Chương 90: Tại sao nó lại xuất hiện nơi đây?

Đại Du nghe nói tới chiến tranh, một thuật ngữ quá quen thuộc nơi hắn từng sống, mưu đồ và ác liệt, chẳng chi lợi nhuận và thiệt hại bằng chiến tranh, nhưng chuyện đó trước mắt chẳng làm thất nữ quá quan tâm, ngược lại, sự quan tâm, phân vân lớn nhất của các nàng lúc này là bảo vệ hắn và hy sinh Cổ Khí, sự tình làm hắn cảm động không thôi, trong mắt hắn, thất nữ chưa khi nào đẹp gái và đáng yêu đến nhường này, ướt át và mượt mà, nhưng hắn cũng bất lực không thôi, trong lúc gian nguy, nam nhân như hắn lại xếp vào loại vô tích sự, vậy mà hắn vẫn là điều mà thất nữ đắn đo, lo lắng nhất nhất, Cổ Khí gì đó, ưu ái xếp dưới hắn một bậc rõ ràng, làm trai bao mà có lòng tự trọng cũng khổ thiệt a, tu giả Sơ Linh như hắn, thì làm quẹo gì được trước chiến tranh của Tiên, tự ái thật sự.


Cái thùng không đáy là hệ thống, làm tu giả cấp Tiên như các nàng cũng phải rơi vào cảnh nợ nần, giữ hắn là bí mật của các nàng, thì phải mất Cổ Khí, để bù đắp số lượng lớn tiên thạch và các loại khí thạch đã bồi bổ cho Đại Du, mau ăn mà chẳng chóng lớn, mà mất Cổ Khí thì liệu rằng chiến tranh sắp tới các nàng có bảo toàn được thành Đông Nam, tánh mạng tu giả trong thành, vỡ một thành thì các thành khác cũng vạ lây theo, thật là khó xử.


"Ta có thể giúp được gì không" - Hắn chủ động lên tiếng hỏi.
- Hihi, địch tới thì ta đánh, vạn năm qua vẫn thế, không nghiêm trọng như gia chủ nghĩ đâu, chiến tranh cũng là một loại cảm ngộ để tăng tiến tu vi hữu dụng nhất, càng ác liệt, càng có nhiều tu giả bước chân vào cánh cửa của Thần.


"Thần, không tham gia cuộc chiến bảo vệ đại lục hay sao?"


- Không bao giờ, trước mắt họ là con đường trường sinh bất tử, là Tháp Chủ, nơi đó có những trận chiến xứng đáng dành cho họ, bước vào cánh cửa Thần, thân thể và linh hồn có thể bị đánh nát, những mãi mãi bất diệt, quá khứ đã từng có sự can thiệp của Thần vào các trận chiến, để rồi đại lục thanh bình, tu giả lười biếng, ngại mạo hiểm.


"Các nàng, trong cuộc chiến, có bỏ mạng không?" - Đại Du lo lắng hỏi, trong lòng hắn có thù hận với Huyết Tộc, trong lòng hắn có niềm tin mơ hồ, nên sinh tính tham lam, muốn mau chóng mạnh thật mạnh, thất nữ cũng vui vẻ, tin tưởng và dễ dãi đáp ứng tài vật cho hắn, thõa mãn ái dục và hy vọng một ngày hắn thành tài.




- Hí hí, gia chủ thật sự lo cho chúng ta kìa, bao lâu nay, chúng ta chăm lo cho gia chủ, quả nhiên là không bị bội bạc a.
- Ngay từ khi bước chân vào con đường tu luyện, có thể tìm mọi cách thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng nhất quyết không sợ ch.ết, vì nỗi sợ đó là hiểm cảnh lớn nhất.


- Nhưng... từ khi gia chủ xuất hiện, chúng ta lại có một nỗi sợ vô hình, mặc dù chúng ta cố gắng quên đi, nhưng nó làm sao đó vẫn xuất hiện trong đầu, chúng ta sợ mất gia chủ, chúng ta sợ chúng ta không được ở bên gia chủ.


"Ta hiểu, đó là tình cảm nam nữ, khi đã về một nhà, thứ đáng trân trọng hơn nữa đó là tình cảm gia đình, các nàng là gia đình nhỏ của ta à".


Thấy Đại Du vừa lo lắng cho mình, vừa ngôn tình hay như chim hót, thất nữ khuôn mặt ửng hồng, thân hình nhộn nhạo, quên hết căng thằng, rồi lao vào hắn ân ái cho đôi bên cùng thoải mái, cứ thoải mái rồi tinh thần sẽ khảng khái, bộc phát những ý tưởng mà mình cứ tưởng chẳng thể nào nghĩ ra.


Tư tưởng, tâm tình kẻ buồn bực, thất bại lúc nào cũng hỗn loạn với lắm nỗi lo sợ, đến chym nhỏ cũng không gượng dậy nỗi, bình tâm kiên trì sắp xếp ý thức chỉ hướng vào điều tốt đẹp nhất của hiện thực, giúp ta an lành giữa sóng gió, sự xuất hiện của Đại Du, đối với các nàng, là hiện thực tốt đẹp nhất, không ai muốn mất hắn cả, mà hắn, cũng chưa từng muốn mất bất kỳ nữ nhân nào chăn gối cùng hắn, kẻ đào hoa và chung thủy.


"Cổ Khí, thật sự quý giá đến thế sao?" - Bao lâu nay hắn không hỏi, vì chưa phải lúc hỏi, đến lúc cần hỏi thì hỏi.


- Cổ Tinh tồn tại cũng vì tồn tại của Cổ Khí, mọi sinh mạng biết cử động hay cắm rễ nơi đây đều chịu ảnh hưởng của nó, có người nói, nó là cội nguồn sinh ra các loại linh khí để tu giả tu luyện, kinh văn có nói, Cổ Khí hình thành bằng cách hội tụ năng lượng từ các hạt căn bản của vũ trụ là hạt bổn nguyên nơi bình chướng, vì vậy Cổ Khí mới nằm ở địa tâm Nữ Tích Cổ Tinh này.


- Địa tâm sâu thẳm, đến Thần cũng chẳng thể tiến vào, nhưng là miếng mồi ngon của Tôn, vì vậy, các Tôn xây dựng nên Tháp Chủ, để đánh dấu nơi đây là lãnh địa của Tôn, sớ rớ vào, nghĩa là muốn gây chiến. Thay vì gây chiến, Tôn đều tiến về nơi bình chướng để tranh đoạt tự do Cổ Khí, hạt bổn nguyên, mà không phải mang tiếng là ăn cắp.


- Tu giả cấp Tiên như chúng ta, bản thể cùng tiên bảo phối hợp, có thể hấp thụ Cổ Khí, nhưng cũng ngăn nó hấp thụ ngược lại chúng ta, nguy hiểm nhưng hấp dẫn, Nữ Tích Cổ Tinh này, đó là cách tăng tiến tu vi nhanh nhất.


- Trận pháp bảo vệ thành, bảo vệ đại lục, đều từ Cổ Khí mà ra, thành nào nhiều Cổ Khí, thành đó càng vững chãi trong chiến tranh, tám thành nằm ở rìa đại lục Nữ, còn Tháp Chủ nằm ở trung tâm đại lục Nữ, muốn đến đó phải đi qua cấm địa rộng lớn, mà chỉ khi tiến vào tu vi của Thần, mới đủ mạnh từ thành đi về Tháp Chủ.


Một lượng kiến thức kha khá dội vào não hắn, mặc dù có đọc qua kinh văn, nhưng khá khó hiểu, mãi đến khi các Cô giáo Thảo này chỉ dạy tận tình, hắn mới hiểu sơ sơ.


Ngày cuối cùng, theo cái hẹn ba ngày của thất thành chủ bảy hướng, hôm nay hoặc là lấy Cổ Khí trả nợ, hai là nói ra bí mật, tất nhiên, các nàng chọn giữ bí mật, cũng chỉ là một phần của Cổ Khí, vài trăm năm sẽ kiếm lại được thôi, còn nam nhân trong truyền thuyết thì cũng đã mấy vạn năm rồi không rõ.


"Ta muốn đi theo các nàng, để xem Cổ Khí là gì" - Đại Du lên tiếng, hắn hy vọng sẽ kiếm chát được gì đó từ Cổ Khí, thứ không tầm thường với người khác, hắn nghĩ cũng sẽ không tầm thường với hắn.
- Nhưng... nguy hiểm lắm - Chúng nữ ra sức phản đối.


"Không sao đâu, tin ta, ta từng tự tay tiêu diệt một Tiểu Thần" - Nhanh gọn, hắn lấy chiến tích kinh điển nhất ra để thuyết phục thất nữ.


Phút chốc im lặng, thất nữ đưa mắt nhìn nhau, lắc lắc cái đầu, vang lên mấy tiếng thở dài: "Gia chủ, chúng ta không thích kẻ nói dối, kể cả đó là gia chủ, gia chủ là tu giả Sơ Linh thôi mà, Tiểu Thần cho dù nằm yên để gia chủ đánh cũng không bỏ bèn gì".


"Tin ta, mặc dù khó tin nhưng ta không nói dối, hơn nữa, ta không dại bước vào hiểm nguy một cách mù quáng, để phải rời xa các nàng a, ta còn muốn ở bên các nàng mãi mãi kia mà".


Ngôn tình, lại ngôn tình, Đại Du định lấy thanh đoản đao màu máu ra để chứng minh, hắn không định khoe khoang, vì hắn cũng muốn đó là bí mật, phần nữa, vì lôi ra thì đằng nào thằng kia cũng chửi sấp mặt hắn là mặt âʍ ɦộ, chẳng biết thất nữ có nghe được không, nếu nghe được thì mất mặt chế à, may sao thất nữ gật gật cái đầu, chứng tỏ đã tin tưởng, người con gái đã từng ân ái, thật là dễ dụ bằng lời ngọt ngào à, thất nữ có thể không tin hắn, những chắc chắn phải tin bảo bảo chớ.


- Có chúng ta bảo vệ, và gia chủ đừng tiến lại gần quá là được, khi chúng ta tĩnh tâm trích xuất Cổ Khí, gia chủ nên lặng yên, đừng tò mò mà táy máy động tay động chân nhen, khi nào lên giường, gia chủ muốn tò mò táy máy lúc nào cũng được a.


Đại Du gật gật cái đầu rồi leo lên lưng linh thú cùng thất nữ, hắn được thất nữ trùm cái tiên bảo phòng hộ màu đen, giúp ẩn thân, ẩn khí tức, tựa tựa như cái của thằng Quỷ Thủ đã từng mặt, bay cả một chặng đường dài, hắn thích thú ngắm mọi cảnh vật, sự ngơ ngáo của hắn làm thất nữ cũng bật cười, một mỹ nữ tới nắm tay hắn, phòng ngừa hắn láo lác rơi xuống, lại mắc công lụm lên.


Trung tâm thành Đông Nam, có một tòa tháp nhỏ, bao vây bởi tầng tầng pháp trận, sáu mươi chín nữ tu giả Sơ Tiên đang ngồi vây quanh bảo vệ tòa tháp, nơi chứa tài vật của thành, toàn là cao thủ đứng trụ a. Đa phần các tu giả đều đi vào bí cảnh, số ít gan lớn đi đến cấm địa để tịch luyện, nơi đây, Sơ Tiên cũng chẳng phải ít, cực kỳ thiên phú một lĩnh vực nào đó, mới bước vào vị trí thành chủ.


Nhất Nhi triển khai thủ pháp mở tháp, sau một khắc, một luồng sáng bao vây bọn họ rồi cuốn nhanh vào bên trong, một không gian vô cùng rộng lớn, chỗ tối, chỗ sáng, với đủ thứ công pháp và bảo vật, Tàng linh các hay Tàng linh bảo của Đông Nhạc Thái Sơn Tông, chẳng là cái cùi mía gì so với với nơi đây.


- Bảy người chúng ta cần một ít thời gian để mở tàng bảo Cổ Khí, nhớ là không được đi linh tinh, đi xa xa, rồi lạc bước lại gần Cổ Khí, khi chúng ta đang tĩnh tâm đâu đấy nha, lát nữa, gia chủ ưa mắt món nào nơi đây, chúng ta sẽ giới thiệu tường tận cho gia chủ biết, ưng ý thì gia chủ cầm về.


- Hiểu rồi, thất vị phu nhân...
- Hí hí... thật là thích, ta thích gia chủ gọi là phu nhân...


Bảy nữ nhân lấy ra pháp bảo, rồi ngồi quây quanh cách xa trăm thước một khối cầu to lớn sáng rực, sáng chói mắt, chẳng nhìn rõ bên trong là gì, hoa văn xoay xoáy dày đặt xung quanh, kết nối với nhau kín hơn cả màn nhện, nằm giữa không gian tòa tháp.


Yên lặng, hắn nhẹ nhàng bước quanh quanh khu vực cho phép, sau vài khắc, cả người rúng động, tim đập thình thịch, đầu óc rơi vào trạng thái vừa tinh tường, vừa mơ hồ, hắn lắc lắc cái đầu để cố gắng thanh tĩnh, nhìn vào quyển sách cũ kỹ trước mắt, chỉ ba chữ thôi, đã khiến linh hồn hắn lạnh ngắt như đóng băng lại.


Công pháp sơ cấp "Bàn Tay Vàng"... Tại sao nó lại xuất hiện nơi đây?.






Truyện liên quan