Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 94: Chân ái của A Phi

-A Phi, ngươi có người trong lòng không?
Ta hỏi A Phi, sắc mặt rất nghiêm túc.
-Ngươi hỏi để làm gì?


A Phi nghi ngờ hỏi. Hắn năm nay cũng đã mười tám, thân hình cao lớn, đứng trước ta cao hơn hẳn một cái đầu, khuôn mặt cũng tính là soái khí. Tuy là cao gần thước chín, nhưng nói chuyện với ta, hắn vẫn là phải hơi ngẩng đầu đấy. Vì ta biết bay, còn hắn, mới chỉ tam giai mà thôi.


-Vì ta chuẩn bị đi liệp diễm. Sợ trúng phải người thương của ngươi.
Ta nói thật.
-Vậy ngươi săn được bao nhiêu rồi?
-Mới có năm mươi tám người mà thôi.
-Moẹ, săn được năm mươi tám người rồi ngươi mới hỏi ta?
A Phi trợn mắt.


-Ngươi không nói thì thôi vậy. Sau này đừng trách ta là được.
Ta nhún vai.
-Được rồi, ta nói. Ta thích Trâm Anh.
A Phi nói.
-Ngươi điên rồi.
Đến lượt ta trợn mắt.
-Ta đùa thôi, thật ra ta thích Kiều Ân.
A Phi khai thật.
-À, chúc ngươi may mắn.
Ta quay đầu đi.


-Khoan khoan, ngươi không định giúp ta cua nàng sao?
-Đương nhiên không. Ngươi và nàng đều là bằng hữu của ta, ta mới không giúp ngươi cua nàng đâu. Ngươi tự lo đi. Nhưng ta ủng hộ ngươi. Cố lên.


Ta nào biết cua gái, chỉ biết chơi thủ đoạn thôi. Sao mà giúp A Phi cua Đông Phương Kiều Ân được. Mà cũng may mắn A Phi nhìn trúng Đông Phương Kiều Ân, nếu như trúng Hàm Ân Tĩnh, vậy ta cũng khó xử.
Nghĩ lại cũng đúng, gần đây A Phi thường xuyên đi Đông Phương Thành lắm.


Có Thiên Địa Thanh Lâu, đi lại cũng tiện.
-Khoan đi, ngươi dù gì cũng lăn lộn tình trường nhiều năm, ngươi nghĩ cách giúp ta đi.
A Phi chặn đường đi của ta, cầu xin.
Tròng mắt ta xoay chuyển một cái.
-Ta có cách, đảm bảo nàng đổ ngươi.
Ta cười một cái thật tươi.
-Thật? Cách gì?


A Phi vui vẻ ra mặt.
-Đưa lá thư này cho Đông Phương Kiều Ân. Nhớ, phải để nàng mở ra trước mặt ngươi mới được.
Ta lấy ra giấy, viết mấy chữ, bỏ vào bì thư, đưa cho A Phi.
-Thật sự? Ngươi không lừa ta?
-Ngươi không tin ta? Nghĩ xem, ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?
-Hình như chưa.
A Phi do dự.


-Được, tin ngươi lần này. Nhưng ngươi phải đi cùng ta.
-Được.
Ta cùng A Phi xuyên qua Thiên Địa Thanh Lâu tới Đông Phương Thành.
Chỉ trong nháy mắt.


Đối với động tĩnh của Đông Phương Kiều Ân, A Phi đã nghiên cứu kĩ càng, dễ dàng tìm được nàng. Mà ta thì ở một bên, dùng Đại Mộng Vô Nhai ẩn thân, xem trò vui, còn gọi thêm các lão bà, Vương Miện và cả Thiếu Nữ Thời Đại.
-A Phi, có công chuyện gì sao?


Đông Phương Kiều Ân rời khỏi phòng của nàng, hình như đang tu luyện. Đông Phương Kiều Ân đã mười tám tuổi, xinh đẹp động lòng người. Nàng mang cổ trang thật sự rất hợp, một thân váy áo đỏ thẫm, vô cùng nổi bật.


Bây giờ cũng đã gần nửa đêm, trăng tròn vành vạnh trên cao, thật là một thời điểm thích hợp để tỏ tình.
-Tới luôn đi.
Tiếng ta vang lên bên tai A Phi.
A Phi hít một hơi thật sâu, ổn định tâm tình, móc từ trong lồng ngực ra lá thư ta đưa cho hắn.
-Có thư đưa cho ngươi.


A Phi giơ thư tới trước mặt Đông Phương Kiều Ân.
Nàng cầm lấy mở ra xem.
Bảy lão bà, sáu cô nương Vương Miện và chín người Thiếu Nữ Thời Đại, tổng cộng hai mươi hai người, cũng chen chúc phía sau lưng Đông Phương Kiều Ân dòm qua, xem thử ta viết gì trong thư.


Ánh trăng rất sáng, dễ dàng nhìn thấy bốn chữ trên thư.
TA MUỐN NGỦ NGƯƠI
Các nàng lập tức ôm bụng cười.
-Lão công, ngươi thật lợi hại.
Phác Thảo Nga cười lớn, hướng ta giơ ngón cái.
-Đừng rộn, xem đi kìa.


Ta hất hàm về phía Đông Phương Kiều Ân và A Phi. Có vậy các nàng mới bình tĩnh lại, chăm chú xem.
-Thư là ngươi viết?
Ánh mắt của Đông Phương Kiều Ân híp lại thành một đường cong, chất vấn A Phi. Đương nhiên ta đã dặn hắn không được khai ra.
-Là, là ta viết.
A Phi cắn răng thừa nhận.


-Ừm, ngươi theo ta.
Đông Phương Kiều Ân vậy mà dẫn A Phi vào khuê phòng của nàng.
Chuyện sau đó, không tiện miêu tả.
Nhưng A Phi vậy mà lại là một cái xử nam bốn kiếp, mọi chuyện đều để Đông Phương Kiều Ân dẫn dắt.
-Lão công, ngươi quá lợi hại.


Phác Thảo Nga nhìn ta bằng ánh mắt sùng bái.
Các cô nương còn lại cũng nhìn ta bằng ánh mắt tương tự.
Một lá thư, để A Phi cua đổ Đông Phương Kiều Ân.
Nguyệt Lão, cũng chỉ đến thế là cùng.
-Hắc, đó là đương nhiên.
Ta cũng không ngờ mình lại lợi hại như vậy đấy.


Chẳng lẽ từ nay ta nên lấy hiệu là Tình Thánh.
Phải biết, ở Cửu Châu, bát giai là gọi chung. Phong hiệu có thể là Đế, Tổ và Thánh. Tựa như Viêm Đế, Phật Tổ và Thánh Thú, đều chính là bát giai.
Trong phòng mây tan vũ tạnh.
-Ngươi ngủ đi, ta đi tẩy rửa chút.


Đông Phương Kiều Ân hôn nhẹ lên má A Phi một cái, dỗ hắn đi ngủ. Còn nàng khoác lên trường bào màu đi, đi ra khỏi phòng.
Ánh trăng vàng óng chiếu rọi lên người nàng.
Xinh đẹp lại lộng lẫy.
Khí chất cũng từ một thiếu nữ biến thành một thiếu phụ, thành thục rất nhiều.


-Ngươi xem đủ chưa? Còn không ra đây.
Nàng nói với hư không.
-Ngươi vậy mà cũng ưa thích A Phi.
Ta xuất hiện, cười nói.
-Hắn chân thành, nhiệt tình, đối với ta đầy chân ái, ta sao lại không ưa thích hắn chứ. Cũng chắc chắn sẽ chung thuỷ, không giống như ai đó.
Đông Phương Kiều Ân liếc xéo ta.


Ta nhún vai, không phản bác.
-Nhưng người cũng không yêu hắn.
-Là ta chưa yêu hắn. Với lại, ngươi từng nghe nói?
-Nói gì?
Đông Phương Kiều Ân không trả lời ta, mà ngẩng đầu nhìn mặt trăng.
-Người nào bên ta ở tận cùng của thời gian, mới là người mà ta yêu nhất.


Chín cô nương Thiếu Nữ Thời Đại nghe thấy, thân hình chấn động một cái.
Ta im lặng nghiền ngẫm, thấy cũng đúng đúng.
Ta cũng theo nàng ngắm trăng.
Trăng thật đẹp.
Nó hình như không bị ảnh hưởng bởi Luân Hồi.
Nhưng không có khói bụi, nên trăng càng thêm rực rỡ và lung linh.


-Nhờ ngươi một chuyện.
Đông Phương Kiều Ân mở miệng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
-Chuyện gì?
-Ngươi có cách gì đặt cấm chế, để A Phi không ngoại tình được không?
-À, để ta nghĩ xem. Trong Thiên Địa Thanh Lâu hình như có.
-Đa tạ.


Từng đạo thân ảnh xinh đẹp xuất hiện từ hư không, cũng không phải là như xuất hiện từ trong mộng ảo, mà các nàng thật sự bước ra từ mộng ảo đấy.
-Hihi Kiều Ân, chúc mừng ngươi tìm được chân ái.
Thân Huệ Trinh đối với Đông Phương Kiều Ân khá là quen thuộc.
-Các ngươi, thấy hết?


Đông Phương Kiều Ân đỏ mặt rồi, nàng không ngờ có nhiều người như vậy xem cảnh ân ái của nàng và A Phi. Nàng quay sang trừng ta. Đáng tiếc hiện trường ngoại trừ nàng còn có tới hia mươi hai nữ nhân. Đông Phương Kiều Ân lập tức bị vây kín bức cung tra khảo, mặt trở nên đỏ chót vì xấu hổ.


Mấy ngày sau.
-Ngươi định làm gì ta?
A Phi bị trói chặt nằm trên giường, chỉ mang mỗi một cái qυầи ɭót, ánh mắt sợ hãi nhìn ta.
-Hehe sẽ không đau đâu, ta đảm bảo.
Ta cười lớn.
-Ngươi đừng qua đây. Nếu không, nếu không ta sẽ la lên đó
A Phi nhìn thấy ta cười, cũng cảm thấy sợ hãi.


-La đi. Dù ngươi có la đến khản cả cổ, cũng không có ai tới cứu ngươi đâu. Hehe
Két.
Đông Phương Kiều Ân đứng ngoài nghe lén, nhịn không được đẩy cửa đi vào.
-Lão bà, mau cứu ta.
-Không sao đâu lão công, là ta nhờ A Hùng đặt một cái khoá chung thuỷ vào người ngươi.


Vậy mà đã gọi nhau lão công, lão bà rồi. Cặp đôi này tiến triển cũng thật nhanh.
Đông Phương Kiều Ân trấn an A Phi.
-Khoá chung thuỷ? Là gì? Để làm gì?
-Để ngăn ngươi ngoại tình. Sao? Không muốn?
Ánh mắt Đông Phương Kiều Ân híp lại.
-Không có.


A Phi vậy mà không chần chờ đáp lại. Cũng đủ thấy hắn thật là chân tình với Đông Phương Kiều Ân.
-Vậy ta bắt đầu đây.


Trong Thiên Địa Thanh Lâu cũng có bí pháp liên quan đến tạo khoá chung thuỷ. Ta đổi ra nghiên cứu, lại kết hợp với Phục Ma Pháp và Nội Đan Đỉnh thần thông, thậm chí cả Cửu Đỉnh Phong Thiên, đã tạo ra một bí pháp, tạm đặt tên là Chân Tình Toả đi. Về cơ bản vẫn là Nội Đan Đỉnh mà thôi, chỉ là biến tấu đi đôi chút.


Nội Đan Đỉnh quán vào đan điền A Phi.
Trong đỉnh không chỉ chứ chân khí của ta, mà còn cả thần niệm và cả Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả. Ta cũng quán đỉnh vào đan điền Đông Phương Kiều Ân. Như vậy mới có tác dụng.
Đương nhiên, không cần cởi quần áo của nàng.


-Vậy ngươi lột đồ ta, trói ta lại làm gì?
Đông Phương Kiều Ân cởi trói cho A Phi, hắn lại trợn mắt trừng ta.
-Ta thích.
Ta há lại sợ hắn, trợn mắt trừng lại.
A Phi thật ra rất là đáng yêu đấy, trêu chọc hắn rất vui.


-Chân Tình Toả của cả hai ăn khớp với nhau, ta cũng thêm vào Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả, các ngươi ân ái, cũng vui vẻ hơn. Nếu mà nếu các ngươi ngoại tình, Chân Tình Toả sẽ lập tức nổ tung. ßú❤ ɭϊếʍƈ hay khẩu giao cũng không được. Nhớ lấy.
-Ta biết rồi. X2
Cả hai cùng đáp.


-Còn nữa, chỉ khi cả hai các ngươi cùng đồng ý, ta mới cởi bỏ Chân Tình Toả.
-Chúng ta hiểu.
-Các ngươi có định tổ chức hôn lễ không?
-Có, chắc chắn có.
A Phi hào hứng.
Mọi chuyện cứ như vậy vui sướng quyết định rồi.
Đáng tiếc phụ thân của Đông Phương Kiều Ân không thể có mặt.


Mà nàng cũng gần như quên mất có một người phụ thân gọi là Đông Phương Bất Bại rồi. Khác với Thập Vạn Sơn Châu và Đông Nam Thiển Hải một mảnh yên bình, cả võ lâm yên ổn cùng nhau hướng về Nam Man Hoang Châu phát triển, Đông Thắng Thần Châu mười bốn năm nay rất là loạn.


Mà bây giờ là thời điểm các Luân Hồi Giả trưởng thành, đảm bảo sẽ càng loạn hơn.
Nhưng mà ta cũng chưa có ý định nhúng tay vào Đông Thắng Thần Châu sâu thêm.