Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 67: Nam Cung Gia bí sử (6)

Nam Cung Thành
Bế quan hai năm ở Ma Thiên Nhai, mới quay lại nơi này, thân làm thành chủ, quả thật có hơi vô trách nhiệm.
Ta đứng trên bầu trời Nam Cung Thành nhìn xuống.


Tuy chưa làm được thành thị cả đêm không ngủ, nhưng cũng đã nhiều ánh sáng hơn hồi xưa. Phải biết khoa học kỹ thuật Cửu Châu là đang ở thời kì phong kiến, rất thiếu trò vui chơi giải trí vào ban đêm.
Cho nên mấy chỗ mà sáng rực phía dưới, hầu hết đều là thanh lâu sòng bạc.


Thật là hoài niệm ánh đèn điện thành phố trước khi Luân Hồi.
Cả một nền văn minh phồn hoa hiện đại, cứ như thế bị chôn vùi.


Chỉ còn lại tàn tro là chúng ta, những người vẫn còn đang giãy dụa trong vòng Luân Hồi, nhớ đến thế giới hiện đại văn minh, để chứng minh nhân loại đã từng huy hoàng nhường nào. Cũng hiểu được đối mặt lực lượng siêu phàm, con người là nhỏ bé đáng thương đến mức nào.


Ta đưa tay nhắm xuống Nam Cung Thành.
Cả Nam Cung Thành như nằm trong lòng bàn tay.
Cũng không phải chỉ là cảm giác do địa vị và quyền lực mang lại.
Lấy uy năng của ta lúc này, chỉ cần nắm bàn tay lại, liền có thể để Nam Cung Thành hoá thành đống tro tàn.
Chúng sinh là nhỏ bé yếu đuối.
Tựa như kiến cỏ.


Mà ta
Chỉ là một con kiến hơi to lớn mà thôi.
Ta cũng chỉ cảm khái một chút như vậy. Đã sống hơn năm trăm năm, tâm tính cũng đã thành thục.
Nam Cung Gia
Bây giờ đã gần khuya, đèn đuốc đã tắt bớt, mọi người dần chìm vào giấc ngủ.


Thân làm gia chủ, ta đối với địa hình Nam Cung Gia cũng không quen thuộc, dù sao phân thân này cũng thường xuyên ở lại Ma Thiên Nhai, hiếm khi về đây. Nhưng cảnh giới càng cao, trí nhớ càng tốt, cũng nhớ lại rất nhiều chuyện tưởng như đã quên lãng. Cho nên dễ dàng tìm được biệt viện của gia chủ.


Cũng không xa hoa lộng lẫy, ngược lại u tĩnh trang nhã.
Vậy mà vẫn còn sáng đèn.
Trước cổng còn có hai tỳ nữ đang đứng canh.
-Gia…gia chủ.
Hai nàng kinh ngạc khi nhìn thấy ta, sau đó run lên sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.
Phận làm tôi tớ, đúng là khổ sở.


Đặc biệt trong cái thế giới tàn khốc này, sống chết đều tại tâm tình của chủ nhân.
Ta nhìn hai nàng một cái, cười trấn an.
-Không có việc gì, các ngươi đi nghỉ đi, đừng nhiều chuyện.
Hai tay đặt lên bả vai nàng, đem chân khí truyền vào, ổn định tâm tình của các nàng.
-Vâng, gia chủ.


Hai nàng vâng dạ, sau đó chạy đi, chắc hẳn trong đầu đang tưởng tượng về một tràng diện tanh máu sắp xảy ra.
Đáng tiếc các nàng nghĩ nhiều.


Trong khuê phòng vốn dĩ là nơi riêng tư ân ái mặn nồng của Nam Cung Dật và Đông Phương Thuỵ Vân, vang lên từng tiếng hihi haha cười đùa ɖâʍ đãng, cùng âm thanh da thịt va chạm bép bép không ngừng. Cùng tiếng thở hồng hộc của nam nhân và tiếng rên rỉ hổn hển của nữ nhân.
Không chỉ có một cặp nam nữ.


Xem ra hai năm nay ta không trở về, căn phòng này đã bị Thuỵ Vân Phu Nhân biến thành một cái ɖâʍ ổ. Nhưng mà ta cũng không phải Nam Cung Dật, mà là Trần Hùng. Ta đứng nghĩ một hồi, tự hỏi bản thân có chút khó chịu vì ghen tuông nào hay không.
Không có.
Vậy thì không sao.
Bbangg
Cửa phòng bị đẩy bung ra.


-Các ngươi đang làm gì.
Trong phòng, cảnh tượng ɖâʍ ɖu͙ƈ đến cùng cực ngừng lại, tựa như bị ngưng đọng thời gian. Ba nữ hai nam đồng loạt quay đầu nhìn về phía ta, như bị hoá đá, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, đều là người quen, ta nhận ra được tất cả bọn hắn.


Tỷ muội Nam Cung Thư và Nam Cung Trân cùng quỳ bốn chi song song cạnh nhau trên giường, mông chổng cao ra sau, giống nhau đang chịu đựng một cây ƈôи ȶhịȶ vừa thô vừa dài cắm vào thân thể. Nam Cung Trân dung nhan tinh xảo như búp bê, dễ thương lại đáng yêu. Lúc này tiếu dung ửng hồng vì kích tình, ɖâʍ đãng lại xinh đẹp. Mà thân thể nàng có vẻ mảnh mai, lại khúc nào ra khúc nấy, làn da trắng hồng mềm mại. Nhũ cầu theo tư thế bị trọng lực kéo xuống thành hình như phễu, hai nhũ đỉnh nhọn màu phấn hồng, săn cứng lại vì nứng, khiêu gợi chí cực. Mà tỷ tỷ Nam Cung Thư bên cạnh thì nóng bỏng hơn nhiều, cũng đầy đặn hơn nhiều. Làn da hơi nâu khoẻ mạnh, đường cong thân thể gợi cảm quyến rũ. Nhũ cầu lại tựa như quả bóng, tròn trịa đàn hồi.


Ở phía sau mông, nam nhân đang đem ƈôи ȶhịȶ thô to cắm vào thân thể hai nàng là Nam Cung Vấn Thiên và Nam Cung Cường.
Một người là nhi tử, một người là thân đệ, của Nam Cung Dật.


Mà nương tử của hắn, Thuỵ Vân Phu Nhân thì đang nằm nghiêng một bên trên giường, nhìn xem ɖâʍ diễn trước mắt. Giữa hai chân nàng một mảnh nhớp nháp, còn dính lên dịch nhờn màu trắng đục, cũng không biết là tinh dịch của Nam Cung Dật hay Nam Cung Cường vừa bắn vào. Hoặc cũng có thể là của cả hai.


-Phu quân, ngươi xuất quan rồi.
Thuỵ Vân Phu Nhân đơ ra một lát, lập tức la lên vui vẻ, không giống như bộ dạng bị bắt gian tại giường tý nào. Lập tức từ trên giường bay tới, muốn lao lên ôm lấy ta. Bộ dạng kích động không giả, hiển nhiên nàng rất nhớ ta đấy, nhưng mà ta cũng biết nàng nhớ ƈôи ȶhịȶ của ta hơn.


-Bẩn.
Ta một bàn tay to chộp lấy mặt Thuỵ Vân Phu Nhân, ghét bỏ trên người nàng toàn là ɖâʍ tinh uế dịch.
-Hừ, ngươi vẫn là có cái bệnh thích sạch sẽ như cũ.
Thuỵ Vân Phu Nhân trề môi nũng nịu.
-Các ngươi tiếp tục, haha, đừng để tý đến ta.


Ta hướng về Nam Cung Cường và Nam Cung Vấn Thiên cười nói.
-Vâng phụ thân, mừng ngài xuất quan.
-Vâng đại ca, mừng ngươi xuất quan.
Hai nam nhân đáp một tiếng, lại giữ lấy eo nữ nhân, nhấp mông hung hăng đem ƈôи ȶhịȶ cắm vào rút ra thân thể nữ nhân. Tiếng rên rỉ của Nam Cung Thư và Nam Cung Trân lại vang lên không ngừng.


-Xem ra ngươi vẫn rất vui vẻ.
Ta ngồi xuống trên ghế sopha đối diện giường, hoàn toàn có thể thưởng thức cảnh tượng ɖâʍ đãng trên đó.
-Có chút chuyện xảy ra. Chung quy tạm được.


Thuỵ Vân Phu Nhân đáp, ngồi xuống trên sàn gỗ, cởi quần ta, móc ra ƈôи ȶhịȶ, đem ƈôи ȶhịȶ dù mềm vẫn rất dài và to ngậm vào miệng, dùng lưỡi của nàng ɭϊếʍƈ lấy quy đầu. Rất nhanh đem ƈôи ȶhịȶ của ta thổi cứng rắn như thép.
-Thật là nhớ nó.


Thuỵ Vân Phu Nhân nhả ƈôи ȶhịȶ ra cười nói, lại đem quy đầu ngậm vào miệng, tham lam ʍút̼ lấy, đầu lưỡi quét lên mỗi một góc cạnh, không chừa sót một ly nào. Khẩu kỹ của nàng tiến bộ nhiều hơn hai năm trước, càng thêm ɖâʍ đãng. Dung nhan vẫn kiều diễm kinh thế như xưa, hai tiểu mĩ nhân trên giường kia không có cách so sánh với nàng.


Nhưng mà được một đại mĩ nhân như vậy, ân cần dùng miệng lưỡi ra sức hầu hạ, ƈôи ȶhịȶ tuy cứng rắn, ta lại không có quá nhiều cảm xúc.


Quá trình tu luyện, là một quá trình lớn mạnh linh hồn. Cấp độ càng cao, càng chú trọng những giá trị tinh thần hơn là khoái cảm về thân thể. Ta bế quan đột phá thành công, kích thích mà Thuỵ Vân Phu Nhân ßú❤ ɭϊếʍƈ mang lại giảm đi khá nhiều.
-Nam Cung Gia vẫn ổn chứ?
-Vẫn ổn.


Thuỵ Vân Phu Nhân nhả ƈôи ȶhịȶ của ta ra, đáp gọn lỏn, lại ngậm lấy ƈôи ȶhịȶ, ăn hăng say, bộ dạng như đói khát đã lâu. Kì thật ta đối với sự vụ Nam Cung Gia không mấy quan tâm, mọi quyền lực đều giao vào tay Thuỵ Vân Phu Nhân. Lần này về đây, chủ yếu là lộ mặt, để tránh cho vắng mặt quá lâu, một số kẻ sinh ra dị tâm.


Tựa như nhị đệ Nam Cung Cường trước mặt này.


Hắn là thân đệ của Nam Cung Dật, tính ra lại tài giỏi hơn đại ca của hắn nhiều. Trước khi ta bế quan hắn mới là ngũ giai Cường Cảm Cảnh, bây giờ từ trên người hắn tản mát ý niệm sung sướng như có như không, hiển nhiên việc hình thành linh niệm chỉ là vấn đề thời gian. Một khi linh niệm thành, hắn liền sẽ là cường giả Linh Niệm Cảnh.


-A…thúc thúc…ư…ngươi hảo mãnh…a…ta chịu không được…A
Nam Cung Trân rên thét lên, hiển nhiên cao trào rồi. Nàng chỉ là nhị giai gà mờ, nào chịu được Nam Cung Cường hung hăng cắm rút, rất nhanh cao trào. Một đầu tóc nâu hạt dẻ lượn sóng theo đầu của nàng lắc loạn vì sướng, tung bay trái phải.


-A…ta cao trào…sướng quá…ư…a


Tiểu mĩ nhân nằm bẹp lên trên giường, toàn thân run rẩy không ngừng, mông bị Nam Cung Cường giữ lấy, vẫn chổng cao ra sau, trong mật huyệt vẫn bị một cây ƈôи ȶhịȶ thô to nhét đầy. Nam Cung Cường cũng thở ra một hơi, hiển nhiên cũng sung sướng, nhưng mà chưa tới giới hạn. ƈôи ȶhịȶ của hắn đúng là thô to, cũng không biết là bẩm sinh hay đã qua đan dược của Thiên Địa Thanh Lâu cải tạo. Nam Cung Trân được thả ra, lập tức nằm sấp xuống trên giường nghỉ ngơi, mông nhô cao lên, cùng lưng và chân tạo thành một đường cong tuyệt diệu, vô cùng mê người. Song tu cùng cường giả ngũ giai như Nam Cung Cường, nàng cũng được lợi lớn, một lần chịch, bằng cả tháng vất vả tu luyện bình thường.


Bên cạnh Nam Cung Trân đã cao trào nằm bẹp dí, Nam Cung Thư cùng Nam Cung Vấn Thiên vẫn đang chiến đấu hăng say. Khác với Nam Cung Trân hoàn toàn bị Nam Cung Cường áp đảo, Nam Cung Thư lại cùng Nam Cung Vấn Thiên đánh ngang tay. Nam Cung Vấn Thiên ở phía sau hung hăng cắm rút, mà Nam Cung Thư còn chủ động đong đưa mông thừa nhận ƈôи ȶhịȶ của hắn cắm vào mật huyệt của nàng.


-A…Thư tỷ…ta muốn bắn…ư…a
Nam Cung Vấn Thiên giữ lấy mông Nam Cung Thư nhấp như điên, hiển nhiên sắp bắn tinh rồi.
-Ta cũng tới…a…sướng quá…A


Nam Cung Vấn Thiên húc mạnh một phát, đem ƈôи ȶhịȶ cắm lút cán vào trong mật huyệt Nam Cung Thư, ghé lên lưng nàng, đưa tay xuống dưới cầm lấy hai nhũ cầu tròn trịa của nàng bóp mạnh, tựa như muốn đem chúng bóp bể. Toàn thân Nam Cung Vấn Thiên run rẩy không ngừng, hiển nhiên đang đem tinh dịch không ngừng vận chuyển vào trong mật huyệt của Nam Cung Thư.


Bị Nam Cung Vấn Thiên đè nặng, bản thân lại cao trào nhũn ra, Nam Cung Thư cũng nằm bẹp dí trên giường. Hai cỗ thân thể trần truồng đẫm mồ hôi chồng lên nhau nghỉ ngơi sau cao trào.
-Xem ra nhị đệ còn chưa thoả mãn. Nào, phu nhân, giúp nhị thúc xả tinh đi nào.


Ta vỗ đầu Thuỵ Vân Phu Nhân cười nói. Nàng hiểu ý, mặt vẫn chôn giữa háng ta ra sức ßú❤ ɭϊếʍƈ, mông nâng lên cao, vểnh ra sau, hướng về Nam Cung Cường đã xuống giường đứng một bên. Nam Cung Cường cũng là một cường giả, thân thể rắn chắc lại cao lớn, khuôn mặt có mấy phần tương tự Nam Cung Dật. ƈôи ȶhịȶ cũng thô dài tương đương, có khá ít khác biệt. Hắn tiến tới đem ƈôи ȶhịȶ cắm và thân thể Thuỵ Vân Phu Nhân, nhấp mông tới tới lui lui. Thuỵ Vân Phu Nhân vừa ßú❤ ʍút̼ nhiệt tình ƈôи ȶhịȶ, vừa uốn éo đong đưa mông hưởng ứng Nam Cung Cường cắm rút, kỹ thuật mười phần.


-Phu nhân, nhị thúc làm ngươi sướng không?
-A…sướng lắm phu quân…ư…ƈôи ȶhịȶ nhị thúc vừa thô vừa dài…như muốn đâm nát tử cung của ta luôn…a


Thuỵ Vân Phu Nhân nhà ƈôи ȶhịȶ của ta ra, rên rỉ mấy tiếng, lại đem ƈôи ȶhịȶ ngậm vào miệng, lấy tư thế này, nàng có thể dùng thâm hầu đem ƈôи ȶhịȶ thô dài nuốt hết vào trong miệng, dùng đôi môi thắm đỏ ʍút̼ lấy gốc ƈôи ȶhịȶ, lại dùng cổ họng mềm mại kịch thích quy đầu, rất ra sức, hiển nhiên muốn đem tinh dịch của ta ʍút̼ ra đến.


Nhưng mà nàng nghĩ nhiều, ta không muốn bắn, nàng không ʍút̼ ra tinh được.


Chân khí của Nam Cung Cường đang cuồn cuộn tiến vào thân thể của Thuỵ Vân Phu Nhân, theo hành tuyến vận công của Nhân Sinh Công mà vận chuyển, chạy một vòng kinh mạch của Thuỵ Vân Phu Nhân, sau đó từ chỗ giao hợp trở lại thân thể Nam Cung Cường. Trải qua Thuỵ Vân Phu Nhân cũng vận công hưởng ứng, trong hai thân thể của bọn hắn hình thành nên một vòng tuần hoàn chân khí, tựa như vòng tuần hoàn mạch máu vậy.


Hai hơi thở hoà nhịp.
Trái tim cũng dần dần đập chung một giai điệu.


Chậc, xem ra cái đồ gian phu ɖâʍ phụ này hai năm qua quất nhau phải nhiều lắm, mới đem song tu công pháp phối hợp nhuần nhuyễn như vậy. Nhưng mà Nam Cung Cường là cường giả ngũ giai, song tu cùng hắn ăn đứt song tu cùng Nam Cung Vấn Thiên. Cũng không khó hiểu tại sao Thuỵ Vân Phu Nhân lại đem Nam Cung Cường kéo vào cái ɖâʍ ổ này.


-A…ta bắn…ư
Nam Cung Cường gầm lên một tiến, đem tinh dịch nóng cháy bắn vào mật huyệt của Thuỵ Vân Phu Nhân, để nàng run rẩy một cái, hiển nhiên tuy chưa cao trào, nhưng cũng dễ chịu thoải mái cực kì.


-Nhị đệ, ngươi mỗi lần đều đem tinh dịch bắn vào trong huyệt đại tẩu như vậy, đại tẩu sớm muộn gì cũng mang thai con của ngươi mất.
Cặp gian phu ɖâʍ phụ này thế nhưng mà không phải là Luân Hồi Giả, Nam Cung Cường có thể làm Thuỵ Vân Phu Nhân mang bầu được đấy.


-Thế nếu ta mang bầu ngươi định làm thế nào?
Thuỵ Vân Phu Nhân nhả ƈôи ȶhịȶ của ta ra, ngẩng đầu hỏi.
-Thì chả làm sao cả haha
Thuỵ Vân Phu Nhân lườm ta một cái. Nàng đã sớm chấp nhận mối quan hệ là phu thê mà không phải phu thê như thế này.


-Phu nhân còn chưa thoả mãn kìa. Nhị đệ, ngươi còn phải rèn luyện nhiều hơn.
-Ta biết, đại ca, nhưng đại tẩu quả thật rất lợi hại, ta nguyện cam bái hạ phong.


Nam Cung Cường đem ƈôи ȶhịȶ rút ra, giữa hai chân của Thuỵ Vân Phu Nhân lại càng thêm nhớp nhúa hỗn loạn, tinh dịch từ trong mật huyệt chảy ra ròng ròng, rơi cả trên sàn.
-Đi nhà tắm đi, để đại ca chỉ giáo cho các ngươi mấy chiêu. Hai năm rồi ta không tắm rửa rồi.
-Ngươi chưa tắm rửa?


Thuỵ Vân Phu Nhân trợn mắt nhìn ta.
-Đúng vậy.
-Hự oẹ
Thuỵ Vân Phu Nhân lập tức cảm thấy buồn nôn. Thật ra cũng không đến nỗi kinh tởm như thế, bởi ta cũng đã dùng chân khí tẩy rửa qua rồi. Nhưng mà cảm giác tâm lý thì vẫn khiến Thuỵ Vân Phu Nhân buồn nôn được.


-Ngươi đồ đáng ghét, vậy mà nãy còn dám chê ta bẩn.
Thuỵ Vân Phu Nhân vậy mà vung chưởng đánh tới, muốn đem ta đập bay ra ngoài, vận mười thành công lực luôn đấy.


Nhưng mà chưởng lực mười phần, đánh lên người ta lại như đánh lên bông, không vang một tiếng động, tựa như đánh yêu, không đau không ngứa. Ta giữ lấy tay Thuỵ Vân Phu Nhân, cười nói.
-Ngươi không hỏi đã cởi quần, còn ăn ƈôи ȶhịȶ ta hăng say như vậy, ta cũng không nỡ nói ra nha.
-Hừ.


Thuỵ Vân Phu Nhân giật tay lại.
Ta cười haha tiến tới ôm lấy nàng, hướng về phía hồ tắm. Phía sau Nam Cung Thư và Nam Cung Trân cũng đã hồi phục, cùng hai nam nhân theo sau. Các nàng toàn thân đều là mồ hôi ɖâʍ dịch, cũng muốn tẩy rửa một phen.