Chương 63: Từ là từ phu tướng

Tối.
Hắn ngồi nói chuyện với Quảng Mục. Kể ra so với những đệ tử khác, hắn không phải co ro cúm núm trước mặt trưỡng lão, sống tự do, không kệ nệ kẻ nào thật là tốt. Một trẻ, một già thế mà lại dễ phần nói chuyện.
Hắn nói, hắn không muốn tham gia trận đánh cuối cùng.
Và hắn bị chửi.


"Nhãi con, ngươi có bị ngu không thế? Tông môn đâu phải tư gia của ngươi, muốn làm gì làm. Nơi này không chứa kẻ bỏ cuộc à. Bỏ cuộc thì coi như quyền lợi mất luôn đó. Ta không muốn mất thêm bình rượu nào đâu"


"Đa tạ lão nhắc nhở nhé. Ta có biết đâu, cứ nghĩ vào hạng ba là được rồi. Ta chỉ muốn cứu Bích Hà Nguyên Quân ra thôi. Đâu cần thêm nữ nhân nào khác, ta chung thủy lắm a"
"Mặt dày không có nghĩa là lòng không biết dị. Nói chuyện với ngươi ta ngán thấy mẹ. Chỉ được cái gái gú là giỏi"


"Hà hà, riêng khoản gì chứ khoản này chấp lão nửa đường à"
Tỏm...


Quảng Mục sút một cú đá bay Đại Du xuống nước. Dễ dãi là nó làm lố. Mà công nhận, nó nói đúng, có trật mẹ gì đâu. Nhìn sang Ni Na A Min, con cháu gái mình đang ra sức thuyết phục linh trí Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm bỏ qua thù oán, mà phối hợp Đại Du một trận nữa. Quảng Mục liền cảm thấy tủi thân. Đời ta chỉ quan tâm một nữ nhân nhưng chưa có một nữ nhân nào quan tâm ta. Thằng đó mới tí tuổi đầu mà đã có mấy mỹ nhân quấn quýt bên cạnh. Sao số ta bi ai quá a.


"Lão già, lão xem ta với tên đầu trọc kia, ta có cửa thắng nào không?"
"Ngươi nghĩ xem có không?"
"Có một tí" - Đại Du nghĩ tới lúc hắn đánh nhau với Đống Công, tên đầu trọc đó e ngại chuyện chi, lại có giò chạy mất.
"Một tí cũng không có" - Quảng Mục đớp miếng rượu, khinh khỉnh nhìn Đại Du.




"Căng vậy à, thế mai lên chào sân cái rồi về. Giống như lão Bì Công kia vậy, vẫn đúng quy định tông môn à"


"Tùy ngươi, ngoài hắn ra, tên còn lại cũng chẳng phải dạng dễ chơi. Cái công pháp của ngươi dù tà ác, nhưng tiêu tốn linh khí vô cùng. Điên loạn dùng một lần rồi nằm như con chó bịnh. Nếu gặp tên Thích Thể Hiện kia, ăn hành là chắc. Hai đối thủ của ngươi sắp tới đều là kẻ có thiên phú hiếm gặp à. Còn ngươi, không có thiên phú, chỉ có sự tà dị, còn kẻ truyền thụ công pháp gì đó cho ngươi chẳng phải loại tốt đẹp gì, ta đoán, số người ch.ết yểu dễ lắm"


"Thế lão có món nào cho ta xin đi"


"Thôi, ngươi để ta ch.ết đi còn hơn dạy ngươi. Ta nói cho ngươi biết, đã là tu giả thì không có chữ xin. Mà chỉ có chữ đoạt. Đoạt mạng kẻ khác thì được, đừng bao giờ xin xỏ người khác tha mạng. Có sống thì cũng gặp bích chướng cản trở con đường tu luyện, rồi ch.ết đi cũng không nhắm mắt nổi"


"Ta thấy lão lắm lời chả khác gì Bì Công kia, nước nổi bèo nổi. Xuống mồ rồi có nói đạo lý được chăng?"
"Thôi, đừng nhắc tên đó, ta ngán hắn còn hơn chán ngươi"
"Thế lão đừng xin rượu của ta nữa, lão là tu giả mà"
"Khác nhau à"
...


Sau khi làm mấy nháy, trái ôm phải ấp, Đại Du chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm mắc tiểu nên lọ mọ ra bên ngoài, giật mình muốn rụng chym, khi nhìn thấy thú nữ, đang ngồi ngủ thù lù trước căn nhà gỗ mới làm, tiếng động của hắn cũng làm nàng ta cũng tỉnh giấc.
"Có nhà có cửa, sao không vào ngủ?"


"Ta, ta ... Ta quen rồi"
"Ngươi chỉ là bị lời nguyền nên thân hình hóa thú thôi. Sao lại muốn tâm tình chính mình hóa thú theo. Chẳng phải là muốn lời nguyền có cơ hội phát tát hay sao? Đã mất niềm tin như thế, còn vào tông môn tu luyện, tìm cơ duyên hóa giải lời nguyền làm chi?"
"Ta, ta... huhu"


"Khóc cái gì? Khi nào ngươi hóa giải xong lời nguyền hẵng khóc. Ta nghĩ lúc đó ngươi rất là xinh đẹp a"
"Ta, ta sẽ... huhu"
"Ngươi tên thật là gì?"
"Ta không có tên, mọi người từ nhỏ gọi ta là Thi King Kông"
"Tên gì xấu quắc, chẳng có động lực làm người, ngươi thấy cái tên Chun Li thế nào?"


"Ta, ta... ta là Chun Li"
Tiếng xè xè bên ngoài, tiếng thút thít bên trong căn nhà gỗ. Thú nữ trăn qua trở lại chẳng thể nào ngủ được. Ta, ta thật sự sẽ xinh đẹp như lời hắn nói sao? Ta thật sự xinh đẹp sao, ta, ta là... là Chun Li.


Nhìn thú nữ co ro người ôm gối ngủ như bào thai trong bụng mẹ, lớn rồi, người ta hay nằm dang tay dang chân lúc ngủ, chỉ những lúc cảm thấy thật muốn được ai đó bao bọc, chở che, hay cảm thấy bi ai, đau khổ mới nằm tư thế khởi thủy dễ ngủ đó thôi. À, có một tình huống nữa, là bị đá vô háng. Cái tên Chun Li kia, oài, là ai đó ở địa cầu. Thời gian trôi qua, nhiều ký ức bỗng nhạt nhòa... Địa cầu, ta nhớ nàng, nàng có hận ta không?


Tự nhiên buồn khó tả, hắn cầm rượu đến bên dòng suối nhỏ, ngắm nhìn tinh không, lòng đau thắt lại.
"Từ là từ phu tướng.
Bảo kiếm sắc phong lên đàng
Vào ra luống trông tin chàng
Năm canh mơ màng
Em luống trông tin chàng
Ôi gan vàng quặn đau í a"
...
Mau trở lại gia đàng.


Cho én nhạn hiệp đôi í a"
Chun Li nghe tiếng hát dù dở nhưng quặn lòng, khiến thần trí vốn dĩ đau thương chất chứa cũng mơ màng. Ân nhân của nàng, có nỗi tương tư sầu bi thế nào, mà cất lời đau xót, xót xa quặn lòng thế kia.


Ni Na A Min và Sương Nhi lén lén nhìn qua khe gỗ hẹp, tự hỏi rằng, có gì khiến chàng đau đến vậy.
...


Sàn đấu trung tâm của trung tâm, sức chứa mấy vạn người. Giá vé cắt cổ cũng đã không còn một chỗ trống. Bình thường nơi đây chỉ dành cho tu giả cấp bậc Địa khí trở lên thi đấu, thế mà lần này lại cho tu giả Sơ Linh tỉ thí.


Kỳ lạ là chẳng kẻ nào bàn tán về ác ma Đại Du nữa, mà toàn nói về hai đối thủ còn lại của hắn, có nhắc đến hắn thì cũng chỉ là vài câu "Thằng ác ma đó sẽ bị hai thằng kia thiến", "Núi cao còn có núi cao hơn. Tên đầu trọc kia chưa nói, tên băng lãnh kia chưa có đối thủ nào còn sống khi đấu với hắn cả"...


Hắn nghe mà phát run.
"Thượng Thanh, lão chơi trội quá nha, tự ý sử dụng sàn đấu trung tâm, tốn không ít của nha"


"Ha ha, ta giàu ta có thật sự, vô xem phải mua vé, tốn gì đâu, lời luôn. Đâu như Tam Thanh Đạo Chủ nhà ngươi, đến vé cũng đi xin, chỉ được cái giảng đạo là giỏi, dạy dăm ba cái chữ, giàu sao nổi"


"Đáng tiếc là nước đổ lá môn, thằng trọc đầu kia hôm nay sẽ bại trận thôi, Tử Vi Đại Đế ta nói éo sai bao giờ"
"Ha ha, vợ ta ta chưa tin. Tin chỉ cái tên thầy bói như ngươi. Có giỏi thì đoán xem trong háng..."


"Các ngươi im mẹ cái mồm đi. Lông háng ta ít hay nhiều thì liên quan mẹ gì đến các ngươi, mà cứ đem ra đoán. Tên đệ tử của ngươi, chảnh chó chẳng khác gì người. Cem kìa, nó đang ném các loại linh thạch tứ tung kìa. Ta nhớ ngươi là tổng quản linh bảo ki bo lắm mà, từ khi nào lại hào phóng đến thế?"


"Ha ha, ta giàu ta có thật sự, chút bạc lẻ này nhằm nhò gì. Quảng Mục, rượu của lão đưa ta uống trước đi, đợi gì nữa"
...


Mẹ nó, khịa nhau là giỏi. Ta cũng xót lắm chứ, linh thạch chứ có phải rác rưởi đâu. Thượng Thanh rủa thầm trong lòng, buồn rầu không thôi. Ta giàu lên từ cách sống tiết kiệm đấy. Cái thằng đệ tử Thích Thể Hiện, sao lại lấy của nhà vứt tứ tung thế kia, ta thật xót a.


Mới mấy trận mà ngươi cho gái ăn tổng cộng cả nửa viên thần thạch rồi. Để ngươi tu luyện đến Sơ Linh đỉnh phong, ta đã mất không ít của nha. Trọc đầu gì mà chơi gái như hốt, lại dám rủ cả sư phụ đi chơi cùng. Vì sỉ diện chứ không thì tao cũng đi rồi. Kiểu này nó lên tới Thiên khí chắc tán gia bại sản a. Mà thôi, đầu tư cho nó thì đúng quá còn gì. Sư phụ thiên phú không bằng đệ tử, hy sinh đời bố, củng cố đời con. Sau này nó thăng Tiên, người mà nó nhớ đến chẳng phải mình hay sao?.


-----
Trận cuối có ba kẻ tham dự.
Ngoài thằng đầu trọc đang bô lô ba la dạo quanh khắp sàn đấu phát chẩn linh thạch. Còn có một nam nhân tóc vừa dài vừa trắng, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt cũng băng lãnh. Hai tay cầm hai thứ đầu tròn màu bạc, giống giống cái búa nhưng dẹp lại như hai cái chảo, cái trống.


Nghe quản sự chấp chưởng trận đấu báo tên, tên gì khó đọc vãi, đọc tí thì thành cô hồn mất. Tên hắn cũng ngầu lòi như phong thái của hắn, hắn tên Cô Đơn Cô Độc. Cũng lại là tên đệ tử của Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn. Đại Du nghĩ thầm, kiểu này chắc là bị đồng môn bọn nó đánh hội đồng rồi. Sao mấy kẻ thiên phú ngút trời đều thuộc về trưởng lão đó chứ.


Cô Đơn Cô Độc lạnh lùng khẽ liếc nhìn Đại Du một cái, có vẻ như muốn xem ác ma trong lời đồn thế nào. Ác ma gì đó với Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm cũng run run lùi lại một bước bởi cái nhìn, ta muốn về sớm a, ở đây có quái thai, huhu.


Cô Đơn Cô Độc khẽ lắc lắc cái đầu, đúng là đồn như lời.
Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn lại tỏa sáng khắp người, lơ lửng giữa sàn đấu, trịnh trọng tuyên bố. "Trận đấu bắt đầu".






Truyện liên quan