thương Hội, đang vận chuyển dược liệu thu được từ Nam Man Hoang Châu, thông qua Ma Thiên Nhai đưa đến đây để cho chúng Luyện dược sư Dược Vương Cốc luyện đan.


Thuỵ Vân Phu Nhân đi bộ, nữ nhi Nam Cung Ân Trí theo sau. Thân là cường giả Tiên Thiên, Thuỵ Vân Phu Nhân có thể bay, nhưng vì còn phải kéo theo một cái kiệu, cho nên chỉ đành đi bộ. Nam Cung Hà Duyên không tới, sự vụ ở Nam Cung Thành rất nhiều, nàng không phân thân được, cho nên chỉ một mình muội muội Nam Cung Ân Trí theo mẫu thân đi Dược Vương Cốc, như vậy cũng đủ rồi.


Lấy thân phận của Nam Cung Ân Trí, dễ dàng vào được Dược Vương Cốc, còn được an bài một phòng riêng, mà Đoàn Trâm Anh, cũng nhanh chóng chạy qua.
-Ân Trí, có chuyện gấp gì vậy?
Luân Hồi khởi động lại đã mười năm.
Đoàn Trâm Anh đã dậy thì.


Thân thể đã phát triển cao tận một thước bảy, lại đi giày cao gót mười lăm phân, chân dài miên miên man man. Đoàn Trâm Anh luôn ăn mặc rất gợi cảm, tiết kiệm vải vóc nhất có thể, nhờ đó tôn lên những đường cong nóng bỏng trên thân thể nàng hết mức có thể. Nửa thân trên chỉ có một dải lụa ôm ngang sát người từ sau lưng ra trước, che lấy phía ngoài mỗi nhũ cầu, nhũ đỉnh không kiêng nể gì nhô lên sau lớp vải mỏng dính, ở giữa được một sợi dây cố định, đan chéo trước cổ, vòng ra treo sau gáy. Rốn nhỏ xinh và eo mảnh khảnh trắng muốt lộ ra một mảng lớn. Mà thân dưới là một chiếc váy lụa cùng chất liệu, xẻ tà bên trái, để đùi tròn thon lộ ra theo mỗi bước đi.


Thật là một cái tuyệt thế vưu vật, để nam nhân vừa nhìn thấy liền nứng.
Và những trang phục này, đều là do Nam Cung Ân Trí và Nam Cung Hà Duyên thiết kế cả. Cho nên các nàng rất thân thiết. Hơn nữa, vốn là đồng bọn cùng hội cùng thuyền mà.
Nam Cung Ân Trí nhìn Đoàn Trâm Anh, có chút ghen tỵ.


Nữ nhân mà, không tránh được.


Nhưng cho dù là lấy con mắt thẩm mĩ cực cao của Nam Cung Ân Trí, nàng cũng không thể không thừa nhận Đoàn Trâm Anh bây giờ rất đẹp. Trái ngược với thân hình nóng bỏng ɖâʍ đãng, khuôn mặt Đoàn Trâm Anh tuyệt mĩ lại mang vẻ đáng yêu, hai má phúng phính hồng hào, để người yêu thích muốn lập tức véo lấy.


Đương nhiên so mặt ngây thơ dễ thương, Nam Cung Ân Trí không sợ thua bất cứ ai. Đáng tiếc tiên phàm cách biệt, Đoàn Trâm Anh đã là cường giả lục giai, đang chuẩn bị tiến bước Nguyên Thần Cảnh, mà Nam Cung Ân Trí mới chỉ là tam giai. Hoàn toàn không nằm cùng một hệ quy chiếu, không cách nào so sánh.


-Hắn là tam đệ của ta, tự đoạn kinh mạch, hôn mê sắp chết, xin ngươi cứu hắn.
-Ồ.
Có mùi drama, để hai mắt Đoàn Trâm Anh toả sáng.
Nhưng đây không phải là lúc nên buôn chuyện.


Đoàn Trâm Anh tới ngồi bên Nam Cung Vấn Thiên đang hôn mê, đặt ngón trỏ lên đan điền, bắt đầu bắt mạch. Y sư ở Cửu Châu bắt mạch có hai dạng, một là mạch máu, hai là kinh mạch. Bắt mạch máu không cần nói nhiều, mà bắt kinh mạch, chính là cảm nhận dòng chảy chân khí trong người bệnh nhân, từ đó phát hiện bất thường. Mà bắt kinh mạch, bắt chỗ nào có huyệt đạo là được, đương nhiên huyệt đan điền là lớn nhất, cho nên là dễ thấy nhất.


-Đan điền tan vỡ, kinh mạch đứt đoạn. Thần trí không rõ. Hết cứu rồi. Mà cứu được, cũng là một phế nhân, cả đời nằm trên giường. Chỉ có một cách thôi.


Y thuật của Đoàn Trâm Anh hiện tại cũng rất cao rồi. Nếu không, cái ghế cốc chủ của Dược Vương Cốc nàng cũng không ngồi được. Y thuật và luyện đan, yêu cầu tri thức hơn là tu vi.
-Cách gì?
Thuỵ Vân Phu Nhân thấy có hy vọng, lập tức hỏi.
-Linh Tê Ngân Tâm.
*
Nam Cung Vấn Thiên đang ở trong một không gian đen thui.


Ý thức hắn dần dần rõ ràng.
Một vì sao sáng
Hai vì sáng sao
Từng ngôi sao lấp lánh dần dần xuất hiện, để không gian xung quanh như là vũ trụ bao la, lung linh tuyệt diệu.
-Đây là đâu, ta chết rồi sao?
Nam Cung Vấn Thiên tự hỏi.


Không gian bị xé rách, một bàn tay màu trắng khổng lồ xé mở không gian, thông qua khe hở, một đôi mắt cũng khổng lồ không kém nhín xuống Nam Cung Vấn Thiên, tựa như thần linh, tràn đầy uy nghiêm. Nhưng Nam Cung Vấn Thiên đối mặt với đôi mắt đó, lại thấy thân thiết quen thuộc.
-Phụ thân?
Nam Cung Vấn Thiên bất ngờ hô lên.


-Hảo nhi tử, vậy mà có thể nhận ra ta. Vốn cản trở ta bế quan, nên phạt ngươi một chút, nhưng ngươi đã gọi ta phụ thân, thôi vậy. Nhi tử ngoan, trở về đi.
Âm thanh trầm thấp mà hùng vĩ vang lên trong đầu Nam Cung Vấn Thiên. Ánh sáng chói loà bao vây lấy hắn, tựa như mang hắn vượt qua vô số không gian và thời gian.


Nam Cung Vấn Thiên bừng tỉnh.
-Ngươi tỉnh rồi.


Giọng Thuỵ Vân Phu Nhân vang lên. Trong phong trống chỉ có một mình nàng, đang ngồi canh bên cạnh Nam Cung Vấn Thiên. Đối mặt Thuỵ Vân Phu Nhân, Nam Cung Vấn Thiên vẫn là có chút sợ hãi. Nhưng mà hắn nay đã khác xưa, cảm nhận được trái tim trong lồng ngực đập mãnh liệt dồi dào sức sống, kinh mạch toàn thân đã được chữa khỏi, toàn thân có một cỗ khí lực dùng mãi không hết, không chỗ nào là không thoải mái. Nam Cung Vấn Thiên ý thức được là phụ thân ra tay cứu hắn. Có chỗ dựa cao đại thượng như vậy, Nam Cung Vấn Thiên cũng gan lớn hơn nhiều.


-Ta vừa gặp phụ thân, hắn vậy mà gọi ta nhi tử.
Phụ thân trước giờ chưa từng gọi hắn là nhi tử.


Nam Cung Vấn Thiên nói cho Thuỵ Vân Phu Nhân, là để cho nàng biết thái độ của phụ thân, cũng để nàng không dám manh động. Ở Nam Cung Gia mười năm, Nam Cung Vấn Thiên rõ ràng, tuy rằng phụ thân không quản sự vụ, toàn quyền đều nằm trong tay Thuỵ Vân Phu Nhân, mà phụ thân cũng mặc nàng muốn làm gì thì làm. Nhưng Thuỵ Vân Phu Nhân đối với phụ thân vô cùng tôn kính, thậm chí dựa dẫm vào.


-Hừ, ngươi đừng tưởng lôi hắn ra làm lá chắn, ta không thể làm gì được ngươi. Chỉ cần ta muốn, hắn tuyệt không ngăn cản. Nói cho ngươi biết, bây giờ, cho dù ngươi có tự đoạn kinh mạch, hay là ta có tra tấn ngươi thế nào, ngươi cũng không chết được. Sau này ta sẽ từ từ chơi với ngươi.


Thuỵ Vân Phu Nhân hừ lạnh, ánh mắt trở nên độc ác.
-Là do trái tim này sao?
Nam Cung Vấn Thiên đưa tay sờ ngực, cảm nhận trái tim khác lạ, mạnh mẽ dị thường, tràn đầy sức sống.
-Đúng vậy.


Thuỵ Vân Phu Nhân trả lời hắn. Sát ý lẫm nhiên không kiêng nể theo linh niệm hoá thành thực chất chui não bộ Nam Cung Vấn Thiên, để hắn run rẩy lạnh cóng.


-Haha vậy ta cũng sẽ bồi ngươi đến cùng. Đại nương, để coi là ta bị ngươi tra tấn phát điên trước, hay là ngươi phát điên trước. Nhưng mà kết quả thế nào, phụ thân hắn đều sẽ chán ghét ngươi.


Từ việc Nam Cung Vấn Thiên trước đó có thể không do dự tự đoạn kinh mạch, cũng đã nhìn ra hắn cũng là một nhân vật hung ác. Cho nên hiện tại hắn cũng không sợ hãi.
-Haizz khuôn mặt ngươi giống hệt Nam Cung Dật, tính cách ngược lại càng giống hắn. Bỏ đi, ta cũng không muốn bị thù hận biến thành một kẻ điên.


Thuỵ Vân Phu Nhân thở dài một cái, triệt tiêu sát khí.
-Nhưng mà…
Mĩ phu nhân nhìn tiểu nam nhân một cái đầy nguy hiểm, như sói đói nhìn tiểu thịt tươi.
-Tra tấn ngươi cũng không phải là một ý tệ, ít nhất có thể phát tiết mối hận trong lòng ta.


Thuỵ Vân Phu Nhân chộp lấy vai Nam Cung Vấn Thiên, phong toả kinh mạch của hắn, lại đẩy hắn nằm ngửa ra giường.
-Đại nương, ngươi muốn làm gì? Ta la lên bây giờ.
Nam Cung Vấn Thiên không thể động đậy nổi một ngón tay, nhưng miệng thì cũng không bị Thuỵ Vân Phu Nhân cấm khẩu.


-Ngươi có la hét đến khản cổ họng, cũng không có ai đến cứu ngươi đâu haha


Thuỵ Vân Phu Nhân cười một cái vừa điên cuồng vừa đầy mị ý. Bàn tay mềm mại trắng muốt dễ dàng xé rách áo vốn không nhiều trên người Nam Cung Vấn Thiên. Thân thể của Nam Cung Vấn Thiên vốn bị Thuỵ Vân Phu Nhân thải bổ liên tục, lúc trước có chút hơi gầy gò, bây giờ tuy vẫn thon gầy nhưng lại nhiều mấy phần săn chắc. ƈôи ȶhịȶ vẫn còn mềm nhũn mà chiều dài đã rất khả quan dưới háng, lông đen mọc tùm lum.


-Á.
Nam Cung Vấn Thiên thét lên đau đớn.
-Hihi để ta đếm xem ngươi có mấy cọng lông.


Thuỵ Vân Phu Nhân cười lên thích thú, nàng bắt đầu nhổ lông của Nam Cung Vấn Thiên, còn dùng sức giật mạnh. Lúc đầu còn từng cây, nhưng mà Thuỵ Vân Phu Nhân tuy vừa dậy thì, nhưng lông cũng khá nhiều, nàng cảm thấy nhổ từng cây như vậy quá là không được năng suất, cho nên túm cả cụm nhổ lên. Mà hậu quả, chính là đem cả da thịt vùng háng Nam Cung Vấn Thiên cũng nhổ lên, máu bắn tung toé, trông khá là tàn nhẫn.


Nhưng mà Nam Cung Vấn Thiên cảm thấy trái tim đập nhanh mấy cái, sau đó hắn liền cảm thấy da thịt bị tróc ra bởi Thuỵ Vân Phu Nhân nhổ lông đang lấy tốc độ nhanh chóng nhìn thấy đang liền lại. Chỉ có một điểm khác biệt là, lông của hắn không mọc lại. Cho nên chỉ trong chốc lát háng hắn đã trơn bóng. Tuy rằng đẫm máu, nhưng nhìn cũng không hề hung ác như lúc đầu.


Mà ƈôи ȶhịȶ của Nam Cung Vấn Thiên đã cương cứng chỉ thẳng lên trời.
-Hừ, xem ra ngươi là kiểu người thích bị tra tấn. Biến thái.
Thuỵ Vân Phu Nhân hừ một cái, tỏ rõ ý ghê tởm.
-Ta không biến thái.


Nam Cung Vấn Thiên gào lên, bắt đầu hồ nghi nhân sinh. Nhưng mà Thuỵ Vân Phu Nhân không may lại là nữ nhân đầu tiên của hắn, qua cả mấy kiếp người. Cho nên thật sự mà nói Nam Cung Vấn Thiên cũng không biết hắn có thích bị ngược đãi hay không. Lại không biết Thuỵ Vân Phu Nhân là Linh Niệm Cảnh, có thể vận dụng được Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả, nãy giờ đã thiêu đốt Nam Cung Vấn Thiên, để cho ƈôи ȶhịȶ của hắn vượt qua đau đớn, hưng phấn cương cứng.


Còn Nam Cung Vấn Thiên có thật thích bị tra tấn hay không, trải qua Thuỵ Vân Phu Nhân dạy dỗ, e rằng không có cũng thành có.
-Ngươi chính là đồ biến thái.


Thuỵ Vân Phu Nhân nhìn ƈôи ȶhịȶ thô dài ngỏng cao đẫm máu của Nam Cung Vấn Thiên, không hiểu được hưng phấn. Nàng đưa hai tay tới cầm lấy ƈôи ȶhịȶ, lòng bàn tay bỗng chốc trở nên mềm mại cực kì, tựa như mây trời. Nàng không hề nương tay sóc mạnh ƈôи ȶhịȶ của Nam Cung Vấn Thiên, máu tươi là chất bôi trơn, đem toàn bộ ƈôи ȶhịȶ hắn nhuộm đỏ, ɖâʍ mĩ mà hơi tàn bạo.


-Ư…a…ư
Bàn tay của Thuỵ Vân Phu Nhân đem đến khoái cảm vô cùng kịch liệt, để Nam Cung Vấn Thiên không nhịn được rên rỉ, nhưng vẫn cố cắn chặt hai hàm răng chịu đựng.
-Hắc, để xem ngươi chịu được bao lâu.
Thuỵ Vân Phu Nhân cười lên nguy hiểm, tay tăng mạnh vuốt ve ƈôи ȶhịȶ của Nam Cung Vấn Thiên.


-Ta muốn bắn.


Nam Cung Vấn Thiên hét lên, tinh dịch như núi lửa phun trào bắn mạnh lên cao, trắng đục và nóng hổi. Nhưng mà tay của Thuỵ Vân Phu Nhân vẫn không ngừng lại, vẫn không ngừng vuốt ve, ƈôи ȶhịȶ dù bắn tinh vẫn không hề mềm đi tẹo nào, lại càng thêm mẫn cảm. Mà Thuỵ Vân Phu Nhân tựa như cô gái vắt sữa bò, không ngừng vắt kiệt tinh dịch trong người Nam Cung Vấn Thiên.


-A…a…a…a


Nam Cung Vấn Thiên cảm thấy mình sắp tan vỡ rồi. Liên tục xuất tinh mười mấy lần, lại càng lúc càng khó chịu. Tuy rằng theo trái tim nhảy lên không ngừng, để tinh dịch của hắn như suối nguồn, dạt dào vô tận, bắn hoài không hết. Nhưng hắn không hề đạt được chút thoả mãn nào, ɖu͙ƈ hoả càng lúc càng cao, càng lúc càng khó chịu. Thân thể không sao, nhưng tinh thần lại không chịu nổi.


Thuỵ Vân Phu Nhân đương nhiên hiểu rõ đặc tính của Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả, cho nên thấy Nam Cung Vấn Thiên sắp tan vỡ, cũng dừng lại. Hồn phách sụp đổ, Linh Tê Ngân Tâm cũng không cứu được.


-Thế nào, khó chịu sao? Nếu ngươi cầu xin, đại nương có thể giúp ngươi hết khó chịu. Chỉ cần đem ƈôи ȶhịȶ của ngươi cắm vào mật huyệt của đại nương, ngươi liền hết khó chịu.


Thuỵ Vân Phu Nhân vung tay, chân khí cuốn lấy tinh dịch lẫn máu tươi của Nam Cung Vấn Thiên bắn tung toé lên người hắn xuống sàn nhà, thành một vũng nước đục, đủ thấy vừa rồi Nam Cung Vấn Thiên xuất tinh nhiều đến mức nào.
-Van xin…hộc…đại nương


Nam Cung Vấn Thiên đầu óc mụ mị, hắn vẫn là đánh giá quá cao sức chịu đựng của bản thân, bây giờ gặp Thuỵ Vân Phu Nhân tra tấn, mới một lúc đã chịu không nổi rồi. Cũng khó trách hắn, nếu đổi lại là kiểu tra tấn khác, cũng chưa hẳn là Nam Cung Vấn Thiên không chịu được.
-Van xin cái gì?


-Van xin đại nương đem ƈôи ȶhịȶ của ta nhét vào mật huyệt của ngươi.
Nam Cung Vấn Thiên như gào lên.
-Hảo tiểu Thiên, để đại nương giúp ngươi thoải mái.


Thuỵ Vân Phu Nhân cười một cái, dạng chân ngồi lên người Nam Cung Vấn Thiên, cầm ƈôи ȶhịȶ cứng rắn muốn nổ tung của hắn, quy đầu đặt ngay cửa vào mật huyệt, trầm mông ngồi xuống, đem ƈôи ȶhịȶ nuốt hết vào trong âm đạo. Bên trong âm đạo Thuỵ Vân Phu Nhân nóng hổi lại ướt đẫm, hiển nhiên cũng hứng tình lắm rồi.


-Hảo tiểu Thiên, đại nương làm ngươi sướng không?
Thuỵ Vân Phu Nhân nâng eo dập mông liên hồi, cười hỏi.
-A…sướng…đại nương…ư…sướng muốn chết…a


Khoái cảm tràn trề lan tràn toàn bộ thân thể lẫn linh hồn để Nam Cung Vấn Thiên rên rỉ không ngừng. Hai nhũ cầu trắng muốt tròn trịa căng đầy của Thuỵ Vân Phu Nhân không ngừng rung lắc lên xuống, đáng tiếc Nam Cung Vấn Thiên không thể động đậy, nếu không đưa tay cầm lấy chơi đùa, thì là cảm giác sung sướng đến lên trời.


-Cho ngươi càng thoải mái hơn.


Hấp Tinh Đại Pháp khởi động. Chân khí của Thuỵ Vân Phu Nhân trào ra trong âm đạo, thẩm thấu vào trong ƈôи ȶhịȶ của Nam Cung Vấn Thiên, ngược dòng lên chiếm lấy đan điền của hắn, sau đó như lũ lụt đem theo khoái cảm kịch liệt tràn lan khắp thân thể hắn, sau đó lại trở về với đan điền. Cứ thế quay vòng lập lại, đem tinh hoa sức sống thân thể Nam Cung Vấn Thiên bòn rút từng chút một, tích trữ trong túi tinh.


-A… đại nương…ta muốn bắn…ư…a
Thuỵ Vân Phu Nhân đang hăng say dập mông, thấy vậy lập tức ngồi hẳn lên háng Nam Cung Vấn Thiên, đem ƈôи ȶhịȶ của nuốt hết vào trong mật huyệt, cổ tử cung chuẩn xác ôm chặt lỗ quy đầu, sinh ra lực hút hút chặt lấy. Trực tiếp đem tinh dịch Nam Cung Vấn Thiên xuất ra hút hết vào tử cung.


-A…thật nhiều…thật nóng…thật thoải mái…ư


Thuỵ Vân Phu Nhân rên rỉ, nhưng mà nàng vẫn chưa cao trào, cũng chưa thoả mãn. Vòng eo như rắn lại uốn éo xoay vòng. Cổ tử cung vẫn hút chặt lấy quy đầu Nam Cung Vấn Thiên, mà mĩ phu nhân lại dùng tầng tầng thịt non âm đạo ma sát, bóp nghẹt lấy ƈôи ȶhịȶ, chân khí lại tràn lan vào cơ thể Nam Cung Vấn Thiên.


Nếu không có Linh Tê Ngân Tâm, có lẽ vừa rồi hắn đã bị Thuỵ Vân Phu Nhân hút cạn tinh lực mà chết. Nhưng mà vừa rồi xuất tinh, Nam Cung Vấn Thiên lại cảm thấy sung sướng thoả mãn cực kì, cả người không chỗ nào không dễ chịu, không giống như lúc bị Thuỵ Vân Phu Nhân vắt chày, càng vắt càng khó chịu.


Cảm thấy sung sướng, Nam Cung Vấn Thiên cũng dẹp hết lo lắng. Dù sao hắn cũng không thể động đậy, mặc kệ Thuỵ Vân Phu Nhân hoá thân thành một nữ kỵ sĩ, thoải mái rong ruổi trên thân thể hắn.
Mà Nam Cung Vấn Thiên, trong sự sung sướng cực độ liên miên không dứt, hôn mê bất tỉnh.