Chương 93: Lấy thân làm cung, lấy chym làm tên

Trước áp lực khủng bố của Xà Mẹ Du Sa, hét một tiếng thôi mà cơ thể hắn như bị muôn vàn con rắn cắn vào, tu giả tầm đó, vứt cộng lông háng ngang mặt hắn, đầu lìa khỏi cổ cũng chẳng phải chuyện hoang đường à, lần trước có vạn oan hồn cùng hắn chiến đâú với cái thằng tiểu thần nói tục kia, chứ giờ lấy gì ra chơi với con mẹ rắn này, ác văn màu đen gì đó cũng không có cửa đâu.


Bình tĩnh, chuyện gì cũng phải bình tĩnh, hắn định xuất ra thanh đoản đao màu máu, định lấy le rằng hắn đã giết được tiểu thần, đại tiên đã là cái gì, nghĩ sâu lại, thằng đó đã bạo thể, nhưng linh hồn của hắn thì cũng éo tin tưởng được, thể nào cũng lộ ra bí mật của mình, làm sao đây, làm sao đây.


- Bình tĩnh, chuyện gì cũng phải bình tĩnh, đối mặt với các người, ta ch.ết là cái chắc, nhưng ta cũng là sinh mệnh, cũng chưa làm gì đắc tội với các ngươi, ta cũng có đuôi giống như các ngươi à, mặc dù ta không đẹp bằng các ngươi...


"Ta đẹp, khè khè, ta đẹp, vạn năm qua, mới có kẻ nói ta đẹp, biết là nói xạo mà sao sung sướng thế nhở, làm ta nhớ lại cái quá khứ huy hoàng ghê a"


Đại Du chưa nói hết câu, hắn còn định soi mói xem Xà Mẹ Du Sa làm thế nào để phát hiện vũ vật trên người hắn, nhưng Xà Mẹ Du Sa đã khè khè khục khục, cười tươi rói, quả là nữ nhân, bất kể giống loài, được khen là sự tôn vinh lớn nhất, được thõa mãn ái dục liên tục thì thoát tục thành tiên cũng chẳng bằng a, ta là ta nói Thanh Xà, Bạch Xà, chứ có nói con Xà Mẹ nhà ngươi đâu, dị mà cũng quơ đũa cho được.


"Đúng đúng, Xà Mẹ rất là đẹp, chúng con đều thấy thế, chúng con đều thừa hưởng nhan sắc từ mẹ a, chỉ có đám tu giả các thành và mấy kẻ khác loài trong cấm địa là có mắt như mù thôi à" - Thanh Xà, Bạch Xà thấy thế cũng hùa theo, nịnh bợ xà vương.




Cười, tự mãn đã đời, Xà Mẹ Du Sa lại nghiêm khắc nghiến răng kèn kẹt trở lại, quả là sống lâu thành tinh, đời không có kiểu một câu mát lòng đã giải quyết được mọi chuyện, mái tóc đầy rắn tiếp tục hướng hàng trăm cái đầu ghê tợn về phía hắn, ánh mắt con nào con nấy lóe sáng đầy ác ý: "Nhãi con, đừng nghĩ ta vui vẻ là ta sẽ quên chuyện chính, nói, vũ vật ở đâu, ta cho ngươi ba hơi thở".


"Ta nói là ta không có, có thì ta đưa rồi, mạng nhỏ ta quan trọng hơn à, nhưng chí ít, cũng cho ta biết vũ vật là cái gì, vì sao các ngươi lại bảo rằng nó ở trên người ta chứ?"


"Ngươi khen ta đẹp, ta cũng miễn cưỡng trả lời, nơi này là cổ tinh, triệu triệu năm qua, các giống loài nơi đây, đạt đến Tiên, đều có thiên tính cảm ứng được với khí tức nguyên thủy, tích tắc lúc ngươi rơi xuống đây, khí tức vũ vật xuất hiện rồi biến mất, không là ngươi thì là ai".


"Lạy mẹ, đúng là ta rơi xuống đây, nhưng đâu có nghĩa là ta giữ vũ vật, ta làm gì có tuổi, không tin các ngươi kiểm tr.a nhẫn trữ vật ta đi" - Đại Du xoe xoe ngón tay đeo nhẫn, bắt đầu dối trá a, đưa ra cũng ch.ết, giữ lại cũng ch.ết, chi bằng lươn lẹo được lúc nào thì lươn lẹo.


Xà Mẹ Du Sa lấy ngón tay xe xe bên thái dướng như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi thốt lên: "Có khi nào, còn ở mộ địa, không ổn rồi, Thanh Xà, Bạch Xà, đem hắn nhốt vào ngục lao, canh giữ cho thật chặt vào, chờ ta về xử lý".


Véo, Xà Mẹ Du Xa biến mất, bên ngoài ả ta huýt gió một cái, chẳng biết từ đây, mấy vạn tộc nhân thân người, đuôi rắn của ả xuất hiện xung quanh, rồi phóng thẳng về phía mộ địa, chưa tới nơi đã thấy xa xa thấp thoáng chằng chịt bóng đen lớn, bóng đen nhỏ, bay véo véo qua lại lên xuống như ong vỡ tổ.


"Các ngươi, có kẻ xâm nhập mộ địa, mau đánh chặn"
Mộ địa, trước mắt Xà Mẹ Du Sa là đông đảo các chủng tộc ở cấm địa, số lượng chắc phải lên đến mấy chục vạn, đang đập, đang xới từng bức tượng đá, từng miếng đất.


"Các ngươi, ai cho các ngươi ngang nhiên đột nhập vào địa bàn của ta" - Xà Mẹ Du Xa hét lớn.


"Có ai cho đâu, là bọn ta tự vào đấy" - Một tên tướng tá thủ lĩnh, mặt dù mang dáng người, nhưng khuôn mặt tam giác xanh đét với trán phẳng, cằm nhọn hoắc, đôi tay như được tạo thành từ hai khúc dao bén nhọn, răng cưa tua tủa.


"Mẹ nó, thằng Đường lang Pê Ray, thằng bỉ ổi mi muốn ch.ết, các con đâu, đập nó"


Xà Mẹ Du Sa nghiến răng kèn kẹt, thở khè khè, quyết lao vào ăn đủ với đám bỉ ổi này, chỉ có điều ngay tích tắc, xung quanh tên bọ ngựa kia, hàng chục thủ lĩnh các chủng tộc cấm địa xuất hiện, vẻ mặt đầy nham hiểm và thờ ơ vô cảm, điển hình của bọn hôi của.


"Du Sa, bọn ta biết đôi mắt và cái mồm thối của ngươi rất lợi hại, nên chúng ta đã liên hợp lại rồi, vũ vật kẻ nào tìm được thì thuộc về kẻ đó, sao, có phải ngươi muốn bị đánh hội đồng" - Một thân hình nuột nà, đôi cánh bướm to tướng lung linh lấp lánh vỗ nhẹ sau lưng, một nữ chủng tộc xinh xắn và xét xy, vài chiếc lá che đi phần nhậy cảm, có cũng như không.


"Đẹp gái thì nói gì cũng đúng a, Điệp nữ Mo Man vương nữ, tối nay làm nháy nhể" - Đường lang Pê Ray khẽ nháy đôi mắt ti hí gớm giếc sang nàng bướm, hai cái răng nanh cong quặp cử động ra vào, như muốn chén từng miếng da trên người bươm bướm.


"Hí hí, tầm này mà còn nghĩ tới chuyện gái gú, Pê Ray, nếu ngươi tìm được vũ vật, rồi giao lại nó cho ta, ta cho ngươi chơi thoải mái" - Nàng bướm Điệp nữ Mo Man khẽ thổi một làn hơi li ti phấn hoa về phía tên Đường lang Pê Ray, tình tứ thế mà thằng này tích tắc biến đâu mất tiêu, để lại sau lưng một tiếng "Éo" vang dội, ta từ chối.


Ỷ đông hϊế͙p͙ yếu, liên minh đông hơn cái chợ này, thì Xà Mẹ Du Sa mạnh mẽ cỡ mấy cũng chơi sao lại, khuôn mặt đỏ lét vì tức giận, chỉ tay vào đám vô lại hét lớn: "Đám bỉ ổi các ngươi, lại dám phá vỡ quy tắc hảo hữu của cấm địa hay sao, sau này đụng chuyện thì đừng có mà mở mồm cầu cứu ta, ta phỉ nhổ các ngươi"


"Hí hí, tầm này thì hảo hữu con mẹ gì nữa, Du Sa, mặc dù ngươi là chủ nhân mộ địa này, nhưng bây giờ vũ vật xuất hiện, lại là vũ vật mang khí tức không gian, ai chả muốn đoạt, cổ tinh này tồn tại quá lâu rồi, chẳng biết khi nào nó sẽ tự hủy, chúng ta cũng là muốn tìm cho mình một đường thoát mà thôi" - Bướm nữ Mo Man từ yểu điệu, quay ngoắt một phát, liền mang vẻ dữ tợn có thừa của yêu tinh.


"Các con, đánh nó, à không, xuống tìm vũ vật cho ta" - Xà Mẹ Du Sa thấy tình hình không ngon ăn, thì đành phải xuống nước, chỉ huy bầy rắn ra sức tìm kiếm, biết đâu tự mình tìm được, tự trách mình không thôi, dây dưa chi thằng nhãi kia, để trộm tự ý xông vào nhà rồi.
......
Ngục lao... bẩn vãi nồi...


Đại Du bị Thanh Xà, Bạch Xà trói cả tứ chi bằng những sợi dây làm từ vảy rắn, hai tay đưa lên cao và đưa sang ngang, hai chân đưa xuống đất và đưa hai bên, hai ẻm vẫn chưa hết tò mò cái đuôi mọc ngược của hắn, liên tục lấy tay, lấy miệng, lấy lưỡi xăm xoi... thằng chủ bị hành hạ khiến thằng nhỏ chịu đựng hết nỗi, khóc ra mớ nước mắt.


- Thanh Xà, cái đuôi này nó phun ra thứ gì giống sữa ghê.
- Ừ nhỉ, sao cái đuôi lại phun ra được chứ, có phải đầu vếu hay lỗ hậu đâu, kiểm tr.a kỹ thêm nào.
- Nó lại cương cứng lên rồi kìa, cương lên lại phun, trò này chơi vui ghê a, hay cắt nó rồi đem về phòng chúng ta chơi.


- Cũng đúng, xin cái đuôi thôi thì Xà Mẹ cũng không đến mức phải trừng phạt chúng ta à, giờ cắt luôn nhỉ?
- Ừm, cắt đi.


Nghe hai con thiểu năng này nói chuyện, làm hắn khổ đến khóc không ra nước mắt, đuôi con mẹ chúng mày chứ đuôi, nam nhân bọn ta mà mất đi cái đuôi này, chẳng khác nào đứt luôn cái đầu và mất đi cái đời nhá. Thanh Xà đừng phía trước hắn, một tay nắm lấy cái đầu khấc đang cương cứng, kéo cho nó thẳng ngang, giờ này mà nó còn cương cho được, bảo bảo ơi là bảo bảo, Bạch Xà một bên cầm một thanh kiếm cong cong uốn uốn như lưỡi rắn, chuẩn bị hạ thủ.


Chân tay bị trói, chẳng thể thi triển được Thập Nhị Kỳ Kinh, mà cho dù không bị trói, liệu rằng có sử dụng được không, thể chất chủng tộc này nó khác với nhân tộc, kinh mạch nằm loạn xì ngầu, chíu chíu bậy bạ, nó bực mình lên nó tát cho bạt tai thì nhục, mà cũng không thể nằm yên chờ ch.ết.


Lấy thân làm cung, lấy chym làm tên, ba con sâu biến hình, trước khi bị hoạn cũng phải thọc được háng một trong hai con này đã, này giờ bị chúng nó thẩm du, bức rức chịu hết nổi rồi. Ta là Đại Du, ta biết ta thọc không ch.ết các người, nhưng ta sẽ thọc rách háng các ngươi, các ngươi không có chân, nhưng có vếu có háng, có nhan sắc là đủ rồi.


Cái vùng thần bí của Thanh Xà đang ở ngay trước mắt, chớp lấy thời cơ, giương cao một góc bốn lăm độ, tích tắc bảo bảo vươn dài, thọc cái ọt ngay miếng lá nhỏ che háng đó, thọc ra thọc vào mấy cái liên tục.
Ui mẹ ơi, nó sướng, ưm ưm...






Truyện liên quan