Chương 75: Tuổi thơ xa đọa, tuổi trẻ bất hảo

- Ưm... ưm, sao tông chủ lại ngưng lại, ta muốn, ngươi không cần chịu trách nhiệm, ta sẽ không nói với chủ nhân, ta chỉ cần sướng.
- Ưm... ưm, ngươi không được bỏ rơi ta lúc này, ta khổ sở vì Hương Tiên Chi Thể lắm rồi, cứu ta...


Má nó, là mỹ nhân mang danh mẹ vợ đùa dai chơi ác, sao Ngọc Thanh trưởng lão lại ở trong căn nhà gỗ của thê tử Ni Na A Min, nàng ấy đâu rồi, trời, ta vừa làm cái quái gì vậy trời, ta vừa chơi ai thế này, nàng ta tỉnh lại, chẳng phải là đập nát trứng của ta hay sao, mới cực khổ tu hành thành tí chánh quả, ta không muốn ch.ết đâu a, lại ch.ết nhục ch.ết oan thế này đâu a.


Nhìn Ngọc Thanh trưởng lão vẫn đang mơ mơ màng màng, uốn éo thân thể mê người vì ái dục, vì sắc khí từ Thập Nhị Kỳ Kinh, nữ nhân này muốn cảm nhận sự sung sướng nhất có thể nên chẳng dùng linh khí hộ thể, tranh thủ lúc này, vọt lẹ, đêm tối chắc là không ai thấy mặt ta a, xin lỗi tông chủ, để ngài mang oan giúp ta vậy.


Đại Du lén lén leo chầm chậm xuống giường, rón rén đi ra định mở cửa, mưu đồ chơi xong dong, thì lại bị Ngọc Thanh kéo đầu trở lại, ném hắn trên giường, nữ nhân này đã điên loạn vì ái dục rồi, đôi môi xinh xinh, đôi bàn tay nõn nà cứ thế ɭϊếʍƈ láp, sờ mó trên người hắn.


Nhìn tiểu bảo bảo chui tọt rồi nhấp nhô trong đôi môi xinh ấy, mùi hương từ thân thể nàng ta tỏa ra ngào ngạt, loại thuốc kích dục của Tiểu thần Hoàng đế Hiên Viên thị vừa béo vừa bẩn kia, làm cho bất kỳ nữ nhân nào trên giường cũng trở nên quyến rũ, mặn mà, quả là kỳ bảo chẳng khác nào ba con sâu.


Cố gắng trấn tĩnh, cố gắng không kích động, Đại Du vẫn luôn tìm cách thoát khỏi ân ái oái ăm này, đời không như mơ, sau vài chục hơi thở, hương tiên chi thể đã hạ gục thần trí của hắn. Bao ngày không gần nữ sắc, con bò mộng động dục là hắn trở thành bò điên luôn, như dã thú lao tới vồ mồi, cắn xé từng miếng từng miếng... đôi môi đó ngọt ngào quá, đường nét chỗ nào cũng đẹp, nữ nhân nơi đó thớm phức, hỏi thế gian này được mấy người.... vác cày qua núi, la hán đẩy xe bò, tiên ông trồng củ cải, thượng đế bế quan âm... suốt hai canh giờ, thế nào cũng đã diễn, Ngọc Thanh rơi vào cõi thần tiên, càng chơi càng sung với sắc khí của Thập Nhị Kỳ Kinh... tiếng gà gáy mờ ú mu mu mu vang lên, cũng là lúc cả hai nằm rệp ra giường, hai thân thể lõa lồ ôm nhau ngủ, tiếng ỉ ơi vẫn còn vang lên từ đôi môi xinh của Ngọc Thanh trong giấc mộng.




Ánh nắng choi chang chiếu rọi vào khuôn mặt còn đẫm mồ hôi hột, làm hắn bừng tỉnh, nhìn qua khe cửa không phát hiện ra ai, hắn nhẹ nhàng lấy cái chăn quấn quanh người, nhè nhẹ mờ của đi ra.


Chẳng biết từ đâu, Ni Na A Min xuất hiện trước mắt hắn, nước mắt lăn dài: "Phu quân, phu quân trở về rồi, phu quân làm cái gì trong phòng mẹ nuôi của ta thế kia, ta nghe thấy hết rồi, huhu".


Chẳng biết trả lời thế nào, mẹ con nhà nàng đều bị hắn quất sạch trơn không chừa rồi, Sương Nhi nước mắt ngắn dài chạy tới: "Huhu, tối qua, bọn muội nghe tiếng động, còn vui mừng nghĩ rằng Ngọc Thanh trưởng lão đã tìm được ý trung nhân, không ngờ là chàng a".


Bích Hà Nguyên Quân ở bên cạnh, chẳng thốt nỗi nên lời, ngất xỉu tại chỗ, ta chờ chàng, đợi chàng cứu ta ra, sao chàng không chơi thiếp mà chơi Ngọc Thanh thế kia, nữ nhân như ta, đã không còn được yêu được thương, được xứng đáng để chàng ấy âu yếm nữa rồi.


Chuyện của ân nhân, thú nữ Chun Li chẳng xía vô được, nhưng nước mắt cũng lăn dài, chuyện này quá bi ai, con trai, tại sao ai ai cũng vô lại, những nữ nhân có nhan sắc, cũng không cầm chắc được nam nhân của mình, cứ là nữ nhân, xấu đẹp đều phải chịu đau thương.


Chuyện của chủ nhân, Thiên Hậu Tắc Thiên cũng chẳng xía vô được, yêu thương trong lòng Bích Hà đối với Đại Du như thế nào, ở cùng ngục giam, nô tì đều biết a, bên cạnh tiên nhân, có thực sự hạnh phúc như trong truyền thuyết không.


Quảng Mục, Bì Công, Đống Cống chống cằm bên cạnh bàn ăn, chậc chậc cái lưỡi, nuốt nước miếng ừng ực, tuổi trẻ tài cao, liệu sau này, kẻ nào đứng trước mặt thằng nhãi kia, dám tự xưng tuổi thơ xa đọa, tuổi trẻ bất hảo, gái gú vô địch, xưng vương của làng chịch dạo nữa. Chuyện này đồn ra, dù hắn có ch.ết, dám can đoan rằng nam đệ tử sẽ dựng tượng hắn, ngày ngày tới thắp nhang bái phỏng.


Thượng Thanh Linh Bảo Thiên tôn, thằng đầu trọc Thích Thể Hiện... sư đồ nhà nó còn dám thể hiện, khoác lác nữa không.
- Ưm, tông chủ... ưm...


Nghe tiếng khóc như đưa đám bên ngoài, Ngọc Thanh uốn éo tỉnh dậy, ngáp dài một cái sung sướng, nhìn ra thấy đám nữ kia, đứa bất tỉnh, đứa ngồi chồm hổm khóc lóc liền quát lớn: "Các ngươi làm gì mà khóc lóc om tỏi thế kia hả, ta mất trinh chứ có phải mất mạng đâu, có biết ta sung sướng lắm không, ta còn muốn tối nay hắn đến nữa a, có biết ta đợi ngày này bao lâu rồi không, hay là thằng nhãi kia ch.ết rồi, nên các ngươi khóc thảm thế".


- Mẹ, mẹ ác lắm, sao mẹ lại cướp chồng của con, sao mẹ lại cùng phu quân của con làm cái chuyện thương thiên hại lý thế kia, sao mẹ lại... huhu.
- Ể, con nhỏ này, nhớ phu quân đến phát điên rồi à, ta làm gì với thằng nhãi Đại Du hả, nó làm gì có cửa, điên thật rồi, giải tán.


- Mẹ, vô sỉ.... - Ni Na A Min nói xong lăn ra bất tỉnh, từ khi nào mẹ mình lại trơ trẽn thế kia, lại còn muốn tối nay nữa, rõ ràng là muốn công khai cướp chồng đây mà.


Ngọc Thanh quấn vội chiếc chăn trên người, bay ra đỡ lấy Ni Na A Min, con dại cái mang, lâu quá không được ân ái, thấy mẹ nó được ân ái nên phát điên đây mà, chẳng hiểu thằng nhãi kia có sức hút gì mà kinh khủng thế, trong lòng ta, chỉ có Loạn Loăn mới có thể thõa mãn ta a, tối qua thật đã, có dịp ta muốn hoan lạc ban ngày trên đỉnh núi cao kia a, gió thổi cho nó lồng lộn.


- Chun Li, con nói ta xem, có phải con gái ta điên rồi không, nếu vậy, bằng mọi giá ta cũng kiếm được tên nhãi con kia về.
- Người... người... bọn con tận mắt chứng kiến, tối qua người lên giường với trưởng lão, là... là... là... ân nhân Đại Du.


Ngọc Thanh quay qua Sương Nhi, thấy cô bé mặt ɖâʍ gật gật cái đầu, quay qua Thiên Hậu Tắc Thiên, đến nô tì nó cũng dám gật gật đầu, nhìn sang ba thằng ngồi bên bàn ăn, cả ba thằng cũng gật gật đầu.
Á á á... Ngọc Thanh trưởng lão lăn ra bất tỉnh nhân sự, sùi cả bọt mép, tại sao, tại sao...
----


Mẹ nó, tại sao, tại sao lại thế...
Trên cành cây cao cao khu rừng rậm, Đại Du ngồi dựa vào thân cây, trong lòng tự hỏi vô số điều, chẳng có cái nào có đáp án.


Không thể giải thích, rõ như ban ngày thế rồi, còn giải thích gì nữa, hắn đành bỏ của chạy lấy người trước khi Ngọc Thanh trưởng lão tỉnh dậy, trốn biệt tích mấy hôm nay trong khu rừng này, mặt mũi nào mà còn gặp người đời nữa, bảo bảo, mày hại tao rồi, bây giờ đến nỗi bộ đồ cũng chẳng có mà mặc a, bao nhiêu viễn cảnh sâm hai, sâm ba, sâm bốn, sâm nhung bổ lượng gì đó vỡ tan tành rồi, chẳng biết việc này có truyền trong tông môn không nữa.


Đêm tối, ngắm nhìn ánh trăng mà trong lòng bồi hồi, không trở về được, hắn đành đợi Tông mẫu Ma Cô trở về, bàn giao lệnh bài, đời này chắc chỉ có thể làm tán tu thôi a, Loặn Loăn nói, khi nào lệnh bài phát sáng nhè nhè, là lúc đó, tông mẫu đã trở về.


Tiếng linh thú gầm gừ bỏ chạy tán loạn, làm hắn tỉnh giấc, phát hiện chuyện không ổn, vội vàng nín thở, núp kỹ trong tán lá, hay là có người đi tìm mình, nhìn xuống mặt đất, hắn thấy hai thân ảnh từ xa vọt tới, hớ hênh thế nào, lại dừng chân ngay dưới gốc cây này, người quen à, nhìn kỹ lại thì không phải ɖâʍ nữ Kỷ Kỷ thì còn mỹ nhân nào hở hang như thế nữa, kẻ còn lại trùm một cái áo đen che kín người, trông quen quen, đêm hôm khuya khoắt, nam nữ lại lôi nhau vô rừng, không đóng phim con heo thì còn làm gì nữa.


Chờ mãi chẳng thấy cảnh nóng nó diễn, hai đứa đang ngồi tĩnh tọa, có vẻ chờ đợi điều gì đó, khổ thân Đại Du phải phong bế kinh mạch, để khỏi bị phát hiện.
- Kỷ Kỷ, đã mấy đêm trăng rồi, chủ nhân của chúng ta lần này có đến không.


- Quỷ Thủ, cái bộ xương khô nhà ngươi, tốt nhất là im mồm đi, chẳng hiểu sao giáo phái lại cử người đi theo ta, chỉ mới trận đầu đã bị loại rồi.
- Ta, ta... ta gặp Cô Đơn Cô Độc, ta bị hắn đập nát thành bụi, không nhờ công pháp đặc dị, ta cũng ch.ết dưới tay hắn rồi.
- Vô dụng...


Tiếng nghiến răng kèn kẹt vang lên từ bộ xương khô, Kỷ Kỷ dường như chẳng để ý thằng trùm mềm đen thui đang u oán trong lòng. Đột nhiên xung quanh hai kẻ đó trở nên đen kịt hơn cả bóng đêm, một thân ảnh nữ nhân bước ra từ vòng xoáy, là quỷ hay sao, hai chiếc răng nanh lộ ra bên ngoài, đôi tai dài húm, lại còn có cánh nữa, là cánh dơi, vài miếng vải làm từ da thú quấn sát bên người, nóng bỏng, hở hang còn hơn cả ɖâʍ nữ Kỷ Kỷ. Nhìn là biết cao thủ, Đại Du run rẩy, cố gắng yên lặng nhất có thể, bị phát hiện là ch.ết cả thằng lớn lẫn thằng nhỏ.


ɖâʍ nữ Kỷ Kỷ và thằng Quỷ Thủ vội vàng cúi người, chắp tay bái phỏng con quỷ mới đến: "Thuộc hạ bái kiến Huyết Tộc chi chủ Sophie Ann".
- Khà khà, đường xa mắt mờ, làm tí rượu cho tỉnh đã.


Huyết Tộc Chi Chủ gì đó lấy ra một bình rượu đỏ thén, mùi máu tanh nồng nặc xông ra tỏa khắp nơi, Kỷ Kỷ bịt miệng như muốn ói, trên cao, Đại Du đã bế quan tỏa cảng, nhưng cái mùi tanh nồng kia hắn cũng hít phải một tí, vội vàng bịt mũi, muốn ói mẹ rồi.


- Khà khà, Kỷ Kỷ, Quỷ Thủ, đã tìm Thụ Câu Giới và Tinh Diệu ở đâu chưa.


- Bẩm báo chi chủ, nhờ giọt máu của đại năng Huyết Tộc, giáo phái thuộc hạ đã xâm nhập tất cả các tông môn trên Thanh Lục Tinh này, đã phát hiện ra hai thần vật đang ở trong Đông Nhạc Thái Sơn tông, tuy nhiên, vẫn chưa rõ chính xác vị trí cụ thể.


- Khà khà, vô dụng và ngu ngốc, đó là Vũ Vật, thần vật đã là gì.






Truyện liên quan