Chương 83: Nữ Tích Cổ Tinh

Phần 2 rồi - Văn phong có thay đổi theo kiểu mới lạ hơn, đồng ɖâʍ ủng hộ nhé.
Địa cầu... hắn thấy những đứa trẻ chăn trâu đang hát hí hửng, nô đùa giữa đồng cỏ xanh bát ngát, gió thổi vi vu.
Đi chăn bò cầm cây roi thật to
Bò không đi, lấy cây ta chọc đít bò
Bò đứng dậy đi ngay...


- Ha ha, ta trở về thật rồi sao, đây là đâu nhỉ, mới xuyên không có mười mấy năm thôi mà quê hương phát triển dữ quá, iPhone chẳng biết nay ra thế hệ thứ mấy, tên là gì nhỉ.
- Wow, nhìn kìa, là mẹ mình, đi thăm ruộng mà chạy SH ba trăm năm mươi phân khối mới gúm chứ...


- Ai trông giống giống Ti Hồng thế kia, vợ ơi, anh trở về rồi đây, sao lại tới hai đứa trẻ bên cạnh thế kia, đứa nào là con anh...
- Thả tao ra, thằng mặt âʍ ɦộ kia...
- Ai đang nói đấy, ảo tưởng chăng.


Đù má nó, Đại Du bừng tỉnh mở mắt ra, thời gian trôi qua bao lâu rồi, ta đang ở đâu đây. Nhìn xung quanh tối đen, phía xa xa có vô số điểm sáng nhỏ lấp lánh như những vì sao, hắn cứ trôi nổi bất định trong hư không, bên cạnh hắn, đoản đao màu máu đang lơ lửng trước mặt, bên trong phát ra tiếng mắng chó chửi mèo, cái giọng nghe quen quen, thằng này gặp ở đâu rồi ấy nhỉ, Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm hắn vẫn còn nắm chặt trong tay không rời, thử tự cắn lưỡi một phát, mẹ nó, là thật, không phải là mơ, đau đến thối mồm.


- Không... - Định lại thần trí, Đại Du la lên một tiếng thất thanh, ký ức về Đông Nhạc Thái Sơn tông lại dội về, lòng đau không thể tả, nhưng mà buồn ngủ quá... chẳng biết ngủ trong bao lâu.


Tỉnh dậy, hắn thấy mình trần truồng nằm trên đám cỏ xanh xanh trên một ngọn đồi nhỏ, thử cử động chân tay, thế đách nào không nhất chân, nhấc tay lên nổi vậy trời, tàn phế rồi chẳng, hướng ý thức vào bên trong hệ thống, thân ảnh chẳng còn tí mạch máu nào, kỳ lạ là có hai quả cầu nhỏ lấp lánh quay quanh thân ảnh, bên cạnh không xa, Vô Linh im lặng lơ lửng ngủ say. Nằm yên bất động mấy ngày, khô khát cả người, mà vẫn chưa cử động nỗi, có lẽ linh khí trong người đã không còn một mống, chỉ còn cái bản thể do hệ thống tái tạo này.




À hú, à hú... mẹ cho con bú, ông chú ngồi chờ... có âm thanh từ xa vọng lại, tiếng bước chân dồn dập của nhiều người, nghe tiếng giống như có bộ tộc nào đó đang hát hò.


- Cứu ta với - Đại Du la lớn, chưa biết là thù hay bạn, nhưng không thể nào nằm đây dãi nắng dầm sương thế này được, rồi cũng có ngày sẽ làm phân bón cho đám cỏ cây nơi đây thôi.


Có tiếng bước chân chạy tới, nghe mãi mà chẳng thấy ai đến, chạy gì chậm thế, ngọn đồi này đâu có cao là bao nhiêu.


Nhìn bảy thằng đeo mặt nạ bằng gỗ trước mắt, Đại Du há hốc mồm, sao lùn thế kia, chưa tơi đầu gối của hắn, chúng nó già có, trẻ có, trên tay mỗi thằng đều cầm một loại binh khí khác nhau.


- Ái chà chà, lại có thức ăn rồi, con thú này cao to thế kia, đủ cho chúng ta ăn cả tháng đấy, con này ít lông, nhìn rắn chắc, không nhiều mỡ lắm a, ta thích ăn mỡ à.
- Mỡ mà ăn gì hả, ta là ta thích nhai thịt cơ, khoan tính tới chuyện ăn, nó to thế kia thì làm sao khiêng nó về đây?


- Hay là cắt nó ra thành từng khúc, rồi mỗi thằng một phần kéo về.
- Ngu dốt, nó ch.ết rồi thì thịt mau thối rữa... để dành có được bao lâu.
- Đỹ má, ngươi chửi ai ngu ai dốt hả, cứ chặt ra rồi ngâm muối ăn dần dần.
- Ta éo thích ăn muối, ta muốn ăn tươi nuốt sống.
- Muối...
- Sống..
...


Nhìn bảy thằng lao vào đánh nhau loạn xạ, nhỏ nhỏ mà thằng nào thằng nấy nhanh nhẹn phết, linh khí thoát ra thế kia thì bọn nó chính là tu giả rồi, chẳng biết tu vi thế nào nhưng chắc là đám này là loại đột biến nên đầu óc có vấn đề a.


Nhìn lên bầu trời cao, quang cảnh rất lạ, nơi này là tiểu tinh nào, chứ không thể là Thanh Lục tinh rồi, đen đủi hơn nữa là rơi vào trúng bộ tộc mấy thằng lùn thích ăn thịt người a, à, mà sao nó tưởng mình là con thú như thế.


- Này, này... ta không phải là thú, ta hiểu tiếng nói của các ngươi mà - Thấy vẻ hơi căng, nên Đại Du vội vàng thanh minh.
- Có con thú nào tự nhận mình là thú đâu, anh em đâu, trói nó lại, kéo về.
- Anh em đây... thằng cột dây... hây hây hây... kéo đi đây.


Má nó, nói chuyện với bọn này ức chế vãi đái, tao mà tao phục hồi nhân phẩm, nhầm, là phục hồi thể chất, tao cho mỗi đứa một sút bay vào khung thành luôn, lũ lùn này từ nói chuyện đến hát hò, nghe mà hại não quá. Tưởng chúng nó mạnh mẽ thế nào, kéo cái đách gì mà qua cả canh giờ cũng chưa đưa nỗi hắn xuống đồi, Đại Du liên mồm nói mà chúng ta cũng chẳng tin a. Đúng là bác sỹ bệnh viện tâm thần không bao giờ tin bệnh nhân tâm thần nói mình không phải bị tâm thần.


Nhớ tới Tiên Tinh, hắn suy đoán chắc là nơi đây có chứa quy tắc gì đó, nên rơi nơi đây, hắn phải nằm bẹp dí như thế này, tiên khí từ Tiên thạch chẳng lẽ không còn một mống hay sao, mà sao ta lại đến được đây. Vùng tinh không kia là gì, ta có nhốt ai đâu mà nghe thằng mặt nồi nào đó cả ngày đòi thả nó ra.


- Ê ê, mấy thằng bay, tụi bay kéo thế này, đến mùa xuân năm nào mới về tới nơi hả?
- Kệ bọn ta, con thú như mi lắm mồm thì ta bỏ phân vào miệng đấy.
- Điên hả, ngươi làm cho nó bẩn, rồi lại làm cho nó sạch để ăn, ngươi ngu thì được nhưng ngươi đừng có rảnh quá.
- Ngươi nói ai ngu hả?


- Thì ta nói thiệt chứ có sai đâu.


Lại thấy mấy thằng này lao vào đánh nhau, anh em gì lạ, không hòa thuận tí nào cả, nghĩ thế thôi, chứ Đại Du im mồm luôn cho lành, kẻo lại sống kiếp chó ăn phân. Ròng rã đến sáng hôm sau, mới thấy phía trước có một căn nhà gỗ bảy tầng, hầm hố vậy thôi, chứ đoán đoán chắc cũng chỉ cao gấp đôi, gấp ba lần Đại Du là cùng.


- Phù, tới nơi rồi, chẳng biết còn thú này ăn gì mà nặng phết, ta là ta không ưa rồi đấy.
- Yên tâm, cái đầu buồi kia sẽ dành cho mi ăn, rên cái gì.
- Ngươi mới ăn cái đầu buồi đó.
- Ta không thích, thằng nào chym nhỏ thì ăn đi.
- Không thích thì sao bảo ta ăn, ngươi dám chê ta chym nhỏ, ý gì?


- Ta muốn mi ăn...


Mới có gần ngày thôi mà đám này đánh nhau đến mấy lần, đánh xong lại thân như phân với nước tiểu. Nghe bọn nó phân công thằng đi nhóm lửa, thằng đi xách nước, thằng cạo lông mà tay chân hắn run lẩy bẩy, ai rồi cũng sẽ về với cát bụi, nhưng kiểu này, trước khi hóa cát bụi thì hắn lại hóa thành phân trước rồi.


- Này này, mấy thằng lùn, cho ta hỏi mấy câu rồi muốn ăn sao ăn được không?
- Mi qua nói chuyện với con thú kia đi.
- Mắc mớ gì ta phải đi, mà nó hỏi kệ nó, mắc mớ gì phải trả lời.


- Mi bị ngu à, nó không được trả lời, nó lại hỏi tiếp, có phải ồn ào không hả, mi không đi thì mi đi xách nước hộ tao đi.
- À, vậy ta đi, dù sao chữ nghĩa tao cũng nhiều nhất đám này rồi.


Một thằng lùn già khọm nhảy lên ngực Đại Du, nó chỉ vừa tháo mặt nạ ra là tởm không chịu được, mũi to lại còn xồ xuề, chẳng khác nào mấy lão phù thủy trong truyện cổ tích.
- Con thú, thú vừa nói gì.
- Có con thú nào biết nói tiếng giống các ngươi không.


- À há, mà chúng ta cũng không có đồng loại là đực rựa nào cao to thế này cả, ngươi không là thú thì là gì.
- Ta là người như các ngươi.
- Éo tin.
- Hành tinh này tên là gì?
- Nữ Tích Cổ Tinh, hỏi gì xa xôi thế, định làm màu cho ta sợ hả.


- Các ngươi là tu giả hẻ, bộ lạc nào thế?
- Chưa thấy con thú biết nói nào ngu và dốt như ngươi, bọn ta là nam nhân, tu với hú cái gì, muốn ch.ết hả, chúng ta là thợ mỏ, bộ lạc là cái gì, hỏi khó mày?
- Hỏi thêm tí, sao các ngươi vừa lùn vừa xấu thế.


- Anh em đâu, đập nó, nó chê chúng ta lùn và xấu, con mẹ con thú nhà ngươi, tới số rồi, trên Nữ Tích Cổ Tinh này, chúng ta là cao to đẹp nhất, mới được phân làm thợ mỏ.
- Có đây, có đây... muốn đập vô mặt hay đập vô háng.
- Không biết, cứ đập cho bỏ tức đã.


Lỡ mồm là bị ăn đòn à...






Truyện liên quan