Chương 44: Bí cảnh vượt giới: Muôn vạn hung hiểm không bằng đồng đội ngu như bò

Nơi cực Bắc xa xôi.
Nơi đây thường không có nỗi, một bóng dáng tu giả nào. Vốn dĩ, nó là đại lục toàn là bằng băng. Giá rét, bão tuyết. Chỉ hợp cho những kẻ tu luyện hàn khí.
Nơi đây, ngày hôm nay, có biến.
Không gian vặn vẹo, sấm sét liên hồi.


Cả nghìn vết nứt đen thui hiện ra trên bầu trời, đối lập với màu trắng toát của băng tuyết.
Những khe nứt không gian như cái miệng quái vật, sẵn sàng xé toang, hút lấy bất kỳ thứ gì quanh nó.
Đó là dấu hiệu, Bí cảnh vượt giới sắp mở. Mở ra con đường thông lộ, đưa tu giả đến Tiên Tinh.
Giống như.


Loài ong bắp cày bé tí ở Châu Á, bằng cách nào đó, nó đã đến Châu Mỹ. Hàng trăm triệu năm, loài ong này, không thể vượt biển để đến. Cho tới khi, con người xuất hiện. Cho tới khi con người sử dụng tàu thuyền, máy bay để di chuyển. Vô tình hay cố tình không rõ, đã mang nó đến vùng đất mới.


Loại sinh vật ngoại lai này là nỗi sợ hãi khủng khiếp với cư dân Châu Mỹ. Nhưng lại là món nhậu cực kỳ béo bở với cư dân Châu Á.
Những con thuyền hay máy bay đó, chính là thông lộ của loài ong bắp cày.
Bí cảnh vượt giới.
Chắc không thể do thiên địa dị biến tạo ra.


Chắc là vị Đại Thần nào đó. Năm xưa mang chí lớn. Muốn vượt từ Thanh Lục Tinh lên Tiên Tinh, như lực bất tòng tâm. Khi tu giả đó hóa Tiên, rồi tiến giai tu vi Đại Thần, vì chuyện năm xưa chưa làm được, nên đã tạo nên bí cảnh này. Cho hắn đi đi về về thuận tiện. Vị Đại Thần đó, cũng mở ra cho con cháu, một lối tắt, đầy hi vọng, được đến vùng đất mơ ước.


Bí cảnh vượt giới.
Là vùng không gian bên trong một thông lộ dài dường như vô tận. Đi từ điểm đầu, tới điểm cuối, là đi hết bí cảnh.
Nơi cực Bắc xa xôi.




Những ngày hôm nay, vô số bóng người xuất hiện. Tất cả đừng thành nhóm, ở từng khu riêng. Không ai muốn động chạm ai lúc này. Họ đến từ nhiều đại lục. Nhưng giờ đi chung một con đường.


Bàn Cổ Ái Thi Thị lơ lửng trên không trung, nhìn những vết nứt không gian hỗn loạn. Vết nứt này hợp lại thành một. Lúc đó, bí cảnh chính thức mở ra.
Hai tay hai em.


Bên trái hắn, Đẩu Mẫu Nguyên Quân với chiếc khăn quàng đỏ đặc trưng trên cổ. Nàng đứng đó, nàng chăm chú nhìn trời cao dị biến. Cái giá lạnh khiến nàng cũng có chút run run.
Bên phải hắn, Cúc Tịnh Y mang rèm che mặt, áo choàng ấm cúng, được hắn bế bằng một tay.
Hành động đó.


Cũng đủ thấy, Bàn Cổ trân quý mỹ nhân này như thế nào?
Hành động đó.
Cũng đủ biết, dị thể ɖâʍ kiếp Đẩu Mẫu Nguyên Quân, cũng có ngày bị thất sủng. Lời hứa lèo mới đây thôi, đã thành hiện thực.
Mỹ nhân được bế, khác với mỹ nhân chỉ được đứng cạnh nam nhân.


Phía sau Bàn Cổ Ái Thi Thị.
Cúc Tịnh Tu và nữ nhân tu vi Âm Dương luân hồi bát kiếp, được Bàn Cổ Ái Thi Thị ưu ái, bố trí đứng phía sau hắn.
Còn đám tu giả còn lại, biết điều thì đứng cách xa sáu mươi chín thước, đứng cho ngay ngắn vào.
Lẽ thường.


Cúc Tịnh Tu bây giờ, mang danh nhạc phụ của Bàn Cổ à. Con rể thì phải ga lăng với bố vợ, nó mới chuẩn không cần chỉnh.
Cúc Tịnh Tu nhìn Cúc Tịnh Y ngồi trên tay của thằng rể già, chắc là cũng trạc tuổi của mình, trong lòng bất lực.


Tên Bàn Cổ Ái Thi Thị đó. Khi xưa, Cúc Tịnh Tu dù có đối mặt hắn, không gọi tao mày. Thì cũng gọi một tiếng huynh, một tiếng đệ.
Thời thế xoay vần.
Giờ gặp lại, mình phải gọi nó bằng con. Còn nó phải gọi mình bằng bố.


Địa vị Cúc Tịnh Tu thay đổi. Mà sao không ai thấy hắn vui chút nào? Cúc Tịnh Y theo chồng, nếu "Nữ" biết được, có đánh ch.ết hắn hay không?
Thứ làm Cúc Tịnh Tu còn thấy vui, còn thấy tôn trọng thằng con rể. Là Bàn Cổ chưa đem tấm thân trong sạch của con gái hắn vấy bẩn.


Nuôi con gái bao nhiêu năm, rồi nó cũng đi lấy chồng. Nỗi lòng của những ai làm cha, làm mẹ.
Cứ nghĩ tới, đứa con mà mình năm tháng chăm bẵm, bị một ông lão cưỡng hϊế͙p͙. Đấng sinh thành nào chịu nổi. Thôi thì, vì lên Tiên Tinh, Cúc Tịnh Tu tự nhủ, đã hết cách, thì phải có hy sinh.
Phía sau và xa xa.


Chương Chung Hàng đã không còn vui, hếch mặt lên trời, như vài ngày trước, khi con gái hắn được Bàn Cổ lựa chọn.


Giờ phút này, hắn lo lắng đi đi lại lại, ánh mắt đảo quanh khắp nơi. Hắn không thấy Chương Tử Di bên cạnh Bàn Cổ. Huyết thống bản mệnh con gái hắn, đã biến mất ngay từ hôm đó. Trong lòng hắn, bất an vô cùng, liền hỏi một huynh đệ thân quen.


"Này, này, Thiên Hoàng Bát Quái Thái Hạo Phục Hy tông chủ. Ngươi có thấy, cái gì lạ lạ không? Bàn Cổ tuyển sáu mươi bảy tiểu thiếp. Sao chỉ có mỗi Cúc Tịnh Y của Thủy Tôn Tiên Vương Cúc Tịnh Tu, còn bên hắn. Các mỹ nhân còn lại ở đâu rồi?"


"Này, này, Chương Chung Hàng, mặc dù chúng ta khá thân thiết. Nhưng lúc này, không phải là lúc lắm lời. Lo bình ổn linh khí, rồi tiến vào bí cảnh. Ngươi có thấy bọn Tông chủ kia, nhìn ngươi là muốn lao vào đánh luôn không? Nên đừng có tỏ ra quen biết ta. Bọn hắn vẫn kêu trời, vì con gái ngươi được chọn, mà mỹ nhân bọn nó tiến cử rớt đài kìa"


"Này, này... Con gái Chương Tử Di của ta, nhìn lâu cũng đẹp mà"
"Này, này... Nếu đẹp thì đếch phải con của ngươi rồi. Ngươi xấu thế này, lại còn có thê tử mập mạp. Con ngươi xinh đẹp sao nỗi. Thôi, thôi, đi chỗ khác chơi"
Huynh đệ gì lạ bay.


Chương Chung Hàng dớn dác đi tìm và hỏi vài tu giả khác. Tất cả đều ghẻ lạnh hắn. Tên Loạn Loăn mất dạy kia, ỷ nó có ba mỹ nhân được chọn, giờ ba thằng nó còn hăm dọa đánh hội đồng với mình.
Xấu hay đẹp, thì cũng là máu mủ của mình.


Từ lúc mới đặt chân đến đây, hắn đã định đi tới hỏi Bàn Cổ, nhưng không dám.


Hắn đợi mãi vẫn chưa có thời điểm thích hợp để hỏi. Những ngày qua, là những ngày lòng dạ hắn lo lâu, bất an. Đành tìm hy vọng ở tu giả tông môn khác. Nếu có ai đó bảo rằng, không sao đâu, thì hắn cũng đỡ nặng lòng.
Đằng này...


Con gái ngọc ngà của mình, mà có mệnh hệ nào. Ta cũng quyết liều cái mạng già này. Kẻ làm cha, mà không bảo vệ được con mình. Sống làm đách gì nữa, tu tiên làm cái quần què gì nữa. Cho dù làm ma làm quỷ, cũng không xứng.
Sáu giờ chín khắc sau.


Không gian hỗn loạn đột nhiên yên tĩnh. Trên bầu trời cao có một khe nứt rộng lớn, hợp từ vô số khe nứt khác. Nhìn vào bên trong là màu trắng xóa.
Bàn Cổ nhổ một bãi nước bọt, rồi quay đầu về phía quần hùng bên dưới.
"Bọn bay chú ý, lấy Cúc Tịnh Tu làm chuẩn, một hàng dọc... thẳng"


Nghe lệnh, đám anh hào đang ngáp ngủ bên dưới, vội vàng bay đến xếp hàng thẳng tắp, ngoan như đội viên tiểu học.
Bàn Cổ quay tay liên hồi. Xung quanh hắn, xuất hiện một trận pháp với nhiều vòng tròn lớn nhỏ, xếp rất trật tự. Mỗi vòng tròn bao bọc từng tu giả. Rồi hình thành những cột sáng, như truyền tống trận.


"Bọn bay chú ý. Bí cảnh vượt giới mỗi một lần mở ra, là cơ hội nhưng cũng là tử địa. Bên trong hung hiểm vô cùng, đối thủ khác đại lục nhiều vô kể. Vào đó, mỗi người sẽ rơi mỗi ngã, nếu hên thì sẽ có đồng đội. Đen thì tự đi một mình. Nơi đó, điểm sáng vàng trước mắt là hướng đi. Kẻ nào đến được điểm cuối, cứ đúng thời điểm, cánh cửa bên kia sẽ mở ra, và cuốn lấy các ngươi về Tiên Tinh. Nhớ, đến đó là phải đến Thi Tộc tìm ra"


"Tất cả chú ý, bay đều, bay. Bay vào cái vết nứt không gian trắng xóa kia"
---
Bên trong thông lộ bí cảnh vượt giới.
Tông chủ Đông Nhạc Thái Sơn Tông Loạn Loăn, Trưởng Lão Hình Thiên Chiến Thần và Địa thượng Thiên Tiên Huyền Vũ may mắn rơi cùng một chỗ.


Không gian trắng xóa, nhìn lên không thấy trời, nhìn xuống không thấy đất, nhìn đâu cũng toàn màu trắng.
Vô cùng rộng lớn.
Phía xa xăm có một điểm sáng vàng lấp lánh, cực bé, lúc ẩn, lúc hiện, là điểm đến cuối cùng.


Mỗi bước tiến tới trước như bước vào hư không. Chẳng thể xác định được mình đang rơi xuống hay bay lên. Tiến tới trước hay thụt lùi lại phía sau. Lơ lửng và mông lung, bay thì cũng như bơi.
Nhìn xung quanh, ba thằng đực rựa không phát hiện một ai khác.
Đi và đi.


Sáu tháng chín ngày trôi qua vô cùng nhàm chán. Cái điểm màu vàng bé tí phía trước, dường như to hơn một tí. Nghĩa là, họ đang tiến tới. Nghĩa là có mục tiêu rõ ràng.
Tông chủ Loạn Loăn lên tiếng hỏi.
"Các ngươi đoán xem, cứ như thế này, bao lâu nữa thì chúng ta mới tới đó"


"Tông chủ, ngươi đã hỏi sáu mươi chín lần rồi đó. Nếu hỏi nhiều mà tới được luôn, cứ hỏi. Có hỏi thì hai chúng ta, cũng vẫn một câu trả lời, đách biết"
"Thì hỏi cho nó vui, ta là Tông chủ mà"


Trưởng lão Hình Thiên Chiến Thần cũng phát giác sự lạ lùng của không gian nơi đây. Dẫu biết, bí cảnh vượt giới, nó khác với bí cảnh tầm thường. Nhưng, tu vi như bọn hắn, đã gắng hết sức, lại bối rối, sợ rằng không kịp tới nơi đúng lúc.


"Nhanh thì sáu mươi chín năm, chậm thì sáu nghìn chín trăm năm. Tông chủ đã hỏi cho vui, thì ta cũng trả lời cho dui".
Địa thượng Thiên Tiên Huyền Vũ lắc đầu:l.
"Hình Thiên Chiến Thần, lúc đó ta ch.ết rồi, lúc nào mà ngươi còn đùa dai nữa"


Tông chủ Loạn Loăn nhìn hai trưởng lão ngao ngán. Chặng đường dài buồn chán. Sai lầm của hắn, là mang theo hai thằng đực rựa.


"Hai người các ngươi hỏi cũng chỉ tốn nước miếng. Ta đoán, bằng cách thông thường, sẽ chẳng thể nào tới kịp. Nếu bí cảnh là "Giới" do Đại Thần tạo ra. Nó sẽ chứa quy tắc cảm ngộ của Thần. Nơi đây dù là hiểm địa, nhưng hiểm địa có quy tắc mà Thần cảm ngộ. Ở Thanh Lục Tinh, làm gì có nơi tốt thế này, để tu giả cảm ngộ và nắm bắt quy tắc. Nơi tốt như thế này, không là cơ duyên thì là gì. Vậy, chúng ta phải hợp lực suy nghĩ, cảm ngộ, đừng đi bộ không không nữa. Nắm được quy tắc của Thần, con đường tu luyện sau này, đỡ vấp váp chông gai"


"Hay, Loạn Loăn, lão đúng là trí tuệ đỉnh cao. Hai ta tin lão. Lão giỏi lão tự làm nghĩ, tự ngộ. Xong thì nói cho bọn ta biết. Hai ta đấm đánh thì được. Chứ đang chán, mà bắt học bài, quên đi"
Hình Thiên và Huyền Vũ giơ giơ ngón cái về phía Loạn Loăn.
Lại đi và đi.


Tông chủ Loạn Loăn cũng chẳng muốn tốn nước bọt với hai thằng này nữa. Một kẻ là chiến thần, một kẻ là chiến thú. Bắt hai thằng đó động tay, động chân thì được. Chứ bắt hai thằng đó động não, thì ta thà ăn phân còn dễ làm hơn.
Một năm, hai năm, ba năm, năm năm...


Ba người bước đi, bay đi, nằm ngủ trên pháp bảo tự di chuyển đi. Đi hoài mà cũng thấy, cái điểm vàng vàng kia nó chẳng gần hơn là mấy.
Hung hiểm của bí cảnh chưa thấy đâu. Hung hiểm từ tu giả đại lục khác lại thấy rõ.
Trên đường.


Đôi lúc cũng gặp đủ loại tu giả da đen, da trắng, da vàng, da đỏ, da nâu từ các đại lục khác. Chào hỏi cũng có. Ngứa mắt đập nhau cũng có. Nhưng chung quy thì chả ai muốn, có kẻ ch.ết, người bị thương nơi này.
Tiên Tinh còn chưa đến, quánh nhau sống ch.ết ở đây làm gì?
Một năm, hai năm, lại năm năm.


Càng tiến tới gần điểm vàng. Hung hiểm bí cảnh càng lộ rõ.
Các vùng không gian càng hỗn loạn, những vết nứt không gian ngày càng nhiều. Tìm đường tránh cũng mệt mỏi.


Một số vết nứt thình lình xuất hiện, phóng ra những đoạn không gian như kiếm khí, chém tới tấp. Cũng may, ba thằng cùng học thì không thể. Nhưng cùng chiến đấu, lại rất hợp ý.
Lắm lúc, thoát nạn trong tích tắc. Hung hiểm thế này, những kẻ cô độc, yêu yếu. Bỏ mạng là chuyện bình thường.


Mới đó mà, đã là năm thứ mười.
Thân thể ba người Đông Nhạc Thái Sơn tông đã kít mít vết thương.
Sáu mươi chín ngày qua, không tiến nỗi một bước.
Ba thằng ngồi nhìn vùng không gian trước mắt mà cũng chẳng biết làm sao vượt qua.
Trải qua vô số sinh tử, chẳng lẽ dừng tại đây?


Con quái vật trước mặt, là bức tường cao không thể với. Trên bức tường đó, vết nứt không gian đầy rẫy. Bên trong, những thiên thạch bay nhanh không thể tả. Thiên thạch và vết nứt, một khi va chạm tạo nhau, phóng xuất khí tức giết người.


Bức tường này, như lưới trời lồng lộng. Tuy thưa, nhưng đứa nào ngon lao vô, rồi lọt qua ta xem?
Đen đủi một tí, sơ hở một chút, không bị chém thành trăm mảnh mới lạ.
Trong mười năm.


Loạn Loăn cũng đã cảm ngộ được ít nhiều về quy tắc của bí cảnh vượt giới này. Nơi này tồn tại linh khí thuộc tính không gian quý hiếm. Tuy loãng nhưng mà nhiều.


Hắn cố gắng diễn hóa Bát Mạch Kỳ Kinh, đả thông kinh mạch trong thân thể. Tìm cách hấp thụ linh khí này. Đây là cơ hội ngàn vàng mới có được. Thật đúng là "Giới" của Thần.


Bát Mạch Kỳ Kinh, là đeo đuổi của cả đời hắn. Hắn suy đoán, nếu nắm bắt được một phần quy tắc mà Thần đã từng cảm ngộ. Nếu hắn đạt đến giới hạn cao nhất của kỳ kinh. Hắn sẽ thăng Tiên.
Việc này khó.
Kinh mạch là thứ, vô cùng rối rắm.
Việc này nguy hiểm.


Vận chuyển linh khí, đả thông kinh mạch không đúng. Toàn bộ mạch máu, lục phũ ngũ tạng sẽ vỡ.
Loại Tiên pháp này, cho dù bỏ ở ngoài đường. Sợ rằng, chẳng ai dám lụm để luyện.
Thiếu mẹ gì thứ. Đơn giản hơn, mạnh mẽ hơn không luyện. Lại đâm đầu vào chỗ ch.ết.


Chi dù, Tiên pháp này, ngoài công lực, nó tạo ra sắc khí. Thứ có thể khiến mọi nữ nhân, gục ngã dưới háng.
Trải qua cảm ngộ, bát mạch đã đả thông được gần hoàn thành tứ mạch. Mỗi một mạch, lấp lánh linh khí thuộc tính không gian.
Vi diệu.


Linh khí không gian, chỉ mười năm nơi đây, mà giống trăm năm ở Thanh Lục Tinh. Lại còn miễn phí.
Nhờ vậy.
Chỉ cần có một biến động không gian. Dù là nhỏ xí. Loạn Loăn có thể nhận ra. Vô số lần thoát khỏi hung hiểm của vết nứt không gian.


Lục Ngự và Huyền Vũ vô cùng hâm mộ. Nhưng bảo hai thằng chịu khó cảm ngộ, thì nhất quyết không làm.
Cái chuyện suy diễn quy tắc cao siêu này. Nên dành cho những kẻ là thiên phú trong thiên phú như Tông chủ à.
Bọn ta có làm theo. Thì Tông chủ cũng đừng hy vọng gì cả. Bọn ta hy vọng ở Tông chủ là đủ rồi.


Ai bảo ngươi là Tông chủ?
Làm lớn thì phải có trách nhiệm đàng hoàng à nhen.
Đối diện với bức tường không gian hỗn loạn.
Lại sáu năm chín tháng ròng rã trôi qua.
Ba người đã thử vô số lần, và vô số lần thất bại. Vô số thương tích là minh chứng cho vô số lần suýt ch.ết.
Cho dù.


Ba thằng không lao vào, nhưng cũng không rảnh để ngồi không. Lắm lúc, có kiếm khí không gian lạc bầy, lũ lượt phóng ra ngoài bức tường.
Cả đám chạy trối ch.ết.
Nơi này, có lẽ, ngoài tu vi, phải có pháp bảo, công pháp tu luyện siêu vệt. Mới may mắn mới vượt qua được.


Nhìn điểm sáng vàng lấp ló sau vùng không gian hỗn loạn. Tuy xa mà gần. Tuy gần mà xa.
Trưởng lão Hình Thiên Chiến Thần, nổi tiếng lì đòn, mà đến giờ phút này cũng than thở như đàn bà.


"Tông chủ à, chẳng thể vượt qua đây. Thần thạch, đan dược trị thương, xài hoài cũng sắp hết. Mà hết là coi như ch.ết. Biết thế này, ngươi dẫn ta đi theo, còn để Huyền Vũ ở tông môn. Hắn khoái làm Tông chủ nhất mà. Thay Huyền Vũ bằng một mỹ nhân nào đó. Nếu có ch.ết, cũng ngụp lặn trong bầu vếu căng tròn mà ch.ết. Có vậy, mới không còn tiếc nuối"


"Lão nói cái chó gì thế?"
Nghe vậy, Huyền Vũ cảm động, chửi lên một câu, không quên sút cho Hình Thiên một phát.
Mẹ nó chứ, đồng môn như đầu buồi.
Loạn Loăn can ngăn hai thằng. Tích cực giảng giải đạo lý răng. Chỉ có chó điên mới lao vào cắn nhau.


Hai thằng càng nghe càng gật gù, càng nghe càng tức tối.
"Hình Thiên, bớt rủa đi. Ngươi tưởng ta muốn ch.ết hay sao? ch.ết cùng với ngươi và Huyền Vũ hả? Mà ngươi nói cũng chẳng sai. Nếu có lần sau, hai lão già các ngươi, sẽ ở nhà"


Nghe vậy, hai thằng già cảm động không thôi. Thề rằng, nếu còn cơ hội, sẽ hợp sức đánh ch.ết cái tên Tông chủ này. Rồi thay hắn bằng một mỹ nhân. Vếu càng to càng khoái.


"Oài, sao lúc khó khăn nhất, lại chỉ nghĩ tới đàn bà. Thôi dẹp, có nghĩ cũng không có. Tông chủ, Huyền Vũ, liều mạng xông vào. Có ch.ết cũng ch.ết trong đó. ch.ết ở ngoài này, lỡ ai thấy xác, người ta khinh là nhát gan"
Nghe vậy, Loạn Loăn gật gù cái đầu.


"Lần đầu tiên, ta thấy ngươi có học, quả thật, có nghĩ cũng không có. Nơi đây, kiếm một con gì giống cái còn không có, nói chi là kiếm gái. Hình Thiên, Huyền Vũ, liều lần cuối.
"Bậy, Tông chủ bậy à nhen" - Huyền Vũ lắc đầu, phẩy tay phản đối.


"Huyền Vũ, hay ngươi sợ" - Hình Thiên nộ khí xung điên. Làm tu giả mà sợ. Về làm gái mẹ đi.


"Sợ cái éo gì. Ý ta, gái thì không có thật. Nhưng giống cái thì có. Trong nhẫn trữ vật của ta, có một linh thú là giống cái. Tu vi Thiên khí đỉnh phong luôn đây. Vốn là linh thú quý hiếm, là hàng mà bằng hữu của ta gửi gắm. Linh thú này, có thể ở trong nhẫn trữ vật ngủ đông, nên ta có thể mang theo, mà không cần thần thạch từ Bàn Cổ"


"Đâu? Hay lại xạo chó?"


Loạn Loăn và Hình Thiên nhất quyết không tin. Vốn dĩ tên Hình Thiên là điển hình của giới xạo ke. Bao lần hắn khoe khoang, ở bí cảnh, tóm được linh thú hiếm gặp. Rốt cuộc, sau nhiều lần mắc mưu, mới phát hiện hắn lừa đảo. Đôn hàng để bán lại giá cao, cho mấy trưởng lão khác mà thôi. Tầm như hắn, làm gì có cửa nuôi được một linh thú quý hiếm. Mà linh thú quý hiếm như vậy, chưa nghe bao giờ.


"Đùa, sắp ch.ết rồi đùa làm mọe gì. Vốn dĩ đây là bí mật, nhưng giờ sắp lao vào cửa tử. Ta cũng không đành lòng, để nó mãi mãi ở trong nhẫn trữ vật. Ta nói cho các ngươi biết, dù là linh thú, nhưng nhan sắc chẳng kém cạnh gì mỹ nhân đâu. Ta không rõ, Cúc Tịnh Y kia, nhan sắc thế nào, mà được Bàn Cổ trân quý, say đắm đến vây. Nhưng ta cam đoan, Cúc Tịnh Y có xinh thế nào. Cũng có một điểm, không thể bằng linh thú này, haha"


"Điểm gì? Hay cùng một điểm, là xạo ke giống ngươi?"
Cả Loạn Loăn và Huyền Vũ lắc đầu. Càng nói, càng biết rõ, thằng này lại giở trò cũ. Bọn ta đã biết mưu kế của ngươi. Đừng hòng đưa bọn ta vào tròng. Lại cái trò chém gió rồi đốn giá vặt vãnh.


"Xạo là xạo thế nào? Nể tình đồng môn, ta nói cho hai lão già biết. Linh thú này, khi hóa hình, có tận bốn cái vếu, không phải lép, mà là căng tròn"


Dù nghi nghi, chín phần là thằng này xạo ke. Nhưng mà ghe có gái, dù là linh thú hóa hình cũng đươc. Chốn đồng không mông quạnh này, có phải lầu xanh đâu, đòi đâu ra hàng thật người thật chứ.
"Đâu, có ngon thì mang ra xem nào, mà ngon vậy, ngươi đã mang lên giường thịt chưa đấy?".


Hình Thiên nói bóng nói gió, Loạn Loặn cũng mang nét mặt nghi ngờ. Linh thú hóa hình, lão này cũng đã chơi không ít a.


"Thịt cái đầu các ngươi. Linh thú này là Tịnh Tịnh Thỏ Tinh. Là con của Cuội, Tông chủ Thường Nga Bôn Nguyệt Tông đời trước. Hắn giao hợp cùng một linh thú hóa hình quý hiếm, lại cao giai. Rồi sinh ra nhóc này đấy. Mấy trăm năm trước, bị Hà Ngăng ghen tuông, dẫn toàn bộ tông môn đi truy sát. Thế là hắn cùng con linh thú hóa hình đó, trốn vào bí cảnh nào rồi. Tới giờ đách thấy hắn trở lại. Con hắn đẻ, lại bắt thằng bạn nối khố của hắn nuôi. Ta nghĩ, nó chắc ch.ết mẹ rồi"


"Mợ, giờ còn kể chuyện xàm, có hàng thì đưa ra, không thì dẹp. Một khi vào bức tường kia, dường như ch.ết là cái chắc. Biết chắc là sắp ch.ết, sao Huyền Vũ nhà ngươi, vẫn chưa chịu bỏ cái tính xạo ke vậy?"


Nghe Huyền Vũ nói hoài, càng nói càng hay, mà chẳng thấy con linh thú kia đâu. Loạn Loạn và Huyền Vũ chán nản. Làm đồng môn với mấy thằng này, kiểu gì cũng sớm tan gia bại sản. Rồi nó quay lại cho mình mượn vốn làm ăn. Để mình phải mang ơn nó. Đểu cũng vừa vừa thôi.


"Có, có. Nhưng mà, ta ít học, nhưng ta không có ngu nhé. Ai muốn xem phải trả cho ta, một trăm viên thần thạch. Sao? Xem thì quăng thần thạch ra đây hai chế"


"Biết ngay mà. Kẻ thủ ác còn có thể ăn chay, tụng kinh thay đổi bản tính. Còn mấy thằng xạo ke, chém gió, vốn dĩ cái tính đã ngấm vào máu rồi. Không thay đổi được. Không được là không được. Sắp ch.ết rồi. Ngươi còn cần thần thạch làm quái gì? Đồng môn đã mấy trăm năm qua, mà cho dòm linh thú một tí cũng không được là sao? Ki bo vừa vừa thôi chứ"


"Lắm lời, có đưa thần thạch cho ta không?" - Huyễn Vũ gầm gè.
"Không đưa" - Cả hai thằng già nhất quyết từ chối.
"Khỏi xem, ta thà để linh thú hóa hình này, ở trong nhẫn trữ vật mãi mãi. Quyết không để hai lão già các ngươi, hớt tay trên mà không tốn một xu được"


Thấy Huyền Vũ bỏ đi, hai thằng già ngẫm nghĩ. Hay là đưa thần thạch cho Huyền Vũ, cho dù hắn xạo là chín, thật là một. Hắn cầm thần thạch, rồi cũng lao vào bức tường kia mà thôi. Thông cảm cho hắn, bản tính tới ch.ết cũng không đổi mà.
"Đưa, ta đưa, một trăm viên thần thạch đây"


"Ta cũng vậy, tiền trao cháo múc"
Thấy hai lão già đã chịu quy phục. Huyền Vũ khoái chí trong lòng. Hiếm khi có cơ hội, được đè đầu cưỡi cổ hai tên này. Một tên là Tông chủ. Một tên là kẻ có chiến lực mạnh nhất Tông môn. Bây giờ có cơ hội rồi đây, haha.


"Ta buồn rồi, ta đách cần ít thế nữa. Hai thằng, mỗi thằng đưa hai trăm viên. Đồng thời, phải gọi ta một tiếng ông nội"
"Má mày"
"Mụ nội mày"
"Ông nội, ông nội"


Thôi chấp làm chi cái thằng điên khùng. Gọi nó ông nội, chứ nó có phải là ông nội đâu. Hai trăm thần thạch còn xuất ra được. Một tiếng ông nội, có xá chi.
Nhận đống thần thạch cho vào nhẫn trữ vật. Huyền Vũ cười tít mắt. Gõ gõ chiếc nhẫn cho phát sáng, rồi la lớn.


"Tịnh Tịnh Thỏ Tinh, ra đây đi, ra đây ta cho hẵng sáu mươi chín viên thần thạch luôn"
Má, tên Huyền Vũ này, ăn dày như ăn cướp. Cả Loạn Loăn và Hình Thiên, đồng thanh nguyền rủa trong lòng.
Úm ba la xì bùm.
Một thân thể trắng tinh xuất hiện, nhìn như gái mười sáu.


Một mỹ nữ, chứ linh thú hóa hình cái con mẹ gì. Mặc dù, trên đầu có hai cái tai dài xinh xinh dựng đứng, sau đít có cái đuôi phe phẩy. Nhìn cũng chả khác gì tạo hình của nữ nhân bình thường, ɖâʍ loạn trên giường.


Nhìn cặp chân kia, nhỏ xinh, thon gọn, trắng phau. Lại còn mặc cái quần màu hồng bó sát, chỉ ngắn tới giữa đùi nữa chứ.
Nhìn cái áo trên người kia, chỗ nào cũng ngắn, hở cả rún.
Nhìn cặp mông kia, tuy không bự, nhưng lại căng tròn, căng quá, không thể căng hơn. Nhìn là muốn tét mấy phát cho sướng tay.


Má nó ơi, tới tận bốn cái vếu tròn trịa. Tuy chưa xờ nhưng chắc chắn là nó cứng ngắt. Vếu chưa xệ, chứng tỏ là gái chưa trải sự đời.


Tịnh Tịnh Thỏ Tinh vừa xuất hiện đã lụm ngay sáu mươi chín viên Thần thạch trên tay Huyền Vũ. Ánh mắt chẳng màng để ý đến ba lão già còn lại. Bọn chúng đang ngồi tĩnh tọa nghiêm trang, mà hai con mắt he hé, lỗ mũi thở phập phồng, đũng quần đã nổi lên một cục.


Nửa canh giờ sau. Tịnh Tịnh đã hấp thụ xong mớ thần thạch này. Tốc độ cũng quá là nhanh đi.
Thỏ Tinh đứng lên, vươn vai hít thở, làm vài động tác thể dục căn bản. Ấy thế thôi mà, nhan sắc và những đường cong quyến rũ, phô diễn ra hết, rơi trọn vào ba thằng vừa già vừa ɖâʍ trước mặt.


Thỏ Tinh cũng dáng người đỏng đảnh, quay lại nhìn ba thằng, dạng chân, cuối đầu, chỉ chỉ chỏ chỏ từng thằng.
"Í, đây chẳng phải là Tông chủ Loạn Loăn hay sao? Ăn mặc kiểu gì, mà như thằng ăn mày thế kia?"


"Í, lão già này ta cũng biết, là Hình Thiên Chiến Thần mạnh mẽ vô cùng. Lão làm đách gì mà thương tích ghê vậy, mặt mày bầm hết cả rồi. Ăn bánh không trả tiền, nên bị con nào đánh hả?


"Í, nơi đây có phải Tiên Tinh đâu, Tiên Huyền Vũ, ngươi gọi ta ra làm quái gì? Có biết mỗi lần ta ngủ đông, ngủ tận ba mươi năm không hả"


"Í, linh khí không gian dồi dào quá, có phải nơi này là bí cảnh vượt giới? Bí cảnh này, mỗi lần mở ra, đúng hai mươi năm, sáu tháng chín ngày, là nó đóng lại. Các ngươi không lo đi, còn ngồi ở đây làm gì? Định hấp thụ linh khí thuộc tính không gian à? Lên Tiên Tinh thiếu cha gì?


"Í, sao câm như hến hết thế kia?"
Đường đường là tông chủ, trưởng lão, lại bị linh thú hóa hình nói cho nhục mặt. Ba thằng già cũng chẳng còn tâm trạng, ngắm nghía Thỏ Tinh nữa. Thằng be bé cũng nhục cùng khổ của chủ, nên rút đầu rụt cổ, teo nghẻo luôn.


Tịnh Tịnh Thỏ Tinh không ngừng hỏi. Con bé này, nói nhiều kinh. Mà hỏi toàn chỗ khó, chỗ nhục của ba thằng già. Huyền Vũ nghe đau cả đầu, nên đành mở mồm nói thật.


"Tịnh Tịnh, chúng ta không có cách nào, vượt qua bức tường không gian hỗn loạn kia. Ta sợ ta vào đó, nhiều phần tử vong. Nên thả ngươi ra khỏi nhẫn trữ vật. Ta sống có đạo đức. Ta không muốn con của bẳng hữu ta. Vì ta mà vĩnh viễn ở trong nhẫn trữ vật"
Nghe vậy.


Tịnh Tịnh ôm bụng cười nắt nẻ cả nửa canh giờ. Lại không ngừng chỉ chỉ chỏ chỏ. Làm ba thằng giận tím mặt.
"Huyền Vũ, lão có bị ngu không? Hay là ít học nên kém hiểu biết. Ta là linh thú thuộc tính không gian. Vượt qua chướng ngại này có là gì?"


Tịnh Tịnh làm vài động tác nhỏ gì đó. Trên người xuất hiện các vết nứt như vùng không gian hỗn loạn kia. Chỉ tay một cái, phía trước nàng mở ra một cánh cổng hình tròn trắng toát.


"Đây là cánh cổng không gian. Tuy năng lực xuyên không của ta, không đi quá xa được. Nhưng vượt qua bức tường kia. Dễ như ăn cháo. Ta qua bên kia trước nhé"
Tịnh Tịnh chui vào cánh cổng, rồi biến mất, trước sáu con mắt ngỡ ngàng của ba thằng già. Một khắc sau, lại chui đâu ra, vẻ mặt hí hửng.
"Ta trở về rồi nè"


Nhìn ánh mắt ngô ngố. Dường như như không thể tin được của ba thằng già. Tịnh Tịnh lại chui vào cánh cổng không gian.
"Không tin à. Ta làm lại lần nữa nhé. Trò này hồi bé, ta chơi hoài. Có gì lạ đâu?"


Khi Tịnh Tịnh quay trở về. Liền thấy ba thằng đánh nhau dữ dội. Huyền Vũ bị Loạn Loăn cùng Hình Thiên đập hội đồng. Xuất chiêu không một chút nhân từ. Đánh còn hơn cả đánh bọn trộm chó.
Trời ơi, hai mươi năm thanh xuân của ta.
Muôn vạn hung hiểm. Không đáng sợ bằng đồng đội ngu như bò.






Truyện liên quan