Chương 33: Khổ trước sướng sau đáng giá hơn hay khổ sau sướng trước

Trên Thanh Lục Tinh cũng như các hành tinh khác, kẻ tu luyện không phải cứ phải chui vào trong tông môn mới thành tu giả.
Nhưng muốn đắc đạo thành tiên phải vào trong tông môn, mỗi tông phái đều có bí pháp đặc hữu hỗ trợ tiến cấp trên con đường tu luyện.


Thế giới tu luyện bên ngoài các tông môn còn có các tán tu, giáo phái. Số lượng tông môn có hạn, nhưng tán tu, giáo phái thì đầy rẫy nhiều không đếm được, phong phú và đa dạng.


Mỗi năm, các giáo phái đều lựa chọn truyền nhân đắc ý nhất, tiêu tốn của cải, cử đi thí luyện nạp khí, với mong muốn những truyền nhân này đắc đạo thành tiên.
Khi đó, giáo phái có thể lên một bậc nữa thành tông phái.


Các tông môn cần khí thạch, huyền thạch, thánh thạch, thần thạch để đệ tử tu luyện, ngoài việc bắt ép vương hầu của các quốc gia sai khiến phàm nhân để khai thác khí thạch, các tông môn cũng đạt thành hiệp nghị bề trên với bề dưới là các giáo phái để họ khai thác các mỏ.


Chỉ các giáo phái mới có thể tiến hành khai thác thánh thạch, thần thạch, người phàm gặp hai loại này vừa tiếp xúc sẽ bị hút cạn sức sống thành xác khô.
Đệ tử xuất sắc của các giáo phái này có thể coi là bán tu của, nửa bước sẽ chính thức bước vào con đường tu tiên.


Linh khí trong người tích lũy dồi dào, có thể thi triển các loại công pháp này nọ, nhưng chưa có bí pháp để trở thành Sơ linh.
Các bán tu các giáo phái đều được truyền thụ công pháp siêu cấp nhất, được ban cho pháp bảo mạnh mẽ nhất, vừa giết đối thủ vừa bảo vệ tính mạng.




Bán tu được quý như vàng đen, giáo phái nào mất đi truyền nhân, có khi phải vài trăm năm sau mới tìm được truyền nhân thay thế.


Mỗi giáo phái có phương pháp huấn luyện truyền nhân khác nhau, nhưng điểm chung là các truyền nhân này đều đã phải trải qua vô số hung hiểm, thiên phú ngút trời, luôn luôn đứng giữa rằn gianh sự sống và cái ch.ết để tôi luyện, vạn người chỉ chọn được một.


Thiên tài của các giáo phái đã vậy, nhưng kẻ được sinh ra trong tông môn mà không thể tu luyện, chính xác là đáng vứt đi.
Đến phàm nhân thuộc giáo phái cũng không bằng giữ lại chỉ tốn cơm, cũng không thể giữ lại làm người hầu cho mất mặt.


Cả ngàn người thí luyện nhưng cũng chẳng đạt được đến con số sáu mươi chín người như chỉ tiêu.
Một vài kẻ đã rờ được vào thánh thạch nhưng không thể hấp thu được, coi như đã thất bại, tủi nhục nên cũng không dám trở về giáo phái.


Đđành ở lại khu dân cư trong khu luyện nạp khí, chờ đợi cơ hội tiếp theo. Ở đó, nếu không liều lĩnh như Đống Cống, không thể kiếm đủ ngân lượng, có khi đến già cũng chỉ là khán giả cổ vũ cho người khác thí luyện.


Mười người lên đỉnh núi được đưa đến khu kiểm tr.a thiên phú riêng biệt, số còn lại thì được chuyển sang khu vực khác.
Đại Du chẳng hiểu vấn đề nên cứ đảo mắt tìm Sương Nhi, mặt lúc nào cũng ngơ ngáo như dân núi xuống phố thị.


Cả đám chín người kia ngồi tĩnh tâm, chờ mòn mỏi để được kiểm tr.a thiên phú.
Thích Thể Hiện đã hấp thụ gần xong thần thạch, nhìn cái bản mặt khinh khỉnh của hắn là thấy ghét.
Đứa nhóc Ma Bư ngồi đợi nên quá chán, máu nóng dồn lên não, lại triển khai Cửu Kim phóng đến thằng đầu trọc.


Chớp mắt đã bị một trưởng lão cho bạt tai nằm lăn lóc khóc oa oa, đến cùng bị nhốt trong một cái trận để nó muốn khóc sao khóc, không được làm ồn thằng đầu trọc hấp thụ thần thạch à nhen.


Đến các trưởng lão mỗi năm chỉ được sáu mươi chín viên thần thạch, hấp thụ thần thạch bị đứt quãng thì thần thạch tự hủy, hàng ngon nó có cách của hàng ngon à, nên có được phải trân trọng.


Các trưởng lão thì đều quây quanh Thích Thể Hiện, xem đám còn lại như rác rưởi, vị nào cũng muốn tranh đoạt thằng đầu trọc này về núi của mình.


Không phụ kỳ vọng của các trưởng lão, Thích Thể Hiện là người được kiểm tr.a thiên phú đầu tiên, thiên phú của hắn kinh người, loại kiểm tr.a nào hắn cũng chơi được, làm các trưởng lão vui như được chơi vợ kẻ thù, hưng phấn không thôi, ra sức dụ dỗ thằng đầu trọc.


"Đệ tử Thích Thể Hiện, ta chọn con, về núi của ta, con muốn chọn đứa con gái nào của ta cũng được, hốt hết cũng được, con có nguyện ý không?" - Một trưởng lão râu tóc bạc phơ, khuôn mặt như thánh nhân nhưng lời lẽ chẳng khác nào tú bà lầu xanh ra sức rủ rê.


"Trưởng lão Tam Thanh Đạo Chủ, đứa trẻ này đã chọn ngươi đâu mà gọi là đệ tử, già mà không biết dị. Thích Thể Hiện, ta là Trưởng lão Địa thượng Thiên tiên Lục Ngự, trong tông môn có danh tiếng nhất, ta còn rất nhiều tiểu thiếp chưa xài, chính xác là để dành cho người ưu tú như con, ngoài ra ta phụ trách linh thú, con muốn cưỡi con nào thì cưỡi, có nhiều linh thú hóa hình xinh cực"


"Tên Lục Ngự kia, ngươi thì danh tiếng cái gì, mang tiếng thì có, chẳng phải đến linh thú hóa hình của mình, ngươi cũng đem lên giường mà cưỡi hay sao, nói láo không biết ngượng mồm. Thích Thể Hiện, ta là Trưởng lão Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, xinh đẹp nhất trong các trưởng lão, con nguyện ý theo ta, phòng ngủ của ta chính là phòng ngủ của con, hí hí"


"Ngọc Thanh ɖâʍ Thủy thì có, trong các trưởng lão chỉ có ngươi là nữ, ngươi không đẹp gái chẳng lẽ Trưởng lão Phụ Khoa, nhầm nhầm, Khoa Phụ kia mới đẹp nhất hay sao, đầu ti chưa cùn mà lý lẽ đã cùn rồi hả. Thích Thể Hiện, ta là Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, phụ trách bảo vật trong tông môn, con theo ta, đừng nói là bảo vật, ɖâʍ vật chí bảo ta cũng sẽ cho con, đảm bảo không nữ nhân nào không quỳ dưới thắt lưng con á"


"Thượng Thanh, đầu ti Ngọc Thanh ta cùn hay không thì liên quan gì tới ngươi, chẳng phải ngươi cũng nếm qua khen lấy khen để hay sao, ngươi giúp ta có được đệ tử này, sau này không cần cống bảo vật, ta cũng sẽ cho ngươi nếm thử bên dưới"


"Ta đách cần nhé, tên đệ tử này ta phải đoạt được, lúc đó ngươi không tự dâng cho ta ßú❤ mới lạ, đừng ỷ mình có hương tiên trong người mà hống hách nhé"


"Nhớ cái mặt lìn của ngươi đấy, tên đệ tử này, Thượng Thanh nhà ngươi chưa chắc đoạt được, nhưng chắc chắn Ngọc Thanh Cung chúng ta sẽ không cho ngươi mò vào nữa, ta chống mắt lên xem ngươi chịu được bao lâu"


"Hai con quỷ cái à, hí hí, ta đẹp trai hay đẹp gái gì cũng được à, ta thông minh nên loại nào ta cũng thông được cả. Hai vị nguyện ý thì tối nay tới đào viên Khoa Phụ Song Nhân của ta nhé, mình ta chấp hết. Thích Thể Hiện à, con thấy ta có bá khí không, mấy trưởng lão khác chỉ có rác rưởi thôi, con theo ta đi, ta sẽ trực tiếp rèn luyện thân thể của con đến cực hạn Thanh Lục Tinh này, sướng lắm, sướng lắm"


"Nam không ra nam, nữ không ra nữ, chẳng hiểu sao lão Loạn Loăn lại chọn ngươi làm trưởng lão. Thích Thể Hiện, ta gặp con đã thấy như con ruột rồi, vợ ta rất thích cái gì có đầu trọc à, ta cam đoan con theo ta chỉ vài trăm năm sẽ lên chức trưởng lão thay ta. Ta thề ta nói láo thì mấy trưởng lão không nói thật được, Ngũ Linh Huyền Lão Hắc Đế Quân ta xin thề, xin thề, xin thề"


.........................................


Tông môn có nhiều nhân tài, nhưng Trưởng lão trong tông môn chỉ có mười người. Trưởng lão phụ trách linh thú Địa thượng Thiên tiên Huyền Vũ sau khi anh dũng tự bạo hi sinh, nhất quyết không chịu nằm dưới háng Tông Mẫu Ma Cô. Hắn ch.ết còn chưa đầu thai, thì chưa đến một nén nhang sau, trải qua chiến đấu kịch liệt, đã chọn được trưởng lão mới.


Vậy mới nói, đừng nghĩ quyền cao chức trọng thì không ai thay thế được mình.
Các trưởng lão đứa nào đứa đấy bây giờ cũng chả thèm để ý đến sĩ diện nữa. Nhân tài đích thực đã xuất hiện, nên phải giành giật.


Cả sáu trăm chín mươi năm qua, kẻ tham gia thí luyện nhiều vô kể, nhưng thiên phú kinh người như Thích Thể Hiện chỉ có tông chủ Loạn Loăn mới sánh bằng.
Mặc dù chưa biết tông chủ đã tiến vào Âm Dương luân hồi kiếp thứ mấy, nhưng Bát Mạch Kỳ Kinh của hắn đủ chế ngự cả đám trưởng lão này.


Điển hình kẻ có thiên phú cực cao, là Tông chủ, hắn vượt cấp chiến đấu như cơm bữa, thiên phú trong thiên phú chất lượng nó khác.
Nhớ khi xưa.
Khi Loặn Loăn còn ở Thiên khí sơ giai, đã ra tranh chức tông chủ, đánh cho các trưởng lão Thiên khí đỉnh phong nôn ra tiết canh.


Bát Mạch Kỳ Kinh đòi hỏi cảm ngộ cực cao, cực ɖâʍ, cực kỳ khó hiểu và khó tu luyện. Chính vì vậy mà Loạn Loăn tiến cấp rất chậm chạp, bù lại lên một cấp chắc một cấp, lên một cấp sức chiến đấu đến quỷ thần cũng phải khiếp sợ.


Ttrong các tông môn, có lẽ Loạn Loăn đẳng cấp tu luyện không bằng các tông chủ khác, nhưng sức chiến, sức chơi và độ ɖâʍ, sát gái thì thuộc hàng đầu.
Cả đám nhìn Thích Thể Hiện được o bế, hâm mộ có, ghen ghét có, muốn giết có, muốn cắm nhang thông ch.ết mẹ thằng đầu trọc nó luôn cũng có.


Thằng nhãi Ma Bư đang bị nhốt trong trận pháp, chẳng biết lấy từ đâu ra bình rượu, vừa ngủ vừa hút, nhìn qua cứ tưởng quyền trẻ em bị xâm hại à nhen.
Đại Du mặc dù cũng ra dáng đang ngủ, nhưng mắt vẫn hé hé dòm dú Kỷ Kỷ, mồm miệng khô khốc vì nuốt nước miếng quá nhiều, hai tay che lấy đũng quần.


Hùng Tươm Tất thì tranh thủ mọi cơ hội tiếp cận Kỷ Kỷ, ba hoa khoác lác, liên tục chải đầu soi gương cho tươm tất.


Thánh nữ Viên Tú An đã lấy mạng che đi khuôn mặt, đang thì thầm to nhỏ gì đó với thú nữ Thi King Kông. Thú nữ chẳng nói chẳng rằng, chỉ gật đầu và lắc đầu, quái nữ này mỗi lần phát ra âm thanh thì nhà ông chú đại bác bắn không tới cũng nghe được.


Thú nữ vì vậy không dám nói một tiếng, lạng quạng bị các trưởng lão tát cho một phát rồi bị nhốt như Ma Bư thì ủy khuất thêm thôi, đành ngậm mồm cho chặt.
Tên mặt đồ đen và thầy bói Sở Lư Hương đang tĩnh tọa cũng khá gần nhau, nhìn chả khác nào Hắc Bạch Vô Thường dưới âm ti.


Trước sự vây công bằng nước miếng của thập trưởng lão, Thích Thể Hiện vẫn ung dung xem như chuyện này đối với hắn không có gì đang nhắc cả.
Bnh thường hắn cũng đã quá nổi trội rồi.


Đôi mắt đôi lúc khẽ liếc Trưởng lão Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhẩm tính số đo ba vòng, làm nữ trưởng lão này hồi hộp không thôi, bộ vếu phập phồng lên xuống, đầu ti thỉnh thoảng ẩn ẩn hiện hiện mê người.
"Ta chọn..."


Thích Thể Hiện bây giờ mới chịu mở mồm, các trưởng lão lập tức im bặt, chờ đợi kết quả sổ xố.
Cái giá các trưởng lão đưa ra đều mê người, nhưng hốt được thằng này về, cơ duyên nó lên tông chủ là nhiều khả năng nhất trong đám đệ tử.


Loạn Loăn là một tấm gương điển hình, biết đâu sau này nó thành tiên, rồi quay lại gặp cố nhân, chỉ cần mang tí đan dược tiên giới về biếu tặng, tuổi thọ chẳng phải tăng lên vùn vụt hay sao.


Đến lúc đó nhắc khéo nó kiếm ít ɖâʍ dược tiên giới chắc cũng không thành vấn đề, tuổi cao sức chơi cũng giảm nhiều, mỗi lần mua được ɖâʍ dược Thiên đan phải đổ mồ hôi sôi nước mắc chứ bộ.
Vậy nên, ɖâʍ dược Tiên đan thì mị lực khỏi bản cãi rồi.


Đồn rằng vạn năm trước, Địa Hoàng Viêm Đế Thần Nông Thị từ tiên giới trở về thăm cố hương, mang tặng cố nhân Tứ Hải Long Vương dưới biển sâu một lọ ɖâʍ dược sáu nghìn chín trăm viên Tiên đan, cảm tạ ân cứu mạng.


Mặc dù đã giữ kín như bưng, nhưng rồi ngày nọ, có một ông lão đánh cá bắt được con cá vàng.


Con cá vàng số nhọ đó chính là Tứ Hải Long Vương đang chuyển kiếp để thăng cấp, đang lúc yếu ớt vô cùng, hắn dụ dỗ đủ mọi điều kiện để khỏi bị ngâm mình trong chảo dầu nhưng lão đánh cá nhất quyết thịt là thịt.


Lão đánh cá là tán tu, tuổi tác đã cao, sắp nghẻo đến nơi, chuyên săn bắt hải thú có linh khí để thăng cấp, tăng thọ. Ăn được con cá vàng này là tăng liền mấy cấp ngay, loại cơ hội này nằm mơ cũng không có, ngu gì thả.


Bí thế, Tứ Hải Long Vương đành tặng cho lão đánh cá sáu mươi chín viên ɖâʍ dược Tiên đan mới giữ được cái mạng nhỏ.
Trong cơn sung sướng, lão đánh cá được mụ vợ ở nhà khen lấy khen để, thắc mắc vì sao lão bị liệt dương từ nhỏ lại đột nhiên dũng mãnh như vậy.


Lão đánh cá say rượu còn được vợ khen, vợ chịch thì mồm mép nói ra chuyện lọ Tiên dược. Lão đánh cá chơi được một lần rồi đêm đó cũng quy tiên luôn dưới nhát dao của mụ vợ.
Chính ngươi đã cho thanh xuân của ta đau khổ thì ta cho ngươi cái ch.ết sung sướng vậy.


Mụ vợ mang đan dược đi bán rồi vung tiền thuê phi công lái máy bay chở vếu hạng nặng, ngày đêm hoan ái, rồi cũng ch.ết dưới nhát đao của đám trai trẻ.


Tiếng lành đồn xa, tin tức truyền ra, các Tông phái biết được có ɖâʍ dược Tiên đan. Tông chủ, trưởng lão các tông phái dù đang đè tiểu thiếp ra cũng chẳng cần hay kịp mặc cái quần, trần truống phóng như bay ra biển khơi.


Ùn ùn kéo tới Tứ Hải Long Cung truy tìm Tứ Hải Long Vương xin đểu không được thì cướp lấy.
Hỗn chiến.
Nhìn cảnh hoang tàn đổ nát, Tứ Hải Long Vương hối hận không thôi. Nhìn vợ con đứa bị thịt làm món ăn bởi đám ma quỷ trên đất liền này, đứa bị chơi đến ngộp thở ch.ết đi.


Người cá tuy có khuôn mặt như người phàm, nhiều em xinh đẹp lạ kỳ, nhưng làm quái gì có hạ bộ như người đất liền, thọc thế đách nào được, bao nhiêu con chim to nhỏ đủ loại tự nguyện bay vào miệng cá.


Tứ Hải Long Vương ngậm đắng nuốt cay, ném mạnh lo đan dược về phía đất liền, cho bọn bay tự tàn sát lẫn nhau vậy.


Sau một ngày một đêm, một tiểu địa màu mỡ lập tức biến thành hoang mạc, biển lửa, núi băng, một số nơi không gian đứt đoạn, trở thành vùng đất ch.ết, rốt cuộc cũng không biết tông phái nào đã đoạt được.


Chỉ một lọ ɖâʍ dược Tiên đan thôi đã làm một tiểu địa diệt vong, mặt biển nhuộm đỏ bởi máu tươi, đủ thấy sức hút của loại bảo đan từ tiên giới này.
...


Tịnh Độ tông, Thích Không Nắc linh hồn đang giao hoan với linh hồn Tà La Đen Vũ Nữ, đột nhiên hơi thở ngột ngạt, hắc xì một phát thật mạnh, đứa nào thối mồm dám nhắc tới ta lúc này, ta thịt ch.ết mẹ nó.
Thích Thể Hiện xoa xoa cái đầu trọc của hắn, tỏ vẻ suy nghĩ rất căng thẳng.


"Các vị trưởng lão, thật tình thiên tài như ta không muốn chọn ai cả, ta nghĩ nếu tông chủ Loạn Loăn tới đây sẽ trực tiếp thu nhận ta mới phải, Mô Phật, ta nói khoác thì ông già ta ch.ết liền. Nhưng tấm lòng của các trưởng lão đã làm trái tim ngây thơ của ta cảm động, thôi thì vị nào có thể cho ta nhiều thần thạch nhất, ta sẽ theo người đó về núi"


Bọn tao nhịn lâu lắm rồi đấy nhen, mày mà không khoác lác thì ai khoác lác. Thầy chùa háo sắc như ngươi cũng xứng đáng gọi là ngây thơ hay sao, đã giết mấy tỷ sinh mệnh chưa thành hình rồi.


Các trưởng lão cũng tím mặt, nhưng vì đại cục nên nín nhịn, có tài có tật, bản thân mỗi trưởng lão già đến độ này rồi nhưng ai cũng có một tật xấu trong người chứ nói chi tuổi trẻ.


Không nên so sánh với đứa trẻ thiên tài này a, đã là người thì không ai hoàn mỹ cả, tuổi trẻ mà quá cứng nhắc, quá nguyên tắc thì tư duy sáng tạo cũng chẳng khôn lên được.
Trải qua cuộc trả giá căng thẳng...


Đại Du và đám thí luyện còn lại thấy Thích Thể Hiện trúng xổ số, tâm trạng liền đột ngột trở nên không tốt, oán thù giữa đám thí luyện này tăng lên rõ rệt, hoang tưởng kiểu như không có bọn bay thì tài phú này chẳng phải của ta sao.


ɖâʍ nữ Kỷ Kỷ liếc xéo sang bộ xương khô Quỷ Thủ, thấy hắn đang cuối đầu, không rõ tâm trạng gì.
Ma Bư đột nhiên lại mắt đỏ, mắt đen, khuôn mặt trẻ con nở nụ cười nham hiểm đáng sợ.


Trưởng Lão Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn tiếc đứt ruột giao thần thạch cho Thích Thể Hiện, ván bạc này hắn đã thắng cũng như thua.


Các trưởng lão khác cũng dốc hết vốn liếng đôn giá, nhích lên từng tí một tới cao ngất ngưỡng. Thích Thể Hiện cất đống thần thạch vào nhẫn không gian, lòng vui như hội nhưng vẻ mặt lại tỏ ra bình thản như chút bạc lẻ này chỉ đáng bữa ăn sáng.


Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn và Thích Thể Hiện được trụ sáng đưa đi đến núi của trưởng lão này. Mặc dù lão tiếc hùi hụi vì tiêu tốn quá lớn, nhưng nghĩ lại cũng chính là bồi dưỡng cho đệ tử của mình.


Thượng Thanh khẽ mỉm cười đắc ý, lòng phơi phới nghĩ tới ngày nào đó được cắn ɖâʍ dược Tiên đan, thọ ngang trời đất.
Thần Toán Tử Sở Lư Hương đột nhiên thở dài, thấy tiếc tiếc cho Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn... mà không ai hiểu lý do gì.


Chín trưởng lão còn lại trong lòng bực bội, nếu ngày thường không gái gú, dành thời gian đi bí cảnh cướp đoạt thần thạch, liệu thiên tài Thích Thể Hiện có về tay mình được không.


Khổ trước sướng sau đáng giá hơn hay khổ sau sướng trước, hài... đã thành người tu tiên, sống ngàn năm rồi mà có những chân lý không bao giờ hiểu được.


Trưởng lão Tam Thanh Đạo Chủ bình ổn tâm tình lại sớm nhất, chỉ tay về đám thí luyện, tiếp tục tiến hành thí luyện thiên phú cho đám ngu ngốc này, dưới màn thể hiện của Thích Thể Hiện, kẻ nào còn lại cũng chỉ là rác rưởi.






Truyện liên quan