Chương 28: Trâu già gặm cỏ non - Tà La Đen xuất hiện

Tịnh Độ tông.
Núi non trùng trùng điệp điệp, mây trôi lơ lửng như chốn bồng lai tiên cảnh.
Một hòa thượng vô cùng già, râu dài trắng bạc phơ, tay cầm phương trượng chống đi từng bước lên đỉnh núi.
Ngồi ở đó ngắm trời nhìn sao, tính toán, nắm bắt vận mệnh chúng sanh.


Phong thái như tiên, đó là Tông chủ Tịnh Độ tông Thích Không Nắc.
Phía sau một chú tiểu đang ngồi vẽ hai vòng tròn với hai chấm nhỏ ở giữa trên đất, dùng tay nhào nặn, rồi lại vẽ, đâu đó có tiếng thở dài phát ra.


"Người tu đạo, không được chạm vào sắc dục, mới đắc đạo thành Phật, Thích Thể Hiện, con hiểu không?" - Hòa thượng nhẹ nhàng hỏi.
"Vâng, thưa phụ thân" - Chú tiểu trả lời.
Bốp, bốp...


"Má nó, đã bảo không được gọi ta là phụ thân, phải gọi là sư phụ" - Tông chủ Tịnh Độ tông Thích Không Nắc cầm phương trượng gõ mấy cái lên đầu chú tiểu.
"Vâng, thưa sư phụ, thế con là do con cò mang tới hay nhặt ở thùng rác vậy" - Chú tiểu uất ức trả lời.


"Hy sinh đời bố, củng cố đời con có gì sai, hoàn cảnh ép buộc, người đưa ta đẩy. Ta không muốn con lầm đường lạc lối giống ta, mãi mãi chỉ dừng lại ở Âm Dương cửu kiếp đỉnh phong, không đắc đạo thành Phật được" - Thích Không Nắc u sầu trả lời.


"Vâng, thưa sư phụ, con sẽ báo lại với mẫu thân, Tông chủ Tịnh Độ tông bị mẫu thân ép buộc" - Chú tiểu nhếch môi khinh bỉ đáp lại.
"Mô Phật, con mẹ nó, loại gì nuôi chỉ tốn cơm, thông minh cho lắm rồi bao nhiêu quả rắm cũng vào nhà" - Thích Không Nắc chán nản chửi thề.




Một linh hồn đen kịt, huyễn hóa thành một nữ nhân hiện ra, sắc đẹp ma mị, khiến người khác run sợ.
"Lão già Thích Không Nắc, ông chửi mẹ nó, là chửi ai đấy, ai ép ông hả, thích nắc không?" - Linh hồn nói.


"Phu nhân, ta làm sao dám chửi nàng, ép gì chứ ép kiểu đó ta rất mê à, nắc không được chứ nắc được ta cũng nắc"
Đối diện với linh hồn trước mắt, Thích Không Nắc từ giận dữ trở nên hiền hòa lạ thường.


Chuyện một ngàn không trăm lẻ một năm trước, cũng trên đỉnh núi này, một chú tiểu tầm năm, sáu tuổi ham chơi đi lạc đến đỉnh núi.
Đứa trẻ đó là Thích Không Nắc.


Chợt thấy sư phụ của mình là Tông chủ đời sáu mươi tám Tịnh Độ tông Vô Sắc cả người tỏa sáng màu hồng rực rỡ.
"Sư phụ, sao sư phụ lại tỏa sáng màu hồng, hay là người chuẩn bị đắc đạo thành Phật?" - Chú tiểu hâm mộ hỏi.


"Đúng vậy, ta dường như đã cảm ngộ được quy tắc tiên giới. Ta cần cơ duyên để hóa Phật đến Tiên Tinh, ta đang đợi - Vô Sắc mỉm cười trả lời.
"Cơ duyên? Cơ duyên là gì, khi nào mới đến, con muốn chứng kiến sư phụ thăng Phật"
"Cơ duyên chính là con, lại đây nào?"


Mặc dù khó hiểu, nhưng chú tiểu nghe lời nên vẫn bước lại gần.
Vô Sắc đặt tay lên đầu chú tiểu, ánh sáng màu hồng trên người Vô Sắc lập tức tụ lại thành một khối tròn cỡ nắm tay, nhẹ nhàng dung nhập vào chú tiểu.


Cùng với đó, một dòng linh khí mỏng manh màu vàng tỏa ra trên người chú tiểu, chú tiểu trở nên mơ mơ màng màng.


"Ta ban cho con công pháp Hư Vô Viễn Không để tu luyện, ta ban cho con bí kỹ Phật khí mỏng manh và Sắc khí vô tận để tu đạo. Tất cả các đời Tông chủ đều dùng công pháp này tu luyện và bí kỹ này tu đạo để đắc đạo thành Phật. Trên con đường tu luyện, khi con làm Phật khí mạnh đến nỗi Sắc khí buộc phải phát ra ngoài cơ thể. Đó là cửa ải Âm Dương luân hồi cuối cùng của Tịnh Độ tông đến hóa Phật"


"Ta ban cho con pháp hiệu Thích Không Nắc, để con nhớ lời ta mà không chạm vào ái dục, trong vạn đệ tử, con là người có thiên tính nhất, là kỳ vọng của ta, con sẽ là Tông chủ đời sáu mươi chín, con có đồng ý không?"
"Con đồng ý, cảm tạ ân đức của sư phụ"


Chú tiểu vái ba lạy rồi tọa thiền bất tỉnh, trên đầu hiện ra chín chấm nhỏ màu vàng xếp thành ba hàng thẳng tắp, ký hiệu của Tông chủ Tịnh Độ tông.
Vô Sắc như làn khói bụi tan biến hư hóa vào hư không, đến tinh cầu chủ mà các hành tinh như Thanh Lục tinh này quay quanh, đó là Tiên Tinh, nơi của Tiên nhân.


Nhìn đứa trẻ miệng còn hôi sữa với chín cái chấm vàng trên đầu, tất cả các cao tăng Thượng Tọa đều mồm há miệng hốc.
Đây là Tông chủ mới sao?
Thế còn hàng nghìn lão già tu đạo mấy trăm năm nay này đem đi vứt cho chó ăn hết à, cớ sao Vô Sắc không lựa chọn.


Đứa nhóc này chưa đạt được nạp luyện khí mà Vô Sắc đã đưa nó lên tông chủ, hay nó là con lão ta, nghi lắm, nhìn cái đầu trọc trọc giống giống.


Vô Sắc cảm ngộ được quy tắc, thăng Tiên một cái là đề bạt con cháu mình lên ngôi, thế thì khác đách gì mấy trò đấu tranh vặt vãnh của phàm nhân, tu cái đách chứ tu, tu cái đạo ù ù chứ tu.
Lời ra tiếng vào, tiếng cười nhạo vang bên tai đứa trẻ, các lão cao tăng đều bất mãn với Vô Sắc.


Đứa trẻ đầu trọc chín chấm vẫn thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra. Bên tai nó là lời sỉ vả, trong tâm nó là cảm ngộ những gì Vô Sắc truyền lại. Cảm ngộ, bất kể từng phút, từng giây, từng hoàn cảnh.


Các cao tăng cùng nhau bàn bạc, mặc dù là tông phái trung hòa nhưng không có nghĩa là không có kẻ thù rình rập, ta lương thiện thì cũng đừng nghĩ ai cũng lương thiện như ta.


Nếu chúng biết được tông chủ mới là một đứa trẻ mới lọt háng mấy năm, vị Âm Dương cửu kiếp Vô Sắc kia đã thăng tiên thì tông môn nhanh chóng lâm vào gian nguy, việc này phải giữ kỹ.


Tất cả thống nhất bắt Thích Không Nắc vứt vào bí cảnh, tự sinh tự diệt, thông báo vị Tông chủ mới đang bế quan chưa biết đến bao giờ ra.
Trong các cao tăng, ai đạt đến Âm Dương luân hồi cửu kiếp sẽ được đôn lên làm tông chủ.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.


Sáu trăm chín mươi năm sau, Tịnh Độ tông ngày càng dần dần xuống cấp, gái gú ra vào đầy chùa, đông đến nỗi phải mở luôn lầu xanh gần đó.
Môn quy ngày càng biến tướng, tông môn suy yếu, biến thành miếng mồi ngon cho các tông phái khác.


Bao năm nay mấy thằng trọc đầu này tích góp không biết bao nhiêu của cải à, mà bọn đầu trọc thì ăn chay nên cũng chả tiêu xài gì, chắc có cả mấy cái kho báu trong chùa.


Nhiều tông phái lấy lý do Tịnh Độ tông lâu nay lừa gạt, tụng kinh gõ mõ thì hay, cuối cùng cũng lao vào ái dục, làm bọn chúng năm nào cũng phải đi chùa cúng viếng, nhục quá là quê.
Không hẹn mà gặp, tất cả chọn ngày rằm tháng bảy tiến hành biến thành cô hồn hôi của.


Nhìn đại quân vạn người ùn ùn kéo tới, các cao tăng Thượng Tọa, Ðại Ðức lâu năm đam mê trong sắc dục trở nên sợ hãi trốn vào bí cảnh.
Các đệ tử vội vàng thay đồ mới, đội tóc giả, kiểu như ta đang đi lễ chùa, không liên quan.


Hàng trăm trưởng lão các tông môn tiến vào trung tâm Tịnh Độ tông, nhìn không thấy một thằng thầy chùa nào, lộn nhà thì có thể chứ chẳng lẽ đi lộn chùa, hay định chơi chiến thuật vườn không nhà trống.


Tưởng rằng phải chiến đấu kịch liệt mới chiếm được kho bảo vật, hàng vạn tu giả ung dung kéo vào tông môn, bất cứ vật gì có giá trị đều bị gom hết vào nhẫn không gian, chưa đầy một canh giờ, toàn bộ quân đoàn thỏa mãn rút lui.


Ngoái đầu nhìn lại một tông môn huy hoàng một thời, trưởng lão các tông phái cũng hối tiếc, sau này làm điều ác cũng không có chỗ mà giãi bày.


Đoàn quân rút lui khỏi chùa nhưng cứ bay mãi, đi mãi vẫn loanh quanh về chỗ cũ, cả đám đột nhiên hoảng hốt, hay là âm mưu hốt trọn ổ của Tịnh Độ tông, tông phái trung hòa này khi nào biến thành ác độc, lươn lẹo, mưu mẹo như vậy.


Nửa tháng sau, toàn bộ đội quân cô hồn trở nên mệt mỏi, tập trung tại quảng trường trung tâm hướng về đại điện quỳ lạy, cầu xin thoát khốn, toàn bộ của cải cướp được cũng trả về chỗ cũ.


Chỉ thấy một hòa thượng khuôn mặt hiền hòa, sáng sủa, râu dài bạc phơ nhẹ nhàng đi ra, trên đầu có chín chấm vàng, rõ ràng là Thích Không Nắc, cấp bậc tu tiên nhìn không thấu, vung tay phá giải pháp trận, rồi đi về chỗ cũ.


Hóa ra mọi sự là do thằng này, người trong tối, ta trong sáng, ta phải cầu xin tha mạng, bây giờ nó hiện hồn ra rồi, cả đám trưởng lão đủ mọi cấp bậc này chẳng lẽ không đấu lại, hàng trăm trưởng lão xuất chiêu đánh về phía Thích Không Nắc, chẳng chiêu nào chạm được người, tan như bụi khí.


"Các hạ ở đâu, trở về ở đó" - Thích Không Nắc nhẹ nhàng nói ra nhưng cũng làm cho toàn bộ trưởng lão các tông môn hộc máu, nằm dài dưới đất, chúng cô hồn còn lại nhìn thấy vậy không ngừng bái lạy.
Chỉ có Âm Dương Cửu Kiếp mới có uy lực như vậy.
Sau đại nạn.


Các Thượng Tọa, Ðại Ðức bị nhốt vào bí cảnh trăm năm sám hối.
Tịnh Độ tông tông chủ Thích Không Nắc không hiện thân lần nữa, nhưng cũng đủ để chấn áp các tông môn khác.
Tịnh Độ tông ngày càng phát triển rực rỡ.


Chuyện một trăm lẻ một năm trước, cũng trên đỉnh núi này, Thích Không Nắc đã đắc đạo, Âm Dương cửu kiếp đỉnh phong, một bước nữa thành Phật, cả người tỏa ra ánh sáng hồng rực rỡ, đang đợi cơ duyên.


Một chú tiểu tầm năm, sáu tuổi ham chơi đi lạc gần đến đỉnh núi thì sợ quá bỏ chạy về.


Một liêm đao đen kịt trên không trung hiện ra, không ngừng chém vào một linh hồn đen kịt. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng mọi nơi, linh hồn đen kịt chật vật chạy trốn, nhìn thấy Thích Không Nắc, linh hồn vội vàng triển khai bí kỹ nhập vào người Thích Không Nắc, hy vọng thoát khỏi lưỡi hái của Tử Thần.


Phân thân Tử Thần hiện thân đứng trước mặt Thích Không Nắc.
"Bằng hữu Không Nắc đại tăng, đã làm phiền ngươi rồi"
"Việc này để ta lo, coi như cảm ơn ân cứu mạng của ngươi" - Không Nắc nhẹ nhàng trả lời.


"Vậy ta cáo biệt, nếu bằng hữu đắc đạo thành Phật, nói tốt với chủ thân của ta một tiếng, ta cũng không muốn làm cái công việc truy sát thứ súc sinh Tà La Đen này nữa"
"Cáo biệt" - Cả hai đồng thanh nói ra.


Trong vùng linh khí não hải của Thích Không Nắc, linh hồn Tà La Đen Vũ Nữ nhiều lần muốn thoát ra ngoài nhưng cách nào cũng không ra được.
Hàng ngày phải nghe, phải nhìn linh hồn thằng trọc đầu đang trần truồng này ngồi nhắm mắt tụng kinh gõ mõ, khuyên nàng bỏ ác hướng thiện đến phát chán.


Ngươi có chí hướng của ngươi, ta có chí hướng của ta, hướng Phật cái đách, chúng sanh ai cũng theo Phật thì lấy ai mà sinh đẻ.


Linh hồn Tà La Đen Vũ Nữ từ hư hư ảo ảo như làn khói hiện hóa thành hình dạng bản thể, một mỹ nữ ma mị, mỏng manh, mê mẫn tiến hành quấn lấy linh hồn của Thích Không Nắc, dùng sắc dục lung lạc ý chí của Thích Không Nắc.


Cuộc chiến diễn ra hàng chục năm không dừng, nước chảy đá mòn, linh hồn Tà La Đen bất tử nhưng ý chí con người có hạn, linh hồn chạm linh hồn mang lại khoái cảm mãnh liệt hơn nhiều lần thể xác.


Thích Không Nắc mặc dù mạnh mẽ, ý chí kiên cường, nhưng bản thể vẫn còn mang thú tính, là bản năng tự nhiên của con người, là thiên địch đối với người tu đạo.
Ánh sáng màu hồng ngày càng nhạt dần, cuối cùng hội tụ hết vào trong thân thể của Thích Không Nắc. Hòa thượng không qua nỗi ái dục.


Hai linh hồn luyến ái dài lâu từ đối đầu chuyển sang đối thoại, cuối cùng tức cảnh sinh tình quấn lấy nhau không rời, phê không thể tả.
Tình yêu chênh lệch tuổi tác, bất chấp thân phận trong truyền thuyết dần dần nảy nở.


Thân thể của Vũ Nữ chạy trốn khỏi tộc, về bên thân thể Thích Không Nắc, chín tháng mười ngày sau sinh hạ Thích Thể Hiện.
Chỉ tiếc thay, tộc Tà La Đen vướng một lời nguyền quy tắc, sau khi sinh con, bản thể sẽ bị tan biến vào hư vô, chỉ còn lại linh hồn.


Nếu không có linh khí liên tục bồi đắp, cũng sẽ tan biến, nếu không muốn tan biến thì tiếp tục đi hại người.
Tộc Tà La Đen tổ chức truy nã khắp nơi nhưng cũng không ngờ rằng, một nữ chi chủ của tộc lại quấn lấy thằng già này, mà thằng già đó lại là hòa thượng.


Trời nổi bão giông, bầu trời u ám, từng tia sét màu đen giáng xuống Độ Tinh tông.
Ngày Thích Thể Hiện sinh ra trời nổi dị tượng, ban đêm không thấy mặt trời, ban ngày không thấy mặt trăng, người đi xe ga mấy mù giăng lối, làn sương khói phê pha nghe tiếng ai đang nện.


Ba tuổi biết nói ba thứ tiếng: nói xạo, nói khoác, nói dối.
Sáu tuổi đã biết chữ, ngày ngày đọc sách, một năm am hiểu hết tàng kinh các, hơn năm mươi năm đạt nên Thiên Khí đỉnh phong, trở thành bảo bối Tịnh Độ tông, tu luyện Hư Vô Viễn Không dễ như ăn cháo.


Thiên tài nào cũng có khuyết điểm, Thích Thể Hiện thích chơi gái, chơi trội, chơi xỏ, chơi ngu.
Tới một ngày tông môn phát hiện hắn mở một lầu xanh nho nhỏ, dụ dỗ, ép buộc từ tăng ni tới cao tăng chơi tham gia, chơi tập thể.


Trước áp lực của tông môn, Thích Không Nắc hủy đi quá trình tu luyện của Thích Thể Hiện, để hắn chỉ còn luyện nạp khí đỉnh phong, đuổi hắn ra khỏi tông môn, đi đâu thì đi, đến Vũ Nữ cũng chào thua thằng con này.


Ngày hắn rời khỏi tông môn, dù bị hủy đi căn cơ, chẳng ai thấy hắn buồn rầu, ngược lại còn vui như cha ch.ết sống dậy.
Ngày hắn rời tông môn.
Tông môn mở tiệc ăn mừng bảy bảy bốn chín ngày, lấy ngày hắn rời khỏi tông môn làm ngày phá giới.






Truyện liên quan