Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 79: Mười năm chớp mắt là qua

Thời gian dần trôi.
Chốc lát đã mười năm sau khi Luân Hồi khởi động lại.
Ma Thiên Nhai.


Nơi này đang thay đổi từng ngày, không còn là bộ dạng hoang sơ nguyên thuỷ nữa. Lầu các mọc lên san sát trên những ngọn núi, người người qua lại trên những sợi xích nối liền cũng rất nhộn nhịp. Nơi này đã trở thành chốn phồn hoa nhất Thập Vạn Sơn Châu, không có một trong. Cũng may Ma Thiên Nhai đủ rộng, lại cũng không chứa chấp người bình thường tiến vào, cho nên cũng hiếm khi sinh ra cảnh chen chút.


Mà trải qua mười năm, cũng đã đến lúc các Luân Hồi Giả trưởng thành.


Đương nhiên bỏ qua ta, ta mười năm nay vẫn dùng Khô Mộc Thần Thông hoá thành một cái cây con con khô héo trốn trong Thiên Địa Thanh Lâu, liên tục không ngừng dùng Đại Mộng Thần Thông bao trùm không chỉ bản thân Thiên Địa Thanh Lâu mà còn cả các phân lâu. Thông qua Thiên Địa Thanh Lâu Lệnh, ta đem Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả bén lên đám khách làng chơi tới các phân lâu tìm vui, từ đó thu lấy hồn nguyên dồi dào không ngừng.


Mà chủ lâu, cũng chính là Thiên Địa Thanh Lâu, càng giống một trạm vận chuyển hơn. Dùng quyền năng có thể là thuộc đẳng cấp Hợp Đạo Cảnh để làm kinh tế, đương nhiên đưa tới tác dụng kinh người. Chỉ cần tập trung hàng hoá, sau đó nhét vào Không Gian Trữ Vật, lại vận chuyển qua Thiên Địa Thanh Lâu, thế là hàng tấn hàng hoá chỉ cần không đến mấy phút liền chuyển dời đến địa điểm các đó cả một lục địa.


Nhưng mà Thiên Địa Thanh Lâu có tầm quan trọng rất cao, cho nên ta không ngừng dùng Đại Mộng Thần Thông để tạo một cái ảo cảnh bao trùm Thiên Địa Thanh Lâu, để người qua lại dù là Nguyên Thần Cảnh cũng không nhìn thấu được.


Mười năm này lượng hồn nguyên thu được từ Thiên Địa Thanh Lâu vô cùng dồi dào, bảy lão bà dư xài, cho nên ta cũng chia sẻ cùng các bằng hữu. Hồn nguyên thứ này cũng không phải nhét bao nhiêu thì linh hồn lớn mạnh bấy nhiêu, mà tựa như cơm gạo, ăn vào rồi còn cần thời gian tiêu hoá hấp thu. Bởi vì lần khoi trước có ta là một cái Nguyên Thần Cảnh nên tiêu hao rất nhiều, hồn nguyên thu được từ Bất Kiến Thiên bao nhiêu cũng không đủ. Bây giờ không những linh hồn ta đã phát triển đến cực hạn, mà còn có thể nguồn thu từ Thiên Địa Thanh Lâu, cho nên hồn nguyên vô cùng dồi dào.


Đủ sức cung cấp cho hai mấy người một lúc.
Cho trải qua mười năm không ngừng nghỉ nỗ lực tu luyện, Hàm Ân Tĩnh, Lý Trí Hiền và Phác Chiêu Nghiên lần lượt đột phá Nguyên Thần Cảnh rồi.
Rất nhanh.
Rất kì lạ.
Nhưng mà trên đời làm gì có sự tình nào là tuyệt đối.


Luân Hồi Giả thì cũng có Luân Hồi Giả this, Luân Hồi Giả that.
Cũng không phải tất cả đều có thiên phú tu luyện phế vật.
Phác Hiếu Mẫn, Phác Trí Nghiên và Toàn Bảo Lam cũng tiến bộ cực nhanh.
Đương nhiên đây là chuyện tốt.
Ta cũng vì vậy mà vui mừng.
-Đẹp không?


Phác Chiêu Nghiên thấy ta đẩy cửa tiến vào, đứng giữa phòng xoay một vòng. Nàng mặc một chiếc váy hai dây phong cách hiện đại màu vàng. Hai vai trần quyến rũ lộ xương quai xanh tinh tế vô cùng quyến rũ. Dáng người nóng bỏng, mỗi đường cong vô cùng hoàn mĩ, nhưng lại như có như không mang đến cảm giác đầy đặn và mềm mại. Trước ngực cũng không nhô lên quá cao, nhưng sau lưng cặp mông lại rất vểnh. Hai chân dài thon tròn khép chặt không một kẽ hở, đứng thẳng trên mặt đất, phối hợp với giày cao gót, càng thêm hoàn mĩ. Theo Phác Chiêu Nghiên xoay vòng, tà váy xoay ngang, lộ ra qυầи ɭót cũng màu vàng, loại có ren, vô cùng khiêu gợi. Hai quả mông tròn trịa cực kì, cũng trắng muốt vô ngần, cực kì dụ hoặc.


-Đẹp lắm.
Ta đóng cửa lại, vừa khen ngợi nàng một câu.
-Dối trá.
Miệng nói là vậy nhưng sắc mặt Phác Chiêu Nghiên lại rất vui vẻ.


Ta tiến tới, ôm nàng vào lòng. Cảm giác mềm mại tràn ngập trong vòng tay, tưởng như chỉ cần siết mạnh một cái, sẽ đem nàng vỡ tan. Cho dù Phác Chiêu Nghiên hiện nay cũng đã là cường giả Nguyên Thần Cảnh hàng thật giá thật, một quyền thậm chí có thể đánh bay núi.


Dung nhan tuyệt thế vô song của Phác Chiêu Nghiên hiển hiện ngay trước mắt ta. Khuôn mặt trái xoan hoàn mĩ, mũi cao mắt to tròn đen sâu thẳm như đêm không sao. Đôi môi hình trái tim với đường cong cực kì quyến rũ, hơi giương lên, gợi cảm vô cùng.


Ta không hề đè xuống nội tâm kích động, tiến tới hôn lên môi Phác Chiêu Nghiên. Mĩ nhân nhiệt tình đáp lại.
Ngọt ngào và cháy bỏng.
Cả thế giới dường như đứng yên lại.
Chỉ còn lại hai chúng ta trầm mê trong hơi thở ngây ngất và vị ngọt ngào của đôi môi.


Mãi hồi lâu ta mới tách ra, ôm siết Phác Chiêu Nghiên vào lòng, như cứ sợ chỉ cần buông tay ra, nàng sẽ lập tức tan biến ngay vậy. Phác Chiêu Nghiên cũng dùng hai bàn tay ôm chặt lấy ta. Dù dù giờ nàng đã là cường giả đứng trên đỉnh cao nhất thế gian, đôi tay nàng lại vẫn mềm yếu vô lực như cũ.


Ta vừa ôm Phác Chiêu Nghiên, vừa mở mắt ra nhìn quanh phòng mĩ nhân một vòng.
Ta cũng không hay qua nơi này.
Chủ yếu là không biết qua để làm gì.
Nhưng giờ Phác Chiêu Nghiên dậy thì rồi, sau này sẽ dần quen nơi này.
Hehe.
Ơ nhưng mà sự chú ý của ta va phải một cái ghế sô pha, màu cam.
Rầm.


Ta biến mất khỏi vòng tay ôm ấp của Phác Chiêu Nghiên, một cước đá bay cái ghế sô pha ra bên ngoài. Ghế sô pha như làm ảo thuật, xuyên qua tường bằng gỗ, bay ra ngoài trên bầu trời Ma Thiên Nhai, hoá thành bụi mịn. Chỉ để lại từng đợt sóng không gian đang không ngừng lan toả ra xung quanh trên tường, còn vách tường hoàn toàn nguyên vẹn.


Phác Chiêu Nghiên cười lên một cái thiên kiều bá mị, tiến tới tới từ phía sau ôm lấy ta. Hai nhũ cầu căng mềm cách áo ấp lên lưng ta, rất dễ chịu.
-Không ngờ ngươi cũng biết ghen nha. Cũng không ngờ ngươi lại biết chuyện quá khứ của ta.
Nàng gối đầu lên vai ta, trong giọng nói tràn ngập nhu tình vô hạn.


-Nói ngươi không tin, ta từng là fan của ngươi đó.
-Từng là? Bây giờ không nói. Sao ngươi khi ở Trái Đất ngươi không còn yêu thích ta nữa vậy?


-Người, chung quy rồi cũng phải trưởng thành. Mơ, rồi cũng phải tỉnh giấc. Thế giới của ta và ngươi khi đó khác biệt, sẽ không bao giao vào nhau. Những tình cảm của ta dành cho ngươi khi đó chỉ là ảo tưởng của riêng ta mà thôi. Ngươi thậm chí không biết đến có một như ta tồn tại trên Trái Đất.


-Nhưng giờ chúng ta lại ở bên nhau rồi, ta có thể cảm nhận ngươi trong vòng tay, rất rõ ràng, rất chân thực.
-Ta cũng có thể cảm nhận ngươi trong vòng tay ta, lại cảm thấy chân thực đến mức không thể tưởng tượng.
Ta xoay người ôm chặt lấy Phác Chiêu Nghiên.


Chiều cao Phác Chiêu Nghiên và ta tương đương, nàng lại đi giày cao gót tới tận mười hai phân, cho nên ta có phải hơi ngửa cổ mới hôn được mĩ nhân. Chúng ta cuồng nhiệt hôn lấy nhau, dần dần hướng về phía giường tiến tới. Phác Chiêu Nghiên chủ động ngã lên giường, để ta chồm lên người nàng. Dây áo váy bị kéo xuống, lộ ra nhũ cầu căng tràn đầy sức sống bên trong. Môi ta một khắc cũng không rời khỏi môi Phác Chiêu Nghiên, hai bàn tay bóp nhũ cầu nàng chơi đùa. Cảm giác mềm mại tràn ngập trong lòng bàn tay, để ta muốn ngừng mà không được.


Làn váy của Phác Chiêu Nghiên đã lật lên trên trên bụng, nàng dùng âʍ ɦộ đầy đặn múp rụp không ngừng hướng lên trên ma sát đũng quần ta, để ƈôи ȶhịȶ của ta cứng rắn như muốn nổ tung trong quần.
-Ta muốn ngươi, mau yêu ta đi.


Phác Chiêu Nghiên rời khỏi môi ta, nhìn ta với ánh mắt tràn ngập nhu tình, dùng tay vuốt ve gò má hơi gầy của ta.
-Ừm.


Ta hừ khẽ một tiếng, cổ họng khô khốc, đứng thẳng người dậy, lột sạch quần áo bản thân, lộ ra thân hình gầy gò. Nhưng các cơ bắp nổi rõ, không thấy xương sườn, mỗi một thớ thịt đều tựa như thép nguội, ẩn chứa lực lượng kinh khủng bên trong. Làn da ta hơi sẫm màu đặc trưng của người Châu Á. ƈôи ȶhịȶ dưới háng thì lại ngăm đen, quy đầu một màu đỏ hồng ngỏng cao, gân guốc nổi rõ trên ƈôи ȶhịȶ. Không to, không dài, nhưng phù hợp hoàn mĩ cùng mật huyệt của Phác Chiêu Nghiên, một ly cũng không lệch.


Thầm kìm nén kích động trong lòng, cầm lấy hai bên qυầи ɭót Phác Chiêu Nghiên kéo xuống. Mĩ nhân phối hợp nhởm mông lên cho ta thuận lợi kéo qυầи ɭót nàng treo lủng lẳng trên cổ chân trái. Hai chân không tính dài, nhưng thuôn đều đầy đặn vô cùng, tràn đầy nhục cảm. Giữa hai chân là một mảng sáng bóng mượt mà, không một sợi lông, cánh hoa hồng phấn đã ướt át nở rộ, như hoa dưới mưa, xinh đẹp và đầy quyến rũ.


-Ta tới đây.
-Ừm, mau tới yêu ta đi.
Ta cầm lấy ƈôи ȶhịȶ đặt lên huyệt môn Phác Chiêu Nghiên, hơi cắm vào, liền gặp phải một tầng cản trở.
-Ta, đều là của ngươi, toàn bộ.
Giọng nói của Phác Chiêu Nghiên có mang theo chút nức nở.


Ta cũng không lại nhiều lời, dùng hành động đáp lại tình cảm của nàng. Mông trầm xuống, quy đầu phá tan màng trinh, cắm đến tận cuối cùng. Dù là lần đầu ghé thăm vườn xuân, ƈôи ȶhịȶ của ta lại hoàn toàn trùng khớp hình dạng mật huyệt Phác Chiêu Nghiên. Để cho cả hai chúng ta cùng sung sướng rên lên một cái. Bên trong âm đạo đã ướt át, tầng tầng lớp lớp thịt non không ngừng ép sát lấy ƈôи ȶhịȶ, rất chặt và rất sung sướng. Cổ tử cung ôm ấp nhẹ nhẹ quy đầu, để một cảm giác dễ chịu đến cùng cực lập tức lan toả toàn bộ thân thể ta.


Ta nằm đè lên thân thể mềm mại như mây trời của Phác Chiêu Nghiên, bên dưới tận hưởng cảm giác vui sướng từ trong âm đạo nàng mang đến cho ta, bên trên lại tham lam ngốn ngấu đôi môi và cái lưỡi mêm mại của mĩ nhân.
-Ngươi động đi.


Ánh mắt Phác Chiêu Nghiên đã mê ly, hơi thở có chút gấp gáp.
-Ừ.


Ta đáp một tiếng, lại hôn lấy Phác Chiêu Nghiên, tựa như muốn ăn luôn nàng vào trong bụng. Mông nhấc lên kéo ƈôи ȶhịȶ ra, thành thịt non âm đạo khít rịt níu chặt lại, mà khi ta dập mông xuống, cũng thành thịt non đó, lại ép sát lại với nhau cản trở quy đầu xông pha tiến tới, đem đến khoái cảm khó nói nên lời.


Tiếng rên rỉ Phác Chiêu Nghiên tựa như chuông bạc, không ngừng từ cổ họng truyền thẳng lên não ta, thánh thót và dễ nghe, cũng tiêu hồn cực kì. Hơi thở thơm ngát của Phác Chiêu Nghiên cũng ngay sát bên mũi ta, để ta như hít phải ma tuý, ngất ngây và choáng váng. Đôi môi và cái lưỡi mềm mại của Phác Chiêu Nghiên không ngừng cuốn lấy, trao cho ta những hương vị ngọt ngào mê đắm nhất của nàng. Làn da của Phác Chiêu Nghiên trơn bóng mịn màng chí cực, tay ta vuốt ve khắp thân thể nàng liên hồi không thôi.


Cả năm giác quan của ta cùng lúc nhận lấy những khoái cảm mãnh liệt nhất, như sóng thần ập tới, muốn đem ta trầm luân.


Trong một thoáng hốt hoảng, đôi mắt ta vô thức mở ra, liền nhìn thấy đôi mắt to tròn của Phác Chiêu Nghiên nhìn đáp lại, chứa đầy ôn nhu và dịu dàng. Phác Chiêu Nghiên đã là Nguyên Thần Cảnh, ẩn sâu trong đôi mắt, chính là thế giới nội tâm của nàng. Ta nhìn thấy trong đó, là một thế giới bao la rộng lớn tựa như Cửu Châu, nhưng hình ảnh nổi bật nhất trong đó, chính là hình ảnh của ta.


Tựa như, ta chính là cả thế giới của Phác Chiêu Nghiên vậy.
Ôn nhu nhường đó, ai có thể chống lại, ta nhắm mắt lại, để cho chính bản thân mình trầm luân vào trong sự dịu dàng của Phác Chiêu Nghiên, nguyện vĩnh viễn không bao giờ tỉnh dậy nữa.
-Đây là…


Ta thoát ly khỏi cơn khoái lạc cùng Phác Chiêu Nghiên, lại phát hiện mình đã đến với một thế giới khác. Xung quanh trôi nổi đầy những bong bóng ký ức, bên trong đều là hình ảnh của ta.


Bên kia là cảnh tượng hôm kia ta cùng Phác Chiêu Nghiên tựa vào vai nhau cùng ngắm nhìn ngàn sao nhấp nháy treo cao trên bầu trời Ma Thiên Nhai.
Bên nọ là khi ta cùng nàng tiến vào Nam Man Hoang Châu, tìm thấy một cây cổ thụ chọc trời, chúng ta cùng nhau ở trên đó lặng nghe âm thanh hoang dã của núi rừng suốt đêm.


Bên đó lại là, cảnh tượng khi ta đau khổ đến cùng cực bên linh cữu của Muối, gào khóc liên miên không ngừng.
Bên kia lại là nụ cười hạnh phúc vô ngần của ta khi cùng Muối bái đường thành thân, cùng vẻ mặt kích động vụng về khi cùng nàng động phòng.


Và còn vô số cảnh tượng khác nữa, mà chúng có một điểm chung, đó là lấy góc nhìn của chính Muối, xuất hiện tại đây.
-Đây là thế giới tinh thần của ta.
Phác Chiêu Nghiên xuất hiện bên cạnh ta.
Đây là Thế Giới Tinh Thần của Phác Chiêu Nghiên?


Cũng đúng, ta và Phác Chiêu Nghiên vừa giao hoan, cùng đạt được vui sướng hoà hợp, linh hồn cảm giác như tan vào nhau, mà thật sự tan vào nhau rồi, ta đã tiến vào Thế Giới Tinh Thần của nàng. Nhưng mà sai sai rồi, linh hồn của ta đã vô cùng cường đại, làm sao mà Thế Giới Tinh Thần của một người vừa tiến vào Nguyên Thần Cảnh như Phác Chiêu Nghiên có thể chứa nổi chứ.


-Ta cần một lời giải thích.
Ta nhìn Phác Chiêu Nghiên, lên tiếng.
-Cái này thì nên nói từ khi bắt đầu Luân Hồi. Ngươi luôn nghĩ chúng ta là xuyên không qua thế giới khác, đúng không?
-Không phải sao?
-Không phải.
Phác Chiêu Nghiên phất tay, cảnh tượng xung quanh lập tức thay đổi.
Đây là Huế.


Đây là bên bờ sông Hương.
Đây là cảnh tượng khi đó ta vì cứu người mà chết đi, xuyên không.


Ta nhìn thấy linh hồn chính mình bị rút ra khỏi thân thể, kéo theo là Đồng Hồ Cát Nhỏ cũng bay theo, bị một quả cầu màu đen bao bọc. Mà thế giới bên ngoài, trong giây lát trở nên hỗn loạn. Khí màu đen không ngừng trào ra từ mặt đất, nhanh chóng xâm thực toàn bộ mặt đất, là âm khí. Cây cỏ phút chốc khô héo, con người không ngừng bị âm khí xâm thực, nhanh chóng chết đi, hoá thành hàng tỷ tỷ âm hồn bay lượn gào khóc khắp nơi.


Địa ngục là đây chứ đây.
Từng cái Âm Dương Môn mở ra trên bầu trời, sau đó toàn bộ âm hồn bị một lực lượng kì dị hút vào trong Âm Dương Môn. Toàn bộ thế giới rung chuyển.


Cảnh tượng biến đổi, ta đứng trên không gian cùng Phác Chiêu Nghiên nhìn xuống Trái Đất. Từng mảng lục địa đang di chuyển với tốc độ mắt thường có thể thấy được, sau đó hình thành nên bản đồ của Cửu Châu. Màu xanh lần nữa phủ kín từng mảng lục địa khô cằn.
Cảnh tượng lại biến đổi.


Ta xuất hiện tại Hương Khê Trấn.
Âm Dương Môn lại mở ra, từng quả cầu nhỏ bay ra, quả cầu này hoá thành Trần Thúc, quả cầu kia hoá thành Kim Đại Phu, vân vân và mây mây. Và quả cầu chứa linh hồn ta, cũng bay vào trong căn nhà cũ nát, hoá thành một đứa bé bốn tuổi co ro trong chăn.


-Nói vậy, vô tận âm hồn trong Âm Giới chính là oan hồn của hơn bảy tỷ con người hoá thành?
-Đúng vậy.
-Vậy Luân Hồi là cái gì? Mà ngươi là ai?
-Ngươi có biết nguồn gốc của loài người?
-Không phải là tiến hoá từ người vượn sao?


-Thuyết tiến hoá của Darwin không sai, nhưng mà sự tình cũng không đơn giản như thế. Mỗi một sinh linh dù có trí khôn hay không, đều có linh hồn của riêng mình. Và khi sinh linh đó chết đi, linh hồn sẽ tan vào không khí, nhưng không mất đi hoàn toàn. Hàng triệu tỷ linh hồn sau khi chết đi, trải hàng ngàn vạn thậm chí triệu năm, sẽ dần dần tích tụ lại, thai nghén ra một tồn đại đặc biệt, ngươi có thể gọi nó là Thế Giới Ý Chí hoặc là Thiên Đạo. Thiên Đạo có một khả năng đặc biệt, đó chính là chuyển đổi năng lượng hư không thành âm khí, mà âm khí được ánh sáng mặt trời biến đổi, sẽ biến thành dương khí, hai khí này, gọi chung là linh khí. Cũng nhờ đó mà sinh linh có được khả năng tu luyện, cũng trở nên siêu phàm. Thiên Đạo ở Trái Đất đã sinh thành từ thời đại khủng long, nhưng nó không cảm thấy khủng long không có tiềm năng lớn, liền huỷ diệt, lại trải qua vài lần sáng tạo chủng tộc mới, cuối cùng nó sáng tạo ra loài người.


Phác Chiêu Nghiên hơi ngừng lại một chút, biến ra một cái bàn, có trà.
Chúng ta cùng ngồi lên ghế, Phác Chiêu Nghiên lại tiếp tục.


-Sau khi Thiên Đạo sáng tạo loài người, thời đại thần thoại bắt đầu. Các thần hệ mọc lên, sau đó sẽ theo sắp xếp của Thiên Đạo mà tiến hành một hồi chiến tranh, chọn ra ai mới là chủng tộc thống trị Trái Đất. Nhưng mà Thần Chiến chưa kịp diễn ra Luân Hồi Bàn xuất hiện tại Trái Đất, đem Thiên Đạo phong ấn, để linh khí tan biến, các thần hệ cũng theo đó tan biến, Trái Đất tiến vào thời đại mạt pháp, kéo dài vài ngàn năm đến thời hiện đại, Luân Hồi Bàn thức tỉnh. Luân Hồi bắt đầu.


-Luân Hồi Bàn khủng bố như vậy. Tồn tại như Thiên Đạo cũng không thể chống lại nó?


-Đúng vậy, Luân Hồi Bàn không biết do ai tạo ra, không biết từ đâu mà đến, cấp độ như Thiên Đạo Trái Đất không thể chống lại. Sau khi Luân Hồi Bàn xuất hiện tại Trái Đất, nó liền bắt nhốt Thiên Đạo, biến Thiên Đạo trở thành nguồn năng lượng, trải qua hàng ngàn năm tích tụ, liền mở ra Luân Hồi. Mà khi Luân Hồi mở ra, Luân Hồi Bàn liền phóng thích Ý Chí Độc Lập của Thiên Đạo. Thiên Đạo khi đó liền chủ động chia ra làm sáu, phân biệt ẩn núp trong sáu người chúng ta.


-Ẩn núp? Tại sao?
-Không biết. Nhưng khi Luân Hồi Bàn thả Thiên Đạo ra, đã nói cho Thiên Đạo đi trốn trong các Luân Hồi Giả.


Kì thực ta cũng có cảm giác Luân Hồi giống như là một khảo nghiệm hay trò chơi từ khá lâu rồi, nhưng không ngờ lại thật đúng là một trò chơi trốn tìm. Nhưng mà ta cũng không phải là người chơi chính, chỉ là hỗ trợ mà thôi. Mà Thiên Đạo, hoá thành Lục Đạo, nghe cũng rất quen nha.


-Vậy ngươi là Phác Chiêu Nghiên, hay là Thiên Đạo?
Ta nhìn vào mắt Phác Chiêu Nghiên, hỏi một câu rất có tính triết học.
-Ngươi nhìn bên ngoài nơi này đi.
Phác Chiêu Nghiên chỉ ra bên ngoài Thế Giới Tinh Thần của nàng.


Khác với bên ngoài Thế Giới Tinh Thần của ta, là Đại Mộng Vô Nhai mênh mông mà yên ả, bên ngoài Thế Giới Tinh Thần của Phác Chiêu Nghiên lại vô số ký ức đang cuồn cuộn như lốc xoáy, mà Thế Giới Tinh Thần tựa như tâm bão, tuy rằng yên bình lặng gió, nhưng lại tràn đầy nguy cơ.


-Tuy rằng Thiên Đạo có được Ý Chí Độc Lập riêng, nhưng mỗi nhân loại chúng ta ở Trái Đất đều là một phần của Thiên Đạo. Cho nên Thiên Đạo tuy rằng tự tan mất Ý Chí Độc Lập của nó, chuyển sáu người chúng ta, cũng là chuyện nó từng làm như khi xưa sáng tạo nhân loại mà thôi. Chỉ là lúc xưa Ý Chí Độc Lập đó phân tán ra ngàn vạn sinh linh, mà bây giờ chỉ gói gọn trong sáu người. Ký ức mênh mông từ ngàn vạn thậm chí hàng triệu năm không phải là thứ chúng ta có thể thừa nhận. Cho nên Thiên Đạo đã hình thành nên lốc xoáy kí ức bên ngoài đó, để chúng ta có thể từ từ hấp thu, lớn mạnh tự thân. Một khi hoàn toàn hấp thu hết, ta sẽ thành tựu bát giai Hợp Đạo Cảnh, thậm chí thành tựu cửu giai Chưởng Thiên Giả. Vì vậy, ta suy nghĩ rất lâu rồi, vẫn cảm thấy ta vẫn là ta, vẫn là Phác Chiêu Nghiên.


Sau khi thế giới có được Ý Chí Độc Lập, lại tự phân tán ra trong hàng triệu tỷ sinh linh, cũng không quan tâm bản ngã của nó có tồn tại hay không. Đó là cách Thiên Đạo tồn tại. Cho nên Phác Chiêu Nghiên vẫn là Phác Chiêu Nghiên hay Phác Chiêu Nghiên đã trở thành ý chí của Thiên Đạo, đối với Thiên Đạo mà nói, không quan trọng. Đối với chuyện này ta có thể hiểu được. Đương nhiên nếu ta là Thiên Đạo, ta cũng không làm ra hành động đánh mất bản ngã như thế.


-Chưởng Thiên Giả? Là cảnh giới cao hơn Hợp Đạo Cảnh sao?


-Đúng vậy. Kì thật mục đích của thời đại thần thoại, chính là Chung Cực Thần Chiến. Trong thần thoại Bắc Âu có nhắc đến, là Ragnarok. Nếu mọi chuyện thuận lợi, Chưởng Thiên Giả sẽ sinh ra. Chưởng Thiên Giả là kẻ mạnh nhất, ý chí của hắn, chính là ý chí của Thiên Đạo, cũng không khác Ý Chí Độc Lập của Thiên Đạo là mấy. Chưởng Thiên Giả sẽ dẫn dắt toàn bộ nhân loại tiến vào Văn Minh Thời Đại, trở thành Văn Minh Chủng Tộc. Cũng từ đó mở ra cánh cửa không gian nối liền với các thế giới khác. Giao lưu giữa các nền văn minh, có thể là chiến tranh, cũng có thể là trao đổi, đều tuỳ thuộc vào tính chất của mỗi một nền văn minh. Đây là những kiến thức Ý Chí Độc Lập của Thiên Đạo lấy được từ Luân Hồi Bàn. Hiển nhiên Luân Hồi Bàn đến từ một nền văn minh cao cấp hơn Trái Đất rất nhiều.


-Ta cũng hiểu được nhiều chuyện. Nhưng còn có rất nhiều bí ẩn. Nhưng mà sẵn tiện có ngươi ở đây, ta cũng muốn xác nhận một số chuyện. Lần Luân Hồi này Thiên Địa Thanh Lâu Lệnh là ngươi mang đến chỗ Phác Thảo Nga?
-Không phải.


Ta đưa bàn tay ra, Đồng Hồ Cát Nhỏ xuất hiện trên lòng bàn tay. Món đồ chơi này ngoại trừ đo thời gian ra thì không có tác dụng gì, nhưng nó, là người bạn thân thiết nhất của ta, đã cùng ta kể từ khi Luân Hồi bắt đầu.
-Thứ này, ngươi biết chứ? Trong ký ức của Thiên Đạo có nhắc đến nó không?


-Không có.
Phác Chiêu Nghiên lắc đầu.
-Kì thật ta đã nhận ra, ta có thể phát triển được đến mức này, là được người không rõ tên đứng sau lưng trợ giúp. Lúc nãy cứ nghĩ là Thiên Đạo, hoá ra không phải.


-Ý Chí Độc Lập của Thiên Đạo vẫn luôn bị giam cầm trong Luân Hồi Bàn, sau khi được thả ra thì lập tức phân sáu ẩn núp trong chúng ta. Ta đoán là Luân Hồi Bàn làm, nó cũng cho Thiên Đạo rất nhiều chỉ dẫn.


Nếu đúng là Luân Hồi Bàn đứng sau tất cả, thì ta cũng không thể phản kháng, chỉ đành hưởng thụ trò chơi Luân Hồi mà nó tạo ra đi.
-Vậy thì chúng ta trước hết cứ mạnh lên cái đã. Như vậy chỉ cần hấp thu cái đống ngoài kia, ngươi liền thành Hợp Đạo Cảnh?


-Đúng vậy. Trước đây hấp thu tốc độ rất chậm, nhưng giờ ta đã là Nguyên Thần Cảnh, tốc độ sẽ rất nhanh. Hôm nay ta nói với ngươi tất cả những chuyện này, cũng là liên quan đến con đường Hợp Đạo của ngươi. Sáu người chúng ta, hiện tại đã coi như là Thiên Đạo. Cho nên ngươi luyện Thiên Địa Hợp Đạo Pháp cùng chúng ta, liền có thể Hợp Đạo, không cần mất công cùng nữ nhân khác song tu.


-Chẹp hèn chi mấy người khác gần đây toàn liếc mắt đưa tình với ta. Mà khoan, làm sao ngươi lại có ký ức của Muối?


-Ngoại trừ Luân Hồi Giả có đúng ba vạn chín ngàn người. Còn lại hơn hai trăm triệu chúng sinh trên toàn Cửu Châu, đều chịu khống chế của Luân Hồi Bàn, đã coi như là NPC rồi. Mà những sinh linh như Muối, khi chết đi, linh hồn sẽ bị quỷ sai mang về âm giới, hoá thành âm hồn vĩnh bất siêu sinh trong đó. Mà Muối, thì do quỷ sai bị ngươi giết chết, linh hồn nàng tan vào không khí, lại trở về với Thiên Đạo, cũng chính là chúng ta. Cho nên ta có được ký ức của nàng. Kì thực kí ức của nàng khi đến với ta, lại đã lẫn vào vô tận kí ức của Thiên Đạo, hao tổn rất nhiều, đến khi ta quen biết ngươi, mới đem chúng vớt ra, ta đem toàn bộ những kí ức đó bảo tồn tại Thế Giới Tinh Thần này của ta.


-Ngươi không cần làm vậy đấy.
-Ta muốn biết thêm nhiều hơn về ngươi.
Phác Chiêu Nghiên nhìn ta cười nói.
-Chuyện Hợp Đạo, bắt buộc phải cùng với cả sáu người các ngươi sao?
-Ngươi không muốn cả sáu người chúng ta sao?
-Không.
Phác Chiêu Nghiên phì cười.


-Vậy hôm kia ai cùng lúc dùng ba phân thân vui vẻ cùng Thiếu Nữ Thời Đại nhỉ?
-Trong mắt các ngươi ta rất háo sắc?
-Không phải sao?
-Coi như đúng đi. Nhưng ta trước giờ không chơi bằng hữu.
-Ngươi chơi ta rồi mà?
-Ta không coi người là bằng hữu. Nhưng ta coi Hàm Ân Tĩnh và Lý Trí Hiền là bằng hữu.


-Vậy ba người Toàn Bảo Lam, Phác Hiếu Mẫn và Phác Trí Nghiên không phải là bằng hữu của ngươi?
-Chưa. Còn cần thời gian.


-Nếu không cùng chúng ta, con đường Hợp Đạo của ngươi, không đi được. Sáu chúng ta đã bao gồm hoàn toàn Thiên Đạo, ngươi song tu cùng đám NPC kia, hoàn toàn không có tác dụng gì. Bọn hắn chỉ là con rối của Luân Hồi Bàn mà thôi.


Tuy dùng NPC hay con rối để hình dung những người như Kim Đại Phu, Trần Thúc, Tạ Yến Khách, Tứ Đại Cao Tăng hay những người khác, có hơi tàn nhẫn. Bởi bọn hắn gần như không khác chúng ta, có tình cảm, có ý chí bản thân. Nhưng cũng không khác lắm. Bọn hắn không có tương lai, quá khứ của bọn hắn, cũng chỉ là giả.


-Ta cũng không ngại, nhưng còn cần các nàng đồng ý mới được.
-Chúng ta đồng ý. X5
Năm người Hàm Ân Tĩnh, Toàn Bảo Lam, Lý Trí Hiền, Phác Hiếu Mẫn và Phác Trí Nghiên đồng loạt xuất hiện, đồng loạt lên tiếng.
-Nhìn ngươi kìa, bộ dạng như sắp chịu khổ vậy.
Phác Chiêu Nghiên cười nói.


Dù rằng không cố ý, nhưng ta càng lúc càng có quan hệ không tiện nói rõ với càng nhiều nữ nhân rồi.
-Chuyện này, ta cần về hỏi lão bà cái đã.
Sáu cô nương đơ người ra nhìn ta không chớp mắt.
Sau đó cười phá lên.
Phác Hiếu Mẫn càng khoa trương, ôm bụng lăn lộn trên đất mòng mòng.


Ta cũng phát hiện mình nói lỡ, xấu hổ bỏ chạy.
Thế giới thảo nguyên.
-Chuyện là thế đó các lão bà.
Các nàng im lặng không nói, đang suy nghĩ.
Quyền Mẫn Nga xoè bàn tay ra, bắt đầu đếm.


-Chúng ta bảy người, Phác Chiêu Nghiên, Hàm Ân Tĩnh, Toàn Bảo Lam…ừm…lão công, mười ngón tay của ta không đủ đếm được hết nữ nhân của ngươi rồi đấy.
Quyền Mẫn Nga trề môi.
Ta trong lòng thấy áy náy, dứt khoát im lặng.
-Không sao, Mẫn Nga, tỷ cho ngươi mượn tay.


Từ Du Nhã xoè bàn tay ra trước mặt Quyền Mẫn Nga.
-Để ta đi từ chối các nàng.
Ta cuối cùng cũng mở miệng.
-Hì hì, lão công, chúng ta chỉ là đùa thôi.
Phác Thảo Nga nói.
-Đúng vậy, ngươi có nhiều nữ nhân cũng không sao. Ai bảo ngươi biết phân thân chứ. Chúng ta không để ý.


Thân Trí Mẫn cười nói.
-Ngươi còn chú ý tới cảm nhận của chúng ta, là chúng ta vui rồi.
Thân Huệ Trinh cười dịu dàng.
-Việc ngươi cần làm, thì vẫn nên làm.
Kim Tuyết Hiền nói.
-Lão công, chúng ta ủng hộ ngươi.
Kim Xán Mỹ tỏ vẻ kiên quyết ủng hộ.
-Các lão bà, các ngươi thật tốt.


Các nàng đúng thật là rất tốt, cho nên ta cõng lên đầu bảy cái nóc, cũng thấy đỡ áp lực phần nào.
Mọi chuyện cứ như vậy quyết định rồi.