Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 80: Vương Miện Thiên Đạo (1)

Bây giờ đang là mùa hè.
Bầu trời Ma Thiên Nhai trong veo sâu thẳm, vạn dặm không một bóng mây. Màn đêm không trăng, để dải Ngân Hà cùng ngàn sao tận tình lung linh nhấp nháy.
Đẹp không sao tả xiết.
Chỉ là con người ở đây, cũng không thường hay ngắm nhìn cảnh đẹp như thế này.


Ma Thiên Nhai không phải là nơi nên tới để ngắm cảnh.
Nhưng cũng không phải là không có nơi để ngắm cảnh.


Cũng không phải toàn bộ núi trong Ma Thiên Nhai đều được người chiếm lấy, bởi có nhiều lắm. Chọn lấy một ngọn, bao phủ lên Đại Mộng Vô Nhai, liền không sợ người quấy rầy, trải bạt, mang theo sâm panh và trứng cá muối, liền đã đủ để tạo nên một lãng mạn.


Ta chỉ đơn giản mang quần đùi, áo phông, nằm ngửa trên bạt ngắm nhìn bầu trời đêm huyền diệu. Trước khi Luân Hồi, vì học quá nhiều để làm bác sĩ, con mắt ta rất kém. Mà bây giờ, lấy thị lực siêu cường của Nguyên Thần Cảnh, dễ dàng đem mỗi một vì sao trên bầu trời thu vào trong đáy mắt, tận tình hưởng thụ vẻ đẹp huyển ảo của vũ trụ.


-Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Hàm Ân Tĩnh tựa như tiên nữ từ trong mơ bay đến.
Xinh đẹp vô ngần.
À mà nơi này đang được bao trùm bởi Đại Mộng Vô Nhai, so sánh như vậy thật là không thể miêu tả hết vẻ đẹp của nàng lúc này.


Khuôn mặt Hàm Ân Tĩnh xinh đẹp đến cùng cực, giống như được thiết kế tỉ mỉ bằng đồ hoạ vi tính. Mũi nàng cao thẳng tắp như rặng núi mùa xuân. Đôi môi với đường cong quyến rũ màu hồng phấn, không son mà tự thắm. Lông mi như mành liễu tinh tế và xinh đẹp. Mà đôi mắt Hàm Ân Tĩnh, đen tròn to rõ, lại mơ hồ nhấp nháy, tựa như bầu trời đêm trên cao lúc này. Một đầu tóc dài màu đen óng sâu thẳm, như hoà vào màn đêm sau lưng, lại để nàng thật quyến rũ và nữ tính.


Để ta nhìn đến ngây người.
Nhưng đã chuyển từ tư thế nằm ngửa thành ngồi dậy, cho thấy nội tâm của ta đang vô cùng kích động.


Bình thường, Hàm Ân Tĩnh với một đầu tóc ngắn cùng khuôn mặt nam nữ đều ăn, chỉ có thể dùng bốn chữ soái đến cùng cực để hình dung, tựa như một hoàng tử trong mơ của bao cô gái. Mà từ khi nàng thành tựu Nguyên Thần Cảnh, khí chất càng tiến thêm một bước, trở thành một đấng quân vương nhìn xuống chúng sinh. Lại thêm mỗi khi vận Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, tóc Hàm Ân Tĩnh liền biến thành màu trắng, càng để nàng dường như trở thành một vị vua băng giá, lạnh lùng và nghiên nghị.


Nhưng mà tối nay, Hàm Ân Tĩnh không muốn làm một vị vua nữa, nàng dường như chuyển đổi giới tính của mình, cũng không biến thành một hoàng hậu, mà là trở thành một công chúa, đến ướt hẹn cùng tình nhân, một thường dân nhìn cùi bắp đến không thể cùi bắp hơn, chính là ta.
-Đẹp không?


Hàm Ân Tĩnh cầm váy trắng xoay một vòng.
-Đẹp, đẹp lắm.
Hàm Ân Tĩnh xoay người rất khéo, để cho ta đang ngồi dưới đất nhìn lên, cũng không thể thấy được cảnh sắc bí ẩn giữa hai chân nàng. Ngược lại càng khiến lửa ɖu͙ƈ trong lòng ta cháy càng mạnh hơn.


Hàm Ân Tĩnh cười tươi hài lòng, như trăm hoa đua nở, tiến tới ngồi xuống khép chân bên cạnh ta, giống như một con thiên nga xinh đẹp vừa bay xuống từ bầu trời, xếp đôi cánh tuyệt vời của nó lại, ngồi bên một con cóc ghẻ. Nhưng mà khuôn mặt tuyệt sắc vô song, khuynh quốc khuynh thành khẽ ửng hồng, để cho bất cứ ai nhìn thấy, đều biết nàng đang rất vui vẻ.


Nghe Phác Chiêu Nghiên nói Hàm Ân Tĩnh thích nam nhân chủ động, cho nên sau một phút thất thần, ta lập tức đốt nến, mở trứng cá và sâm panh. Mấy thứ này đương nhiên là đổi từ trong Thiên Địa Thanh Lâu ra rồi.
Keng.
Ly chạm ly, một hơi uống cạn.
Hàm Ân Tĩnh cùng ta ngồi nhìn nhau, không biết nói gì cho phải.


Nhưng mà, thân là nam nhân, đúng là nên chủ động trước.
-Ân Tĩnh, ngươi ưa thích ta sao?
-Ừm.
Hàm Ân Tĩnh đáp khẽ một tiếng, nhỏ như tiếng muỗi, nhưng ta đương nhiên nghe được rõ ràng. Gò má nàng càng ửng hồng hơn, quyến rũ ngây người, như mộng như ảo.
-Từ khi nào vậy?


-Là từ khi ngươi lao xuống vực cứu ta khi ấy.
Đó cũng là lần đầu chúng ta gặp nhau.


Anh hùng, à nhầm, hoà thượng cứu mĩ nhân nha. Nghĩ lại thì khi đó ta cũng đang ở bộ dạng hai mươi tuổi, tuy không đẹp trai đến ngây người, nhưng nhìn cũng được lắm. Lại thêm một thân trang phục hoa lệ sáng chói. Rất dễ dàng lấy được trái tim người đẹp. Ai bảo hoà thượng không sát gái, nhìn Đường Tăng mà xem, còn không phải từng khiến bao nhiêu yêu nữ chết lên chết xuống.


-Thời gian trôi qua thật nhanh.
Ta thở dài cảm khái.


-Nhưng mà ta vẫn nhớ kĩ cảnh tượng khi đó. Hồi tưởng nó ràng triệu triệu lần. Mà trong quá trình hấp thu kí ức Thiên Đạo, mỗi lần ta bị dòng kí ức vô tận đó nhấn chìm, cũng lại là hình ảnh của ngươi níu giữ ta lại. Nhờ có ngươi, ta vẫn là ta, vẫn là một Hàm Ân Tĩnh.


-Chúng ta của hiện tại, đã khác xa quá khứ, nhưng vẫn là chúng ta mà thôi. Đây, cũng là chuyện tốt.
-Đúng vậy.
Ta lại rót rượu. Chúng ta lại cụng ly.


Bởi có kí ức Thiên Đạo, Hàm Ân Tĩnh hiểu rất rõ về ta của quá khứ trước Luân Hồi. Mà ta, vốn không ở trong cùng một thế giới với nàng, cho nên, cũng không hiểu nàng. Mà trong vòng Luân Hồi, chúng ta cũng thường xuyên ở cùng nhau, không có nhiều chuyện để nói.


-Ân Tĩnh, trước Luân Hồi ngươi có hình mẫu lý tưởng nào không?
-Trước Luân Hồi, mẫu người lý tưởng của ta là một nam nhân hài hước và có thể thấu hiểu. Bên cạnh đó, người đó có thể che chở và bảo vệ cho ta bất cứ lúc nào.
Hàm Ân Tĩnh cười nói.


-Ta có thể hiểu tại sao ngươi lại thích ta. Nhưng mà nam nhân như vậy ở Hàn Quốc chắc cũng có nhiều chứ. Ngươi từng hẹn hò với người như vậy rồi chứ.
Ta hỏi.


-Ta chưa từng hẹn hò với ai cả. Công việc làm idol rất bận rộn. Đến khi rảnh rỗi, thì lại vướng vào Luân Hồi. Hôm nay, là buổi hẹn hò đầu tiên của ta.
Chẳng sợ thiên quân vạn mã, lại sợ một chút ôn nhu hương.
Bộ dạng ngại ngùng của Hàm Ân Tĩnh để trái tim của ta nhảy lên một cái.


-Hay là thôi đi. Tiếp tục như thế này, không công bằng với ngươi. Ta cũng không yêu ngươi.
Ta muốn lui bước.
-Ngươi sẽ yêu ta.
Hàm Ân Tĩnh nhìn thẳng vào mắt ta.
-Sao ngươi chắc chắn vậy?
Ta hỏi.
-Vì ngươi chính là người như vậy.
Hàm Ân Tĩnh trả lời chắc chắn.


Đối với ta mà nói, tình yêu trải qua thử thách của sống chết và thời gian, mới là tình yêu thật sự. Và còn cần chung thuỷ. Cho nên bảy lão bà bao dung cùng cưng chìu, để ta cũng sinh ra lòng áy náy và tự trách. Nhưng chỉ là một chút mà thôi. Đã sống trên đời năm trăm năm, tâm trí cũng kiên định, cũng không còn do dự không quyết. Chuyện ta nên làm, thì ta sẽ làm, sẽ chỉ cân nhắc, mà không xoắn xuýt.


Cũng sẽ không hối hận.
-Ân Tĩnh, ngươi thật đẹp.
Ta đưa mặt tiến tới.
-Ưm.
Hàm Ân Tĩnh rên khẽ một tiếng đáp lời, đôi mắt đen sâu thẳm nhắm chặt lại, môi hơi chụm lại đưa tới. Bốn cánh môi chạm vào nhau, ta cảm nhận thấy Hàm Ân Tĩnh khẽ run rẩy, liền dang tay ôm nàng vào lòng.


Thời gian như đứng yên lại.
Hai con người cùng chìm trong thế giới điên dại của nụ hôn nồng nàn.
Trong miệng nếm lấy sự ngọt ngào còn vương lấy chút vị mặn mà của trứng cá muối và cay nồng của sâm panh.
Hai hơi thở đê mê ngây ngất hoà quyện vào nhau, mãi không ngừng.


Như thể chúng ta nguyện vĩnh viễn trầm luân trong đó, không bao giờ rời khỏi.
Chỉ đáng tiếc, là ta không thể chỉ yêu mỗi một mình nàng.
Ta lùi đầu lại, nhìn thấy trong mắt Hàm Ân Tĩnh là vô tận sự dịu dàng đằm thắm.


Soái tỷ lừng danh Ma Thiên Nhai, không ngờ cũng có một bộ mặt ôn nhu như vậy, thật đúng là không thể nghĩ tới.
Có lẽ đây mới là bộ dạng chân thật của nàng.


Cũng không mang đến cho ta cảm giác yếu đuối nhu nhược, mà chỉ đơn thuần là dịu dàng và đằm thắm. Khuôn mặt lạnh lùng lúc bình thường, là một lớp lá chắn nàng dựng lên để tự bảo vệ mình khỏi thế giới Luân Hồi tàn nhẫn này.


Dây áo trên vai đã cùng nụ hôn cuồng nhiệt vừa nãy mà rơi xuống trên bắp tay Hàm Ân Tĩnh, để lộ bờ vai mảnh khảnh bình thường gánh lên đủ loại sức nặng. Xương quai xanh vô cùng tinh tế, lại lộ vẻ gầy gò. Da thịt trắng mịn một cách hoàn mĩ, tựa như men sứ, dưới ánh nến lung linh càng thêm tuyệt vời, nổi bật hoàn toàn trong mắt ta với phông nền là đêm đen Nam Man Hoang Châu sâu thẳm và hoang dại sau lưng.


Ta đem hai dây áo Hàm Ân Tĩnh kéo hẳn xuống.
Nàng quay mặt sang một bên không dám nhìn thẳng vào mắt ta.
Hai nhũ cầu không cao ngất, lại nhỏ nhỏ xinh xinh. Cũng không hề là đồng bằng phẳng lì, mà nhấp nhô nhẹ nhàng. Hai nhũ đỉnh nhô hẳn lên như hai hột nho xinh xẻo.
-Xin lỗi, ngực ta hơi bé.


Giọng Hàm Ân Tĩnh trở nên lí nha lí nhí.
-Xin lỗi gì mà xin lỗi, ta ưa thích.


Ta lập tức dùng hành động chứng minh lời ta nói, đè Hàm Ân Tĩnh ra giữa thảm, nằm đè lên, đưa lay bóp lấy hai bên ép vào giữa, miễn cưỡng tạo thành một khe núi. Mà Hàm Ân Tĩnh thì e thẹn đưa hai tay che tiếu dung đã đỏ lựng như táo chín. Ta dùng tay vừa bóp vừa sờ, chơi đùa lấy hai nhũ cầu của nàng. Kì thật hai nhũ cầu của Hàm Ân Tĩnh rất vừa với tay ta.


Thân thể hiện tại này, hoàn toàn tương xứng với linh hồn, chỉ cao tầm thước sáu, phối hợp với khuôn mặt trẻ nít vừa dậy thì, chính là một tên tiểu bạch kiểm không sai. Mà Hàm Ân Tĩnh, cũng không giống bạch phú mĩ, ngược lại là một cao phú soái điển hình.


Ta há mồm ngậm lấy nhũ đỉnh phấn hồng đã săn cứng lên của Hàm Ân Tĩnh vào miệng, hết ßú❤ lại ʍút̼, để mĩ nhân rên lên những âm thanh nức nở, cũng không phân biệt được là nàng đang thoải mái hay khó chịu.


Ta hôn từ trên hôn xuống, bụng Hàm Ân Tĩnh rất bằng phẳng, ngược lại không hề có một tý cơ bắp nào, mềm mại mượt mà. Cái rốn nhỏ xinh xinh không ngừng lên lên xuống xuống theo nhịp thở dồn dập của nàng. Thân thể mĩ nhân đang không ngừng run nhẹ.


Ta cầm lấy hai bên váy Hàm Ân Tĩnh, nàng hơi nhởm mông lên thuận tiện ta kéo xuống. Chân nàng thật dài, váy một đường trượt xuống trên làn da mượt mà không chịu bất cứ cản trở, cũng mất thời gian thật lâu mới thoát khỏi cổ chân, bị ta ném lên trên bãi cỏ một bên. Mười ngón chân nhỏ xinh sơn lên màu hồng phấn. Hàm Ân Tĩnh đạp chân trần mà tới, bàn chân lại không hề dính chút bụi trần, tinh thế và đẹp đẽ.


-A…đừng…ư…a
Hàm Ân Tĩnh la lên khi ta ɭϊếʍƈ chân nàng, nhưng rồi cũng dùng tay che miệng, miễn cho âm thanh thẹn thùng quá lớn phát ra.
-Haha


Nhìn biểu cảm ngượng ngùng đáng yêu cực kì của Hàm Ân Tĩnh, ta càng thêm hưng phấn, cười lên một tiếng, lại há miệng ɭϊếʍƈ lấy từng ngón chân xinh xắn của nàng. Hàm Ân Tĩnh nằm ngửa trên thảm, hai chân giơ thẳng lên trời mặc ta muốn làm gì thì làm. Đầu lưỡi ta không biết mệt mỏi, từ trên ɭϊếʍƈ xuống dưới, như ốc sên để lại những vệt nước bọt óng ánh và ɖâʍ dãng trên chân dài của Hàm Ân Tĩnh. Mà ta càng ɭϊếʍƈ, thân thể Hàm Ân Tĩnh càng run rẩy, nhưng vẫn chủ động dang rộng hai bắp đùi thon tròn, để ta thuận tiện tiến lên.


qυầи ɭót ren cũng màu trắng như váy Hàm Ân Tĩnh, che lấy âʍ ɦộ thần bí tràn đầy dụ hoặc. Ta dùng tay kéo đáy qυầи ɭót sang một bên, để lộ ra cảnh đẹp mê người bên trong. Âm hộ Hàm Ân Tĩnh trắng mịn như sứ, không có một cọng lông, bốn cánh hoa rất nhỏ, bị mu mềm đầy đặn ép sát vào nhau tạo thành một đường kẻ màu hồng phấn rất mảnh. Ta lại dùng ngón tay đẩy cánh hoa ra hai bên, mật huyệt mới hiện lên trước mắt ta, nhỏ xinh và đáng yêu cực kì, cũng vô cùng gợi cảm.


-A…nhột…ư


Theo ta dùng lưỡi tham lam ɭϊếʍƈ lấy mật huyệt, Hàm Ân Tĩnh rên rỉ lớn lên, hai tay cũng chuyển xuống giữ lấy đầu ta, cũng không phải đẩy ra, cũng không phải ấn vào. Dường như đang cổ vũ lại như đang kháng cự, để ta càng thêm hưng phấn. Từng dòng nước ngọt ngào như mía lùi theo ta ɭϊếʍƈ láp điên cuồng, đang không ngừng rỉ ra từ sâu trong mật huyệt Hàm Ân Tĩnh, bị ta tham lam nuốt hết lấy.


-Ta tới đây.
Ta hưng phấn đến cùng cực, lập tức xé toang quần áo trên người. Dưới háng ƈôи ȶhịȶ đã ngỏng cao, cứng rắn không chịu nổi, dường như muốn nổ tung.
-A…chờ một lát.
Hàm Ân Tĩnh ngồi dậy, từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một tấm vải lụa trắng, lót dưới mông.


Đây là lần đầu tiên của nàng.
Cho dù là hiện thân của Thiên Đạo, hay là một cường giả Nguyên Thần Cảnh có uy năng dời non lấp biển, thì ngay lúc này đây, Hàm Ân Tĩnh chỉ muốn được làm một cô nương bình thường mà thôi.
-Hãy tới đây và yêu ta đi, oppa.


Hàm Ân Tĩnh không còn tránh né, nhìn thẳng vào mắt ta.
Bên trong tràn đầy yêu thương và dịu dàng.
Ta đáp lại nàng, cũng là nồng nhiệt và ôn nhu.
-A.
-A.


Mông của ta trầm xuống, quy đầu xé rách màng trinh, tiến sâu vào trong thân thể Hàm Ân Tĩnh, để cả hai chúng ta cùng rên lên một tiếng. Trong tiếng rên của Hàm Ân Tĩnh chỉ có sung sướng cùng vui thích, hoàn toàn không có chút khó chịu cùng đau đớn nào.


Âm đạo Hàm Ân Tĩnh cũng không sâu rộng, ôm lấy ƈôи ȶhịȶ của ta một cách hoàn hảo. ƈôи ȶhịȶ cắm lút cán, quy đầu vừa chạm nhẹ vào cổ tử cung, vô cùng thoải mái. Thịt non vách âm đạo chặt khít nhưng mềm mại, nhẹ nhàng ôm ấp lấy ƈôи ȶhịȶ, đem đến khoái cảm dịu êm và sung sướng.


-A…thật thoải mái…ư…hoá ra…làʍ ȶìиɦ chính là cảm giác như thế này…ư
-Ta cũng rất thoải mái.


Hàm Ân Tĩnh rên rỉ theo ta đem ƈôи ȶhịȶ cắm vào rút ra mật huyệt đã ướt át của nàng. ƈôи ȶhịȶ ra ra vào vào dễ dàng, nhưng mang đến khoái cảm ma sát vô cùng kịch liệt, để ta muốn ngừng mà không được, vui thích cực kì.


Theo ta cắm rút càng lút càng nhanh, tiếng rên của Hàm Ân Tĩnh càng lúc càng lớn. Kéo theo đó là hơi thở của ta cũng trở nên dồn dập. Hai âm thanh vui thích hoà vào nhau, vang vọng đỉnh núi yên tĩnh không ngừng.
Chúng ta cũng không dùng đến song tu công pháp, chỉ đơn thuần dùng xác thịt giao hoan cùng nhau mà thôi.


Dù cho chỉ là khoái cảm thuần tuý đến từ xác thịt, cũng vô cùng mãnh liệt.
-Ư…cảm giác lạ quá…a…sướng quá…a
Âm đạo Hàm Ân Tĩnh càng lúc càng siết chặt, hiển nhiên là đã sắp đến cao trào.


-Hộc, đó là ngươi sắp cao trào, thả lỏng thân thể đón nhận nó là được
-Ưm…ư
Hàm Ân Tĩnh đáp khẽ một tiếng, thân thể có hơi căng cứng giãn nhẹ ra, mềm mại vô ngần, để ta nằm đè lên vô cùng thoải mái.


Ta đem ngón tay đan vào ngón tay Hàm Ân Tĩnh, để nàng nắm chặt lấy, như sợ mất đi cái gì. Bốn cánh môi lại hoà quyện vào nhau, trao nhau những chất dịch tình ái ngịt ngào. Bốn con mắt mở rộng, ươn ướt đẫm nước nhìn thẳng vào nhau gần trong gang tấc, dễ dàng nhìn thấy vui sướng đến cùng cực từ sâu trong linh hồn đối phương. Thân thể Hàm Ân Tĩnh không ngừng uốn éo, để làn da mượt mà siêu thực của nàng có thể mài xát hết mức vào thân thể ta. Hơi thở thơm nồng hổn hển mặc ta điên cuồng hít lấy. Âm đạo Hàm Ân Tĩnh càng lúc càng siết chặt, nóng bỏng và tiêu hồn. Từng đợt khoái cảm như sóng thần không ngừng từ ƈôи ȶhịȶ lan toả khắp thân thể, tràn cả vào linh hồn để ta cả người thấy lâng lâng.


-Á…a…ư…a
Hàm Ân Tĩnh chủ động rời khỏi môi ta, vòng tay siết chặt lấy cổ ta, rên thét lên.
-Ta cũng tới.


Theo âm đạo Hàm Ân Tĩnh siết chặt lại một cái, như muốn bóp nát ƈôи ȶhịȶ của ta. Chất mật nỏng bỏng xối lên quy đầu tê dại của ta, khiến nó đạt đến cực hạn của sung sướng, cũng đáp lại phun ra tinh dịch nóng bỏng, tựa như núi lửa tuôn trào, tràn thẳng vào tử cung Hàm Ân Tĩnh.


Chúng ta cùng lúc đạt đến đỉnh cao tình ái, ôm chặt vào nhau, siết lại hết cỡ, như muốn đen đối phương dung nhập vào thân thể chính mình, để chúng ta thật sự hoà tan làm một thể, vĩnh viễn cũng không chia lìa.
-Ta rất hạnh phúc.


Hàm Ân Tĩnh trên mặt tràn đầy ửng hồng thoả mãn và hạnh phúc. Không cần nàng nói, dùng mắt thường liền có thể thấy được dễ dàng.


Mà thân Hàm Ân Tĩnh cao gần gần thước bảy, còn hơn ta một khúc, bây nằm gối đầu lên tay ta, rúc mặt vào ngực ta, tựa như một con chim non, từ ngoài vào có phần không thích hợp.
Ơ nhưng mà không sao, nàng thích là được.
Ta không đáp lời, chỉ khẽ ừ một cái.


Bây giờ, ta không thể nào nói ra câu “ta yêu ngươi” với Hàm Ân Tĩnh được. Nhưng có lẽ trăm năm nữa sẽ được, miễn là chúng ta còn ở bên nhau. Dần dần, thời gian sẽ chứng minh hết thảy, cũng khiến mọi chuyện trở nên tự nhiên, tựa như gió cuốn mây trôi trên bầu trời trong veo trên kia.


Nhưng mà trong trái tim ta, từ giờ phút này, đã có một chỗ dành cho Hàm Ân Tĩnh.
Ta cúi đầu nhìn nàng, nàng ngẩng đầu nhìn ta.
Tình ý dạt dào.
Hai đôi môi lại cuốn với nhau.
Trái tim Hàm Ân Tĩnh mở rộng để ta dễ dàng tiến vào trái tim nàng.


Thế Giới Tinh Thần của Thế Giới Tinh Thần cũng không khác Thế Giới Tinh Thần của Phác Chiêu Nghiên là mấy. Bị bao quanh bởi vô tận kí ức hình thành nên một cơn bão điên cuồng. Nhưng mà Thế Giới Tinh Thần của Hàm Ân Tĩnh rất rộng lớn, tựa thư trời đất bao la, đủ sức chứa lấy linh hồn cường đại như ta. Không hổ là linh hồn đã dung hợp cùng Thiên Đạo.


-Cẩn thận.
Hàm Ân Tĩnh đứng một bên ánh mắt quan tâm.
-Ngươi cũng cẩn thận.


Ta đáp một cái, lắc mình hoá thành một người khổng lồ, dễ dàng đi xuyên qua vách ngăn Thế Giới Tinh Thần của Hàm Ân Tĩnh, tựa như chui qua một lớp màng bong bóng, không hề khiến bóng bóng vỡ tan, chui ra ngoài bão tố kí ức cuồng bạo. Vô số kí ức như cuồng phong va chạm vào linh hồn ta, như muốn chui vào bên trong, hoà làm một với ta. Đau khổ, tuyệt vọng, đói khát, chết chóc, vui sướng, hoan hỉ,…đủ loại cảm xúc lập tức ập đến, để ta thoáng chốc cảm thấy hỗn loạn. Cũng may linh hồn ta đã vô cùng cường đại, lập tức lấy lại thanh tỉnh.


Đông.
Một cái đỉnh khổng lồ xuất hiện bao lấy linh hồn, bảo vệ ta khỏi những kí ức vô tận đó. Có tác dụng, tuy sớm muộn gì cũng bị vô tận ký ức mài mòn phá tan, nhưng như vậy là câu đủ thời gian rồi.
Gràooo. X9


Cửu Long Khí xuất trận, hoá thành chín sợi xích đủ chín màu đỏ cam vàng lục xanh lam tím trắng đen, cuốn lấy Thế Giới Tinh Thần của Hàm Ân Tĩnh.


Ta cầm lấy đầu chín sợi xích, dùng sức kéo. Tựa như kéo lấy một quả tạ lớn ra khỏi nước, mà trên quả tạ này, còn dính lên đủ thứ đồ vật. Thế Giới Tinh Thần của Hàm Ân Tĩnh dần dần di chuyển, tựa như đụng vào một bức tường, bị khựng lại. Bức tường này, chính là màng ngăn cách Thế Giới Tinh Thần của Hàm Ân Tĩnh và Đại Mộng Vô Nhai.


Ta dần dần tăng lực kéo, dần dần đem vách ngăn kéo lõm vào, nhưng mãi chưa thể đột phá, để Thế Giới Tinh Thần của Hàm Ân Tĩnh tiến vào Đại Mộng Vô Nhai. Những kí ức vô tận của Thiên Đạo đem đến sức nặng quá lớn, bám riết lấy Thế Giới Tinh Thần của Hàm Ân Tĩnh không rời, tựa như sắt vụn dính chặt nam châm.


Ta nhìn lại, thấy Thế Giới Tinh Thần của Hàm Ân Tĩnh vẫn còn chịu đựng được, nhưng cũng không dám mạo hiểm. Cửu Đỉnh Phong Thiên bao quanh thân biến mất, càng biến lớn lên, chuyển qua bao lấy Thế Giới Tinh Thần của Hàm Ân Tĩnh.


Bản nguyên Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả bay ra khỏi linh hồn ta, dính lên trên vách ngăn Đại Mộng Vô Nhai, tựa như tàn tro rơi trên giấy bóng, đốt ra một lỗ nhỏ. Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả lan tràn, nhưng lại không có tác dụng như bản nguyên hoả. Nhưng như vậy là đã đủ rồi.
-Hây.
Lại thét lớn một tiếng.


Dùng ra sức mạnh tối đa kéo mạnh.
Thế Giới Tinh Thần của Hàm Ân Tĩnh cưỡng chế xuyên qua lỗ hổng bản nguyên Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả tạo ra, tiến vào Đại Mộng Vô Nhai.


Vô tận kí ức Thiên Đạo như thác lũ cùng tuôn vào theo, nhưng dưới quy tắc của Đại Mộng Vô Nhai, lại biến thành vô số bong bóng tựa như bong bóng xà phòng, phủ kín xung quanh Thế Giới Tinh Thần của Hàm Ân Tĩnh. Không còn là một cơn bão điên cuồng nữa, mà là như một đám mây mềm mại và hiền hoà.


Ta huỷ bỏ Cửu Đỉnh Phong Thiên và Cửu Long Phong Tuyệt đang giam cầm Thế Giới Tinh Thần của Hàm Ân Tĩnh. Thế Giới Tinh Thần của Hàm Ân Tĩnh rung động, méo mó co bóp mấy cái, hoá thành hình tượng của nàng, bay đến bên cạnh ta. Xung quanh nàng là vô tận bong bóng, tựa như một công chúa bong bóng vậy.
-Ngươi thật là…


Hàm Ân Tĩnh đưa tay sờ lấy linh hồn tựa như một pho tượng đang rạn vỡ, vô số rãnh nứt chằng chịt như đất hạn. Chỗ chỗ là vết khuyết, lộ ra bên trong một vật chất tựa như bạch ngọc, lại trong suốt lấp lánh. Nàng đưa tay ra, từ bàn tay chảy ra chất lỏng cũng lấp lánh giống như kim tuyến.


Ta giữ chặt tay Hàm Ân Tĩnh lại, đẩy ra.
-Không sao, vết thương nhỏ mà thôi.
Ta ôm lấy Hàm Ân Tĩnh, không để nàng nói gì nữa.
Nàng đáp lại siết lấy ta, rất chặt.
Hồi lâu chúng ta mới lại tách ra.
-Đây là Đại Mộng Vô Nhai sao, cảm giác rất kì lạ.


-Đúng vậy, nó cho ta cảm giác mênh mông, tựa như vũ trụ vậy.


Ta đưa tay với lấy một bong bóng kí ức bên cạnh, cầm trong tay. Bên trong này, chính là kí ức cả đời của một con khủng long Velociraptor. Một phần của Thiên Đạo tách ra, hoá thành linh hồn, nhập vào trứng do khủng long mẹ, nở ra thành nó. Cả đời nó phiêu lưu khắp nơi trong vô tận rừng giương xỉ, trải qua khủng long bạo chúa đuổi giết, làm bạn với những con khủng long cổ dài khổng lồ, gần như đã đi khắp nơi trên lục địa bao la tiền sử. Sau khi chết đi, lại trở về với Thiên Đạo.


Vậy mỗi bong bóng kí ức ở đây, chính là kí ức cuộc đời của mỗi một sinh linh được Thiên Đạo lựa chọn, kí thác ý chí, hay cũng gọi là Thiên Đạo Chủng Tộc. Cuộc đời sinh linh càng dài, càng đặc sắc, càng nhiều cảm xúc thì bong bóng ký ức càng to lớn. Tựa như một bong bóng siêu to khổng lồ đằng kia, chắc hẳn là kí ức của một vị thần nào đó trong thời đại thần thoại.


Nếu không cẩn thận mà hấp thu những ký ức này, sẽ đánh mất cái tôi của bản thân. Nhẹ thì biến thành người khác, nặng thì phát điên. Cũng chỉ có bao dung như Thiên Đạo, mới cùng lúc chứa đựng nhiều kí ức như vậy.


Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả cháy lên, bong bóng trong tay tan ra, hoá thành hồn nguyên tinh khiết cực kì, chảy vào linh hồn ta. Một vết nứt trên thân thể ta được lấp đầy, nhưng vẫn để lại một vết nhạt màu trắng, cũng không biết sau này có biến mất không.
-Hẳn ngươi đau lắm.


Trong mắt Hàm Ân Tĩnh tràn đầy cảm giác đau lòng.
-Không sao. Những vết thương không thể giết chết ta, sẽ khiến ta mạnh lên. Mỗi một vết sẹo, là minh chứng cho mỗi một nỗi đau mà ta đã trải qua.
-Ngươi trở nên hùng mạnh như thế này, cũng không phải là không có nguyên do.


-Ta chỉ là sống lâu, nên ngộ ra nhiều điều mà thôi.
Ta nhìn vòng quanh, vô tận bong bóng ký ức vây lấy chúng ta, đủ loại màu sắc, lung linh lấp lánh, đẹp đến mê hoặc, như mộng như ảo. Đây mới chỉ là một phần sáu kí ức hàng triệu tỷ năm của Thiên Đạo mà thôi, mà đã mênh mông vô tận.


-Các ngươi thật giỏi, vậy mà có thể hấp thụ được nhiều ký ức như thế.


-Ngươi nhầm rồi, Thiên Đạo để lại cấm chế, để chúng ta có thể từ từ hấp thu, nếu không, chúng ta đã sớm phát điên. Đến khi gặp ngươi, có được Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả, mới có thể dùng nó để loại bỏ đi kí ức, chỉ giữ lại hồn nguyên hấp thụ.
-Ta hiểu.


-Nhưng những kí ức về ngươi, chúng ta đều tìm ra và giữ lại, cũng biết nhiều chuyện rất thú vị, đặc biệt là khi trước Luân Hồi.
-Haha tuổi trẻ chưa trải sự đời mà.
Không biết từ lúc nào, ngón tay ta đã đan vào trong ngón tay Hàm Ân Tĩnh. Chúng ta dắt tay nhau cùng đi dạo trong biển bong bóng vô tận.


Tại đây chúng ta có thể quan sát hết thảy lịch sử hàng triệu năm kể từ khi sinh linh đầu tiên xuất hiện trên Trái Đất. Những câu chuyện đã chôn vùi trong dòng lịch sử vô tận được tái hiện tại đây. Thời đại khủng long tung hoành đại địa, rồi đến thời đại băng hà, muôn vạn dị thú cắn nuốt lẫn nhau, lại đến khi vị thần đầu tiên ra đời, mở ra thời đại thần thoại. Rồi Luân Hồi Bàn xuất hiện, linh khí biến mất, chư thần lụi tàn. Tuy rằng Thiên Đạo bị giam cầm, nhưng dòng chảy linh hồn vẫn tuần hoàn, để những chuyện sau đó vẫn được Thiên Đạo ghi lại.


Để cho chúng ta thấy được, lịch sử chân chính, cũng không hẳn là giống với những gì được ghi chép lại.
-Những kí ức này rất quý giá, ngươi cũng không cần xoá bỏ toàn bộ. Hồn nguyên chỗ ta rất dồi dào, đủ cung cấp cho các ngươi.
-Ta biết.
Ta đưa tay ra trước, tìm tòi.
-Ngươi tìm cái gì?


-Ta tìm ký ức lúc các ngươi debut, lâu rồi không nghe, có chút nhớ.
-Kí ức đó đã được ta hấp thu lại, ngươi tìm ngoài này không có đâu. Nó ở đây.
Hàm Ân Tĩnh móc từ trong người ra một cái bong bóng kí ức.


Bong bóng kí ức này hơi khác biệt với muôn vàn bong bóng kí ức ngoài kia. Cái trên tay ta chỉ là bản sao mà thôi.
Ta cầm bong bóng kí ức đó trong tay, Đại Mộng Thần Thông triển khai, cảnh tượng xung quanh chúng ta thay đổi.


Sáu cô nương Vương Miện Đoàn xuất hiện trong trang phục trắng đen, tiếng nhạc nổi lên, cùng nhau biểu diễn ca khúc mở màn của các nàng, Dối Trá.
Anh nói anh yêu em, chỉ là dối trá
Anh nói anh nhớ em, chỉ là dối trá
Anh nói sẽ quay về bên em, chỉ là dối trá
Tất cả chỉ là những lời dối trá...


Anh nói sẽ luôn bên em, chỉ là dối trá
Anh nói không thể sống thiếu em, chỉ là dối trá
Sao anh hứa hẹn làm chi?
Khi cuối cùng anh cũng sẽ ra đi?


Mà trong sáu cô nương đang biểu diễn, ánh mắt của Hàm Ân Tĩnh lại luôn hướng về ta, cũng cười rất vui vẻ. Giọng hát của nàng cất lên thật ngọn ngào. Khuôn mặt của nàng khi đó cũng không khác mấy, lại nhiều mấy phần hiện thực.
Tiếng nhạc kết thúc.
Chỉ còn lại Hàm Ân Tĩnh đứng trên sân khấu.


Quá khứ và hiện thực đan xen vào nhau.
Vẫn quần dài màu đen, phối hợp với giày cao gót để chân Hàm Ân Tĩnh càng thêm dài, áo cộc tay để lộ hoàn toàn cánh tay thon thả trắng ngần. Mà dung nhan nàng, qua một thoáng chốc hốt hoảng, như hiện lên từ trong hư ảo, đẹp đến mơ hồ.


-Ngươi thật biết chọn bài hát.
-Chỉ là thoáng chốc muốn nhìn lại các ngươi của ngày xưa mà thôi. Ta cũng không biết bài hát đó có lời như thế haha
-Vậy ngươi thích ta của ngày xưa hơn hay ta bây giờ hơn?
Hàm Ân Tĩnh cười hỏi.
Ta đứng đối mặt Hàm Ân Tĩnh, nhìn thẳng vào mắt nàng.


-Ân Tĩnh, ngươi thật đẹp.
-Trần Hùng, ta yêu ngươi.
Ta đáp lại nàng bằng một nụ hôn nồng nhiệt nhất có thể.
Thiên Địa Hợp Đạo Pháp khởi động.
Kèm theo đó là tiếng hát vang lên:
Thật mà, nghiêm túc đấy
Em nghĩ về anh hằng ngày
Em biết rằng đây chính là yêu…


Giữa biển bong bong vô tận, linh hồn chúng ta cùng hoà tan vào nhau.
Nguyện vĩnh viễn không chia lìa.