Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 88: Tát Nhật Lãng rực rỡ

Lão bà Phác Thảo Nga hiện tại rất rất là mạnh rồi.
Còn mạnh hơn ta lần Luân Hồi trước đi Vô Tận Viêm Châu rất nhiều.


Từ khi Phác Thảo Nga đột phá Linh Niệm Cảnh đến nay đã hơn trăm năm, linh hồn mới có cảm giác đạt đến giới hạn, ngừng trưởng thành. Đây là giấu hiệu nàng sắp thành tựu Nguyên Thần Cảnh. Nhớ lại lần Luân Hồi trước ta hai mươi đột phá lục giai, tốn hai mươi năm đem linh hồn lớn mạnh hết mức, đã đột phá Nguyên Thần Cảnh. Cũng là bởi vì Tứ Đại Thần Thông do Đạt Ma Tổ Sư sáng tạo quá ư là lợi hại.


Đạt Ma Tổ Sư năm đó sáng tạo Tứ Đại Thần Thông, không đem nó biến thành Hợp Đạo Thần Thông cũng là để toàn thế nhân có thể tu luyện được. Ngài khi đó nói muốn người người thành Phật, cũng không phải là nói chơi. Nếu không phải Luân Hồi trói buộc, ta cũng rất có khả năng đã Siêu Thoát rồi.


Tỷ lệ Huyết Mạch Viêm Đế cực cao để nàng tại Vô Tận Viêm Châu như cá gặp nước.
Mà thực lực Bái Hoả Giáo, cũng vượt xa hiện tại.
Lại huy động các cường giả Tiên Thiên tại Ma Thiên Nhai cùng đi.


Cũng hơn trăm người, lực lượng vô cùng hùng hậu, lại không thiếu cường giả đỉnh cấp. Còn có ba Nguyên Thần Cảnh đi theo đề phòng.
Chuyện lấy Linh Viêm không thành vấn đề.
Nếu Chu Tước không nổi điên.


Mà ta là Hợp Đạo Cảnh, cũng vì sợ Chu Tước nổi điên tiến giai thành Thánh Thú, cho nên ở nhà.
Bái Hoả Thánh Sơn.
Trên miệng núi lửa là Bái Hoả Thánh Điện lạnh lẽo băng giá.


Nhưng sâu trong lòng núi là một công xưởng khổng lồ, không khí khô nóng chí cực. Luyện Khí Sư Bái Hoả Giáo không ngừng lợi dụng địa hoả vô tận và nóng cháy để nung chảy kim loại, từ đó chế tạo ra lượng lớn vũ khí, cung cấp không ngừng cho Ma Thiên Nhai.


Bởi vì bên Dược Vương Cốc hiện tại đã nghiên cứu xong Nguyên Thần Đan, chỉ cần có đủ dược liệu thì mới mở lò luyện đan. Cho nên ta thu lại Ngự Linh Giới từ chỗ Đoàn Trâm Anh, đưa qua bên lò rèn Bái Hoả Giáo để nghiên cứu chế tạo vũ khí trang bị. Còn đan dược thì bên Dược Vương Cốc cứ luyện chế, gom lại, mỗi tuần đưa qua bên đây một lần, để ta phú linh. Có Thiên Địa Thanh Lâu, đi lại cực kì dễ dàng, mà đan dược thì nhỏ xíu, vận chuyển càng dễ.


Keng keng keng
Tiếng búa vang lên chát chúa.
Ta ngừng lại, cầm cây kích lên xem xét.
Bằng tay không.
Chút nhiệt độ như vậy không thành vấn đề.
Cũng không phải là nóng rát, ngược lại lạnh lẽo cực kì, người thường cầm vào lập tức sẽ bị hoá đá mà chết.


Dùng Thiên Nhãn nhìn, cây kích đang lại hiện lên các loại màu sắc hỗn tạp khác, mà màu lam chiếm đa số.


Phân chia cảnh giới của võ giả, cũng không chỉ là dựa vào mức độ khống chế đối với chân khí đơn giản như thường thấy. Mà còn là phân chia cấp bậc năng lượng. Nhìn bằng Thiên Nhãn, mức độ năng lượng từ nhất giai đến thất giai, tương ứng với bảy sắc cầu vồng: đỏ, cam, vàng, lục, xanh da trời, xanh lam và tím.


Bát giai là màu trắng.
Cửu giai? Là cảnh giới gì ta cũng không biết, đương nhiên không biết nó là màu gì rồi. Có thể là màu đen lắm.


Cửu Long Khí chia làm chín màu không sai, nhưng đó là nhìn bằng mắt thường, mà nhìn bằng Thiên Nhãn, thì đều là màu trắng cả, hiển nhiên là thuộc về cấp độ Hợp Đạo Cảnh. Trừ Hắc Long Khí, nhìn dưới Thiên Nhãn là một màu đen thui. Tình trạng cũng tương tự như khi nhìn âm khí, đều là màu đen cả. Cũng không rõ âm khí có phải là dạng năng lượng thuộc về tầng thứ cao hơn hay không.


-Xem ra cũng sắp được rồi.
Liệt Hoả Thái Hoàng đã đi Vô Tận Viêm Châu, ta ở lại lò rèn này một mình luyện tập luyện khí.
Lại đem cây kích nung trong lửa.


Lửa màu lam, không nóng, mà ngược lại toả ra cảm giác băng lãnh, mơ hồ còn có nghe thấy tiếng rồng ngâm, là lấy Lam Long Khí làm chất đốt, nhóm lên lửa này. Nhưng mà thần kì lại đem cây kích mềm ra. Bởi kim loại dùng để đúc cây kích cũng không phải kim loại bình thường, mà là hợp kim bị linh khí biến đổi, thành một dạng kim loại thần kì cực kì lạnh lẽo. Dị kim này khai thác ở Bắc Hải Băng Châu, lại dùng đủ biện pháp bảo quản, vượt hàng ngàn dặm mới có thể mang tới đây, trân quý vô cùng. Cho nên muốn rèn binh khí từ nó, không dùng lửa nung để nung, mà dùng khí lạnh càng lạnh hơn chính nó để làm mềm, từ đó mới rèn thành binh khí được.


Ta căn chuẩn thời gian nung, lại đem cây kích trở lại trên đe, dùng búa gõ.
Keng keng
Theo búa không ngừng gõ xuống, nhìn bằng Thiên Nhãn liền thấy những màu sắc hỗn tạp đang dần mất đi, để màu lam của cây kích càng thêm thuần khiết.
Không ngừng nung.
Không ngừng gõ.
Lặp lại liên hồi.


Cho đến khi cây kích đã là một màu xanh lam đồng nhất, ta cũng chưa dừng lại.
Nung.
Đập.
Lại đem cây kích ngâm vào một loại chất lỏng trong suốt óng ánh sắc lam.
Rồi lại nung.
Rồi lại đập.
Rồi lại nhúng.


Cứ như thế quay vòng, để cho màu lam trên cây kích càng đậm, càng xinh đẹp, cũng càng thuần khiết đồng đều.
Ta lại đổi búa nhỏ, gõ gõ điều chỉnh lại hình dạng cây kích cho cân xứng đẹp đẽ hơn.
Cuối cùng cũng được một cây kích hình dạng như ý.


Kỳ thật quá trình rèn binh khí cũng không đơn giản như thế, mà còn cần đủ bảy bảy bốn chín bước. Nhưng dựa vào Thiên Nhãn và uy năng Hợp Đạo Cảnh, cũng không cần giống như người thường rèn sắt, nhanh gọn đơn giản chính xác hơn nhiều.


Mà đây cũng chỉ là bước khởi đầu, chưa phải là phần phức tạp nhất.


Cây kích này tuy rằng sau khi định hình, so với kim cương còn cứng hơn, nhưng mà chưa đủ. Bởi như ta, khi còn lục giai đã có thể dùng tay không nghiền nát kim cương rồi. Cho nên võ giả khi dùng binh khí chiến đấu, đều dùng chân khí bao bọc binh khí.
Trong Thiên Địa bây giờ, thứ mềm nhất, chính là linh khí.


Mà thứ cứng nhất, cũng là linh khí.
Binh khí bình thường, được rèn bằng kim loại bình thường, vô cùng yếu ớt.
Mà binh khí được rèn bằng linh kim, lại cứng khoẻ hơn nhiều, nhưng theo thời gian linh kim sẽ mất đi linh khí ẩn chứa bên trong, biến lại thành hợp kim bình thường.


Chỉ khi binh khí có linh tính, cũng gọi là Linh Bảo, thì mới có thể dùng chân khí chủ nhân nuôi dưỡng tự thân, từ đó bổ sung linh khí trôi đi. Võ giả tuy rằng có thể đem chân khí hoá cương, nhưng độ cứng cương khí lại khác nhau, theo rèn luyện mới cứng lên được. Mà chân khí truyền vào Linh Bảo, Linh Bảo có thể biến chân khí chủ nhân thành cứng rắn như bản thân nó.


Còn như Thần Khí, có thể tự hấp thu linh khí Thiên Địa để nuôi dưỡng tự thân.
Cho nên vũ khí là vô cùng quan trọng.
Còn nếu có thể đem cương khí luyện đến mức độ cứng rắn ngang linh kim, thì cũng không cần binh khí.
Nhưng mà không có cương khí cứng nhất, chỉ có cương khí cứng hơn.


Cho dù cứng như Kim Chung Tráo cấp bậc thần thông, cũng bị Thiên Khí dễ dàng xuyên thủng. Nên là có một vũ khí phù hợp với bản thân, chiến lực chắc chắn tăng mạnh, không cần nghi ngờ.


Bởi vậy mỗi một món đồ, dù là vũ khí hay trang bị, quan trọng nhất vẫn là linh tính. Mà làm sao để phú linh, đó là một môn học vấn vô cùng phức tạp, có chút huyền học khó hiểu. Nhưng mà ai bảo ta có Ngự Linh Giới chứ, không cần học rồi.
Cây kích dài hoàn toàn được làm bằng linh kim.


Sáng loáng một màu trắng bạc.
Toả ra hơi lạnh lẫm nhiên.
Ta cầm kích trong tay.
Ngự Linh Giới loé sáng.
Phú linh.


Trước đây chưa thành tựu Hợp Đạo Cảnh, không nhận ra được. Bây giờ ta cảm nhận được rõ ràng quá trình phú linh của Ngự Linh Giới. Có thứ gì đó xuyên qua không gian, bị Ngự Linh Giới hút vào trong nó, sau đó hoá thành Khí Linh nhập vào trong cây kích, trải qua chớp mắt tương hợp, liền hoàn toàn bị Ngự Linh Giới gắn chặt vào cây kích.


Khí Linh, cũng không phải là được Ngự Linh Giới trống rỗng tạo ra, nó chỉ là lấy một âm hồn trong hơn bảy tỷ âm hồn nhân loại Trái Đất lang thang trong Âm Giới, biến đổi chuyển hoá thành Khí Linh.
Ông.
Cây kích rung lên một tiếng, phát ra ánh sáng màu xanh lam. Chỉ trong chớp mắt đã thành một Linh Bảo.


Cũng chỉ là Linh Bảo.


Cũng không phải là vấn đề về nguyên liệu. Linh kim dưới Thiên Nhãn phát ra ánh sáng màu lam, đã rất cao cấp rồi, tương đương lục giai, còn gọi là lục phẩm. Còn linh kim thất phẩm, phát ra ánh sáng màu tím, thì hiếm có cực kì. Vấn đề là Ngự Linh Giới cũng chỉ tạo được Khí Linh như thế mà thôi. Nhưng Linh Bảo hoàn toàn có thể tiến hoá thành Thần Khí, dùng hồn nguyên nuôi dưỡng là được. Nhưng mà dùng hồn nguyên để nuôi dưỡng vũ khí lục phẩm như cây kích này thành Thần Khí, có chút lãng khí.


Mà để Thần Khí thật sự là Thần Khí, còn cần ghi Thần Thông Tinh Đồ vào trong Khí Linh, để nó có được thần thông. Nếu không, Thần Khí cũng chỉ là một cái Linh Bảo biết nói chuyện mà thôi.
Lại đánh bóng một hồi, cho cây kích thêm phần xinh đẹp.
Cũng không cần mài cho sắc bén.


Linh Bảo và Thần Khí ở Cửu Châu đều được làm rất cùn, gần như không có lưỡi.
Lưỡi sẽ được Khí Linh tạo ra bằng cương khí.


Khí Linh mới sinh như cây kích này, còn cần chủ nhân đích thân khống chế tạo lưỡi, cho Khí Linh học tập một thời gian, sau này sẽ tự làm được, không cần chủ nhân tự mình phân tâm điều khiển, tập trung hơn vào chiến đấu.
Khá hài lòng với tác phẩm của mình.


Ta đem kích nhét vào không gian chứa đồ, dặn dò hạ nhân dọn dẹp lò rèn, quay đầu đi Kim Quốc tìm lão bà Kim Tuyết Hiền hiến bảo.
Kim Quốc.
Hiện tại trôi qua mười hai năm, Kim Tuyết Hậu đã một tay che trời tại đây, nói một không hai, chẳng ai dám cãi.


Bây giờ đang là mùa hè, cỏ non xanh rợp phủ kín thảo nguyên ngút ngàn. Hoa loa kèn tận tình nở rộ, như những đốm lửa cháy bừng lên đồng cỏ bao la, xinh đẹp vô ngần. Mà giữa muôn vàn đoá hoa xinh đẹp đó, đoá hoa đẹp nhất vẫn chỉ có mình nàng.
Vút vút
Tiếng kích quét không khí vang lên.


Thỉnh thoảng nghe tiếng rồng ngâm như có như không.
Kim Tuyết Hiền thân mang chiến giáp màu trắng bạc, cũng là ta làm cho nàng, khí thế uy nghi mạnh mẽ. Kích trong tay nàng múa rất mượt, nhẹ nhàng mà hữu lực, phát ra từng đợt quang mang màu lam.
-Lão bà, thế nào? Nàng vừa ý chứ?
Ta đứng một bên hỏi.


-Rất vừa tay, lão công, ta rất thích.
Khuôn mặt tuyệt luân lúc này không đeo lên mặt nạ lạnh lùng, cười tươi như hoa đào sau đông, xinh đẹp động lòng người.
-Nhưng không biết uy lực thế nào?
-Thử liền biết thôi.
-Hảo lão công, ta tới đây.


Lão bà xinh tươi như hoa như ngọc nói xong, hét lên một tiếng, quán chân khí vào kích, một đòn toàn lực hướng đầu ta bổ tới.
Tốc độ cực nhanh.
Lực đạo cực mạnh.
Tuyệt không nương tay.
Choang X9
Chín lớp Kim Chung Tráo liên tiếp bị đánh vỡ.
Keng.


Kích trong tay Kim Tuyết Hiền khí thế vô kiên bất tồi chém xuống, lại đến lớp Kim Chung Tráo thứ mười thì không thể tiến thêm, còn phản lại, chấn ngược nàng bật ngược ra sau.
-Lão bà, nàng không sao chứ?
Tuy là lão bà láo nên bị quả báo, nhưng làm lão công vẫn phải ân cần hỏi han.


-Ta không sao. Lão công, kết quả không tệ chứ?
Kim Tuyết Hiền chỉ bị nội thương nhẹ, hít thở vài cái liền ổn định thân hình.
-Có thể phá được chín quan, không tệ. Nhưng mà thập nhất quan mới là giới hạn của lục giai. Còn kém rất nhiều.


Kim Chung Tráo tu luyện gồm mười hai quan, cũng tương ứng với mười hai độ cứng của nó. Cho nên ta thường hay lấy Kim Chung Tráo ra để làm bao cát cho các lão bà thử chiêu.


Người luyện Kim Chung Tráo, đem cương khí hoá thành chuông vàng, bao phủ lấy tự thân, thông qua không ngừng rèn luyện mà nâng cao độ cứng của cương tráo, từ nhất quan đến thập nhất quan. Thập nhị quan đã là cấp bậc thần thông, độ cứng của cương tráo thập nhị quan tuy rằng vượt xa thập nhất quan của bất cứ người nào từng tu luyện Kim Chung Tráo, nhưng nó lại là cố định. Bởi độ cứng của nó được quyết định bởi Thần Thông Tinh Toà. Nếu muốn nâng cao độ cứng của thập nhị quan, trừ khi tìm được Thần Thông Tinh Toà có độ cứng cao hơn, đem sửa lại Thần Thông Tinh Đồ của Kim Chung Tráo. Hoặc tự tu luyện nâng cao độ cứng cương tráo bản thân.


Nhưng hai cách đều rất khó khăn.
Bởi vì ta từng thử nghiệm, gần như cũng chỉ có Thiên Khí mới xuyên phá được Kim Chung Tráo thập nhị quan mà thôi. Có thể nói độ cứng của Kim Chung Tráo thập nhị quan đã gần đến cực hạn rồi, ít nhất là trong Thiên Địa này.


-Thảo Nga tỷ phá được đến thập nhất quan chưa hả lão công.
Kim Tuyết Hiền hỏi.
Phác Thảo Nga hiện tại đang mạnh nhất trong các lão bà, gần đây thường xuyên được đem ra làm so sánh.
Mà sau khi lấy được Linh Viêm, Phác Thảo Nga còn sẽ mạnh lên nhanh hơn.


Đám muội muội như Kim Tuyết Hiền, còn lâu mới đuổi kịp.
-Trước khi đi Vô Tận Viêm Châu, Thảo Nga có lại thử qua, đã phá được thập nhất quan rồi.
Kim Tuyết Hiền cũng không thất vọng.
-Lão công, Hải Đế không có tin tức truyền thừa gì sao?


-Ta đã dùng Chân Lý Chi Thư tra xét, ngoại trừ Hải Thần Điện hoàn toàn không để lại bất cứ truyền thừa nào. Vô Thượng Đại La Thiên không đơn giản, nàng nghiên cứu kỹ, có lẽ cũng đủ để Hợp Đạo.
-Ta biết rồi, lão công.


Lần Luân Hồi trước ta không quá để ý đến Vô Thượng Đại La Thiên, mà lần Luân Hồi này, bởi cần cùng lão bà Kim Tuyết Hiền nghiên cứu kĩ, cho nên cũng hiểu ít nhiều về thần thông này. Vô Thượng Đại La Thiên theo Chân Lý Chi Thư ghi lại là thần thông của Thiên Đế lưu lại nhân gian. Mà Thiên Đế, là tồn tại còn có trước cả thời Hiên Viên Hoàng Đế, đã rất xa xưa rồi.


Vô Thượng Đại La Thiên cũng không phải là Hợp Đạo Thần Thông, hoặc có thể là chưa phải. Tựa như Cửu Long Khí cần tập hợp đủ, có được Cửu Long Phong Tuyệt, lại cũng cần ta thành tựu Hợp Đạo Cảnh, mới có thể nhìn ra bản chất là Hợp Đạo Thần Thông của Cửu Long Phong Tuyệt, cũng từ đó mới dùng ra được với uy năng đầy đủ nhất.


Cơ duyên Hợp Đạo vô cùng ít ỏi, có được một cái khá là phù hợp bản thân, Kim Tuyết Hiền cũng đã đủ hài lòng.
-Lão công, thảo nguyên thật đẹp.
-Đúng vậy. Cho ta cảm giác rất tự do.
-Ừm.
Ta nhớ tới chú ngựa năm đó.
Nó từng bị giam cầm.


Tuy rằng đạt được tự do, cũng đồng nghĩa với việc phải đối mặt với bao hiểm nguy nơi hoang dã. Nhưng cho dù đón chờ là cái chết, nó kiên quyết chạy về màn đêm sâu thẳm trên thảo nguyên.
Nó, đã có được tự do.


Mà ta thì, vẫn còn đang ở trong cái nhà giam gọi là Luân Hồi này không ngừng giãy dụa.


Kim Tuyết Hiền đã cởi ra chiến giáp, mang lên trang phục truyền thống thảo nguyên màu trắng, xinh đẹp vô cùng. Ta ngồi trên đồng cỏ ngắm nhìn mây bay, Kim Tuyết Hiền ngồi bên gối đầu lên vai ta, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc, cất tiếng hát.
Gầm trời lớn bao nhiêu mà trải rộng bát ngát


Đường lớn có bao xa, hạnh phúc có bao lâu
Đã nghe quen tiếng đàn của người chăn ngựa
Yêu nước cỏ nơi đây với nông trường tốt tươi
Hoa nở đỏ một vùng, mặc sức mà rực rỡ
Dòng sông có bao xa, hạnh phúc có bao lâu
Dân du mục đã quen với cuộc sống tự do


Người yêu ở cạnh bên nơi đâu cũng là thiên đường.
Tiếng ca của Kim Tuyết Hiền để ta bừng tỉnh.
Đúng vậy.
Người yêu ở cạnh bên, nơi đâu cũng là thiên đường.
Lại quản Luân Hồi có bao lâu, chỉ cần ta không cô đơn, ta sẽ vẫn cùng các nàng đi đến tận cùng.


Ta đưa tay năm ngón đan lại với tay Kim Tuyết Hiền. Ta ta thì trắng, mà tay nàng thì ngăm nâu, siết chặt lấy. Kim Tuyết Hiền cũng cảm nhận thấy tâm tình của ta, càng siết chặt tay lại hơn.
Tiếng ca vẫn tiếp tục, vang vọng thảo nguyên bao la.
Loài hoa đẹp nhất thảo nguyên, Tát Nhật Lãng thật rực lửa


Luôn mơ tới chân trời khắp nơi là hương hoa
Hỡi người lưu lạc ơi, trong lòng có nàng rồi
Trăm ngàn vạn dặm cũng sẽ ngoái đầu nhìn
Loài hoa đẹp nhất thảo nguyên, Tát Nhật Lãng thật rực rỡ
Sắc đỏ nồng nhiệt tựa như ngọn lửa bập bùng
Hỡi người si tình ơi, trong tim có nàng rồi


Có thứ hạnh phúc gọi là:
ĐỊA CỬU THIÊN TRƯỜNG.