Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 99: Nghịch Thiên Chiến Đạo

Ta cùng Mộng Tiên Cô và năm cô nương Siêu Việt Mộng một đường tiến lên.
Ngày đi đêm nghỉ.
Cũng rất vui sướng.
Qua ba ngày, đã đến mục tiêu.


Từ phía xa đã thấy một cái cây to rợp trời, cao có khi đến cả ngàn thước, tựa như núi, vô cùng hùng vĩ. Thực vật ở Nam Man Hoang Châu đúng là rất cao lớn, nhưng mà cái cây này phát triển đến mức này, thật đúng là một kỳ tích. Cũng bởi Nam Man Hoang Châu thường xuyên bị bao phủ bởi mây mù, lại thêm cây lớn rợp trời, từ xa đúng là khó phát hiện ra cái cây hùng vĩ như thế này.


Ta dùng Thiên Nhãn nhìn xem.
Trong thân cây có vô số dòng năng lượng đang không ngừng lưu chuyển, từ gốc cây không ngừng truyền lên trên, nuôi dưỡng thân cây khổng lồ. Cũng chỉ có lực lượng siêu phàm như linh khí, mới có thể hình thành nên thứ phi thường như cái cây này được.


Nơi này ở sâu trong Nam Man Hoang Châu, cho nên lần Luân Hồi trước các Mạo Hiểm Giả cũng chưa từng đến được đây, không biết được sự tồn tại của cái cây này.
-Các ngươi ở đây chờ ta, thấy không ổn thì lập tức chạy đi.


Mọi thông tin Mộng Tiên Cô đã báo cáo hết cho ta, nơi này đã không cần các nàng.
-Vâng. X6
Sáu mĩ nhân cùng lên tiếng đáp.
Sau đó ta liền một mình tiến đến cái cây lớn.
Theo tin tình báo, tìm thấy một cái hốc cây.


Cái cây này không chỉ to lớn, mà bên trong nó còn hình thành một không gian khác. Cũng không phải tự nhiên nó thế, mà bị người mở ra.


Mấy ngày trước một đoàn Mạo Hiểm Giả đi được vào nơi này, chỉ còn một người sống sót trở về. Mà hắn có thể sống sót, là được một con Thần Thú đang trấn giữ nơi này tha cho. Mục đích không cần nói cũng biết, là để có càng nhiều người hơn tới nơi này. Theo lời hắn kể, con Thần Thú đó đang trấn giữ một cái ngai đá. Suy luận một chút, nơi này hẳn có liên quan đến Chiến Đế Si Vưu không sai.


Ta suy tính một hồi, cuối cùng bước vào hốc cây.
-Ừ.
Ta hừ khẽ một tiếng, vậy mà bị cản trở.
Là có cường giả Hợp Đạo Cảnh nào đó thiết lập phong ấn tại nơi này.
Nhìn kỹ, có vô số sợi xích tạo thành kén tằm vây lấy không gian bên trong. Giống y hệt Cửu Long Phong Tuyệt.


Nếu đã là Cửu Long Phong Tuyệt, vậy liền dễ dàng.
Lượng Không xuất.
Tựa như một con dao cắt ngang màng bao bóng, đem phong ấn phá ra một kẽ hở, để ta đẩy ra tiến vào bên trong, cũng không hề đem phong ấn phá hư.
Không gian bên trong rất rộng rãi, lớn hơn cái cây rất nhiều lần.
Bên trong có rất nhiều thú.


Dị thú
Linh thú
Thần Thú, lại chỉ có một con.
Màu trắng, nhưng không phải là Bạch Hổ.
Đầu dê, sừng rồng, vuốt hổ.
Nếu không nhầm, thì là Bạch Trạch.
-Nhân loại, gan ngươi cũng lớn, bước vào đây mà không hề sợ hãi gì.


Bạch Trạch lên tiếng, cũng không phải là mở miệng nói chuyện, mà là dùng thần niệm giao lưu. Nó là Thần Thú, tương đương với thất giai Nguyên Thần Cảnh rồi. Quả nhiên phía sau lưng nó là một cái ngai bằng đá.
-Ta gan lớn, lại không lớn bằng ngươi được.


Ta cười một cái, khí thể Hợp Đạo Cảnh thả ra. Nơi này là không gian phong bế, chắc sẽ không hấp dẫn sự chú ý của Bạch Hổ. Mà cho dù nó có đến, ta cũng không sợ cùng nó đánh một trận.
-Hơi thở bát giai? Hoan nghênh Tôn Giả đại giá quang lâm.


Giọng nói Bạch Trạch bỗng trở nên hèn mọn, trở mặt cũng thật nhanh.
-Nơi này có truyền thừa của Chiến Đế Si Vưu không?
-Có, đương nhiên có. Nhưng mà Tôn Giả đã là Hợp Đạo Cảnh, còn cần truyền thừa của chiến đế làm gì?
-Cho người khác, không được sao?


-Được được, tất nhiên là được.
Bạch Trạch dẫn ta đến bên ngai đá, bên trên có đặt một chuôi đao gãy, toả ra hơi thở không tầm thường. Chuôi đao làm từ xương, lưỡi đao gãy thì như pha lê màu cam, bên trong có lõi như xương sống.
-Đây là?
Ta nghi hoặc.


-Tôn Giả, đây là bội đao của Chiến Đế Si Vưu, gọi là Hổ Phách. Năm đó Hổ Phách bị Thiên Khí chặt gãy, nhưng cũng là bán Thiên Khí. Bên trong có chưa truyền thừa của Chiến Đế.
-Vậy sao nó lại ở nơi này?


-Là Hiên Viên Hoàng Đế đem chuôi đao này tới nơi này, cũng phong ấn chúng ta vào trong đây, nói là đợi người có duyên.
-Ồ, vậy là ngươi đã sống hơn vạn năm rồi. Các ngươi ở trong này không chết đói sao?


-Là phong ấn của Hiên Viên Hoàng Đế khiến ta luôn ngủ say, chỉ khi có người tiến vào mới tỉnh dậy, giảm bớt tiêu hao tuổi thọ. Hơn nữa nơi này là bên trong Dung Mộc, linh khí rất dồi dào, để chúng ta có thể sống sót.
-Hoá ra là vậy. Vậy ta lấy đi Hổ Phách không có vấn đề gì chứ?


-Sao lại có vấn đề, Tôn Giả lấy nó đi, ta đội ơn Tôn Giả ngàn vạn lần.
Lời này cũng không phải là nịnh nọt, mà là thật lòng đấy.


Đám thú này, vì một cái truyền thừa, bị vây ở trong không gian chật hẹp này vạn năm, đúng là đủ bi ai. Ta cũng giống chúng, chỉ là cái lồng giam hãm ta rộng lớn hơn thôi.


-Được rồi. Ngươi có lòng, vậy ta nhắc nhở ngươi một câu. Ở phía bắc Nam Man Hoang Châu có một cứ điểm gọi là Ma Thiên Nhai, dừng đến đó là được. Nhân loại đã bắt đầu khai phá Nam Man Hoang Châu, nhưng lấy năng lực Thần Thú của ngươi, ắt hẳn sinh tồn không có vấn đề gì.
-Đa tạ Tôn Giả.


Bạch Trạch tạ ơn, ánh mắt nhìn ta đi về phía ngai đá tràn đầy khao khát nóng chảy. Đó là khao khát đối với tự do.
Ta cầm lấy Hổ Phách.
Thật nặng.
Xem ra không phải là người được chọn, thì không nhấc nó lên được.
Vậy thế nào là người được chọn?
Bạch Trạch cũng không biết.


Cũng may ta không phải là người thường, mà là cường giả Hợp Đạo Cảnh.
-Hừ.


Ta hừ khẽ một tiếng, đem Hổ Phách cầm lên. Cảm giác vẫn là rất nặng nề, tựa như cầm một quả núi khổng lồ trên tay. Chỉ tiếc Hổ Phách vẫn là bán Thiên Khí, cho nên mới bị Hiên Viên Hoàng Đế chém gãy. Nhưng cho dù là bán Thiên Khí, cũng không dễ dàng bị huỷ hoại như vậy. Đem Hổ Phách đi Bất Kiến Thiên, chắc hẳn có thể thu lấy những mảnh vỡ của nó.


Chuôi Hổ Phách toả sáng.
Chiến ý liên miên bất tuyệt tràn vào người ta, như muốn đem ta nhấn chìm.
Vĩnh vô bất chiến
Chiến vô bất thắng
Chính là Chiến Đế Si Vưu.
Chiến ý thật là bá đạo.


Nhưng chỉ là ý niệm mà thôi. Cho dù đích thân Chiến Đế Si Vưu tới, ta còn chưa sợ, một đạo thần niệm sao lại có thể làm khó ta, dễ dàng bị ta trấn áp, đánh tan.
Bên trong Hổ Phách quả nhiên có truyền thừa của Si Vưu.
Nghịch Thiên Chiến Đạo
Là một Hợp Đạo Thần Thông.
Hoàn chỉnh.


Năm đó Viêm Hoàng Nhị Đế thế nhưng là có được hai thanh Thiên Khí là Linh Viêm và Thần Uyên, mà Chiến Đế Si Vưu chỉ có Hổ Phách là bán Thiên Khí. Chiến Đế Si Vưu có thể khiến Viêm Hoàng Nhị Đế liên thủ, chắc hẳn là dựa vào Hợp Đạo Thần Thông hoàn chỉnh như Nghịch Thiên Chiến Đạo. Phải biết đến khi vẫn lạc Viêm Đế vẫn còn chưa hoàn thành được Linh Viêm Kinh Thiên, mà thời điểm đại chiến ở Bất Kiến Thiên, Hoàng Đế còn chưa hoàn thành Cửu Long Phong Tuyệt.


Nghịch Thiên Chiến Đạo này, phải nói là cựk mạnk đấy.
Lão bà Thân Trí Mẫn kiếm hời rồi.
Ta thu lấy nửa đoạn Hổ Phách vào nhẫn chứa đồ, quay đầu nhìn về phía Bạch Trạch.
Thất giai đỉnh phong.
Cũng rất là mạnh.
Thần Thú như nó, cả người đều là bảo vật.


Nhưng mà nó rất ngoan, cũng rất thành thật, vậy tha nó một mạng vậy.
-Lúc ngươi chưa bị phong ấn, có biết ở Nam Man Hoang Châu có Thần Thú nào là Bạch Hổ không?
Ta mở miệng hỏi.
Bạch Trạch tồn tại từ thời của Tam Đế, hẳn phải biết chút chuyện khi đó.


-Bẩm Tôn Giả. Ta chính là thú cưỡi của Chiến Đế Si Vưu. Khi đó Chiến Đế đúc Hổ Phách, chính là dùng xương sống của một con Thần Thú Bạch Hổ. Chỉ tiếc con Bạch Hổ đó chỉ là Thần Thú, nên Hổ Phách chỉ là bán Thiên Khí.
Bạch Trạch thành khẩn trả lời.


-Ừm. Hiện tại ở Nam Man Hoang Châu có một con Thần Thú Bạch Hổ như vậy. Xem ra là hậu đại của con Bạch Hổ đúc lên Hổ Phách.
-Tôn Giả, nếu ngài dùng xương sống của nó, vậy thật có thể đúc lại Hổ Phách.
Bạch Trạch đề nghị.


Cũng không phải không được. Vậy nếu lấy linh hồn Bạch Hổ sau khi hoá thành Thánh Thú đúc lại Hổ Phách, vậy có thể tạo nên một thanh Thiên Khí mới hay không đây. Bạch Hổ thuộc Phong. Thần Uyên là Thiên Khí cũng đại diện cho Phong. Cùng thuộc tính, cũng không phải là không thể chỉ có một Thiên Khí.


-Cũng là một ý hay.
Ta cười nói, cũng không định dài dòng thêm, tính rời khỏi.
-Tôn Giả, ta có thể nhận ngài làm chủ nhân sao?
Bạch Trạch vậy mà chủ động nhận chủ.
-Nhận ta làm chủ nhân? Để làm gì chứ? Ngươi vừa thoát khỏi giam cầm vạn năm, đi tận hưởng tư do ngắn ngủi của ngươi đi.


Nhìn tình cảnh bị giam cầm của Bạch Trạch để ta cảm thấy đồng tình, cho nên quyết định thả nó ra ngoài. Nam Man Hoang Châu có rất nhiều Thần Thú, thêm Bạch Trạch, cũng không tính là gì.


Ta bay lên đỉnh đầu, đưa tay tới, liền chạm đến phong ấn của Hiên Viên Hoàng Đế. Phong ấn này chỉ là bản chưa hoàn thiện của Cửu Long Phong Tuyệt, dễ dàng bị ta gỡ bỏ. từ giờ đám dị thú này đã có thể bước ra thế giới tự do bên ngoài.


-Trở về thôi. Sau này cảnh báo Mạo Hiểm Giả ít đi đến nơi này.
Ta quay trở lại chỗ Mộng Tiên Cô và các cô nương Siêu Việt Mộng.
-Vâng Hoàng Thượng.
Mộng Tiên Cô kinh cẩn đáp lời.
Một đường quay về, cũng không có cản trở gì.
Ma Thiên Nhai.
-Lão bà.


Thân Trí Mẫn vừa chống đỡ thú triều trở về.
Một thân khôi giáp, trong tay cầm côn sắt trầm trọng, bộ dạng có mấy phần giống Tôn Đại Thánh. Bởi lúc chiến đấu có cương khí bao bọc, trừ khi bị thương, trên người cũng không dính máu tươi, cho nên trên người lão bà cũng sạch sẽ.


-Lão công, hôm nay sao ngươi lại rảnh rỗi ra đây đón ta vậy.


Vừa thấy ta, sắc mặt Thân Trí Mẫn lập tức giãn ra, nhu tình vô hạn. Bao nhiêu hung tính cùng tàn bạo tích tụ trong quá trình chém giết lập tức tan biến. Nàng bỗng nhiên từ một con hung thú trở thành một nương tử hiền dịu. Thay đổi một trăm tám mươi độ, tương phản vô cùng mãnh liệt.


Nhưng mọi người xung quanh đều đã thấy vài lần, cũng không ngạc nhiên.
-Có quà cho nàng, gấp không nhịn được, nên ta ra đây.
-Là thứ đó sao?
Ánh mắt Thân Trí Mẫn lập tức sáng rực.
-Ừ. Chúng ta về lại nói.
-Vâng lão công.


Thân Trí Mẫn vui vẻ khoác tay ta cùng bay đi về chỗ nghỉ ngơi. Nàng và ta thân cao tương đương, đi cạnh nhau, nhìn cũng khá là phù hợp, tựa như một đôi chim ưng cùng trở về tổ khi hoàng hôn xuống.
Tuy rằng trên người không dính máu, nhưng sau mỗi lần chiến đấu, Thân Trí Mẫn vẫn là ưa thích tắm rửa.


Nàng ngồi trên ghế nhỏ, toàn thân dính lên bong bóng xà phòng, để ta gội đầu cho nàng. Bộ dạng tựa như một chú mèo con ngoan ngoãn, để ta yêu thương không tiếc hết thảy. Thân hình Thân Trí Mẫn tuy nhỏ nhắn nhưng lại cũng rất lồi lõm nóng bỏng, khúc nào ra khúc nấy. Ngực tròn, eo thon, mông vểnh, vô cùng quyến rũ. Làn da bóng loáng không một chút tì vết. Không còn chút hình ảnh hung tàn lúc chiến đấu cùng trú triều.


Lão bà hưởng thụ ta gội đầu cho, miệng thì không ngừng líu lo.
Bởi có người đang chờ, nên chúng ta cũng không tắm lâu.
Ta xối nước xả tóc cho Thân Trí Mẫn xong, nàng liền lắc rủ nước như mèo vậy, thật là dễ thương.
Ma Thiên Phong.
Các lão bà khác nghe tin cũng đã tụ tập đông đủ.


Có Thiên Địa Thanh Lâu, đi lại cũng thuận tiện.
Ta lấy ra đoạn đao Hổ Phách.
-Lão công, đây là?
Thân Trí Mẫn kinh hỷ hỏi.


-Là vũ khí của Chiến Đế Si Vưu, Hổ Phách, bên trong có công pháp của hắn, là một Hợp Đạo Thần Thông. Khi đó Hoàng Đế chém gãy Hổ Phách, đã đem nó đến Nam Man Hoang Châu, phong ấn lại để dành cho người có duyên. Trí Mẫn, nàng cầm thử xem.


Ta đưa Hổ Phách hướng về Thân Trí Mẫn, nàng đưa tay đón lấy.
-A.
Hổ Phách nặng nề rơi xuống, cũng may ta đã dự tính được trước, đưa tay đỡ lấy.
Xem ra lão bà Thân Trí Mẫn không phải là người có duyên rồi.
-Lão công, nên làm gì bây giờ?


-Bên trong có chứa một đạo tàn niệm của Chiến Đế Si Vưu. Nếu không phải sợ xoá mất nó sẽ làm mất luôn Nghịch Thiên Chiến Đạo, ta đã đem xoá đi cho đỡ phiền phức. Xem ra phải nói chuyện với đạo thần niệm này một chút rồi. Lão bà Trí Mẫn, thả lỏng tinh thần.
-Ừm, lão công.


Thân Trí Mẫn nhu thuận nắm lấy tay ta, mà tay ta, thì nắm lấy Hổ Phách.
Hương Khê Mộng Giới
Một nam tử cao lớn, thân hình cao to vạm vỡ, tựa như chiến thần, đứng giữa đồng cỏ nhìn trời nhìn mây.
Hắn chính là Chiến Đế Si Vưu, dù rằng chỉ là một đạo tàn niệm.


Nhưng hắn cũng thật sự hưởng thụ cảnh đẹp nơi này.
-Các hạ thật là mạnh, so với Viêm Hoàng Nhị Đế còn mạnh hơn. Nếu không phải hiện tại ta chỉ là một đạo tàn niệm, thật sự muốn chiến với các hạ một trận.
Chiến Đế Si Vưu mở miệng, hướng về ta dắt tay Thân Trí Mẫn đi tới.


-Đa tạ Chiến Đế khen ngợi.
Về mặt lý thuyết mà nói, ta hiện tại đã mạnh hơn Viêm Hoàng Nhị Đế khi đối mặt cùng Chiến Đế Si Vưu rồi. Nếu Viêm Hoàng Nhị Đế dám xông vào Đại Mộng Vô Nhai, cho dù là một đánh hai, kết cục của ta cũng tuyệt đối không giống Chiến Đế Si Vưu năm đó.


-Vậy xin hỏi Chiến Đế, ngươi có thể truyền thụ cho lão bà ta Nghịch Thiên Chiến Đạo sao?
Ta đi thẳng vào vấn đề.
-Nàng dùng côn, ta dùng đao. Không hợp.
Chiến Đế Si Vưu trả lời.


-Cái cốt lõi nhất của Nghịch Thiên Chiến Đạo không phải là đao, mà là Chiến Tâm. Nghịch thiên mà chiến, cho nên mới gọi là Nghịch Thiên Chiến Đạo, không phải sao? Đao hay côn thì có gì khác nhau?
Ta hỏi.
-Ngươi có tâm nghịch thiên sao?
Chiến Đế Si Vưu không trả lời ta, mà lại đi hỏi Thân Trí Mẫn.


-Không có, ta muốn Diệt Thiên.
Lão bà Thân Trí Mẫn trả lời chắc nịch.
-Hahahaha
Chiến Đế Si Vưu cười lớn.
-Rất tốt, haha
Chiến Đế Si Vưu ngừng cười, quay sang ta nói.


-Các hạ, Nghịch Thiên Chiến Đạo đúng là có thể truyền cho nàng. Vốn dĩ chỉ cần cầm vào Hổ Phách, ta liền có thể khảo nghiệm nàng, cho dù các hạ nhúng tay, nhưng mà nàng phải đánh bại ta mới được. Như vậy nàng mới có thể hoàn mĩ thu được Nghịch Thiên Chiến Đạo từ ta. Hơn nữa, phải là sinh tử chi chiến.


-Vậy thì chiến đi.
Không chờ ta nói, Thân Trí Mẫn đã đáp ứng.
-Vậy được.
Ta cũng đáp ứng.
Thân Trí Mẫn là Luân Hồi Giả, cho dù chết, cũng chỉ là vào Luân Hồi mà thôi.
Mà cho dù chết hẳn, hồn phi phách tán, cũng là giải thoát.


Ta dùng ngón tay chỉ hướng Chiến Đế Si Vưu, năng lượng không ngừng từ xung quanh tràn vào, cấu tạo nên thân thể hắn. Lục giai đỉnh phong, vừa vặn ngang với Thân Trí Mẫn. Đây sẽ là đối thủ mạnh nhất của nàng từ trước tới nay.
-Lão bà, cố lên.
Ta hướng về Thân Trí Mẫn cổ vũ.
-Ưm.


Thân Trí Mẫn đáp lại không chút nghi ngờ.
Nàng tin tưởng mình sẽ thắng.
Ta cũng tin tưởng nàng sẽ thắng.
Sáu lão bà còn lại cũng theo vào, im lặng quan chiến. Lần này không có cô ca và bỏng ngô. Các nàng cũng hiểu tính chất nghiêm trọng của trận chiến này.


Thân Trí Mẫn và Chiến Đế Si Vưu đứng đối mặt.
Nàng cũng đã dùng linh hồn của mình vào đây để đánh trận chiến này.
Không chiến thắng.
Tất chiến tử.
-Bản Đế cả đời chiến đấu vô số, nếu không phải Viêm Hoàng Nhị Đế liên thủ, cũng sẽ không bại.


Chiến Đế Si Vưu nói, trong tay hiện lên Hổ Phách hoàn chỉnh.
-Bản cô nương cũng chiến đấu vô số, thắng ít thua nhiều. Nhưng ta thua, cũng là bởi vì ta chưa đủ mạnh mà thôi.
Thân Trí Mẫn đáp lời, trong tay hiện lên một cây Như Ý Kim Cương Bổng, chính là cái loại Tôn Đại Thánh dùng ấy.


-Ngươi quả thật xứng đáng kế thừa Nghịch Thiên Chiến Đạo. Nhưng ta sẽ không nương tay. Tiếp chiêu.
Chiến Đế Si Vưu dứt lời, một đao chém thẳng xuống đầu Thân Trí Mẫn.
Nhanh
Mạnh
Chuẩn


Một đao đơn giản, không cầu kì. Lại tập trung sức mạnh toàn thân. Đã đạt đến cực hạn của lục giai đỉnh phong.
Kengggg
Thân Trí Mẫn nâng Như Ý Kim Cương Bổng ngang đầu đỡ lấy, tiếng kim loại va vào nhau vô cùng chói tai.
Ầmmmm
Đất đá dưới chân Thân Trí Mẫn nứt vỡ thành một cái hố lớn.


Gràooo
Hà Long Khí nhập thân.
-Hây.
Thân Trí Mẫn hét lên một tiếng, vậy mà có thể đẩy ngược Chiến Đế Si Vưu.
Đao quang bổng ảnh tung hoành.
Keng keng keng keng
Âm thanh đao bổng va chạm không ngừng vang lên.
Không hề có bất cứ chiêu thức hoa mĩ nào.
Chỉ đơn thuần là so đấu bạo lực.


Đao của Chiến Đế Si Vưu đã đạt đến độ phản phác quy chân, mỗi đao đều rất đơn giản, nhưng lại nhanh và mạnh đến cùng cực. Trước đao của hắn, mọi chiêu thức hoa xảo đều là vô dụng. Mà lão bà Thân Trí Mẫn, thì chỉ có thể vất vả chống đỡ. Nhưng nàng dù bị động chịu đòn, lại càng chiến càng hăng.


Mỗi lần đao bổng va chạm, Thân Trí Mẫn lại hộc máu một cái, nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì.
Lão bà Thân Trí Mẫn, vẫn luôn là cố chấp và cứng đầu như vậy.
Tuy nói là quyết đấu công bằng, nhưng mà đó là Thân Trí Mẫn nghĩ vậy.
Chứ có thể ăn gian, ta sao lại không ăn gian chứ.


Lão bà Thân Trí Mẫn đang kết hợp cùng Mộng Linh chiến đấu đấy. Cho nên chỉ cần nàng không bị Chiến Đế Si Vưu một đao chém chết ngay, vậy đánh đến mấy tháng cũng được luôn. Mà ta cũng nhận ra, mỗi đao của Chiến Đế Si Vưu tuy đều là dùng toàn lực, tuyệt không nương tay, nhưng mỗi đao chém ra đều rất dễ đoán, để cho Thân Trí Mẫn đỡ được. Quả thực, nếu hắn muốn giết Thân Trí Mẫn, chỉ cần hai đao mà thôi.


Một trận chiến này, vậy mà kéo dài ba ngày ba đêm.
Kengg
Chiến Đế Si Vưu một đao đẩy lùi Thân Trí Mẫn ra xa, cũng không tiếp tục xông lên.


-Một đao chung cực của ta năm đó cũng chưa hoàn thiện, nếu không đã có thể đánh bại Viêm Hoàng Nhị Đế. Khảo nghiệm cuối cùng của ngươi, chính là tiếp được một đao này, cũng đồng thời lĩnh ngộ nó. Tiếc là ngươi không dùng đao, bỏ đi vậy.
Hắn hiếm thấy thở dài.


-Chiến Đế, có phải ngươi là ngươi tạo ra Nhất Tuyến Thiên ở trên Hoành Liên Sơn?
Chiến đấu đã kết thúc, ta cũng lần đầu tiên sau ba ngày nói chuyện.


Một trận chiến này, người được lợi nhất đương nhiên là Thân Trí Mẫn. Nhưng chúng ta ngồi ngoài xem, cũng có thu hoạch không nhỏ, cho nên không có ai rời đi, ngược lại càng lúc đến xem càng đông, có Thiếu Nữ Thời Đại và Vương Miện, cả Tạ Yến Khách và Liệt Hoả Thái Hoàng luôn.


-Một đao chung cực của ta, ngược lại, là lĩnh ngộ từ Bất Kiến Thiên.
Chiến Đế Si Vưu trả lời.
-Như vậy, coi như ta đã kế thừa đao pháp của ngài rồi.
Lượng Không xuất.
Vút.
Một chém đơn giản.
Dùng thước làm đao, chém về phía Chiến Đế Si Vưu.
Keng.
Đao thước giao phong.
Ngang ngửa.


Ta và Chiến Đế Si Vưu cùng thu tay.
-Hahaha tiếc rằng ngươi đã là Hợp Đạo Cảnh, có đạo của riêng mình. Nếu không càng thêm thích hợp kế thừa Nghịch Thiên Chiến Đạo.
-Đại đạo đồng quy. Đa tạ ngài truyền thụ đao pháp.
-Chuyện nên làm mà thôi. Hy vọng các ngươi, có thể Diệt Thiên.


Chiến Đế Si Vưu nói xong, cũng không hề do dự, hắn hiện tại chỉ là một đạo tàn niệm mà thôi, thân thể tan rã, lộ ra Thần Thông Tinh Đồ của Nghịch Thiên Chiến Đạo bên trong, lao nhanh về phía Thân Trí Mẫn, biến mất trong linh hồn nàng.
Thân Trí Mẫn đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại.


Hình dạng bên ngoài nàng nhìn sơ không có gì thay đổi, nhưng lại để người ta thấy được linh hồn nàng đang dần trở nên cứng cáp hơn. Tựa như một con sên đang mọc ra lớp vỏ bao bọc lấy bản thân mềm yếu.
Thế Giới Tinh Thần của Thân Trí Mẫn được Nghịch Thiên Chiến Đạo mở ra.
Nguyên thần thành.


Thân Trí Mẫn chính thức bước vào thất giai Nguyên Thần Cảnh.
-Chúc mừng lão bà.
-Chúc mừng tỷ tỷ
-Chúc mừng ngươi


Mọi người cùng nhau vây lấy Thân Trí Mẫn chúc mừng không ngớt. Ở đây lúc này còn có người ngoài, Thân Trí Mẫn cũng không tiện đắc ý, hơi tỏ vẻ khách khí, nói lời cảm tạ.
-Nhị muội, chờ ngươi ổn định cảnh giới, đánh một trận, được chứ.
Phác Thảo Nga đưa ra chiến thư.
-Được.


Thân Trí Mẫn sảng khoái tiếp lấy. Nàng vẫn luôn bị đại tỷ Phác Thảo Nga đè xuống đất ma sát, một cục tức kìm nén đã lâu. Bây giờ lại được Nghịch Thiên Chiến Đạo, há lại sợ Phác Thảo Nga, lập tức nhận lời khiêu chiến.


-Khoan nói những cái này, Trí Mẫn, mau cho ta xem Thần Thông Tinh Đồ của Nghịch Thiên Chiến Đạo đi.
-Ưm lão công.
Thân Trí Mẫn đem ảnh chiếu của Thần Thông Tinh Đồ của Nghịch Thiên Chiến Đạo hiện lên trong Hương Khê Mộng Giới để mọi người cùng xem. Ở đây cũng chỉ có ít ỏi mấy người xem hiểu mà thôi.


-Là Hợp Đạo Thần Thông không sai.
Ta dùng Thiên Nhãn nhìn một cái, gật gù.
-Lão công, ngươi nhìn thấy gì.
Thân Trí Mẫn hiếu kì hỏi, nàng là người muốn hiểu rõ Nghịch Thiên Chiến Đạo nhất.
-Chỗ này, là trung tâm, cũng là lõi của Nghịch Thiên Chiến Đạo.


Ta chỉ vào một vị trí trên Thần Thông Tinh Đồ.
Thân Trí Mẫn hơi cảm ứng một chút, đưa tay lên ngực.
-Là Nghịch Thiên Chiến Tâm. Nó đúng là cốt lõi của Nghịch Thiên Chiến Đạo. Một trái tim vì nghịch thiên mà chiến. Gặp đối thủ mạnh thì càng mạnh, càng chiến, cũng càng mạnh.


-Đây là Hợp Đạo Thần Thông đấy, lão bà, ngươi kiếm lợi lớn rồi. haha
-Cảm ơn lão công.
Trước mặt mọi người, Thân Trí Mẫn tặng ta một cái thơm lên má. Nhiều nhiều nhìn chằm chằm như vậy, đúng là có hơi mắc cỡ.
Nhưng không sao.
Hôm nay là ngày vui.


Sau đó tự nhiên là một bữa tiệc lớn chúc mừng Thân Trí Mẫn thành tựu thất giai Nguyên Thần Cảnh.
Mấy ngày sau.
Hương Khê Mộng Giới.
-Lão bà, ngươi ổn định cảnh giới rồi chứ?
Mấy ngày này ta đều dành để bồi Thân Trí Mẫn ổn định tu vi.


-Rồi lão công. Nghịch Thiên Chiến Đạo cần không ngừng chiến đấu mới mạnh lên được. Ta dự định tiến sâu vào Nam Man Hoang Châu, tìm kiếm Thần Thú khiêu chiến.


Cùng là thất giai, Thần Thú với lợi thế thân thể cường hãn, vẫn là mạnh hơn võ giả nhân loại một bậc. Là đối tượng tốt để Thân Trí Mẫn khiêu chiến. Xem ra núi rừng Nam Man Hoang Châu ngày sau sẽ không yên bình rồi.
Mà ta mấy ngày này, nghiên cứu đao pháp của Chiến Đế Si Vưu, cũng được lợi lớn.


Nghịch Chiến Đao Quyết
Không có hoa chiêu xảo xảo thức.
Dùng tốc độ nhanh nhất và sức lực mạnh nhất để vung đao.
Chém đứt hết thảy kẻ địch.


Nghe thì đơn giản, nhưng làm được lại cực khó. Đao khi chém ra, vì nhiều lý do, chưa chắc đã phát huy được mười thành công lực. Hơn nữa muốn dùng toàn lực xuất đao, cũng cần phải tụ lực. Mà sau khi chém ra một chiêu toàn lực xong, cũng ắt hẳn rơi vào trạng thái kiệt sức.


Nhưng mà Nghịch Chiến Đao Quyết lại làm được mỗi đao chém ra đều là toàn lực, bất kể ngươi chém bao nhiêu đao. Lại phối hợp với Nghịch Thiên Chiến Tâm, để đao sau mạnh hơn đao trước.
Xưng nghịch thiên quả là không sai.
Nhưng mà không phải là không có điểm yếu.


Nói điểm yếu thì cũng không đúng, vì giới hạn của Nghịch Thiên Chiến Tâm chính là ở bản thân võ giả. Đánh ra chiêu thức vượt quá giới hạn của bản thân, chính là đang tự huỷ diệt chính mình, đến một giới hạn nhất định, sẽ tự động tan vỡ. Đương nhiên, cuộc đời Chiến Đế Si Vưu gặp vô số kẻ địch, cũng chưa từng có ai kiên trì được đến khi hắn tan vỡ. Viêm Hoàng Nhị Đế sở dĩ có thể thắng hắn, ngược lại là chơi chiến thuật tất tay, vừa đánh đã dồn toàn lực đấy. Đối mặt hai vị cường giả Hợp Đạo Cảnh bùng nổ, Si Vưu không quỳ cũng không được.


Ta dùng Lượng Không thi triển Nghịch Chiến Đao Quyết, tuy không làm được thước sau mạnh hơn thước trước, nhưng mỗi một thước chém ra, đều xuất mười thành công lực, rất mạnh. Ta coi như đã có được một thần thông cận chiến phù hợp lại mạnh mẽ.
Thực lực lại tiến triển một bước lớn, đáng vui mừng.