Chương 72: Tông chủ Đông Nhạc Thái Sơn tông Loạn Loăn phải đi hốt...

"Đại Du, ta nhớ chàng, ta nhớ bảo bảo của chàng, ta biết sớm sẽ có ngày, chàng sẽ cứu được ta ra ngoài"


Vừa về đến, Đại Du nhanh tay kéo Bích Hà Nguyên Quân vào trong căn nhà gỗ, ôm nhau chặt cứng, trao cho nhau những nụ hôn nồng nhiệt, phút chốc trang phục trên người đã không còn một mảnh, hai thân thể lõa lồ quấn lấy nhau cho thõa nỗi nhớ nhung, mong ngóng sau bao ngày xa cách, Thiên Hậu Tắc Thiên ngồi chồm hổm trước cửa phòng, chờ tới lượt, dỏng tai nghe lời thủ thỉ bên trong, thân thể bức rức rung lên từng hồi.


- Ta mà lị, đã là nữ nhân của ta, ta sẽ bảo vệ suốt đời, nàng có biết, không có nàng, ta đau khổ biết đến nhường nào.
- Toàn lời mật ngọt, ta thấy chàng sung sướng thì có, chẳng bao lâu, chàng đã có hai nữ nhân chung tình bên cạnh, khổ chỗ nào, chàng nói thiếp nghe xem.


- Chuyện đó tạm thời quên đi, ta vào nhé..
- Ưm ưm... xa cách làm thiếp hiểu, vắng chàng sẽ u sầu, cô đơn thế nào, thiếp muốn...
- Một hai ba... dô...


Ầm... chưa kịp vào, cánh cửa căn nhà gỗ bị một cú sút vỡ thành nhiều mảnh, trời đánh tránh lúc chơi, đứa nào mất dạy thế, vội vàng lấy tấm chăn trùm lên người Bích Hà, chưa kịp nhìn thủ phạm là ai, đã bị xách cổ bay đi, sau vài hơi thở, bị vứt cái đùng trên một ngọn cây cổ thụ cao vút cả trăm thước, tán lá xum xuê che kín cả một vùng trời, đang lúc hưng phấn cực độ lại bị ám toán à, đu trên một cành cây, mở mắt ra nhìn thấy lão già Bì Công lơ lửng trên không trung trước mặt hắn.


- Nhãi con, từ nay đây sẽ là nhà của ngươi, ta không tin ta không dạy được ngươi, ta không tin ta phải sủa ba ngày ba đêm, loại ngu lâu, dốt bền, khó đào tạo như ngươi, không thể dùng lẽ thường mà đối đãi được.




- Sư tổ, ta không muốn a, thư thư vài hôm được không, ta còn có chuyện cấp bách phải làm.


Bịch... lão ăn mày điểm một cái, trúng ngay bụng hắn, thân thể bị đẩy lùi ra sau mấy bước, nhìn kỹ lại thấy đang ở trong một căn nhà nhỏ xíu ở trên cây, cái này chắc là sư tổ bố trí rồi, nghe tiếng gầm bên dưới, nhìn kỹ có hơn chục con linh thú đi đi lại lại, có con bay lên bay xuống, chúng nó không ở cùng Lục Ngự, lảng vảng tới đây làm chi.


- Ngoài chơi gái ra thì ngươi có gì cấp bách, cãi ta một lần bị đánh một lần, bên dưới toàn là linh thú Địa khí, có một hóa hình, ngươi được ưu ái quá đấy, con ngon thì tự xuống mà rời đi.


Bì Công lấy từ trong nhẫn trữ vật, nào là sách, nào là ngọc giản, chất cao hơn cả đầu hắn, vứt cho hắn bộ đồ cũ kỹ, bốc mùi để mặc vào.


- Sáu tháng chín ngày nữa, ngươi sẽ đi bí cảnh Nhân cảnh, nếu không muốn ch.ết thì cố mà học đi, ta sẽ trực tiếp quản ngươi, dạy ngươi, ta rời đi thì có con linh thú hóa hình kia sẽ quản ngươi, ngươi biết ngươi thiếu sót cái gì không.


- Tuổi thơ ta bất hạnh lắm a, làm gì biết đến tu tiên, nên ta nghĩ, ta thiếu cái căn bản của việc tu luyện.


- Biết được như thế thì là tốt, đọc hết tất cả mớ này cho ta, cái nào không hiểu, ta sẽ giải đáp, ta ngu ta thề độc thì ta chịu, vĩ đại như ta, ngươi làm gì có cửa được ta chỉ dạy, biết điều thì học đi.
- Nhưng, thư thư...


Binh, lần này thì trúng ngay bộ hạ của hắn... nhân từ với kẻ khác là tự làm ác với chính mình, nghĩ sao già như ta phải đi sủa cho thiên hạ nghe thì còn ra cái âʍ ɦộ gì nữa.


Nguyên cả chục canh giờ không ăn không ngủ không chơi, khuya khắt đói đến đói rệu rã mờ mắt muốn bất tỉnh, lão ăn mày mới vứt cho hắn khúc xương đang gặm trên tay, rồi bay mất, hắn cũng chẳng oán trách gì lão ta cả, chỉ tiếc là không được ôm ấp nữ nhân của hắn mỗi đêm mà thôi, biết bao giờ mới nghiên cứu xong cái mớ này hả trời.


Chơi game, đọc truyện thì lanh, mà học hành thì dốt lỗi từ do đâu, hắn cũng hiểu là từ mất kiến thức căn bản, nhớ lại chuyện xưa, hắn tuy lanh nhưng lại thuộc loại dốt mấy môn khoa học tự nhiên, sáng xách cặp đi, trưa xách cặp về mà chẳng hiểu nỗi một chữ nào trong đầu, kiểm tra, thi cử không ngó bài thì cũng chiêu trò tài liệu, chán nản vô cùng, cũng may hắn còn tham gia nhiều hoạt động văn hóa văn nghệ thể thao nhà trường mới có chút danh dự còn lại, chứ dốt đặc cán mai thì đến bạn bè cũng xa lánh a.


May mắn được một bạn học chỉ điểm, buộc lòng hắn phải lục lại sách vở lớp thấp học lại từ đầu, nào là tử số, mẫu số, nào là mạch âm mạch dương của nguồn điện, đến cái dấu tích phân hay chữ x hắn cũng luyện cho thật đẹp, ghi đẹp mới có động lực mà nghiên cứu, tưởng khó khăn thế nào, hóa ra cứ sau nữa tháng, hắn lại rành rọt một môn, cái cảm giác điểm thi học kỳ, không phải tự dưng mà một môn nào đó, điểm thi hắn lại cao nhất lớp, xúc động khó tả, có căn bản, có tư duy thì chả sợ việc học hành, mặc dù chưa giỏi bằng ai, nhưng cũng không ai chê mình dốt nữa.


Gặm miếng xương, làm hớp nước, trăn qua trở lại trên sàn nhà ghép từ những cành cây khô khốc, mãi mới lim dim được thì một thân ảnh dần dần huyễn hóa ra trước mặt hắn, lại có kẻ ám sát a, trời đánh tránh lúc ngủ nha, vội vàng hô lên thì đã bị bịt miệng lại, tên già già đó khẽ đưa một ngón tay lên miệng, í bảo là im lặng.


- Ngươi là ai?
- Khi nào ngươi xứng đáng được biết thì lúc đó sẽ biết, ta chỉ hỏi ngươi, kinh mạch từ cuốn sách của lão gác cửa, ngươi thật sự hiểu hết và hiểu thêm bốn kinh mạch nữa hay sao?


Đại Du lùi ra sau, nép sát vách gỗ, gật gật cái đầu, cái đó hắn thực sự biết, là chuyện quá khứ, người này chưa biết lạ hay quen, thù hay bạn, động đến tính mạng là ta liều mạng a.
- Vị cao nhân nào đã chỉ ngươi, còn sống không?
- Tiền bối, ta nói ra, ngươi có tha mạng cho ta không?


- Ha ha, ta có nói muốn lấy mạng ngươi lúc nào không, nói rõ, ta sẽ không bạc đãi.


- Chẳng có vị cao nhân nào cả, chỉ là một thầy thuốc bình thường ở thôn quê, chuyên nghề châm cứu trị bệnh, thuở nhỏ, ta thường xuyên bị cha ta đánh đập, mẹ ta nghèo khổ không có tiền chạy chữa, nên cứ thế tháng này tới năm nọ, mang ta tới vị thầy thuốc đó cầu cứu, mỗi lần khỏi bệnh thì ta lại có hứng học hỏi, lão thấy thế chỉ dạy ta về kinh mạch, riết rồi thành quen, còn định theo nghề thầy thuốc của lão nữa.


- Làm sao ta có thể tin lời ngươi nói là thật, kinh mạch thần bí, một đứa trẻ như ngươi làm sao hiểu hết sự thâm sâu của nó, ta nghiên cứu mấy trăm năm, suy diễn vô số lần, cũng chỉ biết được năm hệ mạch là Đốc Mạch, Nhâm Mạch, Xung Mạch, Đới Mạch và một phần Âm Duy Mạch, ngươi có khoác lác không đấy.


- Tiền bối nói gì ta không hiểu, thứ ta học được là chính kinh gồm mười hai kinh mạch, ta còn học được về đường tuần hành của nó, thứ tự nối tiếp của các đường kinh và giờ tuần hành kinh khí, biểu lý tương phối, đầu, cuối của mười hai kinh mạch và chủ trị.


- Hài, thâm sâu, hóa ra bao lâu nay ta đã đi sai đường, ngươi có thể dạy ta về chính kinh không.


Đại Du lắc lắc cái đầu, không muốn rước vạ vào thân, mỹ nhân còn đang chờ, gì, ngày học đêm dạy ai chịu nỗi, ta mất mười năm đèn sách mới hiểu hết về kinh mạch châm cứu, đâu đâu có tên già già này tới học theo, hắn chỉ chỉ đống sách:


- Tiền bối à, ngài đừng làm khó ta, ta đến kiến thức căn bản tu luyện cũng phải học từ đầu, làm sao còn thời gian chỉ ngài được, không học được là ta bị Bì Công sư tổ đánh à nha.


Tên già già thần bí lấy ra một lọ nhỏ, bên trong lấp lánh những hạt nho nhỏ bé như hạt gạo, trời, là tiên thạch, đã từng nghe Quảng Mục kể, giờ mới tận mắt thấy à nha, tiên thạch dùng cho tiên thuật trong truyền thuyết đây mà.


- Thứ này coi như quà gặp mặt, nhìn ánh mắt của người chắc cũng đã biết nó là thứ gì, quý giá như thế nào, tối mai ta lại tới, cuốn sách mà ngươi lấy từ tên gác cửa Tàng thư các đâu rồi, không nghĩ người trẻ tuổi như ngươi, lại hiểu về tiên pháp à, trả lại ta đi, sau này, ngươi chỉ ta về kinh mạch, ta chỉ ngươi học tiên pháp này.


Ặc, đùa gì kỳ vậy, mấy cái hình hoan lạc nam nữ đó lại là tiên pháp, bỏ mẹ rồi, Đại Du chỉ chỉ tay về hướng hắn đã giải tỏa nỗi buồn lúc trước.
- Ta, ta... ta không biết nó là tiên pháp, nên đã xé nó rồi chùi khi đi vệ sinh rồi.


Bép... Đại Du lăn ra bất tỉnh nhân sự, lão già già vứt lọ tiên thạch trên người hắn rồi bay về hướng Đại Du chỉ, mẹ nó, đây chính là Bát Mạch Kỳ Kinh vi diệu của ta a, cớ sao ngươi lại đem đi chùi mông cơ chứ, bên cạnh cuốn sách bị xé rách, còn mấy tờ giấy nhàu nhò dính vết vàng vàng đen đen, không phải phân thì là gì, mẹ nó, từ khi nào Tông chủ Đông Nhạc Thái Sơn tông Loạn Loăn ta phải đi hốt phân của thằng khác chứ.


Đến sáng hôm sau, Bì Công sư tổ lại chố cho hắn bạt tai, chửi bới ầm ỉ, hắn mới lọ mọ tỉnh dậy, tối qua có phải là mơ không nhỉ, tên gác cổng đó lại là cao thủ a, lại có tiên thạch trong người, hắn học kinh mạch để làm gì chứ, giao hợp hay sao, kỳ lạ quá, nhìn lại lọ tiên thạch không còn một mống, chắc là đã bị hệ thống hấp thu sạch sẽ, hắn khẽ cử động thân thể, phát hiện thoải mái, minh mẫn lạ thường, Vô Linh hiện ra ngó ngó thân ảnh trong suốt, gần trăm sợi tơ mỏng manh, đỏ như mạch máu đang lưu chuyển chầm chậm khắp thân ảnh trong suốt, nhìn kỹ hơn, trên đầu thân ảnh, có những giọt nước tràn trề linh khí đang nhỏ xuống.


- Nó là gì thế.
- Ta chẳng biết, nhưng ta đoán, lượng thần thạch ngươi hấp thụ được, chuyển hóa thành chất lỏng, nhỏ xuống để thân ảnh này hấp thụ, còn các mạch máu này, do hệ thống hấp thụ tiên thạch tạo nên.






Truyện liên quan