Chương 6: Hack hệ thống.

“Số thứ tự 1120 mời tới cửa số 2 tiến hành kiểm tra”.
“Tới lượt của em rồi”.
“Đi may mắn”.
“Số thứ tự 1121 mời tới cửa số 3 tiến hành kiểm tra”.
Cái đẹt chả lụa!


Ta quay qua nhìn thấy sô thứ tự liền muốn thốt lên, chưa biết được chỉ số của nó làm sao có thể căn được mà chung lớp a.
“Số thứ tự 1121 mời tới cửa số 3 tiến hành kiểm tra”.
Phiền phức rồi đây!


Ta lúc này còn làm được gì nữa, chỉ biết ngậm ngùi đi đến kiểm tr.a thôi, nếu như lúc trước nó nói chỉ số khoảng tầm 50 là của tháng trước, với lần vừa rồi [Hoan Hỉ Công] giúp ta đột phá chắc chắn chỉ số em nó củng tăng theo. Nếu như dự đoán thì khoảng từ 60-70.


“1121 đây, không cần phải gọi nửa”.


Ta bước chân từ phía xa đi tới, sợ quá thời gian nên chỉ biết đứng từ xa nói lớn, xung quanh toàn bộ đều đang rất chú ý tới. Điều này ta chẳng muốn một tẹo nào, từng ánh mắt cứ dán chặt như vậy khiến ta rất bối rối nha (xạo đó, ta mang khẩu trang nên sao biết ta là ai được, hihi).


“Nhìn kìa, dáng của hắn không khác gì siêu mẩu nha”.
“Đâu đâu, để ta tính toán”.
“Cao khoảng 1m8, nặng 70 kg, số đo 3 vòng 99, 80, 105, bụng sáu múi, dùi cui thuộc hàng khủng”.




Cái đệt mợ ai xích con này lại hộ ta cái, không mang nó về hành tinh đi, nhìn là biết được tông thể từng ngóc ngách của ta sao? Please, chó nhà ai xích hộ cái.
“Hí hí hí, ta đoán mò mà thôi”.
Đinh công mệnh, đoán bừa mà nói đúng hết thì về làm mẹ thấy bói đi cho xong, thi với cử cái gì


“Nhanh chóng vào kiểm tra”.
Không để ta nhìn xem em gái ta ra chưa a. Gắt như bà thì ai đ-. Rồi rồi, ta vào.
Cái phòng kiểm tr.a thật quen thuộc, chẳng phải là sản phẩm của công ty ta làm sao? Hê hê hê, cái này do ta chạy code nên có cài vào mấy cái lổ hổng cực kỳ nhỏ, ta thật là hên. Nhanh chóng xâm nhập hệ thống thôi.


Tách tách tách!
Ở bên trong máy kiểm tr.a này chỉ có một mình ta, tới khi nào kết thúc mới đi ra ngoài. Người bình thường kiểm tr.a phải tốn gần 10 phút, chừng đó đủ để ta hack vào mạng hệ thống, cũng có thể đánh sập luôn hệ thống vẫn ok.


Kéo xuống bảng vi tính 3D mô phỏng, theo chỉ thị từ ta dần xuất hiện một cái bàn phím cùng một cái màn hình hiển thị toàn bộ thông tin.


Như vậy rất tốt, bắt đầu thôi. Đầu tiên là kiểm soát hệ thống kiểm tra, em gái nó tới buồng máy số 2 nên mã định vị sẽ là VSSD101001MS002. Dảy điện toán bốn số cuối là 1101, bên trong có một hệ thống camera an ninh, mã định vị GP-02, mã intel (hảng sản xuất) IT-001 (hàng sản xuất đầu tiên cách đây hơn 10 năm, đây là đồ củ cmnr). Mã IP intel công ty là 128.189.228, fake IP thành 128.189.xxx (3 số cuối là mã cheat của ta tạo ra, sau này sẽ rỏ). Tìm mã IP intel IT-001, 128.189.000-128.189., ba số cuối sẽ là… hàng thuộc loại củ vậy ip của nó cũng phải củ, 111-222-333, tốt 3 số cuối là 213.


Chiếm quyền kiểm soát camera thành công!.
“Ấy, vừa rồi cái camera tại buồng số 2 bị chớp một cái”.
“Có lẽ giây điện bị mài mòn rồi, đợi kiểm tr.a xong ta nên thay đi thôi”.
“Ok”.
Ở phía công ty Intel!
“Cảnh báo, có hacker xâm nhận, cảnh báo có hacker xâm nhập”.
“ch.ết tiệt”.


“Nhanh rải mả độc, gia tăng tường lửa, ngăn chặn bẻ khóa, kiểm tr.a toàn bộ hệ thống chíp ảo hệ thống,…”.
“Xếp, làm không kịp, hacker này quá tinh vi, tốc độ nó tấn cống cực kỳ cao, chưa tới 30s đã xâm nhập toàn bộ luồng đầu tiên, đang tiếp tục tiến vào luồng thứ hai”.


“Luồng thứ hai bị phá. ch.ết tiệt”.
“Nhanh đóng chặn luồng thứ ba”.
“Vâng”.
“Luồng thứ ba bị mất quyển kiểm soát”.
“Luồng thứ tư mất quyền kiểm soát”.
“Kernel đã bị chiếm”.
“Error… Error”.
“ch.ết tiệt”.


“Hắn chỉ xâm nhập chưa tới 1 phút, từ khi nào sinh ra tên bá đạo như vậy trời. Hệ thống an ninh của ta thuộc đẳng cấp thế giưới mà như rác vậy?”.
Đám nhân viên đều bị khủng bố một cách nghiêm trọng, tự hào là công ty an ninh nhất thế giới nhưng lại bị chiếm quyền kiểm soát nhanh như vậy.


“Hệ thống đã được trả lại”.
“Cái gì?”.
“Hắn chỉ chiếm quyền kiểm soát trong 3s rồi thả ra”.
“Nhanh kiểm tr.a lại toàn bộ hệ thống”.
“Xếp, hệ thống vẫn bình thường, không có lổ hổng”.
“Thế quái nào nó lại có thể xâm nhập vào được”.


Ta đã lâu không đụng tới mấy chiêu trò này, nhưng có vẻ nó vẩn chẳng làm khó dể được ta. Chắc tụi an ninh bên Intel hốt hoảng lắm đây.
“Đã xong”.
“Nó vẫn đang kiểm tr.a sao? Tốt”.
“Hiển thị xem”.
Thông số.
Lớp Pháp Sư:
Sát thương: 58. <<=|=>> HP: 2800.
Tốc độ: 70.<<=|=>> Chính xác: 44.


Sức khỏe: 85.<<=|=>> MP: 800.
Trí tuệ: 68.<<=|=>>May mắn: 100.
Phòng Thủ: 50.<<=|=>>Pháp Thủ: 50.
Kết thúc.
“Vãi lồng thật, MP, HP cao vãi đạn, còn lại các chỉ số khá là ổn”.
“Đến lượt ta thôi”.
Thông số.
Lớp Pháp Sư:
Sát thương: 100. <<=|=>> Sức sống (HP): 4000.
Tốc độ: 170.<<=|=>> Chính xác: 100.


Sức khỏe: 200.<<=|=>> MP: 200.
Trí tuệ: 100.<<=|=>>May mắn: 100.
Phòng Thủ: 200.<<=|=>>Pháp Thủ: 200.
Kết thúc.
“Như này chắc là được rồi”.
“Anh hai, kết quả như thế nào?”.
“Cũng tạm ổn, MP chỉ là 200 mà thôi”.
“Không sao MP em 800, sau này em sẽ bảo vệ anh”.
“Về nhà thôi”.


Đi ra bên ngoài bải để xe trước mọi ánh mắt nhìn tới, giống như ta đang là một hiện tượng hot trên mạng vậy. Vì mang là đồ cặp thể thao nên toàn bộ đều nghĩ là một cặp (còn hơn thế ấy chứ…) nên không đứa nào dám lại gần bắt chuyện, vì mang khẩu trang nên chẳng việc lo ngại gì cả.


Brưm brưm…. Pang Pang…!
Dắt xe ra ngoài, nổ máy chuẩn bị rời đi thì bọn chúng nhìn với vẻ mặt khinh khinh, cứ tưởng ta là con nhà giàu nên mới để ý. Ghét cái thái độ này vãi lờ. Thôi thì nhẹ nhàng chút, nẹt bô cộng thêm đốt lốp cho tụi nó biết mùi lợi hại.


Này thì khinh thường bố mày này, đi xe ô tô này!
Không nhìn cũng biết bọn chúng đều bịt tai hết vì tiếng bô nó to vãi lòn luôn, ta ngồi trước đội mủ bảo hiểm ¾ mà vẫn cảm giát rát tai, thử hỏi bọn nó đứng gần như vậy mà nghe thì thôi rồi.


“Này. Em kia, sao dám nẹt bô trong sân nhà trường như vậy”.
Đéo biết từ khi nào mà phía xa đám bảo vệ chạy ra với trên tay hai cái dùi cui, trên tay cầm cái loa nhỏ hét lên, mà tuổi gì so với bô anh.
Chọc chó như vậy được rồi!


Nhả côn ra rồi lao như tên bắn ra ngoài, đám sinh viên toàn bộ mặt mày tái xanh nhìn tội vờ lờ, ăn một cú như vậy chắc sợ tới già. Đám bảo vệ chỉ biết ngước mắt nhìn trong đau khổ. Nhà trường cũng méo kỷ luật được, vì ta đã thi tuyển vào méo đâu. Khi nào vào thì ngoai hiền một chút (chứ đứa nào láo nháo ta quất cho gảy cần luôn).


Em gái ta như rất thích nên ngồi sau cười với hét không thôi, cảm giác ngồi yên sau nó rung rung phê như con tê tê ấy chứ.


Phi như tên trên đường cao tốc khiến cho mấy anh trong xe ô tô thuộc dạng siêu xe hít khói liên tục, chúng cao lắm thì khoảng 400km/h là hết đát. Cảm giác nhìn chiếc siêu xe 100 tỷ thua một chiếc từ thời napolion cởi chuồng tắm mưa đến giờ. Không phải đua xe gì nhưng lên cao tốc là cứ hết tốc lực mà lao thôi.


Về đến nhà liền nhìn thấy hai chiếc xe con thuộc hàng khủng mỗi một chiếc khoảng 100 – 500 tỷ gì đó, một chiếc thì trông khá to cùng rất dể lái, phong cách rất hiện đại với màu đen huyền thoại, còn chiếc còn lại là một chiếc siêu xe thể thao với màu tím làm chủ đạo, chiều cao khoảng chừng 1m2 thôi, trông kiểu dáng chẳng khác gì chiếc xe đua cả hiệu nó là WUEON, một hảng xe nổi tiếng tại Việt Nam về loại xe thể thao, mà chiếc này thộc giới hạn, cả thế giới chỉ được 10 chiếc thôi, chẳng nhầm vào đâu được, là chiếc xe của ông anh củ lìn kia mà thôi.


“Cha, anh chị, ba người đã về”.


Vừa đặt chân vào nhà liền nhìn thấy ba người đang ngồi xem phim, đứa em gái rất nhanh mồm, ta thì chỉ vào nhà rồi gật đầu một cái là xong. Nó giống như con cưng của cả nhà vậy, ai cũng chiều nó vô cùng, ông cha này thì thôi khỏi nói luôn, xài hảng áo quần nào mà làm nó khó chịu cái là hôm sau có nguy cơ phá sản rất cao, còn thằng anh kia thì chuyên gia nịnh nọt, nhờ nó câu thông qua ta chứ gì, còn bà chị dâu mọng nước kia thì cứ rủ nó đi chơi miết thôi. Haizzz. Cái gia đình bất hạnh. May chỉ có ta là ngoan hiền.


“Thế nào, tiểu công chúa, chỉ số thế nào, có đứa nào dám ức hϊế͙p͙ con gái của ta không”.
Vừa nghe thấy tiếng của nó, cái ông bố daughtercon kia nhảy cẩng lên, ngày nào cũng như ngày nào. Ngán cái người cha này lắm luôn.
“Cha, con đi cùng anh hai mà, ai dám ăn hϊế͙p͙”.


Ngày qua ngày như thế mà em gái ta vẫn không ngán thì đúng quả thật là giỏi chứ ta là đưa hai tay đầu hàng rồi đó.
“Cũng đúng, cậu hai, đừng nói là con lại cho tụi nó vào viện mấy tháng nữa nha”.
“Rồi rồi ông già, đúng là như vậy đó”.
“Đánh là tốt, đánh là tốt”.


Haizzz. Ta mệt mỏi với cái nhà này quá mà!
“Cả hai đều vào lớp pháp sư cả sao? Cậu hai ngươi chẳng phải trùm chơi solo sao?”.
“Ta tự có quyết định, ngươi trước cũng là lớp pháp sư phải không yếu sinh lý”.
“Này, ta không phải yếu sinh lý”.


Nhìn mặt nó buồn cười chưa kìa, nghe từ yếu sinh lý cái là cứ câng câng lên, chọc ông anh này nhiều khi vui cực.
“Rồi rồi, thì không yếu, chỉ là xe chưa chạy mà đã hết xăng mà thôi”.
“Cậu hai đừng chọc nữa, không tý nửa nó về trốn trong chăn khóc mất”.
“Vợ…”.


“Được rồi, đừng chọc nó nữa, hôm nay cả nhà đi ăn nhà hàng”.
Cả năm trời, ít khi được ông già đưa đi ăn nhà hàng lắm, chỉ khi nào có chuyện vui mới đưa đi thôi, mà cũng chả cần như thế, ta tự bỏ tiền ra còn mua được cả nhà hàng luôn mà.


“Cả hai nhanh chóng soạn sửa đi, lát nữa có nhà ông bạn của ta đi cùng. À, nhà đó có cô con gái khoảng 17 tuổi đó, nó cũng học chung trường đại học. Cố gắng làm quen đi”.


Nghe thấy ông già nói khó nghe thật, cần gì phải làm quen, chỉ cần thông cho một phát thì đảm bảo nghe lời như cún ngay. Mà có em gái đi cùng sợ có chút khó.


Đúng là như vậy, quay qua nhìn thấy nó đang lườm ta kia kìa, nhưng mà nó chỉ nhìn vậy thôi, chứ thực ra ta muốn thì ai có thể ngăn cản được. Thấy nó xin gái cùng ngọt nước thì không tiếc hốt nó về làm vợ bé luôn. Khỏe.
“Không cần đâu, cả hai mang đồ như này là được rồi”.


Trong tủ áo quần của ta chẳng hề có bộ nào lịch lảm cả, chỉ toàn là đồ thể thao, như thế thì cần gì phải thay, đồ của ta auto đẹp.
“Như vậy liền đi thôi, sắp đến giờ rồi”.






Truyện liên quan