Chương 5: Nhân sinh (trung)

Dân quê lên phố đúng là có khác, mặc dù thời hiện đại, thông qua internet, Đại Du cũng đã hiểu biết ít nhiều về sự xa hoa, tráng lệ của đô thị, nhưng tận mắt chứng kiến thì hắn mới thấy mình đúng là quê, nhìn vào menu, thấy mấy con cá chép chiên giòn với cái tên mỹ miều “Cá chép hóa rồng” với cái giá cao tận mây xanh, ăn vào chắc không dám cho ra luôn í chứ.


Lúc này linh trí hệ thống cũng hiện ra, ngó ngang ngó dọc, tỏ vẻ ngạc nhiên, thèm thuồng, tiếc là không ra được, nên nhìn mặt xám xịt.
- Thật không ngờ hành tinh phế bỏ này, phàm nhân lại sáng tạo như vậy, ở vùng không gian của ta, phàm nhân chỉ làm nô lệ mà thôi a – Linh trí hệ thống cảm thán.


- Ngươi trốn đâu mà đến giờ ăn, lại ra thế? – Đại Du mỉa mai, bây giờ hắn cũng đã chấp nhận sự thật rồi, cũng không còn vẻ bài trừ nữa, nếu hệ thống muốn giết mình thì không cần lắm mồm vậy.
- Ta vốn dĩ có tâm hồn ăn uống mà, úi chà chà, các cô gái ở đây ăn mặt thật là hở hang.


- Linh trí hệ thống, ngươi là nam hay nữ thế, sao lại điệu đà, háu ăn giống con gái thế? Với lại lúc ta hành sự, ngươi có nhìn lén không đó?
- Ta bê đê má ơi? – Linh trí hệ thống bực tức, ném lại một câu rồi lặn mất tăm.


Bữa cơm thành ra cuộc nói chuyện của hai cô gái ngồi đối diện, Đại Du không xía mồm vào được, thức ăn bày cả bàn mà mỗi mình hắn ăn. Bạch Hỉ còn mời hắn đến nhà chơi, nhưng hắn nhanh chóng từ chối. Lát sau hai cô gái cùng nhau đi vệ sinh, hắn cũng tranh thủ thời gian gọi điện hỏi thăm mẹ và bà ngoại hắn.


Hai đứa trẻ ăn xin, đều là bé gái, đứa lớn tầm mười hai tuổi, đứa nhỏ tầm 5 tuổi, nhân lúc bảo vệ lơ đễnh lẻn vào bên trong để xin tiền, cũng không biết là nhà quá nghèo hay bị chăn dắt nữa. Nhiều thực khách tỏ vẻ khó chịu bởi mùi hôi nhè nhẹ trên người hai bé gái phát tán ra, vội xua tay đẩy đi. Hai bé gái tiến đến bàn Đại Du, mặc dù rất ghét bọn chăn dắt nhưng làm sao mà ghét những đứa trẻ được chứ. Đại Du vẫn lấy một ít tiền gửi cho hai bé gái, bé lớn cảm ơn rồi vội vàng kéo đứa nhỏ đi, bé nhỏ nhìn thức ăn trên bàn lưu luyến đứng im, thấy vậy Đại Du nhanh chóng kéo thêm ghế rồi cho hai đứa trẻ ngồi, nhưng chúng vẫn không dám.




- Các em đói bụng nhiều không? – Đại Du nhẹ nhàng hỏi. “Đói”, hai đứa trẻ đồng thanh đáp lại. “Các em ngồi ăn đi, ăn rồi anh cho thêm tiền nè”. Hai đứa trẻ e dè rồi cũng ngồi xuống ăn ngấu nghiến, lần đầu mới được ăn trong một nhà hàng sang trọng như thế này, nhìn trẻ con ăn thật thích, mặc dù mùi hôi vẫn tỏa ra nhưng đối với Đại Du vô cùng bình thường, hắn là dân quê, lại không bị viêm xoang nên chả ngại.


Một gã thanh niên cao to, bợm trợn, mình đầy hình xăm tiến về phía bàn Đại Du, say lè nhè nói “Thằng nhóc, dẫn hai đứa nhóc này biến đi, không thấy bọn tao đang ăn uống à, bàn mày bọn anh thanh toán”, hai đứa trẻ ngừng ăn, sợ cúm rúm lên chạy đến núp sau lưng Đại Du, thấy vậy, một đám thanh niên ngồi bàn bên cạnh cười hả hả trêu chọc.


- Đánh ch.ết mẹ nó đi – Linh trí hệ thống xuất hiện, lượn lờ hưng phấn nói, đã lâu rồi nó chưa được xem đánh nhau a, muốn xem loài người địa cầu đánh nhau như thế nào à?


- Ngươi không thấy nó đông vãi nồi à, ta đang suy nghĩ cách đối phó, lỡ tí nữa dính đến vợ ta thì mệt đấy? – Đại Du đang thầm tính.
- Ngu, ngươi là sơ linh sơ cấp, voi cũng bị đánh gục, nói chi mấy thằng này – Linh trí hệ thống ngoáy ngoáy mũi nói.


- Điên à, ngươi có dạy ta sử dụng linh khí đâu, nhìn mặt mi ta không tin tưởng chút nào cả - Đại Du phản bác.


- À quên, ngươi cứ hướng ý thức sức mạnh vào tay hoặc chân ra đòn, linh khí sẽ tự động điều chuyển đến, nhớ nhẹ nhè thôi, ta không muốn cùng ngươi ngồi bóc lịch trong tù đâu? – Linh khí hệ thống giải thích.


Đại Du thử áp dụng theo hướng dẫn, cảm thấy cánh tay tràn trề năng lượng, năng lượng như muốn thoát ra khỏi cánh tay hắn, ngầu, quá ngầu, phen này hắn đã trâu bò thật rồi, nếu đi làm culi, bốc vác chắc cũng kiếm được khối tiền, một suy nghĩ ngu ngốc xuất hiện trong đầu hắn, làm linh trí hệ thống tức đến ói máu.


“Chát, mẹ mày khinh thường tao à, không nghe tao nói sao” – Tên thanh niên bợm trợn vả ngay vào mặt làm hắn lăn đùng ra đất, từ ngày mang trên mình hệ thống, Đại Du bị ăn tát khá nhiều. “Anh em đâu, đánh nó, nó nói chuyện với gái chứ không thèm nói chuyện với chúng ta, trọng nữ khinh nam”, thế là đám đông thanh niên lao vào đánh đấm túi bụi.


Chỉ xui xẻo cho Đại Du, bọn này đã xác định hôm nay đến phá quán để giành quyền bảo kê, nhân tiện có Đại Du, bọn nó đem hắn ra làm con khỉ để diễn trò, tạo uy hϊế͙p͙ đối với chủ quán, khách khứa thấy đánh nhau vội vàng chạy hết, quản lý nhà hàng vội vàng báo công an.


Đại Du không phải là không phản kháng lại, hắn đang thử cảm nhận tổn thương cơ thể từ đòn đánh của bọn du côn này, nói chung là chả ảnh hưởng mẹ gì, sơ linh sơ cấp có khác, bị đánh mà giống như được mát xa. Hắn gồng mình đứng lên, phản đòn trở lại, mỗi phát đánh là một tên bị văng ra, nằm rên rỉ, trong phút chốc, gần mười tên thanh niên đã bị Đại Du giải quyết.


Ti Hồng vừa mới đi ra, nhìn thấy Đại Du xử đẹp đám du côn, tỏ vẻ kinh ngạc không thôi, ông xã mình mạnh thế thì sau này làm sao leo lên đầu hắn ngồi đây, thiếu nữ mới lớn Bạch Hỉ giờ phút này nhìn hắn say đắm, cái tư thế hiên ngang đứng giữa đám du côn giống như mãnh tướng giết giặc đã làm cô bé siêu lòng mất rồi.


Rất nhanh, công an đã tới lập biên bản, sau khi trích xuất camera, đám du côn bị hốt hết về đồn, Đại Du nhận được cái khen ngợi từ đội công an, chủ động trao đổi liên hệ để sau này khen thưởng hắn có thành tích trong phòng, chống tội phạm. Chủ quán miễn phí hẳn bữa ăn đó, đồng thời còn gói một bọc thức ăn to đùng cho hai đứa trẻ đáng thương, thông qua công an, Đại Du đại khái cũng hiểu được hoàn cảnh hai đứa bé này, bố mẹ mới qua đời cách đây không lâu vì bạo bệnh, nhà cửa cũng sắp bị tịch thu vì đã thế chấp ngân hàng, họ hàng cũng không còn ai, sắp tới chính quyền địa phương dự kiến sẽ gửi vào làng trẻ em SOS, một ý tưởng chợt lóe trong đầu Đại Du.


Dẫn hai đứa trẻ về nhà, đồng thời gửi ít tiền còn lại, không quên mua một bộ đồ chơi thật đẹp cho đứa nhỏ, hứa hẹn sẽ trở lại sớm, lúc chia tay làm hai đứa trẻ thút thít quấn quýt không rời, làm hai nàng bên cạnh cũng rơm rớm nước mắt.


- Đại Du, lần sau anh nhớ tới nhà em chơi đấy, bố mẹ em sẽ rất quý anh – Bạch Hỉ lúc này lại e thẹn, ngượng ngùng không thôi, tâm hồn thiếu nữ này đã bị rung động thật rồi, làm cho Đại Du và Ti Hồng có cảm giác không ổn tí nào.


“Tùy vào tình hình thời tiết, anh sẽ tới nhà em sau nhé”, thời tiết đây chả phải là Ti Hồng sao, giờ phút này nhìn mặt nàng là biết ngay, Đại Du bóng gió hời hợt nói.


Bạch Hỉ bất ngờ ôm chặt hắn, không quên thơm má hắn một cái thật dài, rồi ngượng ngùng bỏ chạy. Phen này bỏ mẹ rồi, bình giấm chua đang đứng ngay bên cạnh, biết thế lúc nãy nằm im ăn đấm thì hơn, ngay khi Bạch Hỉ khuất bóng, tiểu bảo bảo của hắn nhận ngay một đạp, đó là chỗ yếu hại của nam nhân à nhen, mà hắn chưa vận khí bảo vệ nữa, đau đến thốn cả người, Ti Hồng bực tức bỏ đi, hắn hai tay xách đồ, chân đi siêu vẹo chạy theo, thề thốt mãi, Ti Hồng mới hạ hỏa, cùng hắn lên xe trở về nhà.


“Nhà có chó dữ”, bảng hiệu to đùng ngoài cổng đập ngay vào mắt hắn, ngôi nhà vườn khang trang giữa lòng thành phố lớn, hắn rón rén đi sau lưng Ti Hồng đề phòng bị táp, hai con pitbull gầm gè khi thấy người lạ, sau đó sủa inh ỏi, đến chó nó cũng khinh thường, một khí thế hừng hừng tỏa ra xung quanh người hắn, động vật là loại nhạy cảm với nguy hiểm nhất, hai con pitbull im bặt, cụp đuôi bỏ chạy, Ti Hồng rất ngạc nhiên, ông chồng này có bản lĩnh thật, đánh được cả người, dọa được cả chó, sau này sẽ làm nên chuyện lớn đây, quả này không thể bị tuột khỏi tay được.


Ba mẹ Ti Hồng đã chờ sẵn ở nhà, đợi con gái dẫn người yêu ra mắt về, người đàn ông tướng tá vạm vỡ, người phụ nữ trung niên yêu kiều, hèn chi sinh con gái ra đẹp thế, lại bị thằng lõi Đại Du hốt, gửi quà, chào hỏi qua loa, Đại Du nghiêm trang chuẩn bị nhận những lời hỏi thăm “ân cần” từ ba mẹ Ti Hồng.






Truyện liên quan