Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 91: Thiên Khí Lượng Không

Bạch Hổ mãi chưa xuất hiện tại Ma Thiên Nhai.
Hồi trước khi còn là Nguyên Thần Cảnh, ta cũng đã cảm thấy nó luôn ở Nam Man Hoang Châu. Mà bây giờ ta đã là Hợp Đạo Cảnh, theo trong những cơn gió thổi tới từ phương nam, ngửi được trong đó mùi vị của nó.


Bạch Hổ vẫn luôn ở trong Nam Man Hoang Châu, nhưng nó hiện tại vậy mà lại lảng tránh nhân loại.
Nhưng mà theo võ giả càng lúc càng tiến vào sâu trong Nam Man Hoang Châu, kiểu gì cũng sẽ đụng độ Bạch Hổ.


Rừng rậm nhiệt đới tại một mảnh lục địa này đúng là bao la bất tận, toàn bộ Nam Man Hoang Châu chính là do Nam Châu Phi, phần dưới 5 độ vĩ bắc và toàn bộ Nam Mỹ ở trước Luân Hồi gộp lại, tạo thành một lục địa hình tam giác khá đều, đáy ở phía bắc, ngăn cách với Thập Vạn Sơn Châu bởi Dãy Hoành Sơn, mà đỉnh ở phía nam, cũng gần sát với Vô Tận Viêm Châu rồi. Chiều dài mỗi cạnh lên đến hơn mười ngàn dặm. So ra, Thập Vạn Sơn Châu lại nhỏ hơn nhiều, tựa như hình chữ nhật gắn vào trên vào đáy hình tam giác.


Mà từ sau khi biết thêm ít thông tin về Luân Hồi từ các cô nương Vương Miện, ta cũng nhận ra Thập Vạn Sơn Châu vốn chính là Bắc Châu Phi, nhưng sa mạc rộng lớn đã hoá thành vô tận núi cao chập chùng. Có được uy năng như vậy, kẻ đứng sau Luân Hồi có lẽ không khác Thượng Đế là mấy. Thật là để lòng người sinh ra tuyệt vọng.


Nhưng tin tốt là ta hiện tại vẫn sống ổn, cũng khá thoải mái.
Chỉ cần không ngừng mạnh lên, rồi đến một lúc nào đó, mọi chân tướng sẽ hiện lên trước mắt thôi.


Mười mấy năm, Mạo Hiểm Giả không ngừng tiến vào khám phá, cũng chưa đi hết được gần nửa Nam Man Hoang Châu. Một phần là e dè Bạch Hổ. Một phần cũng là vì Nam Man Hoang Châu thật sự rất nguy hiểm. Nhưng đừng bao giờ coi thường sức tàn phá của con người đối với tự nhiên. Những nơi Mạo Hiểm Giả đi qua, không đến mức một cọng cỏ cũng không còn, nhưng thiên tài địa bảo, dược liệu quý hiếm, đúng là đều bị vặt gần trụi đấy.


Tuy rằng ta cũng là người yêu thiên nhiên, nhưng Luân Hồi khởi động lại, chúng lại mọc ra lại thôi, cứ phá thoải mái.
Bạch Hổ không xuất hiện, cũng là chuyện tốt.
Bởi vì ta cũng là bận rộn.
Hương Khê Mộng Giới.
Phác Thảo Nga thổi ra ngọn lửa không màu.
Là Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả không sai.


Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả tuy rằng lúc nào cũng là không màu, nhưng uy lực của nó cũng theo tu vi của chủ nhân mà thay đổi. Lấy tu vi của Phác Thảo Nga là không thể nào đem Thiên Tinh Kiếm run chảy, song nàng dung hợp cùng Mộng Linh, ta có thể thông qua đó nâng cao uy năng của Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả, đem Thiên Tinh Kiếm, bao gồm cả mẫu kiếm, tử kiếm và lục châu nung thành một đoàn chất lỏng lấp lánh tựa như kim cương.


Hoàn Mĩ Thiên Tinh cũng chỉ là bán Thiên Khí.
Hơn nữa tuy chứa nhiều thần thông, lại toàn là thần thông cùi bắp, chỉ là một chiêu thức có uy lực khá được mà thôi. Nhưng chiêu cuối Hạo Kiếp Mang Mang lại thật sự lợi hại, cho nên ta cũng học chiêu này, đề phòng sau này cần dùng đến.


Theo Hoàn Mĩ Thiên Tinh bị nung thành chất lỏng, các thần thông trong đó cũng biến mất. Thứ trong tay ta lúc này, là một đám chất lỏng có thể tuỳ ý ta định hình để tạo thành một Thiên Khí phù hợp nhất với ta.
Nhưng chỉ như vậy, thật là lãng phí.
-Lão bà, ngưng được rồi.


Theo Hoàn Mĩ Thiên Tinh đã hoàn toàn hoá thành dạng lỏng lóng lánh, tựa như một quả cầu nước trên tay, ta mới bảo Phác Thảo Nga ngưng lại, cẩn thận dùng Thiên Nhãn quan sát. Đó là vô số Thần Thông Tinh Toà giống nhau đang không ngừng lăn lộn hỗn độn, bất trật tự, trượt lên nhau di động. Thứ này, tựa như một loại thép lỏng linh hồn vậy, gọi là hồn thiết đi. Chất liệu chính của Linh Viêm cũng là một loại thép linh hồn tương tự. Nhưng Thiên Tinh Kiếm chỉ là bán Thiên Khí, vì nó còn thiếu một thứ gọi là Lõi.


-Phù, mệt chết mất.
Nàng lè lưỡi.
-Lão bà vất vả rồi.
Đúng thật là vất vả Phác Thảo Nga, nàng đã thổi lửa liên tục bảy bảy bốn chín ngày rồi, mới đem Hoàn Mĩ Thiên Tinh nung chảy hoàn toàn.
-Không sao, lão công. Có lẽ tiến hành bước tiếp theo được rồi.
-Ừ.
Ta đáp một tiếng.


Ánh mắt trở nên chăm chú.
Tay vung lên, sáu hạt châu tựa kim cương xuất hiện trong không trung.
Là Hạt Giống Tâm Hồn.
Nhìn bằng Thiên Nhãn, vậy mà có bản chất khá giống lõi của Cửu Long Khí, lấp lánh nhiều màu sắc.
Nhưng không phải Hạt Giống Tâm Hồn bình thường.


Mà là Hạt Giống Tâm Hồn thu được từ các cô nương Vương Miện.


Các nàng thế nhưng là người được ký thác ý chí của Thiên Đạo. Cho nên sáu Hạt Giống Tâm Hồn cũng mang theo hơi thở của Thiên Địa. Nếu để biến thành Mộng Linh thì thật có chút lãng phí, dù gì hiện tại ta cũng chưa phát hiện ra Mộng Linh có tác dụng gì nhiều. Cho nên trải qua rất nhiều bàn bạc cùng nghiên cứu, lại có sẵn bán Thiên Khí như Thiên Tinh Kiếm, ta quyết định dùng chúng để đúc Thiên Khí mới, phù hợp cho ta dùng.


Hôm nay Hương Khê Mộng Giới cũng khá là đông vui đấy.


Phác Thảo Nga vẫn luôn ở đây thổi lửa không nói, các lão bà cũng là sắp xếp công việc. Quyền Mẫn Nga đã đi Cửu Thiên Lôi Châu cùng Kim Xán Mỹ xông xáo trên trời. Kim Tuyết Hiền thì vẫn ở Kim Quốc chuyên tâm tu luyện Vô Thượng Đại La Thiên. Từ Du Nhã thì đi Chiến Trường Thương Tuỳ chém giết, dùng máu tươi mài đao của mình thêm sắc bén. Thân Huệ Trinh thì gần đây thấy bản thân không giỏi chiến đấu, đã chuyển sang hướng đi mới, làm Y Sư, cũng rất hợp với chân khí hệ Mộc của nàng, cho nên đang ở Dược Vương Cốc rồi. Còn Thân Trí Mẫn thì lựa chọn ở Ma Thiên Nhai, chém giết cùng dị thú.


Bây giờ ta đã là Hợp Đạo Cảnh, cho dù các lão bà ở đâu, ta cũng đều có thể đón các nàng vào Hương Khê Mộng Giới.
Đây đã là nhà của chúng ta.
Sáu cô nương Vương Miện đương nhiên cũng có mặt.
Còn có Liệt Hoả Thái Hoàng.


Thiên Khí sinh thành, không cho lão xem, đúng là rất lãng phí. Tin chắc qua lần này có thể lại để lão có cảm ngộ, tiến thêm một bước trên con đường luyện khí.
Rèn Thiên Khí, vậy mà lại đơn giản hơn rèn binh khí bình thường nhiều.
Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người.


Ta dùng thần niệm đem sáu Hạt Giống Tâm Hồn liên kết tạo thành một hình ngôi sao sáu cánh, sau đó đem nó nhúng vào trong chất lỏng lóng lánh.
Ánh sáng màu trắng chói loà xuất hiện.
Mọi người ngoại trừ ta, đều không thể tiếp tục nhìn.


Mà dưới Thiên Nhãn, khối chất lỏng tựa như kim tuyến đang không ngừng bị ngôi sao sáu cánh thu hút, sau đó dùng thần niệm của ta không ngừng tràn vào, hình thành từng tinh đạo liên kết nối liền với nhau thành một khối liền mạch. Mà ta cũng cần không ngừng đem thần niệm đem tinh toạ trong hồn thiết sắp xếp ngay ngắn có trật tự. Tựa như chơi xếp hình vậy. Nhưng mà là một trò chơi xếp hình với quy mô khổng lồ.


-Lão bà, ngươi nghỉ ngơi đi.
Ta quay sang nói với Phác Thảo Nga.
-Lão công cố lên.
Nàng cổ vũ ta một tiếng, biến mất tại chỗ, ngủ say rồi.
-Lão công, sẽ mất bao lâu?
Từ Du Nhã lên tiếng hỏi.
-Lấy tốc độ này, chắc là hai năm đi.
Ta tính toán một chút.
-Lại hai năm.


Quyền Mẫn Nga bĩu môi, ý vị ghen tuông rõ ràng.
-Nếu rảnh nàng có thể đến đây cùng ta trò chuyện haha
Ta cười đáp.
-Vậy lão công cố lên, ta bận rộn.
Quyền Mẫn Nga nguýt một cái, sau đó rời đi, cũng không quên cổ vũ.


Sau đó mọi người dần thấy không thú vị. Cũng bởi từ ngoài nhìn vào thì ta đang cầm một quả cầu lấp lánh ánh sáng chơi thôi, không thấy được bên trong.
Mọi người kéo nhau rời đi.


Liệt Hoả Thái Hoàng sau khi nghe ta kể tỉ mỉ quá trình, cũng thật là có cảm ngộ gì đó, rời đi thử nghiệm. Không hổ là chuyên gia luyện khí, khác hẳn đám gà mờ kia.
Chỉ có Phác Thảo Nga vẫn nửa bước không rời, dùng Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả duy trì hồn thiết ở trạng thái lỏng.


Có nàng làm bạn, cũng không buồn tẻ.
#
Hai năm rất nhanh qua đi.
Năng lực của Hợp Đạo Cảnh đúng là khó lường, linh hồn cường đại đến không tưởng để ta rất nhanh hoàn thành trò chơi xếp hình khổng lồ này, nhưng cũng mất tận hai năm.


Mà việc sắp xếp, cũng quyết định hình dạng Thiên Khí sau này.
Đúc Thiên Khí này.
Chính là để phát huy ra uy lực lớn nhất của Nhất Trảm Đoạn.
Nhớ tới đường cắt hoàn mĩ như dùng thước kẻ của Nhất Trảm Đoạn.
Vậy thì lấy hình dạng là một cây thước đi.


Cũng không phải là loại thước có cán cầm như thằng trẻ trâu họ Tiêu nào đó hay dùng.
Chính là loại tương tự như thước kẻ học sinh hay thợ mộc dùng ấy.
Thước dài đúng một thước, hình chữ nhật.


Một thước ở Cửu Châu là tương đương một mét, cũng không phải đơn vị đo cổ đại.
Rộng bốn phân, dày nửa phân.
Lưỡi thước bốn bề đều được vát nhọn, nhìn khá tù, không có vẻ gì là sắc bén.


Thân thước tựa như kim cương, trong suốt phản xạ ánh sáng nhiều màu rực rỡ, vô cùng xinh đẹp. Ở một đầu, cách đầu thước hai mươi phân là một ngôi sao sáu cánh đang không ngừng xoay tròn. Phần này, coi như là chuôi thước đi.
Ta cầm lấy, rất vừa tay.
Ồ.


Cầm thước trong tay, ta nhìn không gian xung quanh cũng có thay đổi thật lớn.


Cái cây ở xa cách ta đúng một ngàn hai mươi ba thước, không cần đo, chỉ nhìn qua một cái cũng biết nó cao ba mươi hai thước bốn mươi sáu phân mười một ly. Thậm chí muốn chính xác hơn nữa cũng được luôn. Chỉ cần chăm chú nhìn, ta nghĩ đo chính xác đến từng nanomet cũng được.


Thước này đo được khoảng cách.
Đồng Hồ Cát Nhỏ đo được thời gian.
Nhưng tính vận tốc để làm quái gì chứ.
Mà thôi không sao.
Chỉ là tác dụng phụ thêm vào.
Tác dụng chính thì vẫn rất tuyệt.
Ta rời khỏi Hương Khê Mộng Giới, xuất hiện bên ngoài Đại Mộng Vô Nhai.


Thần niệm từ bản thân linh hồn ta ào ạt như nước lũ không ngừng cuốn vào trong Thiên Khí, cho đến khi cạn kiệt, vẫn chưa đem cây thước này lấp đầy. Ta cũng không ngừng lại, rút ra thần niệm từ Hương Khê Mộng Giới, không ngừng quán vào Thiên Khí. Cho đến khi lượng thần niệm đạt đến mức độ gấp ba lần ban đầu, mới đem Thiên Khí lấp đầy.


Nhất Trảm Đoạn.
Một đường kẻ dài cả trăm dặm xuất hiện giữa không gian, sau đó phình to thành một cái khe lớn.
Hơi thở của thế giới hiện thực tràn vào.
Bên kia khe hở là Cửu Châu.
Cũng không biết là nơi nào.


Khe hở phình to đến một giới hạn, sau đó dần dần được cả hai thế giới hiện thực và mộng ảo chữa trị, từ từ khép lại.
Nhất Trảm Đoạn không hổ là Nhất Trảm Đoạn.
Dùng chân khí làm năng lượng, có thể chém hết thế gian vạn vật.


Dùng thần niệm làm năng lượng, có thể chém tan mọi hư ảo.
Vô cùng cường đại.
Mà một chém vừa rồi, cũng không phải là giới hạn của Nhất Trảm Đoạn, mà là giới hạn của Thiên Khí.
Ta đã rất hài lòng.


Uy lực mạnh hơn một chiêu ở lần Luân Hồi trước chém lên Bạch Hổ không chỉ một bậc.


Dùng trữ lượng thần niệm ta dùng tạo thành Hương Khê Mộng Giới, một hơi mười mấy nhát cũng được. Nhưng mà cũng sẽ đem Hương Khê Mộng Giới rút cạn, sẽ dẫn đến tan vỡ. Nhưng mà nghĩ kĩ, không biết Thiên Hạ này ngoài Luân Hồi Bàn, không biết có thứ gì chịu được một nhát Nhất Trảm Đoạn như vừa rồi không, đừng nói đến mười nhát rồi.


Nếu có thể đo được khoảng cách, vậy cây thước này gọi Lượng Không đi. Lượng là đo, Không trong không gian. Tên Thiên Khí đều là hai chữ cả mà.


Ta nắm chặt Lượng Không trong tay, cảm giác càng thêm thân thuộc với Đại Mộng Vô Nhai. Ý niệm vừa động, khe hở càng khép lại nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã đóng kín lại. Thiên Khí có thể mượn sức mạnh của Thiên Địa không sai, nhưng không phải cái gì cũng mượn được. Tựa như Linh Viêm chỉ mượn được Hoả, Thần Uyên chỉ mượn được Phong. Mà Lượng Không, thì có thể mượn được uy năng của Mộng, cũng tức là Đại Mộng Vô Nhai.


Để cho ta ở trong Đại Mộng Vô Nhai càng thêm thoải mái, hoạt động cũng thuận tiện hơn.
Hương Khê Mộng Giới di động, tốc độ nhanh hơn trước kia rất nhiều.


Chỉ là Đại Mộng Thần Thông cũng chỉ là thần thông bình thường, lại tìm kiếm cơ duyên nâng câp nó, vậy thì càng thêm hoàn hảo. Hợp Đạo Thần Thông như Cửu Long Khí hay Nhất Trảm Đoạn đều chỉ có thể được truyền lại, lấy năng lực hiện tại của ta cũng không sao chép được. Có thể là lấy năng lực hiện tại của ta không đủ. Nhưng ta cũng vừa mới đột phá Hợp Đạo Cảnh, cũng chưa cần suy nghĩ quá xa xôi.


Ta trở lại Hương Khê Mộng Giới.
-Lão công, Thiên Khí thành rồi? Mau cho ta xem.
Các lão bà đã có mặt, ríu ra ríu rít.
-Đây, các lão bà, nó gọi là Lượng Không.
Ta đem thước mang ra cho các lão bà xem.
-Một cây thước? Nhìn đẹp thôi, không có gì đặc biệt cả.


Kim Xán Mỹ cầm Lượng Không trong tay nhận xét.
-Ai ui.


Phác Thảo Nga la lên, bị Kim Xán Mỹ dùng Lượng Không tét một cái vào mông. Không thể không nói Kim Xán Mỹ rất biết chọn người, mông của Phác Thảo Nga là đẹp nhất trong các lão bà đấy, vừa tròn vừa mẩy, đánh vào kêu rất vang. Đáng tiếc Kim Xán Mỹ chọc nhầm đối tượng rồi.


-Thất muội, ngươi muốn chết?
Phác Thảo Nga trợn mắt, xách Linh Viêm ra.
-Đại tỷ, ta muốn thử độ cứng của Lượng Không thôi mà.
Dùng mông thử độ cứng của Thiên Khí?
Ý hay nha.
Sau này dùng Thiên Khí tét mông các lão bà, có vẻ như sẽ rất là sảng khoái đấy.


-Vậy sao? Để tỷ giúp ngươi.
Phác Thảo Nga cười một cái rất là nguy hiểm, vung Linh Viêm chém tới.
KENGGG
Kim Xán Mỹ vội vàng giơ Lượng Không lên đỡ.
Âm thanh chát chúa vang lên điếc tai, để các lão bà khác lập tức ôm lấy đầu, hơi choáng váng.


Lượng Không đúng là Thiên Khí không sai rồi, bị Linh Viêm chém lên, một vết xước cũng không có, hoàn toàn cân tài cân sức. Nhưng mà tu vi Kim Xán Mỹ hiện tại kém xa Phác Thảo Nga, bị đánh bay lùi lại, cũng không bị thương gì.
-Không hổ là Thiên Khí.


Phác Thảo Nga nhìn thấy, không nhịn được khen ngợi. Từ khi có Linh Viêm, không biết đã có bao nhiêu binh khí bị nàng chẻ đôi để thử uy lực của Linh Viêm. Nàng đương nhiên biết Linh Viêm có bao nhiêu sắc bén.
-Lão bà, đưa ta mượn một chút.
Ta đưa tay hướng Kim Xán Mỹ, nàng ngoan ngoãn giao lại Lượng Không.


-Lão công muốn làm gì?
Từ Du Nhã hỏi.
-Ta muốn xem thử có thể chém được Luân Hồi Châu không?
Vừa nghe đến ba chữ Luân Hồi Châu, các lão bà lập tức nghiêm nghị, giữ im lặng.
Ta cầm Lượng Không.
Tập trung tinh thần.
Dần dần cảm nhận được Luân Hồi Châu đang bao vây lấy ta.


Lượng Không đâm xuyên qua.
Không chạm vào được.
Cũng biết Luân Hồi Bàn hay Luân Hồi Châu không đơn giản, nhưng mà không ngờ tới mức này.
-Hừ, không được. Xem ra phải thử cách khác.
-Lão công, ngươi đừng nóng vội.
Thân Huệ Trinh an ủi.


-Muốn vội cũng không được. Ta cũng chỉ mới đột phá Hợp Đạo Cảnh mà thôi. Hơn nữa sau Hợp Đạo Cảnh là cảnh giới gì, ta cũng không biết. Nhưng mà không sao, nếu không có đường, thì tự mở đường thôi. Ngược lại là các nàng, tình hình tu luyện thế nào rồi?
Ta hướng các lão bà hỏi.


Phác Thảo Nga đã là Nguyên Thần Cảnh, không có gì cần hỏi nhiều. Thậm chí con đường Hợp Đạo Cảnh cũng sáng rõ, chỉ cần tu luyện mà thôi.
-Ta vẫn đang chú ý động tĩnh của các đoàn Mạo Hiểm Giả đi Nam Man Hoang Châu. Không biết có thể tìm được truyền thừa của Chiến Đế Si Vưu không.


Thân Trí Mẫn nói.


Mười ngàn năm trước Chiến Đế Si Vưu thế nhưng là dẫn theo Dị Thú Quân Đoàn Nam từ Man Hoang Châu đánh xuyên qua Thập Vạn Sơn Châu, cuối cùng dưới sự hợp công của Viêm Đế và Hoàng Đế, vẫn lạc tại Bất Kiến Thiên. Hắn là xuất thân từ Nam Man Hoang Châu đấy. Khả năng cao Nam Man Hoang Châu có truyền thừa của hắn.


Chân Lý Chi Thư không tra được.
Chỉ đành dùng cách rải người đi tìm.
Cũng may Thiên Địa Thanh Lâu có ghi chép lại công pháp của hắn.
Nghịch Thiên Chiến Đạo.
Thân Trí Mẫn rất là yêu thích.
Nàng cũng thuộc dạng hung hăng hiếu chiến đấy.


Nhưng nàng cũng không dùng đao giống Chiến Đế Si Vưu, mà lại dùng côn, càng thêm bạo lực máu tanh.
-Ta cũng đã xong việc cơ bản, sắp tới có thể phân thân giúp các nàng quản lý sự vụ, có thể đẩy mạnh tìm kiếm truyền thừa của Chiến Đế Si Vưu tại Nam Man Hoang Châu.


-Lão công, có khi Nhất Tuyến Thiên và Vạn Linh Mộ là truyền thừa của Chiến Đế Si Vưu cũng nên?
-Không giống lắm.
Nói mới nhớ.
Vĩnh Hằng Đại Chúa Tể
Không biết là thuộc về cấp độ sức mạnh nào?
Cửu giai hay là thập giai đây.


Dù sao uy lực nguyên bản của Nhất Trảm Đoạn thế nhưng mà có thể đem cả một tinh cầu chẻ đôi, mạnh đến không tưởng tượng nổi.
-Ta vẫn đang mài đao thôi.
Từ Du Nhã nói.


Có sư phụ tốt chính là sảng khoái, không cần lo nghĩ quá nhiều. Mà nàng, cũng hợp với đao. Uy danh của Kim Long Đại Đao ở Chiến Trường Thương Tuỳ vô cùng vang dội đấy. Nàng thế nhưng là thuộc bảng năm nhân vật tất sát của Ma Giáo rồi.
-Nàng đã dùng quen Kim Long Khí chưa?


-Rồi lão công. Đúng là rất tiện lợi.


Ta đã tách ra bảy loại long khí giao cho các lão bà, tương ứng với thuộc tính của các nàng, chỉ giữ lại Bạch Long Khí và Hắc Long Khí. Bởi vì có Mộng Linh, cho nên ta lúc nào cũng có thể mượn lại long khí từ các lão bà để dùng, không ảnh hưởng gì đến uy lực của Cửu Long Phong Tuyệt cả. Có Cửu Long Khí gia thân, các nàng cũng tu luyện nhanh hơn nhiều, lại thêm một con át chủ bài bảo mạng.


-Ta vẫn đang trau dồi kiến thức. Lão công, ta không thích luyện đan, chỉ làm Y Sư thôi có sao không?
Thân Huệ Trinh vẫn đang ở Dược Vương Cốc đọc sách, cùng với các cô nương Tinh Túc Tứ Tỷ Muội.


-Y Đạo cũng là một đại đạo, lại bao trùm Đan Đạo. Không luyện đan cũng không sao đâu. Nhưng vấn đề tiến giai Nguyên Thần Cảnh của nàng, rất đau đầu nha.
-Không sao lão công, ta chậm một chút cũng được.
Thân Huệ Trinh cười đáp.
-Chúng ta vẫn đang tu luyện như cũ thôi. Cũng đang tiến bộ.


Cặp đôi Phong Lôi tỷ muội, Quyền Mẫn Nga và Kim Xán Mỹ dạo này vẫn tung tăng ở Cửu Thiên Lôi Châu, rất là vui vẻ. Các nàng đều có sư phụ tốt, trước mắt không lo vấn đề tu luyện.
-Ta cũng sơ bộ nắm giữ được Vô Thượng Đại La Thiên rồi. Không có gì đáng ngại cả.


Kim Tuyết Hiền tuy không có sư phụ, nhưng Vô Thượng Đại La Thiên rất là cao cấp, rất mạnh mẽ. Đủ để nàng tu luyện lâu dài.
-Mọi chuyện vậy cũng là ổn rồi. Tiếp theo để lão công lo đi.
-Ừm. X7
Bảy lão bà cùng cười lên hiền hoà.
Một nhà yên ấm.
Tràn ngập tiếng cười.


Đời được vậy còn mong cầu gì hơn chứ?