Chương 92: Ủa, sao ngươi lại có đuôi?

Quãng đường khá xa, trên đường bị lôi đi, đầu hắn, chân hắn va phải không biết bao nhiêu khối đá, tiếng bịch bịch vang lên liên tục, máu me chảy đỏ thẳm cả người, tù binh hay nô lệ từ xưa đến nay, mấy kẻ được đối đãi tử tế, cái đuôi rắn quấn quá chặt, khiến hắn muốn ngộp thở.


Bị thương nhè nhẹ thì hệ thống phải liên tiếp bổ sung linh khí cho hắn, chứ cái kiểu đánh phát ch.ết luôn như Thánh Phồng Tôm thì đến mụ nội hệ thống cũng chịu thua a, hắn đã tính toán, nên lúc trước ráng hôi của từ thất nữ thật nhiều linh khí các loại, hệ thống mới đủ sức liên tục bổ sung linh khí giữ mạng cho hắn, nếu không thì cũng tan tành như cành hoa cúc gãy rồi, sau này còn biết bao nhiêu hung hiểm nữa.


Ra khỏi vùng sương mù, tiến vào khu rừng rậm rạp, nửa canh giờ sau, hai con rắn cái khè khè khạc khạc tiếng gì đó ở ngoài một cánh cổng to lớn hình thù cổ quái, dữ tợn, là hình một cái đầu rắn nghoe ngẩy, đang há miệng rộng toác như muốn nuốt mọi thứ vào bụng, một con mắt trắng, một con mắt đen lập lòe quỷ dị sáng lên một cái, chiếu rực cả bầu trời, cũng là lúc không gian nơi miệng rắn biến động, một vòng xoáy hiện ra, hai con rắn cái cứ thế đi vào vòng xoáy đó.


Bịch... Đại Du được con Bạch Xà quăng xuống đất, hít lấy hít để, hít không khí mà như được hít cần, liếc mắt quan sát tình cảnh xung quanh, thì bảo bảo cũng sợ đái ra quần luôn rồi. Đao thương dễ đoán, ám tiễn khó lường cũng chẳng bằng ra đường sợ chó bất thình lình húc đầu xe, trong bóng tối thì sợ rắn buồn đời hôn thắm thiết một cái.


Giờ đây, trước mắt hắn, sau mông hắn, trên đầu hắn, đâu đâu cũng thấy rắn, đủ loại lớn nhỏ, mà không thấy bợm nhậu nào ra cứu cánh cả. Trong bóng tối trước mắt, một cặp mắt trắng đen đang nhìn chằm chằm vào hắn dò xét.


"Kính, Xà Mẹ Du Sa, xà nhi đã tìm được kẻ rơi từ trên không xuống thạch địa" - Thanh Xà, Bạch Xà đồng thanh, cúi người cung kính đối với cặp mắt.




Dường như ngay tức khắc, một cái đầu xuất hiện ngay trước mắt Đại Du, khuôn mặt xấu xí xẹo sọ vô cùng, đã thế trên đầu lẫn lộn tóc tai với rắn lớn, rắn nhỏ không ngừng nghoe ngẩy, sợ hãi làm Đại Du đứng yên bất động, sợ rằng cử động thì rắn nó mổ một phát ch.ết toi.


Xà Mẹ Du Sa hai mắt nhắm nghiền, đưa cái mũi không ngừng di chuyển hít hà xung quanh người hắn.
"Hình như có mùi gì khai khai thối thối ở đây" - Tìm mãi chẳng thấy thứ cần tìm, Xà Mẹ Du Sa lên tiếng hỏi.


"Báo, Xà Mẹ Du Sa, tên này chỉ là tu giả Sơ Linh nhỏ nhoi, ngay từ khi bước vào đây, hắn đã sợ đến ỉa đái ra trong quần rồi".


Xà Mẹ Du Sa ngừng ngửi ngửi, le cái lưỡi chẻ đôi ɭϊếʍƈ môi một cái, rồi quấn toàn bộ cái đuôi vào người hắn: "Khè khè, nói cho ta biết, ngươi là tu giả thành nào, cớ sao lại vào được đây, ngay từ khi ngươi xuất hiện, ta đã ngửi được khí tức vũ vật trên người ngươi, nó đâu, tiên bảo ẩn dấu khí tức này, liệu có thể bảo vệ ngươi dưới tu giả Đại Tiên như ta không".


Xà Mẹ Du Sa mặt đối mặt với Đại Du, mở lời thăm hỏi, mùi hôi thối còn hơn cả tất mang lâu ngày tỏa ra từ miệng ả, Đại Du thề, dù cho hắn nhảy xuống hầm cầu hố xí còn thơm hơn à. Cả ngày chưa ăn cái gì, nhưng hắn cũng nôn ọe, thối quá là thối đi a, thần kinh mơ màng rồi xụi lơ, đây là chất dẫn truyền thần kinh kinh khủng nhất hắn từng tiếp xúc a.


"Bạch Xà, lấy cho hắn một viên đan dược, ta quên, tu giả Sơ Linh như hắn, làm sao chịu nỗi độc kỹ từ miệng ta chứ" - Xà Mẹ Du Sa nói xong cũng không nói thêm nữa, nói nữa thì hắn ngửi hắn ch.ết mất.


Cánh tay run run đón lấy viên đan dược đen xí như bột cháy, bây giờ dù là cục phân giải độc, hắn thề hắn cũng nhai, miễn sao kháng cự được mùi thối này, hắn cũng là tu giả, mà mới ngửi một phát thôi đã muốn xỉu rồi, chưa thấy giống cái nào mà bẩn bựa như thế này, nuốt vội viên đan dược, hắn lại thở hồng hộc.


"Ngươi đừng có quấn ta nữa, ta chỉ là một tu giả Sơ Linh nhỏ nhoi, có đáng để Đại Tiên như ngươi quan tâm quá mức không, vũ vật là cái gì, ta có biết đâu" - Đầu óc thanh tỉnh một tí, đã bình tĩnh trở lại, kẻ này chưa có ý định giết hắn lúc này, nên hắn vội vàng lươn lẹo thanh minh, vũ vật là thứ gì đó thần kỳ đến Tiểu Thần cũng chẳng đánh hơi được, Đại Tiên là con mẹ gì, hắn cũng đã kiểm tr.a cái nhẫn trữ vật, chỉ còn thanh đoản đao và Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm, tinh không đen kịt vô vàn điểm sáng lấp lánh trong đó, chẳng biết thế nào mà bị hệ thống cướp lấy, rồi để bao vây thân ảnh rồi, ở trong đó thì bố bà tìm ra.


Két két, Xà Mẹ Du Sa nghiến cái răng mấy cái, le cái lưỡi sát miệng hắn: "Hỗn xược, ngươi có biết Đại Tiên là tồn tại bậc gì không, trước mặt ta, mà biểu hiện của ngươi có thể bình thường trở lại, có phải đã tiếp xúc với nhiều nữ tu giả thành chủ các thành rồi không".


Cái này có à, tiếp xúc nhiều lại còn thân mật là đằng khác a, bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người tu giả cũng thành hàng chơi, ngày nào ta cũng chơi chứ đừng nói chi là tiếp với chả xúc: "Ô không, ta làm gì có cửa gặp tu giả tầm cỡ như các ngươi, ta cũng chẳng hiểu sao ta rơi vào đây cả, cho ta về đi".


Két két, răng bà này cứng như sắt, nghiến vào phát là muốn chói cả lỗ tai: "Thành Xà, Bạch Xà, lột pháp bảo ẩn dấu khí tức của hắn ra cho ta, lột sạch cho ta, lấy dao băm thằng này ra, đằng nào cũng biết vũ vật nằm đâu".


Chiếc áo choàng đen trùm kín cả người bị lột ra, lộ bộ đồ trắng bên trong, Xà Mẹ Du Sa lại một lần nữa bò trườn hít hà xung quanh hắn, Đại Du nhắm mắt lại, để con rắn cái này muốn làm gì thì làm, có vẻ vẫn chưa tìm được cái cần tìm, Xà mẹ lại sai Thanh Xà lột luôn bộ đồ quanh người hắn, Bạch Xà thì cầm dao đứng một bên, chuẩn bị băm thằng nhỏ này ra nếu có lệnh từ Xà Mẹ.


"Ủa, sao ngươi lại có đuôi"
"Ủa, sao lại còn mọc ngược ra đằng trước thế này"
"Ủa, đuôi gì vừa bé vừa ngắn thế này"


Bàn tay thô rắp của Xà Mẹ Du Sa cầm ngay thằng nhỏ của hắn giựt lên giựt xuống mấy phát, rồi đưa cái mũi lại gần hít hà mấy phát nữa, rồi lại le cái lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ thằng nhỏ mấy phát nữa.
"Ủa, đuôi này kỳ ghê, lại có lông bao quanh, nó sợ ta hay sao mà giờ teo riết rồi"


Đại Du hé hé mắt nhìn bảo bảo đáng thương đang bị con mụ già xấu xí đùa bỡn, nhìn mấy con rắn nghoe ngẩy trên đầu ả, chym nào mà ngóc lên nổi nữa hả trời, không teo riết lại mới lạ a, chym với rắn là hai loài thiên địch của nhau a.


Xà Mẹ Du Sa cà rỡn đã đời lại quay sang nhìn hai con rắn cái kia: "Thanh Xà, Bạch Xà, các ngươi qua đây xem thử, tên này là đồng tộc của kẻ nào trong cấm địa này vậy".
Thanh Xà, Bạch Xà cũng lanh lẹ xoắn tới, hai mắt tròn xoe nhìn Đại Du như sinh vật lạ.


"Không phải tu giả các thành rồi, nữ nhân ở đó ngực dù lép đến mấy cũng to hơn con này a"
"Không phải tu giả các thành rồi, chúng ta ăn tươi nuốt sống biết bao tu giả, mà chưa thấy kẻ nào mọc đuôi cả"
"Cái đuôi này cũng kỳ lạ ghê, có cái lỗ nhỏ nhỏ ti hí thế này"


Bị mấy đứa khác giới vây quanh săm soi như vật thí nghiệm lạ lùng, Đại Du cũng ngượng tím cả mặt, lúc Xà Mẹ Du Sa săm soi, bảo bảo thì teo riết lại, đếch hiểu sao, Thanh Xà, Bạch Xà lấy tay móc móc, lấy mũi hửi hửi, lấy lấy miệng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, thì thằng nhỏ đã không chịu yên nữa rồi, sau vài hơi thở nó đã bự ra, căng cứng lên, thái độ khi gặp gái mặt xinh là đây.


"Úi, nó lại có thể biến hình to nhỏ nè" - Thanh Xà, Bạch Xà réo lên đây ngạc nhiên.
"Đâu đâu, đưa ta xem nào"
Nghe vậy, Xà Mẹ Du Sa cũng bu vào khám nghiệm, trước áp lực xấu xí này, thằng nhỏ lại teo riết lại, ba mẹ con nhà này cứ thế thay phiên nhau săm soi, làm bảo bảo biến hình liên tù tì.


Mấy vạn năm qua, đại lục Nữ này hay các đại lục khác đều chẳng có nam nhân như Đại Du, nên chẳng biết hắn là nam nhân thì đúng rồi. Thất nữ còn có kinh văn truyền lại nên hiểu biết, chứ ở cái nơi cấm địa này, chất chứa đủ loại sinh vật biến dị, chất chứa những kẻ phản đồ, tù tội từ các đại lục Nữ, làm quái gì biết được hắn là giống nòi nào.


"Kẻ này chắc là lai tạp giữa người của cấm địa với nữ nhân các thành rồi"
"Nói mau, ngươi cất giấu vũ vật ở đâu, cho dù ngươi là ai, bây giờ ta cũng băm nát ngươi ra để tìm".
Két két... Xà Mẹ Du Sa nghiến răng, hét vào mặt Đại Du.






Truyện liên quan