Chương 1: Sống lại

Trời mưa lâm râm sau đó nắng to đột ngột thì cây bị héo.


- Xyanua, bệnh nhân này khả năng cứu chữa, đã không còn nữa rồi, đáng tiếc, nhìn mặt cũng không đến nỗi nào - Vị bác sỹ lên tiếng, vừa lén lén liếc đôi mắt về người còn gái đang đứng bên cạnh bệnh nhân, tự hỏi hai đứa này có phải là tình nhân không nhể.


- Chẳng lẽ em học sinh đã hết đường sống rồi sao, bác sỹ, hay chuyển lên tuyến trung ương, tiền bạc không thành vấn đề, nhà tôi giàu ba đời đấy? - Cô giáo Ti Hồng, là chủ nhiệm lớp của Đại Du lo lắng, sốt ruột, khuôn mặt xinh đẹp đang tái mét hỏi dồn dập.


- Sống thì có thể có tia hy vọng, nhưng não, lục phủ ngũ tạng đã bị tổn thương nặng, có lẽ sẽ sống đời sống thực vật suốt đời.


Trên giường bệnh, sắc mặt Đại Du trắng bệch, đôi mắt thâm quần, đôi môi sưng phù, nằm yên bất động. Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, cả lớp cùng cô giáo chủ nhiệm tổ chức dã ngoại hai ngày trong rừng, sẵn có tí bia tí rượu vào và bản tính máu gái, hắn ga lăng xung phong nhận nhiệm vụ cô giáo giao phó, đi tìm con chó của hoa khôi lớp bị lạc, chó thì tìm chưa thấy, thấy sắp mất mạng, hắn bị lạc, trong cơn đói, hắn uống nước đọng, ăn sắn rừng, măng rừng dẫn đến bị ngộ độc Xyanua, học không giỏi mà kỹ năng sinh tồn chẳng có, nên mới ra cái nông nỗi này a.


"Chả lẽ mình phải ch.ết khi còn là xử nam hay sao?" - Trong cơn mê, tiềm thức duy nhất hắn ấp ủ là câu này, vạn vật sinh tồn để sinh sản, kiếp này hắn tạch thật rồi.




Một cơn đau đầu dữ dội truyền đến, làm hắn giật mình thoát khỏi cơn mê, hắn cảm nhận được trong não hải của hắn, có một vùng không gian đen kịt, một thân ảnh trắng toát lượn lờ xuất hiện, một giọng nói hấp tấp phát ra từ trong đầu: “Ngươi muốn sống không? Muốn sống thì phải hợp với ta một thể, sinh mạng của ta và người gắn chặt với nhau rồi, đen thật”.


- Ảo giác sao, sao lại có giọng nói trong đầu, lại còn nhìn thấy linh hồn, là vị tổ tông nào đây - Đại Du nghĩ thầm, cơn nhức đầu cũng dần giảm dìu dịu trở lại.


- Không phải ảo giác, ta chẳng phải tổ tông nào cả, ta đây là linh trí hệ thống, ta đang ở trong não hải của ngươi, giờ không phải là lúc nói nhiều, muốn sống chỉ cần phối hợp với ta.


- Chẳng lẽ người khi sắp ch.ết sẽ sinh ra chứng hoang tưởng này? - Mặc kệ cái tự xưng là linh trí hệ thống kia bô lô ba la cái gì, với vô số kiến thức bị người khác hù dọa về mà quỷ, mặc dù tâm tình hắn cứng cỏi, là kẻ vô thần, vô phật điển hình, nhưng lúc này, dường như cuộc sống bắt hắn phải xem xét lại thế giới quan của mình a.


- Không phải là hoang tưởng - Giọng nói hét lớn, điệu bộ vô cùng bực tức.


- Oài, cả đời chưa biết giao hợp với giao hoan là gì, cuối đời lại ch.ết vì chất độc, ch.ết trong hoang tưởng, ước gì mình có thế ch.ết trên giường cùng gái, cho dù là thượng mã phong, cũng đáng một đời – Đại Du vừa nghĩ vừa đau khổ, đời hắn chỉ biết ngắm ai đó từ xa xa, đến nắm tay cũng chưa biết, nhục quá đi a.


- Con mẹ nó, cứ bắt ta phải cáu, phải chửi, mặc dù ta rất thích, nhưng ta nhắc lại với mi, ta không phải là hoang tưởng, ta là linh trí hệ thống, ta ở trong hệ thống, và hệ thống đang ký sinh trong não hãi ngươi, ngươi ch.ết ta cũng ngủm, tỉnh lại cho ta mau.


WTF? Chẳng lẽ truyền thuyết là có thật, mình có hệ thống, sẽ có siêu năng lực, có pháp thuật, vào thế giới tu tiên, rồi trường sinh bất lão. Sau này cả thế giới chẳng lẽ nằm dưới chân ta, vô số đàn bà sẽ nằm dưới háng ta, ta là đỉnh cao của nhân sinh hay sao, phải xác nhận lại xem có phải ảo giác hay không?


- Hệ thống hay linh trí gì đó, ta không tin, ngươi có ngon thì làm ta khỏi bệnh ngay tức khắc xem nào?
- Ta không làm được - Linh trí hệ thống trả lời.
- Đệch, hệ thống gì thế, linh trí cái đách gì thế, vị thiểu năng nào tạo ra vậy.


- Ta chỉ nhớ, hệ thống này là sản phẩm thất bại của một vị đại năng ở vùng không gian khác, hắn ta suýt chút nữa đã phá hủy hệ thống, diệt cả ta, nhưng ta có linh trí, ta cũng muốn sống nên trốn chạy, không biết bao lâu, ký sinh bao nhiêu người, cuối cùng gãy gánh lạc lối vô định, đến hành tinh thấp kém thuộc không gian này – Linh trí hệ thống trả lời.


Đúng lúc này, máy đo nhịp tim vang lên tiếng báo động, điện tâm đồ nhấp nháy sắp thẳng tăm rồi. Bác sỹ, cô giáo Ti Hồng vội vã chạy vào trong phòng, kẻ tích cực sốc điện tim, người chắp tay cầu trời khấn phật, một vài y tá bên ngoài cũng ùa vào hỗ trợ.


Cô giáo Ti Hồng vô cùng lo lắng, quả này nó ch.ết thì công việc của mình, cũng không có cách nào tiếp tục được nữa, mặc dù là chính mình tình nguyện về vùng quê này dạy học, thế mà lại có thằng ch.ết vì con chó, trí thức như ta lại mất việc vì nó và con chó, hối hận, biết thế không nên đú đỡn theo mấy đứa nhóc này làm chi a.


- Nhanh nào, hợp thể, nếu không mi sẽ ch.ết sau ít phút nữa – Linh trí hệ thống hấp tấp nói.
- Ngươi lừa ta đấy à, ngươi có cứu ta được đâu - Đại Du ủ rũ.


- Mẹ kiếp cái thằng thiểu năng này, ta không thể cứu ngươi ngay tức khắc, nhưng khi ngươi kết hợp với ta, hệ thống sẽ mở ra nhiệm vụ, thực hiện nhiệm vụ thành công, ngươi có thể sống khỏe thêm vài ngày nữa, đến đâu tính đến đó nhanh.


Sống khỏe thêm vài ngày, chọn vậy, dù gì cũng có thời gian từ biệt gia đình, bạn bè, cũng phải thử đời trai rồi ch.ết, con heo đất cũng có chỗ để sử dụng sau bao năm tích góp rồi.
- Okie báy bi - Đại Du nói thầm trong đầu với linh trí hệ thống.


- Báy bi cái đầu ngươi, hệ thống ta tuổi tác cũng gần mấy vạn năm rồi, ký sinh vô số người, lần này ký sinh vào ngươi là nhọ nhất – Linh trí hệ thống tức giận réo rắt.
- Thế làm sao để hợp nhất – Đại Du hỏi.


Linh trí hệ thống chấp tay, phe phẩy mấy động tác gì đó, trong vùng không gian đen kịt của não hải, một bảng sáng vàng hiện ra một đống chữ đỏ, tác giả tạm dịch “Cục xì dầu là ông bê lắp, nào mình cùng đi xe bus, đệch mẹ bọn đi xe khách, thằng nào giàu thì đi chơi gái, thằng nào nghèo thì quay tay mãi…”, theo lời linh trí hệ thống, Đại Du lẩm bẩm đọc theo, chứ không hiểu một chữ nào, sau khoảng hai phút, cái đầu và cả thân mình trở nên đau đớn dữ dội, sống không bằng ch.ết, mồ hôi màu đen đổ ra như suối chảy ngoài da, nhịp tim của hắn nhấp nhô, bình ổn lại.


Vị bác sỹ vô cùng kinh ngạc, xoa xoa, chọt chọt cái dụng cụ gì đó, kiểm tr.a khái quát cơ thể hắn, phát hiện mọi thứ đã trở thành bình thường, lẽ nào trong quy trình cấp cứu, có phương pháp nào hiệu quả mà mình chưa nhận ra, phải nghiên cứu, có khi giải Nobel năm nay thuộc về bố mày rồi.


"Tèng teng teng teng, tèng téng tèng teng, hợp nhất thành công, mở ra linh lực liên kết ký chủ và linh trí, xác định thể trạng ký chủ “sắp ch.ết”, linh lực tạm thời hỗ trợ sự sống trong vòng ba mươi phút, kích hoạt nhiệm vụ đầu tiên, thời gian bắt đầu".


Bảng sáng vàng của vùng không gian trong não hải, hiện ra dòng chữ đỏ: "Chuỗi nhiệm vụ sơ giản khởi đầu, nhiệm vụ số một “Bóp vếu Ti Hồng”".
- Con mẹ nó hệ thống, tại sao ngươi lại có nhiệm vụ vô sỉ như thế này, ta ch.ết cũng mang nhục nữa là sao, ta không làm.


- Nhiệm vụ không thể từ chối, từ chối hệ thống kích hoạt trừng phạt, cái ch.ết đau đớn nhất - Linh trí hệ thống trả lời.
- ch.ết cũng được, ta không thể làm những việc vô sỉ như thế được, ngươi biết ta đứng đắn hai mươi năm rồi không - Đại Du nhất quyết từ chối.


Mặc kệ cái linh trí hệ thống kia quát tháo thế nào, Đại Du chẳng thèm trả lời, vào những giây cuối cùng, trong cơ thể như chịu hàng tỷ mũi kim châm, châm thẳng từng tế bào, đau quá khiến Đại Du mất đi ý thức, cả người có giật liên tục, đến nỗi văng cả các thiết bị y tế xung quanh.


Cô giáo Ti Hồng hoảng sợ, vội vàng chạy lại giữ đè lấy hắn, theo phản ứng loạn xạ không kiểm soát, hai tay Đại Du vô tình nắm lấy hai quả núi cỡ D của cô giáo, cơ bàn tay vận hành các ngón liên tục, miệng lẩm bẩm liên hồi “Mẹ ơi, con nhớ mẹ, con không muốn bỏ mẹ”.


Ti Hồng đỏ mặt ngượng ngùng khi bị người khác động vào chỗ nhạy cảm, muốn thẳng tay tát thẳng thằng này mấy phát, nhưng nghĩ lại có chút cảm động nên thôi, nó tưởng mình là mẹ nó mà.


Cô mới tốt nghiệp ra trường, lớn hơn Đại Du không bao nhiêu, lại bị nắm chặt, bị vò nắn chỗ đó, khiến đôi má đỏ lên, vội vàng vùng người chạy ra bên ngoài, thở hổn hểnh. Tên bác sỹ chứng kiến mọi chuyện, chẳng biết thằng nhãi kia ăn gì mà hên phết, phải là ta, ta cũng muốn bệnh à, đùa thôi, bên ngoài thiếu gì gái, bóp cái ch.ết luôn, ai dám, chí ít cũng thọc ra thọc vô nhiều nhiều, ta mới chịu a.


"Tèng teng teng teng, hệ thống xác định ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, linh lực hỗ trợ sự sống tăng lên ba ngày, mở chức năng trúng thưởng" - Hệ thống vang lên nhắc nhở, một biểu tượng hộp quà xuất hiện gần bảng sáng vàng, xoay xoay trôi nổi trong không gian não hải của hắn.


Tầm này thì thưởng với phát cái con khỉ gió gì, Đại Du đã nằm như con chó bịnh, mồ hôi nhễ nhãi, một lúc lâu sau, hắn tỉnh lại, mở mắt ra, thấy mẹ hắn, cô giáo hắn đang đứng bên cạnh trò chuyện, sắc mặt hai người lo lắng, trên mặt cô giáo vẫn còn nét ửng hồng.


Trong con mê loạn, hắn cảm nhận hai tay bóp nắn vật gì đó mềm mại lại cưng cứng, trong cơn đau lại truyền đến cái cảm giác phê phê chưa bao giờ có được, cho dù là cầm cục tiền trên tay, cũng chẳng phê bằng a, hay là, trời ạ, mình đã bóp vếu cô giáo, hỉn hỉn.


- Con trái tôi tỉnh rồi, bác sỹ, mau kiểm tr.a giúp cháu nó - Mẹ Đại Du vội vàng la lớn ra bên ngoài, rồi lao đến bên hắn vỗ về, lấy khăn lau sạch mồ hôi, chất bẩn trên người hắn.


Bác sỹ hôm nay đã phải thay đổi nhiều cung bậc cảm xúc, vội vàng kiểm tra, làm các xét nghiệm cần thiết, sau khoảng một giờ y tá mang kết quả tới, làm bác sỹ lâu năm như hắn cũng vô cùng ngạc nhiên, các chỉ số sức khỏe của bệnh nhân đã bình thường trở lại, quả là kỳ tích, phen này giải Nobel Y học, chắc chắn thuộc về bố mày rồi.


- Cậu đã khỏe lại, thật sự rất ngạc nhiên, thậm chí hôm nay có thế xuất viện nếu mong muốn - Vị bác sỹ nói.
Trải qua thập tử nhất sinh, trong buổi tối hôm đó, xác định đã ổn, hắn cùng với mẹ xuất viện trở về nhà, cái nơi cứu người này, mấy ai muốn đến và ở lâu dài đâu chứ.


Tiếng gió đồng thổi trong đêm tối, tiếng ếch kêu ộp pa ộp pa, Đại Du cảm nhận làn gió thổi nhẹ qua người, lòng thoải mái vô cùng, ch.ết một lần là đời nó khác liền à, tâm tình cũng thay đổi khá nhiều, trầm tĩnh, trân trọng cuộc sống hơn.


Gia đình hắn cũng thuộc loại cận hộ cận nghèo à, bởi cha hắn suốt ngày cờ bạc, nợ nần chồng chất, đã cuốn gói bỏ đi trốn biệt tích mấy tháng nay, mẹ hắn thật đáng thương, một tay vất vả nuôi hắn, bởi hắn là chỗ dựa duy nhất còn lại, mặc dù thằng con này học dốt, nhưng được cái thông minh, lanh lợi, biết làm thêm phụ gia đình, nghe bạn nó bảo, Đại Du mới bán cây kiếm gì đó trên Võ lâm gì đó được mấy triệu, lại hiếu thảo mang tiền về cho mẹ, tương lai chắc là đi buôn đồng nát.


Cơm nước xong xuôi, Đại Du trở về phòng, chắp tay lên trán nghĩ ngợi, sự thật có ly kỳ thế nào, thì mình vẫn đang sống, mà chỉ còn sống có ba ngày, muốn sống thêm phải làm nhiệm vụ, mặc dù hệ thống này rất mất dạy, nhưng dù gì nó cũng cùng mình cộng sinh, đôi bên không nghẻo.
- Linh trí, phoắn ra cho bố.


- Linh trí, hiện hồn đi.
- Linh trí, welcome.
- Linh trí, tao lạy mày, ra đây.
…….


Mặc dù gọi khản cả cổ, vẫn không có tín hiệu nào hồi đáp cả, tức giận, Đại Du vỗ mạnh trên đầu một phát, đau quá, ting, một bảng sáng vàng hiện lên trong đầu hắn, trên đó hiện mấy chữ đỏ “Linh trí của hệ thống vì cứu ký chủ sắp ch.ết, tiêu hao hết linh khí, tạm rơi vào trạng thái ngủ đông để hồi phục”.


- Thật cảm động, mà sao mình cảm giác linh trí hệ thống này, nó lừa mình vậy nhỉ?


Nhìn biểu tượng hộp quà trên bảng, Đại Du hướng thử ý thức đến nó, lập tức một vật sáng màu vàng chói mắt, xuất hiện trước mặt hắn, hoành tráng thế này thì chắc là công pháp hoặc bảo vật đỉnh thiên lập địa rồi, địa cầu này không có tu giả tu tiên, nếu mình có bất kỳ thứ gì của tiên giới, chẳng phải mình sẽ rất bá hay sao, khẹc khẹc, chỉ một giây mà vô số điều tự sướng đã nằm trong não hắn.


Quầng sáng chói lòa nhanh chóng giảm đi, món quà đầu tiên từ hệ thống xuất hiện trước mặt hắn, kinh ngạc cực độ.






Truyện liên quan