Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 84: Xuất quan

Ma Thiên Nhai.
-Tông Chủ vất vả rồi.


Ta cùng Long Tàng Đại Tông đi quan sát Cấm Phong Đại Trận một vòng. Hắn không hổ là Trận Pháp Sư hàng đầu Cửu Châu, đã đem phần cốt lõi của đại trận làm xong, hiện tại có thể khởi động bất cứ lúc nào, tiếp theo chỉ cần mở rộng bổ sung, nhằm tăng cao uy lực là được.


-Haha, chuyện nên làm mà thôi. Với lại ta còn được lợi lớn, không vất vả.
Long Tàng Đại Tông cười lớn.


Cấp độ trận pháp như Cấm Phong Đại Trận, cả đời này Long Tàng Đại Tông còn chưa từng dựng qua đấy, đương nhiên hắn được lợi lớn vô cùng, con đường Trận Pháp Sư cũng đi được một bước dài. Đáng tiếc Luân Hồi khởi động lại, hắn cái gì cũng quên, không có ý nghĩa gì. Nhưng mà ta là Luân Hồi Giả, sẽ ghi nhớ lấy công lao này của hắn, cũng đem nó tiếp tục phát triển.


-Nếu trận pháp này có thể xây dựng tại Bất Kiến Thiên, lấy uy năng của Thiên Khí, chắc chắn có thể trường tồn thiên cổ, cũng để Bất Kiến Thiên hoàn toàn đóng kín. Nếu chỉ để vây khốn Bạch Hổ, có phần hơi lãng phí.
Long Tàng Đại Tông rất tham vọng.


-Haha không lãng phí. Nói cho ngươi biết, chúng ta đối phó, không phải là Bạch Hổ Thần Thú, mà là Thánh Thú.
Ta cười nói.
-Thánh Thú? Bát giai? Vậy thì đúng là không lãng phí chút nào, chỉ sợ còn chưa đủ. Trần lão bản ngươi đây là đang tìm chết đó.


Long Tàng Đại Tông vừa nghe đến Thánh Thú, lập tức co vòi. Hắn cũng là rất tự biết mình.
-Ngay từ đầu mục tiêu của ta đã là Thánh Thú, tìm cơ hội trong sinh tử, đây không phải là việc võ giả chúng ta hay làm sao?


-Đúng vậy. Ngược lại ta hay động não quen, cũng đã lâu rồi không trải nghiệm cảm giác đứng trên lằn ranh sống chết, rồi bước tới một bước, đột phá giới hạn bản thân. Cảm giác đó, đúng thật là rất sảng khoái haha


-Nếu có thể an lành mạnh lên, ai lại đi tìm chết. Trận pháp chi đạo cũng là đại đạo, cũng là sở trường của ngươi. Không nên chọn khó bỏ dễ.
-Ta hiểu.


Ta cùng Long Tàng Đại Tông đi một vòng quanh Ma Thiên Nhai, quan sát kĩ càng Cấm Phong Đại Trận. Có Chân Lý Chi Nhãn, cùng nhãn lực của Hợp Đạo Cảnh, lại thêm hiểu biết của ta đối với trận pháp đã không kém, cũng không nhìn ra Long Tàng Đại Tông có giở trò gì, chứng tỏ hắn rất chuyên tâm làm việc.


-Tông chủ, Nguyên Thần Đan dùng tốt chứ?
-Không giấu gì Trần lão bản, ta vẫn chưa tìm được người thích hợp để dùng nó. Thứ này lại thử nghiệm bao nhiêu lần, cũng quá nguy hiểm.


Nguyên Thần Đan chỉ là một trong những thù lao trả cho Long Tàng Đại Tông để hắn dựng Cấm Phong Đại Trận, cho nên không sợ hắn không dốc sức.
-Quan trọng vẫn là ở võ giả. Nguyên Thần Đan, chỉ là mở ra một cái cơ hội mà thôi.
-Đúng vậy. Cho nên ta vẫn là đang chờ đợi một người thích hợp.


Sản lượng Nguyên Thần Đan cực thấp. Chủ yếu là bởi dược liệu để luyện chế quá nhiều và phức tạp, khó kiếm. Mười hai năm này, cũng chỉ luyện ra được chín viên. Cho dù lại được Ngự Linh Giới biến đổi thành linh đan, cũng chỉ có hai người thành công nhờ Nguyên Thần Đan đột phá Nguyên Thần Cảnh. Tỷ lệ rất thấp.


Đó chính là Diệp Cô Thành và Dương Việt Long.
Còn mấy người quen như Âu Dương Phong, Hoàng Dược Sư hay Phong Thanh Dương đều đã thân tử đạo tiêu, đi Luân Hồi rồi.


Diệp Cô Thành không nói, hắn đã là lục giai đỉnh phong, cũng được xưng mạnh nhất dưới lục giai, đột phá là bản lĩnh của hắn. Mà Dương Việt Long thì là liều mạng, cũng may mắn đột phá. Nhưng Dương Việt Long là Luân Hồi Giả, hắn mới không sợ chết đấy.


Các lão bà muốn thử, nhưng bị ta ngăn lại, chờ khi nào linh hồn các nàng phát triển đến cực hạn đã lại tính, không cần mạo hiểm.


Nhắc đến mạo hiểm lại nói, Mạo Hiểm Công Hội ở Ma Thiên Nhai đang phát triển cực kì mạnh. Đứng từ trên cao nhìn về phương nam, không ngừng có từng tốp người tới tới lui lui, nhộn nhịp vô cùng. Nam Man Hoang Châu mang đến tài nguyên quá là phong phú, không người nào có thể cưỡng lại được. Đi một chuyến, chỉ cần có thể sống sót trở về, liền giàu to. Cho nên số người tới Ma Thiên Nhai càng lúc càng nhiều. Mà kéo theo đó, võ đạo Thập Vạn Sơn Châu cũng trở nên hưng thịnh hơn bao giờ hết.


Thật đúng là Nguyên Thần Cảnh đi đầy đất, Tiên Thiên chạy đầy đường.


Những ngọn núi ở Ma Thiên Nhai theo người đến càng lúc càng đông, còn cần phải chừa chỗ cho xây dựng Cấm Phong Đại Trận, cho nên không chứa được nhiều người như thế. Cho nên mặt phía bắc Ma Thiên Nhai hiện tại đã dựng lên một doanh trại, cũng rất đông vui. Tuy đi ngang qua Ma Thiên Nhai để đến Nam Man Hoang Châu hơi xa một chút, nhưng cũng không ai ngu ngốc dựng doanh trại ở mặt nam cả.


Thú triều từ Nam Man Hoang Châu tràn tới, là không đùa được đâu.
Thú triều thì vẫn đều đều, nhưng Bạch Hổ thì không thấy đâu.
Nhưng mà hiện tại thì nếu nó không đến Ma Thiên Nhai, ta cũng không có cách đi Nam Man Hoang Châu tìm bắt nó.
Chỉ còn cách ôm cây đợi thỏ thôi.
*


Dược Vương Cốc.
Bởi vì ta bế quan lâu năm, chuyện luyện Nguyên Thần Đan đều do Vương Trùng Dương đảm nhận. Mà nguyên cốc chủ Dược Trần Đại Sư, sau khi chịu đựng khuyên nhủ, cuối cùng vẫn là cứng đầu ăn một viên Nguyên Thần Đan, đi Luân Hồi luôn rồi.
Cho nên Đoàn Trâm Anh lên làm cốc chủ rồi.


-Bọn hắn đi đâu nhỉ?


Trong đại điện chuyên dùng luyện đan trống rỗng, lửa cũng không đỏ. Ngự Linh Giới ta đã giao lại cho Đoàn Trâm Anh để nàng dùng cho tiện. Trong điện đặt chín cái đỉnh lớn, tám đỉnh nhỏ ở bốn phương tám hướng, một cái đỉnh lớn ở trung tâm, tạo thành Bát Quái Đồ. Tất cả chín đỉnh đều được Liệt Hoả Thái Hoàng chuyên dụng đúc lên để luyện đan, lại được Ngự Linh Giới phú linh, đều là Linh Bảo. Có Ngự Linh Giới, Đoàn Trâm Anh lúc luyện đan có thể dễ dàng khống chế chín đỉnh này, để hiệu quả luyện đan tăng cao.


Đoàn Trâm Anh cùng Vương Trùng Dương hiện tại cũng đã phối hợp vô cùng ăn ý. Hiện tại vấn đề luyện Nguyên Thần Đan chỉ là ở dược liệu khan hiếm. Cũng bởi vì dược liệu khan hiếm, cho nên lúc luyện vô cùng cẩn thận, lại thêm kinh nghiệm rất nhiều, đã làm được tỷ lệ thành đan trăm phần trăm.


Ở điện luyện đan không có người, ta lập tức tới khuê phòng Đoàn Trâm Anh tìm người.
Lại để tỳ nữ đi gọi.
Ta nhàn nhã ngồi uống trà, lát sau liền thấy Đoàn Trâm Anh và Vương Trùng Dương cùng sánh vai đi tới.


Đã lâu không gặp, Đoàn Trâm Anh bây giờ đã mười sáu, thân thể hoàn toàn trưởng thành, xinh đẹp động lòng người. Khuôn mặt tựa như thiên tiên, cười lên lại mang nét dễ thương trẻ trung. Thân hình đầy đặn nóng bỏng không thể che lấp sau lớp áo đơn bạc mỏng manh. Vạt áo chéo từ vai xuống dưới bụng, lộ ra cả rốn nhỏ xinh, mà hai nhũ cầu siêu to không cần áo lót vẫn éo chặt vào nhau tạo nên một khe rãnh sâu hun hút. Nàng bây giờ đã cao một thước bảy, cao hơn hẳn lần Luân Hồi trước gần mười phân, lại mang giày cao gót mười lăm phân, đúng là chân dài miên man bất tận. Mà sau này nàng có lẽ còn cao lên nữa, đạt một thước tám không thành vấn đề. Vương Trùng Dương vốn cũng cao gầy, đi bên cạnh nàng, lại thấp hơn một chút.


Nữ nhân yêu thích cái đẹp, dù là ở đâu cũng vậy. Cho nên Ðoàn Trâm Anh cũng biến bản thân trở nên hoàn hảo.
-Ngươi xuất quan rồi?
Sắc mặt Ðoàn Trâm Anh ửng hồng, như hoa đào mùa xuân, xinh đẹp vô hạn.
-Ừ, Vương chân nhân, vẫn rất có hứng thú nha hahaha


Ta đáp Đoàn Trâm Anh một tiếng, lại nhìn Vương Trùng Dương cười đùa.
-Khụ, cùng Đoàn cốc chủ nghiên cứu chút đạo pháp mà thôi.
Mặt mo Vương Trùng Dương đỏ lên.
-Mọi chuyện thuận lợi?


Ðoàn Trâm Anh làm như không thấy. Sắc mặt ửng đỏ vì kích tình vừa qua lại dần dần bình phục, nhạt đi, trở về phấn hồng xinh xắn.
-Tạm ổn. Các ngươi gần đây luyện Nguyên Thần Đan thế nào?


Ở cùng nhau hơn trăm năm, ta cũng hiểu thấu con người Ðoàn Trâm Anh, cũng đã coi nàng là đồng bọn. Nhưng ở đây có Vương Trùng Dương, cũng không tiện nói nhiều, vài câu là đủ hiểu.


-Dược liệu rất khan hiếm, lâu lâu mới luyện thôi. Nhưng tỷ lệ thành đan gần như một trăm phần trăm. Nhưng cho dù là linh đan, Nguyên Thần Đan cũng không dễ dùng. Cho nên chúng ta đang nghiên cứu các loại đan dược khác.
-Ngươi đừng vội dùng, trước quan sát thêm đã.
-Ta biết, ta cũng không vội.


Vương Trùng Dương nhấp một ngụm trà, xua tan xấu hổ trên mặt.


-Chúng ta quan sát mấy lần, cho ra một cái kết luận. Nếu không đạt đến lục giai đỉnh phong, tỷ lệ thất bại khi dùng Nguyên Thần Đan cao đến chín thành. Mà bản thân Nguyên Thần Đan, không có vấn đề gì. Cho nên những viên Nguyên Thần Đan luyện được gần đây, chúng ta còn giữ lại.


Vương Trùng Dương nói. Nhắc đến đan dược, lão lại khôi phục bộ dạng nhất đại tông sư, dù sao đây cũng là sở trường của lão.
-Cường giả Linh Niệm Cảnh đỉnh phong hiện tại cũng không nhiều. Mà đa số thì không đáng tin. Cho nên Nguyên Thần Đan này luyện khó, dùng lại càng khó.


Ðoàn Trâm Anh thở dài.
-Haha không vội, nếu đã xác định Nguyên Thần Đan luyện ra không có vấn đề gì, thì trước hết giữ lại. Sau này cần rất nhiều, không sợ không có chỗ dùng.
-Ta biết.


Tuy rằng ta bế quan hai năm, nhưng cũng không phải chuyện gì cũng không biết. Chỉ là đóng cửa không gặp người mà thôi. Thông qua các cô nương Vương Miện, ta vẫn nắm được tình hình cơ bản. Lần này xuất quan, cũng là đi dạo một vòng để gặp mọi người thôi. Ngồi trò chuyện uống trà cùng Ðoàn Trâm Anh và Vương Trùng Dương một hồi, đã hết chuyện để nói.


-Ta hiện tại cũng rảnh, đi làm một tý không?
Ðoàn Trâm Anh không kiêng nể gì ở trước mặt Vương Trùng Dương liếc mắt đưa tình, đúng là cái đồ lẳng lơ.
-Vương chân nhân, còn sức không, cùng vui chứ?
Ta lại hướng Vương Trùng Dương cười hỏi.


-Khục, ta mệt mỏi. Các ngươi cứ tuỳ ý, hẹn đạo hữu lần sau cùng đàm đạo vậy.


Cũng không hẳn là Vương Trùng Dương ɖâʍ đãng, bởi Toàn Chân Giáo là Đạo Môn đấy, đối với công pháp song tu không lạ gì. Mà Vương Trùng Dương thân là Nguyên Thần Cảnh, đương nhiên nhận ra sự ảo diệu của Thiên Địa Hợp Đạo Pháp, cho nên mới bị Ðoàn Trâm Anh câu lên giường.


-Vậy hẹn chân nhân lần sau đàm đạo. Cáo từ. Haha
-Hảo haha
Vương Trùng Dương cười đáp.
Ta vòng tay ra ôm lấy eo Ðoàn Trâm Anh lại đi về phía khuê phòng nàng. Thân cao thước sáu đi bên cạnh mĩ nhân mang giày cao gót, cao gần một thước chín, lộ vẻ không được cân xứng cho lắm.


Vương Trùng Dương nhìn bóng lưng Ðoàn Trâm Anh, ánh mắt có lộ chút tiếc nuối, sau đó lắc lắc đầu, quay người về phòng nghỉ ngơi.
Lúc nãy lão cũng bị yêu nữ này quần một trận.
Cho dù là Nguyên Thần Cảnh, cũng thấy mệt mỏi.
Đủ biết Đoàn Trâm Anh trên giường lợi hại cỡ nào.


Trong lúc phân thân đi Dược Vương Cốc vui vẻ cùng Ðoàn Trâm Anh thì một phân thân khác lại đi Bái Hoả Thánh Điện.
-Ngươi thành công rồi?
Địch Lệ Nhiệt Ba cười hỏi.
-Đúng vậy, ngược lại là các ngươi, vẫn chưa Tiên Thiên?
Ta nhìn ba cô nương, rất không hài lòng, ánh mắt nghiêm nghị.


-Xin lỗi.
Cả Địch Lệ Nhiệt Ba, Cáp Ni Khắc Tư và Cổ Lực Na Trát lập tức như trẻ con mắc lỗi, cúi đầu xuống đất, không dám nhìn thẳng vào ta.


-Lão công, các nàng đã rất chăm chỉ, tiến triển đã cực nhanh rồi. Nhưng đặc tính Luân Hồi Giả như vậy, không khác được. Ngươi đừng bắt nạt các nàng.


Phác Thảo Nga thay ba cô nương giải vây. Ở cùng đã mười mấy năm, các nàng đã trở nên vô cùng thân thiết, mà ba cô nương Thánh Nữ, làm người cũng rất được, đáng để kết giao.
-Ta chỉ đùa thôi haha


Thấy ta cười lên, ba cô nương lông mày cũng giãn ra, tựa như trẻ con, không giận dỗi được lâu, lại líu ríu như chim non.
-Tiểu hữu, cảm giác thế nào?
Liệt Hoả Thái Hoàng ở một bên hiếu kì hỏi.
-Nói ngài không tin, hiện tại ta đang bị chính thiên địa này bài xích đấy.
-Tại sao?


-Khó nói rõ, vì ta cũng không biết tại sao. Nhưng ta nghĩ tựa như cái lồng nhốt một con thú, nếu con thú lớn mạnh đến mức nào đó, nếu cái lồng không muốn hư hại, thì hoặc là thả con thú ra, hoặc là giết chết con thú.


-Ta hiểu. Nếu là thả ra hay giết chết, đối với con thú, đều là giải thoát. Rất đáng để thử.
Ánh mắt Liệt Hoả Thái Hoàng cháy lên, nhiệt huyết sôi trào.
-Cho nên bây giờ, ta muốn cùng ngài bàn một chuyện.
Ta xoè bàn tay ra, bản nguyên Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả xuất hiện.


-Thần thông nếu có lõi, từ đó xây dựng nên Thần Thông Tinh Đồ, thì mới được gọi là Hợp Đạo Thần Thông, cũng từ đó có được uy năng tương xứng. Dùng bản nguyên Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả làm lõi, dùng thần thông Vạn Hoả Hỗn Nguyên làm cơ sở, dùng Linh Viêm làm chất dẫn. Tin chắc có thể khiến ngài đột phá Hợp Đạo Cảnh.


-Ngươi muốn nhường ta Hợp Đạo?
Liệt Hoả Thái Hoàng kinh ngạc.
-Cũng không thể nói là nhường. Số lượng Hợp Đạo Cảnh cũng không có giới hạn. Thời đại thần thoại có rất nhiều Hợp Đạo Cảnh. Coi như là để ngài đi trước mở đường đi.


Ta đúng là có ý nhường. Cho dù là đối với Luân Hồi Giả mà nói, cơ duyên đột phá Hợp Đạo Cảnh rất ít ỏi. Tuy rằng mỗi lần Luân Hồi khởi động lại, mọi vật trở lại như ban đầu, nhưng cũng có những ngoại lệ, có những đồ vật có tính duy nhất. Tựa như Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả hay Cửu Long Khí. Dùng một cái thiếu một cái.


Liệt Hoả Thái Hoàng là một người đáng kính trọng.
Cũng là một đồng bạn đáng tin cậy.
Mà lão, lại là người hiểu lửa nhất Cửu Châu này, không có một trong.
Hơn nữa, thời gian không gấp nhưng chờ Phác Thảo Nga hay ba cô nương Địch Lệ Nhiệt Ba tu luyện đến Hợp Đạo Cảnh, còn lâu lắc.


Chi bằng để Liệt Hoả Thái Hoàng thử một lần.
Ta cũng muốn xem khi kẻ không phải Luân Hồi Giả như Liệt Hoả Thái Hoàng đột phá Hợp Đạo Cảnh, là hiện tượng như thế nào.
-Vậy thì, lên kế hoạch đi Vô Tận Viêm Châu nào.
Nhắc tới chuyện này, mọi người lập tức sôi nổi.


Chuyến đi lần trước, tuy rằng tràn đầy bi thương chết chóc, nhưng cũng rất phấn khích đấy.
Rất hợp với những con người yêu phiêu lưu và mạo hiểm.