Chương 36: Vợ ta ta đút, ngươi không được đút à

Vườn rộng rào thưa khó đuổi gà...
Nhìn mấy con gia cầm hai chân bốn cánh vừa chạy, vừa nhảy, vừa bay, thỉnh thoảng ị một phát như khiêu khích hắn.
Gà chẳng ra gà mà chim chẳng ra chim, lanh lợi vô cùng.
Kẻ có linh khí như hắn mà rượt đuổi cũng chẳng bắt kịp. Lụm đá ném đi chúng đều tránh được.


Hắn ngồi thở phò phò ngẫm nghĩ có nên ăn thức ăn thừa luôn không?
Đói ch.ết mất.
Mờ u mu mu mu...
Tiếng gáy làm Đại Du chú ý, hắn phát hiện một con gia cầm bốn cánh, to tướng đang bị nhốt trong lồng.


Trên đầu nó còn có một chiếc sừng nhọn hoắc màu trắng, một cái mào đỏ rực, chắc là giống đực rồi.
Ban ngày ban mặt còn gáy to để thu hút bạn tình, không sợ làm nữ nhân Hoa Nhạc điên loạn kia tỉnh giấc rồi bị Quảng Mục Thiên Vương cho một chưởng đầu thai hay sao?


Nếu ngươi đã chán sống thì ta cũng sẵn sàng giúp ngươi toại nguyện, ai bảo tâm ta vốn thiện lương làm chi, lại là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn nữa.
Nhìn tướng con này, chắc là thịt ngon lắm đây.
Tiễn Phật tiễn đến tây thiên.
Đại Du tiến tới mở nhè nhẹ cái cổng, cẩn thận kẻo nó vọt mất.


Con gia cầm này nghĩ rằng, nó được thả ra đi đập mái, nên cứ lồng lộn lên khoái chí.
Tên Quảng Mục kia đi liền mấy ngày, đến gà như nó cũng bức rức lắm rồi, điệu bộ vô cùng vội vã.
Thấy mặt người liền gáy to báo động "Người ơi, mở cửa ra"


Cửa vừa mở đủ rộng, gà hí hửng đưa đầu chui ra, không chú ý đến khuôn mặt nham hiểm, đói khát của thằng mở cổng.
Mờ u... rắc... ặc.
Con gia cầm tiếng gáy đứt đoạn, quẹo cổ sang một bên, hai mắt mở to trăn trối nhìn Đại Du éo hiểu.




Phía trước là lầu xanh nhưng phía trước nữa là một tên quỷ đói.
Vĩnh biệt các em mái, đa tạ những ngày tháng hoan ái, ta về vùng cực lạc đây.
Các con ơi hãy nhớ báo thù tên này cho ta.
---
Lụi cụi nửa canh giờ.
Đại Du vừa nhai cái đùi ngấu nghiến vừa ngẫm nghĩ.


"Thơm thật, thịt dai, chắc lại còn giòn rụm nữa chứ. Mới cắn một miếng mà đã phê không thể tả rồi. Con gà này chắc cũng thuộc loại linh thú đã hấp thu được linh khí à. Sao Quảng Mục không thịt gà mà ăn ta, lại để vợ ăn ăn cơm khê canh mặn, quái dị".
"Thơm, thơm, ngon, ngon, ta muốn ăn... cho ta ăn"


Đại Du đang gặm cái xương đùi thì nghe tiếng nói nụng nịu sau lưng.
Quay mặt lại thì thấy nữ nhân Hoa Nhạc và Quảng Mục Thiên Vương không biết có mặt từ lúc nào, đang chảy nước miếng đứng bên cạnh, làm hắn hoảng cả hồn.


Vội ôm con gà nướng vào lòng, bần cùng đi ăn trộm bị bắt quả tang rồi, chỉ một con gia cầm, tên trưởng lão này chẳng lẽ đến để đòi mạng của mình cho nó, khập khiểng quả đi.
"Thơm, thơm, ngon, ngon, ta muốn ăn... cho ta ăn".
Nữ nhân điên loạn như một đứa trẻ đòi đồ chơi nhõng nhẽo nhảy tưng tưng.


Bộ vếu phập phừng lên xuống, có lúc lòi cả ra ngoài, chỉ tay thẳng tắp về phía con gà.
Quảng Mục Thiên Vương nhìn về phía Đại Du với điệu bộ oai nghiêm, nhưng cũng không giấu nỗi vẻ thèm thuồng.
Lúc nãy ra oai trước mặt nó, bụp nó, bây giờ lại đi cướp con gà của nó thì có mất mặt quá không?


Hắn đang vất vả dỗ dành, ru ngủ mãi thì nữ nhân Hoa Nhạc mới thiu thiu ngủ.
Nàng bỗng nhiên bật dậy chạy ra bên ngoài theo làn hương quyến rũ.
Quảng Mục cũng ngửi được mùi hương thơm dào dạt ấy bay vào trong căn nhà gỗ.
Hắn muốn ra xem là cái gì, nhưng sợ Hoa Nhạc thức giấc nên nín nhịn.


Không biết thằng nhãi con kia lại giở trò gì nữa đây, có biết ta ru Hoa Nhạc đến rụng mồm, nàng mới chịu đi ngủ không?
Nơi đây bình yên mấy trăm năm, xuất hiện thêm một người lại rắc rối thêm một chuyện.
Đã không thể để nó lại, tối nay phải đuổi nó đi sớm vậy.


"Nhóc con phá đám, ngươi lại làm Hoa Nhạc thức dậy rồi. Nếu không đền bù nổi tổn thất này, ngươi cũng chẳng còn mạng để leo lên trên kia đâu"
Quảng Mục Thiên Vương mặt mày vô lại vừa nói vừa chỉ chỉ con gà nướng.


Thứ này nữ nhân của hắn yêu thích thì bằng mọi giá hắn phải đoạt được, cho dù không vì vợ, bản thân hắn cũng muốn một phát nhai trọn cái thứ thơm phưng phức kia rồi.
Nhìn Quảng Mục và Hoa Nhạc, Đại Du có ngu cũng biết họ muốn gì.
Muốn ăn thì nói mẹ cho rồi, còn bày đặt sĩ diện.


Đại Du nghĩ thầm rồi gật đầu biểu thị thái độ, sau đó xách con gà mới vừa nhai được vài miếng, ngồi xuống chiếc bàn gỗ nhỏ.
Ăn uống cũng phải có chỗ đàng hoàng.
Một con gà mà đổi được cái mạng nhỏ thì cái giá này cũng quá hời.


Huống hồ mình lại đi trộm gà của trưởng lão uy danh vời vợi.
Hắn bẻ một miếng rồi lại một miếng, đưa cho Hoa Nhạc.
Nữ nhân điên loạn vừa ăn vừa cười.
Nhùminf nụ cười ấy.
Đại Du phút chốc cũng thất thần.


Trên khuôn mặt lem lúa đó, nở nụ cười duyên, khiến mọi nam nhân quên hết muộn phiền trong lòng.
Giống như cõi lòng đã được gột rửa nhơ bẩn, đau thương tan biến.


Quảng Mục Thiên Vương hết nhìn nữ nhân lại nhìn con gà nướng, đôi mắt rưng rưng. Không vì sỉ diện, chắc cũng chảy nước mắt cùng với nước miếng.
Đâu ai biết.
Mấy trăm năm qua, chưa thấy Hoa Nhạc của hắn cười.
Vì đâu? Vì những đau thương?


Đau thương đã biến nàng thành ngây ngô, điên loạn.
Người ta nói, kẻ điên là kẻ quên hết sự đời, là kẻ vui nhất thế gian.
Còn nàng, đã điên rồi mà vẫn bị quá khứ dày vò.
Nỗi đau này, chỉ Quảng Mục mới hiểu.


Đại Du nhìn Quảng Mục Thiên Vương khóe mắt như rơi một giọt lệ ái tình, khóe miệng nước dãi chảy ra vì thèm thuồng.
Hắn bẻ một miếng đưa cho Quảng Mục, lão này nhanh như chớp cầm lấy, nhai ngấu nghiến, nuốt sạch cả xương.


Chưa đã thèm, đôi mắt hóng hớt vaf cái miệng ngồm ngoàm của lão nhìn về phía Đại Du.
Ngươi có hiểu ý ta không, hiểu đi mà?
Đại Du lại bẻ phao câu, đầu cánh đưa hết cho Quảng Mục, còn phần thịt thì đưa cho nữ nhân điên loạn.


Đại Du vẫn giữ sở thích gặm cổ gà như lúc ở địa cầu, ở đây có xị rượu với tí gió mát nữa thì phê phải biết.
Rượu, hắn thèm hương rượu cay cay ở quê hương.


Nhìn phu thê nhà hắn ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói lâu năm, giờ mới có một bữa no và ngon, Đại Du cũng bắt đầu tò mò về gia cảnh của vị trưởng lão lập dị này.
Tầm như hắn, mở mồm một tiếng thì quá bán nữ đệ tử tông môn sẵn sàng phơi háng trước lão.


Cớ sao lại cô độc với nữ nhân điên loạn này ở đây?
Sống kiểu gì, chứ sống kiểu này, Đại Du chắc chắn không làm được.
Hắn trẻ.
Lại mang trong mình tuyệt đại kỳ bảo, có thằng em trai dũng mãnh không nghe lời. Huynh đệ hắn, sẵn sàng ra trận bất kỳ lúc nào.
Với lại, nơi tu tiên này.


Ra đường là gặp mỹ nhân.
Lên giường là có mỹ nhân.
Lão chịu nỗi, lão nhịn nỗi, chứ ta thì quá lắm ba hôm là hết đát.
Quảng Mục cười khà khà, một âm mưu hiện lên trong đầu hắn, dí dí cửa hậu con gà nướng về phía Đại Du.


"Nhất phao câu, nhì đầu cánh, nhãi con, ngươi thấy ta nói có hay không"
Đại Du gạt tay hắn ra, ngồi ăn bên cạnh một kẻ bốc mùi như thế này cũng chẳng dễ chịu gì.
Ta muốn đi khỏi đây, ngay bây giờ à.
Lỡ tên này điên lên nhớ bài lai vụ trộm gà, tình huống lúc đó chắc chắn không tốt đẹp gì.


"Đừng hỏi nữa, ăn xong chỉ cần đưa ta lên lại là được, ta tự đi"
Thấy thái độ dứt khoát của hắn, hắn hiểu mình bây giờ muốn giữ lại hắn thật rồi, thằng này vừa tinh vừa quái.
Quảng Mục nghĩ thầm.
Nhưng đây không phải là cái chợ nhá, muốn đến là đến, muốn đi là đi.


Ngươi đi rồi, chẳng lẽ ta phải đợi cơ duyên mấy trăm năm sau mới được nhìn Hoa Nhạc nở nụ cười.
Khoảng thời gian Hoa Nhạc đau thương cũng là khoảng thời gian đó ta đau lòng trong bất lực, vô dụng.
Nếu ngươi có giá trị, thì bằng mọi giá ta cũng giữ ngươi lại à, cho ngươi chức phục vụ bàn.


"Ngươi không phải đi nữa, chỉ cần ngươi nấu ăn hằng ngày giúp ta. Ta sẽ giúp ngươi tu luyện nạp khí, tiến cấp nhanh nhất. Trong tông môn này chưa từng có đệ tử nào được trưởng lão trực tiếp chỉ bảo đâu đấy. Thế nào, cơ duyên này không có lần thứ hai đâu đấy?"


"Ta không phải đệ tử của ngươi, có không giữ, mất đừng tìm, ăn xong chỉ cần đưa ta lên lại là được, ta tự đi"
Quảng Mục Thiên Vương cảm thấy tiếc tiếc chuyện lúc trước à. Thằng đầu đất này cũng quá là lì lợm, tự ái.


Đáng tiếc, cho dù lão là Tử Vi Đại Đế, cũng không đoán trước được nhân sinh xảy ra như thế này.
Giờ.
Trưởng lão như hắn lại bị lụy, đi tính hạ kế với một thằng nhãi con. Già rồi cũng cảm thấy thật mất mặt, rặn óc nghĩ cách để dồn thằng này vào thế khó đỡ mà phải theo ý hắn.


"Ngươi đã ăn đồ ăn ta nuôi, lại chối bỏ trách nhiệm. Ngươi không có liêm sỉ trong người hay sao? Con linh thú hạ cấp này ngươi bắt ở đâu thế, ta nhìn thấy quen quen?"
Đại Du nhìn vẻ mặt bỉ ổi của Quảng Mục cũng thở dài, hắn đã đề cập chuyện trộm gà rồi.
Hay là trốn.


Trốn chui trốn lũi trong rừng cho rảnh nợ, biết đâu lại tìm được đường ra.
Bị tên này nhốt ở đây thì chỉ có nước ch.ết. Chắc bẵm là hắn định để mình là kẻ hầu hạ, chứ tu luyện quái gì.
Tính lại.


Tính mạng hệ thống bảo tồn cho hắn đã tiêu tốn quá nửa sáu mươi chín ngày rồi, thật là bi ai à.
Đại Du chỉ chỉ tay về phía cái lồng nhốt con gia cầm lúc nãy. Gà của ngươi nuôi ngươi không quen mắt mới lạ.
Có con gà thôi mà, làm gì căng.


Dù gì, ta chỉ nhai được mấy miếng. Còn lại là lão với vợ lão.
Đại Du chợt thấy lão già này hai mắt trở nên phát lạnh. Ý gì đây? Căng thật à?
Quảng Mục đột nhiên rống lên dumeno.
Đại Du ăn ngay một chưởng bay về phía đống củi khô, thở hổn, cả người khó thở.


Ăn có một chút, giờ đều ọi ra bên ngoài kèm tí máu tươi. Mẹ nó, bất công, lão này côn đồ điển hình, trưởng lão chó gì.
"Kê Kê bạn hữu của ta. Ngươi... thằng nhãi, ngươi vậy mà dám giết bằng hữu trăm năm của ta ăn thịt"


Quảng Mục phóng tới bên Đại Du đang nằm xụi lơ, ai oán không thôi.
Địa cầu, hắn ch.ết vì con chó cảnh của Bạch Hỉ
Thế giới này, lại bị đánh ch.ết vì một gia cầm, thảm thật.
Ta không cam tâm à.
"Lão côn đồ, khục khục"


Nghe thằng nhãi chửi, Quảng Mục nóng máy, đưa tay tính cho Đại Du một bạt tai vào cái miệng của Đại Du.
Miệng hắn còn đang ngậm cái cổ bằng hữu hắn nữa chứ
Phải báo thù, dumeno.
Báo thù, lực đạo lão xuất ra không phải nhẹ. Đại Du xác định, chưa ch.ết cũng đi luôn hàm răng là cái chắc rồi.


Leng keng... leng keng...
Bàn tay của Quảng Mục đánh vào những cánh hoa màu hồng đang rơi trước mặt Đại Du.
Phản lực làm lão lùi lại phía sau sáu mươi chín bước.
Hoa Nhạc không biết bằng cách nào, xuất hiện từ lúc nào. Nàng dạng hai chân đứng ngay trên đầu Đại Du.


Toàn bộ mảnh đất thần bí của nữ nhân điên loạn đều lọt vào mắt hắn. Nữ nhân này thiếu vải đến độ chiếc váy đã rách tả tơi, quần nhỏ cũng không có mặc à.
Bảo bảo ơi là bảo bảo, lúc này không phải chỗ thể hiện, mày xuống nước dùm ta cái, ngoi lên là ch.ết cả lũ bây giờ.


"Thơm, thơm, ngon, ngon, ta muốn ăn... Ngươi không được giết chó của ta, ta giết ngươi"
Nữ nhân Hoa Nhạc đột nhiên xuất kích làm Đại Du thấy rợn rợn người.
Con điên này hóa ra là cao thủ trong cao thủ, trưởng lão lão gì đó, cũng bị đánh bay như bong bóng.


Nàng nói xong, các cánh hoa màu hồng sắc bén bay vút vút về phía Quảng Mục.
Vợ đánh chồng nhịn, để vợ trên đầu là trường sinh bất tử, Quảng Mục không đánh trả nhưng vất vả chống đỡ, mỗi cánh hoa lao tới là hắn lại lùi lại một bước.


Quần áo bị những nhát chém làm rách tươm, máu chảy đầy người, trông thật tội nghiệp.
Mãi tới khi Quảng Mục khuất dáng sau vườn gia cầm, nữ nhân Hoa Nhạc mới dừng lại. Rồi ắm tóc hắn, kéo sàn sạt Đại Du về phía bàn ăn, xách hắn vứt trên ghế.


Xa xa, ột số gia cầm gặp kiếp nhọ nồi, bị cánh hoa cắt làm đôi, có con dính nhiều nhát nát bươm.
"Thơm, thơm, ngon, ngon, ta muốn ăn... cho ta ăn"
Kẻ nhát gan sợ côn đồ, côn đồ sợ thằng liều, thằng liều sợ con điên.


Hoa Nhạc đưa tay chỉ chỉ về phía cái miệng xinh xắn, rồi lại chỉ mấy miếng gà còn sót lại trên bàn.
Đại Du lau vệt máu trên miệng, cầm miếng thịt còn lại trên bàn, đưa cho nữ nhân đáng sợ này.
Hoa Nhạc không cầm lấy, vẫn chỉ chỉ về phía cái miệng.
Chẳng lẽ.


Đại Du thở dài, đút nàng ăn như chăm trẻ mới lớn, từng miếng, từng miếng.
Thấy vợ mình bị thằng khác chăm bẵm, máu nóng nổi lên. Quảng Mục Thiên Vương rón rén đi tới. Gạt tay Đại Du ra, rồi lườm nguýt.
Hắn cầm lấy miếng thịt đưa lên miệng Hoa Nhạc, vợ ta ta đút, ngươi không được đút à.


Quảng Mục muốn bày tỏ tình cảm vô bờ bến với Hoa Nhạc, phẩy phẩy tay ý bảo Đại Du tránh ra, nam nữ thọ thọ bất thân, hoa đã có chủ rồi nhen nhóc.


Chỉ thấy Hoa Nhạc hai mắt đột nhiên sáng hồng chói lóa. Các cánh hoa sắc bén lại xuất hiện, rượt đuổi tốc độ như sấm chớp, làm Quảng Mục uất ức bỏ chạy có cờ
Lão ta nản thật sự, còn Đại Du thì sợ teo cả thằng nhỏ, ngoan ngoãn chịu số phận chăm lo cho vợ thằng khác.
Hoa Nhạc ăn no xong, liền ngáp ngáp.


Nàng ngửa người tựa lên bắp đùi Đại Du, dụi dụi cái mặt vô bụng hắn thim thiếp ngủ.
Một tay nàng chợt xoa xoa lên đầu hắn, như chăm sóc chó cưng. Tay kia cầm tay Đại Du đưa lên trên bụng nàng.


Nữ nhân này mặt mày lấm lét, rách rưới nhưng lại không hôi hám như phu quân nàng, cả người lại tỏa mùi thơm nhè nhẹ.
Đại Du muốn hít một hơi mà chẳng dám, đành thở ra hít vào nhẹ hết sức.
"Thơm, thơm, ngon, ngon, ta muốn ăn... Sau này cún cưng nấu cho ta ăn".
Nàng đã ngủ.
Tư thế này.


Làm toàn bộ hai trái mướp căng tròn đập thẳng vào mắt hắn, thằng nhỏ liền nóng hừng hực, muốn trỗi dậy.
Đại Du sợ hãi, mẹ thằng nhỏ, hắn muốn run rẩy nhưng cũng không dám, sợ làm nữ nhân điên loạn này thức giấc.


Quảng Mục còn chạy được, chứ hắn thì chạy đằng trời. Miệng ngậm miếng cổ gà cũng không dám nhai, cứ thế suốt mấy canh giờ.
Thức ăn ngay miệng, đói sao mà đói, lại không dám nhai.
Giờ đây hắn muốn bỏ đi thật xa à.
Ở lại, khổ là cái chắc.


Quảng Mục hai mắt đỏ ngầu, vợ mình bị thằng nhãi con kia cướp rồi à. Ban đầu đuổi nó đi, sau đó giữ nó lại. Bây giờ là phát một phải kiếm cách tống khứ thằng nhãi này khỏi nơi đây, đêm dài lắm mộng.
Trên tay cầm miếng cánh gà vừa nhai vừa chảy nước mắt.


"Kê Kê bạn hữu, trăm năm qua, ta chỉ có ngươi bầu bạn, ngươi ch.ết oan ức quá"






Truyện liên quan