Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 81: Vương Miện Thiên Đạo (2)

-Chúng ta không thể bỏ qua bước này được sao?
Ta hỏi Hàm Ân Tĩnh đang ở sau lưng ta đóng cửa phòng lại.
Lại nhìn Phác Hiếu Mẫn và Phác Trí Nghiên với trang phục vô cùng gợi cảm đứng cười cười trước mặt.


Cả hai nàng đều dáng người cao gầy, tương đương nhau, đi giày cao gót màu trắng ngà, khiến hai đôi chân trần càng thêm miên man bất tận. Cùng mang một cái áo vét màu lam, cổ áo khoét sâu xuống, buộc nút ngang rốn. Trước ngực hiện lên một mảng da thịt trắng như tuyết, mê người cực kì, hiển nhiên không mang áo ngực.


Phác Hiếu Mẫn thân hình nỏng bỏng, đường cong tuyệt diệu như rắn. Khuôn mặt nàng thon dài, cằm ngọn tinh tế, lại cố ý trang điểm vô cùng nóng bỏng, đôi môi đỏ au gợi cảm chí cực. Mỗi cái nhăn mày, chớp mắt của Phác Hiếu Mẫn đều mang theo sự quyến rũ cực hạn. Trước ngực hai nhũ cầu bị áo vét ép vào nhau tạo nên một khe rãnh mê người. Toàn bộ thân thể của Phác Hiếu Mẫn thật sự là nóng bỏng như núi lửa đang chuẩn bị phun trào.


Mà Phác Trí Nghiên chiều cao tương đương, lại sở hữu đôi chân càng thêm gợi cảm. Đùi nàng đầy đặn và thon đều, ép sát vào nhau không một kẽ hở. Hông của Phác Trí Nghiên cũng lớn hơn, để đường cong hạ bộ của nàng so với tỷ tỷ Phác Hiếu Mẫn càng thêm nóng bỏng. Nhưng trước ngực thì, e hèm, chắc cũng không so với Hàm Ân Tĩnh khá hơn bao nhiêu đâu. Mà khuôn mặt Phác Trí Nghiên trang điểm rất nhẹ, ngược lại với vẻ nóng bỏng quyến rũ của Phác Hiếu Mẫn, rất thanh thuần và đáng yêu. Hôm kia ta gặp nàng còn là thấy một khuôn mặt khác hoàn toàn khác bây giờ. Tỷ lệ khuôn mặt Phác Trí Nghiên trở lại như thời còn chưa gọt cằm cắt mí trước Luân Hồi.


-Đương nhiên không được, đã bớt cho ngươi bước tán tỉnh và hẹn hò rồi.


Hàm Ân Tĩnh từ phía sau giữ lấy vai ta đẩy tới. Thở thơm ngát cùng thanh âm thánh thót vang lên bên tai để ta lập tức một trận ngứa ngáy. Nàng ăn mặc giống như hai muội muội của mình, hai nhũ cầu khiêm tốn trước ngực áp lên lưng ta cũng đem đến một trận mềm mại, lập tức như tưới xăng, đem Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả của ta cháy đượm lên.


-Oppa ta đẹp không?
Phác Trí Nghiên tiến tới, cầm lấy bắp tay ta nũng nịu.
-Đẹp lắm.
Ta cũng lại không xoắn xuýt, lập tức trả lời.
-Ngươi thích bộ dạng ta thế này sao? Hay bộ dạng kia hơn.


Hàm Ân Tĩnh chiếm lấy vai bên trái, Phác Trí Nghiên liền tiến tới chiếm lấy vai bên phải. Cả ba cô nương đều cao hơn ta, lại mang giày cao gót tận mười hai phân, cho nên cả Phác Trí Nghiên và Hàm Ân Tĩnh đều hơi gấp chân cong mông lên, mới tựa được lên vai ta. Thân thể hai nàng cũng vì thế tạo thành một đường cong vô cùng mê người.


-Ta thích ngươi thế này hơn. Ngươi không thích ngươi như thế này?
-Đúng vậy.
Phác Trí Nghiên vậy mà thừa nhận.


-Đối với ta mà nói, xinh đẹp có nhiều kiểu xinh đẹp. Không có tiêu chuẩn cố định nào cả. Nhưng ta thích ngươi như thế này hơn. Vì trông ngươi trong bộ dạng kia không được khoẻ. Cũng bởi trong mắt ta, hai bộ dạng của ngươi đều xinh đẹp ngang nhau. Dù ngươi thế nào, ta đều yêu thích.
-Ta hiểu.


Ánh mắt Phác Trí Nghiên có chút cảm động.
-A.
Ta rên lên một tiếng.
-Các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện, đừng để ý đến ta hihi


Phác Hiếu Mẫn đưa tay sờ lấy đũng quần ta, chỉ xoa vài cái, đã khiến ƈôи ȶhịȶ của ta cứng ngắc, côm lên trong quần. Phác Hiếu Mẫn cười một cái đầy quyến rũ dụ hoặc, quỳ xuống giữa háng ta, động thủ cởi ra quần, móc ra ƈôи ȶhịȶ.
-Hihi ƈôи ȶhịȶ của ngươi thật là đáng yêu.


Dùng đáng yêu để hình dung ƈôи ȶhịȶ của nam nhân, thật ra có phần không đúng lắm. Nhưng mà không sao, lát nữa quất nàng chết đi sống lại, để nàng cảm nhận được sự đáng yêu của ƈôи ȶhịȶ ta là được.


Phác Hiếu Mẫn cười duyên một tiếng, mị ý tràn lan, há đôi môi đỏ chót ra, ngậm lấy ƈôи ȶhịȶ của ta vào miệng, dùng sức ʍút̼ lấy. Hai cánh môi đầy đặn quyến rũ ép gắt gao ƈôи ȶhịȶ, đem đến khoái cảm mê người, nóng bỏng cực kì.
-Oppa, hôn ta.


Thấy Phác Trí Nghiên đưa môi tới, ta lập tức nồng nhiệt đáp lại. Bốn cánh môi chạm vào nhau, trao nhau mềm mại. Hai cái lưỡi cuốn lấy nhau, trao nhau ướt át. Nước bọt của nàng thật ngọt. Bên kia Hàm Ân Tĩnh há miệng ʍút̼ lấy vành tai ta, còn rên rỉ những âm thanh chọc ngươi vô cùng.


Bên dưới háng Phác Hiếu Mẫn nhận thấy ƈôи ȶhịȶ của ta càng lúc càng run rẩy cứng rắn, đầu tới lui càng lúc càng nhanh, hai đôi môi ép càng lúc càng chặt.


Cùng lúc chịu đựng ba cái mĩ nhân tuyệt thế khiêu khích, ta rất nhanh đầu hàng, ƈôи ȶhịȶ run rẩy giữ dội, đem tinh dịch bắn đầy miệng Phác Hiếu Mẫn. Mà đôi môi ta lại bị Phác Trí Nghiên khoá chặt, chỉ có thể rên lên những tiếng ư ử tối nghĩa. Phác Hiếu Mẫn thấy ta xuất tinh, miệng càng thêm ʍút̼ chặt, như muốn ép đến giọt tinh dịch cuối cùng trong thân thể ta ra ngoài.


Mà ta cũng thật chiều ý nàng, tuyệt đối đem tinh dịch trong cả hai trái trứng bắn cạn, để cho cái miệng nhỏ xinh của Phác Hiếu Mẫn cũng không chứa hết được, trào ra bên khoé miệng.
-Oppa, thoải mái sao?
Trong sáu người các nàng, cũng chỉ Phác Trí Nghiên gọi ta là oppa.
-Thoải mái.


Ta rời khỏi môi Phác Trí Nghiên, cúi đầu nhìn xuống Phác Hiếu Mẫn đang quỳ gối dưới sàn nhà. Dường như biết ta nhìn, Phác Hiếu Mẫn ʍút̼ chặt ƈôи ȶhịȶ từ từ lùi đầu ra sau. Hai má phồng lên, chứa đầy tinh dịch ta vừa bắn ra. Cổ họng Phác Hiếu Mẫn mấp máy một cái, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mặt ta, lại há miệng ra. Bên trong còn rất nhiều tinh dịch trắng đục, đối lập rõ rệt với đầu lưỡi dài đỏ mềm của nàng.


Vô cùng ɖâʍ mĩ.
Vô cùng kích tình.
Phác Trí Nghiên lại đưa tới năm ngón tay thon dài vuốt ve ƈôи ȶhịȶ của ta.
-Oppa thật lợi hại, vừa xuất tinh ƈôи ȶhịȶ vẫn còn cứng rắn như thép vậy.


Ta nhìn chằm chằm Phác Hiếu Mẫn ngậm miệng lại, đem tinh dịch còn thừa trong miệng nuốt hết xuống bụng. ƈôи ȶhịȶ chịu đựng tay ngọc của Phác Trí Nghiên vuốt ve cũng nhảy lên một cái, lại hưng phấn muốn nổ tung.
-Tinh dịch của ngươi thật ngon.


Phác Hiếu Mẫn đứng dậy, nhìn ta ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, cuốn hết tinh dịch vương bên mép vào trong miệng, nuốt xuống, một giọt cũng không chừa. Phác Hiếu Mẫn nhìn ta cười tinh nghịch, đưa đôi môi ướt át tới. Ta cũng không né tránh, mặc kệ nàng hôn ngấu nghiến lên đôi môi ta. Mãi hồi lâu Phác Hiếu Mẫn mới chịu buông tha, môi nàng rời đi còn kéo theo một sợi nước bọt trong suốt treo giữa không trung.


-Ta tưởng ngươi không thích nếm vị tinh dịch.
Hàm Ân Tĩnh cười lên bên tai ta khanh khách.
-Vừa rồi ta đã cắt dây thần kinh vị giác của mình. Oẹ, nhưng vẫn thật tởm.
Thấy ta lè lưỡi, cả ba mĩ nhân cười lên vui vẻ.


Phác Trí Nghiên cười xong, đi đến bên giường, Chống tay lên giường, mông bự đong đưa mời gọi. Vạt áo vét của nàng vốn cũng dài, đứng thẳng vừa đủ che lấp cảnh tượng bí ẩn giữ hai chân. Bây giờ Phác Trí Nghiên khịu gối chổng mông lên, hai quả mông vô cùng tròn trịa hiện ra rõ ràng trước mắt ta, căng đầy và cực đại. Đáy qυầи ɭót lọt khe cũng màu lam vừa đủ che lấp âʍ ɦộ của nàng.


-Oppa, mau tới.


Ta tiến tới dùng hai lòng bàn tay ôm lấy hai bên mông Phác Trí Nghiên, rất mềm mại, rất co dãn. Bây giờ đến lượt ta quỳ xuống, kéo qυầи ɭót Phác Trí Nghiên sang một bên, để lộ ra mật huyệt xinh xắn, hình dạng như một đường kẻ được phấn màu hồng kẻ lên trên nền da thịt âʍ ɦộ trắng mịn. Âm hộ của Phác Trí Nghiên cũng rất mịn màng, trắng nõn, nhưng chưa đạt đến mức độ siêu thực như âʍ ɦộ của Hàm Ân Tĩnh.


Nhưng như vậy cũng đủ để ta hưng phấn lên cao, miệng há rộng ngoạn lấy âʍ ɦộ mê người của Phác Trí Nghiên tham lam ɭϊếʍƈ ʍút̼.
-A, oppa ɭϊếʍƈ ta thật sướng…ư…còn đưa lưỡi vào trong…ư
Phác Trí Nghiên rên rỉ lên.


Các nàng đều hát rất hay, đương nhiên rên cũng rất tuyệt, Phác Trí Nghiên cũng không ngoại lệ. Ta như một nhạc trưởng, dùng cái lưỡi của mình chỉ huy Phác Trí Nghiên xướng lên những giai điệu ɖâʍ đãng chọc người. Cho đến khi ɖâʍ thuỷ ngọt ngào tràn đầy chảy vào trong miệng ta, mới thoả mãn ngừng lại. Linh Tê Thông Tâm nhảy lên mấy cái, thần kinh vị giác bị cắt đứt đã ngay lập tức liền lại, tinh dịch vừa bắn hết vào miệng Phác Hiếu Mẫn cũng lại lấp đầy hai hòn trứng trống rỗng.


-Trí Nghiên, ta tới đây.
Ta đỡ lấy hông Phác Trí Nghiên, ƈôи ȶhịȶ vào vị trí, quy đầu chuẩn xác đặt lên huyệt môn, chỉ cần ưỡn mông tới, là có thể tận tình thám hiểm mật huyệt tiêu hồn bên trong thân thể mê người của Phác Trí Nghiên.
-Ừm, nhưng oppa đừng kéo dài ƈôи ȶhịȶ, nha.


-Ta biết rồi, ta tới đây.
-Á.


Phác Trí Nghiên rên thét lên khi quy đầu ta xé rách màng trinh của nàng, tiến vào bên trong. Bụng dưới ta chạm sát, ép lên mông bự, nhận lấy lực đàn hồi kinh người, nhưng hai ta giữ chặt hông, kiên quyết tiến lên, đem ƈôи ȶhịȶ hoàn toàn cắm vào trong âm đạo Phác Trí Nghiên. Mật huyệt của nàng sâu hun hút, mãi không tới đáy. Nhưng mĩ nhân đã chỉ định yêu cầu, ta cũng không làm nhiều trò, giữ ƈôи ȶhịȶ ngâm trong âm đạo nàng một chốc.


-Ta không sao. Oppa động đi…a…ư


Sự đau đớn khi mất trinh chỉ kéo dài trong thoáng chốc. Ta đỡ lấy eo Phác Trí Nghiên, đem ƈôи ȶhịȶ rút ra. Trên thân ƈôи ȶhịȶ màu nâu đen dính lên máu trinh đỏ tươi, diễm lệ và loá mắt. Máu tươi từ mật huyệt chảy xuống bên trong bắp đùi thon dài. Tựa như hùng sư thấy máu, ta lập tức thấy hưng phấn cực kì. Lại thúc eo một cái, ƈôи ȶhịȶ mất hút trong mật huyệt Phác Trí Nghiên.


-Á…a
Phác Trí Nghiên lại rên thét lên những tiếng với âm vực rất cao.
Ta muốn nghe nàng rên thét nhiều nữa.
Ta nghĩ vậy.
Hông lập tức hẩy với tốc độ càng lúc càng nhanh.
-A…oppa…nhẹ chút…ư…mật huyệt ta tê dại rồi…ư…cảm giác lạ quá…a


Tiếng rên rỉ của Phác Trí Nghiên cũng càng lúc càng cao. Hoà cùng tiếng bụng dưới ta va chạm với mông nàng vang dội khắp phòng, tạo nên một bản hoà tấu cực kì vui sướng, để hai mĩ nhân ở bên cạnh nhìn xem cũng đỏ mặt tía tai.


Hàm Ân Tĩnh chủ động tiến tới hôn ta, dùng đầu lưỡi điên cuồng cuốn lấy lưỡi ta. Mà Phác Hiếu Mẫn thì chủ động kéo phăng cúc áo vét, mở rộng vạt áo sang hai bên, để lộ hai nhũ cầu tròn trịa căng đầy, nhũ đỉnh đã nhô lên vì hưng phấn, như một ngọn núi cao vút chỉ thẳng ra trước. Nhìn hai nhũ cầu tuyệt vời của Phác Hiếu Mẫn, ta nhịn không được chủ động dời đi một tay đang giữ hông Phác Trí Nghiên, chuyển qua bóp lấy.


Cùng lúc hưởng lấy ba cái mĩ nhân xinh đẹp tuyệt vời, Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả đã rực lên như cháy rừng, không thể ngăn cản, cũng đem đến cho ta vô tận khoái hoạt. Trên môi hôn lấy đôi môi mềm mại của Hàm Ân Tĩnh, ăn lấy đầu lưỡi cùng nước bọt ngọt ngào của nàng. Trong tay sờ bóp nhũ cầu mềm mại cùng căng đầy của Phác Hiếu Mẫn, chơi mãi không chán. Dưới hông bụng dưới không ngừng va chạm mông bự căng tròn đàn hồi vô cùng của Phác Trí Nghiên, ƈôи ȶhịȶ lại tận tình hưởng thụ âm đạo chặt khít cùng ướt át của nàng.


-A…oppa…a…ta cao trào…ư…a
Theo Phác Trí Nghiên cao trào, ta cũng vui sướng đến cực độ thả lỏng tinh quan, quy đầu tê dại run rẩy đem tinh dịch nóng bỏng bơm đầy mật huyệt Phác Trí Nghiên.
-A…oppa bắn tinh thật nóng…ư…thật dễ chịu…a


Toàn thân thể Phác Trí Nghiên run rẩy liên hồi, mềm nhũn ra. Nếu không có ta giữ lấy eo, sợ rằng nàng đã ngã xuống sàn nhà. Ta run rẩy tiến tới, để Phác Trí Nghiên nằm sấp trên giường, rút ra ƈôи ȶhịȶ. Tinh dịch trắng đục theo vệt máu đỏ tươi còn chưa kịp khô cạn, trào ra khỏi mật huyệt Phác Trí Nghiên, chảy xuống dưới bắp đùi, ɖâʍ mĩ cực kì.


-Thế nào, ngươi sảng khoái chứ.
Hàm Ân Tĩnh chủ động dùng khăn lau sạch ƈôи ȶhịȶ của ta. Nàng thường không dùng miệng vệ sinh ƈôи ȶhịȶ của ta, vì nàng thích cảm giác cùng ta trao nhau những nụ hôn nồng cháy.
-Sảng khoái.
Ta đáp lời nàng, hơi thở có chút hơi dồn dập.


-Vẫn còn cứng rắn như vậy, xem ra không cần nghỉ ngơi, hihi
Phác Hiếu Mẫn dùng ngón trỏ chọc ƈôи ȶhịȶ của ta một cái, cười lên khanh khách.
-Trí Nghiên, ngươi không sao chứ?


Ta cầm lấy khăn từ tay Hàm Ân Tĩnh, lại dùng nó lau chùi âʍ ɦộ nhớp nháp của Phác Trí Nghiên, màu đỏ hồng trên khăn trắng càng trở nên đậm.
-Oppa ta không sao, vừa rồi rất thoải mái.


Phác Trí Nghiên chờ ta lau xong, quay người lại, chống ngược tay sau làm điểm tựa, ngồi trên giường dạng chân ra hai bên, âʍ ɦộ cùng cánh hoa đỏ ửng lên vì vừa rồi bị ta chà đạp. Tinh dịch lại không ngừng từ sâu trong tử cung trào ra không dứt, ɖâʍ uế cực kì.
-Oppa bắn thật nhiều, lại còn rất biết săn sóc.


Phác Trí Nghiên cười lên, rất vui vẻ, cũng rất xinh đẹp. Sắc mặt tràn ngập là thoả mãn và sung sướng.
-Bây giờ tới lượt ta.


Phác Hiếu Mẫn liền nhảy lên giường, giày cao gót cũng không cởi, nằm ngửa trên giường dạng rộng hai chân. Nàng tự mình kéo đáy qυầи ɭót lọt khe y hệt của Phác Trí Nghiên sang một bên, lộ ra âʍ ɦộ cũng có tám chín phần tương tự muội muội. Cánh hoa lại như một nụ hồng nhung thắm đỏ đang chờ hé mở, quyến rũ cực kì.


Ta nuốt một ngụm nước bọt, cũng lên giường, quỳ giữa hai chân Phác Hiếu Mẫn, một tay đỡ lấy chân dài tròn trịa cực kì của nàng. Chân Phác Hiếu Mẫn cũng dài miên man như Phác Trí Nghiên, lại có vẻ thon gầy hơn, nhưng đều tròn trịa mượt mà. Một tay ta cầm ƈôи ȶhịȶ, dùng quy đầu đẩy ra cánh hoa đỏ thắm.


-Ta tới đây.
Ta lên tiếng.
-Ưm.


Phác Hiếu Mẫn rên một tiếng đáp lời, lí nhí như muỗi kêu. Trái ngược với vẻ nóng bỏng bạo dạn lúc nãy, đến thời khắc mấu chốt, nàng lại thẹn thùng vô hạn, để ta cũng phải phì cười một cái. Mông trầm xuống, quy đầu lại phá tan thêm một cái màng trinh, tiến vào bên trong mật huyệt mê người của Phác Hiếu Mẫn.


-Á, đau.
Nửa người trên Phác Hiếu Mẫn rời hẳn khỏi giường, ôm chặt cứng lấy cổ ta. Hai chân dài cũng kẹp cứng lấy hông ta. Ta một tay chống lên giường, một tay vuốt ve lưng Phác Hiếu Mẫn, để cơn đau của nàng nhanh chóng dịu đi. Mãi hồi lâu nàng mới buông tay ra, đặt lưng nằm xuống trên giường.


-Ngươi có thể động rồi.
Đây gọi là gì nhỉ? Ngạo kiều? Tsundere? Đáng tiếc ta cũng không có từ gì thích hợp để miêu tả chính xác Phác Hiếu Mẫn lúc này.
Tóm lại là rất đáng yêu.
Mà nàng cũng thành công gợi lên vui vẻ hoan ái trong lòng ta.


Ta lùi mông lại chậm, rút ƈôи ȶhịȶ ra từ từ, đâm tới cũng chậm rãi nhẹ nhàng. Cứ từ tốn như vậy, để ƈôи ȶhịȶ cảm nhận rõ nét nhất mật huyệt Phác Hiếu Mẫn. Mật huyệt nàng tựa như miệng rắn, không ngừng nuốt lấy ƈôи ȶhịȶ của ta vào trong, chặt khít cực kì, cũng rất nóng bỏng đến cực hạn. Xem ra không chỉ thân hình của nàng nóng bỏng đến bốc lửa, mật huyệt cũng tương tự.


-A…cảm giác thật lạ…thật thoải mái…ư…thật dễ chịu…ngươi làm nhanh chút…ư…đúng…a…thật sướng…ư


Tiếng rên rỉ của Phác Hiếu Mẫn dần lớn lên, âm thanh cũng cũng chuyển từ nức nở đau đớn sang sung sướng và vui vẻ. Âm đạo nàng càng thêm nuốt mạnh ƈôи ȶhịȶ của ta, nhưng không thể ngăn cản quy đầu ta tới tới lui lui trong mật huyệt nàng. Khoái cảm nhanh chóng tràn lan khắp thân thể ta và Phác Hiếu Mẫn.


-A…thoải mái quá…sướng quá…oppa…ngươi thật giỏi…ư
Phác Hiếu Mẫn vậy mà học theo Phác Trí Nghiên gọi ta là oppa rồi.


Kì thực đối với chúng ta mà nói, tuổi tác cũng không còn quan trọng, nhưng cách Phác Hiếu Mẫn xưng hô, cho thấy trong lòng nàng dường như đã có ta. Ta cũng không nhịn được vui vẻ tràn ngập trong lòng, hông càng thêm dùng lực quất cắm mật huyệt Phác Hiếu Mẫn.


Phác Hiếu Mẫn hai mắt hơi khép hờ, ướt đẫm và dần mơ hồ, hơi thở càng lúc càng dồn dập. Vạt áo trước ngực mở rộng ra hai bên, hai ngũ cầu như núi chỉ thẳng lên trời, ngạo nghễ và cao vút, ta đưa tay bóp lấy, lại tựa như thạch dẻo căng tràn, trào cả ra kẽ ngón tay, mềm mại chí cực. Thân thể Phác Hiếu Mẫn như rắn uốn éo không ngừng, bắt đầu phối hợp ta cắm rút.


Chúng ta cùng nhau chìm vào thế giới của riêng mình, quên luôn cả Hàm Ân Tĩnh và Phác Trí Nghiên đang làm khán giả ngồi xem bên cạnh nãy giờ.
-A…oppa…cảm giác lạ quá…ta sướng quá…Á
-Ta cũng sắp tới rồi. A
Ta và Phác Hiếu Mẫn cùng vui sướng rên thét lên.


Chúng ta cùng nhau đạt đến đỉnh cao tình ái.
Ta ôm chặt nàng.
Phác Hiếu Mẫn ôm chặt lấy ta.
Nước dịch hoà nhau làm một.
Vui sướng đến cùng cực.
Ta nhìn thấy gương mặt Phác Hiếu Mẫn gần trong gang tấc.
Trong mắt nàng đều là thoả mãn.


Mà nàng, cũng dễ dàng nhìn thấy trong mắt ta sự mê đắm.
Bốn cánh môi lại cuốn lấy nhau.
Không ngừng.
-Nhìn các ngươi ân ái, đúng là thật khó chịu.


Hàm Ân Tĩnh kiên nhẫn chờ ta bò từ trên thân thể nóng bỏng mê ngươi của Phác Hiếu Mẫn, mới lên tiếng. Dưới mông Phác Hiếu Mẫn một mảnh ướt đẫm, nở rộ mấy đoá hoa đỏ thẫm, rất xinh đẹp. Hàm Ân Tĩnh lại dùng khăn dịu dàng lau chùi giúp hảo muội muội.


Phác Trí Nghiên nhìn hoa máu nở rộ trên ra giường trắng tinh, cầm tay ta, cúi đầu, giọng rất nhỏ.
-Oppa, xin lỗi, ta không thể cho ngươi lần đầu của mình như các tỷ tỷ.
Ta sờ lấy đầu nàng, vuốt nhẹ tóc mây suôn mượt.


-Đồ ngốc, đối với lần đầu ta rất đáng trân trọng. Lần đầu gặp ngươi, lần đầu chỉ ngươi tu luyện, lần đầu cùng ngươi tiến vào Nam Man Hoang Châu, còn rất nhiều lần đầu nữa, tất cả đều quý giá. Nhưng ta càng trân trọng, càng quý giá ngươi. Chúng ta có thể cùng nhau đi đến tận cùng của thời gian, mới là trân quý nhất.


-Ừm, ta biết, oppa.


Phác Trí Nghiên cũng không phải là con nhóc có thể dễ dàng lừa dối bởi mấy lời đường mật, ngược lại, có ký ức vô tận của Thiên Đạo, nàng ngược lại thấy được rất nhiều sự giả dối và lừa gạt. Nhưng cũng vì vậy mà nàng hiểu ta rất rõ, cũng hiểu những lời ta vừa nói đều là thật lòng.


Cho nên chỉ mấy lời cũng đã khiến Phác Trí Nghiên rất vui vẻ.
-Nào, giờ tới lượt ta.
Hàm Ân Tĩnh thấy Phác Trí Nghiên vui vẻ, cũng tận tình thả ra bản thân. Cởi sạch quần áo trên người, dọn sẵn tư thế, để ta tuỳ thời tiến tới hưởng lấy.
-Ân Tĩnh tỷ, ngươi thật đẹp.


Phác Trí Nghiên nhìn thấy thân thể tựa như một pho tượng được điêu khắc từ bạch ngọc của Hàm Ân Tĩnh, mở miệng khen ngợi. Làn da Hàm Ân Tĩnh trắng nõn một cách phi lí, mịn màng trơn láng đến cùng cực.
-Đúng vậy, cả khuôn mặt và thân hình.


Phác Hiếu Mẫn cũng lên tiếng thừa nhận. Trong Vương Miện Nữ Đoàn, vốn là dáng người của Phác Hiếu Mẫn khiêu gợi và nóng bỏng nhất. Nhưng hiện tại, thân hình Hàm Ân Tĩnh lại ở một đẳng cấp khác, hoàn toàn vượt trội. Chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên béo thì béo, tuyệt đối không có một tấc da thịt nào là thừa là thiếu. Chỉ là trước ngực không được cao ngất mà thôi, nhưng phối hợp với toàn thể thân hình Hàm Ân Tĩnh, lại đem đến cảm giác tự nhiên cực kì. Mỗi một đường cong đều cực kì hài hoà, xinh đẹp.


Đặc biệt là khí chất.
Mạnh mẽ mà lại ôn nhu dịu dàng.
Cao cao tại thượng mà lại gần gũi hoà nhã.
Hàm Ân Tĩnh hiện tại, chính là định nghĩa của sự hoàn hảo.
-Sau này các ngươi thành tựu Nguyên Thần Cảnh, còn xinh đẹp hơn ta. Cho nên tập trung tu luyện đi hihi


Hàm Ân Tĩnh cười nói, ngón tay co lại, búng một phát, gõ đầu hai muội muội lười biếng một cái, để Phác Trí Nghiên và Phác Hiếu Mẫn đồng loạt ôm trán nhăn nhó.
-Oppa Ân Tĩnh tỷ bắt nạt ta.
Phác Trí Nghiên lắc lắc tay trái ta tố cáo.
-Oppa, ngươi mau giúp chúng ta đòi lại công đạo.


Phác Hiếu Mẫn lắc tray phải nũng nịu.
-Haha ta thấy rồi, để ta phạt nàng tội bắt nạt các ngươi.
Ta cười lớn.
-Làm như ta sợ ngươi.
Hàm Ân Tĩnh cũng cười đáp lại.
-Vậy phải đánh lên mới biết được.


Ta lập tức nhào lên thân thể quyến rũ mê người của Hàm Ân Tĩnh, ƈôи ȶhịȶ nhập mật huyệt, hung hăng chính phạt. Để giường lớn run lên bần bật. Mà Hàm Ân Tĩnh không hề yếu thế, toàn lực nghênh chiến, không hề sợ hãi.
Phác Trí Nghiên và Phác Hiếu Mẫn tròn mắt nhìn nhau.


Hiển nhiên cũng nhận ra vừa rồi ta đối với các nàng có bao nhiêu dịu dàng cùng ân cần.
Bốn cỗ thân thể trần trụi cùng vong tình cuốn lấy nhau cả đêm, không biết mệt mỏi.
*
Vui chơi không quên chính sự.
Phác Hiếu Mẫn còn chưa hình thành Thế Giới Tinh Thần của riêng nàng.


Nhưng Thế Giới Ý Chí cần chỗ để chứa đựng kí ức của nó, cho nên đã tạo ra một Thế Giới Tinh Thần giả tạo bao quanh lấy linh hồn của Phác Hiếu Mẫn.


Bên trong thế giới giả tạo này, bốn phía đều là hắc ám sâu thẳm đến cùng cực, khác hẳn với bóng tối huyền diệu của Đại Mộng Vô Nhai. Khắp nơi đều là cuồng phong lốc xoáy được hình thành từ vô tận kí ức đang gào thét, cảnh tượng lạnh lẽo lại cố độc. Mà linh hồn Phác Hiếu Mẫn, tựa như cô bé bán diêm, cầm trong tay một mồi lửa không màu, đang cố gắng tự sưởi ấm bản thân. Cũng may ngọn lửa không màu trong tay nàng không phải là đến từ những que diêm nhỏ bé. Ngọn lửa thắp sáng lên một không gian sáng rực ngay trung tâm lốc xoáy, khi có một cơn gió ập vào, liền bị lửa không màu đốt cháy, hoá thành tình luồng khí lấp lánh chui vào linh hồn Phác Hiếu Mẫn.


Làm bạn với Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả hàng trăm năm, có lẽ, ta vẫn chưa biết hết được sự cường đại của nó.
Ta hoá thân thành một người khổng lồ trắng như ngọc.
Đây là hình dạng của linh hồn ta.
Cũng là hình dạng chân thực nhất của ta.


Đã có kinh nghiệm một lần, Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả hoá thành khải giáp, bao bọc giúp ta chống lại cuồng phong kí ức điên loạn, xé tan hắc ám, đến bên Phác Hiếu Mẫn.
-Oppa.
Phác Hiếu Mẫn ngẩng đầu nhìn người khổng lồ uy nghi tựa như thần thánh, kêu lên, trong giọng nói lại tràn đầy gần gũi và yêu thương.


-Ừ. Chúng ta đi nào.
Ta đưa bàn tay tới, Phác Hiếu Mẫn gật đầu một cái, bước lên bàn tay ta, tựa như một chú chim sẻ nằm gọn bên trong tổ, không hề sợ hãi hay lo lắng.


Ta dùng Cửu Đỉnh Phong Thiên bao bọc Phác Hiếu Mẫn, tay kia cháy rực lên lửa không màu, tựa que sắt xé tan màng băng mỏng, mở ra một lỗ hổng trên vách ngăn Đại Mộng Vô Nhai. Sau đó ta cầm đỉnh chứa Phác Hiếu Mẫn đưa qua lỗ hổng, để nàng tiến vào cõi mộng.


Vô tận kí ức lúc nãy tựa như cuồng phong hắc ám, bây giờ lại như lũ lụt, chủ động cuốn về phía Phác Hiếu Mẫn, thông qua lỗ hổng tràn vào Đại Mộng Vô Nhai. Mà những kí ức này, sau khi tiến vào Đại Mộng Vô Nhai, lập tức bị quy tắc của Đại Mộng Vô Nhai ảnh hưởng, lập tức hoá thành bong bóng. Từ phía Đại Mộng Vô Nhai nhìn lại, thì tựa như một dòng thác bong bóng xà phòng đầy màu sắc đang phun trào, vô cùng đẹp đẽ tráng lệ, cũng đầy màu sắc.


-Hửm, quy tắc của Đại Mộng Vô Nhai đang chữa trị lỗ hổng, mà không gian này đang thu hẹp lại, cuối cùng sẽ không chứa nổi ta nữa, hoặc sẽ sụp đổ trước lúc đó.


Đây là một Thế Giới Tinh Thần do Thiên Đạo tạo ra, nhằm để các cô nương Vương Miện Nữ Đoàn có thể thuận lợi dung hợp với ý chí của nó. Không cần hấp thu hết kí ức vô tận này, chỉ cần một phần nhỏ thôi, đảm bảo các nàng sẽ ngay lập tức đánh mất bản ngã của mình, thật sự trở thành Thiên Đạo. Nhưng chắc hẳn Thiên Đạo cũng không ngờ đến sự tồn tại của Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả. Vũ trụ này thật bao la, mà Thiên Đạo, cả đời còn chưa rời khỏi Trái Đất, biết được mới là lạ.


Ta đưa hai tay tới tóm lấy hai bên vách lỗ hổng, tựa như xé vải đem lổ hổng nối với Đại Mộng Vô Nhai mở rộng ra. Theo kí ức không ngừng tràn vào Đại Mộng Vô Nhai, tựa như không khí xì khỏi bóng bay, Thế Giới Tinh Thần giả tạo đó lập tức thu hẹp nhanh chóng.
Ta cũng theo lổ hổng tiến vào Đại Mộng Vô Nhai.


Trên thân thể khổng lồ trắng sáng như ngọc, lại chằng chịt vết rạn đen ngòm, nhưng đỡ hơn lần trước với Hàm Ân Tĩnh, thân thể không bị khuyết thiếu phần nào. Cho dù có Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả che chở, áp lực của vô tận kí ức va chạm vẫn ảnh hưởng lên linh hồn ta. Hoặc có thể là không phải, vì lần này, ta cũng không cảm thấy có gì khác thường cả.


Ta lắc mình biến lại về bộ dạng bình thường.
-Oppa ngươi có đau lắm không?


Ánh mắt Phác Hiếu Mẫn như phát khóc, nhìn vào những vết rạn nứt đen ngòm chẳng chịt khắp thân thể ta, dù cho biến hoá cũng không thể che lấp. Phối hợp với những đường ngân tựa như vết sẹo liền lại từ lần trước, lộ ra vẻ khó coi.
-Ta không sao, haha, chỉ cần ngươi đừng chê ta xấu là được.


Phác Hiếu Mẫn phì cười. Bộ dạng vừa khóc vừa cười của nàng quả thật rất đáng yêu.
-Oppa ta yêu ngươi.
Cũng không cần ta đáp lại, Phác Hiếu Mẫn xông lên khoá chặt môi ta, cùng ta hôn nồng nhiệt. Phía trên đầu chúng ta là suối bong bóng đang không ngừng phun trào, liên miên bất tận.


-Up, quấy rầy các ngươi.
Hàm Ân Tĩnh xuất hiện bên cạnh, nàng cũng vừa tiến vào nơi này.


Đại Mộng Vô Nhai là một thế giới chung, bao phủ toàn bộ trời đất, nối liền với mọi sinh linh. Nhưng cũng không phải ngươi tiến vào rồi, muốn đi đâu thì đi. Nó tựa như internet vậy, mà mỗi sinh linh, thì tựa như một máy vi tính. Tiến vào Đại Mộng Vô Nhai, tương đương với việc kết nối với mạng. Mà khu vực xunh quanh Phác Hiếu Mẫn hiện tại, thì tựa như một website, cần đường link, hay liên kết, mới có thể tiến vào. Có thể nói xung quanh nơi này đã hình thành nên một thế giới của riêng Phác Hiếu Mẫn.


Đương nhiên người như Hàm Ân Tĩnh có thể dễ dàng ra vào nơi đây.
Các nàng có sẵn liên kết.


Mà ta, có Đại Mộng Thần Thông, thì tựa như một công cụ, giúp ta có thể ảnh hưởng đến những thế giới giấc mơ như của Phác Hiếu Mẫn, giống hacker. Hoặc ta cũng có thể dùng Đại Mộng Thần Thông để tạo dựng nên một thế giới của riêng mình như thế giới thảo nguyên đấy, giống như một lập trình viên.


-Ngươi không sao chứ?
Hàm Ân Tĩnh tiến tới, nhìn thấy tình trạng của ta, quan tâm hỏi thăm.
-Không sao. Khá hơn lần trước, nhưng hôm nay có lẽ chỉ kéo được mỗi Hiếu Mẫn vào Đại Mộng Vô Nhai thôi. Trí Nghiên còn phải chờ một thời gian nữa.
-Chúng ta ra ngoài thôi, Trí Nghiên đang lo lắng lắm rồi.
-Ừm.


Ta cùng Phác Hiếu Mẫn đáp, cùng nhau rời khỏi Đại Mộng Vô Nhai.
Ta mở mắt.
Trần nhà sáng rõ.
Ắt hẳn hiện tại cũng đã không còn sớm nữa.
-Oppa, ngươi tỉnh rồi.
Phác Trí Nghiên ngồi nghiêng khép đùi bên cạnh, lo lắng nhìn ta.


Một cảm giác mệt mỏi bất chợt lan toả khắp thân thể, không, là khắp linh hồn. Vừa nãy ở trong Đại Mộng Vô Nhai, không cảm thấy, bây giờ trở về với thực tại, lại cảm thấy buồn ngủ cực kì. Ta cố lết thân thể tới gối đầu lên bắp đùi tròn trịa tuyệt vời của Phác Trí Nghiên.


-Trí Nghiên, ta muốn ngủ một lát.
-Ừm, oppa, ngươi ngủ đi.
Ta cũng không kịp đáp lời, nhắm mắt lại.
Là chân chính ngủ.
Chỉ loáng thoáng còn nghe thấy âm thanh của Phác Hiếu Mẫn.
-Oppa đã bao lâu rồi không ngủ nhỉ?
Tiếng của Hàm Ân Tĩnh đáp lại


-Không biết, có lẽ là mười năm. Cũng có lẽ là hàng trăm năm.
Sau đó, ta chìm vào giấc ngủ của riêng mình, không còn nghe thấy gì nữa.