Chương 53: Mỹ sắc - Mỹ tửu

Quảng trường trung tâm Đông Nhạc Thái Sơn tông.
Tất cả các trưởng lão ngồi trên cao đang bàn tán sôi nổi vụ gì đó. Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn liếc xéo sang Quảng Mục Thiên Vương, tỏ vẻ bất ngờ khi thấy hắn xuất hiện.


"Ớ, trăm năm nay mới thấy cử đệ tử tham gia à nhen. Lại chỉ cử đúng một người. Tự tin quá a. Hay ta với ngươi đánh cược đi. Đệ tử kiệt xuất Thích Thể Hiện của ta và đệ tử kiệt xuất của mi. Aii sẽ vào vòng sâu hơn à. Mà nghèo như lão thì lấy gì mà cược. Nhìn tên đệ tử của ngươi kìa, mới tiến cấp Sơ Linh sơ cấp, đến sơ giai cũng chưa đạt, mang ra đây chi cha nội"


Kiệt xuất mẹ gì, kiệt lặc thì có. Có phải ta muốn mang nó đến đâu. Ta muốn về với Hoa Nhạc, mà mi lại quy định trưởng lão bỏ về, thì đệ tử cũng bỏ thi. Ác vừa vừa thôi chứ. Âm mưu nhà ngươi, muốn tất cả các trưởng lão phải ở đây, phải trố mắt chứng kiến trò hề của ngươi à. Mà công nhận tên Thích Thể Hiện kia, chẳng biết thuộc giáo phải nào, thiên phú lấy hết phần thiên hạ. Mới đó mà đã tiến giai lên Sơ Linh đỉnh phong rồi. Lão Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn chắc đã không tốn ít của đầu tư à.


Mấy trăm năm qua. Quảng Mục ta không màn thế sự. Toàn bộ tiên thạch đã dùng để chữa trị cho Hoa Nhạc rồi, đến một mống cũng không còn. Mà có còn thì dù có đưa, liệu thằng lõi con Đại Du kia có hấp thụ được không? Đến suối nguồn linh khí tinh khiết hơn cả linh thạch, mà còn trầy da tróc vảy với nó. Phải biết nơi đó chỉ có Hoa Nhạc mới được ngâm mình trị bệnh à. Nó mà học được cách hấp thụ tiên thạch, chắc lúc đó mình cũng ch.ết rồi.


Nhưng mà làm trưởng lão, lại bị tên trưởng lão kích tướng. Chịu sao được a. Quảng Mục Thiên Vương móc ra bình rượu to tướng, làm một hơi lấy lại bình tĩnh. Mùi rượu thơm nồng, thu hút cả đám trưởng lão. Mỹ tửu gì mà lạ ghê a. Tên này có đồ ngon mà không biết chia sẻ. Đạo đức để đâu.


"Ngươi đừng có mà ép người quá đáng. Có ngon thì ta với ngươi ra chiến một trận sinh tử. Đừng lấy bọn trẻ ra cá với chả cược à. Chênh lệch thế kia, cược cái đách gì? Đừng có mà lúc nào cũng tỏ cái thái độ, khôn lanh hơn thiên hạ a. Ai chẳng biết ngươi nghĩ cái quái gì"




Quảng Mục bực tức, tiếng nói to như tiếng quát.
Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn tiến đến bên Quảng Mục Thiên Vương. Hít nhè nhẹ lấy bình rượu. Rượu gì mà thơm hơn cả cơ thể mình à.


Quảng Mục càng né tránh, Ngọc Thanh càng cọ sát thân thể Quảng Mục. Mùi thơm từ Hương Tiên Chi Thể khiến hắn cũng phải mơ màng. Ba qua con ả đó, lại kề sát lỗ tai của hắn, phà một hơi nhè nhẹ gợi tình. Đôi bàn tay khẽ vuốt ve trước ngực của hắn nữa chứ. ɖâʍ đãng, ta thích a. Lâu ngày chưa gần nữ sắc, tự nhiên thấy sướng phê người.


Ngọc Thanh lấy một viên thần thạch đưa cho Quảng Mục.


"Huynh đừng nghe tên Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn đó nói bừa sủa bậy. Sợ gì nó. Chơi luôn đi huynh, Huynh cầm lấy một viên thần thạch này ra cược. À mà huynh, rượu gì ngon hơn cả ta thế kia? Cho ta thử miếng đi. Ăn một quả khế trả một cục vàng. Thử một miếng được ɭϊếʍƈ ta một phát. Chịu không? Chịu không nào?"


Sức chịu đựng của đàn ông có giới hạn à nha. Thằng nhỏ bên dưới của Quảng Mục ngóc lên, nhắc nhở chủ nhân tới luôn đi. Nhưng Quảng Mục vẫn trầm tỉnh.


Hắn biết rõ bọn trưởng lão, bọn này vô lại lắm. Cho nó thử miếng, rồi suốt ngày kéo tới thung lũng của mình đòi rượu. Thế có ch.ết không chứ? Tên nhóc kia đi rồi thì ai nấu nữa? Tên đó dậy sớm thức khuya, công đoạn tỉ mỉ tạo ra mỹ tửu. Mình là mình làm éo được rồi à. Nhịn mỹ sắc lấy mỹ tửu vậy.


"Chà chà, Ngọc Thanh đừng làm khó ta nữa. Rượu này ta đã uống, miệng ta bẩn lắm...".
"Chụt"


Quảng Mục trơ người, nhận ngay một nụ hôn nồng thắm. Hắn lơ ngơ ngay. Rồi để Ngọc Thanh lấy bình rượu trên tay hắn mà chẳng phản kháng. Hương Tiên Chi Thể một khi phát tác, thì đến Tiên giả cũng khoái, chứ đừng nói chi là Âm Dương luân hồi như hắn.


Tám tên trưởng lão còn lại, nhìn Ngọc Thanh dạng háng uống rượu. Nàng mang đôi mắt mơ màng. Nàng đang toàn tâm, toàn ý cảm thụ thứ chất lỏng đó. Mùi rượu, mùi hương thân thể Ngọc Thanh tỏa ra. Hai mùi hương quyến rũ trộn lẫn, sộc vào mũi cả đám. Tên nào tên đó nước miếng chảy ròng ròng. Tưởng tượng vừa quất Ngọc Thanh, vừa quất mỹ tửu. Nhân sinh còn gì phê bằng à.


Uống mấy hớp rượu, Ngọc Thanh liếc mắt đưa tình, ghé môi thì thầm Quảng Mục.
"Nếu huynh không ngại. Tối nay đến núi của ta nhé. Muội chờ"


Biểu hiện của Ngọc Thanh, chứng tỏ mỹ tửu này ngon đến cỡ nào à. Thứ gì mới cũng là đặc sắc cả. Rượu mới thì càng đặc sắc. Chẳng biết đám trưởng lão kia, nếu biết được do Đại Du chế ra. Có tranh giành hắn về núi, như tranh giành Thích Thể Hiện không nữa.


Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn tằng hắng một tiếng.
"Trưởng lão Quảng Mục Thiên Vương. Ta một cược mười với ngươi à. Một bình rượu cược mười thần thạch. Đừng nói là không dám nhé"
Quảng Mục im lặng, lười giải thích. Ta cần đách gì thần thạch. Cược ngu.
Ngọc Thanh nghe vậy, quay sang Thượng Thanh.


"Hí hí. Ngươi nếm thử đi, rồi ra mức cược. Ngươi tổ chức ra cái võ hội này, để khoe khoang đệ tử, mà chẳng công bằng gì cả. Phần thắng chắc chắn thuộc về đệ tử ngươi rồi. Nên ra giá có liêm sỉ chút đi cưng"


Ngọc Thanh đưa bình rượu cho Thượng Thanh. Hắn hít lấy hít để. Làm một hơi rồi không ngần ngại ra mức cược. Đằng nào mình chả thắng, cược lớn mới dụ được lão Quãng Mục kia đồng ý à. Ta muốn rượu.
"Một cược một trăm".


Cả đám trưởng lão nhoi nhoi cả lên. Giật lấy bình rượu trên tay Thượng Thanh nếm thử. TThượng Thanh cũng chẳng vừa, giật lại.
Trên đài cao cao, đám trưởng lão đại danh đỉnh đỉnh, mới cười nói vui vẻ, mà giờ đã hỗn chiến bằng mồm rồi.
Hết kẻ này giật qua, rồi lại đến kẻ kia giật lại.


Chúng đệ tử bên dưới thấy vậy, nhưng chẳng nghe được hội người cao tuổi trên kia nói cái gì. Hóa ra đám trưởng lão cũng không nghiêm khắc quá nha. Tụ lại là vui đùa giống trẻ con liền à. Làm ta nhớ thời cởi truồng tắm mưa quá. Tối nay về bắt vài tiểu thiếp thử phát mới được. Bắt được em nào chọt em đó. Sao bao lâu nay ta không nghĩ ra cái ɖâʍ cảnh đó nhỉ.


"Được. Ta cược với ngươi. Còn các trưởng lão khác thì quên đi. Đừng dụ dỗ ta. Loại rượu này ta chẳng còn nhiều. Đến ta cũng chẳng dám uống"


Quảng Mục Thiên Vương thầm nghĩ. Một trăm thần thạch không phải là nhỏ à. Tiên thạch dùng cho tiên thuật. Nơi đây có mấy ai có tiên thuật mà sử dụng được tiên thạch. Nên thần thạch có giá trị vô cùng lớn ở các tông môn à.
Rượu do nó nấu, cơm do hắn nấu.


Dù sao chia tay, thằng đầu đất kia cũng chẳng có gì. Thôi thì cho nó cơ hội à. Đừng trách lão sư không quan tâm nhé.
Quảng Mục đảo mắt nhìn quanh, thằng lõi con kia trốn mẹ đâu rồi.
Bên dòng suối nhỏ, khu luyện nạp khí.


Đống Cống ngồi tĩnh tọa trên một tảng đá. Nhâm nhi bình rượu mà sư huynh hắn vừa gửi tặng. Sư huynh tốt a.
Đống Cống ui vẻ làm gác cổng, để sư huynh hành sự với vợ hụt của hắn bên dòng suối, cho thoải mái.


Trên thảm cỏ xanh rờn, trải nhẹ một lớp vải êm. Đại Du nhất trụ kinh thiên, triển khai sáu mươi chín tư thế thần thông lên người em gái nuôi Sương Nhi. Khỏi phải nói hai đứa hưng phấn đến độ nào. Thời gian dài không gặp, cảm nhận về cơ thể của nhau cũng có chút phai mờ. Độ nứng đã hết chỗ chứa nên vỡ tung ra theo nhịp điệu hoan ái.


Ôm nhau.
Vật nhau.
ʍút̼ nhau.
ɭϊếʍƈ nhau.
Va đập nhau liên hồi, để tìm lại khoái cảm dâng trào.
"Sương Nhi, sướng nhỉ?"
"Sướng chứ sao không sướng. Muội yêu huynh quá. Muội muốn thử bảo bảo biến hình. Muội nhớ nó quá"


Một dòng linh khí trôi đến thằng nhỏ. Ba Con Sâu lập tức có biến. Biến ra đủ thử loại hình. Thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ.
"Á ưm ưm, nữa đi huynh ơi, muội yêu huynh, ưm ưm"
...


Đến giờ khai mạc Hội đấu. Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn tỏa ánh hào quang khắp người, thu hút đám đệ tử trật tự trở lại, tất cả lắng nghe tuyên bố quy tắc của võ hội.
"Nói gọn cho con nó vuông. Đánh sao đánh. Đánh tới đối thủ nhận thua hoặc ch.ết thì thôi"


"Nói lẹ cho mẹ nó tròn. Chín mươi mốt người, chín mươi lá thăm. Trưởng lão Quảng Mục, cử chỉ một người, miễn vòng đấu đầu. Còn lại, số lẻ đầu tiên, đấu với số chẳng cuối cùng"


"Thi đấu sống ch.ết, phần thưởng ắt hẳn không tệ. Mười người đứng đầu được đi bí cảnh sắp mở. Được vào tàng thư các chọn một công pháp. Được vào khu linh bảo chọn một bảo vật"


"Kẻ đứng đầu, được phép chọn bất kỳ ba nữ nhân nào, mà mình ưa mắt trong tông môn này. Chọn về để làm vợ, làm tiểu thiếp, làm hầu gái, làm gì mặc kệ. Có tông ra mặt bảo hộ. Kẻ đứng thứ hai được chọn hai. Kẻ đứng thứ ba được chọn một. Nữ đệ tử cũng thế. Không thích thì không chọn. Bỏ qua phần thưởng. Giờ, miễn bàn tiếp, võ hội bắt đầu"


Tuyên bố xong.
Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn tiến đến bên Quảng Mục Thiên Vương nói lời bố thí.
"Đấy đấy, lão đừng nói ta ức hϊế͙p͙ nhé. Ta cho hẳn đệ tử của ngươi, vào vòng hai rồi còn đòi gì nữa"


Quảng Mục chẳng thèm nói gì. Nếu vậy, chỉ có nước thằng Thích Thể Hiện kia, gặp ngay đối thủ hạng nặng nào đó, rồi bị loại từ vòng đầu. Thì mình mới thắng cược được. Tỷ lệ này chắc bằng không à. Đù, giờ mới thấy thằng lõi con kia xuất hiện. Nó đang nắm tay con bé xinh xinh, mặt ɖâʍ ɖâʍ, đi dạo dạo các sàn đấu.


Hóa ra nãy giờ đi chơi gái.
Bên cạnh hắn là tên Đống Cống phụ trách thí luyện. Thái độ thân thiết thế kia, thì chắc là thằng nhãi leo lên tới đỉnh, là vì được giúp đỡ bởi Đống Cống rồi. Vô sỉ.
Thõa mãn về sinh lý xong xuôi.


Hắn dẫn Sương Nhi và Đống Cống đến hội đấu. Đại Du cũng muốn quan sát các trận đấu để học hỏi kinh nghiệm a.
Nghe tuyên bố của Thượng Thanh. Đại Du mừng rỡ.
Nếu vật, fù gì cũng phải cố gắng liều mạng là kẻ đứng thứ ba à, mới có thể cứu được Bích Hà Nguyên Quân khỏi chốn lao ngục.


Từ khi biết Bích Hà là nữ nhân của sư huynh. Tên Đống Cống cũng tìm cách hỏi thăm tình hình về sư tỷ. Cũng đã mấy lần đến thung lũng tìm hắn, nhưng chốn hoang vu đó, chẳng có ai, lại gặp chướng ngại "Vực". Mà với trình của Đống Cống thì chẳng biết là gì. Hắn đành cong đít bỏ về.


Khổ thân sư huynh, sao lại bị Quảng Mục Thiên Vương chọn lựa? Sao sư huynh lại chẳng từ chối làm đệ tử của tên lập dị đó chứ?






Truyện liên quan