Chương 45: Bí cảnh vượt giới: Nhà không có nóc

Một hướng khác, một thời gian khác tại Bí cảnh vượt giới. Trước khi Tịnh Tịnh Thỏ Tinh, biến ba lão già Đông Nhạc Thái Sơn tông, thành lũ nhà quê.


Trên chiếc Thần bảo La Bàn to lớn cả sáu mươi chín thước. Cấu tạo từ sáu mươi chín vòng tròn đồng tâm, tất cả đang đang xoay tròn, làm La Bàn chuyển động vun vút về phía trước.
Bí cảnh hung hiểm đối với ai? Nhưng đối với Bàn Cổ thì không, Chuẩn Tiên mà lị.


Mọi chướng ngại hung hiểm trên đường, Thần bảo La Bàn và "Vực" của Bàn Cổ xử lý êm đẹp.
Từ lúc vào đây, hắn mang phong thái ung dung, như đang dẫn tình nhân đi ngao du thiên địa. Không chút vội vàng, tàn tàn nó mới vui.
Bàn Cổ Ái Thi Thị phải ôm, trái ấp hai nữ nhân xinh đẹp.


Điểm sáng vàng phía trước, mỗi ngày một gần và nhìn rõ hơn. Hắn có đi nhanh, thì bọn cóc ké của các tông môn kia, cũng chẳng đến sớm được, cửa bí cảnh cũng chẳng mở ra vì hắn.


Thần bảo La Bàn, được hắn bố trí như một căn phòng xa hoa di động. Bộ bàn với sáu mươi chín ghê. Giường rộng sáu mươi chín tất. Lũ khủ rượu ngon và thực phẩm trân quý.
Dĩ nhiên.


Lúc tiến vào bí cảnh, ngoài cái việc lo cho tuyệt phẩm Cúc Tịnh Y. Hắn phải bố trí ông già vợ Cúc Tịnh Tu và người hầu đi cùng, hắn có hiếu quá mà. Hắn không muốn thằng cha vợ buồn à. Hắn muốn thằng cha vợ chứng kiến, hắn chăm bẵm con gái rượu của lão như thế nào.




Một kẻ đi ké may mắn khác, khi hắn tiến vào bí cảnh, rơi ngay vị trí Bàn Cổ.
Hắn đang ngồi thui lủi ở rìa La Bàn, một mình một góc. Hắn là Tông chủ Thiên Nhai Hội Khu Chương Chung Hàng.
Hắn vẫn chưa dám hỏi Bàn Cổ về tung tích của Chương Tử Di, con gái hắn. Bàn Cổ cho hắn đi ké là may rồi.


Muốn hỏi vị Chuẩn Tiên này, chắc chỉ khi nào lập công lớn cho hắn. Hắn mới cho hỏi.
Nhẫn nhịn và và chờ đợi.
Trên đường đi.
Chương Chung Hàng biết, mình nhẫn nhịn là đúng, được đi ké là may.


Nếu tự hắn đi, chẳng biết tới mùa quýt năm nào, mới tới được cái điểm sáng vàng kia. Chưa kể, hung hiểm sẽ giết kẻ cô độc, bất kỳ lúc nào.
Một năm trôi qua.
Lúc nào nứng.


Hắn mang Đẩu Mẫu Nguyên Quân ra chơi trước mặt mọi người. Vừa chơi vừa liếc Cúc Tịnh Y. Nương tử Tịnh Y của ta, mặc dù ta nhanh nhưng được cái chơi liên phanh à nhen.
Lúc nào nhớ bài lai.


Hắn ngồi bên Cúc Tịnh Y. Thường xuyên kể cho nàng nghe, về những chuyện tình lâm ly bi đát trong cuộc đời hắn. Những người con gái hắn thầm thương trộm nhớ. Những mối thù hắn đã trả. Những dự định tương lai. Kể chi tiết không lọt một tiểu tiết nào. Nhớ dai cực kỳ.


Mỹ nữ Cúc Tịnh Y, thấy kẻ gọi là tướng công của mình, chơi phành phạch Đẫu Mẫu Nguyên Quân, nghe tiếng rên rỉ, chỉ đáp lại bằng tiếng cười khúc khích.


Chuyện vui, chuyện buồn, chuyện tào lao bí đao, hay những chuyện hoang tưởng tương lai của Bàn Cổ, chuyện gì thì mỹ nữ này, một là im lặng lắng nghe, hai là cười khúc khích.
Phía sau miếng mạng che mặt, tâm hồn vui vẻ không một chút đau thương, dường như cả thế giới không ai đủ sức làm nàng sầu khổ.


Đối với Cúc Tịnh Y.
Bàn Cổ vẫn mặc dù nứng lắm, nhưng cũng chưa muốn thọt lỗ mỹ nhân cực phẩm. Cực phẩm phải mang về Tiên Tinh. Ra oai với Thi Tộc của hắn. Tổ chức hôn lễ vạn khách mời.


Đêm động phòng, ắt hẳn phải chuẩn bị ɖâʍ dược Tiên đan. Giá cao cỡ nào cũng sẵn sàng xuất vốn. Hắn chơi nhiều, giờ mới xác định cưới à. Lần đầu tiên của mỹ nữ, không thể để một phút phụt ba phát được, phải thật sự đỉnh của đỉnh.
Tông chủ Thiên tử Thanh Long Tông.


Nhìn kẻ đã từng thề non hẹn biển, tình lữ một thời của nàng có người con gái khác. Nàng tự nhiên thấy vui vui làm sao ý. Có đứa lọt hố thay mình, tự nhiên nó sướng.


Một ngày, hai ngày, sáu mươi chín ngày còn được. Bây giờ cả một năm trời rồi. Đẫu Mẫu Nguyên Quân cũng nể phục Cúc Tịnh Y. Chỉ là một nữ phàm nhân bình thường, lại có thể chịu đựng cái mồm nói liên phanh của Bàn Cổ.
Cố lên em gái, chụy tin em.


Nhờ vậy, Đẫu Mẫu Nguyên Quân mới thảnh thơi, tĩnh tọa, cảm ngộ quy tắc nơi đây. Cảm ngộ quy tắc, hấp thụ linh khí thuộc tính không gian dồi dào.


Ở Thanh Lục Tinh, kẻ có thể tu luyện công pháp không gian dường như không có, trừ khi là dị thể. Cho dù may mắn lụm được bí kíp, cũng chẳng có nhiều khí thạch thuộc tính không gian cao cấp mà dùng.
Chịch chán, tâm sự chán.
Bàn Cổ lôi Cúc Tịnh Tu ra uống rượu, rượu vào thì lời ra.


Hắn khăng khăng khẳng định, Cúc Tịnh Tu là thằng nhạc phụ cực may, mới có đứa con gái cực phẩm như thế.
Mặc dù Cúc Tịnh Tu đã nói, vợ hắn ch.ết lâu rồi. Nhưng Bàn Cổ vẫn hỏi đi hỏi lại, chắc cũng đã sáu mưới chín lần.
Say vào điên lên.


Bàn Cổ chửi Cúc Tịnh Tu như con. Lão tu tiên làm đách gì mà để vợ ch.ết sớm thế. Lỡ sau này bố vợ có ch.ết sớm, hắn hứa nhang khói đầy đủ a.
Điên thì hoang tưởng.
Hắn một mực đòi gặp cho bằng được mẹ vợ, để xem mẹ vợ xinh xắn như thế nào? Có ý gì không biết?


Nhìn Cúc Tịnh Tu, mỏi mồm nhe răng, tươi cười với thằng con rể lớn tuổi hơn phụ thân của hắn. Chương Chung Hàng chậc chậc cái lưỡi, đồng cảm cho nỗi khổ của lão già này, cảm thấy mình được ngồi im là may mắn biết nhường nào.


Mỗi khi Bàn Cổ nhắc lại chuyện tuyển thiếp. Chương Chung Hàng liền vểnh tai nghe ngóng, biết đâu lúc Bàn Cổ say, hắn nói tầm phào, trúng chuyện con gái của mình thì tốt biết mấy.
Chương Chung Hàng đã nhẫn. Cúc Tịnh Tu còn nhẫn hơn.


Hắn ước, cha con hắn sẽ sớm gặp lại "Nữ". Mong rằng huyết thống tương liên, lên Tiên Tinh, "Nữ" sẽ cảm ứng được, rồi tìm đến, gia đình đoàn viên.
Càng sớm càng tốt, đừng để tên Bàn Cổ, thịt con gái hắn.
Càng sớm càng tốt, cho tên Bàn Cổ biết, để xem, thằng nào hậu sự thằng nào?


Một năm trôi qua, cũng là một năm khổ tâm của hai vị Tông chủ Âm Dương cửu kiếp. Nơi này, không có đất diễn của hai vị Tông chủ.
Bình thường.
Hai lão ở Đại Lục Nữ, hô mưa gọi gió. Chơi gái không cần mang theo tiền. Xù nợ cũng không ngại bị giang hồ truy lùng, tạt sơn hay quăng phân vô nhà.
Thế mà.


Giờ này, nơi đây, chẳng khác nào những kẻ, đã từng hầu hạ bọn họ.
Co ro, khúm núm. Nói cũng phải lựa lời. Hết thời thích là chửi đổng lên nữa rồi.
Hoàn cảnh khác nhau, thái độ cũng khác quắt à.
Trên chiếc giường êm ái.
"Chổng mông"
"Nằm sấp xuống"
"Banh chân ra"


Bàn Cổ cứ say vào lại lôi Đẫu Mẫu ra chơi. Tiên cũng như ai, say vào thì dai thêm mấy phút. Chút ít đó, không làm Đẫu Mẫu sướng thêm tẹo nào. Say mà, cả người hắn nhũn ra, chym cũng xìu theo. Đút vào cũng chả khác gì khúc côn hóa thành cục bột.


"Nhạc phụ, làm nháy không? Vợ lão ch.ết lâu vậy. Đừng nói là lão không gái gú nhé. Có chó nó tin."


"Thôi, mày cho tao xin", Cúc Tịnh Tu nghĩ thầm trong đầu. Im lặng không nói gì. Một năm qua, thằng này dở chúng không biết bao nhiêu lần rồi. Con đường lên Tiên Tinh của các tông môn khác thế nào? Chứ thế này, ta nản lắm rồi. Nếu không vì con gái. Ta cuốc bộ còn hơn.


"Thằng già đó sợ rồi. Đẫu Mẫu, ta đùa tí cho đời nó vui mà thôi"
"Ta lỡ say lòng Cúc Tịnh Y là thật. Nhưng nàng đừng nghĩ ta bỏ rơi nàng nhé. Người sống tình cảm như ta, không phải là kẻ có trăng quên đèn"


"Di Thú Di Bàn này, là Thần bảo đấy. Cho dù là Chuẩn Tiên mạnh mẽ cũng không có được. Còn ta, ta liều mạng. Chiến và cướp đoạt của một Tiểu thần. Mặc dù ta tranh thủ hắn bị trọng thương, nhưng hắn vẫn là Thần. Tốc độ của Di Thú Di Bàn, không gì sánh bằng. Hai nàng là mỹ nhân đầu tiên được ngồi lên đấy. Bên trong nó, có một bí cảnh nho nhỏ nuôi nhốt tiên thú. Các nàng đói không? Ta thịt một con sói, rồi làm món bảy món trứ danh. Ngon lắm a"


Đẫu Mẫu gật gù cái đầu, tỏ ý tán thưởng. Mà trong lòng, muốn tán vô mặt hắn. Cả tuổi thanh xuân ta dành cho ngươi. Thứ nhận được chỉ là những lời hứa lèo.
Ta cũng là nữ nhân.
Ta có thể chung tình, ta có thể nhìn nam nhân của mình, tính dục quá cao, mà đi tìm bò lại.


Ta cũng không phải là tu giả tầm thường. Mắt ta cũng chướng, vì bị kẻ khác bỏ rơi chứ.
Mà thôi, đạo lý luôn dành cho kẻ mạnh.


"Nương tử Cúc Tịnh Y, nàng thật may mắn khi gặp ta đấy. Mỹ nữ như nàng, mà cả đời ở cái xứ xó xỉnh Thanh Lục Tinh kia, vạn kiếp bất phục à. Nàng là phàm nhân, ta sẽ tìm mọi cách để nàng tu luyện. Nàng sẽ thọ cùng năm tháng với ta. Ta sẽ bảo vệ, che chở cả đời cho nàng. Nếu ta không làm được, ta nguyện chui qua háng tên Chương Chung Hàng kia. Ta nói vậy, nàng có hiểu, nàng có thích không?"


"Hí hí"
Cúc Tịnh Y, đưa tay lên miệng khéo môi cười duyên, khúc khích. Chấp nhận cũng như không chấp nhận. Mỹ nhân như này, chỉ nụ cười thôi, đủ làm trái tim nam nhân tan nát. Nàng có trả lời hay không? Không thành vấn đề. Vấn đề là ở bản lĩnh của nam nhân. Có giữ được không?
Nụ cười.


Khiến người mê mẩn. Làm Bàn Cổ có thêm tự tin thao thao bất tuyệt. Lên Tiên Tinh tìm tiên thuật, lưu giữ dung nhan mãi mãi không phai. Vừa giúp Cúc Tịnh Y trở thành tu giả như kẻ có thiên phú. Phu quân tài năng như thế này. Nương tử Cúc Tịnh Y, không cảm động đến phát khóc mới là lạ.


Chương Chung Hàng đang lim dim, liền giật cả mình.
Hắn ngồi một mình một xó, hắn đang yên đang lành, tự nhiên Bàn Cổ nó tên, lại còn đòi chun quan háng.
Ngẫm lại.
Tao cũng là bố vợ, thằng Cúc Tịnh Tu kia cũng là bố vợ. Nó được mời rượu, sao tao không được mời rượu.


Phân biệt chủng tộc ta nghe rồi. Chứ phân biệt bố vợ ta chưa nghe bao giờ à.
Con Cúc Tịnh Y có đẹp, nhưng cũng có cái sao bằng con ta. Nếu mà, nhảy lên cân ký, làm gì có cửa.
.....
Víu víu....


Một vật gì đó, hình kim tự tháp, tư thế nằm ngược, mũi chỉa xuống đất, đáy chổng lên trời. Xuất hiện trước mặt la bàn, rồi phóng vút đi.


Nhìn kỹ, Kim Tự Tháp, được cấu tạo từ vô số các khối hình tam giác. Có lớn, có nhỏ, sắp xếp ngăn nắp, tạo thành hình. Trong mỗi hình tam giác, đều có một biểu tượng sinh vật, vũ khí hoặc ký tự lạ. Nào là chim, nào là thú, nào là bò sát các loại. Nào là gươm, nào là thương, đao, thuẫn, có đủ. Và một đống chữ viết không ai hiểu.


Di Thú Di Bàn đã bự, Kim Tự Tháp còn bự hơn, to gấp mười lần la bàn.
Có lẽ là Thần vật.
Thần vật này, không di chuyển theo cách thường thường như La Bàn. Huyễn hóa, xuyên không mà đi.


Một thần vật đột nhiên xuất hiện trước mặt, không báo trước. Bàn Cổ là Chuẩn Tiên lại chẳng cảm nhận được, chỉ thấy khi nó xuất hiện.
Để tránh va chạm, làm hắn phải phanh gấp La Bàn.
Phanh mạnh đến nỗi, Di Thú Di Bàn, đung đưa đung đưa, như động đất.


Bên trong "Vực", căn phòng xa hoa lộng lẫy, sau một giây trở nên lộn xộn, vật dụng nằm tứ lung tung. Hai lão bố vợ đang tĩnh tọa, không kịp phản ứng, may mắn thế nào, lại đụng nhau đến u cả đầu. Hai mỹ nhân của Bàn Cổ, úp mặt vô "Vực", rồi văng ra nằm sõng xoài dưới sàn.
Thê thảm vô cùng.


Cúc Tịnh Y vang lên tiếng thút thít nhè nhẹ, được Đẩu Mẫu Nguyên Quân đỡ dậy, chị chị em em tự chăm sóc vỗ về nhau.
Linh thật.
Bàn Cổ vừa mới mở mồm khoe khoang về La Bàn. Lại gặp tình huống, đến Chuẩn Tiên như hắn, phải mất hết mặt mũi trước hai mỹ nhân.


Nương tử chưa chơi của hắn phải rơi nước mắt, danh dự còn đâu nữa.


Bàn Cổ hét lớn, tiên khí tỏa ra khắp người, một chiếc búa to lớn xuất hiện trên đầu. Di Thú Di Bàn kêu két két, tiếng sói tru vang lên u oán. Hắn lấy tốc độ nhanh nhất, đuổi theo Kim Tự Tháp kia. Quyết sống mái với nó để lấy lại nụ cười đã tắt, danh dự đã bẩn.


"Đi đứng mất dạy, thì ra là bọn bay chọn cái ch.ết, kẻ nào dám ra oai trước mặt ta, kẻ đó phải ch.ết"
Các tông môn trên Đại lục Tàu của Thanh Lục Tinh, mặc dù cũng có pháp bảo phi hành. Nhưng tính ra chẳng là giẻ rách gì so với Di Thú Di Bàn.
Thần vật có khác à.


Thế mà một thần vật khác lại xuất hiện. Chỉ nhìn hình dáng bên ngoài, đã ăn đứt hàng họ của Bàn Cổ rồi à. Huống chi về tốc độ, hay cách di chuyển.
Thú vị, thật thú vị.


Cúc Tịnh Tu và Chương Chung Hàng, dựa vào nhau, khi Bàn Cổ đưa tốc độ la bàn di chuyển quá nhanh. Hai lão tròn xoe măt, nhìn thần bảo Kim Tự Tháp lúc ẩn, lúc hiện như khiêu khích Bàn Cổ.


Cảm thấy lần này lên Tiên Tinh là chính xác. Ở mãi thôn quê Thanh Lục Tinh, thì muôn đời không biết bên trên cái giếng nó rộng lớn thế nào.


Di Thú Di Bàn đuổi mãi cả ngày lẫn đêm, cũng không bắt kịp Kim Tự Tháp. Bàn Cổ mất hết thể diện. Bao nhiêu của cải đem ra chơi hết, tiếng kêu két két, tiếng soi tru càng ngày càng lớn.


Cúc Tịnh Tu nhìn thằng con rể, bỏ bê cả hai mỹ nhân xinh đẹp. Hắng đang đem tất cả máu nóng lên não. Vừa điều khiển la bàn, vừa chửi rủa. Cảm thấy thằng con rể này, vào lúc này, éo tin tưởng được nó nữa rồi.
Chửi nhau mà phân định thắng thua, mới chửi, chứ chỉ để to mồm là giỏi, đừng chửi.


Nếu không đụng phải Kim Tự Tháp kia, trong lòng bọn hắn vẫn mãi nghĩ, Chuẩn Tiên có "Vực" như Bàn Cổ Ái Thi thị, đã là loại tồn tại khủng bố rồi.
Ngẫm lại, thằng con rể này, được cái xuất tinh nhanh, chứ bay cũng không nhanh lắm à.
Ròng rã hơn hai ngày trời.


Kim Tự Tháp kia, có lẽ đã phát hiện ra, Di Thú Di Bàn đang rượt đuổi, chứ không phải là chạy theo, nên dừng lại.
Một nữ nhân, mũi cao, mày ngài, tóc vàng, xuất hiện ra bên ngoài.
Nàng mặc quần dài lùng thùng từ rún xuống chân.


Còn từ rún trở lên, chả có gì khác ngoài hai miếng dán màu vàng, nhỏ xíu, che hai cái núm.
Nữ nhân lơ lửng trên không, nhìn Bàn Cổ Ái Thi Thị, quát lớn:
"Các ngươi có ý gì? Đuổi theo bọn ta làm chi? Thấy người sang, tính bắt quàng làm họ hả? Mơ đi mấy bé, tuổi gì mà đòi làm quen với ta"


Bàn Cổ Ái Thi Thị tức đến hộc máu. Gây tai nạn bỏ trốn, giờ lại quay ra chửi rủa. Loại gì lạ.
Nhìn nữ nhân lơ lừng trên đầu, mặc dù bộ vếu cực căng, cực to, cực đẹp. Nhưng ɖâʍ tính lúc này của hắn, không hề nổi lên. Hắn chỉ tay lên cao, quát lớn.


"Tất cả bọn bay, mau ra đây cuối đầu, dập gối xin lỗi ta mau. Đi đứng thế nào? Lại dám chắn ngang mặt Chuẩn Tiên, thiên phú có "Vực" Bàn Cổ Thi Tộc như ta. Có phải cảm thấy sống đủ lâu rồi không hả?"
Nghe tiếng chửi.
Nữ nhân từ trên tháp cao, hạ thấp dần xuống. Hai chân banh rộng, lơ lửng ngay trên đầu Bàn Cổ.


"Nói gì, nói lại ta nghe thử. Các ngươi đến từ đại lục nào? Mà giọng nói khó nghe thế? Nghe như gió thổi bên tai đó. Hay đám các ngươi, là linh thú mới hóa hình, nên bể giọng"
Xoẹt.
Má, nó chửi mình là súc vật.


Búa Khai Thiên xuất hiện trên đầu Bàn Cổ. Sẵn sàng đập nát con tiện tỳ này, để lấy lại uy danh. Hắn bay lên, ngang hàng với nữ nhân nọ. Chỉ mặt quát lớn.


"Linh thú là cái loại giẻ rách, ăn mặc thiếu vải như người đó. Ngươi bị điếc bẩm sinh hả? Sao không nghe? Nhắc loại cho ngươi biết. Tất cả bọn bay, mau ra đây. Cuối đầu dập gối xin lỗi ta mau. Lại dám chắn ngang mặt Chuẩn Tiên, thiên phú có "Vực" Bàn Cổ Thi Tộc như ta? Có phải cảm thấy sống đủ lâu rồi không hả?"


Nữ nhân đưa hai tay, xoa xoa thái dương, tỏ vẻ suy nghĩ.
"Khó nghe quá à. Cái gì cơ? Tên đô con nhà ngươi, là Chuẩn Tiên?"
"Đúng vậy"
"Có "Vực" luôn à?"
"Còn sao nữa? Không nhìn thấy à?"


"Há há. Tưởng thế nào, xấu xí thế này, ngu dốt thế này, lại bị bệnh tự cao tự đại? To mồm cái gì, mau lượn cho khuất mắt chụy. Chị đang bận chơi trốn tìm bên trong. Đừng làm mất hứng nghe chưa thằng ranh con? Coi chừng chị nắm dái chị búng"


Nữ nhân lạ mặt nói một câu. Phun một bãi nước bọt vô mặt Bàn Cổ, rồi huyễn hóa biến mất.
Nhát búa uy lực phát ra như chớp, lại chỉ trúng vào hư không. Kim Tự Tháp đã huyễn hóa, xuyên không, biến mất nơi xa xa. Chính xác là, chẳng xem Bàn Cổ, ra cái thể thống cống rãnh gì.


Bàn Cổ đang tức điên người. Lại nghe tiếng cười khúc khích của Cúc Tịnh Y. Nàng ơi, hết lúc cười rồi sao?
Nàng cười vào lúc này thì, khác nào, nhà đã mất nóc. Đến nương tử chưa cưới, cũng xem mình không ra gì nữa rồi. Nhục thế này ai thấu nỗi?


Bàn Cổ ngày từ đầu, tất nhiên hắn biết, Kim Tự Tháp kia, không phải vật tầm thường, ăn đứt La Bàn của hắn.
Trong đó, là đối thủ đáng gờm đến từ đại lục khác. Nó mới dám hỗn xược đến thế là cùng.
Thù này không trả, làm tu giả chi nữa?


Ăn mày có lòng tự trọng của thằng ăn mày. Nói chi là Bàn Cổ Ái Thi Thị.


Di Thú Di Bàn đột nhiên nóng hừng hực như ở lò rèn. Tiên thú kêu thảm thiết như bị thọc tiết. Ngửi thấy cả mùi thịt nướng khét lẹt. Bàn Cổ cả người đỏ chói như thanh gươm trong lửa lớn. La bàn lao vun vút, đi đòi lại nóc nhà.






Truyện liên quan