Chương 46: Bí cảnh vượt giới: Tướng công bạc nhược, thì hồng nhan cũng bạc phận

Lại đuổi theo sáu canh chín khắc thời gian.
Mừng quá, cuối cùng cũng bám sát được Kim Tự Tháp. Bàn Cổ mất hết lý tính, không biết rằng, bọn người trong Kim Tự Tháp, đang lấy hắn làm trò vui.
Bàn Cổ, hắn vừa chửi thề vừa đánh. Búa Khai Thiên phóng to chà bá, đập đùng đùng vào Kim Tự Tháp.


Nhưng mà, Thần vật Kim Tự Tháp, nào có dễ ăn.
Hắn đập trúng một ô, hay vùng tam giác nào. Y như rằng, biểu tượng hay ký tự trong ô, vùng tam giác đó, tỏa sáng màu vàng rực rỡ, chói mắt, bay ra đối kháng với nhát búa.
Không biết. Vật vô tri vô giác như Kim Tự Tháp, có đau không.


Còn Bàn Cổ, đau là cái chắc.
Lực phản chấn, linh khí phản phệ của Kim Tự Tháo, làm Chuẩn Tiên như Bàn Cổ run cả tay chân. Nhưng thằng điên thì có đau cũng không biết.
Đùng.
Đùng.
Đùng.
Vang lên liên hồi.


Đánh rụng rời chân tay. Một số ô tam giác của Kim Tự Tháp, mới chịu bay màu. Từ màu vàng chói, chuyển sang tắt ngúm, đen thui.


Thấy vậy, Bàn Cổ càng có thêm tự tin. Có hiệu quả à nhen, nóc nhà ơi, ta tới đây. Con tóc vàng, mũi cao kia, hãy đợi đấy. Điên và tự tin, làm hắn quên mất rằng. Kim Tự Tháp to tổ bố thế kia. Hắn có đánh sáu ngày chín đêm. Cũng chưa làm Kim Tự Tháp bay màu được một mặt.


Thần bảo Búa Khai Thiên, có thể đập phát ch.ết ai. Chứ đập trúng Thần bảo khác, cùng lắm là cả hai hư hại mà thôi. Giống như hai con dao tự bổ vào nhau.
...
Chơi chán, không biết ai chơi ai. Kim Tự Tháp không còn huyễn hóa, xuyên không, rồi biến mất nữa.
Víu một tiếng.




Kim Tự Tháp xuất hiện trước mặt Di Thú Di Bàn. La bàn đâm thằng vào thần vật trước mắt, như cái mâm chênh đảo tứ phía.
Víu một tiếng.
Kim Tự Tháp xuất hiện phía sau Di Thú Di Bàn, đứng im xa xa. Làm Bàn Cổ Ái Thi Thị vừa phanh gấp, vừa quay ngược trở lại đuổi theo.
Víu một tiếng.


Kim Tự Tháp xuất hiện phía trên, đè lên đầu Di Thú Di Bàn.
Víu một tiếng.
Kim Tự Tháp xuất hiện từ phía dưới, chui lên đụng mạnh vào Di Thú Di Bàn.
Chơi chán.


Kim Tự Tháp lại tăng tốc ,quay lại hành trình thẳng tiến như cũ. Mặc kệ Di Thú Di Bàn, đuổi rát rạt phía sau không dừng. Tiếng mắng chó, chửi mèo của Bàn Cổ, còn to hơn cả tiếng sói tru.
Khỏi nói cũng biết.


Tình cảnh bên trong "Vực" của Bàn Cổ Ái Thi Thị, nó thê thảm như thế nào. Trâu bò Tiên nhân đánh nhau, ruồi muỗi Âm Dương luân hồi không ch.ết, cũng bị thương.


Cúc Tịnh Tu cùng Đẫu Mẫu Nguyên Quân, và người hầu, vất vả giữ chặt Cúc Tịnh Y. Thằng chó điên kia không biết nhẫn, gặp chuyện nhục là quên hết bố vợ, tình nhân. Sau thời gian chịu đựng cái miệng nói liên phanh của thằng con rể. Bây giờ, nguyên dòng họ phải chịu dòng máu điên của thằng này.


Cúc Tịnh Tu đau xót nhìn lại kế hoạch lên Tiên Tinh của hắn, sợ rằng, giữa đường đứt gánh. Dự cảm bất an vô cùng. "Nữ" ơi, ta sai rồi. Nàng bảo ta, ở Thanh Lục Tinh mà đợi. Ta không nghe lời, bị tình cảm làm mù mờ, nên hành động thiếu suy nghĩ. Tự tìm lối vào địa ngục.


Hắn, Bàn Cổ đã quá nổi tiếng, bởi cái kiểu sỉ diện, nhớ dai, thù vặt.
Chắc chắc rằng, hắn sẽ không dừng lại. Mà không dừng lại, thì càng này càng thảm. Hiện tại Kim Tự Tháp kia, mới chỉ là chơi trò đuổi bắt. Ai cũng hiểu rằng, bọn nó ló đầu lộ diện một phát, hoa không tàn thì hoa cũng nát.


Oài, đâu phải chỉ mình Cúc Tịnh Tu sầu đời.
Bàn Cổ dùng tiên khí để ngạnh kháng. Mặc dù không trực tiếp đánh. Nhưng dư âm thôi, cũng đủ làm cho Chương Chung Hàng đơn độc chảy nước đái.
Hắn vốn là kẻ đi ké. Hắn đã lên chuyến xe tử thần.


Đẩu Mẫu Nguyên Quân mạnh mẽ bao năm. Bây giờ lại run rẩy hơn cả thiếu bị hấp diêm, Ôm chặt và gục đầu vô vai Cúc Tịnh Y khóc thút thít. Ta mới sống có hơn sáu trăm chín mươi năm thôi mà. ch.ết sớm vậy sao?
Chuyện muôn đời.
Tướng công bạc nhược, thì hồng nhan cũng bạc phận.
.............................


Bên trong Kim Tự Tháp.
Uy nguy như một cung điện dát vàng, hùng vĩ cực kỳ.
Chính giữa là một hồ nước lớn, linh khí tỏa ra lấp lánh. Bên trong hồ, sáu mươi chín tu giả, trần truồng, chơi trò bịt mắt bắt dê.


Dê ở đây cũng lạ à nhen. Dê gì không kêu be be, mà kêu ưm ưm. Dê nào cũng muốn bị sói nó bắt, rồi nó thịt.


Sói ở đây cũng lạ à nhen. Bắt được mồi, không dùng răng cắn xé ăn thịt. Mà dùng tay nắm lấy cặp vếu vừa căng vừa tròn. Sói ta không lột da, mà lột đồ con dê số sường. Tụt cái quần xuống, là đẩy khúc ƈôи ȶhịȶ lên. Thọc lấy thọc để. Thứ chảy ra chẳng phải máu dê, mà là thứ nước màu trắng đục. Tanh tươi hơn cả máu.


Một bé dê xinh xắn, thích nắng, hết đường chạy trốn, vội nhảy xuống hồ nước. Một đám sói đang nứng, vội nhảy theo. Ba cái lỗ lớn trên thân thể trần truồng, chóng bị lấp đầy. Hai cái quả bưởi nhanh chóng bị vặn cuốn.


Con giun xéo lắm cũng dằn, nói chi là dê. Hai bàn tay nõn nà của bé dê, nắm lấy hai cây gươm thịt hai bên. Tuốt lấy tuốt để. Tuốt mãi mà vỏ gươm không chịu rơi ra. Cứ thụt vô thụt ra, rồi càng lúc càng cứng cáp.
Trên tầng cao nhất cung điện.


Một tên đầu trọc lóc, bóng loáng. Từ đầu tới chân đeo trang sức vàng chói. Quần áo cũng nạm đầy các loại ngọc hình thù kỳ lạ, nhìn là biết trân quý.
Hắn đang ngồi trên chiếc ghế, chẳng khác nào chiếc giường.


Một đám nữa nhân lõa thể bênh cạnh. Có đứa thì đứng, có đứa thì nứng. Có đưa dâng trái cây. Có đứa đưa hai quả bưởi cho hắn mân mê. Đứa bóp chân, đứa bóp chym.
Phía đối diện.


Một nam tử phong lưu, tóc ngắn, màu đen, đôi mắt sắc lẹm cùng lông mày hếch lênh, đang đứng quay mặt về phía tường. Hắn chăm chú ngắm một bức tranh thiếu nữ tóc xanh. Khí chất phong lưu, lãng du, đủ sức làm gục ngã bất kỳ nữ tử nào.


Xung quanh hắn, cả một bầu không khí ngấm mùi ɖâʍ dục. Còn hắn, lại không bị đám gang bang kia làm sao nhãng. Chỉ nhìn bức tranh.
Một nữ nhân tiến đến, ôm hắn từ phía sau lưng, hai tay không ngừng xoa xoa vùng hạ bộ của nam tử phong lưu. Hắn nghiễm nhiên không chút cử động.


Nữ nhân xoa mãi mà nam tử phong lưu chẳng có phản ứng, liền đi về phía tên đầu trọc láng bóng.
Nữ nhân đó. Là kẻ đã giáp mặt Bàn Cổ.
Nàng tiến đến, cúi người.
"Thưa Pharaon Tutankhamun, bên ngoài có một kẻ đến từ đại lục khác, là một tên đô con..."


Tên đầu trọc giơ tay ý bảo dừng.
"HaThor, cứ gọi ta là anh trai. Ở đây, không có người ngoài. Bên ngoài, có nữ nhân không? Còn nam nhân, đừng nhắc đến?


"Anh trai Tutankhamun. Có hai nữ nhân. Một nữ nhân xinh đẹp, trần truồng, ɖâʍ đãng, tu vi Âm Dương luân hồi Cửu kiếp đỉnh phong. Một nữ nhân che rèm, là phàm nhân. Nhìn dáng người, chắc đến từ đại lục nào đó ở phương Đông"
"Phương Đông, ha ha, thú vị. Cứ chơi đùa với nó tí"


Pharaon Tutankhamun khẽ phẩy tay, HaThor hiểu ý, nàng rời đi, đến bên cạnh nam tử phong lưu kia. Đôi bàn tay không ngừng sò mớ đủ chỗ, kích thích gợi tình.
Tên lãng tử kia, bị liệt dương chăng?


"Tiểu Thần Phạm Gia. Ngươi đừng ngắm tranh nữa. Con tóc xanh đó, ta nhìn mãi chẳng thấy nó đẹp chỗ nào? Em gái ta không đẹp hơn sao? Không chân tình sao? Là đàn ông, đừng từ chối nữa".


"Phạm Gia, ngươi nhìn xem. Em gái ta đẹp đến nhường nào. Tu vi Đại Tiên. Lại là chủ nhân của điện thờ Karnak hùng mạnh. HaThor mặc dù là em gái ta. Nhưng em ta gợi cảm đến vậy. Ta cũng thật sự muốn, bỏ qua luân lý làm chuyện loạn luân a"


"Phạm Gia, đừng nói, ngươi đã hết hứng thú với nữ nhân, nên bày đặt lụy tình con tóc xanh kia?"
"Phạm Gia..."
"Bớt nói đi, ngươi cứ đè em gái ngươi ra chơi, ta không có ý kiến gì đâu"


Nghe tên Pharaon Tutankhamu lải nhải liên hồi, liên tục dụ dỗ mình chơi em gái hắn. Tên nam tử phong lưu Phạm Gia quay đầu lại. Xỉa một câu vô mồm của tên đầu trọc láng bóng.


"Sơ Thần Tutankhamun, đầu ngươi không có tóc nhưng đừng để không có não. Nghĩ sao ta lại đi làm em rể nhà ngươi. Ta nói rồi, làm gì thì làm, chứ nhất quyết không viết tên lên gia phả nhà ngươi"
Nghe chửi, Tutankhamun bật dậy, cười ha hả, cầm một chai rượu, ném về phía Phạm Gia.


"Ông bạn à. Làm em rể ta có gì xấu. Đến em gái ta, ta còn dâng cho ngươi. Thử hỏi, ngươi muốn cái gì, mà ta không cho, không nể mặt Sơ Thần như ta ư?"


"Sơ Thần thì kệ ngươi. Ngươi thích thì ta chiều, đánh nhau một sống một ch.ết, dám không chơi luôn? Ta nói rồi, mặc dù ta búng tay, cũng có thể thành Sơ Thần như ngươi. Nhưng ta không thích"


"Haha, Phạm Gia, ta không dám đối kháng cái loại biến thái như ngươi. Nhưng, ngươi đừng tự tin quá đáng, Tiểu Thần dù có "Tiểu Giới" vẫn chưa là bất tử, lạng quạng bị đánh ch.ết à nhen"


"Tutankhamun, ta có ngu đâu mà cần ngươi chỉ dạy. Hỗn Độn Hợp Hoan thuật mà ta tu luyện. Muốn mạnh nhất, chỉ có thể kết hợp "Tiểu Giới" hệ Dương của ta, và "Tiểu Giới" hệ Âm, cùng với nữ nhân kiệt xuất đó. Trên đời này, không có ai có thể thay thế được Lolita.


Huhu... Một tiếng khóc dữ dội vang lên. HaThor không quay tay miễn phí cho tên Phạm Gia đó nữa. Mà ngồi bệt xuống, khóc rớt hai hàng lệ dài.
Tên Phạm Gia đó, vội vàng đỡ lấy. Không yêu thì cũng không muốn làm tổn thương người ta.


"HaThor, nàng đừng nghe lời mai mối của anh trai nàng. Mặc dù hắn là bằng hữu sinh tử của ta. Nhưng ta chỉ muốn là anh trai tốt của nàng thôi"
HaThor giãy đành đạch, ôm chặt lấy chân Phạm Gia, cố ý ép hai trái bưởi vào sát hắn.


"Phạm Gia, ta có gì không đẹp, không tốt. Thiên phú cùng "Vực" của ta, sáu mươi chín năm nữa, là có thể tiến chân vào Tiểu Thần. Lúc đó, ta cũng có "Tiểu Giới". Ta chân tình đến vậy, gần gũi ngươi đến vậy, ngươi chỉ xem ta là em gái sao? Còn nữ nhân Lolita phương Tây kia, ả ta xa lánh, lảng tránh chàng, biến mất sáu mươi chín năm rồi. Phạm Gia, Loliti kia, ả ta đâu có yêu chàng bằng ta? Vì cái gì chàng bắt ta phải chờ đợi? Vì cái gì anh em ta phải theo chân chàng đến Thanh Lục Tinh, chu du khắp các đại lục tìm Lolita. Vì sao, chàng nói đi?"


"Hic hic. Phạm Gia, chàng làng anh trai tốt của ta cũng được. Chơi ta đi. Ta muốn. Không lúc nàng ta không muốn. Chơi xong rồi, chàng sẽ biết, ta thật sự mê người cỡ nào a? Từ bé gặp chàng, ta đã mến mộ, ta giữ trinh nguyên tới bây giờ. Lolita kia, chưa chắc đã còn trinh như ta đâu?"


Phạm Gia thở dài, biến mất khỏi vòng tay của HaThor. Sút một cú, đá bay Tutankhamun xuống khỏi ghế, rồi nằm lên, mắt lim dim.


"Ta nghe nhiều lần rồi. Anh em các người, để ta ngủ một lát. Trong mơ sẽ gặp được Lolita đó. Tutankhamun, ngươi đánh không lại ta. Ngươi đừng lấy em gái ngươi ra dụ dỗ ta. Để ta làm em rể ngươi. Để ngươi bắt ta, một tiếng là anh vợ, hai tiếng cũng là anh vợ. Cho vừa cái tính hay cà khịa người khác của ngươi, vô sỉ".


"Ta nào có ý vậy. Làm anh khó lắm. Phải đâu chuyện đùa"
Tutankhamun xoa xoa cái đầu láng bóng. Thật tình, hắn cũng có ý đó thật.
Tên Phạm Gia này cũng là người Phương Đông. Xứ sở đó, lễ tiết lắm lắm.


Sau này hắn có mà bạo lực với HaThor. Anh vợ có đánh em rể, hắn cũng hết đường cãi.
Hố hố.


Nhưng cái chính, Tutankhamun, vẫn lo cho HaThor là điều đúng đắn nhất. Em gái hắn, chẳng biết bị trúng bùa mê thuốc lú gì? Phạm Gia khổ một, làm anh trai khổ mười. Suốt ngày, phải nghĩ cách, cho hắn chịu chịch em gái mình. Đời thật khốn nạn.


"Bỏ đi em gái. Sau này hắn ch.ết, ta đoán là bị thượng mã phong mà ch.ết đó. Lúc đó, xem ai cúng cho hắn?"


"Nói đi cũng phải nói lại. Anh em ta, vì ngươi cũng không phải ít. Ngoài kia, có tên đồng hương Phương Đông. Phạm Gia ngươi, ăn nhờ ở đậu, đi nhờ Kim Tự Tháp của ta. Chút rắc rối này, ngươi giải quyết ta đi"


Tutankhamun nói xong, cầm trái cây đưa cho đứa em gái đáng thương của hắn dỗ ngọt. Em à, không mê thằng nào, lại đi mê thằng bạn anh làm chi. Rồi tự chuốc lấy khổ đau, làm anh trai ta, cũng vạ lây theo.


"Ta bận ngủ, không rảnh. Quê hương ta, đúng là người Phương Đông. Nhưng ta không phải đồng hương, đồng hó gì cả. Nơi chôn nhau cắt rốn của ta là Đại Lục Việt. Bọn ngoài kia, mắt ti hí, giọng xìa xìa, chắc là Đại Lục Tàu. Với lại, tu giả như chúng ta, đã không còn khái niệm đồng hương chó má đó. Đồng tộc, chính xác là Nhân Tộc, còn nghe được"


"Oài. Ngươi vốn đã là loại khó đẻ. Sáu năm chín tháng mới lọt háng. Lại còn khó ăn, khó uống, khó yêu, khó đương. Đến ý trung nhân, cũng lựa chọn khó khăn. Chơi gái cũng khó tính... Ta đoán, ngươi cũng là loại khó cương dương à. Haha, em gái à, đụng thằng này, đêm về không sung sướng được đâu. Nghiệt duyên mà thôi"


Nhìn Phạm Gia đã tiến vào giấc mộng. Hathor thì chạy về phía căn phòng khóc lóc ầm ỉ. Tutankhamun thở dài một hơi.
Chả có gì vui.
Tutankhamun huyễn hóa, xuất hiện tại bên hồ nước.
"Các ngươi, ta là dê, nữ nhân là sói. Sói nào bắt được dê, cứ đem dê ra mà dập bành bạch, haha".


Thấy Tutankhamun, đấng tối cao của đế chế Cập Tộc tới. Các tiểu Pharaon liền lui về, rồi biến mất. Nữ nhân của các tiểu điện thờ thì hưng phấn vô cùng.


Sức mạnh sinh lý, hàng họ của Tutankhamun, vốn đã mạnh mẽ. Nhưng hắn, lại có sở thích không đụng hàng. Đấng tối cao này, dùng đầu thay chym. Cai nào cũng trọc như nhau, chỉ khác nhau về kích thước mà thôi.
...............
Kim Tự Tháp dừng lại trước bước tường không gian hỗn loạn.


Sau mấy khắc thời gian, Bàn Cổ Ái Thi Thị cũng đuổi kịp tới. Hắn dùng búa Khai Thiên, tiếp tục gõ cửa nhà người khác. Khi đã bị mất hết mặt mũi, chẳng cần biết bên trong là loại tồn tại mạnh mẽ như thế nào?.
Mình ta chấp hết.


Mỹ nhân Hathor đang nằm vật vã trên mặt sàng. Nàng sầu khổ muốn ch.ết đi sống lại. Nàng cần yên tĩnh. Nàng lại nghe tiếng động đùng đùng bên ngoài. Thằng ngáo đá kia, bà đã cảnh cáo rồi mà. Chuẩn Tiên bé tẹo, bà không thèm để mắt đến. Nó lại cứ thích kiếm chuyện.


Bà đang buồn bực à nhen. Vếu bà đã lộ hết ra ngoài, mà Phạm Gia cũng chẳng mảy may để ý. Lời gợi tình, bà đây cũng vứt bỏ hết liêm sỉ, nói ra. Mà kẻ ta thầm thương cũng chẳng động lòng.


Thằng đô con bên ngoài, hết lúc kiếm chuyện rồi à, lại kiếm chuyện lúc này. Ta đang không có cách nào bỏ được cục tức, cục uất ức trong lòng.
Đây.
Đây là nó tự nguyện để bà xả giận à.


Thoắt một cái, HaThor xuất hiện phía sau lưng Bàn Cổ Ái Thi thị. Mỹ nữ thất tình, dùng hết sức sút vô háng cái thằng mất nết.


Cũng may, Bàn Cổ phát giác kịp thời. Tích tắc biến mất. Lơ lửng trên không, con tóc vàng này, đúng là loại nữ nhân ác độc. Vừa xuất chiêu đã đánh chỗ hiểm. Ngươi đá chỗ nào không đá. Lại đá đúng cái chỗ, lát nữa thôi, ta sẽ dùng nó chơi ngươi tới ch.ết.


HaThor thấy thằng này tránh được, phun một bãi nước bọt, chỉ tay vô mặt Bàn Cổ hét lớn.
"Nhóc con, có biết ta đang thất tình không hả? Đập phá kêu gào cái gì? Đưa dái cho chụy búng, mau"


Mẹ con điên. Rõ ràng mình truy sát nó mà. Bàn Cổ cả người đỏ chói. Búa Khai Thiên cũng đỏ rực. Không biết thương hoa tiếc ngọc, đập về phía HaThor.
"Chửi cái háng ngươi chứ chửi. Ngực to não tàn. Ta cho ngươi biết thế nào là lễ độ. Ngoan ngoãn ʍút̼ chym ta đi, hay muốn lên bàn thờ ʍút̼ chuối?"


Nhìn hai vị đại tiên, lao vào choảng nhau, như du côn đầu đường xó chợ. Gặp chuyện hiểu lầm, chẳng cần ngồi lại tỉ tê, mà cứ dùng đao búa cho lẹ.


Sức mạnh từ tiên khí kinh khủng tỏa ra tứ phía. Dường như chỉ cần chỉ tay một cái, là diệt cả một tông môn. Đẩu Mẫu Nguyên Quân tự hào dị thể của mình tiến cấp nhanh chóng. Bây giờ cảm thấy tự ti vô cùng trước nữ nhân kia. Ngực nó lại còn to hơn cả mình nữa chứ.


Thân thể Hathor chuyển sang vàng chói. Các biểu tượng, ký tự kỳ lạ đủ loại màu sắc xoay quanh người.
Vừa đỡ những nhát búa của Bàn Cổ, vừa tấn công hắn.
Thằng oắt con này, cũng lại là loại khó chơi. Hắn là Chuẩn Tiên ư? Đại Tiên như HaThor, lại không thể nắm thế thượng phong.


Sau sáu mươi chín nhát búa. Bàn Cổ càng đánh càng hăng. Còn HaThor lại có chút chật vật.


May mắn cho đám người Đẫu Mẫu. Bàn Cổ chưa thu hồi "Vực" bảo vệ la bàn. Nếu không chỉ cần đạn lạc, là cả đám bên trong sinh tử chỉ còn cầu tổ tiên phù hộ. Tiên khí nó khác hẳn linh khí à. Hai đứa này, tuy không ngang sắc nhưng ngang tài à.


Bàn Cổ vừa đánh vừa chửi. Nữ nhân xinh đẹp, khêu gợi như thế, mà cũng bị hắn chửi. Sáu mươi chín khôi lỗi xuất hiện đột ngột, bao vây lấy HaThor.
"Đại Tiên ư? Ta không bằng ngươi một cấp. Thì sao chứ? Bàn Cổ ta, đến Tiểu Thần còn diệt được. ch.ết đi"
Bạo.
Bạo.
Bạo.


Sáu mươi chín khôi lỗi đồng loạt bảo nổ. Mỗi khôi lỗi, đều được hắn tạo ra từ tinh huyết của Thần. Hôm nay vì để đòi lại nóc nhà. Hắn không tiếc của, đem ra chơi hết.
Nương tử của hắn. Còn đang nhìn hắn. Không nương tử nào muốn thấy, nam nhân của mình, bị đàn bà nó đánh cho te tua.


Cuộc chiến giữa hai tiên nhân sớm kết thúc.
HaThor chưa ch.ết. Nàng chật vật lơ lửng trên không. Thân thể được bảo bọc bởi "Vực". Chiếc quần độc nhất đã rách nát. Chùm lông vàng trong háng, bay phất phơ.


"Thì ra là Đại Tiên có "Vực", nên bố láo. Con đàn bà ngu xuẩn này. Thần Bảo Búa Khai Thiên, chuyên để phá "Vực". Giờ thì, vạch háng ra, ta sẽ nhổ từng cộng lông vàng, cho ngươi sướng, ta chơi cho ngươi ch.ết"


Thần bảo Búa Khai Thiên mọc đầy gai nhọn. Gai nào gai nấy hiện lên ngọn lửa tím rịm, bổ mạnh xuống "Vực" của HaThor.


Nữ nhân HaThor bên trong "Vực", ôm mặt thút thít. Nàng cũng không ngờ, tên Chuẩn Tiên này lại mạnh mẽ vậy. Có thể vượt cấp chiến đấu. Nàng chủ quan, nhưng nàng không khinh địch. Hắn có Thần bảo Búa Khai Thiên. Nàng cũng có thần bảo của nàng, nhưng nàng không dùng. Nàng muốn, được cứu bởi ai đó?


"Huhu. Cứu ta, đàn ông gì lạ, ăn hϊế͙p͙ đàn bà"






Truyện liên quan