Chương 4: Chọc gái của main.

Sáng sớm hôm sau!
“Anh hai, nhanh dậy, nhanh rửa mặt rồi xuống ăn sàng, sắp muộn giờ rồi nha. 8h rồi đó”.
Ta đang trong giấc mộng tình cực kỳ mê ly, vừa đến đoạn cao trào liền bị em gái nó gọi dậy, bình thường ta đánh một giấc hẳn tới 10h nhưng hôm nay còn phải đi thi tuyển nên gắng dậy sớm một tý.


Em gái ta phải được gọi là supper girl thì mới hợp lý, từ học hành, đánh võ, nữ công gia chánh, vân vân và mây mây… nhưng có thứ nó không làm được chính là làm con trai (thế thôi), ngày nào cũng có thể dậy từ lúc sáng sớm, trong nhà có việc gì đều được quét dọn hết toàn bộ. Chẳng bù lại cho ta, lười trôi thây luôn.


“Rồi rồi, ta dậy ngay”.
Mà cũng thật là lạ, có phải do thói quen hay không mà hẳng ngày mỗi lúc nó gọi dậy ta liền tỉnh, giống như nó trở thành một cái phản xạ vô điều kiện vậy.


Từ trên tầng 2 đi xuống vào mỗi buổi sáng đối với ta chẳng khác gì bị delay cả, cảm giác rề rà, lê mỗi bước chân quả thật rất khó. Nhưng ta đâu giống ngày xưa, mỗi sáng dậy sau khi rửa mặt liền được quả buff cực kỳ bá đạo, chẳng khác gì doping vậy. Chính vì thế mà sự rề rà của ta dần được khắc phục.


“Nhanh lên, đồ ăn sắp nguội”.
Đi ra từ nhà tắm, liền bị em nó thúc giục. Trông gương mặt em nó tươi tắn chờ đợi như vậy, làm sao ta có thể rề rà được.
“Ta tới đây”.
Đáp lại, ta nở ra một nụ cười tươi rồi nhanh chóng đi tới.
Chụt chụt chụt!


Vừa lúc ngồi xuống liền quay qua ghé sát vào nhau, khai vị bằng một nụ hôn (chính xác là ăn cháo lưỡi) nhẹ nhàng. Cặp môi anh đào của nó mềm mọng rất hồng hào khiến ta chẳng thể kháng cự được. Cứ phải có như vậy thì cả ngày mới tràn đầy năng lượng.
“Nhanh ăn đi”.




Thường xuyên làm điều như vậy nhưng tới lúc này dường như nó vẫn chưa thể quen được cảm giác này, gương mặt nó đỏ hồng như quả cà chua nhưng khóe miệng lại vểnh lên cười mỉm, nó nhanh chóng quay qua nhìn về phía bàn ăn rồi nói.


Nhìn thấy em nó biểu cảm dễ thương như vậy thì bố thằng nào chịu nổi. Trong nhà này chỉ ai ai cũng tài giỏi chỉ trừ đúng một người, đúng duy nhất một người. Vừa bất tài, vừa vô dụng lại còn yếu sinh lý nữa. Haizzzz, cuộc đời là vậy mà, thằng vài bịch sửa thằng không bịch nào.
“Ta ăn, ta ăn”.


Bửa sáng hôm nay có chút đặc biệt hơn, bình thường là một phần ức gà cùng một phần sữa tươi, nay lại có thêm một ít ngũ cốc, loại ngũ cốc này được làm rất tốt, vị của nó thì không thể bàn cải vào đâu được, chỉ một từ hảo hạng không thể diển tả được, may mối quan hệ của ta rất rộng nên việc được biếu quà như này là quá bình thường.


“Chét bát lát nữa về rồi rửa sau, nhanh chóng thay áo quần rồi đi nha”.


Sau khi ăn xong, lúc này nó nhanh chóng dọn hết toàn bộ, lúc này cũng đã gần 8h30, khoảng cách từ nhà tới điểm thi tuyển khoảng gần 50km, không quá xa, nơ ithi tuyển này được phân ra tại rất nhiều khu vực nên việc báo danh từ trước là rất quan trọng, còn trường học thì chẳng cách xa là bao, chỉ cần lấy xe ra rồi chạy thì chưa tới 10 phút là tới nơi.


Việc soạn sửa của cả hai cũng chẳng có gì lâu lắc, đơn giản chỉ mang một bộ áo quần thể thao bó sát bên trong cùng bên ngoài là một chiếc áo ngắn tay cùng một chiếc quần lửng, mái tóc thì chỉ cần xịt xịt một ít gel vuốt vuốt là xong, xuống dưới chỉ xỏ vào đôi giày nữa là xong.


Em gái ta thì cầu kỳ hơn một chút, chắc có lẻ học theo ta nên toàn bộ trang phục của nó đều là đồ thể thao cùng đồ phá cách, hầu như chẳng thể tìm ra được một cái váy hay đầm dạ hội nào cả.


Khi tôi đi ra ngoài dắt xe thì nó cũng chuẩn bị xong, trên thân thể cũng mang một bộ đồ thể thao bó sát người ở bên trong, hai chân mang một đôi tất dài lên tới đùi, mái tóc được buộc cao lên xỏa xuống, gương mặt không hề có một chút trang điểm, bên trong còn mang một cái áo ngắn tay cùng một cái áo khoáng da rất cá tính, với một cái quần đùi ngắn tới chính giữa đùi. Hai chân mang một đôi giày thể thao rất giống của ta. Ngồi trên xe ta ném lại một chiếc mủ bảo hiểm rất đặc biệt, chỉ có thể sử dụng bới nó mà thôi, toàn bộ cấu trúc linh hồn được ta giải mã toàn bộ rồi sử dụng đồng bộ toán lên trên, nên việc trộm có ghé qua cũng chẳng thể sử dụng được.


Chiếc xe mà hai anh em ta đi là BMW S1000RR huyền thoại từ năm 2014, được ta khôi phục lại hình ảnh rồi giao cho trung tâm làm theo khuôn mẫu, trên xe được sử dụng toàn những thứ cao cấp như động sơ nạp siêu tốc, từ 0-100km chỉ khoảng chưa tới 1s, tốc độ tối đa ta từng chạy là trên 500km/h nhưng vẫn chưa hết công suất, ngoài ra còn có hệ thống báo nguy hiểm khoảng cách cực xa, nhận diện thông số linh hồn, chống té ngã, v.v… Nói chung chiếc này là chỉ có ta mới được chạy.


Brưm brưm!
Tiếng thanh âm từ chiếc bô cực kỳ đắt giá, đúng gần nghe thì chẳng khác gì một cái động cơ phản lực mini, cực kỳ uy lực.


Khung cảnh bên ngoài chẳng khác trước là bao, toàn bộ bên dưới chính là những ngôi nhà lớn cùng từng hàng cây xanh rậm rạp, đi ra một đoạn khoảng chừng 500m bắt đầu dung nhập vào tuyến đường cao tốc trên không, đó là tuyến đường ta cần đi.


Mặc dù lúc này trái đất đã tăng diện tích lên gần 5 lần nhưng dường như vẫn không đủ để toàn bộ người dân sinh sống, để ngăn ngừa việc chặt phá bừa bải nên tại Việt Nam đã thi hành một loại hình cực kỳ đặc biết đó chính là vùng đất trên không. Đúng ra đó chính là những công trình từ 50 năm trước, nó hoạt động cực kỳ ổn định với độ chính xác tuyệt đối. Tại Việt Nam thì có ít nhất gần 20 mảnh đất như vậy, ở bên trên có thể cho gần 10 triệu người sinh sống mà vẫn còn rất rộng, từng công trình nhà ở cùng đường trên không được tạo nên giống như trong phim khoa học viển tưởng.


Ngay lúc chạy ra tới đường cao tốc thì lúc này chẳng cần giữ lại gì nữa, dốc hết tốc lực chạy nhanh nhất có thể, mặc dù là đường cao tốc nhưng xe đi lại không quá nhiều nên việc hết ga hết số là chuyện bình thường.


Tốc độ lúc này đã chạm ngưởng 499km/h, chỉ cần ta lên một số nữa là có thể vượt qua 500km/h nhưng như vậy đã là quá đủ, thời gian đúng thì chưa tới 10 phút là đã có mặt.


Do chạy tốc độ cao nên tiếng bô xe phát ra cực kỳ uy lực, dường như cũng khiến ai cũng phải để ý. Trên đường cao tốc này tốc độ tối đa khoảng 300km/h, đại đa số xe khac cũng chỉ khoảng chừng đó mà thôi nhưng ta vượt qua họ một cách chóng mặt, chỉ nghe thấy tiếng vút qua tai rồi không thấy tung tích đâu nữa.


Chạy tốc độ cao như vậy nên cả hai phải ôm người xuống phía trước để tránh ảnh hưởng từ gió, lúc này xe lao đi như mũi tên xuyên phá, liên tiếp từng chiến ô tô đều bị ta luồn lách qua hết.


Khoảng chưng 1km nữa là tới nơi, luc này ta mới chạy chậm trở lại, tránh việc gây sự chú ý cho người xung quanh. Đa số những người tới đây đều là người có máu mặt cùng gia đình thuộc dáng trung bình khá nên việc sắm riêng một chiếc ô tô vài tỷ là quá bình thưởng, chỉ có mỗi hai người ta đi trên chiếc xe moto mà thôi, đi qua đám người đều liếc mắt coi thường nhưng mặc kệ, ta chẳng thích bị người khác để ý. Đúng ra thì mấy cái xe quèn cúa chúng còn chẳng thể mua được cái bô xe của ta nữa, chỉ cần nhìn liền biết đó là hàng của hảng nào thì chắc chúng phải giật mình, may mắn mà ta dùng kỷ thuộc ghi chèn lên nên không dễ dàng nhận biết như vậy.


Tiến vào bên trong sân, xung quanh bị đám người phủ kín, chỉ có một con đường nhỏ để tiến vào mà thôi.


Việc không để lộ mặt trước đám đông thường được ta áp dụng nên em gái nó cũng làm theo, cho tới lúc này có rất ít người biết gương mặt thật sự của ta cùng của em gái, dường như bên ngoài chẳng một ai có thể nhận biết, họ chỉ biết ta với biệt danh cậu hai mà thôi.


Việc đông người như vậy nên có khá nhiều nữ sinh xinh đẹp nên việc tia gái là chuyện bất khả kháng, ém nó thấy ta nhìn quanh như vậy cũng chẳng thèm để ý tới mà là biết đối với ta nó là người quan trọng nhất nên việc ta có ra ngoài dẫn thêm mấy cô vợ về thì cũng không sao.


Nó cứ ôm sát ngực vào cánh tay, mặc dù có một lớp áo thể thao mỏng dài che phủ bên ngoài nhưng co thể cảm nhận được độ mềm mịn của nó.


Tiến vào bền trong sảnh chính, nơi tiến hành đo đạc toàn bộ chỉ số. Việc kiểm tr.a kỷ lưởng như vậy để tránh gian lận nên được rất nhiều giảng viên tới giám sát, bất cứ con ruồi nào bay qua cũng có thể nhận biết là con cái hay đực.


Tiến vào bên trong nộp lên hồ sơ, cả hai bọn ta được sắp xếp liền kề, nó lên kiểm tr.a trước nên việc nắm chỉ số của nó từ đầu sẽ giúp tiết chế thực lực ngang với điểm đó, như vậy là chắc chắn sẽ học cùng lớp.


Trong thời gian chờ đợi thì hai ta tranh thủ đi ra bên ngoài dạo chơi một lúc, đợi tới số thứ tự của nó thì cũng khoảng chừng 3 canh giờ nữa, nên rất thoài mái.
Trong trường thi tuyển này có khá đầy đủ trang thiết bị, nên việc kiếm chổ chờ đợi là rất dễ dàng.


Phía trước có nơi khá ɖâʍ dám nên nhanh chóng tiến lại. Nhưng ở phía trong góc đó có một đám người rất to lớn, đều là người tới dự tuyển, chúng nhìn về phía em gái ta với ánh mắt cực kỳ ghê tởm. Từng tên một trông chả khác gì mấy thằng trẻ trâu ngoài đường, mái tóc thì ba chỏm, vuông tròn vuông, hai pha, cắt tóc mất điện rồi nhuộm màu hồng màu tím trông bẩn vai lều.


“Ây dô, có một cô em xinh đẹp tới dự tuyển sao?”.
“Nhanh lại đây giúp các anh đây vui vẻ một chút nào”.


Chúng nhìn thấy bọn ta đi tới liền đi ra khỏi con hẻm, số lượng lúc này đúng là khoảng gần 20 tên, trông chẳng khác gì chó đang đến mùa lẹo gái. Đi sát lạ gần, khoảng cách gần 5m, chúng mới nhìn về phía em gái ta rồi nói, trông chúng rất thích thú về việc này.


Dường như nó đang sợ nên ôm chặt lấy cánh tay của ta không rời, ánh mắt cúi xuống có chút sợ sệt. Mặc dù được ta dạy cho vài thế võ nhưng chưa bao giờ sử dụng nên tới lúc này cảm giác lo lắng là điều rất bình thường.


Nhìn thấy nó ngày càng lùi ra sau, dần trốn phía sau lưng của ta nên bọn chúng càng thêm phấn khích, vẻ mặt trông như đít khỉ lại tăng thêm một đẳng cấp mới, bước chân dần dần tiến lại gần hơn. Phía xa có một tên đi vòng ra sau tính bắt lấy nó.
Vụt!


Hắn chạy chưa tới 1m liền bị ta xoay người qua tung một cước đá văng ra xa gần 5m nằm lăn lóc trên nền đất, hai mắt trợn trắng ngất lịm.
“Đứng đây với nhắm mắt lại, xong nhanh thôi”.






Truyện liên quan