Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 77: Đông Phương Gia bí sử (1)

Đông Phương Gia
Thân làm bá chủ một thành lớn như Đông Phương Thành, cơ ngơi của của Đông Phương Gia phải nói là vô cùng đồ sộ, nhưng nhìn rất trang nhã, nhiều cây xanh vườn tược, không giống cung điện kim bích huy hoàng. Mà người Đông Phương Gia, sống tuy đầy đủ, tiện nghi, nhưng lại không hề xa hoa.


Nói trắng ra là điệu thấp làm người.
Nhưng những thành viên quan trọng trong gia tộc, cũng được cung cấp đầy đủ. Từ nơi ăn chốn ở cho đến tài nguyên tu luyện. Thứ gì cũng không thiếu, hơn nữa đều là loại cao cấp nhất có thể.


Một gia tộc muốn trường tồn, bồi dưỡng thế hệ trẻ là việc không thể không làm.
-Vậy là các ngươi muốn luyện công pháp này? Chắc chắn?
-Vâng phụ thân, chắc chắn.
Đông Phương Anh và Đông Phương Ý cùng kiên định gật đầu.


Nương tử của Đông Phương Hùng Bá sinh khó, để lại cho hắn hai nữ nhi này.
Đây là thiết lập thân phận của hai tỷ muội tại Luân Hồi.
Bởi hai nàng là Luân Hồi Giả đấy.
Ta cầm bí kíp Tàn Nguyệt Công trên tay.
Mùi mực còn mới, hiển nhiên là do Đông Phương Anh vừa chép ra.


Từng trang sách lật ra, ta xem một lượt, liền hiểu rõ tám chín phần. Lấy năng lực của cường giả Nguyên Thần Cảnh, công pháp cấp bậc này, xem qua liền hiểu.
-Tàn Nguyệt Công đúng là rất hợp với các ngươi. Nhưng công pháp này cấp bậc không đủ. Các ngươi khoan luyện tiếp, để ta chỉnh sửa một chút.


-Vâng, phụ thân.


Lần Luân Hồi trước Đông Phương Hùng Bá chết tại Vô Tận Viêm Châu, Đông Phương Anh và Đông Phương Ý sau đó cũng mất tích. Cho nên khi ta đến Đông Phương Thành, các nàng đã không còn tại Đông Phương Gia. Lần này phong thuỷ xoay chuyển, các nàng thân là nữ nhi của gia chủ, đương nhiên cũng trôi qua rất tốt. Mà ta cũng không định keo kiệt, sẽ bồi dưỡng các nàng.


Các nàng hiện tại cũng đã là tam giai võ giả, coi như không tệ.
Còn Tàn Nguyệt Công, cũng chỉ là công pháp cấp bậc Hậu Thiên, có chút không đủ. Bất quá Thiên Địa Thanh Lâu có rất nhiều công pháp, muốn tìm bản Tiên Thiên của Tàn Nguyệt Công hay công pháp tương tự, không phải là việc khó.


-Đã khuya rồi, các ngươi nghỉ đi.
-Vâng phụ thân.
Đông Phương Anh và Đông Phương Ý cũng rất là lễ phép đáng yêu đấy.


Đối với việc ta quan tâm chỉ dạy, các nàng rất là vui mừng, cũng rất dốc sức tu luyện. Bây giờ chưa được, nhưng sau này, con đường Hợp Đạo của ta, cũng cần nhờ các nàng góp chút sức lực rồi.
Nên đầu tư từ bây giờ nha.
Ta rời khỏi biệt viện của tỷ muội Đông Phương Anh.


Bây giờ đã khuya, đêm còn dài.
Mà ta, thì cũng không ngủ.
Cũng không định trở về phòng.
Phàm Hương Phu Nhân đã đến Đông Phương Thành rồi.


Nàng rất được việc, cũng vừa đột phá Tiên Thiên. Mấy ngày này Đông Phương Thần Khởi đều nhấp nhô trên người nàng, yêu thích cực kì. Bây giờ bọn hắn chắc đang quấn thành một chỗ. Ta lại qua, tính luôn cả Hương Tuý Phu Nhân, cũng là hai nam hai nữ, cân bằng.


-Ừm, tức muội, ngươi còn chưa ngủ? Ngồi ở đây làm gì thế.


Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt, để ta tiến tới hỏi han. Nàng là nương tử của Đông Phương Thần Khởi, cũng chính là nhị tức của Đông Phương Hùng Bá, thường gọi Kiều Như Phu Nhân. Kiều Như Phu Nhân đang ngồi trên một cái xích đu trong vườn, ngắm trăng. Ánh trăng mờ nhạt chiếu rọi trên người nàng, cũng nhiều mấy phần thi vị.


-Hoá ra là nhị ca. Ta không ngủ được, ngồi đây hít thở không khí chút. Trong phòng quá ngột ngạt.


Kiều Như Phu Nhân rất xinh đẹp, khuôn trăng đầy đặn nét người nở nang, trên má còn có lúm đồng tiền rất đáng yêu. Trước ngực mặc áo trễ vai, lộ ra hai nhũ cầu cực đại, nam nhân nhìn thấy thật đúng là muốn lập tức muốn nhào lên cắn cho một cái.
Nhưng mà, không phải Tiên Thiên nha.


Cho nên Đông Phương Thần Khởi mới bỏ nàng phòng không gối chiếc, mỗi ngày tìm Hương Tuý Phu Nhân và Phàm Hương Phu Nhân hàng đêm sanh sanh ca, quên mất mình còn một nương tử là Kiều Như Phu Nhân đây. Nhìn kỹ, Kiều Như Phu Nhân cũng đã là tam giai, chỉ cần một bước, liền thành Tiên Thiên. Đông Phương Thần Khởi đã không cần nàng, vậy để ta an ủi nàng thay hắn đi.


Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả bén lên người Kiều Như Phu Nhân.
Nàng nhìn ta một cái, sắc mặt lập tức ửng hồng, hiển nhiên vừa nghĩ cái gì đó rất đáng xấu hổ.
-Tức muội, nhị ca cũng đang rảnh rỗi, để ta ngồi hóng gió cùng ngươi được không?


Ta cười một cái, ngồi xuống sát bên người Kiều Như Phu Nhân, thân thể cả hai chỉ còn cách nhau có lớp vải áo mỏng manh mà thôi.
-Nhị ca, xin tự trọng.
Kiều Như Phu Nhân nói thế, nhưng vẫn không tránh né.


-Haha tức muội, ngươi cũng biết hiện giờ nhị đệ đang vui vẻ cùng hai cái yêu tinh Mai Thuý Phường, bỏ bê ngươi. Hơn nữa hắn cũng không đơn thuần tìm vui, mà còn đang luyện công nữa. Sau này, thời gian ngươi nằm không trong phòng một mình còn nhiều. Ngươi cũng không định sau này trôi qua buồn tẻ như vậy chứ?


Ta mở lời mê hoặc, bàn tay đã vòng qua ôm lấy eo Kiều Như Phu Nhân, nàng đương nhiên cũng không hề tránh né. Thật ra ta nói gì không quan trọng lắm, mọi việc, đã có Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả lo. Ta tán gái, vẫn luôn dễ dàng như vậy.
-Không được, nhị ca, như vậy có trái luân thường đạo nghĩa.


Kiều Như Phu Nhân cố gắng giữ lấy chút lý trí cuối cùng.
-Haha tức muội, ngươi nên biết, nếu ngươi ngoại tình, đó là tìm chết. Nhưng nếu đối tượng là ta, hắc, ngược lại ngươi vẫn ở lại Đông Phương Gia không nói, nhị đệ hắn cũng không trách ngươi đâu. Ta đảm bảo.


Những lời ta nói không phải không có đạo lý, cũng để Kiều Như Phu Nhân thoả hiệp. Nàng vốn chỉ là một cái bình hoa mà thôi, ở thế giới siêu phàm như thế này, lại cũng hiểu muốn sống vui sướng xa hoa thì chỉ có thể nương tựa vào cường giả.


Lửa ɖu͙ƈ đã bốc cao, lợi hại hơn bất cứ loại xuân dược nào trên đời này, Kiều Như Phu Nhân lập tức thất thủ. Nàng mặc ta đưa tay tới kéo vạt áo trước ngực xuống, lộ ra nhũ cầu bên phải ra giữa không khí. Thật to, có hơi xệ chút, nhưng hình dạng vẫn rất đẹp, trắng muốt. Ta xoè năm ngón tay bóp lấy, thật mềm mại. Thịt nhũ trào ra giữa kẽ ngón tay, vô cùng mê người.


-Ư nhị ca, nhẹ chút…sau này nhị ca phải thương tiếc nhân gia đấy…ư
Kiều Như Phu Nhân xem ra cũng không phải là cái trinh tiết liệt phụ gì. Chỉ là bình thường không dám ra ngoài tìm vui mà thôi.
-Chúng ta là người một nhà, không cần khách khí, haha


Ta cười lớn một tiếng, tiến tới ngoạm lấy đôi môi của Kiều Như Phu Nhân, mà nàng thì nhiệt tình đáp lại. ɖu͙ƈ hoả bốc cao, mĩ phu nhân duỗi ra cái lưỡi cùng ta cuốn lấy, trao đổi nước bọt. Ta vừa thưởng thức miệng lưỡi của Kiều Như Phu Nhân, vừa tuỳ ý nắn bóp hai nhũ cầu cực đại của nàng, hứng khởi tăng vọt.


Ta đứng dậy, ƈôи ȶhịȶ cương cứng nổi cộm lên trong quần ở ngay trước mặt Kiều Như Phu Nhân, để cho nàng hô hấp tăng vọt, trở nên dồn dập.
-Nhị ca, chỗ này nhiều ngươi qua lại, vào phòng được không?


Kiều Như Phu Nhân vẫn còn giữ lấy chút thẹn thùng cuối cùng, mở miệng hỏi. Nhưng tay nàng đã đưa tới cách quần vuốt ve ƈôи ȶhịȶ của ta.
-Như vậy đi phòng của ta đi haha
-Ưm.


Kiều Như Phu Nhân đáp lên một tiếng yêu kiều, đứng lên, cũng không kéo lại vạt áo che đi nhũ cầu hùng vĩ trước ngực, uốn éo trong vòng tay của ta đi về phía phòng ngủ.


Vừa vào phòng, Kiều Như Phu Nhân đã nhịn không được, chủ động quỳ xuống trên sàn, cởi quần ta, móc ra ƈôи ȶhịȶ. ƈôи ȶhịȶ vừa thô vừa to vắt dọc trên khuôn mặt mĩ phu nhân, tựa như một con quái vật khủng bố, nhưng nàng không hề sợ hãi, ngược lại thích thú vô cùng.
-A, ƈôи ȶhịȶ của ca hảo đại.


Kiều Như Phu Nhân cười lên quyến rũ, đưa tay cầm ƈôи ȶhịȶ vuốt ve.
-Vậy ngươi hãy yêu thương nó đi nào.
-Ưm.
Mĩ phu nhân hừ một tiếng đáp lại, há miệng đem ƈôи ȶhịȶ ngậm vào miệng ßú❤ ʍút̼. Kỹ thuật không tệ, nhưng cần hướng Phàm Hương Phu Nhân học hỏi thêm.


-Tức muội, ngươi đã tu luyện đến tam giai đỉnh phong chưa?
-Sao nhị ca lại hỏi cái này.
Kiều Như Phu Nhân nhả quy đầu ra, tay vẫn không ngừng xóc. Quy đầu đỏ tím được tẩm ướt bởi nước bọt của nàng, sáng bóng như tẩm dầu, càng thêm hung dữ.
-Hỏi xem ngươi có muốn thành Tiên Thiên không.


-Tiên Thiên, ai mà không muốn chứ.
Kiều Như Phu Nhân hơi lộ vẻ đau buồn. Nàng cũng đã gặp qua Phàm Hương Phu Nhân và Hương Tuý Phu Nhân, cũng biết không bằng được hai ả kỹ nữ đó. Ta lấy ra từ trong nhẫn chứa đồ một hộp đan dược, đưa cho Kiều Như Phu Nhân.
-Nhị ca, đây là?


-Tiên Thiên Đan, ngươi giữ lấy, để đột phá Tiên Thiên.
Kiều Như Phu Nhân kinh ngạc, sau đó lại do dự.
-Nhị ca, thứ này quá quý giá, dùng trên người ta thật là lãng phí. Để bồi dưỡng thế thệ trẻ trong gia tộc thì hơn.
Nàng vậy mà còn rất hiểu chuyện, thật để người yêu thương.


-Không cần, thứ này ta còn rất nhiều.
-Vâng, nhị ca.
Kiều Như Phu Nhân đáp lại, ánh mắt phát sáng như sao. Quả nhiên là nữ nhân, được tặng quà, liền vui vẻ. Mĩ phu nhân liền dùng ra tuyệt chiêu phục vụ ta. Nàng dùng hai nhũ cầu vừa to vừa mềm kẹp lấy ƈôи ȶhịȶ của ta, không ngừng ma sát.
-Nhị ca thoải mái chứ?


Đôi mắt to tròn ngước lên nhìn ta hỏi, yêu kiều nhiều vẻ.
-Thoải mái, haha, rất thoải mái.
Nhũ cầu Kiều Như Phu Nhân rất mềm mại, kẹp lấy ƈôи ȶhịȶ của ta ma sát, muốn không thoải mái không được đấy.
-Nào, ngươi mau lên giường, dọn sẵn tư thế, để nhị ca tới chơi ngươi.


Củ cà rốt đã cho, đến lượt cây gậy rồi.
Sau này không sợ Kiều Như Phu Nhân không nghe lời.
-Ưm, nhị ca.


Kiều Như Phu Nhân đáp một tiếng, cởi sạch áo váy của nàng. Thân hình đẫy đà múp máp hiện lên trước mắt ta, tràn đầy nét thành thục gợi cảm. Mĩ phu nhân thấy ta dùng ánh mắt dò xét khắp người nàng, cũng không che lấp hay tránh né, uốn éo đi đến nằm ngửa trên giường, dạng hai chân ra. Lông mu của nàng thật rậm, che lấp lấy âʍ ɦộ. Cánh hoa dầy màu tím hồng, nhiều mấy phần ɖâʍ uế, cũng đã rỉ ra ɖâʍ thuỷ ướt át. Kiều Như Phu Nhân tự dùng hai ngón tay đẩy ra cánh hoa, lộ ra thịt non phấn hồng bên trong, vô cùng ɖâʍ đãng.


-Nhị ca, mau tới hưởng dụng nhân gia a.


Mĩ phu nhân giọng như rên rỉ mời ta tới làm nàng, để ta cũng thấy hưng phấn không chịu nổi, lập tức nhào lên, ƈôи ȶhịȶ nhập huyệt, cắm đến tận cùng. Âm đạo Kiều Như Phu Nhân cũng không chặt khít, nhưng ƈôи ȶhịȶ của ta đúng thật thô, thành ra cũng không thấy lỏng loẹt, lại nhiều nước và ấm áp, chơi cũng thoải mái.


-Ư…ƈôи ȶhịȶ nhị ca thật thô…a…ư…dài quá…đội lên hoa tâm của nhân gia rồi…ư…thật thoải mái…ư
Kiều Như Phu Nhân rên rỉ.
-Cho ngươi càng thoải mái hơn haha


Ta cười lớn, cũng không khách khí, ra sức dập mu vào âʍ ɦộ múp máp của Kiều Như Phu Nhân. Ta đem một chân của mĩ phu nhân vác lên vai, một tay giữ lấy vuốt ve, một tay đưa tới trước nắm lấy nhũ cầu của nàng chơi đùa. ƈôи ȶhịȶ như bay ra vào mật huyệt của Kiều Như Phu Nhân, để nàng thoải mái rên rỉ không ngừng.


Ta cứ như vậy tận hưởng thân thể của Kiều Như Phu Nhân, cho dù nàng không phải Tiên Thiên, thân thể nàng cũng rất tuyệt diệu, rất mê người.
-A…sướng chết mất…ư…a…nhân gia tới…sướng quá…ư


Âm đạo của Kiều Như Phu Nhân co thắt nhẹ một cái, ɖâʍ thuỷ trào ra xối trên quy đầu ta một trận thoải mái dễ chịu, nhưng còn lâu mới khiến ta xuất tinh được.
-Tức muội, thoải mái sao?
Ta ngừng cắm rút, để Kiều Như Phu Nhân tận hưởng trọn vẹn cảm giác vui sướng khi cao trào.


-Rất thoải mái…ư…ƈôи ȶhịȶ của nhị ca làm ta sướng muốn chết…a
Kiều Như Phu Nhân hơi thở dồn dập, đáp.
-Còn có thể sướng hơn nữa, haha, ta truyền cho ngươi một môn công pháp gọi là Cực Lạc Công, ngươi thả lỏng đi.
-Vâng nhị ca.
Ta đem ngón trỏ đặt lên mi tâm Kiều Như Phu Nhân.


-Thật thần kì.
-Ngươi vận công thử xem.
-Vâng.


Theo Kiều Như Phu Nhân thử vận lên Cực Lạc Công. Mới đầu còn trắc trở, sau đó liền thuận lợi, hiển nhiên cũng rất có năng khiếu đối với ɖâʍ công tà pháp. Âm đạo của nàng cũng bởi ảnh hưởng của Cực Lạc Công mà trở nên chặt khít hơn nhiều, nếp thịt non âm đạo như dây leo, cuốn lấy ƈôи ȶhịȶ ta, đem đến cảm giác rất thoải mái.


-Tức muội thật giỏi, nhanh vậy đã đem Cực Lạc Công học được.
Ta lập tức đem ƈôи ȶhịȶ cắm vào rút ra mật huyệt mê người của Kiều Như Phu Nhân, đưa lời cổ vũ.
-Là nhị ca hảo thủ đoạn…ư…nhân gia cũng sướng…a…còn sướng hơn lúc nãy…ư…a


-Chú ý vận công, đừng để gián đoạn.
-Ta biết…ư…a


Nơi này không có Thiên Địa Hợp Đạo Trận, nếu không Kiều Như Phu Nhân vận lên Cực Lạc Công, nó sẽ tự động vận chuyển chân khí, không cần phí tâm đi duy trì. Nhưng mà ta cũng định dùng cả đêm nay nhấp nhô trên người Kiều Như Phu Nhân, cùng nàng chơi từ từ cũng được.


Mà Kiều Như Phu Nhân cũng vì thế rên rỉ cả đêm, đến sáng còn chưa dứt.