Chương 37: Già mà luỵ tình đến mù óc

Đêm hôm khuya khoắt, là lúc tốt nhất làm chuyện mờ ám...
"Nhãi con, ngươi giết bằng hữu của ta, lại có ý định cướp vợ ta. Loại như ngươi tương lai làm được gì ra hồn. Lần này đi, tốt nhất đừng để ta gặp lại. Nơi nào không có Hoa Nhạc mà có ta cũng chính là tử địa của ngươi"


"Lão già, ngươi sống đến ngần này tuổi đầu, sao không hiểu lý lẽ là đừng nên làm tổn thương người khác chứ. Ta mà muốn gặp lại lão, ta là con chó"
"Nhỏ mà hỗn, sớm thôi, ta sẽ tự tay giết ch.ết ɖâʍ tặc nhà ngươi, ta không làm được ta làm con ngươi"


"Già mà hâm, lão lại làm tổn thương lòng tự trọng của ta rồi đấy. Ta có quý tử trong quần rồi, ta tự kiếm nhi tử. Không dám nhận quý tử như lão. Không nói nữa, giờ chỉ cần đưa ta lên lại là được, ta tự đi"


Trưởng lão Quảng Mục Thiên Vương định chửi thêm mấy câu nữa cho bỏ tức. Đang yên đang lành tự nhiên nó đến. Nữ nhân vô lại còn có thể nhận được, nam nhân vô sỉ như thằng này, chẳng khác nào nuôi ong tay áo.


Mới một ngày mà nó đã thịt bằng hữu của mình, lăm le thịt vợ mình, lâu dài chắc nó thịt luôn cả mình
Có biết con linh thú đó ta nuôi từ nhỏ không, vui buồn gì, có mỗi nó chịu lắng nghe ta giãi bày mà không cãi lại.
Cả đời Quảng Mục ta quang minh chính đại.


Giờ đây nửa đêm nửa hôm phải lén lút tiễn đưa thằng cô hồn sống này cho khuất mắt.
Hắn đi đâu thì đi, đi về âm ti, ta càng thích, mãi không siêu thoát thì càng hay.
ch.ết sống kệ mẹ nó, đừng có về đây nữa là được, cát bụi hãy trở về với cát bụi.




Đừng tưởng nó chỉ là kẻ luyện nạp khí vô sỉ mà xem thường, nó giờ trong mắt ta còn nguy cơ hơn cả đám trưởng lão ɖâʍ dê vô độ có giáo dục kia.
Quảng Mục xách ót Đại Du bay lên, cố tình bốp mạnh một cái làm Đại Du đau đến đổ mồ hôi hột.


Bay cao trăm mét mà có cảm giác như ngàn mét. Thằng già này, nhớ mặt ta đấy, chưa biết kẻ nào thắp hương cho kẻ nào đâu, ta vái cho ngươi khỏi siêu thoát luôn.
Lên cao


Quảng Mục bay với tốc độ nhanh nhất, lấy đà phóng về phía cánh cổng. Quyết một phát ném thằng nhãi này đi xa rất xa, để nó khỏi biết đường quay trở lại.
Thế rồi.


Đại Du nhìn Quảng Mục nằm ngất xỉu trên đống củi khô. Cái mũi bẹp dí như bị nguyên tảng đá đập vô mặt, máu không ngừng chả ra. Chẳng ai nghĩ đây là một trong thập trưởng lão Đông Nhạc Thái Sơn Tông cả.


Đại Du thấy thằng già này bay cái véo về hướng cánh cổng bằng gỗ cũ kĩ bằng tốc độ bàn thờ.
Chỉ nghe lão phát ra một tiếng "Vực", rồi lão đâm sầm phải cái gì đó.
Cả hai rơi tự do từ trên cao xuống.
Lão nằm dang tay dang chân trên đống củi khô, nhọc nhằn thở gấp.


Còn Đại Du được một tấm thân mềm mại, thơm tho áp sát, ôm lấy, rồi từ từ hạ xuống đất.
Dẫu vậy, cú va chạm quá mạnh, hắn cũng bị ảnh hưởng dẫn đến thương tích.
Thần trí Đại Du cũng rơi vào mê man.


Lúc bay lên, hắn chưa kịp vận khí để bảo vệ cơ thể. Mang thể xác này của hắn, đâm vào người cao thủ như Quảng Mục. Chả khác nào chạy xe tốc độ cao đâm vào vách tường, xác suất còn sống chả khác nào chơi xổ số.
"Trộm, bắt trộm chó... Huhu, con chó của ta"
Trong đêm.


Hoa Nhạc hai mắt tỏa sáng màu hồng rực rỡ, như đèn soi bóng đêm.
Nàng lạnh lùng, từng bước mốt tiến về phía Quảng Mục. Nháy mắt lão đã bị quấn một dây gì đó, đầy gai, màu trắng quanh người.
Sau đó lão bị vợ mình treo lên tít trên cành cây cao.


Đại Du đang mê man, chỉ nghe thoang thoảng bên tai tiếng nữ nhân Hoa Nhạc.
"Ở lại làm chó"
Hắn thấy hối hận vô cùng, độc mồm độc miệng, tự hại mình chi không biết.
Tờ mờ sáng.
Khi tiếng gà gáy mờ u mu mu mu mu... vang lên đã làm Đại Du đã tỉnh lại.


Gà ở đây nó khác à, kêu vừa to vừa rõ, thịt vừa ngon
Vừa mở mắt ra đã thấy nữ nhân Hoa Nhạc hai mắt màu hồng sáng chói kê sát vào mặt hắn săm soi.
Con điên này định làm gì đây?
Hắn nín thở, đến giật mình hắn cũng chẳng dám.


Nữ nhân điên loạn này mới tờ mờ sáng không ngủ còn dòm hắn làm gì?
Đại Du ngẫm nghĩ có khi nào ở lâu với tên già xấu xí kia đã chán ngấy. Dù điên điên, vẫn muốn thử qua người trai trẻ như hắn không?


Muốn làm chuyện đó thì cũng đi tắm rửa sạc sẽ. Đừng quên chuẩn bị sẵn cho hắn một cái quan tài nữa là vừa. Quảng Mục không có cửa để hắn sống đâu.
Một con gà thôi, lão cũng đòi thịt mình. Chơi vợ hắn thì sao nữa?
"Chó, thơm, nấu, ngon... ăn sáng"


Hoa Nhạc thấy hắn đã tỉnh, liền thì thầm bên tai hắn mấy tiếng rồi nhẹ nhàng nằm xuống, dần dần đi vào giấc ngủ.
Hóa ra nàng canh hắn, sợ tên Quảng Mục kia bắt trộm.
Hóa ra nàng đòi ăn.
Hóa ra hắn tưởng bở.


Đại Du từ bỏ ý nghĩ tự sướng. Nàng đang ngủ, đến thở mạnh cũng chẳng dám, sợ nàng ta tỉnh giấc.
Vừa lòng bà cô này khó lắm không đùa được đâu. Giả dụ, sai sai gì đó, sơ sẩy một tí, bị cánh hoa chém nát bươm ngay.


Đến phu quân của nàng, mà nữ nhân này cũng cho ăn hoa hành, hoa tỏi, hoa uất hận. Nói chi là mình.
Đại Du biết, hiểu tâm lý kẻ điên.
Nữ nhân này quấn lấy hắn, chẳng qua vì xem hắn là thú cưng. Một con thú biết làm thịt nướng.


Cao thủ điên điên này, có xem Đại Du là người đâu, loạn trí đến thế là cùng.
Nghe tiếng thở êm đềm, đều đặn bên tai. Con cún hai chân nhẹ nhàng đứng dậy rồi ra ngoài.
Chuẩn bị ra vườn sát sinh làm bữa sáng.
Ở lâu quen lối.


Tiếng nói chuyện tuy nhỏ, Hoa Nhạc nghe được cũng là âm thanh lạ, nàng xem như ma quỷ.
Còn tiếng gà nó rống to hằng ngày, Hoa Nhạc cũng đã quen tai, không làm nàng tỉnh giấc.
Ra ngoài hít thở vươn vai.
Trốn không được, tạm thời cứ ở lại.


Ngoài căn nhà gỗ, Quảng Mục đau đớn, đang cố gắng thoát khỏi đám dây gai, nhưng chẳng dám la ó một tiếng nho nhỏ nào, sợ Hoa Nhạc tỉnh giấc.
Thấy hắn đi ra, không quên nhổ nước bọt.
------
Trên chiếc bàn nhỏ.
Quảng Mục Thiên Vương ngồi trơ mỏ nhìn Đại Du đút cho vợ hắn ăn.


Mũi lão ta vẫn còn sưng đỏ.
Mùi thơm ngào ngạt từ món cháo lòng món gà hấp xộc đến, làm mũi hắn đang đau cũng cử động, nhói nhói không thôi.
Lão già vừa định đưa tay ra lấy thức ăn, liền thấy hai mắt Hoa Nhạc sáng hồng liền rụt tay lại.


Mỡ treo trước miệng mèo, tuy làm trưởng lão như hắn, chỉ dám động suy nghĩ, chứ chẳng dám động tay chân lấy đồ ăn thêm lần nào nữa.
Lão uất nghẹn nhìn Đại Du.
Tên nhãi ranh kia đang ăn ngấu nghiến, một cầm lấy cái đùi gà gặm lấy gặm để, một tay cầm cái cổ ʍút̼ chùn chụt.


Gặm xong, hắn quăng xương xuống đất.
Quảng Mục theo bản năng quay xuống nhìn cục xương. Chớp mắt đã thấy thất thố vô cùng.
Mẹ mày thằng nhãi, lão tử thà ăn cơm khê chứ không thèm ăn đồ ngươi nấu nhé.
Miếng ăn là miếng nhục.


Ngẫm nghĩ xong, đành bưng bát cơm bốc mùi ăn lấy ăn để, nhưng làm thế nào cũng nuốt không trôi bát cơm thiu với cục tức này.
Nhìn đàn linh thú gia cầm lão chăm bẵm, hôm nay lại hy sinh thêm một con.


Thằng nhãi ranh đó tự tiện làm thịt cũng không nói với mình một tiếng. Bị cướp giữa ban ngày mà không thể phản kháng.
Quảng Mục Thiên Vương ta sống có đức lắm mà, sao kiếp này lại chịu uất ức như thế này chứ.


Gà của mình, nó muốn bắt con nào là chỉ con đó. Hoa Nhạc tung tay, con gia cầm đó lĩnh một cánh hoa là lìa đời.
Ngày qua ngày.
Nhìn con gia cầm được gia vị kỹ lưỡng, quấn quanh một vài lớp lá, sau đó lại trét lên một lớp bùn, rồi bắt lên nướng.


Chẳng biết thằng này học ở đâu ra mà món nào món nấy thơm phưng phức.
Hay là bắt chước, tự làm một con, rồi ăn một mình cho sướng miệng.


Thôi bỏ đi, ăn mà không có Hoa Nhạc, làm gì có tâm trạng. Trăm năm qua, ngon dở gì cũng có đôi. Nếu vì thằng nhãi đó, vì miếng ngon mà bỏ vợ mình, sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa.


Món gà nướng tối nay sao lại thơm phức hơn mọi khi, hắn làm càng ngày càng ngon, chứng tỏ thằng này nó đang giấu nghề, có nhìn cũng không học được.
Quá âm hiểm.
Những ngày qua, Quảng Mục thấy Hoa Nhạc cười còn nhiều hơn cả cuộc đời đã trải qua cộng lại.


Bực hơn nữa là bây giờ hắn nhìn vợ mình cười, vợ mình hai mắt lại lóe sáng, đang ăn thì đừng có dòm ngó à nhen, mất tự nhiên.
Thấy Hoa Nhạc ăn no rồi đi vào nhà gỗ, còn nửa con gà nóng hổi trên bàn, Quảng Mục không nhịn được nữa, đưa tay tới định đoạt lấy, liền rụt tay lại.


Một cánh hoa màu hồng bay xoẹt qua, nửa con gà đứt làm đôi.
Thằng nhãi ranh, tay cầm hai miếng chuẩn bị ăn rồi ăn, ăn quả mà không biết gì đến công lao của kẻ trồng cây.
"Chó... của chó, không được giành"


Đại Du cũng bỏ miếng gà xuống. Dù gì cũng đã bị xem là thức ăn cho chó, ăn làm chi nữa, mất cả hứng. Chờ con điên kia ngủ rồi hẳn ăn cho đỡ dị.
Lão Quảng Mục nắm chặt hai bàn tay. Phu nhân ơi phu nhân, ta chăm nàng mấy trăm năm không ca thán. Bây giờ thức ăn cho chó, nàng cũng không có phần cho ta là sao?


Còn hai thằng.
Đại Du và Quảng Mục Thiên Vương lúc này cả hai liền rơi vào trầm lặng.
Đại Du không thể ở mãi cái xó này được.
Còn Quảng Mục cũng quyết không thể để thằng này ở lại tiếp nữa.
Cả hai cùng suy nghĩ, bốn mắt nhìn nhau trào máu họng.


Đại Du đưa Quảng Mục một miếng gà to. Lão già này cẩn thận xem, nếu cầm có bị Hoa Nhạc lia một cánh hoa hay không.
Rốt cuộc không sao.
Quảng Mục cầm miếng gà thơm thơm mà rơm rớm nước mắt, phu nhân ơi phu nhân, chẳng lẽ từ nay về sau, thằng nhãi này nó đưa ta mới dám ăn.


"Lão già, tối nay ngươi lại đưa ta trốn đi có được không, ta không muốn ở đây làm con chó à"
Cắn miếng thịt gà, uống một hớp rượu, Quảng Mục nhìn Đại Du với vẻ nghi ngờ.
"Nhãi con, ngươi không lừa ta đấy chứ, chẳng phải ngươi muốn ve vãng vợ ta sao, ranh ma như ngươi, định tính kế ta hả?"


Đại Du bị vu oan giá họa, cũng chẳng thèm phản kháng cho mỏi mồm, chậm rãi nói.


"Lão già, dù gì lão cũng là trưởng bối, sao lại cứ bắt ta phải thất lễ. Lão ác cảm bậy bạ nên mù quáng rồi. Già rồi cách suy nghĩ cũng nên cho hợp với tuổi tác chứ. Hoa Nhạc phu nhân chỉ lầm tưởng ta là thú cưng thôi, còn ta có mười lá gan, cũng chẳng dám có ý đồ xấu. Ta không muốn bị Hoa Nhạc chém, bị treo trên cây như lão. Ta kém cỏi thế này, chịu sao nỗi một đòn. Tùy lão, lão nghĩ thế nào kệ lão, lão muốn an tâm thì mau chóng nghĩ cách đưa ta ra ngoài, cái danh thú cưng này xin nhường cho lão"


Tên nhãi từ khi đến đây, giờ mới thấy hắn nói một câu đàng hoàng à.
Cũng biết mình là trưởng bối của nó, tạm được. Quảng Mục đưa bình rượu cho Đại Du, nhận gà quả lại rượu cho khỏi mắc ơn.


Rồi Quảng Mục cũng rơi vào trầm tư. Hắn nói đúng, chính là mình quá lụy tình, lại muốn được luỵ tình.
Hoa Nhạc làm gì, gặp ai cũng nhanh chóng không còn nhớ nữa, như não cá vàng, nhưng không thể nào quên đi quá khứ, mỗi khi ngủ đều gặp ác mộng.


Lão sợ một ngày nàng sẽ quên hắn như chưa từng quen biết. Nên hắn chỉ quanh quẩn khu vực này trong tông môn, lánh xa thế sự. Chưa bao giờ đi quá xa và quá lâu.
Ta là phu quân ư, aiiii, ta làm gì có cửa. Ta chỉ mong được trở thành thú cưng của nàng là mãn nguyện quá rồi.


"Việc này e không dễ, trừ khi được tông môn triệu hồi, ngươi có biết lúc ta đưa ngươi ra ngoài, ta đã đụng cái gì không?"
"Vực, ta nghe lão nói thế, nó là cái gì?"
Đại Du mở to mắt, tò mò nhìn sang. Hắn đã gặp bức tường trong suốt, ngăn cản bước đi của Thích Thể Hiện.


Nhưng đó chỉ là trò cho bọn trẻ con như hắn chơi đùa. Làm sao sánh nỗi với "Vực". Quảng Mục còn không thoát nỗi kia mà.


"Vực" là cái gì mà đến cao thủ như Quảng Mục đụng vào cũng dập mặt. Chí ít cũng phải phát hiện ra rồi né tránh chứ . Đến ngay như trưởng lão mà sát mặt mới phát hiện ra, phanh có kịp quái đâu.


"Trên con đường tu luyện, chỉ khi nào đạt đến Sơ Tiên sơ giai trở lên, mới có thể kích phát tiên khí thành Vực. Trong ngàn kẻ Sơ Tiên, người có thể tạo nên Vực chỉ có một, hiếm hoi và tôn quý. Âm Dương luân hồi nhất cấp như ta không thể nào phá nổi. Ở Thanh Lục Tinh này, có chăng là cao thủ Âm Dương luân hồi cừu kiếp đỉnh phong, công pháp cấp Thần mới phá được. Vực, như một cái lồng, là khoảng không bảo vệ, cũng là cản đường chạy của kẻ địch"


"Hoa Nhạc phu nhân mạnh mẽ như vậy? Tại sao lại trở nên điên loạn, rồi ở đây, chẳng lẽ đụng phải cao thủ"
"Phải, nhưng chỉ một phần. Chuyện này có duyên ta sẽ kể cho ngươi nghe sau, ngươi có cách nào làm cho Nhạc Hoa mỉm cười với ta được không, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu?"


"Việc này ta nghĩ không khó à, hay lão giả tiếng thú cưng mà phu nhân thích thử xem"
"Ý hay à, đứng trên đỉnh cấp bọn ta, khó mà nghĩ ra được ý này. Sau này ngươi có thể nấu nướng cho ta ăn cùng không. Nếu đã biết lý lẽ như ngươi, không nỡ chia rẽ phu thê ta trên cả mâm cơm đó chứ?"


"Lão già đòi hỏi nhiều quá, ta không phải là người hầu nhé, tạm thời chưa thể rời khỏi đây được, ngươi có thứ gì trao đổi không?"
"Ta sẽ truyền thụ công pháp có thể thu nạp linh khí nhanh nhất cho ngươi, mặc dù..."
"Dừng, ta chấp nhận"


Nghe tới công pháp, Đại Du mừng húm. Trên người ngoài ba con sâu ra thì chả có gì để khoe mẽ cả.
Thể Tôn tinh giúp thân thể hắn vũng chắc. Hay Á Văn tình gì đó khiến hắn có hoa văn kỳ quái. Hệ thống cho hắn vòng tròn nhỏ trên trán với Bàn Tay Vang.


Kể ra cũng dữ, nhưng cũng yếu nhớt, gặp cao thủ cũng khó giữ mạng. Lại cứ thần bí không dám để lộ ra. Bản thân hắn tới thế giới này cũng không hiểu biết gì, chưa có ai dạy bảo.Con bồ và thằng đệ khoác lác là giỏi à. Cứ bắt đầu từ cái căn bản vẫn tốt hơn, chỉ là nấu ăn thôi mà, vụ này hời à nhen.


Quảng Mục thấy mặt Đại Du hí hửng chẳng biết thằng này đầu óc có vấn đề hay không?
Cho dù là công pháp thu nạp linh khí này giúp hấp thu linh khí nhanh hơn, nhưng cũng không quá đáng giá trị.


Chỉ có thế thôi mà thằng này đã mừng như nhặt được thần bảo. Giúp hắn tí, vừa ngắm Hoa Nhạc cười, vừa có thằng nấu ăn cho, vụ này hời à nhen.
Hai thằng đực rựa mỗi kẻ một ý đồ, trong lòng cười hằng hặc.


Đại Du muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, còn Quảng Mục lúc nào cũng sẵn sàng đưa tiễn thằng trai trẻ này ra đi.
Đêm khuya...
Tiếng ầu ơ và tiếng cún sủa vang lên.
Trời còn tối um, Quảng Mục lại thấy Đại Du thức dậy cực sớm, chẳng biết thằng này có ý định làm gì.






Truyện liên quan