Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 82: Vương Miện Thiên Đạo (3)

Cốc cốc cốc
-Vào đi.
Ta đẩy cửa định tiến vào phòng Lý Trí Hiền.
Vừa thấy cảnh tượng bên trong, ta lập tức đóng cửa lại, quay người bỏ chạy. Nhưng cánh cửa bị mở từ bên trong, một cánh tay vươn dài năm ngón tron tròn ra túm lấy cổ áo ta, kéo ngược vào trong phòng, ném lên ngồi trên giường.


-Lần này ngươi đừng hòng trốn nữa.
Lý Trí Hiền đứng chống nạnh trước ta.
Trông như một con mèo con đang giận dỗi.
Đồng phục học sinh, tai mèo.
Trang phục này không có gì sai, cũng hợp với nàng.


Trong Vương Miện Nữ Đoàn, thân hình Phác Hiếu Mẫn là nóng bỏng nhất, thân hình Phác Chiêu Nghiên là đầy đặn nhất. Mà thân hình của Lý Trí Hiền, thật ra chính là kết hợp của hai yếu tố nóng bỏng và đầy đặn. Mà bây giờ Lý Trí Hiền đã là Nguyên Thần Cảnh, thân thể nàng càng hướng về định nghĩa hoàn mĩ phát triển. Trước ngực cao ngất nhu núi, vòng eo mảnh khảnh như rắn, hông lại cong vòng quyến rũ, chân dài lộ ra dưới làn váy ca rô ngắn cũn cỡn, vừa đủ che lấp cảnh đẹp mất hồn giữa hai chân.


Đặc biệt là khuôn mặt nàng, có sự biến đổi rất lớn so với trước đây. Không phải là về hình dạng, mà là về khí chất. Nếu nhu trước Luân Hồi, ta nhìn ảnh của nàng, sẽ cảm thấy khuôn mặt này rất quen thuộc, vì chúng ta có thể nhìn thấy nó ở bất cứ thẩm mĩ viện nào. Mà bây giờ ta nhìn Lý Trí Hiền, liền sẽ thấy một dung nhan diễm lệ của riêng Lý Trí Hiền, không giống bất cứ ai. Nhưng mà nàng vẫn giữ lại nốt ruồi đặc trưng trên chóp mũi, rất là đáng yêu.


-Không trốn thì không trốn. Nhưng các ngươi có thể đổi trang phục không? Đặc biệt là ngươi đó Bảo Lam.


Toàn Bảo Lam cũng mang một bộ đồng phục học sinh, cũng mang tai mèo. Nhưng mà khuôn mặt, tựa như học sinh tiểu học. Hơn nữa nàng còn thấp hơn ta cả khúc, quả thật là học sinh tiểu học không sai. Ta không động thủ được nha.
-Hừ, đã bảo người đừng mang đồ như vậy mà.


Xem ra trang phục như thế này là chủ ý của Lý Trí Hiền.


Mà dưới con mắt mở to của ta, Toàn Bảo Lam cởi ra cúc áo sơ mi, lột xuống váy, ném xuống sàn, nhưng mà không có tháo xuống tai mèo. Khí chất Toàn Bảo Lam cũng từ dễ thương non nớt trở nên thành thục nóng bỏng. Nàng nhảy lên người ta, vô cùng bạo dạn, đè ta xuống giường.


-Các ngươi thật vô dụng, ở cùng hắn hơn trăm năm, đến góc giường của hắn cũng không bò lên nổi. Cuối cùng vẫn phải là tỷ tỷ chỉ dạy các ngươi.
Toàn Bảo Lam quay đầu nguýt Lý Trí Hiền một cái xong, liền cúi đầu xuống khoá chặt môi ta.
Sau đó.
Không có sau đó.


Ta không động đậy mặc Toàn Bảo Lam muốn làm gì thì làm, mà Toàn Bảo Lam thì khoá môi ta xong thì cũng bất động luôn. Nhưng ta có thể cảm nhận được trái tim nàng đang đập rộn ràng trong lồng ngực.
Thật là đáng yêu nha.
Người là sẽ trưởng thành, Toàn Bảo Lam cũng vậy.


Cho dù bộ của dạng của nàng tựa như học sinh cấp hai, dù nàng lúc nào cũng cười toe toét vô cùng đáng yêu, thì nàng cũng đã là người đã chết vài lần. Người trải qua cái chết, ai lại không trưởng thành được chứ? Huống hồ nàng còn gánh chịu lấy một phần ý chí Thiên Đạo.


Nhưng đến giây phút này, Toàn Bảo Lam lại vẫn là lộ ra chút bối rối, dường như không có kinh nghiệm gì.
-Ưm…ư…ư


Ta đưa tay ôm chặt lấy mĩ nhân, môi chủ động cuốn lấy môi mềm mại của Toàn Bảo Lam. Nàng bắt đầu rên lên, cũng giãy dụa vài cái, sau đó thân thể giãn ra, nhiệt tình đáp lại ta hôn. Ta xoay người lại nằm đè lên người Toàn Bảo Lam, vừa hôn môi nàng, vừa vuốt ve khắp thân thể nhỏ xinh của nàng. Toàn Bảo Lam đúng kiểu mặt học sinh thân hình phụ huynh, thân thể nàng vậy mà rất lồi lõm đầy đặn, đường cong trước ngực hơn xa Hàm Ân Tĩnh và Phác Trí Nghiên. Bình thường bị quần áo rộng thùng thình che đậy, không thấy được nha.


Khi chúng ta tách ra, mặt nàng đã đỏ như trái táo chín, đáng yêu cực kì. Thấy ta nhìn chằm chằm, Toàn Bảo Lam vội lấy tay che mặt, nhưng mà nàng che mặt thì che, toàn bộ thân thể mê người đã hiện lên trước mắt ta.


Ta liền tiến tới lật áo ngực của Toàn Bảo Lam xuống, để lộ hai nhũ hoa hồng phấn mê người. Nhũ hoa của nàng nhỏ nhỏ, xinh xinh. Nhưng nhũ cầu bị áo ngực đẩy lên rất căng tràn, ép vào nhau tạo nên một khe rãnh mê người. Ta nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu xuống há miệng ngậm lấy một bên nhũ đỉnh, ʍút̼ nhẹ.


-Ưm…ư


Toàn Bảo Lam rên rỉ, dùng một tay muốn đẩy đầu ta ra, mà nàng không dùng chân khí, tay chân cũng không có bao nhiêu sức mạnh, đẩy mà như vỗ về đầu ta, để ta càng thêm hưng phấn ʍút̼ lấy nhũ đỉnh của nàng. Hết ʍút̼ lại ɭϊếʍƈ, còn dùng răng hơi cắn nhẹ, để thân thể Toàn Bảo Lam uốn éo không ngừng.


Khi ta rời miệng khỏi, hai nhũ cầu của Toàn Bảo Lam đã ướt nhẹp nước miếng của ta, nhũ hoa như tắm mưa, ướt át lại xinh đẹp.


Nhưng mà tiếng rên rỉ của Toàn Bảo Lam vẫn chưa ngừng lại, ta một đường vừa hôn vừa ɭϊếʍƈ từ núi cao cho đến đồng bằng, tiến dần đến vùng đất huyền bí giữa hai chân nàng. Toàn Bảo Lam rất thấp, còn thấp hơn ta một khúc, nhưng chân nàng phối hợp với giày cao gót mười lăm phân, nhìn cũng có vẻ thon dài. Mà đùi của Toàn Bảo Lam, cũng rất tròn trịa và mềm mại.


-A.


Toàn Bảo Lam thốt lên một tiếng, khi ta tách ra hai chân nàng, bạo lực xé rách qυầи ɭót, ném một bên giường. Cảnh đẹp giữa hai chân Toàn Bảo Lam không giữ lại gì hiển hiện trước mặt ta. Âm hộ của nàng vậy mà rất đầy đặn múp máp, trắng mịn không một sợi lông. Dường như không phải được xử lỉ qua, mà bản thân Toàn Bảo Lam không có lông nha. Mà cánh hoa thịt non, lại rất nhỏ, khép lại thành một đạo khe hở nhỏ xíu.


Nhịp thở của ta thoáng chốc trở nên dồn dập, hơi thở được đốt bởi Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả trở nên nóng rát, phả thẳng vào âʍ ɦộ Toàn Bảo Lam, để nàng run nhẹ lên. Ta dùng ngón cái hai tay đặt hai bên mép huyệt môn, tách nhẹ sang hai bên, thịt non âm đạo phấn hồng mới hiển lộ trước mặt ta, vô cùng xinh đẹp và kích tình. Ta hưng phấn tăng cao, há miệng ngoạm tới, dùng đầu lưỡi tận hưởng mật huyệt mê người của Toàn Bảo Lam từa bên ngoài.


-A…đừng…ư…á…nhột quá…a
Toàn Bảo Lam rên rỉ vùng vẫy, như muốn bỏ chạy. Lại bị Lý Trí Hiền đè lại hai tay.
-Ngươi còn mạnh miệng hihi nằm yên và hưởng thụ đi nào tiểu tỷ tỷ


Ta hăng say ɭϊếʍƈ láp, đầu lưỡi chui vào bên trong mật huyệt, cảm nhận thấy một tầng cản trở, không thể khiến ta tiến vào sâu hơn, nhưng lại khiến ta hưng phấn tăng vọt, ɭϊếʍƈ càng hăng say hơn. Dần dần chất mật ngọt ngào của Toàn Bảo Lam cũng trào ra, tựa như xăng tưới vào lửa, đem ɖu͙ƈ hoả của ta cháy bùng lên.


Roẹt roẹt


Quần áo trên người bị ta xé sạch, ném xuống đất, ƈôи ȶhịȶ đã ngỏng cao dưới háng, hưng phấn muốn nổ tung. Khuôn mặt tròn đẹp tựa trăng rằm của Toàn Bảo Lam đã đỏ lựng như táo, nhưng nàng cũng không còn nhắm mắt lại, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm lại ta, ướt đẫm không kém gì con mắt dọc giữa hai chân nàng.


-Khoan đã, của ngươi còn chưa ướt, nếu đâm vào Bảo Lam khó chịu lắm.


Lý Trí Hiền chủ động bò tới, lại còn uốn éo, phối hợp với tai giả trên đầu, không khác gì một nàng mèo xinh đẹp, vô cùng dụ hoặc. Trước ngực áo sơ mi đã cởi bỏ mấy cúc áo phía trên, để ta dễ dàng nhìn thấy hai nhũ cầu trắng muốt của nàng đong đưa theo nhịp. Lý Trí Hiền chôn đầu dưới háng ta, há ra hai cánh môi hồng phấn mê người, ngậm lấy ƈôи ȶhịȶ của ta vào miệng, nhẹ nhàng ʍút̼ lấy. Ta chỉ thấy toàn bộ ƈôи ȶhịȶ tiến vào một không gian chặt khít, mềm mại và ấm áp. Còn có cái lưỡi mềm mại cực kì đang không ngừng cuốn lấy, đôi môi tiên diễm còn ép sát lấy gốc côn, thoải mái cực kì.


-Được rồi hihi


Lý Trí Hiền nhà ƈôи ȶhịȶ ra, đã đem nó hoàn toàn bôi trơn bởi nước bọt của nàng, quy đầu đỏ hồng sáng loáng trông rất hung ác. Nàng còn chủ động dùng day dẫn nó tới trước mật huyệt Toàn Bảo Lam, dùng ngón tay đẩy ra cánh hoa thịt non, để ta chỉ cần tiến tới, là có thể dễ dàng phá tan màng trinh của Toàn Bảo Lam.


Nhưng mà ta cũng không vội vàng.
Giữ yên quy đầu chạm lên huyệt môn Toàn Bảo Lam, ta chồm người tới trước. Cũng may người Toàn Bảo Lam thấp, cho nên ta mới có thể mặt đối mặt với nàng, hôn nhẹ lên môi nàng một cái.
-Ta tới nha.
-Ừm, oppa, hãy yêu ta đi. Ưmm


Ta không lại chần chờ, mông trầm xuống, ƈôи ȶhịȶ xé tan màng trinh Toàn Bảo Lam, cũng không ngừng lại, đẩy ra trùng trùng nếp gấp thịt non âm đạo nàng. Âm đạo Toàn Bảo Lam không những chặt khít vô cùng, lại ngắn, để quy đầu cắm đến tận cùng, còn thừa một khúc ở ngoài. Ta dùng sức tiến tới, đem ƈôи ȶhịȶ hoàn toàn nhét vào mật huyệt Toàn Bảo Lam.


-Á…a…a
Toàn bộ ƈôи ȶhịȶ nhét vào, đem mật huyệt của Toàn Bảo Lam căng ra, miễn cưỡng nuốt chửng hết ƈôи ȶhịȶ của ta. Nhưng sức ép phản lại vô cùng kinh người, rất chặt khít. Mà Toàn Bảo Lam, chắc chắn cũng thấy khó chịu và đau đớn rất nhiều, không nhịn được rên thét lên.
-Ưm…ư…ư


Ta chặn lại miệng Toàn Bảo Lam, trao cho nàng một nụ hôn nồng nhiệt nhất có thể. Mười ngón tay nàng cắm chặt vào da thịt ta, dùng để phát tiết đau đớn, mà đôi môi nàng, cùng nhiệt tình đáp lại ta hôn. Thậm chí nàng còn duỗi ra đầu lưỡi, chủ động cuốn lấy ta, cùng ta trao đổi chất mật tình ái nồng nàn.


-Ta đã hết đau rồi…ư…ngươi động đi…a
-Ừm.
Ta đáp một tiếng, lại cúi người xuống hôn lấy đôi môi Toàn Bảo Lam. Mông nâng lên từ từ, lại cắm xuống từ từ, cũng theo ɖâʍ thuỷ trong âm đạo Toàn Bảo Lam càng lúc càng nhiều, để ta càng lúc càng tăng tốc cắm rút.


-A…cảm giác rất lạ…ư…rất thoải mái…a
Theo ta không ngừng cắm rút, Toàn Bảo Lam dần dần cảm nhận được niềm vui thích khi hoan ái. Tiếng rên rỉ cũng nhanh chóng từ khó chịu chuyển sang khoái lạc.
-Thế nào tiểu tỷ tỷ, ngươi thích chứ.


Lý Trí Hiền tiến tới vuốt lại tóc mai tán loạn của Toàn Bảo Lam, còn động thủ cởi đi áo sơ mi và áo ngực, biến Toàn Bảo Lam trở nên trần truồng. Toàn bộ thân thể nhỏ nhắn mà đầy đặn của nàng không giữ lại gì phô bày trước mặt ta.
Thật là xinh đẹp.
Thật là đáng yêu.


Ta hưng phấn tăng vọt, không tự chủ mà tăng nhanh tốc độ quất cắm mật huyệt của nàng, cảm giác vui sướng và thoải mái lan tràn khắp thân thể, muốn ngừng mà không được.


Lý Trí Hiền lột sạch đồ Toàn Bảo Lam xong, cũng tự cởi sạch quần áo. Đầy đặn, nóng bỏng, quyến rũ, đó là thân thể của Lý Trí Hiền. Cũng không phải là cong vút gợi cảm như Phác Hiếu Mẫn, hay tinh tế hoàn mĩ như Hàm Ân Tĩnh, mà là một vẻ đẹp mềm mại cực kì đặc trưng của riêng nàng, phối hợp với làn da trắng ngần, cho ta cảm giác nuhư một đám mây bồng bềnh nổi giữa trời xanh.


Lý Trí Hiền quỳ thẳng bên phải ta, đưa hai nhũ cầu hình giọt nước căng đầy và hoàn mĩ tới trước mặt, để ta há miệng ßú❤ lấy.
-Ưm.
Vậy mà có sữa, vô cùng ngọt ngào, để ta tham lam ʍút̼ lấy.
-Hihi thích không?


Lý Trí Hiền cười lên khanh khách. Ta bị nhũ cầu của nàng nhét miệng, chỉ đành ư ử đáp một tiếng, càng ʍút̼ mạnh hơn, dùng hành động cho Lý Trí Hiền thấy ta có bao nhiêu yêu thích nhũ cầu của nàng. Ta một tay giữ lấy eo Toàn Bảo Lam, vẫn không ngừng quất cắm, một tay lại đưa lên sờ bóp lấy bên nhũ cầu còn lại của Lý Trí Hiền, miệng vẫn ra sức ʍút̼ sữa.


Toàn thân không chỗ nào là không thoải mái.
Bên trong âm đạo Toàn Bảo Lam vốn đã chặt khít vô cùng, lại càng ngày càng chặt hơn, cũng may ƈôи ȶhịȶ ta cứng như kim cương, anh dũng tiến lui, không thể ngăn cản vào vào ra ra mật huyệt của Toàn Bảo Lam, cũng đem đến cho nàng vô tận sung sướng.


-Ư…a…cảm giác lạ quá…a…ư…có gì đó đang tới…á


Ta lúc này mới rời khỏi thân thể mê người của Lý Trí Hiền, toàn tâm toàn ý yêu thương Toàn Bảo Lam. Ta nằm đè lên thân thể nhỏ nhắn lại nóng bỏng của nàng, cùng nàng hôn môi, ƈôи ȶhịȶ và mật huyệt trùng khớp đem thân thể chúng ta nối liền thành một khối. Hai lồng ngực ép sát vào nhau, nhũ cầu đầy đặn của Toàn Bảo Lam cũng không thể ngăn con tim ta hoà chung nhịp đập cùng con tim nàng.


Trong phút giây sung sướng tột cùng ta và Toàn Bảo Lam cùng nhau tiến lên đỉnh cao hoan ái.
Vui sướng mê ly.
Dễ chịu cực kì.
-Hừ, ngươi còn muốn nằm trên người ta đến bao giờ?
Tiếng Toàn Bảo Lam giận dỗi.
-Mười ngàn năm.


Ta đáp lại câu hỏi của Toàn Bảo Lam, có chút không nỡ, nhưng mà vẫn là chống tay rời khỏi thân hình nhỏ nhắn mềm mại của nàng. ƈôи ȶhịȶ rút ra, dính đầy chất bọt như kem dâu, màu hồng nhạt. Giữa háng Toàn Bảo Lam là một mảnh hỗn loạn, cũng vương màu tương tự.
-Tại sao lại là mười ngàn năm?


Lý Trí Hiền một bên cười hỏi.
-Đó là một câu chuyện dài.
Ta có chút hoài niệm, trả lời nàng.
-Có dài như củ khoai của ngươi không?
Lý Trí Hiền cười, tay đưa khăn tới lau ƈôи ȶhịȶ của ta.
-Dài như củ khoai tây vậy haha
Ta cười lớn.
-Hừ.


Lý Trí Hiền lập tức không vui, giận dỗi ném khăn đi, quay đầu muốn đi. Ta cười lớn từ phía sau ôm lấy nàng, ghé lên trên lưng nàng. ƈôи ȶhịȶ không cần nhìn nhắm chuẩn ngay huyệt môn Lý Trí Hiền, phá tan màng trinh, tiến vào bên trong.
-Ưm, ngươi một chút cũng không thương tiếc ta.


Lý Trí Hiền rên nhẹ một tiếng. Sức chịu đựng của Nguyên Thần Cảnh vượt xa tam giai gà mờ như Toàn Bảo Lam. Huống hồ bên trong mật huyệt Lý Trí Hiền đã ướt đẫm, dễ dàng nuốt hết ƈôи ȶhịȶ của ta. Từ tư thế này, ƈôи ȶhịȶ cắm được rất sâu, vậy mà chạm được tới cổ tử cung, một đoàn mềm mại ôm ấp lấy quy đầu ta, đưa đến cảm giác sung sướng cực kì.


-Huyệt ngươi thế này mà ăn được khoai tây, ngươi cũng thật lợi hại haha
Ta cười đùa.
Mà Lý Trí Hiền lại im lặng.
Đôi tay ta ôm lấy nàng cảm nhận thấy nàng đang run rẩy nhẹ nhẹ.
-Ta không sao, ngươi động đi.
Giọng nói Lý Trí Hiền có chút nức nở.


Ta ghé vào trên lưng nàng, dùng tay đỡ lấy xoay đầu nàng lại. Lý Trí Hiền không khóc, nhưng đó là nàng dùng sức khống chế kinh người của mình ngăn cho nước mắt rơi. Tuy ta không quá quan tâm đến tâm lý nữ giới, nhưng cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra.
-Xin lỗi, ta chỉ đùa mà thôi.


Miệng thì xin lỗi, nhưng hông ta đã bắt đầu di chuyển, đem ƈôи ȶhịȶ rút ra cắm vào mật huyệt Lý Trí Hiền. Động tác của ta rất nhẹ nhàng, dịu dàng hết cỡ, như sợ làm đau nàng.
-Ngươi…ai…nhẹ chút…ư


Ta không để Lý Trí Hiền nói gì nữa, khoá chặt môi nàng. Lý Trí Hiền trợn mắt nhìn ta một hồi, cuối cùng vẫn là nhắm nghiền lại cùng ta hôn nồng nhiệt, còn há miệng ra để lưỡi ta tiến vào bên trong thoả sức thám hiểm. Ta từ sau ôm lấy hai nhũ cầu to lớn tuyệt đẹp của nàng, cảm giác căng đầy nặng trĩu trong lòng bàn tay, mặc ta tận tình sờ bóp.


Cảm giác sung sướng tột độ lan tràn toàn thân, mỗi tế bào đều thấy vô cùng dễ chịu. ta cứ ôm Lý Trí Hiền như vậy, cùng nàng tận hưởng khoái hoạt tình ái, dắt tay nhau cùng đi đến cao trào. Thân thể Lý Trí Hiền đã mềm nhũn ra, nằm sấp trên giường. Mà ta, nằm đè lên lưng nàng, mông không ngừng lấy tốc độ kinh người lên xuống, đem ƈôи ȶhịȶ như bay ra vào mật huyệt của Lý Trí Hiền.


-Trí Hiền, ta muốn bắn rồi.
-Ừm…bắn đi…a…cho ta…a


Quy đầu ta tê rần, đạt đến giới hạn chịu đựng, vui vẻ đầm đìa bắn ta tinh dịnh nóng cháy lấp đầu tử cung Lý Trí Hiền. Mà đáp lại, âm đạo nàng bị kích thích, cũng đạt đến đỉnh cao, siết chặt lại như muốn bóp nát ƈôи ȶhịȶ, ɖâʍ thuỷ ấm nóng trào ra, hoà quyện cùng tinh dịch ta bắn ra làm một.


-A…thật dễ chịu, hoá ra đây là cảm giác cao trào. Không tự mình nếm thử, đúng là không tưởng tượng được nó lại thoải mái như vậy.
-Ta cũng không ngờ đây là lần đầu của ngươi đó.


-Đều tiện nghi ngươi. Ta và bạn trai ngoại quốc khi đó chỉ mới nắm tay mà đã bị kéo vào Luân Hồi rồi, còn chưa kịp hôn môi đâu.
-Các ngươi còn muốn ôm ấp đến bao giờ ai ui
Tiếng Toàn Bảo Lam la lên.


Toàn Bảo Lam đánh vai ta một cái rõ mạnh. Ta quay đầu sang nhìn nàng đang tự ôm lấy tay mình, hiển nhiên là đau lắm. Nàng chỉ là tam giai, còn không dùng chân khí, đánh lên thân thể ta, chỉ là tự tìm khổ.
Ta phì cười, để Toàn Bảo Lam trừng mắt lại nhìn ta.


Ta bò dậy khỏi thân thể Lý Trí Hiền, tiến tới, trong sự chống cự hời hợt của Toàn Bảo Lam, hôn lấy nàng, ôm lấy nàng, cùng ngã lăn ra giường bên cạnh Lý Trí Hiền. Toàn Bảo Lam ở bên phải, Lý Trí Hiền ở bên trái. Ta nằm ở giữa, mười ngón tay đan chặt lấy tay các nàng, siết chặt lại.


Lý Trí Hiền và Toàn Bảo Lam nằm hai bên ta, nghiêng người lại, cùng dùng tay đặt lên ngực ta.
Lại không cần nhiều lời.
Chỉ cần trái tim hoà chung nhịp đập, tâm linh tương thông, thiên ngôn vạn ngữ chỉ cần một ánh mắt, liền hiểu.
*
Đại Mộng Vô Nhai.
-Ngươi vất vả rồi.


Lý Trí Hiền ánh mắt đầy quan tâm.
-Ừ, mệt muốn chết.
Ta đùa cợt, đổi lại là một cái nguýt của Lý Trí Hiền.


Lần Luân Hồi trước hơn trăm năm bên nhau, ta và Lý Trí Hiền rất hay đùa giỡn với nhau. Ban đầu mục đích chính là chọc nàng tức giận, vì ta đã phát hiện ra nàng ham muốn thể xác của ta. Về sau dần dần quen thuộc. Mà bây giờ, tuy nàng đã thành công chiếm được thân thể lẫn linh hồn ta, nhưng ta cũng không định thay đổi thói quen đùa giỡn cùng nàng.


-Tuy rằng ngươi còn đùa giỡn được, nhưng mà thật sự không sao chứ?
Toàn Bảo Lam nhìn vô số vết rạn chằng chịt trên người ta, lo lắng.
-Thật ra ta cũng không biết. Nhưng linh hồn ta hiện tại cảm thấy khá là ổn.


Những vết rạn ngày càng nhiều, nhưng ta lại không cảm thấy có vấn đề gì. Lúc đầu chúng còn liền lại, tạo thành những đường ngân như vết sẹo. Nhưng bây giờ những vết rạn này chỉ khép lại, cũng không biến mất.
-Có lẽ là, dấu hiệu ta sắp Hợp Đạo.
-Có thể lắm.
Toàn Bảo Lam lên tiếng.


-Chúng ta tìm xem trong ký ức của Thiên Đạo xem có thông tin gì liên quan đến Hợp Đạo Cảnh không.
Lý Trí Hiền đề nghị.
Đây là công việc rất mất công nha, cho nên ta lập tức triệu hồi Vương Miện Nữ Đoàn vào Đại Mộng Vô Nhai.


Bảy người chúng ta cùng lập tức dò tìm, cũng không cần phải dò hết vô tận bong bóng kí ức ngoài kia. Chỉ cần xem xét những kí ức của các cường giả Hợp Đạo Cảnh trong thời đại thần thoại, chính là các Thần Vương. Tựa như Thần Dớt của thần tộc Hy Lạp, Thần Ô đin của thần tộc Bắc Âu, Hiên Viên Hoàng Đế của Thần thoại Trung Quốc,…vân vân và mây mây.


Chính ra thời đại thần thoại các đại năng này cũng rất đông đảo.
Nhưng bọn hắn, đều thành tựu Hợp Đạo Cảnh dựa vào chém giết kẻ khác.
Mà hệ thống cấp bậc cũng không phải phân chia như trong Luân Hồi.
-Nhưng mà ta nghĩ là đúng rồi đó.
Ta quan sát một vòng, cho ra cái khẳng định.
-Lí do?


Hàm Ân Tĩnh hỏi.


-Vì khi cả sáu người các ngươi tụ tập ở đây, ta càng cảm nhận rõ ràng được mình có một mối liên hệ đặc biệt với Đại Mộng Vô Nhai. Cường giả Hợp Đạo Cảnh tuy rằng nhận được uy năng của thiên địa, nhưng uy năng nhận được cũng khác nhau. Như Viêm Đế là lửa, mà Hoàng Đế là khí, Hải Đế là nước. Mà ta, có lẽ là Mộng.


-Chuyện này, chúng ta cũng không rõ ràng nha.


Tuy rằng Vương Miện Nữ Đoàn được Thiên Đạo kí thác Ý Chí Độc Lập, nhưng hiện tại các nàng ngoại trừ có được kí ức của Thiên Đạo ra, cũng không có quyền năng gì đặc biệt. Một điểm khác biệt nữa là Thế Giới Tinh Thần của Hàm Ân Tĩnh, Lý Trí Hiền và Phác Chiêu Nghiên khi thành tựu Nguyên Thần Cảnh, rất là rộng lớn, thậm chí chứa được cả linh hồn ta. Có lẽ là do Thiên Đạo sắp xếp.


Thế Giới Tinh Thần nói rõ ra, tựa như vỏ ốc sên vậy, dính liền lấy linh hồn, cũng bao bọc lấy linh hồn, bảo vệ linh hồn.


Cũng không biết bởi ta can thiệp, ba người Toàn Bảo Lam, Phác Hiếu Mẫn và Phác Trí Nghiên sau này có được Thế Giới Tinh Thần to lớn như ba người còn lại không nữa. Nhưng hiện tại các nàng đang rất là thoải mái, không còn bị bão tố kí ức vô tận giày vò nữa.


Xem ra còn cần chờ các nàng thành tựu Hợp Đạo Cảnh, mới có thể mở khoá một số năng lực của Thiên Đạo.
Mà ta cũng phát hiện ra một chuyện thú vị.
Đại Mộng Vô Nhai tồn tại trên Trái Đất, từ cả trước khi Thiên Đạo hình thành.


Cho nên con đường tới muốn đi, thì ta chỉ có thể tự mở đường rồi.
Ta nhìn sáu cô nương Vương Miện Nữ Đoàn.
Cảm giác ngày càng thân thiết.


-Kệ đi. Gần đây ta thấy Thiên Địa Hợp Đạo Pháp tiến triển cực nhanh, khoảng cách Hợp Đạo đã rất gần. Ta chăm chỉ tu luyện là sẽ thấy đáp án ngay thôi.
-Lưu manh.
Lý Trí Hiền nguýt một cái. Luyện Thiên Địa Hợp Đạo Pháp, đương nhiên là phải luyện với sáu người các nàng nha.


-Hehe nhưng bây giờ đủ cả sáu người, ta muốn nghe nhạc trước.
Ta cười lớn.
-Hôm nay ngươi muốn nghe bài gì?
Hàm Ân Tĩnh cười nói, lộ vẻ cưng chiều.
-Thật điên cuồng, bài đó đi.
-Hảo.
Cảnh tượng xung quanh thay đổi.
Đây là trên boong của một cái tàu sân bay.


Bầu trời xanh rờn, lác đác mấy đám mây trắng.
Nắng vàng chiếu lung linh khắp nơi.
Những cánh hải âu trắng chao liệng vô tư trên cao.
Dưới biển sóng lăn tăn dạt dào.
Tiếng nhạc vang lên.
-Sao anh cứ lén nhìn em như vậy, em làm đẹp cũng chỉ vì anh thôi. Đừng có đùa giỡn với em, khiến em phải đỏ mặt…


Phác Hiếu Mẫn xuất hiện từ trong hư không, dáng người như rắn cực kì nóng bỏng, còn hơn cả mặt trời mùa hạ trên đầu. Nàng uốn éo đi sải bước về phía ta, chân dài mang giày cao gót mười lăm phân càng thêm miên man. Đầu đội ngang mũ thuỷ thủ trắng sọc xanh, hông mặc quần đùi ngắn chẳng tày gang, đã thế phía sau còn khoét cao, để lộ hoàn toàn bờ mông tròn trĩnh, nhìn kiểu gì cũng giống quần bơi. Tuy rằng quần được được giữ lại bởi một cái thắt lưng màu xanh lam, nhưng ta đoán chắc nếu không có thắt lưng, cái quần đó cũng không rơi xuống nổi, bởi nó hoàn toàn bó sát vào hạ bộ Phác Hiếu Mẫn. Thân trên mang áo thuỷ thủ cộc tay màu trắng, không phải loại ôm sát người, cổ áo cũng không khoét sâu, hoàn toàn che đậy lấy hai nhũ cầu, nhưng mà phía dưới cũng cắt ngắn hết cỡ, mơ hồ thấy được đường viền dưới của nhũ cầu. Và Phác Hiếu Mẫn cũng không mang áo ngực, hai nhũ cầu theo nhịp giày cao gót của nàng nện trên sàn thép, đong đưa qua lại trong áo, gợi tình đến cùng cực. Vòng eo mảnh khảnh lộ ra gần hết, trắng nõn tuyệt vời, uốn éo qua lại theo bước đi của Phác Hiếu Mẫn.


Khuôn mặt của nàng, ửng hồng dưới nắng, xinh đẹp vô ngần, để ta trong thoáng chốc ngây người, không nói nên lời.
-Nhìn anh khiến em thấy choáng váng.
Ngay khi tiếng hát của Phác Hiếu Mẫn vừa ngừng, giọng Hàm Ân Tĩnh vang lên.
-Đừng dụ dỗ em nữa, khiến em ảo tưởng.


Lần này là cả năm cô nương còn lại của Vương Miện Nữ Đoàn đồng loạt xuất hiện, trang phục tương tự Phác Hiếu Mẫn, không kín đáo hơn được tý nào. Các nàng chân trần đi giày cao gót tận mười lăm phân, để cho như Toàn Bảo Lam chân cũng dài miên man. Sáu người mười hai cái chân tuyệt mĩ đi tới cạnh nhau, mỗi bước đều như gõ vào tim ta, để tim ta tăng nhịp, hưng phấn cực kì.


-Anh biết hết rồi, đừng vờ như không biết…
Hàm Ân Tĩnh hát xong, lại hướng về ta đưa một cái nháy mắt thiên kiều bá mị, dụ hoặc đến cùng cực. Phối hợp với dung nhan kinh thế, quả thật đem hồn ta đều hút mất.
-Thật nghiêm trọng khi nghĩ về anh mỗi ngày


Phác Trí Nghiên cất tiếng hát. Có lẽ bởi quần quá ngắn, để đôi chân của nàng càng thêm miên man bất tận, từ ta nhìn đến, đã là dài nhất trong cả sáu cô nương.
-Có lẽ đó là tình yêu.


Phác Trí Nghiên dùng tay tạo hình trái tim. Một trái tim màu hồng hiện lên bay về phía ta, sau đó vỡ tan ra, có mùi thơm của hoa hồng.
-Em muốn hát cho anh nghe, em muốn chơi ghi ta cho anh.


Phác Chiêu Nghiên vẫn luôn dành cho ta những gì nồng nàn và dịu dàng nhất. Giọng ca của nàng tràn ngập yêu thương không hề che dấu. Vũ điệu của Phác Chiêu Nghiên, rất nhẹ nhàng, thậm chí mang theo chút lười biếng, rất là khiến ta muốn lao tới ôm ngay lấy nàng.
-Mở tiệc đêm nay trong bầu không khí tuyệt vời.


Toàn Bảo Lam cất tiếng hát. Không chỉ khuôn mặt, giọng ca của nàng cũng mang theo cái nét tinh nghịch đáng yêu. Khuôn mặt tròn xoe xinh đẹp cười tươi vui vẻ, thật là đáng yêu vô cùng.
-Điên mất, em phát điên vì anh.


Lý Trí Hiền mở đầu đoạn điệp khúc. Thân hình đầy đặn lắc lư theo nhạc, quyến rũ đến chết người. Hai nhũ cầu to bự căng tràn đong đưa với biên độ lớn trong lớp áo mỏng dính, dường như có thể đem áo xe tan, lao ra trần trụi giữa không khí bất cứ lúc nào.
-Bây giờ em phải làm sao đây


Cả sáu mĩ nhân hoà cùng nhịp ca.
-Em không thể sống thiếu anh dù chỉ một ngày, điên mất
-Em đã cầu mong khiến anh yêu em.
Lời ca vừa dứt, tiếp theo đó là những âm thanh oh oh như đang rên rỉ, cùng vũ đạo uốn éo gợi ɖu͙ƈ cực kì.
Ta nào còn chịu được.
Lập tức lao tới.


Trước hết ôm lấy Phác Chiêu Nghiên hôn ngấu nghiến. Bà nương này dù là đi đứng hay nhảy múa, động tác đều chậm rãi từ tốn, mang theo vẻ lười biếng, trêu người đến cực điểm. Thân thể lại đầy đặn mềm mại hơn mây trời, ôm cực kì sướng tay, để ta siết lấy nàng như muốn đem nàng thu vào trong thân thể.


Đôi môi mềm mại của nàng nhiệt tình đáp lấy ta, cùng ta trao nhau chất dịch ngọt ngào. Chất dịch miệng chúng ta bài tiết ra, cũng không phải nước bọt, mà nó gần tương tự như hồn nguyên, là những gì tinh tuý nhất mà ta và Phác Chiêu Nghiên muốn trao cho nhau.


Phác Chiêu Nghiên ôm chặt lấy cổ ta, mà tay ta thì vòng xuống bóp lấy hai quả mông tròn trĩnh mềm mại của nàng.
Bốn cánh môi, hai đầu lưỡi không ngừng cuốn lấy nhau.
Các cô nương còn lại cũng đã vây lấy ta.


Vô số bàn tay mềm mại vuốt ve lấy khắp nơi trên thân thể ta, chốc lát đem quần áo ta lột sạch. Một bàn tay gỡ tay trái ta đang mải mê bóp mông của Phác Chiêu Nghiên, đưa đến một nơi khác mềm mại hơn gấp nhiều lần. Kích cỡ này, là nhũ cầu của Lý Trí Hiền. Mà một bàn tay phải, thì bị đưa đặt lên một quả mông khác, săn chắc hơn, tròn trịa hơn mông của Phác Chiêu Nghiên, không phải của Phác Trí Nghiên thì là ai được. Ta thoả thích tận hưởng cảm giác căng đầy trong lòng bàn tay, mà ƈôи ȶhịȶ, lại cảm giác được đã tiến vào một không gian ấm áp lại ẩm ướt.


Ta rời khỏi môi và lưỡi của Phác Chiêu Nghiên quấn quýt, cúi đầu nhìn xuống.


Hàm Ân Tĩnh đang quỳ giữa háng, một đầu tóc đen dài óng mượt lại dày như cước, vui thích đong đưa tới lui, nhả ra nuốt vào ƈôи ȶhịȶ của ta. Khuôn mặt của nàng thật tuyệt mĩ, thật hoàn hảo. Ta nhìn xuống, tựa như tâm ý tương thông, Hàm Ân Tĩnh đưa mắt nhìn lên.
Hai con mắt nhìn nhau, nhu tình vô hạn.


Nàng nhả ƈôи ȶhịȶ của ta ra, Toàn Bảo Lam đang quỳ một bên lập tức thế chỗ, hé ra cái miệng chúm chím nhỏ xinh của mình đem ƈôи ȶhịȶ của ta ngậm vào miệng. Khuôn mặt ngây thơ vô số tội, lại ngậm lấy ƈôи ȶhịȶ của ta vui thích ɭϊếʍƈ ʍút̼, tựa như ăn kẹo que. Nhưng ta cũng không bị khuôn mặt xinh đẹp của nàng đánh lừa, cũng không sinh ra cảm giác tội lỗi.


Ta luôn đối xử với Toàn Bảo Lam, như một nữ nhân trưởng thành, chứ không phải là một nữ sinh cấp hai, dù nàng lúc nào cũng nhí nha nhí nhảnh, hồn nhiên và đáng yêu. Ai rồi cũng phải trưởng thành.
-Oppa, hôn ta.


Lý Trí Hiền chu môi đưa tới, cái nốt ruồi trên chóp mũi của nàng đúng thật là đáng yêu hết sức, thu hút hết sự chú ý của ta. Nhưng đôi môi của nàng thật tuyệt vời, để ta lập tức há miệng ngoạm tới, hôn hít thoả thuê.


Phía sau lưng, một thân hình nóng bỏng đang uốn éo dùng da thịt trơn bóng mìn màng không ngừng ma sát lấy thân thể ta, không phải là Phác Hiếu Mẫn thì còn ai.
Bị sáu mĩ nhân xinh đẹp vây vào giữa, toàn thân ta không chỗ nào là không thoải mái.


Dưới háng Hàm Ân Tĩnh và Toàn Bảo Lam thay phiên ßú❤ ɭϊếʍƈ ƈôи ȶhịȶ, đem đến hai cảm giác sung sướng khác biệt. Hàm Ân Tĩnh thì nhẹ nhàng lại ân cần, đôi môi ép nhẹ lên ƈôи ȶhịȶ, đầu lưỡi thì cẩn thận kích thích từng góc cạnh trên quy đầu. Mà Toàn Bảo Lam thi tham lam ʍút̼ lấy, như muốn đem ƈôи ȶhịȶ của ta ʍút̼ luôn vào trong người nàng. Cả hai đều đem đến cảm giác sung sướng khác biệt mà mãnh liệt cực kì.


Bên trên ta không ngừng luân phiên cùng Phác Trí Nghiên, Phác Trí Nghiên và Lý Trí Hiền hôn môi. Chất mật các nàng tiết ra mỗi người một vị, rất tuyệt diệu, không cách nào diễn tả, tựa như thức uống của các vị thần, ngọt ngào mà say đắm. Sau lưng Phác Hiếu Mẫn không ngừng uốn éo ma sát lấy làm da ta.


Ta hoàn toàn thả ra, để bản thân mình chìm đắm trong khoái lạc bất tận đó.
-Oppa, ngươi tới làm ta nha.


Trên sàn tàu đã xuất hiện một cái giường hình tròn rất lớn, trải ra trắng tinh. Phác Trí Nghiên cũng không bò lên giường. Giày cao gót mười lăm phân đứng trên sàn tàu, tay chống lên giường, hai đùi chụm lại không một kẽ hở. Mông bự với hình dạng hoàn mĩ vểnh ra sau đưa về phía ta mời gọi. Quần đùi màu trắng vốn đã chặt sát vào da thịt nàng, cùng với tư thế này càng bị căng ra, tựa như muốn rách toang. Mà đũng quần, thì đã bị rạch ra một đường, để lộ âʍ ɦộ trắng mịn không một cọng lông cùng cánh hoa thịt non như hoa nở trong tuyết.


Quá ɖâʍ đãng và mỹ miều.


Sau lưng Phác Hiếu Mẫn đẩy tới, ta dần dần đi tới sát sau mông Phác Trí Nghiên, Hàm Ân Tĩnh cầm lấy ƈôи ȶhịȶ của ta dẫn quy đầu đặt lên huyệt môn của hảo muội muội. Phác Trí Nghiên cảm nhận được quy đầu, liền đẩy môn ra sau, mật huyệt mở cửa đem ƈôи ȶhịȶ của ta nuốt hết, một ly cũng không chừa.


Ta cẳm giác được như có một con rắn đang nuốt lấy ƈôи ȶhịȶ của ta. Trùng trùng thịt non mềm mại lại ấm áp và ẩm ướt, đem đến khoái cảm kinh người. Cả thân thể ta hưng phấn muốn nổ tung. Ta cũng không cần động đậy, lại cùng Phác Hiếu Mẫn hôn môi. Phác Hiếu Mẫn hôn vô cùng nồng nhiệt, tựa như thân thể của nàng vậy. Mà Phác Trí Nghiên thì đem mông tròn không ngừng đưa tới hẩy lui, dùng mật huyệt mê người của nàng nhả ra nuốt vào ƈôи ȶhịȶ của ta.


Nhưng mà Phác Trí Nghiên cũng chỉ hẩy mông được mấy cái, liền nằm sấp lên trên giường, miệng thở hổn hển, ánh mắt mê ly, thân thể run rẩy không ngừng, bộ dạng phê như con tê tê rồi.
Chúng ta là đang dùng linh hồn giao hoan, linh hồn của Phác Trí Nghiên vẫn còn rất yếu, không chịu được mấy hồi.


-Tới lượt ta, oppa, ngươi phải nhẹ nhàng chút đấy nha.
Giọng Toàn Bảo Lam vang lên.
-Ngươi thích nhẹ nhàng, ta liền nhẹ nhàng.
Ta nhả môi Phác Hiếu Mẫn ra đáp lời Toàn Bảo Lam.


Toàn Bảo Lam liền thế chỗ tiến tới khoá lấy môi ta hôn ta hôn sâu, đầu lưỡi không ngừng cuốn lấy nhau, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ ta không tha. Nàng đưa một chân lên để ta dùng tay đỡ lấy, sau đó leo lên trên người ta. Một bàn tay không biết của ai lại dẫn lối ta đến cửa mật huyệt của Toàn Bảo Lam, để ta hẩy mông một cái, liền đem ƈôи ȶhịȶ hoàn toàn cắm vào thân thể nàng.


Linh hồn cũng không giống thân thể, mật huyệt của Toàn Bảo Lam vậy mà sâu không thấy đáy, không đến tận cùng. Nhưng linh hồn giao hoan cũng không giống thân thể giao hoan, khoái cảm kịch liệt lập tức tràn lan thân thể Toàn Bảo Lam, để nàng run rẩy không ngừng. Môi cũng rời khỏi ta hôn hít, gối cằm trên vai ta.
-Ngươi không sao chứ?


Ta ân cần hỏi thăm.
-Oppa, ta không sao, ngươi động đi.
-Ừm.
Ta đứng trên sàn tàu, mông lùi ra sau, lại dập tới trước, đem ƈôи ȶhịȶ đâm rút mật huyệt của Toàn Bảo Lam. Đùi nàng va vào bụng ta những âm thanh vang dội và ɖâʍ đãng.
-A…sướng chết mất…ư…a


Tiếng rên rỉ của Toàn Bảo Lam vang lên bên tai như xăng đổ vào lửa, để Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả đang bật hết hoả lực thiêu đốt linh hồn ta lại chạy đượm hơn, để ta hưng phấn đến cùng cực, hung hăng đong đưa mông va chạm thân thể của Toàn Bảo Lam.
-A…oppa…ta sướng chết mất…ư…a


Cùng lúc Toàn Bảo Lam run rẩy dữ dội, ta cũng cảm thấy một trận dễ chịu lan tràn toàn thân. Bất giác như nghe thấy tiếng toàn bộ không gian xung quanh đang kêu gọi, rất kì diệu. Ta dừng lại, ôm lấy Toàn Bảo Lam đang run rẩy, tiếng gọi kì lạ đó lại biến mất, chỉ còn lại hơi thở hổn hển của nàng.
-Sao vậy?


Hàm Ân Tĩnh vẫn luôn là người tinh tế, nhận ra bất thường của ta.
-Ta nghe thấy âm thanh của Đại Mộng Vô Nhai.
-Ý ngươi là?
-Khó nói thành lời, chỉ biết hướng đi là đúng, không ngừng cùng các ngươi hoan ái, sẽ Hợp Đạo.


Ta đặt Toàn Bảo Lam xuống nằm ngửa bên giường nghỉ ngơi cạnh Phác Trí Nghiên.
-Vậy đừng chậm trễ, oppa, tới lượt ta, chúng ta lên giường đi.


Phác Hiếu Mẫn leo lên giường, đem trang phục thuỷ thủ vốn không che được mấy thân thể nóng bỏng của nàng lột xuống, quăng một bên, chỉ để lại mũ đội trên đầu, ánh mắt quyến rũ vô song hướng về ta mời gọi.
-Oppa, mau tới nha.
Nàng nửa nằm nửa ngồi, dạng rộng hai chân, hướng về ta ngắc tay.
-Ta tới đây.


Nhìn Phác Hiếu Mẫn quyến rũ như vậy, ta nào còn nhịn nổi, lập tức nhảy lên giường, nhào lên người nàng. Mõm như heo đào đất, không ngừng cọ khắp nơi trên thân thể Phác Hiếu Mẫn. Làn da của nàng thật mịn màng, lại trơn bóng, thân thể như rắn nước uốn éo hưởng ứng ta tham lam gặm lấy.


-A…thật thô….ư…đem ta đều căng ra…a…sướng chết mất…ư


ƈôи ȶhịȶ của ta tiến vào thân thể Phác Hiếu Mẫn, hung hăng cắm rút. Mà nàng uốn éo càng thêm kịch liệt, nhưng không phải chống cự, mà xảo diệu hưởng ứng ta đem ƈôи ȶhịȶ đâm càng sâu vào mật huyệt của nàng, đem đến cho ta và nàng khoái cảm nhiệt liệt nhất.
-A…oppa thật mạnh…a…ư


Ta lại quất được được mấy, Phác Hiếu Mẫn đã như bùn nhão, xụi lơ trên giường. Nhưng mà ta ɖu͙ƈ hoả bốc cao, vẫn hung hăng cắm rút mật huyệt mê người của nàng.
-Ngươi mà quất nữa Hiếu Mẫn chết thật đó. Qua bên kia đi.


Nghe tiếng của Hàm Ân Tĩnh, ta lấy lại ly trí, rời khỏi thân thể mềm nhũn của Phác Hiếu Mẫn, nhìn sang một bên. Lý Trí Hiền nằm ngửa trên giường, Phác Chiêu Nghiên nằm đè lên người nàng. Hai mĩ nhân xinh đẹp tuyệt trần chồng lên nhau, bốn nhũ cầu vừa to vừa tròn ép sát lấy nhau, vẫn là nhũ cầu của Lý Trí Hiền vượt trội hơn một bậc. Mà mông bự của Phác Chiêu Nghiên lại vểnh cao lên, tròn trĩnh mê người. Hai nàng đều có điểm mạnh của riêng mình.


Hơn hết, các nàng đã là Nguyên Thần Cảnh, có thể để ta tuỳ ý phát tiết ɖu͙ƈ vọng của mình.
Ta tiến tới giữa bốn chân tròn dài của hai người đẹp.
-A…đúng thật sướng muốn chết…a….ư


Lý Trí Hiền rên lên khi ta đem ƈôи ȶhịȶ cắm vào thân thể nàng. Hai bàn tay ta đưa tới trước nắm lấy hai nhũ cầu của nàng bóp nắn. Trong lòng bàn tay tràn đầy thịt nhũ mềm mại lại căng đầy, thoải mái chí cực. Mà mu bàn tay bị nhũ cầu của Phác Chiêu Nghiên đè lên, cũng thoải mái không kém. Trong tay thoái mái, dưới háng cắm vào mật huyệt của Lý Trí Hiền cũng thoải mái không kém.


Hàm Ân Tĩnh không chịu vắng vẻ, dời thân qua bên cạnh cùng ta hôn môi. Nàng dù làm gì đều hết sức nhẹ nhàng và ân cần, để ta yêu thương vô hạn.
-Ư….thật thoải mái…ư…oppa…mạnh lên chút…ư


Tiếng rên rỉ của Phác Chiêu Nghiên chọc ta ngứa ngáy đến cùng cực, hai tay giữ lấy mông nàng, dùng hết sức phát tiết ɖu͙ƈ vọng của ta. Mà Phác Chiêu Nghiên thì không ngừng rên rỉ, không biết là đang sung sướng hay khó chịu, nhưng vẫn uốn éo đong đưa mông bự hưởng ứng ta cắm rút. Bụng dưới ta va vào mông nàng thành những âm thanh trầm thấp, đủ thấy mông Phác Chiêu Nghiên mà mềm mại và đàn hồi cỡ nào.


Ta thay phiên cắm rút mật huyệt của Phác Chiêu Nghiên và Lý Trí Hiền, hồi lâu mới đem hai nàng thoả mãn. Mà ta cũng đã sướng đến không được, hơi thở hổn hển. Nhưng vẫn chưa thể nghỉ ngơi, vì vẫn còn Hàm Ân Tĩnh đang chờ.
-Oppa, ngươi nằm lên người ta đi.


Hàm Ân Tĩnh rất ít khi gọi ta oppa, chỉ khi nàng hứng tình mà thôi.
Ta nằm đè lên người Hàm Ân Tĩnh, kề sát khuôn mặt tuyệt thế vô song của nàng. Vô cùng xinh đẹp, không bút mực nào tả xiết. Nàng tựa như bước ra từ nơi sâu thẳm nhất trong trí tưởng tượng của loài người.


Nàng là định nghĩa của cái sắc đẹp.
Chỉ là
Ta gối đầu lên ngực nàng, thật phẳng nha.
-Ta tưởng ngươi thích ngực bự.
Hàm Ân Tĩnh vỗ về đầu ta đang say sưa dũng mũi, dùng mõm ủi tới ủi lui trên mảnh đồng bằng trước ngực nàng.


-Ta thật đúng là thích ngực bự, nhưng ta càng ưa thích ngươi.
Ta rời khỏi trước ngực Hàm Ân Tĩnh, nhìn vào nàng.
-Ừm, ta hiểu, ta cũng ưa thích ngươi. Không, là ta yêu chàng.


Ánh mắt của Hàm Ân Tĩnh ẩn chứa ôn nhu đến cực hạn, để trái tim ta tan ra. Đối mặt với chân tình, ta cũng không nhiều sức chống cự. Hơn nữa ta cũng đã sống thật lâu, cũng không còn là một người do dự không quyết đoán, cho nên ta lập tức đáp lại Hàm Ân Tĩnh.
-Ta yêu nàng.


Kèm theo đó là một nụ hôn nồng nàn cháy bỏng mà lại dịu êm nhẹ nhàng.
Ta tiến vào thân thể Hàm Ân Tĩnh, hai chúng ta cùng nhau hoà làm một thể.
Không nguyện chia lìa.
#


Cứ mỗi lần ta và các cô nương Vương Miện ân ái, ta lại nghe được âm thanh của Đại Mộng Vô Nhai rõ ràng hơn, cũng cảm thấy thân thiết hơn với nó.
Xem ra Thiên Địa Hợp Đạo Pháp có tác dụng.
Hợp Đạo là việc rất quan trọng.
Cho nên ta quyết định dành toàn tâm toàn trí, bế quan tu luyện.


Các phân thân đồng loạt bế quan, tiến vào trạng thái ngủ say.
Đại Mộng Vô Nhai.
Một đám mây tạo bởi bong bóng đang trôi nổi trong lòng hải dương mộng ảo.


Mộng Giới mà ta từ lần Luân Hồi trước cất công xây dựng, ta đặt tên là Hương Khê Mộng Giới, đang bị vây quanh bởi vô số bong bóng ký ức. Chúng bị thu hút bởi một linh hồn, kẻ mang theo ý chí của thế giới này.


Bên trong Hương Khê Mộng Giới, ta đang cùng Phác Chiêu Nghiên cuốn lấy nhau, hai thân thể hoà làm một, vong tình hoan lạc.
-Phù, thoải mái.
Ta rời dậy khỏi thân thể mê người của Phác Chiêu Nghiên, nằm bên cạnh nàng. Năm ngón tay trái đan lấy năm ngón tay phải mềm mại của Phác Chiêu Nghiên, nắm chặt.


-Ưm, ta cũng thoải mái.
Phác Chiêu Nghiên nhẹ nhàng đáp lời.
-Mộng Giới này thật đẹp.
Phác Chiêu Nghiên nhìn bầu trời mây trắng bay, thốt lên.
-Ta vẫn là ưa thích thực tại hơn. Nơi này, chung quy vẫn là ảo.
-Nếu như ảo mà giống như thật, thì ảo cũng là thật rồi.


-Nhưng ảo mộng sẽ không bao giờ giống thật, chỉ là người tự lừa dối mình mà thôi.
-Ngươi giờ lại thích bàn luận vấn đề triết học rồi à?
-Phì, ai bảo ngươi gợi chuyện chứ, ta cũng nói đại mà thôi. Haha
-Phì, hihi
Phác Chiêu Nghiên bật cười vui vẻ.


-Tiến độ Hợp Đạo của ngươi thế nào rồi?
-Đang tăng rất nhanh, chắc sớm thôi, có lẽ sẽ mất hai năm.
-Ừm.
Phác Chiêu Nghiên gật đầu đáp một cái, im lặng hồi lâu.
-Oppa, ta có cảm giác, nếu sáu người chúng ta Hợp Đạo, sẽ có chuyện rất kinh khủng xảy ra.


-Vậy thì để nó xảy ra đi, ta luôn ở bên các ngươi.
-Oppa, cảm ơn, ta yêu ngươi.
-Ta cũng yêu ngươi.