Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 66: Nam Cung Gia bí sử (5)

Nam Cung Dật bế quan được một năm rồi.
Mà xem ra là còn lâu mới xong.
Nam Cung Gia vẫn vận chuyển bình thường, không ngừng đi lên, không ngừng lớn mạnh. Nam Cung Thành mỗi lúc một đông đúc.


Tuy rằng Ma Thiên Nhai cấm cửa người thường tiến vào, chỉ nhận võ giả, đây cũng là để bảo hộ thường dân, Ma Thiên Nhai thường xuyên có thú triều tập kích, đối với người bình thường vô cùng hung hiểm. Nhưng nên biết chín thành chúng sinh ở Cửu Châu này chỉ là người bình thường, bọn hắn chiến đấu không được, nhưng tham gia sản xuất buôn bán xây dựng thì vẫn như cũ đem lại năng suất cực kì lớn.


Lợi ích Ma Thiên Nhai đem lại là cực kì lớn.
Tự nhiên sẽ thu hút người người kéo tới kiếm lợi.


Ma Thiên Nhai cấm cửa bọn hắn, nhưng Nam Cung Thành thì không. Nam Cung Thành lại là thành lớn duy nhất xung quanh Ma Thiên Nhai, mà Nam Cung Gia lại cùng Ma Thiên Nhai có thiên ti vạn lũ quan hệ, cho nên người người nhất nhất đổ về Nam Cung Thành, để Nam Cung Thành ngày càng đông đúc và phồn hoa, nhanh chóng trở thành hậu phương vững chắc của Ma Thiên Nhai không nói, chỉ cần mười năm đã trở thành nơi giàu có nhất Thập Vạn Sơn Châu, không có một trong.


Rất nhiều thế lực lớn kéo tới đây, thành lập phân đà, mở rộng buôn bán, làm đủ chuyện. Nhưng Nam Cung Gia vẫn là chủ Nam Cung Thành, phát triển ngày càng lớn mạnh.
Công việc trong Nam Cung Gia phân ra làm hai bộ phận.
Chiến đấu và sản xuất.


Bộ phận chiến đấu là đám đệ tử trong gia tộc được rèn luyện tại Nam Cung Thành đến một thời điểm nhất định sẽ theo trưởng bối đi Ma Thiên Nhai, rồi đi Nam Man Hoang Châu kiếm cơ duyên. Chỉ cần sống sót trở về, liền trở nên mạnh mẽ. Cùng với tài nguyên cuồn cuộn không dứt, bảo vật như Tiên Thiên Đan cũng không thiếu, để cho sức chiến đấu của Nam Cung Gia tăng nhanh chóng mặt.


Mà bộ phận sản xuất, lại càng được chú trọng hơn. Nam Cung Thành giờ đã thành xưởng may lớn nhất của Thập Vạn Sơn Châu, chuyên cung cấp võ phục cho Ma Thiên Nhai. Đây là thế giới siêu phàm, võ phục phải so với áo giáp sắt còn bền.


Tựa như chiếc võ phục mang tiêu chí Võ Đang Phái trong tay Nam Cung Hà Duyên này, được dệt từ tơ tằm băng, bền chắc cực kì, còn cứng hơn sợi nano các bon. Mang một cái võ phục như thế này, lúc chiến đấu, cũng đảm bảo được mấy phần tính mạng. Dị thú ở Nam Man Hoang Châu tuy rằng không có trí tuệ cao, nhưng mạnh hơn xa võ giả đồng cấp. Nhân loại muốn chống lại chúng, cần có trang bị và vũ khí vượt trội.


Dù là ở thế giới nào, con người vẫn là luôn phải dựa vào trí tuệ để đối chọi với tự nhiên, thì mới sinh tồn được, mới đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn được.
Cốc cốc cốc
-Vào đi.


Nam Cung Hà Duyên lên tiếng, nơi này là phòng làm việc của nàng, cũng là khuê phòng và phòng luyện công của nàng. Công việc của nàng quả thật rất bận rộn, hầu như quán xuyến toàn bộ công việc làm ăn chế tạo võ phục của Nam Cung Gia. Nàng còn chưa phải Tiên Thiên, cho nên lượng công việc quá nhiều để dung nhan vốn nên mĩ lệ vô song trở nên nhợt nhạt, thậm chí có hơi tiều tuỵ. Nhưng mà Nam Cung Hà Duyên cũng không mấy quan tâm, cho dù lại chăm chút nhan sắc tỉ mỉ đến từng chút, cũng tuyệt không sánh bằng Tiên Thiên mĩ nữ nào.


Tựa như mẫu thân Đông Phương Thuỵ Vân của nàng, đẹp đến ngỡ ngàng.
Nam Cung Hà Duyên tự nhận không bằng.
Cũng thấu hiểu rõ ràng câu nói: tiên phàm cách biệt.


Nhưng mà nàng cũng rõ ràng bản thân có bao nhiêu xinh đẹp, chỉ cần thành tựu Tiên Thiên, nàng cũng tuyệt không so mẫu thân kém. Mà nàng cũng vẫn luôn chăm chỉ tu luyện, một ngày cũng chưa từng ngừng, chỉ là gần đây cách tu luyện của nàng có hơi đặc biệt.
-Đại tỷ.
Nam Cung Vấn Thiên đẩy cửa tiến vào.


-Ngươi tới sớm vậy?
Nam Cung Hà Duyên cũng không nhìn Nam Cung Vấn Thiên, vẫn chăm chú kiểm tra y phục.
-Đại tỷ, đã nửa đêm rồi.
Nam Cung Vấn Thiên đáp.


Lúc này Nam Cung Hà Duyên mới dừng lại, lấy đồng hồ quả quýt từ trong nhẫn không gian ra xem. Đồng hồ rất tinh xảo, là xuất phẩm của Bái Hoả Giáo ở Tây Sa Mĩ Châu, giá trị đắt đỏ không nói, còn là đồ đặc chế, có một không hai. Mà tính thời gian, cũng vô cùng chính xác.
-Cũng nên luyện công rồi.


Công việc quan trọng, nhưng tu vi vẫn là căn bản nhất, cho nên Nam Cung Hà Duyên vẫn là dẹp công chuyện sang một bên.
-Khắp người đều là mùi, ta đi tắm cái đã.
Nam Cung Hà Duyên đi về phía cửa vào phòng tắm, nghĩ một chút, quay đầu về phía Nam Cung Vấn Thiên quăng cái mị nhãn.


-Tam đệ, vào giúp tỷ tỷ chà lưng đi.
-Hảo.
Nam Cung Vấn Thiên cũng không ngại ngùng, lập tức đồng ý, nối gót Nam Cung Hà Duyên theo vào.


Cuộc sống của người giàu có ở thế giới nào cũng đều rất tiện nghi, nhà tắm ở ngay bên cạnh, đầy đủ như nhà tắm hiện đại, lát gạch men trắng tinh, cũng rộng rãi, còn có một cái bồn lớn, bơi còn được, nói chi tắm. Nước nóng xả ra, hơi nước mờ mờ ảo ảo tràn ngập.
-U... A... A...A


Thanh âm rên rỉ có mang chút khàn khàn vang lên, của Nam Cung Hà Duyên không sai. Giờ phút này trong phòng tắm, quần áo của cả nam nhân và nữ nhân quăng toán loạn khắp nơi, rải dài từ cửa vào cho đến trong bồn tắm. Một cái qυầи ɭót ren đen treo vắt lên trên thành bồn sứ trắng tinh, chói mắt cực kì.


-Ư…tiểu Thiên, ngươi hảo mãnh…làm tỷ tỷ thật thoải mái…ư…a


Trong bồn tắm, Nam Cung Hà Duyên đứng chống hai tay lên tấm gương lớn bên tường, chân dài thẳng tắp hơi mở ra, lưng uốn vòng tạo thành một đường cong kinh người. Mông bự lại tròn đầy vểnh ra sau, thừa nhận Nam Cung Vấn Thiên dùng bụng dưới va chạm không dứt.


Tiếng nước vòi hoa sen rơi xuống rào rào, tiếng rên rỉ u ư của nữ nhân, tiếng thở hồng hộc của nam nhân, cùng tiếng bbang bbang của làn da va vào nhau cùng tạo nên một bản nhạc ɖâʍ mĩ nhức người.


Nam Cung Hà Duyên ánh mắt mê ly, nhìn trong gương khuôn mặt ửng hồng của chính nàng, kích tình vô hạn. Nước từ vòi hoa sen không ngừng rơi trên tóc đen nhánh đã ướt sẫm, chảy xuống trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc. Nước theo dòng trôi xuống cái cổ cao trắng muốt, theo nhũ cầu không ngừng run lắc dữ dội, vẩy tới trên gương.


Nàng rất đẹp.
Sau này thành tựu Tiên Thiên, chắc chắn là nhất đại mĩ nhân khuynh thành khuynh quốc.


Nam Cung Vấn Thiên hai bàn tay giữ lấy vòng eo mảnh khảnh tinh tế của Nam Cung Hà Duyên, ƈôи ȶhịȶ tại phía sau bờ mông tròn trĩnh không ngừng ra vào. Bụng dưới có múi vô cùng săn chắc va chạm đem đến cho thịt mông từng đợt sóng rung động mê người. Một năm này, Nam Cung Vấn Thiên tiến bộ không ngừng, thân thể cao gầy linh hoạt mà lại chắc chắn, cơ bắp như thép, không có tý thô kệch nặng nề. Thuỵ Vân Phu Nhân hay Đoàn Trâm Anh thì còn có thể khiến hắn sợ hãi, chứ đối phó tam giai gà mờ như Nam Cung Hà Duyên thì dư sức, mỗi lần song tu đều làm nàng sướng đến chết đi sống lại.


Cả hai cùng vận lên song tu công pháp, chân khí không ngừng thông qua bộ phận sinh ɖu͙ƈ giao hợp, tạo thành một vòng tuần hoàn trong kinh mạch, kết nối cả hai thân thể nam nữ thành một khối thống nhất.
Cũng đem đến khoái cảm càng đầm đìa vui sướng.


Chân dài lại tròn đều của Nam Cung Hà Duyên căng cứng thẳng tắp, thân thể run rẩy không ngừng, trong âm đạo càng lúc càng siết chặt tăng lên áp lực đối với ƈôи ȶhịȶ nam nhân.
-A…sướng chết mất…ư…a…ta sắp tới…ư


Nam Cung Hà Duyên tay nhũn ra, không còn có thể chống cự nam nhân va chạm, thân trên ghé vào trên gương, hai nhũ cầu bị đè ép biến hình, từ bên cạnh nhìn tới càng thêm to lớn. Nam Cung Vấn Thiên giữ chặt lấy eo Nam Cung Hà Duyên, tốc độ hẩy mông càng lúc càng nhanh, ƈôи ȶhịȶ cũng cứng rắn muốn nổ tung, đang làm sau cùng tiến lên.


-Ta cũng bắn…A
Nam Cung Vấn Thiên hét lên một tiếng, cùng với ɖâʍ thuỷ cao trào tiết ra, quy đầu tê dại bắn ra tinh dịch. Hắn vui sướng xuất tinh, tay đưa lên trên bóp vấu nhũ cầu căng đầy đàn hồi của Nam Cung Hà Duyên chơi đùa, cùng nhau tận hưởng khoái cảm vui sướng khi cao trào.


Cao trào kích tình qua đi, Nam Cung Vấn Thiên thoả mãn rút ra ƈôи ȶhịȶ, từng cỗ chất lỏng hỗn tạp trắng đục từ âʍ ɦộ Nam Cung Hà Duyên chảy ra, hướng giữa đùi chảy tới. Mà mĩ nhân vẫn còn đang tựa lên gương thở hổn hển. Nam Cung Vấn Thiên đem Nam Cung Hà Duyên ngồi xuống trong nước, nàng xoay người ôm lấy cổ hắn. Hai cỗ thân thể trần trụi ôm cùng một chỗ, bốn cánh môi dính lấy nhau, vong tình ma sát.


#
Sáng hôm sau.
Nam Cung Vấn Thiên thần thanh khí sảng bước ra khỏi phòng của Nam Cung Hà Duyên. Tu luyện cả đêm, rạng sáng mới ngủ, nhưng Nam Cung Hà Duyên tu vi cũng chỉ tam giai, hơn nữa yếu như gà, cả nàng lẫn Nam Cung Ân Trí cộng lại, cũng đánh không lại hắn đấy.


Nếu đổi lại là Thuỵ Vân Phu Nhân, Nam Cung Vấn Thiên hiện tại vẫn còn đang nằm bẹp trên giường rồi. Bởi tuy có Linh Tê Ngân Tâm, thể lực là vô hạn, nhưng không chịu nổi tinh thần dày vò nha. Nhưng mà Thuỵ Vân Phu Nhân là cường giả Linh Niệm Cảnh, chân khí là Tiên Thiên Chân Khí tinh thuần, song tu cùng nàng, còn hơn một tháng tu luyện. Tuy rằng có khuynh hướng bạo lực, nhưng Nam Cung Vấn Thiên vẫn còn giữ được, cho nên hắn cũng rất tình nguyện cùng Thuỵ Vân Phu Nhân hoan ái.


-Biểu đệ, có rảnh sao? Chúng ta nói chuyện chút.
Một giọng nữ nhân vang lên sau lưng Nam Cung Vấn Thiên, để hắn quay đầu lại nhìn.


Nam Cung Thư tuổi vừa mười lăm, xinh đẹp như hoa như ngọc, so ra kém Nam Cung Hà Duyên không chỉ một chút, chứ đừng nói là so với Thuỵ Vân Phu Nhân rồi. Nhưng mà đôi mắt của nàng rất sắc. Ở trong đó một thứ nói không tốt thì là cố chấp, mà nói tốt thì gọi là kiên định. Dáng người Nam Cung Thư đã phát ɖu͙ƈ được rất tốt, lồi lõm cuốn hút, rất không tệ.


Xưng hô ở Cửu Châu cũng không có khuôn mẫu nào cố định, thường dùng nhất là dùng tu vi luận bối phận. Còn như đám con cháu trong Nam Cung Gia thì tính theo tuổi tác, đứa nào sinh trước thì được làm tỷ tỷ ca ca.


Cho nên Nam Cung Thư thì gọi Nam Cung Vấn Thiên là biểu đệ, mà Nam Cung Trân đứng bên cạnh nàng thì gọi hắn là biểu ca.


Nam Cung Vấn Thiên biết hai nàng cũng là Luân Hồi Giả. Bởi vì trước Luân Hồi hắn tuy rằng không biết Nam Cung Thư, nhưng hắn thường hay lên mạng ngắm gái, cũng là có biết đến cô giáo hot girl như Nam Cung Trân. Hồi đó còn vì nàng mà tiêu hao mấy tỷ tinh binh, cho nên ấn tượng rất sâu.


Không ngờ lại gặp nhau trong Luân Hồi này, tại Nam Cung Gia này.
-Hảo, đi chỗ của ta đi.


Mẫu thân Nam Cung Vấn Thiên đã chuẩn bị bữa sáng, thấy hắn dẫn theo hai biểu tỷ muội trở về, cũng lại soạn thêm hai bộ chén đũa. Nam Cung Vấn Thiên ăn ngấu nghiến, dù rằng bụng cũng không đói. Hắn cũng không biết Linh Tê Ngân Tâm có thể cung cấp cả dinh dưỡng để hắn phát triển hay không, nên vẫn là ăn rất nhiều.


Đang tuổi lớn nha.


Nam Cung Thư và Nam Cung Trân cũng chưa ăn sáng, hai nàng đêm qua vậy mà đi rình lén Nam Cung Vấn Thiên, cho nên mới chuẩn xác bắt gặp hắn vừa đi ra khỏi phòng Nam Cung Hà Duyên. Không thể không nói bữa ăn của Nam Cung Vấn Thiên rất xa hoa, toàn là thịt, còn là thịt dị thú ướp lạnh chuyển tới từ Ma Thiên Nhai, dinh dưỡng mười phần, rất trân quý. Hai tỷ muội cũng chỉ ăn một chút, cũng không phải là không muốn ăn, mà là cũng hiểu không nên tham lam.


Ăn xong, mẫu thân dọn dẹp sạch sẽ, để lại Nam Cung Vấn Thiên và hai tỷ muội hoa nói chuyện. Lần trước suýt bị Thuỵ Vân Phu Nhân giết chết, Nam Cung Vấn Thiên phải khuyên nhủ một chặp, nàng mới nhịn được không chạy trốn, vẫn ở lại Nam Cung Gia. Đối với nàng mà nói, Nam Cung Vấn Thiên là tất cả, hắn không đi, thì có chết nàng cũng chết tại Nam Cung Gia rồi.


-Rồi nói đi, các ngươi có chuyện gì?
Nam Cung Vấn Thiên vừa uống trà vừa hỏi.
-Ta cũng không lòng vòng, ngươi là người xuyên không?
Nam Cung Thư là tỷ tỷ, lại thành thục, cho nên vẫn là nàng chủ động mở miệng hỏi.
-Không sai, nhưng tình trạng của chúng ta, gọi là Luân Hồi Giả đúng hơn.


Nam Cung Vấn Thiên đáp.
Sau đó Nam Cung Thư lại hỏi vài điều, cũng chỉ mang tính chất thăm dò, dù sao cả trước và sau Luân Hồi, các nàng và hắn cũng không quen biết.
Mà Nam Cung Vấn Thiên vừa trả lời vừa suy nghĩ.
Hắn nhớ tới Đoàn Trâm Anh.


Cái đồ lẳng lơ đó vẫn luôn không ngừng xây dựng vòng tròn riêng của nàng, lấy nàng làm chủ. Đoàn Trâm Anh với thân phận là cốc chủ Dược Vương Cốc, hiện tại đã nắm được với Lao Sơn Phái và Nam Cung Gia vào vòng tròn của mình, còn đặt tên là Dược Khuyên. Cũng không giống như người trong Đông A Thương Hội là nhân viên của Đông A Tôn Giả, người trong Dược Khuyên coi nhau như bằng hữu, chỉ là lấy Đoàn Trâm Anh dẫn đầu mà thôi. Đương nhiên lấy thủ đoạn của Đoàn Trâm Anh, mọi người chỉ có thể nghe lời nàng răm rắp. Không trách được nha, vừa giàu vừa giỏi, lại xinh đẹp lẳng lơ, ai mà lại không khuất phục dưới váy của nàng được.


Nam Cung Vấn Thiên nghĩ kĩ, tuy rằng Dược Khuyên có hơi ɖâʍ loạn, nhưng cái thế giới này có bao nhiêu tàn nhẫn, hắn trải qua mấy lần Luân Hồi đã hiểu được, cũng nhận ra Dược Khuyên rất có tình người rồi.


Đoàn Trâm Anh đang thu thêm người vào Dược Khuyên, ưu tiên nhận Luân Hồi Giả. Mà Nam Cung Trân và Nam Cung Thư, vừa vặn phù hợp điều kiện.


Một điểm quan trọng, Dược Khuyên bây giờ toàn là nữ, hơn nữa đều là tuyệt sắc mĩ nữ. Mà thân là số ít nam nhân trong vòng, lại có Linh Tê Ngân Tâm, hắn đương nhiên hưởng hết diễm phúc.
Vừa sung sướng vừa đau khổ.


Đám mĩ nhân đó có bao nhiêu hung tàn, không cần nói nhiều, là Nam Cung Vấn Thiên bị các nàng chơi, chứ không phải hắn chơi các nàng rồi. Nam Cung Vấn Thiên cũng từng có ý định quay người làm chủ, nhưng mấy lần Luân Hồi thảm hại để hắn nhận ra được hiện thực, cũng học được cách làm người.


Tham vọng phải luôn đi kèm với thực lực.
Nếu không liền bất hạnh.
Con kiến mà muốn nghịch thiên?
Nằm mơ.
Cho nên tham vọng hiện tại của Nam Cung Vấn Thiên hiện tại vẫn là tăng tu vi càng nhanh càng tốt.
Hắn nhìn hai tỷ muội Nam Cung Thư và Nam Cung Trân.


Hai nàng từ sau Luân Hồi vẫn luôn ở trong Nam Cung Gia, trải qua yên ổn hơn hắn, cũng đã tam giai, Cương Khí Cảnh. Nhưng mà các nàng là Luân Hồi Giả, tu luyện chậm chạp, bị gọi là phế vật không sai, mấy lần Luân Hồi trước cũng không vui vẻ gì. Sinh ra trong hào môn gia tộc, nếu không có thực lực, chỉ có thể làm bình hoa, thông hôn chính trị là giá trị của các nàng. Dù các nàng xinh đẹp tuyệt vời, nhưng Luân Hồi Giả không thể sinh con, làm dâu nhà người ta, chắc chắn không dễ chịu.


-Chuyện ngươi và Hà Duyên tỷ là sao? Các ngươi thế nhưng là tỷ đệ đồng phụ dị mẫu.
Nam Cung Vấn Thiên cũng nhận ra hai tỷ muội này đã rình coi mình đêm qua đi phòng của Nam Cung Hà Duyên, không bất ngờ.


-Ngươi có bao giờ nghĩ tại sao, ta và Nam Cung Hà Duyên, Nam Cung Ân Trí tuy là cùng phụ thân, nhưng khuôn mặt của chúng ta khác nhau hoàn toàn chưa? Hà Duyên tỷ và Ân Trí tiểu tỷ tỷ cũng khác nhau, thậm chí cũng khác đại nương Đông Phương Thuỵ Vân. Chỉ có ta và Nam Cung Dật giống nhau đến bảy phần.


-Đúng vậy, ta cũng từng suy nghĩ về phương diện này.
-Còn nữa, tại sao chúng ta lại tập thể xuất hiện ở thế giới này cùng một thời điểm, cũng đều là một đứa nhóc bốn tuổi?
-Ý ngươi là?


-Phụ mẫu của chúng ta, chưa chắc là có quan hệ huyết thống với chúng ta. Cho nên ta và Hà Duyên tỷ, cũng không phải loạn luân. Luân Hồi Giả chúng ta, có đạo đức của riêng Luân Hồi Giả chúng ta, không thể dùng đạo đức của chúng sinh Cửu Châu áp đặt vào.


Những lời này đều là Đoàn Trâm Anh dùng để tẩy não Nam Cung Vấn Thiên, bây giờ được hắn dùng lại để tẩy não hai tỷ muội Nam Cung Thư.
Nhưng mà dùng lập trường của Luân Hồi Giả, cũng không sai.
Ít nhất bọn hắn cũng không làm mấy chuyện biến thái kinh tởm là tốt lắm rồi.


-Còn nữa chúng ta đang luyện song tu công pháp. Ngươi cũng biết Luân Hồi Giả tu luyện rất chậm, mà môn công pháp song tu này đẳng cấp rất cao, để cho tu vi của chúng ta tăng rất nhanh. Gọi là Thiên Địa Hợp Đạo Pháp.
-Hợp Đạo?
-Đúng, chính là Hợp Đạo, trong Hợp Đạo Cảnh.


Nam Cung Thư đối với cảnh giới tu luyện ở Cửu Châu đã không còn xa lạ gì. Tổ tiên Nam Cung Gia là một vị Hợp Đạo Cảnh, luôn được các trưởng bối trong gia tộc lấy ra dạy dỗ đám tôn tử về vinh quang của gia tộc. Các nàng đã nghe đến chán. Nhưng Thiên Tinh Kiếm là do cường giả Hợp Đạo Cảnh rèn nên là sự thật, ai ai cũng biết.


-Ta hiểu.
Nam Cung Thư gật đầu.
-Nói thật ta đã gia nhập vào một nhóm các Luân Hồi Giả, gọi là Dược Khuyên, do cốc chủ Dược Vương Cốc thành lập. Nếu các ngươi muốn tham gia, ta có thể tiến cử.
-Cốc chủ Dược Vương Cốc? Đoàn Trâm Anh. Nàng là Luân Hồi Giả?


-Đúng vậy, nàng là. Các ngươi cũng thấy đấy, nàng đã là cường giả lục giai Linh Niệm Cảnh, đang nhắm hướng thất giai Nguyên Thần Cảnh. Nàng còn là cốc chủ Dược Vương Cốc, gia nhập Dược Khuyên, các ngươi đảm bảo không thiếu tài nguyên tu luyện.


Nam Cung Thư và Nam Cung Trân nhìn nhau trao đổi. Lần Luân Hồi trước các nàng trôi qua cũng không tốt, vẫn chỉ là nhị giai, chủ yếu là thiếu tài nguyên. Sau khi biết các nàng tu luyện rất phế, Nam Cung Gia cũng lại không tốn tài nguyên lên người các nàng. Mà lần Luân Hồi này khác biệt, vừa tu luyện đã là nhị giai, để cho gia tộc coi trọng các nàng hơn nhiều, nhưng cũng không khá hơn được bao nhiêu. Tu vi tăng tiến rất chậm. Sau này chắc chắn sẽ bị cắt bớt tài nguyên.


Gia nhập một cái tổ chức chỉ dành riêng cho Luân Hồi Giả, là một cơ hội.
-Vậy xin nhờ Vấn Thiên đệ tiến cử chúng ta một phen.
-Không thành vấn đề. Vừa vặn ta cũng sắp đi Dược Vương Cốc một chuyến, dẫn theo hai ngươi gặp Trâm Anh tỷ.
-Đa tạ Vấn Thiên ca.


Nam Cung Trân hiếm thấy mở miệng, giọng nàng đúng là ngọt ngào, nghe rất vui tai. Không hổ danh nữ lão sư hotgirl.
Mọi chuyện cứ như vậy quyết định rồi.