Chương 67: Tiền trao, cháo múc - Sư đồ các ngươi là một lũ khốn nạn

"Tên kia, ngươi còn ngơ ra đó làm cái gì? Lần đầu tiên ta thấy có kẻ vào đây mà không được bất kỳ linh bảo nào lựa chọn. Hay là ngươi chiến thắng quá vô sỉ, linh trí nhìn không thấy tương lai nên bỏ chạy hết rồi"
"Phàm là vật gì tự tìm đến đều không xứng với ta a, ta đi tìm vậy"


Số đen khiến hắn ngượng đỏ mặt, đành mượn lợi thằng đầu trọc để đối đáp. Hắn đã từng cầm trên tay Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm nên hiểu bảo vật có linh trí thì giá trị như thế nào. Hắn cũng có linh trí, mà là linh trí hệ thống này vô dụng vãi quá, chẳng giúp được gì cho hắn, chỉ được cái ham vui là giỏi. Thấy hắn bị đánh lại mừng, nổi nóng là nó đòi búng dái. Nó lại hay dỗi vặt, dạo này thấy nó nói nhiều hơn. Chắc linh khí nơi đây, làm nó cũng khôi phục được ít rồi. Mà chuyện của mình, nó có nói cũng chẳng giúp được gì nhiều.


"Lại chém, trên đời này có một loại tuy không mạnh mẽ, nhưng lại mạnh mồm. Ta cho ngươi sáu mơi chín hơi thở, không lấy được món nào thì tự cút"


Nghe tiếng gầm gừ của Tử Tiết, Đại Du đành chạy tọt về phía có đoản đao. Linh trí không nhận thì hắn cũng tóm lấy. Thế nhưng, nơi hắn đến không một món nào ở lại. Hết cách, hắn đành đến vị trí mà thằng đầu trọc đã đứng, lượm cái nhẫn trữ vật đeo vào ngón tay. Dù sao nó là món mình cũng đang cần, cũng may thứ này không có linh tính, nếu không thì cũng trắng tay rồi.


"Ta chọn cái này"
Nói xong thì rời đi luôn, ở lại chỉ thêm quê độ. Chỉ có mỗi cái nhẫn này mình lại gần mà nó không bỏ chạy như các linh bảo khác.


Ra bên ngoài, nghe cả đám tu giả tụ tập ồn ào liên thuyên cả lên, chắc có chuyện gì vui lắm. Nghe ra mới biết, thằng Thích Thể Hiện mới bị Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn dợt cho một trận nước miếng nữa. Chẳng là Thượng Thanh mong ngóng bên ngoài, để xem thiên tài nhà hắn được linh trí đẳng cấp nào lựa chọn. Có phải là bảo vật số một, số hai gì của Tàng linh các, mà đến Thiên khí đỉnh phong linh bảo đó cũng không thèm nhận hay không? Chí ít lấy lại tí thể diện trước mặt các trưởng lão khác và đám đệ tử. Chỉ thấy hắn tay không đi ra, sự phụ hỏi thì hắn chỉ chỉ cái cộng đen đen xoăn xoắn mới cắm trên đầu, chẳng biết hắn dùng cách nào mà đã ghim luôn như tóc thật.




"Ngươi, ngươi... Sao ngươi lại không chọn bảo vật mà lại lấy cái lông háng rồi cắm lên đầu thế kia?"


"Mô Phật, trưởng lão à, bình thường ta thiếu cái gì, lão đều cho ta thứ đó, cần gì phải chọn lúc này. Phàm là chúng sinh, thiếu cái gì thì cầm cái đó, chân lý có bao giờ sai, cớ sao giờ lại chửi ta"
"Đúng đúng, thiếu cái gì cầm cái đó, ta đã thiếu cách trừng trị ngươi rồi"
Binh...


Véo, thằng đầu trọc bị đá bay lên không trung, Thượng Thanh cũng bay theo hắn, vừa bay vừa sút. Chút công pháp ít ỏi của Thích Thể Hiện chẳng thể nào qua được đòn roi của Âm Dương luân hồi, lão ấy một khi đã đánh là phải đánh cho gà bay chó chạy.
Xong chuyện vui.


Thấy thằng đứng đầu hội đấu đi ra, cả đám dừng xôn xao lại soi mói. Sự việc Sơ Linh tiến vào Tàng linh bảo truyền rộng chúng đệ tử, ai ai cũng muốn xem những kẻ đó lượm ra được món gì, tốt như thế nào, nhìn thôi cũng tạo được động lực tu luyện à.


Kỳ quái là thằng mới đi ra cũng chẳng cầm món gì trên tay, khiến chúng đệ tử đã bắt đầu nghi ngờ về sự thật Tàng linh bảo có trân quý như lời đồn không, hay chỉ là Tông chủ nói láo, đệ tử nói theo.


"Mấy đứa bay im mồm hết, sư huynh ta tài cao đức trọng, đằng nào cũng được linh trí cao cấp lựa chọn. Xem đây, sư huynh à, bọn này có mắt như mù, huynh xem cho chúng nó thể hiện tầm mắt được không?"


Mịa ngươi Đống Cống, mồm miệng sao lại lanh lợi lúc này. Ta muốn đứng yên mà chó cứ sủa, đang định kiếm lời biện hộ, thì Quảng Mục đâu đâu lại bay đến, dò xét trên người hắn.


"Nhãi con, ngươi hốt được món linh bảo gì thế? Ta cũng muốn xem a, bọn đệ tử các ngươi ồn ào cái gì, chống mắt lên mà xem, ta chỉ mang ra một đệ tử thi đấu, mà nó lại đứng đầu, nếu ta mang ra mười người, chẳng phải là đứng đầu mười người hay sao, đệ tử của ta, chắc chắn ít nhất là linh bảo của tàn hồn tu vi Sơ Tiên lựa chọn a"


Các ngươi...
Đại Du cứng họng, không thể thốt nên lời, đây là khen không phải lúc a. Ba qua Quảng Mục còn ghé tai hắn thì thầm.
"Nói nhanh đi thằng nhãi, ngươi thấy ta và Đống Cống phối hợp gỡ gạc lại danh tiếng của ngươi không, lát về phải đa tạ bọn ta đấy"


Chuyện này thế nào cũng đồn ra, giấu cũng chẳng được, Đại Du buồn bã giơ giơ ngón giữa bàn tay trái lên.
"Ta lấy được cái nhẫn trữ vật này".


Hố hố, sau mấy giây ngạc nhiên, cả đám đệ tử xung quanh ôm bụng cười ngặt nghẽo. Tưởng gì, trước khi đi bí cảnh, tông môn sẽ phát cho nhẫn trữ vật miễn phí mà, rồi vào bí cảnh dung hợp. Nhẫn trữ vật, có phải vật gì cao quý lắm đâu.


Thằng đầu trọc lại tới thằng đầu đất này, thế đách nào bọn chúng cũng lên đỉnh thí luyện, lại là hai kẻ đứng đầu nữa chứ, ngày tàn của tông môn sắp tới rồi sao?


Chớp mắt đã chẳng thấy Đống Cống và Quảng Mục đâu nữa, chắc quê quá bỏ nhảy rồi. Đại Du lủi thủi bước đi, đi tới đâu cũng nhận được cái chỉ chỉ trỏ trỏ của chúng đệ tử. Từ đây, hắn lại gắn thêm tiếng xấu mạnh mà ngu.


Sự đời rằng ai có vĩ đại đến đâu, lời qua tiếng lại, tam sao thất bản rồi lại bổng dưng trở thành thằng vô tích sự.
Ta khổ quá mà...
-----
Bên chiếc bồn tắm mát lạnh, trôi nổi những cánh hoa.


Tử Tiết đang chầm chậm lau vết bầm tím trên người thằng đầu trọc, Thượng Thanh ra tay cũng quá mạnh. Thằng này, ở nhà Thích Không Nắc không dạy nổi thì để xã hội nó dạy. Đây là lần đầu tiên Thích Thể Hiện bị ăn đòn đau đớn thế này a.


"Tỷ tỷ rất hiếu kỳ, với tu vi và thiên phú của ngươi, chí ít cũng phải linh bảo linh trí đã từng là Âm Dương luân hồi trở lên mới hợp. Ta không tin ngươi vì hồ đồ mà chọn cộng lông háng này gắn lên đầu a"


"Ha ha, thứ gì ta thích là ta lấy, bây giờ thằng nhỏ ta thích tỷ, làm ta cũng muốn làm thịt tỷ đây"
"Hư... À mà ngoan quá, ngươi không sợ ta hay sao?"


Tử Tiết cất một viên thần thạch vào nhẫn trữ vật, tiền trao cháo múc, bắt đầu bò trườn lên người thằng đầu trọc lớn, đôi tay điệu nghệ chăm chút thằng đầu trọc nhỏ.
"Ha ha, nghe danh bờ mông thần thánh của tỷ đã lâu, tỷ không sợ ta, việc gì ta phải sợ tỷ"
"Thế thì... lên giường"


Thượng Thanh Linh Bảo Thiên tôn đang ngồi u sầu bên gốc cây, lúc nãy ra tay nặng quá a, cái cộng lông kia nó cất trong túi là được rồi, cắm lên đầu làm chi không biết, nhìn thế nào nó cũng ra cộng lông háng chứ có phải cộng tóc đâu, chơi ngu gì kỳ vậy, chẳng biết tên đệ tử này có hận mình rồi trốn luôn không, không ổn rồi, đi tìm nó mới được.


Thượng Thanh ngoắc ngoắc ngón tay, một thân ảnh đen kịt hiện ra chắp tay cung kính.
"Hắc Y, thằng nhãi Thích Thể Hiện bỏ chạy đâu rồi?"
"Bẩm báo, tên đó cách đây khoảng sáu canh chín khắc, đã đi về phòng của nữ nhân Tử Tiết Hiên Hi"
"Bỏ mẹ rồi"


Thích Thể Hiện đang đâm chọt khí thế vào hang động của Tử Tiết, đôi tay vỗ banh bách trên bờ mông đẫy đà của Từ Tiết, phê quá.
Rầm...
Gian phòng của Tử Tiết Hiên Hi đổ sập xuống, Thượng Thanh chớp mắt đã xuất hiện rồi xách cổ hắn lên la lớn.


"Mẹ nó thằng đệ tử, ta đã nói ngươi chơi ai thì chơi, không được chơi Tử Tiết Hiên Hi, tu vi hiện tại của ngươi, không sợ nó làm tiêu tán toàn bộ căn cơ và thiên phú hay sao?"
"Ta biết chứ, nhưng ta thích"
Véo...


Thượng Thanh mặc kệ thằng đệ tử đang trần truồng, ném cái véo ra ngoài cửa gian phòng, thiệt là tức ch.ết luôn mà.


Nhìn thân thể đang chổng đôi bờ mông to chà bá, trắng muốt trên giường, thực là lão ta cũng muốn thay thế thằng đệ tử đi thám hiểm hang động giùm nó, nhưng nghĩ lại thì đách dám, chỉ đứng đó phẫn nộ hét lớn với người đàn bà đã từng lên giường một lần với hắn, từ đó không có lần thứ hai.


"Tử Tiết, ngươi ɖâʍ loạn ta mặc kệ, đến đệ tử thiên tài nhất của ta ngươi cũng dám hó hé phế nó, không sợ ta giết ngươi sao?"


Tử Tiết Hiên Hi uể oải xoay người trở lại, trần truồng, nằm chảng hảng trước mắt Thượng Thanh, làm lão ta nuốt nước miếng cái ực. Loại đàn bà vô cùng điệu nghệ trên giường này, đàn ông thèm khát vô cùng. Chẳng biết cô ta tu luyện công pháp gì mà nam nhân nào quan hệ với ả, sướng đến nổ não, nhưng nguy cơ là nếu tinh thần không vững, mãi mãi không thoát khỏi dục vọng đó, lâu dài tẩu hỏa nhập ma, căn cơ tu luyện coi như phế, cái của lạ này không ngon như ai nghĩ.


Trước ánh mắt tức giận của Thượng Thanh, Tử Tiết chỉ thẳng mặt, mắng té tát.
"Thượng Thanh, lão la lối cái đách nhà ngươi, ít ra cũng phải nể mặt mũi kẻ từng chăn gối với ngươi chứ"


"Thượng Thanh, phế cái đầu ngươi chứ phế. Tên đệ tử thiên tài của ngươi chẳng bị sao cả. Ngược lại, kẻ sắp bị phế là ta, ta mới là kẻ không dứt được ɖâʍ dục. Ngươi không vào đúng lúc, suýt soát nửa canh giờ nữa, thì căn cơ tu luyện nhục nhã bao năm qua của ta coi như bỏ sông bỏ bể rồi"


"Thượng Thanh, sư đồ các ngươi là một lũ khốn nạn, chỉ biết ức hϊế͙p͙ ta, huhu"


Trưởng lão như hắn bị mắng mà im lặng à, ta trách nhầm nữ nhân này rồi sao? Trách nhầm thằng đệ tử rồi sao? Sao nó trai gái với Tử Tiết Hiên Hi Thiên khí đỉnh phong lại chẳng làm sao chứ? Có vụ ngon lành đó nữa à, trời ban cho thằng trọc đầu sao lắm cái đê mê như vậy. Là sư phụ, mà thiên phú chẳng bằng góc đệ tử, biết oán ai, chẳng lẽ là oán ông bà già đã mồ xanh mả đẹp.


"Đù, có vụ đó nữa à, công pháp của ngươi lại bị phản ngược lại, đâu đâu, để ta kiểm tr.a sức khỏe tí nào"
"Tiền trao cháo múc"


Thượng Thanh đưa sáu mươi chín thánh thạch cho Tử Tiết Hiên Hi, rồi như hổ đói vồ mồi, tuột quần lao tới thọc lia thọc lịa, bóp lấy bóp để Tử Tiết. Cơ hội trăm năm à, chỉ khi nào con đàn bà này mệt mỏi, công pháp của nàng ta mới ít ảnh hưởng tới mình a. Lần đầu tiên thấy thằng đệ tử Thích Thể Hiện nó được việc à, đã nói là nuôi thằng này chẳng phí mà, mai đi kể với bọn già kia, xem chúng nó có ganh tỵ không.


Tử Tiết rên rỉ ỉ ôi, có linh thạch thì có mông ta thôi, trưởng lão mẹ gì, còn keo kiệt hơn cả đệ tử...
Mọi chuyện cũng do cộng lông háng gây ra.






Truyện liên quan